Nhưng mà, Hà Hoan đột nhiên thay đổi thái độ, yêu kiều nhìn về phía Lâm Hiên, nói: “Lâm Hiên, muốn làm chủ nhân của tôi, anh phải có bản lĩnh của anh.”
“Ồ? Cô cần tôi có bản lĩnh gì, nói tôi nghe?” Lâm Hiên tò mò hỏi.
Hà Hoan này không có khả năng không biết, thực lực của anh tuyệt đối ở trên cô.
“Đương nhiên là thực lực, Hà Hoan tôi, cả đời không cúi đầu với bất kỳ người đàn ông nào, anh muốn tôi cúi đầu, phải xuất ra bản lĩnh làm cho tôi tâm phục khẩu phục, trước tiên thì bắt được tôi trước rồi hãy nói đến những thứ khác!” Hà Hoan nói xong liền nhanh chóng chạy trốn.
Khóe miệng Lâm Hiên cong lên.
Anh nghiêng đầu nói với mấy người phụ nữ Hà Hoan cung: “Tôi đuổi theo cung chủ các cô, trước khi tôi trở về, bảo vệ tốt người trong biệt thự!”
“Vâng, Lâm thiếu!” Bốn vị trưởng lão Hà Hoan cung đồng thanh đáp.
Bây giờ các cô tràn đầy tự tin.
“Lâm thiếu, ngài nhất định phải đuổi kịp cung chủ chúng ta, cung chủ chúng ta chính là người phụ nữ đẹp nhất Kỳ Châu!” Mấy vị nữ trưởng lão của Hà Hoan cung ồn ào hô lên phía sau Lâm Hiên.
Lâm Hiên nghe được thanh âm của mấy vị nữ trưởng lão, cảm giác có gì đó không ổn.
Nhưng có vẻ như cũng không có gì sai.
Tốc độ của Hà Hoan rất nhanh. Nhanh chóng trở thành một dư ảnh. Hiển nhiên, thực lực của cô còn mạnh hơn trưởng lão Hà Hoan cung rất nhiều.
Đáng tiếc, ở trước mặt Lâm Hiên thì cũng không đủ.
Lâm Hiên chỉ mất ba giờ để từ Đế Kinh cuồng bão trở về Giang Đô.
Vẻn vẹn không đến một phút, Lâm Hiên liền chặn Hà Hoan ở một ngõ hẻm.
“Hà Hoan, cô nói làm sao bây giờ?” Lâm Hiên cười tủm tỉm nhìn Hà Hoan.
“Lâm thiếu, anh thật nhanh nha!” Hà Hoan dựa lưng vào tường, khoanh chân, quyến rũ nhìn Lâm Hiên.
“Tôi đương nhiên là nhanh!” Lâm Hiên tự tin nói.
Luận tốc độ, anh còn chưa từng thua ai. Nhưng mà, câu này hình như có ẩn ý sai sai.
“Khụ khụ, Hà Hoan, nói đi, rốt cuộc cô phải như thế nào mới nguyện ý thuần phục tôi!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Lâm thiếu, lúc trước tôi đã nói muốn thực lực!” Hà Hoan đi tới bên người Lâm Hiên, ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói nhỏ.
“Cô cảm thấy thực lực của tôi còn chưa đủ làm chủ nhân của cô sao?” Lâm Hiên híp mắt nói.
“Thực lực có đủ hay không, cũng không thể chỉ dùng miệng nói.” Thân thể Hà Hoan dán lên người Lâm Hiên.
Lâm Hiên có thể ngửi thấy rõ mùi thơm tỏa ra từ người Hà Hoan.
Đó là hương vị khiến đàn ông chìm đắm.
Nhưng nó không thuộc về bất kỳ mùi nước hoa nào cả.
Vừa mới ngửi thấy mùi của Hà Hoan, Lâm Hiên nhất thời cảm thấy đầu óc ong ong lên.