"Ngươi, ngươi vừa mới gọi ta là gì?" Lâm Hiên nắm lấy cánh tay của Bạch Vô Thường, hỏi.
"Lâm… Hiên..." Bạch Vô Thường miệng mở ra, chậm rãi nói ra hai chữ.
Vừa rồi Lâm Hiên còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Bây giờ hắn ta đã có thể chắc chắn.
Bạch Vô Thường quả thật đã gọi tên hắn.
Chẳng lẽ, Bạch Vô Thường còn nhớ rõ hắn?
"Vậy ngươi có nhớ ngươi là ai không?" Lâm Hiên mừng rỡ như điên hỏi.
"Lâm… Hiên..."
Đáng tiếc, câu trả lời của Bạch Vô Thường vĩnh viễn chỉ có hai chữ này.
Sự vui sướng trên mặt Lâm Hiên chậm rãi biến mất.
Mà sau khi Quả Quả ở bên cạnh hút máu của Lâm Hiên, vậy mà cũng trở nên an tĩnh lại hẳn.
Cô dựa đầu vào cánh tay của Lâm Hiên, cọ cọ.
"Chẳng lẽ, máu của mình, có thể giúp cho các nàng khôi phục ý thức?" Trong lòng Lâm Hiên có một suy đoán.
Sau đó, hắn trực tiếp cắt cổ tay, muốn đút máu cho Bạch Vô Thường.
Hắn muốn thử xem, có thể giúp cho Bạch Vô Thường triệt để khôi phục ý thức hay không.
Có thể thấy được, Bạch Vô Thường khát vọng máu tươi của Lâm Hiên.
Tuy nhiên, cô cũng không có cắn Lâm Hiên, mà chỉ nhẹ nhàng liếm một cái.
Liến sạch sẽ máu chảy ra.
Quả Quả muốn xông tới cướp.
"A!" Bạch Vô Thường lập tức lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát với Quả Quả.
Quả quả thế mà không dám động đậy.
Rất nhanh, cổ tay của Lâm Hiên đã ngừng chảy máu, miệng vết thương tự động khỏi hẳn.
Bạch Vô Thường liếm sạch máu tươi xong cũng không có động tác gì khác.
Lâm Hiên chuẩn bị tiếp tục cắt cổ tay.
Nhưng, Bạch Vô Thường vậy mà giữ chặt tay hắn, sau đó gian nan phun ra hai chữ: "No… Thôi..."
Trong tình huống bình thường, phỏng chừng hút máu của vài người cũng sẽ không no.
Nhưng máu chảy xuôi trong cơ thể Lâm Hiên chính là Máu Kỳ Lân.
Năng lượng mạnh hơn máu của người bình thường
không chỉ mười vạn lần.