“Cô là ai, có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
Thương Trăn nghe vậy, chợt im lặng.
Đúng vậy……Cô có tư cách gì?
Phong Hành Diễm thấy vẻ Thương Trăn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không khỏi có chút hối hận…… Anh tới tìm cô không phải để cãi nhau!
Nghĩ đến này, giọng điệu anh dịu xuống, có chút lúng túng nói, “Lên xe, chuyện của chúng ta còn chưa nói rõ ràng.”
“Chỗ nào không rõ ?” Thương Trăn lạnh giọng hỏi.
“Chỗ nào cũng không rõ!”
Thương Trăn tức cười, cô muốn xem anh ta muốn nói gì.
Cô đi đến chỗ ghế phụ, kéo cửa xe ra ngồi vào, khuôn mặt lạnh lẽo nói, “Nói đi, anh tìm tôi làm gì?”
Phong Hành Diễm cảm thấy nơi này không phải nơi để nói chuyệ, anh nhấn chân ga đưa Thương Trăn tới biệt thự của anh trong trung tâm thành phố, hơn nữa đầu óc anh có chút rối loạn cần phải thu xếp lại.
Thương Trăn không nói gì, vì Phong Hành Diễm luôn chán ghét cô nên cô không sợ Phong Hành Diễm sẽ làm gì mình.
Chiếc xe sang trọng nhanh chóng đi tới đảo Hải Tâm thuộc thành phố Trung Hải, hòn đảo nhỏ 2000 mét vuông cũng là sản nghiệp của nhà họ Phong, ngoài nhà chính của nhà họ Phong ở ngoại ô, ngày thường Phong Hành Diễm sống trên đảo Hải Tâm, chỉ có một con đường ra vào giữa thành phố và đảo, cũng chỉ có một căn biệt thự.
Lúc cửa sắt to lớn chậm rãi mở ra, cảm xúc của Thương Trăn đã dịu đi rất nhiều, cô cũng không biết tại sao, khi cô nhìn thấy Phong Hành Diễm, cảm xúc liền bị mất khống chế, nhưng cô rất chán ghét loại cảm giác bị mất kiểm soát này.
Xuống xe, người làm đều lặng lẽ tránh đi, Thương Trăn nhìn mặt hồ sóng nước lấp lánh cách đó không xa, lạnh giọng hỏi.
“Bây giờ có thể nói đi, anh tìm ra được cái gì? Lại muốn làm gì?”
Phong Hành Diệm liếc nhìn cô, đột nhiên hỏi một về một vấn đề không liên quan.
“Cô vừa mới ở khách sạn với ai?”
Thương Trăn không hiểu nhìn anh, “Cùng ai thì có liên quan gì đến anh?”
Phong Hành Diễm nhướng mày, “Cô nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy?”
Anh cau mày, “Nếu không phải xác định cô chính là Thương Trăn, tôi còn tưởng rằng cô bị người ta đánh tráo!”
Trái tim của Thương Trăn rung lên khó hiểu.
Cô nhìn về phía hồ nước, lạnh lùng nói, “Đừng nói như kiểu anh rất hiểu tôi……Nếu anh còn không nói chuyện trọng điểm, xin lỗi tôi đi trước.”
“Từ từ!” Phong Hành Diễm thấy cô muốn rời đo, vội vàng giữ cô lại, hiện giờ Thương Trăn giống như một cái cây xương rồng, không chỉ khắp người đầy gai mà còn không thể động vào, không còn là Thương Trăn đáng yêu trước kia.
“Chuyện hôm nay cô nói, ta đã cho điều tâ, nhưng chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, nên điều tra không được.”
“Ồ.” Thương Trăn thấy vô vị, sau hôm nay, Phong Hành Diễm thích ai ghét ai, đều không liên quan đến cô.
Phong Hành Diễm thấy cô hờ hững thì trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô đã từng thích anh như vậy, nhưng anh bây giờ giống như người có cũng được không có cũng không sao, chẳng lẽ đây là chết tâm?
Anh đột nhiên nói, “Nhưng mà tôi nghĩ, nếu không tính chuyện kia thì trước đây tôi không nên đối xử với cô như vậy, cho nên tôi sẽ đền bù cho cô, nói điều kiện của cô đi.”
Rõ ràng chuyện còn chưa điều tra rõ, nhưng hôm nay, kể từ khi Thương Trăn hôn anh, ánh mắt của cô khiến anh không thể chán ghét cô được.
Đó là kiểu ánh mắt gì? Phong Hành Diễm cảm thấy cả đời anh cũng không thể quên. Hơn nữa tim anh trống rỗng, mới có ý muốn bù đắp cho cô.
Thương Trăn có chút kinh ngạc nhìn anh, với khả năng tài chính và năng lực của nhà họ Phong, khoản bồi thường này cũng không nhỏ đâu……
Cô nhẹ nhàng cười, “Tôi có thể được biết anh sẽ đối xử với Nhạc Mộng Như như nào không?”
Đời trước, Phong Hành Diễm đối Nhạc Mộng Như đáp ứng mọi yêu cầu, bỏ ngoài việc Nhạc Mộng Như giả tạo rất giỏi, Thương Trăn nghĩ, Phong Hành Diễm cũng có hứng thú với Nhạc Mộng Như? Không chừng lúc anh ta kết hôn, , Nhạc Mộng Như chính là lựa chọn đầu tiên, đáng tiếc, cô chưa thấy cảnh cuối cùng thì đã chết.
Phong Hành Diễm vừa nghe đến tên cái tên này đã vô thức cau mày, rõ ràng chuyện còn chưa được làm rõ nhưng anh lại không muốn nhắc đến người này.
“Chờ cô ta trở về, tôi sẽ tự hỏi cô ta.”
Thương Trăn cười.
“Nếu Nhạc Mộng Như chịu thừa nhận thì năm xưa đã không làm như vậy.”
Phong Hành Diễm không nói gì.
thành thật mà nói khi chưa có chứng cứ xác thực mười người thì chín người sẽ tin tưởng Nhạc Mộng Như, về điểm này cô ta đã thành công,
Thương Trăn vốn dĩ Không muốn nhắc đến cô ta nữa, nhưng vì một người, cô phải giặt tấm mặt nạ của Nhạc Mộng Như
“Kỳ thật muốn biết Nhạc Mộng Như , vẫn còn một cách.”
“Cách gì ?” Phong Hành Diễm khàn giọng hỏi.
Thương Trăn híp mắt, “Hiện tại cô ta đang đi lưu diễn đi? Theo tôi được biết, điệu múa “Phượng hoàng nước dân gian ” giúp cô ta thành danh là do ặ cắp ý tưởng của một nghệ sĩ múa dân gian tên là Tô Tuân, chuyện này rất dễ điều tra, vì Tô Tuân đang bên cạnh cô ta, nhưng lại bị cô ta hạ độc làm cho câm , điều tra rõ chuyện này anh sẽ biết Nhạc Mộng Như là người thế nào, ngoài ra ,đưa Tô Tuân đến gặp tôi.”
Phong Hành Diễm vẻ mặt trầm ngâm , nếu Thương Trăn nói đều là thật sự, thì Nhạc Mộng Như, khổ tâm diễn bộ mặt thiện lương lâu như vậy thuần lương sẽ sụp đổ ngay lập tức
“Sao nào? Luyến tiếc? Có lẽ tôi nói sai rồi, Nhạc Mộng Như không có ăn cắp ý tưởng, cũng không có hạ độc người khác đâu?”
Thương Trăn nhẹ giọng chế nhạo.
“Không phải.” Phong Hành Diễm khẽ nâng cằm nhìn Thương Trăn chằm chằm, “Tôi chỉ cảm thấy lạ, cô nắm nhiều nhược điểm như vậy, tại sao bây giờ mới nói. Hôm qua cũng vậy cô nói cô nghe được chuyện của hai tên giết người, những lời này đều là nói dối, Thương Trăn, rốt cuộc cô còn che giấu cái gì?”
Thương Trăn mím môi, do cô quá nóng vội muốn vạch trần Nhạc Mộng Như, không ngờ rằng sẽ khiến cho Phong Hành Diễm nghi ngờ.
“Anh chỉ cần đáp ứng, còn lại, anh hỏi nhiều để làm gì?”
Phong Hành Diễm thấy cô không hợp tác. Cười nhạo nói, “Còn cái thái độ này…… Rõ ràng trước khi xảy ra chuyện tối hôm qua Ánh mắt cô nhìn tôi đều là sự ái mộ vậy mà hôm nay khi cô nhìn tôi chỉ có…… Bài xích?”
Anh thừa nhận tối qua anh có hơi quá đáng. Nhưng cũng không đến nỗi khiến cô quên sạch tình yêu đi chứ?
Anh ta thật sắc bén!
Thương Trăn nắm chặt áo khoác, cúi đầu.
“Anh thắc mắc nhiều quá, Phong thiếu gia, Hoặc là anh thu xếp cho tôi một phòng, hoặc là đưa tôi vào thành phố tôi, rất mệt.”
Phong Hành Diễm cô chằm chằm, nghe cô nói mệt liền không níu kéo cô nữa, chỉ nói, “Tôi sẽ kiểm tra điều cô nói, nhưng tôi vừa nói cô có thể yêu cầu tôi một việc, cô vẫn chưa trả lời.”
Thương Trăn thấp giọng cười……
Tiếng cười là nỗi đau cùng sầu bi không nói nên lời, nhưng lắng nghe kỹ lại phảng phất nỗi cô đơn .
“Tôi muốn làm vợ anh……”
Phong Hành Diễm cả kinh!
“Hay là anh muốn nghe tôi yêu cầu như vậy?” Thương Trăn cười như không cười nhìn anh, ngạc nhiên hỏi, “Yêu cầu của tôi trở nên quan trọng như vậy khi nào vậy? Chẳng lẽ tôi không bám dính anh, anh lại cảm thấy hứng thú với tôi?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, cười nhạt một tiếng, làm bộ như quan tâm nói, “……Phải thì sao? Hiện tại tính cách cô lại thú vị hơn trước kia nhiều.”