Thương Trăn vừa phát tiết hết lửa giận, trong lòng thoải mái hơn, tính cách của cô đang tiến hành va chạm kịch liệt và trùng tổ, nhưng cô không quên chuyện quan trọng nhất.
“Tối nay con quên bật còi báo động, trong tủ sắt của ông bà nội có rất nhiều thứ tốt, con sợ bị người ta đánh cắp.”
Thương Trăn tìm bừa một cái cớ, hai mẹ con kia rất vội, bởi vì theo ý bọn họ, đồ bà nội để lại cho Thương Trăn, sớm muộn gì cũng là của bọn họ!
Lâm Tuyết Hàm lại càng tức giận hơn, “Con nhóc chết tiệt này sao con sơ ý như vậy? Lão Hàn, nhanh, nhanh quay đầu đến vùng ngoại ô!”
Sau khi Thương Thanh Thanh thấy đêm nay Thương Trăn như chó điên cắn loạn ngườu, tạm thời không tính trêu chọc, đồ bà nội để lại quan trọng hơn.
Mà Thương Bách Tề tỉnh táo lại, rơi vào trầm tư.
Trong tĩnh mịch, ông không nhịn được liếc mắt nhìn vẻ mặt vợ con bên cạnh, dưới ánh đèn u ám trong xe, vậy mà ông cảm thấy gương mặt vợ con đang căng thẳng rất dọa người!
Bà ta thật sự là mẹ kế tốt sao?
Lâu như vậy, ông vẫn cho rằng gia đình hòa thuận, đều là sự thật sao.
Nghĩ tới những lời nói của Thương Trăn, ông suy nghĩ cẩn thận, phát hiện ở trong yến tiệc, những lời con gái út mói luôn hắt nước bẩn lên người Trăn Trăn, vợ ông cũng bỏ đá xuống hiếng theo… Nghĩ như vậy, vậy mà ông cảm thấy hơi đáng sợ!
Nếu tối nay Trăn Trăn không cố tình gây sự như vậy, ngày mai nhà họ Thương ông mới thật sự là xấu hổ muốn chết!
Xem ra tối nay con gái cả không làm sai, chỉ là dưới tình thế cấp bách giọng điệu khó tránh khỏi hơi nặng.
Mà ông… Hình như thật sự đứng sai phía rồi.
Mưa vẫn còn đang rơi, nhưng càng ngày càng nhỏ, giọt nước tí tách, khiến không gian trong xe càng thêm chật chội.
Thương Thanh Thanh không khỏi hạ cửa kính xe xuống một chút, suy nghĩ trong lòng, lát nữa cô ta nên dùng biện pháp gì lấy được ưu đãi đây?
Đúng lúc cha ở đây, cha nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, bà nội bất công dể lại toàn bộ cho Thương Trăn, dù thế nào cô ta cũng lấy được một hai thứ đúng không?
Thương Trăn nhắm mắt cũng biết bọn họ nghĩ gì, trong xóc nảy rất nhỏ, cô tập trung tinh thần nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, dần tỉnh táo lại.
“Đến nơi rồi, thưa ông.”
Giọng chú Hàn tài xế khiến Thương Trăn chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này Thương Thanh Thanh vội vàng nói, “Chị, tuy chỗ này có hệ thống phòng trộm, nhưng dù sao cũng không an toàn, không bằng đưa đồ của ông bà nội về nhà đi?”
Lâm Thuyết Hàm hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí hát đệm.
“Còn nói là người một nhà, chút đồ đó còn giấu đi, không biết là đề phòng người nào?”
Thương Bách Tề vốn không biết Thương Trăn tới đây mỗi ngày làm gì, nhưng tối nay xảy ra chuyện như vậy xong, bỗng nhiên ông phát hiện nhà ông không hòa thuận lắm, cho nên ông hi vọng Thương Trăn có thể ở nhà thường xuyên, để trao đổi tình cảm.
Cho nên ông nói, “Mẹ con nói đúng đấy, mang về nhà đi, trong nhà rất an toàn.”
An toàn sao?
Thương Trăn giấu đi trào phúng trong mắt, hôm nay vào đời trước, cô bị Thương Thanh Thanh hại mất hết thanh danh, về nhà thì bị nhốt.
Đêm đó, Thương Thanh Thanh mượn chìa khóa của cô mở két an toàn, không chỉ đoạt lấy đồ của bà nội, còn chiếm tất cả những thành quả nghiên cứu y học những năm gần đây của cô, trực tiếp tuyên bố chiếm thành.
Cô biết được thì đã quá muộn, cô muốn tố cáo Thương Thanh Thanh, nhưng cô là người bị mất đi hết thanh danh, cho cô không có khả năng để cô hủy đi đứa con gái kia của ông.
Cho nên mọi người đều khuyên bảo cô, nói nhà họ Thương phải có người kế tục, cô đã bị phế đi, không thể hủy hoại em gái tiếp.
Lúc ấy cô không biết hai người người đàn ông mà Thương Thanh Thanh tìm tới hại cô là ai, cho nên cô bị thuyết phục, ôm nỗi hận lùi bước.
Sau đó cô bị Thương Thanh Thanh bóc lột từng bước, dùng tất cả thiên phú tài hoa của cô, tạo nên công thành danh toại của Thương Thanh Thanh.
Toàn bộ, đều bắt đầu từ tối nay.
Cô tuyệt đối không cho những kẻ thù này một chút cơ hội nào nữa.
Áp chế cảm xúc xao động ở ngực, Thương Trăn bình tĩnh nói.
“Được, con đi lấy một số thứ quan trọng về, sau này sẽ cố gắng ít tới đó một chút.”
Thương Bách Tề vừa nghe, cảm thấy đứa con gái này rất nghe lời, những lời sắc bén lúc trước nhất định là vì tối nay chịu hoảng sợ, vì thế vội vàng gật đầu.
Thương Thanh Thanh thấy thế, muốn nói đi cùng, nhưng Thương Trăn đã nói trước một bước.
“Cha, nơi đó là không gian riêng lúc con còn nhỏ, con muốn thu dọn một mình.”
Thương Bách Tề liếc mắt nhìn Thương Thanh Thanh một cái, nói với Thương Trăn, “Được, con đi đi, mọi người ở đây đợi con.”
Lúc này Thương Trăn mới thản nhiên xuống xe.
Bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng khắp nơi đều ướt sũng, Thương Trăn đi từng bước tới phía sauruwngf trúc, bỗng niên có cảm xúc xa quê mới về.
Nhà họ Thương là thế gia y hương, ông bà nội cô đều là người rất có bản lĩnh, nhưng vì sinh cha cô là con một, quá cưng chiều, cuối cùng dưỡng ông thành yếu kém lại cố chấp, đợi phát hiện ra thì muộn rồi.
Cha ông nội từng là ngự y trong cung, lên cao nữa đều là ngự y, trong nhà để lại không ít sách quý. Trước đây ông nội thấy cô có thiên phú, còn bất mãn chuyện con trai cưới người phụ nữ tên Lâm Tuyết Hàm này, cho nên mang cô theo bên cạnh, nuôi tới năm 11 tuổi.
Bà nội là tiểu thư khuê các, không chỉ biết chữ, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, trong tay bà còn có đồ cưới truyền từ nhiều đời xuống, mỗi một món đều có giá trị xa xỉ.
Tính cách của hai người ôn hòa, cho nên khiến cô học được khiêm tốn có lễ tiết, hiếu thuận thành thật.
Nhưng bọn họ không dạy cô phản kháng.
Bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, nhìn qua rất cũ nát.
Ông bà nội có tiền, nhưng sau khi già, bọn họ muốn sống ở nơi gần thiên nhiên, cũng không dùng quen đồ điện, nếu không vì những món đồ kia, ông bà nội sẽ không chuẩn vị két sắt tiên tiến như vậy.
Gậy trúc ở xung quanh đều do ông nội tự tay làm, Thương Trăn đứng trước cửa, giống như còn có thể thấy cảnh bà nội đàn tỳ bà, ông nội luyện chữ.
Ngôi nhà nhỏ này, là tất cả ký ức tốt đẹp cảu cô.
Đẩy cửa gỗ ra, mùi mực phả vào mặt khiến cô hơi sửng sốt, những ký ức đã lâu chui từ dưới đất lên mà ra!
Lúc này, cô không phải hơn ba mươi tuổi nhận hết khuất nhục và oán linh chết thảm.
Mà mười tám ctuoori, cô gái yếu đuổi bị mẹ kế và em gái bắt nạt, trước đây, mỗi một lần bị bắt nạt, cô đều mang theo nước mắt khuất nhục, im lặng trốn ở đây hối hận.
Nhưng từ nay về sau sẽ không còn nữa.
Thương Trăn cởi bông tai ra, tắt đi du cụ báo động, báo động này, vẫn là lần trước cô phát hiện Thương Thanh Thanh lén lút tới nơi này, mới dùng toàn bộ tích tụ ấn lên, một khi có cảnh báo, cảnh sát sẽ tới trong vòng ba phút.
Có lẽ… Lúc đó cô đã phát hiện Thương Thanh Thanh muốn trộm thứ gì đó của cô, nhưng lá gan của cô nhỏ, ngoại trừ phòng thủ ra thì không thể làm gì.
Sau khi đi vào, cô bật đèn lên, nhìn thấy nơi này ngoại trừ đèn, máy báo động, cùng két sắt ra, hoàn toàn là nhà gỗ nhỏ thoát khỏi thời đại, cô nhắm mắt cũng có thể tìm được mỗi ngóc ngách, mỗi ngõ ngách đều đã che kín hồi ức.