“Nghỉ ngơi mười phút.”
Sau đó anh đứng dậy đi tới khu vực nghỉ ngơi , nhận điện thoại.
Anh còn chưa nói lời nào, đối phương liền truyền đến tiếng hít thở dồn dập , thanh âm này rất quen thuộc, Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày.
“Thương Trăn?”
Đối phương vẫn im lặng như cũ, lúc này Thương Trăn cầm điện thoại, tinh thần đã mơ hồ rồi, Thương Thanh Thanh cho cho cô uống hai lần thuốc, vì không để Thương Thanh Thanh có nghi ngờ gì, có đều phải nuốt thuốc xuống, sở dĩ vừa nãy có thể duy trì tỉnh tảo là bởi vì thể chất cô đặc thù mà thôi, mà thuốc phát huy tác dụng quá mạnh, hiện tại cô đã không khắc chế được.
“Thương Trăn?”
Lúc này Phong Hành Diễm chưa khẳng định, nhưng anh có cảm giác đó là cô! Hơn nữa cô hít thở dồn dập, chắc chắn là đã xảy ra chuyện!
Lúc này Thương Trăn đang ghé vào ven đường, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại, cô mới kinh ngạc nhận ra trong lúc cô hoảng hốt, cô đã gọi điện cho ai rồi!
Thương Trăn bất chợt tắt điện thoại!
Cô không cần Lâm Văn Phong trợ giúp, tự nhiên cũng không cần Phong Hành Diễm trợ giúp!
Phong Hành Diễm thầm chửi thề một tiếng, thư ký lại gần hỏi anh có thể bắt đầu chưa? Phong Hành Diễm lại cầm lấy áo khoác đi ra, vừa đi vừa phân phó.
“Hội nghị tiếp tục, ghi chép lại cho tốt, khi về tôi sẽ xem.”
“Vâng, BOSS!” Biểu cảm của thư ký có chút mơ hồ, hội nghị hôm nay chính là rất quan trọng nha!
Phong Hành Diễm vừa ra khỏi cửa, liền gửi số điện thoại cho một người.
“Định vị người này bây giờ đang ở đâu, lập tức!”
Sau khi đối phương nhận được tin, vội vàng đi làm ngay, mà mấy chiếc xe dưới lầu đã vận sức chờ phát động, chờ đến khi Phong Hành Diễm ngồi vào một chiếc xe trong số đó, bên kia đã gửi đến một địa chỉ.
Bốn chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới địa chỉ đó, sau khi Phong Hành Diễm lên trên xe mới hồi phục tinh thần lại.
Rõ ràng đã quyết định mặc kệ Thương Trăn sống hay chết, anh đáng chết vì sao lại ngồi trên xe?
Thương Trăn cảm thấy mình không ổn rồi, nàng cố sức đi vào rừng cây bên đường quốc lộ, cô biết loại thuốc này, chỉ cần nhịn qua là tốt rồi, nhịn đi, nhịn một lúc!
Kết quả cô đi tới mức chân không còn cảm giác, cả người ngã về phía trước!
“Cẩn thận!”
Phong Hành Diễm kịp thời kéo cô lại từ bên sườn dốc, mà cận vệ chạy phía sau anh cũng đều sợ ngây người, vừa nãy tốc độ của thiếu gia cũng quá nhanh, so với bọn họ từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp còn nhanh hơn!
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm ôm, một luồng hơi thở đàn ông dễ lập tức bao xung quanh cô, lúc này cô đã không có bao nhiêu lý trí, càng không phân biệt rõ được kiếp trước hay kiếp này, chỉ cảm thấy hương vị của anh rất quen thuộc.
Nhìn gương mặt trước mắt gần trong gang tấc này, gương mặt này đã in sâu dấu vết trong vào trong linh hồn .
Cô đột nhiên hoảng hốt duỗi tay sờ vào, sau khi chạm vào, hai người đều sửng sốt.
Lúc này, toàn bộ những cận vệ đều hiểu chuyện tránh ra xa một chút, canh giữ ở xung quanh, không nhìn, không nghe.
Mà Phong Hành Diễm vốn định bế cô đến khám bác sĩ, cũng bị động tác và biểu cảm lúc này của cô mà sững sờ ở tại chỗ.
“Thương Trăn?”
Anh nhíu mày, mà bàn tay mềm mại của cô như chiếc lông vũ nóng bỏng, từ cằm của anh, di chuyển lên đôi mắt anh.
“Phong Hành Diễm?”
Giọng nói mềm nhẹ mà khàn khàn, hai mắt lấp lánh lúc này bị ngấn nước, nhìn rất dịu dàng, như là có thể quyến rũ mất hồn người khác!
Phong Hành Diễm nhìn qua liền biết cô bị làm sao, nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô khẽ đóng mở, yết hầu của Phong Hành Diễm di chuyển lên xuống, khàn khàn đáp lại, nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị Thương Trăn đẩy ngã xuống mặt cỏ!
Nàng tìm chính xác được môi anh, dùng sức mút vào! Sức lực như là mạnh đột ngột, dẫn tới động tác của cô vội vàng, lực hôn cũng tăng mạnh hơn.
Môi răng dây dưa, Thương Trăn như là muốn xâm chiếm từng tấc của Phong Hành Diễm, nhưng đằng sau sự bá đạo khẩn trương, là sự đau khổ vì muốn mà không có được.
Phong Hành Diễm bị kinh động vì cô nhiệt tình đột ngột, nhưng lập tức vứt bỏ suy xét, đổi thành chủ động!
Anh ôm Thương Trăn, xoay người đè cô ở dưới thân, điên cuồng hôn trả, cô vừa thơm vừa mềm, ăn ở trong miệng lại mềm lại ngọt! Quả thực khiến anh phát điên!
Thương Trăn càng thêm bức thiết, cô híp mắt ôm cổ anh dây dưa sâu hơn, dùng sức lực liều chết triền miên, như thể là tận thế đến nơi!
Sự nhiệt tình của cô lập tức đã châm lửa Phong Hành Diễm, ngọn lửa hừng hực châm lên khắp người, cuối cùng đi xuống tụ lại ở nửa thân dưới!
Dục vọng đốt cháy lý trí anh, anh thậm chí đã quên đây là chỗ nào, không muốn nghĩ tới, chỉ muốn cô!
Thương Trăn bất chợt rên rỉ một tiếng, hóa ra là bởi vì hôn quá kịch liệt, cánh môi cô bị rách.
Phong Hành Diễm nhìn thấy môi cô chảy ít máu, đau lòng liếm liếm đi, Thương Trăn rất thơm, máu cũng ngọt!
Nhưng Thương Trăn hết sức bực bội vì Phong Hành Diễm muốn làm gì thì làm với cô, nhân cơ hội ôm anh lại xoay người lần nữa, nhất mực phải ở phía trên!
Hai người thật giống như con rắn quấn lấy nhau, không thể tách rời, động tĩnh lớn đến mức mấy cận vệ đang ở xa cũng đều nghe được.
Có cần nhiệt tình đến vạy không à, vừa mới gặp nhau đã làm như vậy cũng được ư? Rừng cây nhỏ thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi tản bộ mà!
Thương Trăn động đậy loạn lên, Phong Hành Diễm sợ cô ngã xuống, đôi tay vội vàng che chắn, cô nằm trên người anh, hai tay vị vào ngực anh, giống như một con nai thuần khiết nhìn anh, đôi môi dính máu làm biểu tình ngây thơ của cô nhiễm một tia tà khí, cô đột nhiên chậm rãi ma sát lên thân thể anh hướng lên trên, thẳng đến khi nhìn thẳng anh.
Phong Hành Diễm biết rõ không thể kéo dài như vậy, nhưng tầm mắt anh dán ở cánh môi cô không thể dời ra, vừa mới dây dưa thiên lôi địa hỏa khiến anh phát run thật sâu, anh muốn, muốn nhiều hơn!
Nhưng mà dù sao chỗ này cũng là ngoài đường, muốn tiếp tục, không bằng về nhà.
Cho nên anh bắt buộc lý trí mình quay về, thấy cô lại duỗi tay định sờ mặt anh, anh nắm chặt tay cô, nói giọng khàn khàn.
“Đừng làm loạn, chúng ta tới gặp bác sĩ trước?”
Ngay cả chính anh cũng không phát hiện rằng giọng điệu lúc này của anh có bao nhiêu dịu dàng.
Thương Trăn chớp chớp mắt, giống như là đang xác nhận.
“Phong Hành Diễm?”
“Ừ, là anh.”
Phong Hành Diễm ngồi dậy, Thương Trăn đang nằm trên người anh đành phải ngồi vắt ngang trên người anh, cũng ngồi dậy.
Thương Trăn cao có một mét sáu tám, nhưng khi ở trong lòng Phong Hành Diễm, vẫn có vẻ nhỏ xinh như vậy .
Cố nén ham muốn tử hình cô ngay tại chỗ, Phong Hành Diễm chuẩn bị ôm cô về nhà.
“Chúng ta về nhà được chứ?”
Về nhà, liền có thể muốn làm gì thì làm, vừa nghĩ như vậy, máu tím trong đôi mắt anh sáng thêm, tựa như hai ngọn lửa!
Thương Trăn lại bĩu môi, ngẩng đầu chất vấn.
“Phong Hành Diễm…… Vì sao anh lại không thích tôi?”
Phong Hành Diễm sửng sốt.
Trong mắt Thương Trăn lập tức ngấn lệ.
“Anh không thích tôi, anh còn chán ghét nữa…… Anh thích Nhạc Mộng Như sao?”
Trong nháy mắt, trái tim Phong Hành Diễm như là bị câu nói đột ngột của cô nắm được! Nắm chặt sít sao! Khiến tim anh ngừng đập!
Nước mắt Thương Trăn rốt cuộc cũng không rơi xuống, mà là nghẹn trở về, thái độ cường ngạnh nói.
“Hết hy vọng đi! Tôi sẽ không từ hôn…… Không đâm tường, sao biết tường không thể đâm phá? Tôi phải thích anh, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ thích tôi……!”