***
Thẩm Lạc đã hỏi qua Quan Phụng, Xương Bình phường ở góc tây nam Trường An thành, cách Tuyên Đức Môn rất xa, cần khá lâu mới có thể đến.
Hắn dò xét những cửa hàng bên đường, tìm kiếm cửa hàng buôn bán đồ vật tu tiên.
Đi một hồi lâu, xe ngựa đã qua mấy con phố, nhìn thấy đều là chỗ phàm nhân, một người tu sĩ cũng không có, đồ trong cửa hàng vẫn là đồ vật bình thường, cũng không xuất hiện đồ vật liên quan đến tu tiên.
"Quan Phụng, nghe nói Trường An thành là thánh địa tu tiên, người tu đạo rất nhiều, sao ta xem hồi lâu, cũng không có một tu sĩ, cửa hàng hai bên bán cũng đều là vật phàm nhân?" Thẩm Lạc hỏi.
"Tiên sư đại nhân ngài có chỗ không biết, Trường An mặc dù danh xưng thánh địa tu tiên Đại Đường, nhưng tiên phàm dù sao cũng khác nhau, triều đình không muốn người tu tiên cùng bách tính bình thường tiếp xúc quá nhiều, cho nên phân ra Tây Thị ở thành tây Trường An, để chư vị tiên sư đại nhân hoạt động ở đó. Ngài nếu có nhu cầu phải đi nơi đó, ở nơi khác thì không tìm được." Quan Phụng nói.
"Thì ra là vậy." Thẩm Lạc gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa cuồn cuộn chạy về phía trước, một mực lao vụt hơn nửa canh giờ, mới dừng lại bên ngoài một phố nhỏ vắng vẻ.
"Tiên sư đại nhân, đã đến hẻm Nón Sắt." Quan Phụng nói.
Thẩm Lạc nhìn phía trước, khẽ giật mình.
Phường khu trước mắt rất ít người, có vẻ cũng ít có người quản lý, mặt đất đầy lá rụng, hoàn toàn khác những chỗ Trường An thành phồn hoa náo nhiệt khác.
Đại môn từng gia đình cơ bản khóa chặt, yên tĩnh cơ hồ nghe không được âm thanh hỗn tạp gì.
"Quan Phụng, ngươi không phải nói rất quen thuộc các nơi ở Trường An thành, địa phương này thế nào? Sao lại hoang phế như thế?" Thẩm Lạc không lập tức đi vào, hỏi.
"Hồi bẩm tiên sư đại nhân, nơi này rất vắng vẻ, tiểu nhân cũng ít lui tới." Quan Phụng nói ra.
Thẩm Lạc cũng không để ý, cất bước đi vào.
Xương Bình phường này có diện tích không nhỏ, hắn lo lắng làm sao tìm kiếm ra Tạ Vũ Hân đây.
Một lão giả mang theo mũ rộng vành đang đi tới, trong lòng Thẩm Lạc chuyển động, nghênh đón nghe ngóng tin tức Tạ Vũ Hân.
Bất quá Thẩm Lạc không nói thẳng ra tên Tạ Vũ Hân, chỉ miêu tả một chút bề ngoài của nàng.
Năm đó Tạ Vũ Hân ở Bạch gia, trộm đi bí thuật gia truyền của Bạch gia, bây giờ chỉ sợ vẫn bị quan phủ truy nã, nơi này mặc dù là Trường An, vẫn phải cẩn thận là hơn.
"Cô nương họ Tạ? Trong Xương Bình phường phần lớn là đại hán thô lậu, chưa thấy qua cô nương nào." Lão giả suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.
"Thật sao, vậy quấy rầy rồi." Thẩm Lạc gật đầu cám ơn một tiếng, tiếp tục đi vào trong phường.
Hắn liên tiếp hỏi mấy người, đều chưa nghe qua cô nương họ Tạ.
Thẩm Lạc đi thẳng đến chỗ sâu nhất khu phường, nơi này có một túp lều đơn giản, lại là một lò rèn đơn sơ, một hán tử trung niên thấp khoẻ đang vung vẩy thiết chùy, đập một khối phôi sắt nung đỏ.
"Xin hỏi vị đại thúc này." Thẩm Lạc tiến lên chào hỏi.
"Vị công tử này, ngươi có chuyện gì?" Hán tử thấp khỏe ngừng tay lại.
"Tại hạ tìm một vị cô nương họ Tạ, chừng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, không biết ngươi có gặp một người như thế không?" Thẩm Lạc hỏi.
"Nữ tử họ Tạ? Chưa từng nghe qua người này." Hán tử thấp khỏe nghe vậy trong mắt lóe lên một tia dị dạng không dễ phát giác, lắc đầu nói.
"Thật sao, vậy quấy rầy rồi." Thẩm Lạc gật gật đầu, quay người đi ra, lông mày nhăn lại.
Tạ Vũ Hân lúc trước nói hắn tới đây tìm nàng, ngữ khí rất nhẹ nhàng, hẳn là sẽ không quá khó tìm mới đúng.
"Thẩm tiên sư, không tìm được người sao?" Quan Phụng kia đi tới, hỏi.
Thẩm Lạc không muốn nhiều lời, quay người muốn rời đi.
"Chờ một chút, công tử họ Thẩm? Ngươi tên là gì?" Hán tử thấp khỏe kia đột nhiên gọi Thẩm Lạc lại.
"Tại hạ Thẩm Lạc." Thẩm Lạc dừng bước, quay người nói.
"Lạc nào?" Hán tử thấp khỏe tiếp tục hỏi.
"Là lạc trong thảo lạc, vị đại ca này vì sao hỏi lời này?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động.
"Ngươi nếu là Thẩm Lạc, vậy đi theo ta." Hán tử thấp khỏe buông thiết chuỳ xuống, quay người đi vào chỗ sâu túp lều.
Thẩm Lạc nhìn bóng lưng hán tử kia, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, cất bước đang muốn đuổi theo.
"Tiên sư cẩn thận, bề ngoài Trường An thành phồn hoa như gấm, nhưng kẻ xấu cũng không ít, chuyện vụng trộm giết người cướp của lúc trước đã phát sinh, không thể không đề phòng." Quan Phụng lặng lẽ kéo Thẩm Lạc một cái, nhẹ giọng nói.
"Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, ngươi đi ra bên ngoài chờ ta đi." Thẩm Lạc sinh ra một chút hảo cảm với Quan Phụng, nhẹ giọng cười nói.
Quan Phụng thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Thẩm Lạc theo hán tử thấp khỏe tiến vào sân nhỏ, đi vào một chỗ góc tường.
Tay hán tử thấp khỏe nhấn mấy cái trên mấy khối gạch góc tường, mặt tường đột nhiên lõm xuống dưới, mấy hơi thở sau lộ ra một cánh cửa thông đạo.
Thẩm Lạc giương mắt nhìn, bên trong lại là một hẻm nhỏ rất hẹp, uốn lượn về phía trước, không biết thông nơi nào.
Hán tử thấp khỏe khoát tay với Thẩm Lạc, đi vào trong đó.
Thẩm Lạc đi theo phía sau, trong lòng âm thầm cảnh giác, thầm vận công pháp vô danh, dò xét động tĩnh chung quanh.
Hai người đi dọc theo hẻm nhỏ một hồi, rất nhanh tới bên ngoài một sân nhỏ.
"Thẩm công tử ở chỗ này chờ một chút." Hán tử thấp khỏe nói một tiếng, đi vào.
Thẩm Lạc nhìn chung quanh dò xét, nơi này có chút thanh u, rừng cây vờn quanh, tiếng chim côn trùng kêu vang bên tai không dứt, phảng phất không phải tại Trường An thành phồn hoa, mà là tới một chỗ thâm sơn u cốc.
Sau một lát, hán tử thấp khỏe đi ra.
"Thẩm công tử, mời vào." Gã nói với Thẩm Lạc một tiếng, rồi quay người rời đi.
Thẩm Lạc nhìn người này một chút, nhưng cũng không tiếp tục để ý, đi vào trong viện.
Diện tích tiểu viện không lớn, chỉ có ba bốn gian phòng ốc hai tầng, giữa sân có một con đường dùng đá xanh trải, hai bên trồng một ít tu trúc cùng hoa cỏ, tăng thêm cảm giác u tĩnh.
"Thẩm đạo hữu, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã đến." Một thân ảnh màu trắng từ trong một gian phòng đi tới, chính là Tạ Vũ Hân.
"Tạ đạo hữu, ngươi quả nhiên ở chỗ này, muốn gặp ngươi cũng không dễ dàng." Thẩm Lạc cười khổ nói.
"Thật sự có lỗi, ta không ngờ Thẩm đạo hữu ngươi tới nhanh như vậy. Mà mấy ngày nay ta ở chỗ này đóng cửa tu luyện, để Chu Thiết cẩn thận trông coi, hắn làm việc lại vô cùng cẩn thận, nên để Thẩm đạo hữu gặp trắc trở rồi." Tạ Vũ Hân vừa tạ lỗi, vừa đón Thẩm Lạc vào trong phòng.
"Ha ha, vừa rồi nói đùa thôi, vị đại ca bên ngoài làm việc rất cẩn thận, Thẩm mỗ bội phục, sao lại trách chứ." Thẩm Lạc khoát tay cười nói.
"Thẩm đạo hữu không trách thì tốt rồi, lại nói ngươi tới Trường An lúc nào vậy?" Tạ Vũ Hân hỏi.
"Nửa ngày trước ta vừa mới đến Trường An thành, liền thẳng đến bên này. Không biết Tạ đạo hữu có thám thính được manh mối linh hỏa không?" Ánh mắt Thẩm Lạc lấp lánh nhìn Tạ Vũ Hân, hỏi thăm chuyện quan tâm nhất.
"Ta hỏi thăm một chút, lần này Gia Niên thịnh hội thật đúng là có khả năng xuất hiện linh hỏa, chỉ là không biết phẩm cấp gì. Mặc kệ là loại linh hỏa nào, giá tiền khẳng định không rẻ." Tạ Vũ Hân như nhắc nhở.
"Tạ đạo hữu, ngươi tương đối quen Trường An thành, nơi này có cửa hàng phù lục nào uy tín không?" Thẩm Lạc như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, hỏi.