Mục lục
Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nơi hẻo lánh trong không gian vốn trống rỗng, giờ lại có thêm một khối đá vụn, đúng là khối đá hắn cầm lúc trước.

"Không nghĩ tới, Thất Tinh Bút này là pháp khí chứa đồ trong truyền thuyết, có đủ giới tử nạp tu di!" Thẩm Lạc nâng Thất Tinh Bút lên, vuốt ve thân bút, trong lòng cực kì vui sướng.

*giới tử nạp tu di: không gian riêng biệt để chưá đồ

Trong hiện thực, dù mình lấy được hộp đá có công năng thu nhỏ vật phẩm, có công hiệu như nhau. Nhưng so sánh với Thất Tinh Bút này, thì không gian không thể lớn bằng, thể tích của hộp đá cũng khá lớn, mang theo không tiện.


Lúc lâu sau, hắn rốt cục tỉnh táo lại, một tay nắm Thất Tinh Bút, tâm niệm tiếp tục khẽ động. Thì thấy trên thân bút hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, khối đá vụn kia bỗng nhiên xuất hiện một lần nữa, bị hắn chụp được.

"Tùy tâm là cất giữ được, về sau sẽ rất thuận tiện." Thẩm Lạc liếc qua bao linh dược cách đó không xa, cười nói.

Nói xong, hắn lấy linh dược lúc trước tìm được, gồm linh mộc, ngọc giản và quân cờ, cất hết vào trong Thất Tinh Bút.

Sau đó, Thẩm Lạc trở lại trước cửa điện, đi về phía bộ thi cốt tại cửa ra vào, ôm quyền thi lễ một cái. Tiếp đó hắn mới cẩn thận bế lên, tìm một chỗ đất trống để chôn xuống.

Sau khi Thẩm Lạc làm xong, thì trở lại trước cửa đại điện, đẩy cánh cửa được những xương khô khi còn sống liều chết bảo vệ ra.

Theo tiếng mở cửa nặng nề vang lên, khói bụi mù mịt bốn phía.

Thẩm Lạc dùng tay áo xua đi bụi mù, thì phát hiện phía đối diện cách mấy bước bên ngoài, thình lình có một đầu lâu màu trắng cao tới hơn một trượng, hình dạng dữ tợn.

Đầu có sừng nhọn, xương quai hàm lồi về trước một cách bất thường, nhìn khá giống dê rừng. Nhưng trong miệng lại mọc lên từng chiếc răng như lưỡi cưa, nằm gần răng nanh.



Trong lòng Thẩm Lạc hơi căng thẳng, đi vài bước vào trong điện, thì thấy sau đầu lâu to lớn của Yêu thú này còn có một bộ thi cốt to lớn hơn nhiều. Nó vắt ngang qua toàn bộ đại điện, phần đuôi ra phía sau tường có một cái động lớn, dọc theo ra ngoài.

"Xem ra bọn họ vẫn không thể nào giữ vững được tòa đại điện này, để con súc sinh này từ phía sau phá vỡ tường, xông vào." Thẩm Lạc thở dài.

Hắn dời ánh mắt, dò xét về phía địa phương trong điện, liền thấy bên trong cũng là một mảnh hỗn độn. Khắp nơi đều là giá sách bằng gỗ, ngã trái ngã phải, sập cả xuống đất. Phần lớn thư tịch sách cổ cũng đều rơi lả tả trên đất, khắp nơi là một mảnh dơ dái hỗn loạn.

"Chẳng lẽ nơi này là chỗ cất giữ điển tịch của Phương Thốn sơn? Hèn gì những đệ tử Phương Thốn sơn đều liều chết thủ hộ." Ánh mắt Thẩm Lạc lóe lên, lẩm bẩm một mình.

Nói xong, hắn lập tức bắt đầu thanh lý giá sách trên mặt đất, chỉnh lý lại điển tịch tán loạn, xem thử coi có công pháp hay điển tịch nào hữu dụng hay không.

Nhưng thư tịch trên đất bởi vì rất cũ, lại còn bị ngâm nước mưa lâu, nên đã sớm hư thối không chịu nổi. Thẩm Lạc sau khi thử tìm kiếm mấy quyển, phát hiện không có một cái nào có thể xài, chỉ đành từ bỏ.

Sau đại điện còn mấy cái giá sách gỗ đen nghiêng vào nhau, nhưng không có đổ xuống hoàn toàn, ở trong còn có rất nhiều thư tịch bị kẹt trong khe hẹp.

Thẩm Lạc đi ra phía trước, tay nắm lấy rìa bên ngoài giá sách, dùng sức nhấc lên, giá sách liền một lần nữa đứng thẳng dậy. Gần một trăm bộ điển tịch kẹp ở trong đó lập tức "Rầm rầm" rơi xuống dưới.

Trong đó đã có cổ thư được đóng bằng chỉ xanh, cũng có thư quyển bằng thẻ trúc, còn có nguyên bộ điển tịch hoàn chỉnh. Chúng đều vẫn còn bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Thẩm Lạc tiện tay nhặt lên một bản thư tịch màu xanh, thấy trên tên sách viết năm chữ màu vàng "Thanh Điền Bồi Nguyên Công". Hắn lật xem qua loa một lần, thì phát hiện nó chính là một loại công pháp rèn luyện thân thể giống như "Tiểu Hóa Dương Công".

Hắn vung tay áo lên, dọn ra một khu vực sạch sẽ, mang quyển sách Thanh Điền Bồi Nguyên Công đặt xuống, lại cúi người nhặt một bản thẻ trúc, sách cổ, lên xem.

Sau khi Thẩm Lạc nhìn một lát thì sững sờ, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới y điển "Kim Quỹ" đã thất truyền trên nhân gian, vậy mà có thể thấy được?"

Y điển "Kim Quỹ" này cũng không phải là bí tịch công pháp gì, mà một bộ y thư do người xưa ghi lại, bên trong ghi chép rất nhiều cách chữa các chứng bệnh lạ, nan y.

Trước kia Thẩm Lạc vì tự cứu mình, từng nghe ngóng tìm kiếm khắp nơi, nhưng kết quả đều không thu hoạch được gì, không nghĩ tới hôm nay vậy mà ở nơi này thấy được. Chỉ tiếc là y thư này, bây giờ đối với hắn đã không có bất kỳ tác dụng gì.

Sau khi hắn để y điển Kim Quỹ xuống, lại chọn lấy một bộ cổ thư, từ trong đống sách.



Thẩm lạc vỗ hết bụi, mở ra phong hạp, bốn chữ "Tiên Linh Bách Thảo" liền hiện ra trước mắt.

Ánh mắt của hắn lóe lên, lập tức đổ hết thư tịch trong hộp ra, xem xét một chút, liền phát hiện ba bộ sách đều cùng một tên là "Tiên Linh Bách Thảo". Trên đó, nó chú giải từng cái, phân biệt có "Cỏ cây", "Trùng thú", "Khoáng thạch", dùng để phân chia khác nhau.

Thẩm Lạc lật ra một bản dầy nhất ở trong ba bộ, là "Cỏ cây", bắt đầu lật xem cẩn thận, thì phát hiện trong sách này ghi chép kỹ càng về rất nhiều cỏ cây và linh dược. Bên trong nó không chỉ chú giải bằng văn tự, còn phối hợp hình vẽ sống động.

Khi Thẩm Lạc lật đến một tờ trong đó, thì ngừng lại, từ trong ngực lấy ra Thất Tinh Bút. Hắn phân ra một sợi pháp lực tụ hợp vào trong đó, tâm niệm khẽ động, một gốc linh thảo phiến lá có ánh sáng màu lam hiện ra.

Hắn tham khảo hình vẽ và chú giải trên sách, so sánh với linh thảo trong tay, càng xem mắt càng hiện vẻ vui mừng.

"Quả nhiên là nhân sâm ngàn năm." Thẩm Lạc nói thầm.

Hắn vừa cẩn thận kiểm tra các loại công dụng của nhân sâm, phát hiện đây là chủ tài để luyện chế rất nhiều cao giai đan dược. Nó hoàn toàn không thẹn với tên tuổi báu vật vô giá, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Sau một lát, Thẩm Lạc thu hồi nhân sâm, tiếp tục đọc điển tịch "Tiên Linh Bách Thảo".

Sau khi, Thẩm Lạc tiến vào Ngưng Hồn kỳ, bất kể là lực lượng thần thức hay là trí nhớ đều hơn xa bình thường. Bây giờ hắn lật xem thư tịch chỉ cần đảo qua một chút, liền có thể nhớ toàn bộ trong lòng, ba bộ tiên dược thư tịch thật dày, cũng chỉ cần nửa khắc đồng hồ đã xem hết.

Tiếp đó, hắn lại nhặt lên một bản cổ thư trên đất tiếp tục lật xem.


Chỉ một lát, bốn năm thời thần đã trôi qua, đến khi sắc trời một lần nữa tối đi, Thẩm Lạc mới phát giác được. Hắn tiện tay khép lại một bản liên quan tới địa lý của Tây Ngưu Hạ Châu, xoa nhẹ mi tâm.


Tại phía sau hắn, một đống cổ thư chồng chất cao ngang người đến bảy, tám chồng, tất cả đều được đọc trong nửa ngày, ngược lại thư tịch trước người chưa đọc, chỉ còn lại loe que mấy chục bản.


Sau khi Thẩm Lạc xem hết mới phát hiện, trong đại điện cất giữ điển tịch, liên quan tới công pháp tu tiên ít đến thương cảm. Cho dù là có, nó cũng như bộ "Thanh Điền Bồi Nguyên Công" kia là công pháp cơ bản, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.


Ngược lại là một chút cùng loại "Tiên Linh Bách Thảo", hoặc là các châu các quốc gia tu hành giới cùng trong thế tục địa lý đồ chí càng nhiều hơn một chút, trong đó cũng không thiếu một chút luyện dược luyện đan cùng mỏ hái chú khí thư tịch, duy chỉ có có quan hệ phù lục nhất đạo thư tịch, chưa từng thấy qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK