Trung tâm Ngọc Hồ tộc nhân được bảo vệ là hai người, chính là Ngọc Diện công chúa đã khôi phục trí nhớ kiếp trước cùng Hồ tộc tiểu công chúa Tiểu Ngọc, giờ phút này hai người đều lộ vẻ hoảng sợ, đứng với nhau cùng một chỗ.
Cầm đầu là một tên trư yêu Đại Thừa hậu kỳ, tay cầm một thanh Quỷ Đầu Đao, trong miệng kêu gào: "Tất cả hồ ly đều giết, hai tiểu mỹ nhân này thì giữ lại cho lão tử, hôm nay để ta hưởng thụ một chút việc vui Ngưu Ma Vương."
"Vâng." Tiểu yêu đi theo kêu ầm lên.
"Tất cả lên cho lão tử." Trư yêu hô hào một tiếng, bầy yêu lập tức ùa lên.
Ngọc Hồ tộc nhân đã sớm sức cùng lực kiệt lập tức bị giết hơn phân nửa, con trư yêu kia vung tay lên, một mặt dây chuyền khô lâu "Thương leng keng" bắn ra, một thanh đội lên đầu vai Tiểu Ngọc.
Một cỗ yêu lực cường đại thuận theo cốt trảo thẩm thấu vào trong cơ thể nàng, khiến toàn thân nàng cứng đờ, không cách nào động đậy.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu tới tay. . ." Mặt mũi Trư yêu tràn đầy nụ cười dâm đãng, bỗng nhiên kéo một cái.
Tiểu Ngọc bị một cỗ cự lực kéo một cái, trong miệng lập tức kêu đau. Ngọc Diện công chúa vội vàng một tay ôm chặt lấy nàng, một tay định gỡ cốt trảo màu trắng từ đầu vai nàng xuống.
Nhưng cốt trảo đã chụp nhập vai của nàng, hơi khẽ động, liền có máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
"Tiểu Ngọc. . ." Ngọc Diện công chúa đau lòng kêu.
Nàng vừa khôi phục ký ức không lâu, pháp lực trên thân cũng không có bao nhiêu, căn bản không thể chống lại trư yêu.
"Hắc hắc, đại mỹ nhân chớ sốt ruột, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi." Trư yêu vừa cười vừa nói, trên thân loé lên ô quang, cánh tay bỗng nhiên kéo một cái, muốn lôi kéo nàng qua.
Nhưng vào lúc này, "Két" một tiếng vang giòn truyền đến.
Một bóng người như thiên thạch từ trên cao đập xuống, côn ảnh màu vàng nện xuống, một kích đánh vào trên cánh tay trư yêu.
Một kích này lực lượng to lớn làm cho người líu lưỡi, trường côn màu vàng ngạnh sinh trực tiếp đánh gãy tay trư yêu, đầu côn rơi xuống đất, mặt đất rung động ầm vang, nổ bể ra một khe rãnh thật sâu.
Trư yêu còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đầu lâu to mọng lọt vào trọng kích, bị một bàn tay đập ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, một chiếc giày vải trùng điệp đạp xuống, trực tiếp giẫm đầu gã vào dưới mặt đất.
Chúng yêu sợ hãi, nhao nhao nhìn lại bên này, lại chỉ thấy một tu sĩ Nhân tộc tay cầm trường côn, sắc mặt dữ tợn, toàn thân tản ra một cỗ khí thế hung ác mạnh hơn cả Yêu tộc.
"Thẩm đại ca. . ." Tiểu Ngọc thấy Thẩm Lạc xuất hiện, kinh hỉ kêu lên.
Thẩm Lạc thấy nàng, sắc mặt dừng một chút, ánh mắt cũng nhu hòa mấy phần, thấy trư yêu dưới chân còn muốn giãy dụa, trong cơ thể hắn vận chuyển Hoàng Đình Kinh, một cỗ lực lượng cường đại thấu thể ra, trùng điệp đạp xuống.
"Bộp" một tiếng vang lên!
Đầu trư yêu lập tức như dưa hấu chín mộng, trực tiếp nổ tung ra.
Bầy yêu thấy thế, lập tức nhao nhao kinh hoảng chạy tứ tán.
Thẩm Lạc không truy sát Yêu tộc chạy trốn, mũi chân vẩy một cái, thi thể trư yêu bị đá bay ra trăm trượng.
Thấy nguy cơ tạm thời được giải trừ, Ngọc Hồ tộc nhân lúc này mới nhao nhao xông tới.
"Tiểu Ngọc, đã xảy ra chuyện gì, Tích Lôi sơn sao biến thành dạng này?" Thẩm Lạc lập tức hỏi.
"Thẩm đại ca, ngươi đã đi đâu? Yêu ma lần trước sau khi bị đánh lui, lại lần nữa quyển đất vọt tới, lần này là Cửu Minh tự thân xuất mã, chúng ta căn bản chống cự không nổi, Lệ Thu tỷ tỷ và mấy vị huynh trưởng, đều đã, ô ô, đều đã chết trận. . ." Hai mắt Tiểu Ngọc phiếm hồng, khóc nức nở nói.
"Đừng sợ, ta mang các ngươi chạy ra nơi này trước rồi lại nói." Thẩm Lạc không biết nên an ủi thế nào, đành phải nói thế.
Ngọc Hồ tộc nhân nghe vậy, nhao nhao nhìn bốn phía, thấy những Yêu tộc tán loạn kia cũng không triệt để rời xa, mà chỉ kéo dài khoảng cách sau đó lại kết thành vòng vây, trong mắt từng kẻ không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Đừng sợ, đi theo sau ta là được." Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng lại, nắm ngang Trấn Hải Tấn Thiết Côn, nói với mọi người.
Trước mắt, hắn cũng không biết nên đem những người này đi nơi nào, chí ít trước mang rời khỏi thung lũng này, tụ hợp lại với tộc nhân phía trước rồi hẵng tính.
Nói xong, Thẩm Lạc dẫn đầu phóng tới phía trước, Yêu tộc cung quanh mặc dù e ngại, nhưng cũng không dám sợ chiến mà chạy, chỉ có thể kiên trì vọt theo.
Trường côn trong tay Thẩm Lạc gào thét vung vẩy, Bát Thiên Loạn Bổng thi triển ra, côn ảnh đầy trời như hoa tuyết hiện lên ở trước người, phàm có tiểu yêu dám tiếp cận, chỉ cần bị đụng, lập tức thân băng thể nứt, hóa thành tàn thi.
Trong lúc nhất thời, mấy trăm tiểu yêu mất mạng tại chỗ, cũng không tên nào dám tiếp tục hung hãn không sợ chết xung phong nữa.
Thẩm Lạc mang theo những Ngọc Hồ tộc nhân này, thế như chẻ tre vọt tới trước mấy trăm trượng.
Ngay lúc sắp xông ra sơn cốc, bỗng nhiên có hai đạo nhân ảnh bay đến, treo trên đỉnh đầu bọn họ.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên, liền thấy trong hư không treo lấy hai người kia, trong đó nữ tử mang áo bào tím, dung mạo yêu dã, nam tử thì trên mặt sinh đầy nhăn nheo, mặc trên người lân giáp đỏ sậm, là một đại hán đầu trọc thân hình to lớn.
Hai người này Thẩm Lạc cũng không xa lạ gì, chính là Tử Trĩ cùng Địa Long đi theo Đạp Vân Thú công kích Tích Lôi sơn lúc trước.
Hai người phát hiện người gây loạn chiến cuộc bên này là Thẩm Lạc, lập tức kinh hãi.
Lúc trước Thẩm Lạc cùng Đạp Vân Thú giao thủ, từng lưu lại ấn tượng khắc sâu trong đầu chúng, giờ phút này nhìn thấy hắn tự nhiên không dám giao chiến, quay người định đào tẩu.
"Nếu đã tới, cũng đừng đi nữa." Thẩm Lạc hét to một tiếng.
Hắn vung tay lên, Hoảng Kim Thằng từ trong tay áo bắn nhanh ra, như Linh Xà bắn về phía hai người.
Tử Trĩ vốn am hiểu độn thuật, phản ứng nhanh hơn một chút, trốn trước. Mà Địa Long thì chậm hơn rất nhiều, bị Hoảng Kim Thằng trong nháy mắt đuổi kịp, cuốn lấy eo.
"Nguy rồi." Địa Long quát khẽ một tiếng.
Cổ tay gã chuyển động, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường đao màu đen, vận đủ khí lực chém cuống Hoảng Kim Thằng.
Nhưng gã vừa mới vận khởi pháp lực, lập tức liền bị Hoảng Kim Thằng hấp thu hết, cuối cùng một đao rơi xuống, đã không còn bao nhiêu uy lực, chém vào trên sợi dây cũng mềm nhũn.
Thẩm Lạc thấy thế, trong miệng ngâm khẽ vài tiếng, tay bỗng nhiên lắc một cái, đầu dây quấn quanh trên người Địa Long lập tức kéo dài ra, đuổi theo Tử Trĩ phía trước. .
Tử Trĩ thấy Địa Long bị quấn lên, hơi dừng lại, quay lại nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện Hoảng Kim Thằng lại không buông tha đuổi theo mình, lập tức kinh hoảng không thôi, tiếp tục chạy trốn.
Nhưng Hoảng Kim Thằng đã kéo dài mười mấy lần, trực tiếp trói lại mắt cá chân nàng.
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên kéo một cái, hai gia hoả bị móc nối cùng một chỗ liền bị một thanh kéo xuống.
"Ầm."
Hai tên yêu vật đập ầm ầm trên mặt đất, toả ra một trận khói bụi kịch liệt.
Thẩm Lạc một bước chạy lên phía trước, Trấn Hải Tấn Thiết Côn chỉ vào đầu Địa Long, hỏi:
"Vị Thìn Long Tôn Giả kia của các ngươi ở đâu?"
Địa Long nghe vậy, thần tình trên mặt khẽ biến, hiển nhiên có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Thẩm Lạc hỏi gã chuyện này.