"Đại bộ phận Thiên binh Thiên tướng còn sót lại đã đưa về điều phối, Địa Phủ bên kia thật sự bị tàn phá quá nặng nề rồi, không còn ai có thể có thể đảm đương được, Tứ Hải Long Cung lúc trước gặp tập kích, Nam Hải Bắc Hải cùng Tây Hải cũng đã bị diệt, tất cả lực lượng còn sót lại đều trốn về Đông Hải, trước mắt cũng đã có liên lạc." Người đàn ông mang áo giáp bạc mở miệng nói ra.
"Đông Hải. . . Lúc trước không phải nơi đó cũng bị Ma Bằng mang binh đánh, tình thế so với ba long cung kia còn nguy cấp hơn ư? Bọn họ làm thế nào mà lại chuyển nguy thành an được vậy?" Người đàn ông mặc áo bào vàng hỏi.
"Như thế nào, bộ hạ cũ của Thiên Đình ta vẫn còn bảo tồn được một phần lực lượng, ngươi cảm thấy không vui hả?" Người đàn ông mang áo giáp bạc nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nói.
"Hừ, thực lực của Ma Bằng chúng ta ai cũng rõ ràng, ngươi cảm thấy bằng vào lực lượng của Đông Hải long cung có thể ngăn cản nó sao?" Người đàn ông mặc áo bào vàng cũng hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
"Còn không phải là do mối họa xuất phát từ Tây Thiên Phật Quốc của các ngươi ư?" Người đàn ông mang áo giáp bạc nghe vậy giận quá, mở miệng trách mắng.
Năm đó lúc Thiên Đình bị công phá, Ma Bằng đã ra tay cực kì mạnh mẽ, vô số Thiên binh Thiên tướng đã bị mất mạng trong miệng nó.
Thẩm Lạc nghe hai người cãi nhau, kết hợp lời nói của mấy người lúc trước, cũng đã hiểu ra được tám chín phần, người đàn ông mang áo giáp bạc đại biểu cho thế lực bộ hạ cũ của Thiên Đình, mà người đàn ông mặc áo bào vàng kia thì tựa hồ đến từ Tây Thiên Phật Quốc.
"Nhị vị đạo hữu, ở đây tranh chấp chuyện này, đâu có ý nghĩa gì?" Lão đạo mặc áo bào trắng mở miệng hỏi.
Giọng nói của lão bình thản, tâm tình không có chút chấn động nào, nhưng nhất thời lại có thể... đè ngọn lửa giận của hai người kia xuống.
"Ta chỉ là lo lắng, Đông Hải sau khi đã chuyển nguy thành an, liệu có còn là Đông Hải đứng dưới trướng Thiên Đình ngày xưa?" Người đàn ông mặc áo bào vàng nghe vậy, không nhanh không chậm nói.
Ý tứ của gã đã rõ ràng, tự nhiên là lo lắng Đông Hải long cung vì cầu sống, đã đầu phục Ma tộc.
"Ngươi. . ." Người đàn ông mang áo giáp bạc đột nhiên giận dữ.
"Hai vị bình tĩnh một chút, chớ có vội, lão phu ngược lại có chút ít tin tức, trận chiến giữa Ma Bằng và Thiên Đình khiến nó bị thương rất nặng, sau đó hình như là do Thác Tháp Thiên Vương trong lúc giao chiến với nó tới thời khắc mấu chốt, dùng hậu chiêu chuẩn bị cuối cùng, khiến cho Ma Bằng vẫn lạc. Về sau trong Đông Hải cũng đã trải qua một phen náo động, nghe nói trưởng công chúa bị giam vào ngục, lão Long Vương qua đời, nguyên bản cửu thái tử đã trở thành tân nhiệm Long Vương." Lão đạo mặc áo bào trắng chắp tay lại, chậm rãi nói ra.
"Rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. . ." Người đàn ông mặc áo bào vàng nghe vậy, hơi kinh ngạc nói một tiếng.
Người đàn ông mang áo giáp bạc dường như cũng vừa mới biết những nội tình này khiến y không khỏi cúi đầu trầm ngâm.
Thẩm Lạc tuy rằng trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, nhưng trong lòng lại dấy lên sự kinh sợ muôn phần, những chuyện này đối với Đông Hải long cung mà nói, có thể coi là chuyện tuyệt mật, vị lão đạo mặc áo bào trắng này đến tột cùng là thần thánh phương nào, vậy mà có thể biết nhiều như vậy?
Nhưng chuyện khiến lòng hắn lo lắng hơn là thân phận của mình có bị lộ ra hay chưa?
Bất quá, sau khi nói xong, lão đạo liền không hề nói thêm gì nữa, trong lời nói cũng không đề cập bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Lạc, cũng không biết là do Long cung đem tin tức của hắn triệt để phong tỏa, hay do lão đạo này cố ý giấu giếm.
Về sau, ba người kia lại bàn bạc thêm về những bố trí còn lại, Thẩm Lạc chỉ dựng thẳng tai lắng nghe, không nói được lời nào.
Cuối cùng, Lão đạo mặc áo bào trắng mở miệng nói ra: "Ngươi chưa biết chúng ta tập hợp như thế nào phải không?"
Thẩm Lạc lắc đầu.
"Bởi vì một chút duyên cớ, chúng ta không thể tập hợp thường xuyên được, nếu như không cần thiết chắc sẽ không liên hệ lẫn nhau. Mà khi cần tập hợp lại, sẽ có một người thông qua thiên sách tàn phiến mời những người khác, sau khi lời mời được gửi đi, trong vòng nửa canh giờ phải tiến vào bên trong thiên sách tàn phiến bí cảnh. Mà người phát ra lời mời lần này, chính là lão phu." Lão đạo mặc áo bào trắng nói ra.
"Xin hỏi tiền bối, làm cách nào để dùng thiên sách tàn phiến phát ra lời mời?" Thẩm Lạc dò hỏi.
"Xem ra có lẽ ngươi đạt được tàn phiến trong thời gian thời gian quá ngắn, đối với cách sử dụng thiên sách còn không biết, mà thôi, để ta giải thích cho ngươi một chút." Lão đạo mặc áo bào trắng chần chờ một chút, sau đó nói ra.
Dứt lời, lão đạo vung tay lên, trên đỉnh đầu lão lập tức có một hư ảnh tàn quyển chậm rãi hiện ra, phía trên từng tên Thiên binh Thiên tướng cùng Chư Thiên thần tiên nổi lên, chỉ là những tên này đều bị phù quang che lấp, mặc cho Thẩm Lạc dùng thử cách nào, cũng đều không thể thấy rõ.
Mà ở phía dưới cùng của tàn quyển, lưu lại ba cái dấu tay ấn kí giống nhau, hơi lóe ra hào quang.
Ngay sau đó, người đàn ông mang áo giáp bạc cùng người đàn ông mặc áo bào vàng cũng làm tương tự như vậy, hư ảnh thiên sách tàn quyển của bọn họ cũng hiện lên, đồng dạng cũng có ba cái ấn ký giống nhau như đúc.
"Chẳng lẽ ấn ký kia, chính là mấu chốt để tạo ra lời mời?" Thẩm Lạc hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần chúng ta lưu lại ấn kí trên thiên sách của nhau, sau khi tiến vào thiên sách bí cảnh, có thể phát ra lời mời kêu gọi những người khác." Người đàn ông mang áo giáp bạc gật đầu nói.
Thẩm Lạc sau khi nghe xong, sau khi do dự một chút, tâm niệm khẽ động, hư ảnh thiên sách tàn quyển của hắn cũng hiện lên.
Mấy người thấy thế, vội đưa ngón tay cái của mình ra ấn về phía hư không, một đám thần niệm lực phân tách ra, khắc lên thiên sách tàn quyển.
Thẩm Lạc nhìn sơ qua, sau đó cũng học theo phương pháp đó, lưu lại ấn kí của mình trên thiên sách tàn quyển của ba người.
"Chúng ta ở trong thiên sách tàn phiến bí cảnh, thời gian sẽ ngừng trôi, bất quá không có nghĩa là chúng ta có thể ở lại đây mãi mãi, trên thực tế mỗi lần thời gian lưu lại đều có giới hạn, nhiều nhất chỉ được ba canh giờ mà thôi. Vì vậy, ngươi như có vấn đề gì muốn biết thì mau chóng hỏi đi." Lão đạo mặc áo bào trắng tiếp tục nói.
"Tiền bối, bên trong thiên sách tàn phiến bí cảnh, có thể trao đổi vật phẩm được không?" Thẩm Lạc dò hỏi.
Lúc trước, hắn đã thử lấy Thuần Dương kiếm phôi của mình ra một lần, nhưng không biết rõ có thể dùng vật dụng thực tế để trao đổi cùng người khác được không.
"Ta và ngươi nhìn như cùng ở một phòng, nhưng suy cho cùng vẫn có chút bất đồng, ở chỗ này trao đổi vật cũng không khó khăn, chỉ cần hao phí chút ít Pháp lực mà thôi." Lão đạo mặc áo bào trắng nói ra.
"Thì ra là thế, vãn bối đã hiểu. . . Nhưng vãn bối còn có một sự tình, còn muốn thỉnh giáo chư vị." Thẩm Lạc lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nhớ lại tới một chuyện, vội vàng nói.
"Có gì muốn hỏi cứ nói.” Người đàn ông mặc áo bào vàng nói ra.
"Xin hỏi chư vị, cái gì gọi là Tam Tai?" Thẩm Lạc nhớ tới việc chứng kiến ngày hôm trước, nghiêm mặt thăm hỏi.
"Ngươi đã là Phương Thốn Sơn đệ tử, như thế nào ngay cả cái gọi là Tam Tai cũng không biết?" Người đàn ông mang áo giáp bạc thanh âm lạnh xuống, thăm hỏi.
Thẩm Lạc đã sớm dự liệu đến bọn hắn sẽ có câu hỏi như thế, lập tức đáp:
"Vãn bối nhập môn cực muộn, ngày đó tông môn bị diệt, ngay cả cơ hội cùng Ma tộc tử chiến đều không có, nên vãn bối mới có thể sống tạm đến nay, một ít tuyệt học tông môn còn chưa tu luyện xong, làm sao có thời gian để tìm hiểu những thứ này?"
Ba người kia nghe vậy, trầm mặc một lát sau, coi như là đã đồng ý đáp án này của hắn.
"Tại thời điểm Ma tộc diệt thế lúc trước, Tam Tai này là kẻ thù chung của người tu hành, mặc kệ là người hay là yêu, là tinh hay là mị, là linh hay là quỷ, một khi tu thành Chân Tiên cảnh giới, thọ nguyên đều sẽ không bị hạn chế."
Nghe lời ấy, trong lòng Thẩm Lạc thầm thở dài.
Nếu ở thực tại hắn có thể tu luyện tới cảnh giới này, liệu hắn có còn phải sợ cái gối ngọc kia lấy mạng nữa không?
"Nhưng hành tu hành chính là hành động làm trái với tuần hoàn của tự nhiên, nên thiên đạo bất dung. Vì vậy, cứ qua năm trăm năm sẽ người tu hành sẽ bị giáng tai kiếp, lần lượt theo thứ tự là lôi tai, hỏa tai và phong tai." Lão đạo mặc áo bào trắng nói ra.
"Không biết lôi tai, hỏa tai, phong tai là cái gì?" Thẩm Lạc khó hiểu nói.