Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồng Diệp, phiền cô chăm sóc mẹ và em gái ta! Có nhu cầu gì thì cứ trực tiếp tìm Vũ Vô Tình là được!" Lâm Hiên nói với Hồng Diệp.

"Vâng, Lâm thiếu!" Hồng Diệp nhu thuận đồng ý.

"Vậy, ta đi đây!" Lâm Hiên vừa nói xong, thân thể đã biến mất không thấy.

"Lâm Hiên, anh là đồ lừa đảo!" Nhìn thấy Lâm Hiên biến mất không thấy đâu, Tô Anh tức giận vung nắm đấm nhỏ.

Trước khi đi tìm sư phụ.

Lâm Hiên đi Lâu tộc một chuyến trước.

Tuy hắn cảm thấy rằng như vậy cũng không tốt lắm.

Nhưng đã làm thì phải dũng cảm đối mặt.

Hắn cảm thấy cần phải cho Sát Đế biết chuyện hắn và Lâu Mãn Nguyệt ở bên nhau.

Biết được Lâm Hiên muốn dẫn mình đi gặp Sát Đế.

Thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt khẽ run rẩy một chút.

"Mãn Nguyệt, nếu như ngươi không muốn đi cũng không cần phải đi." Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt.

"Ta đi!" Lâu Mãn Nguyệt gật gật đầu.

Tuy rằng cô ấy đã ở bên Lâm Hiên.

Nhưng sự tồn tại của Sát Đế chung quy giống như một cái gai.

Cô cũng không có cảm thấy có lỗi với Sát Đế.

Thậm chí, hai người còn chưa tính là có quan hệ gì.

Cùng lắm là uống rượu với nhau mà thôi.

Nhưng dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên bước vào trái tiên cô.

Đi gặp Sát Đế, xem như là một lời giải thích dành cho Lâm Hiên, cũng là cho chính mình.

Vì thế, Lâm Hiên dẫn theo Lâu Mãn Nguyệt đi tìm Sát Đế.

Non núi nơi Sát Đế ở chính là Côn Luân Thần Sơn.

Nơi đó, là một nơi tuyệt vời để ẩn thế thanh tu.

Trên núi mây mù trắng xóa, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.

Nghe đồn, bí cảnh Côn Luân cũng ở trên Côn Luân Thần Sơn.

Nhưng lại rất ít người biết được lối vào ở đâu.

"Sát lão đầu, Sát lão đầu!" Lâm Hiên đi tới nơi mình từng ở, lớn tiếng hô lên.

Tuy nhiên, không có phản hồi nào.

Anh nhìn nơi anh đã từng sống trong ba năm.

Cảm giác có gì đó không đúng.

Bởi vì, phòng ốc đã vô cùng rách nát, giống như đã lâu không có người quét dọn.

Bàn ghế và bát đũa trong phòng cũng giống như đã lâu không có ai động vào.

Lúc này hắn mới rời đi mấy tháng mà thôi.

Chẳng lẽ, sư phụ rời đi rồi?

Không phải chứ, không phải sư phụ đã từng nói hắn không cách nào rời khỏi Côn Luân Thần Sơn sao?

Lâm Hiên vô cùng hoài nghi.

Hắn vận đủ nội lực, hô to một tiếng.

"Sát! Lão! Đầu!"

Tiếng nói của hắn vang vọng khắp cả Côn Luân Thần Sơn.

Tiếng vọng thật lâu không dứt.

Nếu như Sát Đế còn ở trên Côn Luân Thần Sơn này.

Hắn tuyệt đối có thể nghe thấy.

Nhưng, Sát Đế cũng không có đáp lại.

Bạn đang đọc truyện tại website Tamlinh247.com.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK