Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Sau khi mấy người từ biệt, ba người Thẩm Lạc đi vào một tòa tinh xá hai tầng ở bên ngoài, từ xa đã có một chút mùi rượu truyền tới.
"Mùi rượu nồng hơn so với ngày thường, nhất định là có người đưa rượu ngon cho sư phụ, lần này có lộc ăn..." Lục Hóa Minh nhíu mũi lại hít hà, rất nhanh liếm môi nói một cách khẳng định.
Gã vừa dứt lời, thì âm thanh của Trình Giảo Kim từ trong phòng truyền đến: "Thằng ranh con, còn chưa trở về đã nhớ thương rượu của ta, còn không mau vào đây.."
Bọn người Lục Hóa Minh nghe vậy, lập tức đẩy cửa ra, tiến vào trong lâu.
Thẩm Lạc vừa vào trong thì thấy Trình Giảo Kim đang ngồi ở một bên bàn trà trong phòng, trước người là một cái bầu rượu gốm đen. Lão uống đến mặt mũi ửng đỏ, bên cạnh là lão già mặc áo bào màu hồng, chính là Hoàng Mộc thượng nhân.
Thế nhưng Hoàng Mộc thượng nhân cũng không uống rượu, trong tay cầm một chén trà xanh, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Thì ra là Hoàng Mộc tiền bối cũng ở đây" Lục Hóa Minh thấy vậy, ba người liền vội vàng hành lễ.
"Hai vị tiểu hữu vất vả." Hoàng Mộc thượng nhân vừa cười vừa nói, ánh mắt lại rơi vào trên người Cổ Hóa Linh.
"Sư phụ, tiền bối, lần này chuyến đi đến Kim Sơn tự ba ch ngoc sa ch..." Lục Hóa Minh thấy thế, chủ động mở miệng, mang sự tình Kim Sơn tự kể một lần, nói sơ cho bọn họ biết..
"Không ngờ "Giang Lưu" đại sư, lại là phật châu thành tinh, còn dám mạo danh là Kim Thiền Tử chuyển thế... Nếu không phải nhờ các ngươi, không chỉ Kim Sơn tự, mà triều đình cũng không biết sẽ bị nó lừa gạt đến bao giờ." Hoàng Mộc thượng nhân thở dài.
"Tiền bối, liên quan tới tổ chức thần bí kia, các ngươi có tin tức không?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
"Ý của các ngươi là tổ chức Yêu tộc kia, thật ra chúng ta cũng đã chú ý tới một chút chút dấu vết để lại. Nhưng bọn chúng làm việc quỷ quyệt bí ẩn, lại cực kỳ tàn nhẫn, hiện giờ chỉ phát hiện được nhiều vụ thảm án như diệt tông hủy môn, trừ Xuân Thu quan ra, không một tông môn nào có người sống sót. Cho nên không tìm được manh mối thực chất gì, tạm thời cũng không có điều gì nói cho các ngươi biết, nhưng một khi có manh mối hay tiến triển, nhất định sẽ nói trước với các ngươi một tiếng." Trình Giảo Kim để bầu rượu xuống, vuốt chòm râu còn dính rượu, nói.
"Vậy xin đa tạ tiền bối, vãn bối còn có một việc muốn nhờ cậy tiền bối." Thẩm Lạc ôm quyền nói ra.
"Cứ nói đừng ngại." Trình Giảo Kim nói.
"Vãn bối muốn nhờ tiền bối vận dụng lực lượng của quan phủ, giúp vãn bối tìm một người ở kinh thành." Thẩm Lạc nói.
"Người nào?" Trình Giảo Kim nghi ngờ nói.
Lục Hóa Minh cũng rất hiếu kỳ, lúc trước gã chưa từng nghe Thẩm Lạc đề cập qua muốn tìm người nào.
"Một nữ tử cổ tay có ấn ký hoa mai..." Thẩm Lạc mở miệng nói.
Trình Giảo Kim dựng thẳng lỗ tai chờ một lúc, thấy Thẩm Lạc nửa ngày không mở miệng nữa, mới kinh ngạc nói: "Nói hết rồi?"
Thẩm Lạc gật đầu nhẹ.
"Dù là không biết nàng là người phương nào, thì cũng nên biết họ tên gì? Bao nhiêu tuổi? Cao thấp mập lùn, tướng mạo đặc biệt hay như thế nào chứ?" Trình Giảo Kim nhíu mày hỏi.
"Chỉ biết nàng hiện ở Trường An, còn lại... Hoàn toàn không biết." Thẩm Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Lúc trước Lý Tịnh nói cho hắn biết, năm phân hồn Xi Vưu chuyển thế một người trong đó ngay tại Trường An, khi biết được đầu mối chỉ như vậy, phản ứng của hắn cùng mấy người trước mắt cũng không khác lắm.
Thế nhưng, để quan phủ Đại Đường ra mặt tìm một người như vậy, dù sao cũng nhanh hơn nhiều so với chính hắn tự mò kim đáy biển.
"Chuyện này... Ta có thể hỏi thêm một câu, người cùng người này có quan hệ ra sao, ngươi vì sao lại muốn tìm nàng?" Trình Giảo Kim hỏi.
Thẩm Lạc do dự một chút, vẫn không biết làm sao để giải thích rõ cho lão. Dù sao chuyện năm đạo phân hồn của Xi Vưu chuyển thế, là chuyện vô cùng bí mật, người khác nếu hỏi hắn làm thế nào biết được việc này, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Mượn gối ngọc mộng nhập Thái Hư, vượt qua thời không? Còn gặp tàn hồn Thác Tháp Thiên Vương? Chuyện thế này, chỉ cần là người bình thường, sợ đều không có biện pháp tin tưởng.
"Đây là một người vô cùng quan trọng với vãn bối." Thẩm Lạc chỉ có thể nói như thế.
"Người vô cùng trọng yếu, chẳng lẽ là giai nhân tình cờ gặp được? Tuy nói giúp ngươi không phải không được, nhưng lạm dụng việc công làm việc tư dù sao cũng không tốt..." Mặt Lục Hóa Minh lộ ra ý cười "Ta đều hiểu", chế nhạo nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
"Thôi, việc này cũng không có gì, ta sẽ đánh tiếng cùng Hộ bộ bên kia, giúp ngươi tìm kiếm thử xem. Chỉ cần ở trong Trường An thành, ba ch n goc s ach muốn tìm được cũng không phải không có khả năng." Trình Giảo Kim vỗ đùi, nói.
"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc lập tức ôm quyền nói.
Mọi người nói xong, tràng diện trong lâu cũng có chút tĩnh lặng. Sau đó ánh mắt của mọi người không hẹn mà gặp, đều nhìn đến Cổ Hóa Linh đang trầm mặc không nói một lời, nên xử trí nàng như thế nào?
"Sư phụ, nàng..." Lục Hóa Minh do dự một chút, mở miệng nói.
Trình Giảo Kim lại phất tay với gã, ra hiệu không cần nói, ngược lại hướng Cổ Hóa Linh hỏi:
"Cô nương, bản thân ngươi có dự định gì?"
"Ta sẽ vì hành động của mình gánh chịu mọi thứ, chỉ hi vọng chư vị có thể cho ta có cơ hội giết chết Yêu Phong, còn lại ta đều không có cầu mong gì khác." Cổ Hóa Linh mở miệng nói.
"Lời nói Yêu tà, không thể tin tưởng, ta thấy nên đưa nàng nhốt lại rồi tính." Mắt của Hoàng Mộc thượng nhân đầy cảnh giác nói.
"Việc này liên quan đến Yêu Phong và tổ chức kia, ta thấy hay là mời quốc sư tra hỏi sau đó mới quyết định đi, trước lúc này, ngươi tạm thời ở tại bên Đằng Viên, không được tùy ý rời đi." Trình Giảo Kim suy nghĩ một lúc, mở miệng nói ra.
Cổ Hóa Linh nhẹ gật đầu, không có dị nghị gì.
"Thẩm Lạc, lần này chuyến đi Kim Sơn tự, ngươi lại lập được công lao, lão Trình ta cũng không biết nên làm như thế nào đáp tạ ngươi. Nghe nói pháp khí hộ thân của ngươi đã bị hủy hai kiện, vậy ta đưa ngươi một kiện, xem như bồi thường." Trình Giảo Kim mở miệng nói.
"Việc thỉnh cầu lúc trước, coi như là bồi thường, tiền bối chớ có tốn kém nữa." Thẩm Lạc vội vàng khoát tay
"Thứ này đối với ta đã không có gì hữu dụng, cho ngươi ngược lại là phù hợp." Đang lúc Trình Giảo Kim nói chuyện, vung tay lên, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra một tấm gương đồng tám góc.
Thân kính màu xanh đậm, nhìn như do thanh đồng luyện thành, mặt ngoài sinh ra bảy mặt kính dựng thẳng, đem gương đồng hình tròn chia đều làm tám phần. Mỗi một phần đều có khắc họa một đạo phù văn phong cách cổ xưa.
"Bát Huyền Kính... Sư phụ, ngươi thế này có chút không quá công bằng, ngược lại Thẩm Lạc là đồ đệ của ngươi, hay ta là đồ đệ của ngươi?" Lục Hóa Minh thấy vậy, đôi mắt sáng lên, lập tức kêu lên..
Cùng lúc đó, Thẩm Lạc lại nghe được tiếng Lục Hóa Minh truyền âm: "Thẩm huynh, sư phụ ta lần này thế nhưng là thật hạ tiền vốn, khối Bát Huyền Kính này chính là pháp bảo tùy thân năm người luôn mang theo khi tu hành bạc h n gọc sách. Mặc dù công hiệu đơn giản, chỉ có năng lực phòng ngự, uy lực lại không yếu, ngăn lại một kích của Đại Thừa sơ kỳ tu sĩ bình thường không thành vấn đề, nên tranh thủ thời gian nhận lấy."
"Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo vật." Thẩm Lạc vốn còn có chút do dự, nghe Lục Hóa Minh nói kiểu này, mặt mày lập tức giãn ra nói.
Trình Giảo Kim thấy thái độ của Thẩm Lạc chuyển biến nhanh như vậy, không khỏi hơi sững sờ, lập tức cười nói:
"Bát Huyền Kính này dù sao cũng là pháp bảo, ta dạy ngươi một bộ khẩu quyết chuyên môn luyện hóa, có thể giúp ngươi luyện hóa hết mười tám tầng cấm chế trên đó. Sau này khống chế có thể sẽ tiêu hao nhiều pháp lực một chút, nhưng nếu tu vi tăng lên, thì những việc này đều không phải là vấn đề."
Lão nói xong, cầm Bát Huyền Kính ném qua cho Thẩm Lạc, đồng thời lấy tiếng lòng truyền khẩu quyết cho hắn.
"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc đón lấy Bát Huyền Kính, cung kính nói cám ơn.