Lâm Hiên cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu đối phương đã nói như vậy, hắn cũng sẽ không đi so đo với bọn họ nữa.
“Muốn tìm ta gây phiền phức cũng không sao, nhưng xin hãy nhớ kỹ, nhất định là phải đến tìm ra, nếu dám có ý động đến đến Ca tộc hoặc những người khác bên cạnh ta, thì như vậy, đừng trách ta vô tình.” Giọng Lâm Hiên lạnh lùng vang lên.
Căn bản hắn cũng không để Thiên tộc kia trong mắt.
Chỉ sợ bọn họ ra tay với những người bên cạnh mình.
“Lâm thiếu gia, Thiên tộc của bọn ta, nguyện ý cùng Lâm thiếu kết giao bạn bè.” Tên trưởng lão Thiên tộc kia, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
“Kết giao bạn bè thì không cần, nếu ngươi không đến chọc ta, ta cũng không gây phiền phức cho các ngươi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Lại ở Ca tộc ngây người thêm một ngày thì Lâm Hiên chuẩn bị trở về Giang Đô.
Nếu Thiên tộc quyết đoán lấy lòng như vậy, hắn cũng không cần giữ Ba Ngàn ở Ca tộc nữa.
Tuy nhiên, Ba Ngàn lại tỏ ý, nàng nhận được lệnh triệu hồi của thiên sứ vương, phía phương tây bên kia, xảy ra biến cố lớn, nàng phải trở về ngay lập tức.
Dù sao hiện tại Lâm Hiên cũng không cần dùng đến Ba Ngàn, liền thả nàng trở về.
“Trở về nói một tiếng với bà già Yessa kia là ta cảm ơn nhé.” Lâm Hiên hướng về phía Ba Ngàn khoát khoát tay áo.
Tuy rằng, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy người này chỉ biết ăn, là một cái hố lớn.
Nhưng trong khoảng thời này ở chung với nhau.
Hắn biết, Ba Ngàn cũng đã đạt đến đỉnh cấp cao thủ.
Đoán chừng, trong quân đoàn thiên sứ cũng có địa vị không thấp.
Hắn cũng đã quen với vòng ôm công chúa của Ba Ngàn.
Có cô ở đây, hắn muốn đi đâu, liền chỉ trong một cái chớp mắt.
Lúc này đột nhiên chia tay.
Trong lòng cũng có chút luyến tiếc.
“Chủ nhân, chờ khi ta giải quyết xong những chuyện bên kia, ta sẽ lại đến tìm người cùng nhau thưởng thức tất cả các món ngon của Long quốc.” Ba Ngàn bay lên trời, xoay người lại, nhìn về phía Lâm Hiên khoát khoát tay áo.
“Ừ.”
…
“Sư tỷ, vậy ta trở về trước, có thời gian sẽ lại đến thăm ngươi.” Trước cửa lớn Ca tộc, Lâm Hiên lưu luyến không nỡ chia tay Ca Phù Diêu.
“Được.” Ca Phù Diêu khoát tay áo với Lâm Hiên.
Chờ sau khi Lâm Hiên rời đi, Ca Phù Diêu nhẹ giọng nói: “Sư đệ, không phải sư tỷ không muốn nói cho ngươi biết chuyện liên quan đến Đế gia, mà là, có lẽ hiện tại ngươi còn chưa đủ mạnh mẽ….”
Hiển nhiên, Ca Phù Diêu biết đến sự tồn tại của Đế gia.
Nhưng, nàng cũng không dám chắc, với thực lực hiện tại của Lâm Hiên có thể chống lại Đế gia.
Tuy rằng một quyền của Lâm Hiên, có thể khiến cho đến cả Thiên tộc cũng bị kinh sợ.
Nhưng dù sao thế gian này cũng rất rộng lớn.
Chỉ riêng vương tộc ngàn năm, cũng đã có thể có thế lực khủng bố khó có cách nào làm lung lay được.
…
Sau nửa ngày, Lâm Hiên đã trở lại Giang Đô.
Lần thứ hai đứng trước cổng Đế Phủ, Lâm Hiên có chút cảm khái.
Vừa đi, chính là đi lâu như vậy, cũng không biết mẹ nuôi và các cô gái kia sống có tốt hay không.
“Thiên Sứ Ngạn (Thiên Sứ Lãng Tâm) bái kiến chủ nhân.” Hai nữ thiên sứ phát hiện Lâm Hiên đã quay trở lại, lập tức bay đến, hướng về phía Lâm Hiên hành lễ.
Lâm Hiên gật đầu.
Nếu hai vị thiên sứ vẫn còn ở đây, điều này chứng tỏ, Đế Phủ cũng không có xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn đi vào địa phủ, lại phát hiện bên trong không có người.
Tô Anh và Diệp Ỷ không có ở đây.
Tô Anh hẳn là đang đi học, Diệp Ỷ chắc là đang ở công ty của cô.
Nghe Hồng Diệp nói, hình như cô còn đặc biệt mở một công ty thêu cho Diệp Ỷ.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Ỷ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Mẹ, con đã trở về, gần đây mẹ có khoẻ không?” Lâm Hiên hỏi.
“Ừ, mẹ không có việc gì, chính là công ty vừa mới thành lập không lâu, có chút bận rộn. Thằng nhóc thối, con trong khoảng thời gian này chạy đi đâu, cuối cùng cũng trở về rồi sao?”
“Khụ khụ, không phải là do có chút chuyện cần xử lý sao.” Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
“Vậy con báo với Hồng Diệp một tiếng, để cô ấy buổi tối cùng nhau trở về nhà ăn một bữa cơm, trong khoảng thời gian này cũng không biết con bé này đang bận cái gì, mấy ngày không thấy được mặt mũi.” Diệp Ỷ nói.
“Được, mẹ.” Lâm Hiên đồng ý.
“Vậy thì cúp điện thoại trước đi, mẹ còn đang phải tìm đường sống, rất bận rộn đây, nếu con đói bụng thì để người hầu nấu cho con chút đồ ăn ăn trước đi.” Diệp Ỷ nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Tô Anh.
“Anh, anh đã trở về rồi, em lập tức trở về gặp anh.” Biết Lâm Hiên đã trở về, Tô Anh vô cùng vui mừng.
“Hôm nay là thứ tư, em vẫn còn phải đi học phải không?” Lâm Hiên nói.
“Ai nha, mấy tiết học đó có cái gì tốt, chán muốn chết, anh, anh dẫn em đi chơi được không.” Tô Anh than thở.