Mục lục
Đại Mộng Chủ - Vong Ngữ - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giang Lưu đại sư có việc trong người?" Lục Hóa Minh lập tức hỏi.

"Sự tình ngược lại không có, chỉ là Giang Lưu đại sư nhất quán không thích rời chùa, mà địa vị hắn tại Kim Sơn tự cao cả, dù trụ trì cũng vô pháp ra lệnh cho hắn, ta cũng không thể thay hắn đáp ứng cái gì. Như vậy đi, ta mang hai vị đi gặp Giang Lưu đại sư, xem hắn nói như thế nào." Giả Thích trưởng lão trầm mặc một chút rồi nói.

Lục Hóa Minh cùng Thẩm Lạc liếc nhau, gật đầu đáp ứng.

Bởi vì có chuyện trọng yếu muốn làm, ba người cũng không còn lòng dạ thanh thản uống trà, lập tức đứng dậy bước đi ra ngoài, rất nhanh tới bên ngoài một tòa thiền viện xa hoa.

Thiền viện nơi đây so với nơi khác càng thêm xa hoa, mái hiên đều là mảnh ngói mạ vàng, mặt tường dùng bạch ngọc xây thành, ngay cả cửa sổ cũng đều là gỗ đàn hương thượng đẳng.

"Nơi này chính là chỗ ở Giang Lưu đại sư, tính tình Giang Lưu đại sư có chút. . . Đặc biệt, hai vị ở trước mặt hắn nhất định phải bảo trì lễ nghĩa." Giả Thích trưởng lão truyền âm khuyên bảo hai người một tiếng.

Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh đều gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.


Giả Thích trưởng lão thấy vậy, lúc này mới mang theo hai người tiến nhập thiền viện.

Mới vừa vào, "Ô" một tiếng, một vật màu đen từ trong nhà ném ra ngoài, lại là một cái ấm trà, đập xuống đất vỡ nát.

"Quá nhạt, một chút mùi vị cũng không có, ta nói qua bao nhiêu lần, nên bỏ thêm một chút mật đường!" Một thanh âm thanh thúy, nhưng ác thanh ác khí từ bên trong truyền ra.

"Vâng vâng. . . Đệ tử lại đi châm một bình mật trà mới." Một sa di áo trắng có chút bối rối từ bên trong thiền phòng chạy ra.

Sa di này tựa hồ cực kỳ bối rối, vậy mà không chú ý tới ba người Giả Thích trưởng lão, như một làn khói chạy nhanh ra xa.

Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn lại trong phòng.

Bên trong là một phòng lớn, nhưng không có ai, bất quá bên cạnh phòng lớn còn có một phòng khép hờ cửa, tựa hồ đang có người bên trong.

Giả Thích trưởng lão thở dài, đi đến cửa thiền phòng, nhưng không tùy tiện đi vào, chắp tay trước ngực nói: "Giang Lưu, nơi này có hai vị khách đến từ Trường An thành, phụng mệnh Trình quốc công đến đây bái phỏng ngươi."

"Cái gì Trình quốc công, Vương quốc công, ta sắp chuẩn bị pháp hội, không rảnh." Thanh âm thanh thuý trước đó hừ một tiếng, uể oải từ gian phòng giữa truyền đến.

Lục Hóa Minh phi thường tôn kính Trình Giảo Kim, nghe ngữ điệu vô lễ như thế, trên mặt lập tức giận dữ.



Thẩm Lạc nhìn thấy thần sắc Lục Hóa Minh, vội vàng kéo đối phương một cái, ám chỉ nên bình tĩnh lại.

"Giang Lưu, Trình quốc công chính là trụ cột Đại Đường ta, không được hồ ngôn loạn ngữ." Giả Thích trưởng lão cũng lưu ý đến sắc mặt Lục Hóa Minh, vội vàng khiển trách.

Thanh âm thanh thuý trong phòng cười hắc hắc một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục quá phận nữa.

"Hai vị quý khách này tới tìm ngươi là có chuyện quan trọng, bởi vì lúc trước Trường An bị quỷ hoạn, không ít bách tính Trường An thành chết thảm, bệ hạ quyết định tổ chức thủy lục đại hội, mời ngươi đến chủ trì, siêu độ vong hồn." Giả Thích trưởng lão dừng một chút, tiếp tục nói.

"Thủy lục đại hội? Ta tọa trấn Kim Sơn tự, không rảnh phân thân, hai vị bên ngoài mời cao minh khác đi." Âm thanh thanh thúy một tiếng cự tuyệt.

"Giang Lưu đại sư, việc này liên quan đến an nguy kinh đô Đại Đường ta, xin ngài rời núi một lần, thù lao thế nào, đại sư cứ nói thẳng." Trong lòng Thẩm Lạc lộp bộp một chút trầm xuống, tiến lên chắp tay nói.

Âm thanh thanh thúy hừ một tiếng, trong thanh âm tràn ngập vẻ không vui.

"Giang Lưu sư huynh, vong hồn Trường An thành quá đáng thương, chúng ta nên đi siêu độ bọn hắn đi." Đúng lúc này, lại có một thanh âm từ trong nhà truyền ra.

So với Giang Lưu đại sư, thanh âm này ôn hòa hơn nhiều, trong thanh âm lộ ra một loại cảm giác trách trời thương dân.

Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh đều sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới, trong phòng này còn có người khác.

"Im ngay, tiếp tục sao chép . . . Phật kinh!" Giang Lưu đại sư tức giận quát.

"Thế nhưng . . ." Thanh âm ôn hòa kia tựa hồ còn muốn nói tiếp.

"Im miệng, nếu chọc ta tức giận, không cần đi Trường An, ngươi trực tiếp siêu độ các sư huynh sư đệ trong tự đi!" Giang Lưu đại sư thâm trầm uy hiếp.

"Vâng . . ." Thanh âm ôn hòa bất đắc dĩ đáp ứng.

"Ta phải chuẩn bị pháp hội giảng kinh, mấy vị phía ngoài xin cứ tự nhiên đi." Thanh âm Giang Lưu đại sư vang lên lần nữa, cửa phòng khép hờ bên trong "Đùng" một tiếng đóng lại.

Sắc mặt Lục Hóa Minh khó coi, lúc trước y thề son sắt nói với Thẩm Lạc, Giang Lưu đại sư khẳng định sẽ nguyện ý đi Trường An, bây giờ đối phương lại không lưu tình chút nào cự tuyệt.



Y mất mặt là chuyện nhỏ, làm trễ nải thủy lục đại hội, cô phụ đám người Trình quốc công chờ mong, coi như nguy rồi.

Mà thần sắc Thẩm Lạc cũng rất khó coi, nhìn về phía trong phòng ánh mắt có chút hoài nghi.

"Hai vị, Giang Lưu có việc bận, chúng ta hay là rời trước đã." Giả Thích trưởng lão bất đắc dĩ quay người, thi lễ một cái, nói.

Chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh không cam tâm cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi đây, đi theo Giả Thích trưởng lão rời đi, rất nhanh quay trở về tiểu viện Giả Thích trưởng lão.

"Hai vị, các ngươi cũng nghe rồi, Giang Lưu nhất quán như vậy, nếu hắn đã quyết định, chuyện đi Trường An sợ là không được." Giả Thích trưởng lão tiếc nuối thở dài.

"Trong truyền thuyết Giang Lưu đại sư đức cao vọng trọng, phật lý tinh thâm, so với người trong phòng kia tưởng như hai người. Người trong phòng kia đúng là Giang Lưu đại sư sao?" Lục Hóa Minh nhịn không được hỏi.

"Người xuất gia không dám nói dối, người trong phòng tự nhiên là Giang Lưu đại sư, thí chủ hẳn là không tin bần tăng? Về phần truyền ngôn phần lớn là nghe nhầm đồn bậy, không thể tin hết." Giả Thích trưởng lão buông tầm mắt xuống.

"Chúng ta tự nhiên là tin tưởng Giả Thích trưởng lão ngài, Lục huynh nói như vậy, trưởng lão không cần chú ý. Vừa rồi trong phòng Giang Lưu đại sư tựa hồ còn có người khác, người kia là ai?" Thẩm Lạc vội vàng giảng hòa, sau đó hỏi.

"Người kia gọi là Thiền nhi, là đồng môn sư huynh đệ với Giang Lưu, hai người cùng nhau lớn lên, Thiền nhi là hầu cận thiếp thân của Giang Lưu." Giả Thích trưởng lão nói.

"Thiền nhi. . ." Thẩm Lạc nhíu mày lại.

"A Di Đà Phật, sự tình chính là như vậy, hai vị thí chủ, tính cách Giang Lưu ngang ngược, chuyện hắn đã quyết định, ai cũng khuyên không được, các ngươi xin mau chóng đi mời một vị cao tăng khác." Giả Thích trưởng lão chắp tay trước ngực, tụng niệm một tiếng phật hiệu rồi nói.

"Việc này không vội, nếu quý tự lập tức tổ chức pháp hội, hai người chúng ta cảm thấy rất hứng thú với phật lý, không biết có thể lưu lại thưởng thức một hai?" Thẩm Lạc xoay chuyển ánh mắt, mở miệng nói.

"Tự nhiên có thể, tính tình Giang Lưu mặc dù không tốt, giảng pháp lại cực kỳ tinh diệu, đối với tu sĩ chúng ta cũng rất có ích lợi." Giả Thích trưởng lão vừa cười vừa nói.


"Thật sao? Vậy mội hồi chúng ta sẽ lắng nghe cao kiến của Giang Lưu đại sư." Thẩm Lạc cười nói.


Sau đó, Giả Thích trưởng lão bồi tiếp hai người một hồi rồi đứng dậy cáo từ, đi làm việc pháp hội.


Trước khi đi gã khuyên bảo hai người lưu lại nơi đây, không nên đi loạn, chờ pháp hội tổ chức rồi đi ra bên ngoài, trong Kim Sơn tự có rất nhiều cấm địa, nghiêm cấm ngoại nhân đặt chân.


Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh tự nhiên đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK