Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải, nhà tôi ở Tam Hoàn." Lâm Hiên trả lời.

"Tam Hoàn? Vậy mà cũng gọi là nhà?” Đoàn Vũ nghe vậy cười nói.

Trên thực tế, Tam Hoàn tương đối gần thành phố, giá phòng cũng không rẻ.

Nhưng rõ ràng không thể so sánh với biệt thự của Đoàn Vũ.

"Sư phụ, con có một căn nhà một trăm mét vuông ở trong nội thành, con đưa cho ngài nhé?" Đỗ Cao Minh ân cần nói.

"Không cần, tôi có nhà." Lâm Hiên lắc đầu.

Thấy Lâm Hiên còn cứng miệng, Đoàn Vũ tiếp tục hỏi:

"Nhà của cậu rộng bao nhiêu? Chỉ có vài chục mét vuông đúng chứ? Cậu tính để gia đình Tiểu Hinh chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ như vậy à?”

“Yên tâm, tuyệt đối đủ." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Chú Ninh, nghe cháu, đến biệt thự của cháu đi. Mấy năm nay mọi người chịu không ít khổ sở, cũng đến lúc nên hưởng thụ."

Đoàn Vũ tin tưởng, Ninh Phú Quý nhất định sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Dù sao, cho dù là Ninh Phú Quý lúc trước, cũng không đủ tiền để sống trong một căn biệt thự.

Quả nhiên, Ninh Phú Quý có chút động tâm.

Ba năm qua, cuộc sống thực sự tồi tệ, ngay cả chó cũng không bằng.

Mặc dù ba năm trước ông đã bị lão gia tử trục xuất khỏi nhà, nhưng vẫn thường xuyên chạm mặt một số thân thích.

Mỗi lần nhìn thấy những người thân đó, ông liền cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được.

Nếu có thể ở trong biệt thự, sau này có thể nở mày nở mặt mặt.

"Vợ, bà nghĩ sao?"

Mặc dù trong lòng Ninh Phú Quý đã nghiêng về biệt thự của Đoàn Vũ, nhưng vẫn hỏi ý kiến của Trần Tú.

Trần Tú trầm mặc một lát, nói với Lâm Hiên:

"Lâm Hiên, con cũng đừng trách dì. Ba năm nay, chúng ta thật sự chịu không ít khổ sở. Hai người bọn ta thì không sao, nhưng không thể để cho Tiểu Hinh chịu đựng thêm nữa.”

Lâm Hiên hiểu được ý của Trần Tú, lập tức nói:

"Dì, dì yên tâm, nhà của cháu cũng không kém biệt thự, hơn nữa thích hợp cho Hinh tỷ tĩnh dưỡng hơn.”

Thấy Lâm Hiên còn muốn kiên trì, Trần Tú tiếp tục nói:

"Lâm Hiên, tôi biết, cậu muốn bù đắp cho Tiểu Hinh. Nếu như cậu là một người đàn ông bình thường, Tiểu Hinh lại thích cậu, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng bây giờ cậu còn có thể coi là đàn ông sao? Cậu căn bản không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc!”

Lời nói của Trần Tú cũng không phải là vô lý. Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên đã hiến một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Một người đàn ông chỉ còn một quả thận không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh.

Trần Tú là người từng trải, đương nhiên biết tầm quan trọng của loại chuyện này đối với phụ nữ.

Ví dụ như Ninh Phú Quý, ở phương diện đó cũng không được lắm. Hiện tại tuổi đã cao, một năm rưỡi cũng không được một lần.

Mà Trần Tú, bây giờ lại là tuổi có nhu cầu tương đối mạnh, mỗi ngày không thể không nghĩ tới việc đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác Ninh Phú Quý lại hữu tâm vô lực. Loại cảm giác này không cần nói cũng biết khó chịu như thế nào.

Nếu không phải mấy năm nay có việc bận lòng, một lòng một dạ chữa bệnh cho con gái, có lẽ Trần Tú đã sụp đổ.

Vậy nên, Trần Tú không muốn Ninh Hinh cùng Lâm Hiên ở cùng một chỗ.

Lỡ như phương diện kia không được, chẳng phải Ninh Hinh thành góa phụ sao?

Lời nói của Trần Tú thực sự rất thẳng thắn.

"Dì Trần, dì yên tâm, thân thể của cháu rất tốt, sẽ không có vấn đề gì." Lâm Hiên trả lời.

Ba năm qua, hắn luôn nghĩ rằng quả thận mà Sư phụ thay cho hắn là một quả thận heo. Nhưng tới lúc rời đi, hắn mới biết mình sai rồi, hóa ra sư phụ đã thay cho hắn một quả thận Kỳ Lân.

Không chỉ là thận, lúc Lâm Hiên ngã xuống vách núi, hầu hết các bộ phận trên cơ thể đều bị phế.

Bất quá cũng coi như vận khí của hắn tốt, thời điểm hắn rơi xuống vách núi, vừa vặn va phải Thượng Cổ Kỳ Lân.

Lúc ấy Sát Đế và Thượng Cổ Kỳ Lân đã đại chiến ba ngày ba đêm, ai cũng không làm gì được ai. Cả hai đều đến lúc dầu hết đèn tắt, chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ.

Có lẽ phải đồng quy vu tận.

Nhưng Lâm Hiên vừa vặn nện lên người Kỳ Lân vốn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng khiến Kỳ Lân ngất xỉu.

Kết quả là, Sát Đế đã giành được thắng lợi cuối cùng.

Có thể nói, không phải là Sát Đế cứu Lâm Hiên, mà là Lâm Hiên cứu Sát Đế trước.

Sát Đế vì cứu Lâm Hiên, đem phần lớn nội tạng trên người Kỳ Lân cấy vào trong cơ thể Lâm Hiên, lại đem máu của Lâm Hiên đổi thành máu Kỳ Lân.

Hắn cũng không biết có thể cứu Lâm Hiên hay không.

Nhưng thật sự không nghĩ đến, Lâm Hiên được cấy ghép nội tạng Kỳ Lân thượng cổ nhưng lại không xuất hiện bất kỳ phản ứng bài xích nào.

Dung hợp hoàn hảo.

Đồng thời, Sát Đế còn phát hiện, Lâm Hiên dường như đã được tái sinh hoàn toàn. Tố chất thân thể, thiên phú, đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vì thế, Sát Đế liền quyết định truyền thụ tuyệt học cả đời mình cho Lâm Hiên.

Quả nhiên, vỏn vẹn ba năm, bất kể là võ công hay là y thuật, Lâm Hiên đều trở nên vượt trội.

Đương nhiên, cũng có tác dụng phụ, chính là tinh lực của Lâm Hiên trở nên tràn đầy chưa từng có.

Vì vậy Sát Đế liền thả Lâm Hiên xuống núi, dù sao thì hắn là một lão già, cũng không có biện pháp giúp Lâm Hiên hạ Kỳ Lân Hỏa xuống.

Đây chính là nguyên nhân vì sao khi Lâm Hiên nhìn thấy Hồng Diệp, sẽ xuất hiện một màn xấu hổ kia.

Ba năm qua, Lâm Hiên đều cho rằng mình không được, tất cả tâm tư đều hướng về việc tu luyện cùng báo thù, cho nên không có cảm giác gì.

Nhưng hôm qua, từ khi nhìn Hồng Diệp, ngay cả khi đang tu luyện, hắn cảm giác trong lòng phảng phất có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn biết, hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Tuy rằng Lâm Hiên nói một cách đầy chắc chắn. Nhưng hiển nhiên, Trần Tú không tin.

Có người đàn ông nào sẽ thừa nhận rằng mình không thể?

Xem Ninh Phú Quý là biết, rõ ràng là một kẻ yếu sinh lý nhưng cũng sẽ không thừa nhận mình không được. Thậm chí còn tuyên bố với người ngoài là mình rất giỏi.

"Lâm Hiên, dì là người từng trải, con không lừa được dì. Thận của đàn ông quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, thiếu một quả thận sợ là không thể... Đúng không?” Trần Tú híp mắt nói.

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hinh đỏ bừng, sao mẹ lại nói đến đề tài này.

Lâm Hiên xấu hổ đến cực điểm, loại chuyện này, hắn không có biện pháp chứng minh với Trần Tú.

Trong một lúc, Lâm Hiên cũng không biết nên nói cái gì.

"Mẹ, con thật lòng yêu Lâm Hiên, mặc kệ cậu ấy có được hay không, con đều yêu!" Lúc này, Ninh Hinh ngượng ngùng nói.

"Con thì biết gì? Bây giờ con nói như vậy, đó là bởi vì con không biết chuyện đó tốt! Sẽ có một ngày con hiểu, có một người đàn ông không dùng được cũng như không. Mẹ đã trải qua nên…” Trần Tú đang nói thì vội vàng im miệng, tự biết mình nói sai.

Ở trước mặt người ngoài, vẫn phải giữ mặt mũi cho người đàn ông của mình.

Quả nhiên, mặt già của Ninh Phú Quý nghẹn đỏ bừng, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Mà Lâm Hiên càng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Thế này đi, Lâm Hiên, chỉ cần cậu có thể chứng minh cậu là đàn ông, tôi sẽ cùng Tiểu Hinh đến nhà cậu ở."

Trần Tú biết Lâm Hiên không cách nào chứng minh, cho nên mới nói như thế.

Bởi vì bản thân đã chịu khổ, cho nên Trần Tú nhất định phải thay con gái mình kiểm soát chặt chẽ loại vấn đề này.

Tuyệt đối không thể để cho con gái mình lặp lại vết xe đổ. Huống chi, sợ là Lâm Hiên so với Ninh Phú Quý còn càng không được hơn.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, bà cũng không muốn Ninh Hinh cùng Lâm Hiên ở bên nhau.

"Vậy dì muốn cháu chứng minh như thế nào?" Lâm Hiên lúng túng hỏi.

Chuyện này làm sao mà chứng minh được?

Cũng không thể...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK