Trên giường bệnh, toàn thân Thương trăn cắm đầy kim tiêm, bệnh tất giày vò khiến cô thay đổi hoàn toàn, chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi trước giường bệnh, bàn tay như bàn tay quỷ nắm chặt lấy khăn trải giường.
“Người khác nhiễm virus K sau một tháng sẽ chết, chị không những không chết, còn không lây bệnh, đúng là một cơ thể lý tưởng dùng để thí nghiệm, bay năm này, mùi vị tham sống sợ chết không tệ đúng không?”
Khuôn mặt cười tươi như hoa, nhưng lời nói toàn lời ác độc. Người khác tới là thăm bệnh, nhưng cô ta Thương Thanh Thanh, là tới lấy mạng.
Cô ta nói xong , lấy một ông kim tiêm ra, bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt, có thể nhìn xuyên qua.
“À, đây là huyết thanh kháng virus bọn họ mới nghiên cứu thành công hôm qua, chị kiên trì tới bây giờ, không phải là vì thứ này sao? Bọn họ nghĩ tới vất vả của chị trong ba năm nay, à không, nghiên cứu phát triển ra liền chuẩn bị cho chị một phần, chỉ cần tiêm vào chị sẽ cảm thấy tốt hơn! Chị, chị có muốn không?”
Muốn! Rất muốn!
Thương Trăn nhắm mắt lại, giấu đi sự tuyệt vọng trong mắt!
Đương nhiên là cô muốn, nhưng huyết thanh đến tay em gái tốt của cô, chỉ sợ hôm nay là ngày chết của cô! Bởi vì cô bi nhiễm virus K, là do Thương Thanh Thanh làm hại!
Không chỉ virus, cả đời này cô đều bị Thương Thanh Thanh áp bức! Thương Thanh Thanh rất ngu trong y học, mà có thể trở thành mỹ nữ thiên tài như bây giờ, đều nhờ vào ăn cắp ý tưởng của cô!
Mỗi khi nghĩ đến cô từng bước từng bước trở thành bàn đạp cho Thương Thanh Thanh, cô lại hối hận muốn chết! Nhưng cô không muốn chết, cô còn phải báo thù!
Những nhân viên nghiên cứu thấy ý chí muốn sống của cô rất cao, còn nói cô đại nghĩa, nguyện ý vì toàn bộ thế giới hi sinh thân mình.
Con mẹ nó đại nghĩa cái gì!
Cô chỉ vì để bọn họ có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh kháng virus, cho nên mới chụ đủ ba năm hành hạ cũng không buông tay.
Cuối cùng, ngay vào ngày hôm qua! Huyết thanh được nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng thứ có thể cứu được sinh mạng cô, lúc này lại bị Thương Thanh Thanh cầm trong tay thưởng thức.
Oán hận cuồn cuộn khiến người ta hít thở không thông! Yếu đuối như cô, hóa ra cũng sẽ hận như vậy?
Thương Thanh Thanh thấy cô nhắm mắt không nghe, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
“Chị gái à, tôi biết chị không muốn chết, hiện giờ tôi cũng không sợ chị có thể trở mình, bởi vì không ai tin chị, như vậy đi, chỉ cần chỉ cho tôi biết mật mã bảo hiểm phòng thí nghiệm của chị, tôi sẽ tiêm huyết thanh giúp chị, đưa chị ra nước ngoiaf, thế nào?”
Thương Trăn nghe thấy vậy, mở mắt ra, hơi thở không ổn định nói câu đầu tiên. “Đây là lần lần đầu tiên tôi….biết có người vô liêm sỉ như vậy!”
Ép cô trả lời còn chưa đủ, trước khi giết cô, còn muốn lừa gạt đi một chút giá trị cuối cùng của cô! Nằm mơ!
“Chị không chịu sao?”
Trong mắt Thương Thanh Thanh hiện lên vẻ á độc, cầm kim tiêm uy hiếp, “Thứ này rất quan trọng đấy? Chị kiên trì đến bây giờ, không phải vì thứ này sao?”
Thương Trăn cười mỉa, không để ý tới.
Thấy đối phương dầu muối không vào, Thương Thanh Thanh không cam lòng cố ý tung đòn sát thủ.
“Chị còn chưa biết đúng không, hôm nay anh Phong đính hôn, đối tượng là Nhạc Mộng Như thanh mai trúc mã cảu anh ta! Kẻ tiện nhân kia! Lúc trước hợp tác với tôi đối phó chị, ra tay với chị không ít lần, chẳng lẽ chị không muốn sống, quay về trả thù sao?”
Hai chữ “anh Phong”, cuối cùng cũng kích thích đến Thương Trăn!
Đã lâu rồi cô không nghe nói tới họ nà, khi nghe thấy lần nữa, vẫn giống như một thanh kiếm sắc, khuấy đảo bên trong vết thương còn chưa khép miệng!
Cô nghe ra được Thương Thanh Thanh đang hối hận, bở vì Thương Thanh Thanh nằm mở cũng muốn gả cho anh Phong, cuối cùng bị Nhạc Mộng Như chui vào chỗ trống.
Cô cũng hối hận, hối hận ngày ngày đêm đêm!
Nếu cô sớm nhìn rõ mọi chuyện, sớm thấy rõ bộ mặt thật của Thương Thanh Thanh, cô sẽ không thảm như vậy.
Nếu cô không yêu người đàn ông kia, liều lĩnh không muốn hủy hôn ước của bọn họ, đã không bi hãm hại liên tục, sau đó thiếu chút nữa bị người ta luân phiên cưỡng bức!
Ác mộng lại xuất hiện, hối hận, cuồn cuộn tới mức tận cùng là tuyệt vọng!
Yêu một người là sai ư? Tốt bụng là sai ư? Vì sao cô lại ra nông nỗi này?
“Ra tay đi… Kẻ lừa đảo! Tôi biết trong ống tiêm….. Là chất độc!” Thương Trăn giống như bi kích thích quá độ, nói những lời như điên rồi!
Từ lúc Thương Thanh Thanh bước vào cánh cửa này, cô đã không ôm hi vọng bởi vì đối phương chỉ biết lừa gạt cô, bóc lột giá trị của cô, sau đó để cô chết!
Thấy Thương Trăn thà chết cũng không nói mật mã, gương mặt Thương Thanh Thanh vặn vẹo, lửa giận bắt đầu cuồn cuộn!
Gần đây mọi việc không thuận lợi, cô ta là cô chủ tài giỏi, bị kẻ đê tiện Nhạc Mộng Như kia đoạt đàn ông thì thôi, ngay cả phế vật bị cô ta ngược từ nhỏ đến lớn cũng dám sẵng giọng với cô ta sao?
Nói xong, cô ta tiến lên hai bước, đâm kim tiêm lên người Thương Trăn! Chỉ cần tiêm thứ này vào, chỉ cần mười giây Thương Trăn sẽ “suy yếu” mà chết! Trogn mắt cô ta đầy tàn nhẫn! Nhưng cô ta không chú ý tới, trong mắt ngươi phụ nữ suy yếu trên giường hiện lên ánh sáng âm u!
Chỉ trong chớp mắt, Thương Trăn vốn nửa sống nửa chết đột nhiên bùng nổ!
Giống như hồi quan phản hiếu, cô không quan tâm kim tiêm trên tay kéo ra! Dùng sức nắm lấy tay Thương Thanh Thanh, trở tay đâm kim tiêm vào bả vai Thương Thanh Thanh!
“Không!”
Thương Thanh Thanh sợ hãi mở to mắt! Nhưng lúc này, chất lỏng màu vàng nhạt đã tiêm vào rồi! Cô ta muốn kêu cứu, nhưng toàn thân như nhũn ra, lùi về sau vài bước…
Làm sao có thể… Thương Trăn, rõ ràng là Thương Trăn chỉ còn một hơi thở cuối cùng rồi!
Người bệnh rút kim ra, cả phòng đều đang báo động!
Nhìn Thương Trăn không thèm quan tâm, cuối cùng cô cũng báo được thù rồi!
Nhìn Thương Thanh Thanh nắm chặt cổ ngã xuống đất, cuối cùng chết không nhắm mắt, trong đôi mắt hoảng sợ còn là ảnh ngược tay cô đầy máu tươi, đây là báo ứng!
Sảng khóa khó mà nói nên lời tràn ngập cơ thể ốm yêu! Thương Trăn càng cưới tươi hơn, nhìn qua có vài phần dữ tợn!
Cảm ơn ông nội đã ép cô luyện công từ nhỏ! Khiến cô có thể bùng nổ một lần dưới trạng thái cơ thể suy nhược như vậy - tự tay đâm chết kẻ thù!
Đầu càng ngày càng choáng váng, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, Thương Trăn lại nằm trên giường lần nữa…
Sắp có người tới cứu cô đúng không! Cô muốn sống sót, muốn bắt đầu lại lần nữa! Không còn bất lực như vậy! Không con yếu đuối như vậy! Bày ra năng lực của bản thân một lần!
Trong mơ hồ, hình như cô nghe thấy có người hốt ha hốt hoảng chạy tới…
Nếu có thể sống sót, cô sẽ không bị tinh thần buồn cười kia trói buộc, cũng sx không yêu người đàn ông kia nữa, cô chỉ muốn yêu chính mình!
Nếu có thể sóng ót, thì tốt rồi.