• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hiện tại cô mới biết cô sai rồi, Nhạc Mộng Như sao chỉ có thể là che giấu tâm tư? Thủ đoạn của cô ta quả thực cao tay, mới mười ba tuổi mà có thể nói dối được như vậy! Tâm kế như vậy, cô thật sự là thua kém nhiều lắm. . . . . .

Mưa chảy dọc theo mái tóc của Thương Trăn.

Trong lòng cô lạnh run, mới sống lại được hai ngày một đêm, cô đã phải chứng kiến lòng người đáng sợ, tình cảnh này thực là quá gian nan.

Sở dĩ đời trước cô thất bại là vì mất đi nhiều cơ, mãi lâu sau mới nhận ra được bộ mặt của kẻ thù, cứ mong chờ những thứ không rõ ràng, không đáng.

Như là tình yêu của Phong Hành Diệm, tình thương của ba, tình bạn của Nhạc Mộng Như.

Có điều, đời này sẽ không, sống lại một lần, mặc kệ kẻ thù có cường đại đến mức nào, cô cũng có thể tự bảo vệ chính mình!

Còn có ước mơ của cô, cô còn trẻ, tất cả vẫn còn kịp, còn kịp. . . . . .

Nhưng mà, vì sao lại khó chịu như vậy? !

Thương Trăn ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống.


Oán hận, phẫn nộ, tủi hổ, không cam lòng. . . . . . Cô thật sự rất khó chịu!

Lúc này, một chiếc xe dừng bên cạnh cô, Lâm Văn Phong vội vàng chạy xuống.

"Cô không sao chứ? . . . . . . Là em!"

Anh biến sắc, "Sao em lại ở đây? Không phải em đã sớm về rồi à?"

Nghe được giọng nói của người khác, Thương Trăn chậm rãi thoát ra khỏi mớ cảm xúc đang giãy giụa, tùy ý để Lầm Văn Phong đỡ cô lên xe.

Bởi vì cả người cô ướt đẫm, Lâm Văn Phong mở cốp xe lấy áo của mình khoác lên cho cô.

Toàn bộ quá trình, Thương Trăn đều làm theo không phản kháng, thật giống như một con búp bê tuyệt mỹ.

Xong xuôi, Lâm Văn Phong nói, "Anh đưa em về."

Sau đó, liền lái xe đi tới nhà họ Thương.

Thương Trăn có chút giật mình, kỳ thật cô không muốn trở về, buổi sáng lúc Thương Thanh Thanh nói hôm nay ba sẽ không về nhà, cô có về cũng không thể yên bình.

Lúc này, Lâm Văn Phong nhìn lướt nhẹ cô một cái, nhẹ giọng hỏi.



"Em không sao chứ?"

Thương Trăn không trả lời, anh nghĩ nghĩ, khó khăn hạ giọng nói, "Chuyện buổi chiều . . . . . . Anh muốn giải thích với em, hai người kia. . . . . . Đúng là có liên quan đến Thương Thanh Thanh, nhưng anh tin tưởng, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm!"

Bởi vì án tử của Trương Cường do anh phụ trách, cho nên lúc buổi chiều anh tận dụng cơ hội thẩm vấn Hứa Triết và Chu Ngải Văn, không ngờ anh lại thật sự hiểu lầm Thương Trăn.

Thương Trăn nghe vậy cười nhạo một tiếng, cô quay đầu nhìn Lâm Văn Phong, đột nhiên cô nói, "Anh không phải giải thích, anh cũng không phải là gì của tôi, anh có cái nhìn như thế nào với tôi, hiểu lầm tôi hay không, với tôi mà nói không quan trọng."

Lâm Văn Phong nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc, nửa ngày anh mới cố gắng nói ra được một câu, "Dì anh gả đến nhà em thì anh chính là anh họ của em, sao lại nói không phải là gì?"

Chuyện này, Thương Trăn thấy thật tức cười.

Cô duỗi mí mắt, dưới ánh đèn mờ, các đường nét trên khuôn mặt của cô càng thêm xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng, lại mang theo tà khí.

"Vậy anh họ, hôm nay tôi giúp cục cảnh sát của anh bắt được tội phạm nguy hiểm, cục cảnh sát có cái gì để thể hiện thành ý không?”

Lâm Văn Phong bị nụ cười của cô làm cho rung động một chút, anh vô thức trả lời, "Có tiền thưởng và huân chương. . . . . ."

Nếu như tiền thưởng, cô cả của nhà họ Thương hẳn là sẽ không thèm để ý, vậy thì huân chương?

"Tôi muốn tiền thưởng." Lời nói của Thương Trăn làm cho Lâm Văn Phong sửng sốt.

“Có bao nhiêu?" Thương Trăn hỏi.

Lâm Văn Phong hơi khó hiểu, bởi vì Trương Cường là một tên tội phạm nguy hiểm, cục cảnh sát mới treo thưởng một vạn, bây giờ Thương Trăn hỗ trợ phá án, tuy cô không cách nào nói ra tại sao cô lại có manh mối của tên tội phạm, nhưng dưới sự bảo trợ của cậu Phong thì cơ bản có thể bài trừ nghi ngờ về cô, cho nên tiền thưởng này cô có thể lấy.

"Có một vạn." Lâm Văn Phong nói xong nhịn không được hỏi, "Em thiếu tiền à? Không phải mỗi tháng dì đều đưa em năm vạn tiền tiêu vặt sao? Một học sinh như em cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

Trong lòng Thương Trăn biết có giải thích anh cũng không rõ, lại nói, "Anh có thể đưa tôi một vạn trước không? Tôi cần dùng gấp."

Để tỏ chút thành ý, cho dù cục không treo thưởng, Thương Trăn tìm anh đòi tiền thì anh cũng sẽ đưa cô.

Tuy anh làm cảnh sát, nhưng ai cũng biết vị trí này chẳng qua là để chuẩn bị, sau này vị trí của anh sẽ ngày càng cao, vốn dĩ gia thế của anh không kém.

Lâm Văn Phong mở ví tiền ra, ví tiền của anh hình chữ nhật, trong đó có không ít tiền mặt, anh đều đưa hết cho Thương Trăn, thế nhưng Thương Trăn đếm từng tờ một rồi trà lại tiền thừa cho anh.

Lâm Văn Phong không nói gì, bọn họ miễn cưỡng cũng coi như người thân, có nhất thiết phải phân chia rõ ràng như vậy không?

Anh có chút khó chịu, cảm thấy Thươn Trăn quả là không nói lý lẽ như tin đồn.



Xe nhanh chóng đến nhà họ Thương, lúc này, Thương Trăn đột nhiên sát vào anh, thản nhiên cười nói.

"Anh đỗ xe ở bên ngoài, tôi dẫn anh đi xem một trò hay?"

Bởi vì cô sát lại gần, một mùi hương thơm mát lành lạnh vờn quanh anh, Lâm Văn Phong đột nhiên cảm giác tim đập rất nhanh, anh gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Chờ đến lúc anh lấy lại ý thức, lại có chút hối hận, bởi vì anh có dự cảm, chuyện hay Thương Trăn muốn cho anh xem không phải là chuyện tốt.

Anh đậu xe bên ngoài đường xe chạy, sau đó chuẩn bị đi gõ cửa, nhưng Thương Trăn ngăn anh lại, chỉ hương sang bên cạnh.

"Anh trốn đi."

Lâm Văn Phong nghe lời sảng khoái đứng sang một bên, anh có chút không hiểu, vì sao anh phải nghe lời như vậy.

Thương Trăn ấn chuông cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, người mở cửa không phải là mẹ Lý, mà là Lâm Tuyết Hàm.

Khi nhìn thấy bộ dáng ướt sũng của Thương Trăn, Lâm Tuyết Hàm cảm thấy như được xả giận.

Chuyện hôm nay bà ta còn chưa tìm cô tính sổ, cô còn dám trở về!

"Cô còn về đây làm gì? Không phải cô cánh cứng rồi? Bây giờ muốn uy hiếp rồi châm ngòi ly gián! Cô đã nói gì với Lâm Văn Phong? Cô cho là nó sẽ tin cô?"

Thương Trăn nhẹ giọng nói, "Tôi trở về, là bởi vì không có tiền, không chỗ để đi, nếu không bà cho tôi tiền đi, tôi sẽ lập tức rời đi."

"Phi!"

Lâm Tuyết Hàm cảm thấy Thương Trăn đúng là bị bệnh! Cô dám tìm bà ta đòi tiền!

"Con nhỏ chết tiệt kia, hôm qua mày bị dọa đến ngu đần hay là muốn tiền đến phát điên rồi? Mày còn không biết xấu hổ tìm tao đòi tiền? Tao cho mày ăn học cho mày đến trường, mày còn muốn đòi tiền? Mày nằm mơ!"

Thương Trăn cười lạnh, "Trước kia bà cùng với người khác khoác lác về tôi thật tốt, cho tôi bao nhiêu tiền, bà không sợ lúc bọn họ phát hiện là bà chưa bao giờ cho tôi tiền à? Còn cho tôi mặc toàn quần áo cũ rách, cho tôi ăn cơm thừa, đến lúc đó hình tượng của bà sẽ sụp đổ."


Thương Trăn nói chưa dứt lời, vừa nói Lâm Tuyết Hàm lại nhớ chuyện dọa người tối hôm qua, bộ mặt bà ta dữ tợn, đôi lông mày thanh mảnh nhướn cao lên!


"Được lắm con nhỏ chết tiệt này, mày đi nói đi! Mày xem ai tin! Nhiều năm như vậy, bọn họ sớm ấn tượng thâm căn cố đế với mày rồi, mặc kệ mày nói như thế nào, bọn họ cũng chỉ nghĩ là mày đang nói dối!"


Thương Trăn cười lắc lắc đầu, "Bà dám không kiêng nể gì với tôi như vậy, chắc là đã tìm được kẻ viết luận vay thay Thương Thanh Thanh rồi đi? Đều nói con hư tại mẹ, Thương Thanh Thanh đã bị bà nuôi hỏng rồi, cho dù có học cao lên nữa, cũng chỉ là thứ phế vật."


Lâm Tuyết Hàm thực sự đã bị chọc tức chết, trước kia Thương Trăn là thứ cam chịu, bà ta chưa bao giờ phải nổi giận mất kiểm soát khi thấy cô, bây giờ thì tốt rồi, bà ta nói năng lung tung như người điên, lại nổi nóng đau hết mình mẩy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK