Mục lục
Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Hắc hắc, nữ nhi tự có phân tấc, mẫu thân yên tâm." Cổ Hóa Linh đáng yêu cười một tiếng, lúc này hai cánh mở ra, bay về phía lối vào khe núi.

Hắc Phượng Yêu thấy thế, khóe miệng lộ ra một vòng ý cười nhạt nhẽo, thần sắc cũng không lo lắng.

Dù sao Hắc Phượng thung lũng này chính là địa bàn của nàng, hết thảy đều trong khống chế, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nàng cũng thể tuỳ tiện bài trừ.

Bên kia, Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh chậm rãi tiến vào sơn cốc, hai người đã chú ý tới những con quạ đen đứng trên nhánh cây và vách đá dựng đứng có chút không đúng chung quanh, tựa hồ vẫn luôn canh chừng nhất cử nhất động của bọn hắn.

"Xem ra chúng ta đã bị giám thị." Thẩm Lạc mở miệng nói.

"Dù sao cũng tại địa phương người ta, chúng ta đến làm khách, nào không có đạo lý bị chủ nhân phát hiện." Lục Hóa Minh cười nói.


"Ngươi ngược lại nhìn thoáng, đừng không cẩn thận đấy..." Thẩm Lạc không nói chuyện, lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, tay bấm niệm pháp quyết đánh tới phía một bên dưới vách núi đá.

Chỉ thấy mấy đạo thủy tiễn trống rỗng ngưng ra, "Vèo vèo" bắn ra, trong nháy mắt đánh tan sương mù đậm đặc trước người, chui vào trong bụi cỏ dưới vách núi đá.

Chỉ nghe một tiếng nổ đùng vang lên, một đạo ánh sáng màu đen nổ tung trong bụi cây, đánh tan ba đạo thủy tiễn kia, một bóng người từ đó lướt ra, đánh tới hai người Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc tập trung nhìn vào, phát hiện người đến là một nam tử mang quần áo ngắn màu đen, trên mặt che khăn màu đen, trong tay nắm hai thanh huyền hắc đoản kiếm, thân hình thập phần nhẹ nhàng, mũi chân điểm xuống mặt đất, tựa như liệng tầng trời thấp lao đến.

Lúc vọt tới phụ cận, hai tay thanh niên nam tử giao thoa, hai thanh đoản kiếm màu đen lập tức vạch một cái, phát ra một tiếng tranh minh bén nhọn, hai đạo quang nhận hình bán nguyệt màu đen lập tức bắn tới, chia ra đánh về phía Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh.

Thẩm Lạc thi triển Tà Nguyệt bộ, một mảnh ánh trăng tản mát ra, mau chóng tránh né.

Lục Hóa Minh thì trực tiếp rút trường kiếm phía sau đón đỡ.

"Tranh" một tiếng duệ minh!

Đạo ô quang màu đen kia bị trường kiếm trong tay Lục Hóa Minh chặt đứt, nhưng không tán loạn ra, mà một phân thành hai, ở giữa không trung thay đổi phương hướng, giao thoa tiếp tục bay thẳng đến mặt Lục Hóa Minh.

Lục Hóa Minh thấy thế, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc, thân hình vội chùn xuống, muốn né tránh.



Nhưng vào lúc này, thanh niên nam tử kia tựa hồ đã sớm đoán động tác này của y, cũng thấp người đuổi theo, đoản kiếm trong tay giao thoa đâm ra, như một cái kéo màu đen cắt thẳng đến cổ Lục Hóa Minh.

Lục Hóa Minh nhất thời không phản ứng kịp, mắt thấy sẽ bị một kích chém rụng đầu.

Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang cực nhanh phóng tới, sượt qua cổ Lục Hóa Minh đâm thẳng tới, trong nháy mắt xuyên qua đoản kiếm màu đen giao thoa, thẳng đến cổ họng thanh niên nam tử phía sau.

Thanh niên nam tử nếu không chịu né tránh, tự nhiên có thể một kiếm chém trúng Lục Hóa Minh, nhưng đạo kiếm quang kia lại có thể phát sau mà đến trước, cũng đâm xuyên cổ họng gã.

Chỉ trong nháy mắt do dự, thanh niên nam tử kia liền bỏ qua cơ hội tuyệt hảo ám sát, thân thể khẽ cong eo ra sau với một loại tư thế khó mà hình dung, tránh thoát Thuần Dương Kiếm Phôi của Thẩm Lạc.

Nhưng cùng lúc, Lục Hóa Minh cũng thong thả lại sức, trường kiếm trong tay bổ nghiêng về phía trước.

Thanh niên nam tử cũng không nhìn, chỉ giao thoa song kiếm lại đỡ, bị một kiếm Lục Hóa Minh đánh bay ra sau, chui vào trong sương mù.

Thần niệm Thẩm Lạc khẽ động, lại phát hiện khí tức người kia đột nhiên biến mất, lập tức triệu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi, quay người đi tới sau lưng Lục Hóa Minh, giáp lưng y, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Tên này tu vi không quá cao, nhiều nhất cũng chỉ là Ngưng Hồn hậu kỳ, chỉ là thân pháp và pháp khí trong tay quỷ dị, còn dùng sương mù giấu kín thân hình, không được khinh thường." Lục Hóa Minh mở miệng nói.

Thẩm Lạc "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì, cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay thêm ra một thanh Ngũ Thải Vũ Phiến.

Đúng lúc này, trong sương mù phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, sương mù đậm đặc bị quấy rất nhỏ.

Ánh mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên co rụt lại, Ngũ Hỏa Phiến chuyển hướng, đột nhiên vỗ về bên kia một cái.

"Vù vù vù..."

Một trận tiếng thét đại tác, trên Ngũ Hỏa Phiến sáng lên xích mang, một đoàn hỏa diễm hừng hực bay nhanh ra, trong nháy mắt ở trong sương mù đốt xuyên ra một lỗ trống ba thước vuông, phát ra "Ầm" một tiếng.

"Đánh trúng."

Trong lòng Thẩm Lạc khẽ động, vội vàng đuổi tới bên kia. Lục Hóa Minh cũng theo sát, hai người từ đầu tới cuối duy trì tư thế lưng tựa vào nhau, tương hỗ phòng vệ.

Đi tới gần xem xét, Thẩm Lạc mới phát hiện, trên mặt đất thình lình có một con quạ đen toàn thân cháy đen.



Hắn đang quan sát tỉ mỉ, quạ đen nhìn như đã chết không thể nghi ngờ kia, đột nhiên "Phành phạch" giương cánh bay lên, mỏ nhọn mổ đến mắt phải Thẩm Lạc.

Ngay lúc quạ đen bay tới mặt Thẩm Lạc, một đạo kiếm quang đột nhiên hiện lên, xuyên qua nó, chém làm hai đoạn.

Không đợi thi thể con quạ rơi xuống đất, cách đó không xa lại có một trận thanh âm vỗ cánh truyền đến.

Thẩm Lạc vừa muốn động, một bên khác cũng lập tức truyền đến một trận tiếng vang "Uỵch uỵch".

Ngay sau đó, thanh âm vỗ cánh bốn phía nhao nhao vang lên, từng bóng dáng màu đen xông phá nồng vụ, hiển lộ ra thân hình, nhao nhao nhào tới hai người Thẩm Lạc.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, cổ tay liên tiếp huy động, trên Ngũ Hỏa Phiến không ngừng chớp động hào quang, từng đám lửa bắn tới, giống như pháo hoa bắn ra bốn phía, nhao nhao đánh rớt đám quạ xông đến.

Nhưng mà, những con quạ này sau khi rơi xuống đất, rõ ràng sinh cơ đã đoạn tuyệt, vẫn còn có thể lần nữa tập kích, từ các góc độ xảo trá dùng mỏ nhọn công kích bọn hắn.

Bầy quạ công kích càng ngày càng dày đặc, chỉ dựa vào hoả phiến Thẩm Lạc đã không cách nào hoàn toàn ứng phó. Lục Hóa Minh cũng tay kết kiếm quyết, bắt đầu chém kiếm quang về bốn phía, trong lúc nhất thời ngăn trở từng đợt công kích nhìn như không có điểm cuối.

"Những gia hỏa đáng ghét này, có vẻ giống như giết không hết?" Lục Hóa Minh có chút buồn bực nói.

"Tiếp tục như thế, pháp lực của chúng ta không phải tiêu hao sạch sẽ sao." Thẩm Lạc chau mày, nói.

Nói xong, pháp lực trong cơ thể hắn bắt đầu nhanh chóng phun trào, quán chú vào trong Ngũ Hỏa Phiến, năm lông vũ yêu cầm trên đó chớp động dị quang, một cỗ khí tức nóng rực mãnh liệt bắt đầu điên cuồng tuôn ra.

"Đi."

Thẩm Lạc quát khẽ một tiếng, đưa tay ném lên, Ngũ Hỏa Phiến lúc này bay vào không trung, treo trên đó.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết, điểm lên Ngũ Hỏa Phiến.


Thanh quạt lơ lửng bất động lập tức cực tốc xoay tròn, quang mang chớp liên tiếp, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm quang cầu như Bạo Vũ Lê Hoa hắt vẫy xuống, lập tức bao phủ toàn bộ quạ đen chung quanh vào.


Giữa không trung tiếng oanh minh không ngừng, trên thân tất cả quạ đen dâng lên hỏa diễm, nhao nhao rơi trên mặt đất, thiêu thành tro tàn.


"Thẩm huynh, ngươi có chiêu thức này, sao không dùng sớm một chút?" Lục Hóa Minh thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, không khỏi nói ra.


Thẩm Lạc lườm y một cái, đang muốn nói chuyện, dị biến phát sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK