"A!" Hắn nhịn không được kêu thảm một tiếng, xoay người té ngã trên phi thuyền, hai tay che mắt, thân thể co quắp tại chỗ.
Cỗ khí tức nóng rực kia tán loạn trong mắt hắn, kinh mạch quanh mắt trở nên đỏ sậm, cao cao nhô ra, lộ ra dưới làn da, nhìn thập phần dữ tợn khủng bố.
"Không tốt! Chẳng lẽ điển tịch ghi chép của Phương Thốn sơn có vấn đề!" Thẩm Lạc thầm mắng.
Nhưng bây giờ hết thảy đều đã trễ, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, đồng thời rót pháp lực vào trong mắt, ý đồ triệt tiêu cỗ khí tức nóng rực này.
Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi.
Bạch Tiêu Thiên vội vàng dừng phi thuyền lại, đáp xuống một mảnh sa mạc phía dưới, đang muốn xem xét tình huống Thẩm Lạc.
Đất cát phụ cận đột nhiên nổ tung, một yêu vật màu vàng đất từ mặt đất chui ra, lại là một đầu yêu vật sa trùng tương tự con rết, mở ra miệng to như chậu máu cắn về phía ba người.
Từng luồng từng luồng cột cát từ trong sa mạc bay tới, cuốn về phía phi thuyền màu trắng.
Thực lực con sa trùng này rất mạnh, đạt đến Ngưng Hồn kỳ.
Bạch Tiêu Thiên vội vàng đáp phi thuyền xuống, chưa từng nghĩ phía dưới có yêu vật, vội vàng bấm niệm pháp quyết điểm phi thuyền một cái.
Phù văn trên thân thuyền đột nhiên sáng lên, phi thuyền dán chặt mặt đất bay lên phía trước, vèo một tiếng bay ra xa mười mấy trượng, miễn cưỡng tránh né sa trùng công kích.
Mà phật châu trong tay Thiền nhi sáng lên một mảnh kim quang, bao phủ lại phi thuyền, ngăn cản những cột cát kia trùng kích.
"Đa tạ tương trợ." Bạch Tiêu Thiên cám ơn phật châu một tiếng, lật tay tế ra cây quạt màu vàng kia, vỗ một cái.
"Xùy" "Xùy" tiếng duệ vang không ngừng, vô số quang nhận màu vàng từ trong mặt quạt bắn ra, che mất con sa trùng kia, đánh thủng thân nó trăm ngàn lỗ. Nó không kịp kêu thảm một tiếng đã không còn khí tức.
Bạch Tiêu Thiên quét thần thức qua phụ cận, phát hiện không có yêu vật khác liền dừng phi thuyền lại, xem xét Thẩm Lạc, rất nhanh chú ý tới vấn đề xuất hiện ở cặp mắt Thẩm Lạc.
Y hoàn toàn không biết tiền căn hậu quả thế nào, không biết nên làm sao bây giờ, hơi chần chờ rồi môi mấp máy, nhanh chóng tụng niệm pháp quyết, hai tay điểm ra liên tục.
Từng đạo kim quang tuột tay bắn ra, dung nhập vào thể nội Thẩm Lạc.
Hóa Sinh tự mặc dù nổi danh với thần thông hàng ma, trong chùa cũng có đông đảo pháp thuật trị liệu, y không biết cặp mắt Thẩm Lạc xảy ra vấn đề gì, chỉ có thể một mạch dùng pháp thuật thông hiểu trên người Thẩm Lạc.
Mỗi một đạo kim quang rơi vào, trên thân Thẩm Lạc sẽ dâng lên một đạo quang hoa màu vàng, dập dờn ra các nơi.
Mà Thiền nhi cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lạc, tụng niệm An Thần Kinh.
Theo trận trận phạn âm vang lên, như mẫu thân nỉ non, trấn an tâm thần người ta.
Thân thể Thẩm Lạc chấn động, biên độ giãy dụa giảm bớt một chút.
Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi nhìn thấy cảnh này, không biết cử động của ai hữu hiệu, chỉ có thể tiếp tục thi pháp tụng kinh.
Thời gian từng giờ trôi qua, trọn vẹn qua gần nửa canh giờ sau.
Con mắt Thẩm Lạc nóng rực đau đớn mới biến mất, kinh mạch chung quanh nhô ra, rốt cuộc khôi phục bình thường,
Chỉ là những kinh mạch này mở rộng hơn rất nhiều, trên kinh mạch xuất hiện thêm nhiều hoa văn màu bạc hình xà, hiển nhiên là do lực lượng mật rắn gây nên.
Hắn từ từ dưới đất ngồi dậy, mở mắt, chỗ sâu đôi mắt ẩn ẩn nổi lên một tầng ngân quang, trong đó còn chớp động một đạo phù văn nằm dọc, nhìn dị thường thần bí, giống như trong ánh mắt của hắn cất giấu một con mắt rắn.
"Thẩm huynh, ngươi cảm giác thế nào? Ồ! Con mắt của ngươi tựa hồ có chút khác biệt lúc trước." Bạch Tiêu Thiên lúc này mới dừng tay, nhìn cặp mắt Thẩm Lạc, kinh ngạc hỏi.
Thẩm Lạc nhìn về phía Bạch Tiêu Thiên, ánh mắt hơi ngừng lại.
Tầm mắt của hắn phát sinh biến hóa rất lớn, thị lực rõ ràng đề cao rất nhiều, nhất là xem xét phương diện vi mô, thấy được rất nhiều chi tiết trước kia không thấy. Cơ bắp trên mặt Bạch Tiêu Thiên biến hóa rất nhỏ, lông mi rung động, thậm chí con ngươi co duỗi đều nhất thanh nhị sở, quả thực biến thái.
Không chỉ như vậy, pháp lực lưu động thể nội Bạch Tiêu Thiên cũng rõ ràng hiện ra trong mắt hắn.
Trong tầm mắt Thẩm Lạc lúc này, trên thân thể Bạch Tiêu Thiên hiển hiện từng đạo đường vân tản mát ra ánh sáng trắng nhạt, có thô, có mảnh, trải rộng toàn thân, đó là từng đạo kinh mạch một, biểu hiện rõ ràng.
Có mười đầu kinh mạch khác biệt với các kinh mạch khác, trong đó bạch quang mạnh mẽ hơn nhiều.
"Đây là pháp mạch? Tư chất Bạch Tiêu Thiên quả nhiên không sai, ngưng luyện ra mười đầu pháp mạch." Thẩm Lạc âm thầm nói.
Đan điền Bạch Tiêu Thiên tự nhiên cũng chạy không thoát ánh mắt của hắn, ở đó hiện ra một đoàn bạch quang chói mắt, hơn xa pháp mạch cùng kinh mạch khác, từng luồng từng luồng bạch quang ở trong đó phun trào, tản mát ra sóng pháp lực mãnh liệt, so với Thẩm Lạc cường đại hơn không ít.
Thẩm Lạc lại nhìn nơi xa, năng lực nhìn xa mặc dù tăng lên, nhưng cũng không quá lớn.
"Xem ra thị lực tăng lên chủ yếu tập trung ở khoảng cách gần cùng nhìn trộm về mặt pháp lực." Hắn thầm nghĩ, càng thấy mừng rỡ.
Hai mắt sau khi dị biến năng lực phi thường hữu dụng, trước đó chịu khổ sở cũng đáng giá.
"Thẩm Lạc, ngươi không sao chứ?" Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy Thẩm Lạc thật lâu không nói, tưởng thân thể hắn còn khó chịu, vội vàng hỏi.
"Hiện tại đã không sao, vừa rồi đa tạ hai vị xuất thủ tương trợ." Thẩm Lạc hoàn hồn, cám ơn Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi.
Lúc trước hắn mặc dù chuyên chú áp chế đau đớn trong mắt, nhưng cử động của Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi hắn vẫn nhìn thấy.
"Ngươi nói ngươi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Bạch Tiêu Thiên khoát tay áo, hỏi.
"Trước đó tại Bạch Quận thành chém giết con xà yêu kia là Xà Mị ngàn năm, theo điển tịch ghi chép, mật rắn nó có tác dụng tăng lên thị lực, ta vừa mới phục dụng mật rắn kia, con mắt đột nhiên nhói đau lên. . ." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm hai người, nói rõ sự thật.
"Thì ra là vậy, ta cũng thấy trên điển tịch ghi chép liên quan tới Xà Mị ngàn năm, đúng là
Linh vật đại bổ. Chỉ là nhân yêu dù sao cũng khác, tinh hoa những yêu vật này không nên tùy ý nuốt vào, giao cho Luyện Đan sư, luyện chế thành đan dược phục dụng mới ổn thỏa." Bạch Tiêu Thiên suy nghĩ rồi nói.
"Bạch huynh nói đúng, lần này ta có chút vội vàng xao động." Thẩm Lạc cũng nghĩ mà sợ.
"A Di Đà Phật, hết thảy đều có nhân quả, Thẩm thí chủ làm nhiều việc thiện, lúc trước chém yêu có công, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành." Thiền nhi nhoẻn miệng cười, ngược lại không chút lo lắng.
"Đa tạ cát ngôn Thiền nhi sư phụ." Thẩm Lạc mặc dù xem thường việc Thiền nhi lạc quan mù quáng, nhưng vẫn cám ơn một tiếng.
"Bởi vì liên quan đến tại hạ, đã làm trễ nải không ít thời gian, mau xuất phát đi." Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này, nhìn thi thể sa trùng cách đó không xa, nói.
Bạch Tiêu Thiên gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Bất quá Thiền nhi cũng không lên tiếng, đột nhiên nhìn về hướng tây bắc, suy nghĩ xuất thần.
"Kim Thiền đại sư, ngươi thế nào?" Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên hỏi.