Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, dùng toàn bộ sức lực, đánh về phía cửa sắt màu đen.
"Loảng xoảng" tiếng va chạm vang lên mấy lần, thế nhưng cửa sắt màu đen lại không nhúc nhích tí nào.
Ngay khi Thẩm Lạc do dự muốn lấy Tiểu Lôi Phù ra để thử một chút hay không, thì âm thanh của Ngô Phá Giáp lại lặng yên truyền tới:
"Tiểu tử, đừng uổng phí sức lực, vô dụng thôi. Kẻ trước mắt ngươi là một con Tam Nhãn Yêu Hồ, thiên phú trời sinh là huyễn thuật chi đạo, hơn nữa nơi đây chính là hang ổ của nó, nên sớm đã bị cải tạo qua. Những năm gần đây nó ăn thịt người đếm không hết, tu vi tăng nhiều, huyễn thuật đã sớm đến tình trạng hóa hư làm thật. Vì thế ngươi phải giúp ta tru sát yêu quái này, thì mới có thể chân chính phá giải được huyễn thuật."
"Tiền bối, vậy ta nên làm gì?" Trong lòng Thẩm Lạc biết y không phải là nói dối, rơi vào đường cùng, đành phải đáp ứng.
"Tích súc thủy pháp, chờ đợi thời cơ, nghe ta phân phó là được." âm thanh của Ngô Phá Giáp trầm ổn, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Sau khi y nói xong pháp quyết trên tay bỗng nhiên biến đổi, trên bảy chuôi đoản thương kia lửa đỏ lập tức dâng lên hừng hực. Nó tạo thành hình dạng xoắn ốc không ngừng xoay tròn, rồi ngưng tụ thành hình dùi nhọn, hướng về phía trên thân của Tam Nhãn Yêu Hồ đâm tới.
Thanh niên mặt đen biến thành tiểu cự nhân giống như nhận được lệnh. Gã cũng không tiếp tục che chở hai mắt nữa, mà huy động hai bàn tay to, từng quyền đập ra chém vào cự nhận đang bay đến, tiếp đó hướng về phía Tam Nhãn Yêu Hồ đánh tới.
Yêu Hồ tự nhiên không muốn đứng yên bị động, bên ngoài thân chín chuôi cự nhận điên cuồng vung vẩy, bên trong con mắt thứ ba hoàng quang không ngừng bắn ra. Trên thân nó còn có rất nhiều lông tóc nhỏ xíu mà mắt thường khó có thể thấy được bắn ra, chuyên nhằm vào yếu hại của ba người.
Thẩm Lạc ở bên chỉ có thể cẩn thận tránh né lông tóc thỉnh thoảng bay vụt đến, một bên lại không ngừng dùng khống thủy chi thuật hấp thụ vũng nước nước đọng trong điện, đồng thời cũng chú ý đến biến hóa của cảnh vật chung quanh.
Nếu là có cơ hội thoát đi, hắn tất nhiên muốn nghĩ đến chạy đi giữ mạng trước tiên.
Nhưng làm hắn có chút ngoài ý muốn là, nước đọng trong hố nước vậy mà rất nhiều, không ngừng thi pháp làm cho từng giọt nước không ngừng vây quanh thân thể hắn.
Nguyên nhân chủ yếu, do tốc độ của Thẩm Lạc tốc độ chậm lại, làm cho việc tránh né đều trở nên chật vật.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến.
Thẩm Lạc nhìn lại, liền thấy hai thanh cự nhận của Tam Nhãn Yêu Hồ, đã xuyên qua trước ngực tiểu cự nhân. Nó đâm xuyên từ bên dưới xương bả vai ra, làm máu tươi chảy đầm đìa, trông vô cùng thê thảm.
Sau khi tiểu cự nhân kêu thảm lại là không lùi mà tiến tới, mặc cho cự nhận xuyên qua thân. Gã vẫn sải bước về phía Yêu Hồ, hai tay dang ra, liền lấy cả thân người dùng sức giữ chặt người của con yêu lại.
"Ngay bây giờ, lấy thủy pháp vây khốn bọn chúng." Ngô Phá Giáp quát lớn.
Thẩm Lạc không dám chần chờ, lập tức hai tay áo vũ một cái, hai khối nước lớn lập tức bắn ra, hóa thành một bức tường nước, bao phủ Tam Nhãn Yêu Hồ và tiểu cự nhân ở giữa.
Bức tường vừa mới hình thành, thì một tiếng gào thét bén nhọn đột nhiên vang lên.
Ngô Phá Giáp giật ống tay áo, một đạo quang mang màu trắng bắn ra. Đó là một thanh tiểu thương óng ánh dài hơn một xích, toàn thân tản ra hàn khí mãnh liệt, cắm vào trên bức tường nước.
Chỉ một lát sau, một tầng hàn khí màu trắng nhanh chóng lan tràn ra, toàn bộ màn nước lập tức ngưng kết thành một tòa băng sơn, mang Yêu Hồ vây lại bên trong.
Ngô Phá Giáp không có cho địch thủ một chút cơ hội phản ứng, hai tay liền kết pháp quyết, đồng thời hướng về phía dưới kéo một cái.
Bảy chuôi đoản thương mang hỏa diễm lóe lên, đột nhiên tăng trưởng gấp đôi, lại giống như một trận mưa thương cùng nhau bay vụt xuống, đâm xuyên qua Hồ Yêu và thân thể cự nhân. Nó cùng lúc găm chết hai người kia trên mặt đất.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Thanh niên mặt đen sau khi bị Ngô Phá Giáp lợi dụng xong, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Hắn tính toán đợi huyễn tượng nơi này giải trừ, liền lập đi ra bên ngoài, chạy thật xa, tuyệt không cùng Ngô Phá Giáp tiếp xúc nhiều nữa.
"Ngươi có phải cảm thấy ta là người không từ thủ đoạn?" Ngô Phá Giáp quay lưng về phía hắn, tiến lên xem xét thi thể của Tam Nhãn Hồ Yêu, đột nhiên hỏi một câu.
Thẩm Lạc không biết y hỏi vậy là có ý gì, lại sợ làm tức giận đối phương, nên không dám tùy tiện trả lời.
"Cùng là người tu hành, ta mới nguyện ý nhắc nhở ngươi một câu, giết yêu trừ ma, tuyệt đối đừng có lòng dạ đàn bà." Ngô Phá Giáp rút thanh tiểu thương óng ánhcó hàn khí lượn lờ kia ra, nói.
"Thụ giáo." mặc kệ trong lòng Thẩm Lạc có nhận ý tốt của đối phương hay không, cũng đành kiên trì nói ra.
Lúc này, tia sáng ở bốn phía lần nữa sáng lên, cảnh tượng quỷ quật bắt đầu giống như sương khói từ từ tiêu tán, đại điện lại hiện ra.
Thẩm Lạc thấy vậy, thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ngô Phá Giáp, ngươi làm hỏng chuyện tu hành của ta, ta muốn ngươi cùng đi xuống Hoàng Tuyền..." Đúng lúc này, một tiếng thê lương gào thét đột nhiên vang lên, dị biến bống nhiên xảy ra.
Ba con mắt đang đóng chặt của Tam Nhãn Yêu Hồ đồng thời sáng lên, thân thể trong nháy mắt bành trướng, "Oanh" một tiếng, vỡ ra.
Ngô Phá Giáp ở khoảng cách quá gần nên không kịp phản ứng, cả người liền bị hất bay ra phía ngoài, liên tiếp đâm vào thần tọa trong điện, trong miệng "Oa" một tiếng phun ra ngụm máu xem ra đã bị trọng thương.
Thẩm Lạc mặc dù cách xa hơn một chút, nhưng cũng bị nguồn sức mạnh này đụng bay ra ngoài bạchngọc sách, liền đụng cột cửa đại điện rách ra. Một đoạn dao găm dán phù đứt đoạn bay tới sát cổ, thiếu chút nữa đã lấy mạng của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, phía sau lưng càng là đau rát, cố nén vị máu tươi ngai ngái trong cổ họng, gian nan đứng lên.
Kết quả lại nhìn thấy, Hồ Yêu và thi thể của thanh niên mặt đen đều bị nổ nát nhừ. Sau đó một đạo hồ ly yêu hồn màu sắc vàng nhạt từ trong đống huyết nhục xông ra, lập tức bay tới trên thần tọa của tượng thần cổ quái.
Ngay sau đó, Thẩm Lạc liền kinh hãi phát hiện, tượng thần bằng bùn, vậy mà mở hai mắt ra.
Không chỉ vậy, toàn thân của nó còn phủ lên một tầng tia sáng màu vàng mơ hồ, gương mặt lại biến hóa thành bộ dáng của Tam Nhãn Yêu Hồ!
"Yêu hồn phụ thân..." Ngô Phá Giáp sắc mặt đại biến, bèn xoay người, lăn đến cửa đại điện.
Cổ tay y rung lên, thanh tiểu thương óng ánh lại lần nữa từ trong tay áo bắn nhanh ra, đâm tới mi tâm của tượng thần.
Nhưng không đợi tiểu thương tới gần, ba cánh tay của tượng thần đã biến thành ba chiếc đuôi cáo màu vàng, đồng thời nâng cao mà lên, rồi hung hăng đập mạnh xuống mặt đất.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy một cỗ kình phong từ phía đối diện thổi tới, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
Tiếp theo đó, một tiếng "Ầm ầm" vang lên, toàn bộ mặt đất trong đại điện đồng thời vỡ vụn ra, lộ ra một lỗ lớn đen sì, từ đó tản mát ra một cỗ lực hấp dẫn kinh người, mọi thứ trên mặt đất đều bị hút vào trong đó.
Thẩm Lạc đang tại cạnh cửa, năm ngón tay liền chụp vào trong, bắt lại cột cửa, muốn mượn lực để chạy đi.
Nguồn lực kia quá mức mạnh mẽ, ngay cả Ngô Phá Giáp đều không thể phản kháng lại, nên tất nhiên hắn cũng không có khả năng chống lại. Mười ngón tay đều chảy ra máu, nhưng cuối cùng ngay cả hắn vẫn bị kéo vào trong đó.
"Chẳng lẽ lại phải chết sao?" Thẩm Lạc chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị, từ bốn phương tám hướng đè ép tới, trước mắt liền tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
...
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lạc từ trong cơn mê tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt, liền thấy bốn bề là một vùng tăm tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ bên cạnh chiếu xạ qua, mũi càng ngửi được một cỗ mùi tanh bùn đất nồng đậm.
Hắn từ từ ngồi dậy, trên thân có không ít hòn đá và bùn đất, cơ hồ đem hắn chôn một nửa ở bên trong bạch ngọc sách, nhiều nơi trên thân còn đau, may mắn là vết thương đều không nặng.
Thẩm Lạc giãy dụa đứng lên, quan sát chung quanh, lại phát hiện thân mình ở dưới mặt đất, gần đó còn có một ít măng đá màu ngà sữa, tỏa ra một chút ánh sáng, miễn cưỡng chiếu sáng nơi này.
"Đây là địa phương nào? Hồ Yêu và Ngô Phá Giáp đâu rồi?" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm một mình, rồi hồi tưởng lại ký ức trước khi hôn mê.