Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc mang những vật này cất kỹ, lại từ trong Lâm Lang Hoàn lấy ra mấy thứ đồ vật.
Theo thứ tự là một cái ô lớn màu đen, một thanhh phi đao màu xanh lục, cùng một đoạn pho tượng mang giáp tay, có khắc đầu của một loại dị thú.
Ba món đồ này đều là từ trên người Lư Khánh, trong đó chiếc ô lớn màu đen có phẩm giai cao nhất, là một kiện cực phẩm pháp khí. Nó co mười lăm tầng cấm chế, sau khi luyện hóa có thể thôi động lực sĩ trên đó nâng lên bầu trời, lực phòng ngự không phải tầm thường.
Phi đao màu xanh lục và Thất Tinh Bảo Giáp, đều là trung phẩm pháp khí, công dụng như nhau, đối với Thẩm Lạc không có ý nghĩa quá lớn. Hắn dự định sau đó tìm cơ hội bán đi, đổi hết thành tiên ngọc..
Thẩm Lạc kiểm kê xong chiến lợi phẩm trong khoảng thời gian này, rất hài lòng đứng người lên duỗi lưng một cái, đang muốn mấy món pháp khí cao cấp đi luyện hóa.
Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn bỗng nhiên dâng lên một trận mê muội, một cảm giác buồn ngủ không thể kháng cự kéo tới, khiến cho hắn vô luận làm gì đều không thể ngưng tụ tinh thần.
Thẩm Lạc bỗng nhiên lắc đầu, lảo đảo đi vào một bên giường mình, trong thoáng chốc nhìn thấy gối ngọc đang nằm tại đầu giường. Trên nó đang tản ra ánh sáng màu trắng mông lung, mắt hắn chợt tối đen, ngã gục xuống.
...
Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Lạc chỉ cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng nặng, hai chân như treo trên bầu trời không có chút sức, cả người không ngừng hạ xuống trong vực sâu hắc ám vô tận.
Hắn liều mạng huy động hai tay, muốn bắt lấy một vài thứ, lại vô pháp chạm đến, chỉ cảm thấy tốc độ hạ xuống càng lúc càng nhanh, nhanh đến chính mình thiếu chút nữa không thể thở nổi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tốc độ hạ xuống đột nhiên ngừng lại, hai chân cảm giác như lại được đứng trên đất bằng. Trong chớp nhoáng, trước mắt của hắn lại sáng lên một mảnh hào quang màu vàng chói mắt.
Hắn vô ý thức đưa tay che cặp mắt của mình, chợt cảm thấy trước người xuất hiện một đạo khí tức vô cùng to lớn.
"Là ai..."
Thẩm Lạc nhẹ giọng hỏi một câu, theo kim quang chói mắt, hai mắt chậm rãi mở ra.
Hắn vừa dứt lời, kim quang trước mắt dần giảm đi, tầm mắt cũng theo đó dần khôi phục như thường, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng bốn phía.
Không ngờ chính mình lại về tới toà kim điện, lần nữa nhập mộng.
"Thời gian không nhiều lắm..." Lúc này, một thanh âm có chút thương cảm vang lên.
Thẩm Lạc lập tức nhìn về phía thanh âm vừa vang lên, chỉ thấy trên bảo tọa cao lớn, có mỗi tên Kim Giáp Thiên Tướng đang ngồi. Nhưng nó cùng lúc trước có sự khác biệt, hiện giờ Thiên Tướng không còn là một bộ thi hài, mà là một thân thể sống sờ sờ.
Kim giáp trên thân không còn long đong, bảo quan kim sí trên đầu tung bay, râu đen trước ngực hơi rung nhẹ. Trên tay nó bưng lấy tòa kim tháp mini kia, hai mắt uy nghiêm chăm chú nhìn hắn.
Thẩm Lạc vô ý nhìn thân thể của mình, bỗng nhiên giật mình, đầu óc không còn hỗn độn, trong nháy mắt chuyển thành tỉnh táo.
"Không phải hư ảo..." Hắn nhìn thấy quần áo phục sức và tay chân thân thể của mình đều là vật thật, cùng lần trước nhập vào huyễn cảnh, hoàn toàn khác biệt.
"Thần Tướng này thật chuyển thế sống lại?" Trong lòng Thẩm Lạc nghi ngờ, hỏi.
"Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, ta cũng không thật sự chuyển sinh, trước mắt ngươi thấy, chỉ là một sợi tàn hồn của ta ở tạm trong di hài cảnh tượng thôi. Vốn muốn chờ ngươi trưởng thành một phen bạ ch n gọc sác h, ít ra sau khi chiến thắng Cự Linh Thần, sẽ cùng ngươi giải thích những việc này, đáng tiếc thời gian không kịp..." Không biết Kim Giáp Thiên Tướng có thủ đoạn đọc suy nghĩ người khác không, hay là đoán được ý nghĩ của Thẩm Lạc, trực tiếp mở miệng nói ra.
"Tiền bối đến cùng là người phương nào, vì sao một mực cường điệu thời gian không còn kịp rồi, rốt cuộc là ý gì?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.
"Ta chính là Lý Tịnh của Thiên Đình, thời gian của chúng ta cũng không nhiều, hiện tại có một số việc cần nói rõ cho ngươi biết." Kim Giáp Thiên Tướng chậm rãi nói ra.
"Lý Tịnh? Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh?" Thẩm Lạc nghe vậy, thần sắc khẽ biến, lúc trước mặc dù cũng có chút suy đoán, nhưng thật sự từ trong miệng lão đạt được đáp án, trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi.
"Không cần kinh ngạc, lúc trước ngươi cùng 36 Thiên Cương binh giao chiến chính là bộ hạ do ta quản lý, chuẩn xác mà nói, là một sợi thần hồn của bọn họ lưu lại. Chân thân của bọn họ, đã chết trận tại trong đại chiến dẫn đến sự hủy diệt của Thiên Đình." Giọng của Lý Tịnh có chút thê lương, chầm chậm nói ra.
Sau đó lão bỗng nhiên há mồm phun tới, một vệt kim quang từ trong miệng bay ra, ở giữa không trung quay tít một vòng, hóa thành một bản sách màu vàng.
Thẩm Lạc thấy lão lần nữa xuất ra bộ kim sách, lại nghĩ tới cảnh bị kim quang trong Thiên Sách trói buộc trước đó, vô ý lui về phía sau một bước.
"Ngươi không cần khẩn trương, Thiên Sách này chính là thần vật Thiên Đình dùng để trấn áp thiên vận, năm đó tất cả mọi người tiến vào Thiên Đình, được thiên địa công nhận Thần Tiên, đều phải phong ấn một sợi thần hồn tại trong Thiên Sách. Lúc trước tất cả Thiên Binh Thiên Tướng cùng ngươi giao thủ, đều là thần hồn còn sót lại từ trong đó thả ra." Lý Tịnh thấy thế, nói ra.
"Nói như vậy, chẳng phải là tất cả tàn hồn Thần Tiên của Thiên Đình, đều có thể từ trong Thiên Sách này gọi ra?" Thẩm Lạc khó có thể tin nói.
"Ngươi đoán đúng một phần. Thiên Sách trên tay của ta chỉ là một bộ tàn thiên, chiếm một phần rất nhỏ của nguyên bản Thiên Sách, cho nên bên trong thu nạp thần hồn cũng chỉ là số ít. Thế nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, cũng có thể triệu hồi bọn họ ra. Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng bọn họ, thì có thể hấp thụ lực lượng còn sót lại trong thần hồn của bọn họ, từ đó thu được lợi ích to lớn." Lý Tịnh lắc đầu, giải thích.
"Nếu là thần vật trấn áp thiên vận, làm sao lại chỉ còn lại có một phần nhỏ tàn thiên?" Lông mày Thẩm Lạc nhíu lại, chú ý tới điểm này, lập tức hỏi.
"Cái này... Ta cũng không rõ ràng. Ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, ký ức cũng không hoàn chỉnh. Bạch ngọc sách Thiên Sách này là như thế nào phá toái, trong đầu của ta không có ký ức tương quan. Thậm chí nó làm sao rơi vào trong tay của ta, trấn áp tại trong tháp, ta đều hoàn toàn không nhớ rõ." Lý Tịnh tiếp tục nói.
"Vậy ngươi đưa ta vào trong kim điện này, buộc ta cùng thần hồn Thiên Binh Thiên Tướng giao chiến, ngươi dù sao cũng nên biết chứ?" Thẩm Lạc nửa tin nửa ngờ, tiếp tục hỏi.
Lý Tịnh nghe vậy, lông mày trên khuôn mặt màu vàng nhíu lên, tựa hồ là đang cố gắng nhớ lại điều gì.
"Liên quan tới việc này, đồng dạng không có ký ức. Ta chỉ nhớ rõ ta tựa hồ có một sứ mệnh, là đang đợi một người tới đây, sau đó ta nhất định phải làm như vậy." Sau một lát, Lý Tịnh vẫn lắc đầu, nói ra.
"Ngươi người muốn chờ, chính là ta?" Thẩm Lạc hỏi.
"Ngay từ đầu, ta cũng không thể xác định, dù sao tu vi của ngươi thực sự quá thấp. Nhưng ngươi có thể liên tiếp chiến thắng nhiều Thiên Binh Thiên Tướng, cũng trong thời gian ngắn tiến giai Chân Tiên, ta đã bắt đầu tin tưởng. Ngươi có tư cách trở thành người ta muốn chờ." Lý Tịnh ngữ khí bình tĩnh đáp.
Thẩm Lạc nghe vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Hắn nếu không phải là tại gối ngọc xuyên thẳng vào mộng cảnh, sao có khả năng chiến thắng tất cả Thiên Binh Thiên Tướng, đi được nửa đường sợ là chết không biết bao nhiêu lần rồi.