Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một biệt thự đã đầy người vào thời điểm này.

Trên ban công lầu cao của biệt thự, vẫn còn một người phụ nữ đang đứng.

Chính là Diệp Ỷ - mẹ nuôi của Lâm Hiên.

Diệp Ỷ trước kia làm thêu thủ công, từ sau khi tay bị gãy, đã bị nhà máy sa thải.

Để nuôi con gái đi học đại học, bà bắt đầu đi làm giúp việc.

Hôm nay, bà được gọi đến để dọn dẹp biệt thự.

Biệt thự này rất lớn, dọn dẹp rất vất vả.

Nhưng vừa nghĩ đến, chỉ cần quét dọn xong biệt thự, là có thể kiếm được ba trăm đồng, Diệp Ỷ trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Nhưng không ngờ khi kết thúc, chủ biệt thự lại nói bị mất một sợi dây chuyền đá quý. Khăng khăng nói là do Diệp Ỷ giấu đi.

“Tôi không có, tôi thật sự không có!” Diệp Ỷ khóc lớn nói.

Mặc dù bà rất nghèo, nhưng không bao giờ làm bất cứ chuyện xấu xa nào, trộm cắp lại càng không.

Ngay cả khi nhặt được tiền trên đường, bà cũng sẽ chủ động trả lại cho người mất.

“Tôi chỉ biết hôm nay chỉ có bà ở đây dọn dẹp, không phải bà lấy thì là ai?”

“Tôi nói cho bà biết, sợi dây chuyền bảo thạch kia trị giá 500.000 tệ, hiện tại bà lấy ra trả lại cũng không muộn. Nếu không, vậy thì chờ ngồi tù đi!” Một người phụ nữ trang điểm đậm lạnh lùng nói.

“Thích phu nhân, tôi thật sự không có lấy dây chuyền của bà. Những đồ tôi lấy là đồ bà nói không cần nữa, tôi mới lấy đi.” Diệp Ỷ vừa khóc vừa nói.

“Ta cảm thấy bà một mình quét dọn biệt thự lớn vậy thật đáng thương, nên mới cho chút đồ vật không dùng đến. Nhưng không ngờ bà lại dám trộm đồ của ta, đúng là không biết xấu hổ!” Thích phu nhân lớn tiếng nói.

"Thật sự là không có lương tâm, người ta đã có lòng tốt cho đồ rồi mà còn đi trộm đồ của người ta.”

"Không sai, sau này yêu cầu quét dọn nhất định phải cẩn thận, không chừng liền mời tên trộm vào nhà.”

“Nhìn xem, bà ta đẹp vậy mà đi làm quét dọn, nhìn đã thấy có vấn đề. Chắc là muốn đi mồi chài ông chủ nhà nào có tiền rồi.”

"..."

Người dưới lầu chỉ về phía Diệp Ỷ, nghị luận sôi nổi.

“Thật xin lỗi, Tiểu Anh…”

Tiếng mắng chửi của người qua đường khiến cho Diệp Ỷ hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ gì được nữa. Chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, lại càng nhiều thêm oan uổng.

Hiện tại bị người ta mắng, người ta vu oan nhưng bà lại không có cách nào nói rõ được.

Trong ngực uất nghẹn, chỉ nghĩ đến một lối thoát duy nhất, bà nhắm mắt, buông tay nắm lan can.

Diệp Ỷ vốn là một người thành thật bổn phận, làm sao chịu được ủy khuất như này.

Vì vậy chỉ có thể lấy cái chết để thanh minh.

Nhưng thật ra điều này rất vô dụng!

Nó càng thêm chứng mình bà là kẻ trộm, sợ tội nên tự sát.

Thế nhưng lúc này Diệp Ỷ lại chẳng thể nào suy nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi.

Thân thể cứ thế mà rời xuống…

Mặc dù bệ cửa nơi Diệp Ỷ đứng là ở tầng ba của biệt thự, nhưng chiều cao tầng của biệt thự cao sáu mét, tầng ba đã cao hơn so với mặt đất mười hai mét.

Rơi từ độ cao này, nhẹ thì tàn tật, nặng thì chết bất đắc kỳ tử!

Nhìn thấy Diệp Ỷ thật sự nhảy xuống, người phía dưới cũng là ngây người.

"120 chuẩn bị cứu người!"

Cũng may đã gọi trước 120, nếu vết thương không nặng, vẫn có thể được điều trị.

Nhưng chắc chắn không chết cũng sẽ phải gãy tay, gãy chân.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đám người bay ra, trực tiếp đỡ lấy Diệp Ỷ đang rời xuống.

Là Lâm Hiên!

Anh và Tô Anh cuối cùng cũng đến kịp!

Bùm!

Lâm Hiên ôm mẹ nuôi, hai người cùng nhau ngã xuống sàn bê tông.

Sàn bê tông dưới chân nứt toác như mạng nhện, đủ thấy lực tác động mạnh đến mức nào.

Nhưng Diệp Ỷ không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì Lâm Hiên đều đã chống đỡ hết cho bà.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông không khỏi vỗ tay.

Tuy rằng, bọn họ vừa mới mắng Diệp Ỷ, nhưng chỉ là bởi vì bọn họ chán ghét ăn trộm, cũng không muốn mạng của Diệp Ỷ.

Một số nhân viên 120 mang theo cáng cứu thương lập tức choáng ngợp.

Không biết có nên tiến lên cứu chữa hay không.

Như vậy có được tính là ngã hay không?

"Cảm ơn, mẹ nuôi của tôi không sao." Lâm Hiên nói với đội cứu trợ.

Những người bên 120 nhìn quay, rồi quay nhìn xe cứu thương với vẻ mặt bối rối.

Một vài cảnh sát cũng chết lặng.

Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người lao ra, sau đó Diệp Ỷ đã được cứu.

Nghe đối phương xưng hô, hẳn là con nuôi của người nhảy lầu.

Nhìn thấy vô số vết nứt trên mặt đất, cảnh sát không khỏi nuốt nước miếng, con nuôi của người phụ nữ này không phải là siêu nhân chứ?

“Tiểu Hiên, là con sao?” Diệp Ỷ nhìn Lâm Hiên, trên mặt mừng như điên.

"Là con." Lâm Hiên gật đầu.

"Đây nhất định là thiên đường. Nếu biết sau khi chết sẽ được gặp lại con, mẹ đã sớm xuống cùng với con rồi!"

Diệp Ỷ cũng là kinh hồn chưa định, chờ bà phục hồi tinh thần lại, còn tưởng rằng mình đã đến thiên đường.

Dù sao, Thẩm Ngạo Tuyết nói Lâm Hiên trượt chân rơi xuống vực sâu, thi cốt không còn. Không thể sống sót.

Nếu còn sống, vậy Lâm Hiên vì sao ba năm cũng không trở về tìm nàng?

"Đây không phải là thiên đường, mẹ nuôi, con đã trở về!" Cảm thụ được trọng lượng trong ngực nhẹ đến như không có, mũi Lâm Hiên một trận chua xót.

Diệp Ỷ trước kia, là một người phụ nữ hơi tròn trịa.

Khi đó Diệp Ỷ, trẻ trung, xinh đẹp, người muốn đánh chú ý đến bà là nhiều không đếm xuể.

Nhưng cũng bởi vì Diệp Ỷ lại nhận nuôi Lâm Hiên, mang theo anh. Nên không ai có thể chấp nhận, bà cũng chỉ có thể cô độc sống một mình.

Diệp Ỷ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ Lâm Hiên.

Không thể tìm thấy đối tượng tốt thì sẽ không tìm kiếm. Bà vẫn đủ khả năng nuôi sống gia đình mình.

Nhưng nhìn lại Diệp Ỷ bây giờ, dung nhan khô héo, da vàng, cân nặng ước tính chỉ hơn 80 cân.

Đủ thấy những năm qua cuộc sống của bà không tốt đến cỡ nào.

Mà tất cả những điều này, có thể nói, đều là do Lâm Hiên anh tạo thành.

Nhất định là Thẩm Ngạo Tuyết ghét bỏ thân phận của Diệp Ỷ, mới cố ý không cho Diệp Ỷ gặp hắn. Nói cách khác, ở trong lòng Trầm Ngạo Tuyết, chưa bao giờ tiếp nhận hắn.

Thẩm Ngạo Tuyết đáng chết! Lại còn dám đánh gãy tay mẹ nuôi của anh.

Lâm Hiên vốn cảm thấy ân oán giữa mình cùng Thẩm Ngạo Tuyết đã tiêu tan.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn, lần thứ hai xuất hiện hận ý nồng đậm.

“Đau quá, đây không phải là mộng!” Diệp Ỷ dùng sức bóp một cái ở trên đùi mình rồi lập tức ôm lấy Lâm Hiên:

“Là con trai ta, con trai ta chưa chết, các ngươi xem, con trai ta còn chưa chết!”

Diệp Ỷ kích động đến nói lung tung.

Lâm Hiên tùy ý Diệp Ỷ lôi kéo anh, đi nói với những người qua đường không biết, nói rằng anh là con trai bà.

Nhìn bộ dáng vẻ điên cuồng của Diệp Ỷ, Lâm Hiên mới biết được, hắn ở trong lòng Diệp Ỷ, có bao nhiêu quan trọng.

"Mẹ nuôi, là con có lỗi với mẹ, con còn tưởng rằng mẹ không cần con, cho nên con mới không dám về nhà." Lâm Hiên khẽ nói.

“Nói nhảm cái gì, con là con trai của ta, ta sao có thể không cần con!” Diệp Ỷ vừa lau nước mắt vừa nói.

Chờ Diệp Ỷ khôi phục một chút, Lâm Hiên lại nói: "Mẹ nuôi, con không muốn mẹ làm mẹ nuôi của con nữa.”

Nghe Lâm Hiên nói, Diệp Ỷ ngẩn ra.

"Từ nay về sau, con muốn gọi mẹ là mẹ, là mẹ ruột của con!” Lâm Hiên gằn từng chữ nói.

“Được, được, được. Từ nay về sau con sẽ là con ruột của mẹ!” Diệp Ỷ ôm lấy Lâm Hiên, cực kỳ vui vẻ.

Giờ khắc này, giống như những gì mà bà đã phải chịu được trước kia, đều không đáng nhắc đến.

“Các người ôn chuyện xong chưa?”

Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Thích Hương Lan - nữ chủ nhân của biệt thự vang lên:

“Còn chuyện mẹ ngươi lấy trộm dây chuyền của ta thì sao?”

Bốp.

Người phụ nữ vừa dứt lời đã bị tát vào mặt.

Là Lâm Hiên đánh.

"Ngươi dám đánh ta!" Người phụ nữ không thể tin nhìn Lâm Hiên.

Đứa con trai của một người giúp việc lại dám đánh cô?

"Mẹ tôi không lấy dây chuyền của cô, cô lại đổ oan cho bà ấy. Chẳng lại lẽ không nên đánh?" Lâm Hiên một tay ôm Diệp Ỷ, lạnh lùng nói.

"Lâm Hiên, con, con tin ta?" Diệp Ỷ nhìn về phía Lâm Hiên.

"Con đương nhiên tin tưởng mẹ. Mẹ từ nhỏ đã dạy chúng tôi nhất định phải chính trực, cho dù là ăn mày cũng không được làm chuyện bất lương. Cho nên mẹ tôi tuyệt đối sẽ không trộm dây chuyền!” Lâm Hiên lớn tiếng nói.

Giờ khắc này, nước mắt Diệp Ỷ lần thứ hai nhịn không được chảy xuống.

Lúc nãy không ai tin bà cả. Dù gọi cảnh sát đến, bọn họ cũng không tin bà. Còn yêu cầu bà nhanh chóng đem sợi dây chuyền giao ra.

Bà không lấy trộm sợi dây chuyền, làm sao giao nộp?

"Hôm nay chỉ có một mình bà ấy đến đây, không phải bà ấy lấy thì còn có thể là ai? Mọi người đến xem xem, bọn họ không chỉ cướp dây chuyền của tôi, còn đánh người nữa!" Thích Hương Lan che mặt sưng đỏ, ủy khuất nói.

Lúc này, một cảnh sát cũng đi tới. Hắn cau mày nói với Lâm Hiên:

"Tiểu tử, mặc kệ bà ấy có trộm dây chuyền hay không, cậu cũng không nên đánh người. "

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười:

"Vậy ý của anh là, mẹ tôi đáng bị oan sao? Bà ấy có nên nhảy lầu không? Nếu như vừa rồi tôi không tới kịp, mẹ tôi có lẽ đã chết rồi!"
Chương 41 Đều là lỗi của anh

“Tiểu Anh, thật xin lỗi. Trước kia là anh có lỗi với em và mẹ nuôi. Sau này anh sẽ chăm sóc em và mẹ nuôi thật tốt!” Lâm Hiên trầm giọng nói.

Nghe câu này của Lâm Hiên, Tô Anh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa mà bật khóc.

Cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Lâm Hiên, anh vì một người phụ nữ, ngay cả mẹ mình cũng không cần sao?”

"Anh không phải không cần mẹ nuôi, chỉ là mẹ nuôi nói nếu anh dám hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, liền đoạn tuyệt quan hệ với anh. Anh không có mặt mũi trở về…” Lâm Hiên cắn răng nói.

"Không có mặt mũi trở về? Vậy mẹ tôi đi Thẩm gia tìm anh, vì sao anh không gặp?" Tô Anh vẻ mặt bi thương nói.

"Cái gì? Mẹ nuôi từng đến Thẩm gia tìm anh?" Lâm Hiên ngẩn ra.

"Không gặp thì cũng thôi đi. Sao anh lại dám kêu vệ sĩ ném mẹ tôi ra ngoài? Anh có biết không? Hôm đó mẹ tôi về, khóc lóc thảm thiết nói với mọi người rằng con trai bà đã chết…”

"Nhưng, dù vậy, mẹ tôi cũng không thật từ mặt anh. Bà ấy tìm mọi cách để gặp được anh, thậm chí còn giả làm bảo mẫu của nhà họ Thẩm, chỉ để nhìn anh từ xa!"

"Mẹ tôi biết anh ở Thẩm gia không có địa vị, cũng không dám cùng anh gặp mặt. Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nấu món gà hầm nấm mà anh yêu thích…”

Lâm Hiên hoàn toàn ngây dại.

Anh còn nhớ lần đó, có một bảo mẫu ở Thẩm gia làm gà hầm nấm, hương vị kia giống hệt mẹ nuôi làm.

Anh đã rất muốn gặp người bảo mẫu đó. Nhưng sau khi bảo mẫu nấu xong bữa đó, liền nghỉ việc.

Thì ra, là mẹ nuôi vụng trộm đến thăm anh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của anh!” Nước mắt rốt cục từ trong mắt Lâm Hiên rơi xuống.

Cho dù ba năm trước, anh bị Hồng Đào đào thận, bị Thẩm Ngạo Tuyết đẩy xuống vực sâu, bị sư phụ Sát Đế huấn luyện một cách tàn nhẫn, Lâm Hiên cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng bây giờ, anh rốt cuộc không kìm được, rơi giọt nước mắt đầu tiên sau năm năm.

"Sau đó, Thẩm Ngạo Tuyết nói anh ngã xuống vách núi chết. Mẹ tôi không tin, liền đến Thẩm gia đòi giải thích, kết quả bị vệ sĩ Thẩm gia đánh gãy một cánh tay..."

Tô Anh, đã khóc không thành tiếng.

“Anh cũng biết, mẹ tôi làm thủ công, mất một cánh tay, bà không thể làm đồ thủ công được nữa. Công ty sa thải, bà cũng chỉ có thể nhận một ít công việc riêng để kiếm tiền."

“Nhiều lúc tôi muốn nghỉ học đi làm, để mẹ không phải vất vả như vậy nữa. Nhưng mẹ không cho phép. Vì thế tôi chỉ có thể vụng trộm đi làm ở quán bar. Tôi nói dối mẹ là nhận được học bổng. Mẹ khen tôi, nói con gái bà cuối cùng cũng có triển vọng, những cực khổ của bà không phải là vô ích. Những lúc đó anh biết tim tôi đau đến thế nào không?”

Lâm Hiên càng thêm đau đớn và tự trách. Tô Anh từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan ngoãn, làm sao lại có thể biến thành bộ dáng như vừa rồi chứ?

Đều là tại anh!

Nếu năm đó anh không hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết. Những điều này sẽ không xảy ra.

Tay mẹ nuôi sẽ không bị gãy, ba người họ vẫn sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Tất cả đều lả lỗi của anh! Xin lỗi mẹ nuôi. Xin lỗi Tô Anh.

Cũng khó trách Tô Anh đã không còn gọi hắn là anh trai được nữa.

"Lâm Hiên, mẹ tôi đã quen với cuộc sống không có anh, anh còn trở về làm gì? Lại muốn làm tổn thương mẹ tôi nữa hay sao?” Tô Anh lớn tiếng chất vấn.

"Tiểu Anh, lần này, anh sẽ không để cho mẹ nuôi thất vọng, cũng sẽ không làm cho em thất vọng..." Lâm Hiên trầm giọng nói.

Nghe Lâm Hiên nói xong, Tô Anh khóc càng thương tâm.

“Thật ra nhìn thấy anh còn sống tôi cũng rất vui vẻ. Nhưng anh trở về thật sự không đúng lúc. Tôi khiến Anh Long bị thương, hắn sẽ không bỏ qua cho tôi…”

"Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên lấy tay nhẹ nhàng lướt đi nước mắt trên mặt Tô Anh, ôn nhu hỏi.

“Tôi làm việc ở quán bar, nhưng không phải dạng tiếp khách. Mấy ngày trước lại bị Anh Long nhìn trúng, nhất định muốn tôi đi cùng. Tôi không muốn đi, hắn ta liền để cho thủ hạ của hắn mạnh mẽ bắt tôi đi.”

“Tôi canh lúchắn không để ý đã dùng giày cao gót đá vào người hắn, không ngờ lại đá trúng… Nghe nói hắn ta đã thành vô dụng rồi.”

“Hiện tại không chỉ có Anh Long, quán bar bên kia cũng đang kiếm tôi, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ nữa. Tôi không sợ bọn chúng làm gì tôi, nhưng tôi sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương mẹ tôi.”

Biết được toàn bộ câu chuyện, Lâm Hiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Anh vang lên.

Cô nhìn vào tên người gọi và không dám trả lời.

"Không sao đâu, nhận đi, có anh ở đây." Lâm Hiên ra hiệu Tô Anh không cần lo lắng.

Lúc này Tô Anh mới nhận điện thoại.

“Tô Anh, cô thật lợi hại nha. Lại dám đem anh Long phế đi, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Hiện tại, mẹ kiếp, lập tức cút đến Hồng Lãng cho tôi, nếu không, tôi giết cả nhà cô!”

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói nóng nảy truyền đến từ trong ống nghe.

Đó là người quản lý của Hồng Lãng - Tằng Kiến.

Nếu anh Long ở chỗ của hắn xảy ra chuyện gì, hắn tự nhiên không thoát khỏi liên quan.

Anh Long đã nói rồi, nếu trong vòng ba ngày, không đưa Tô Anh đến trước mặt hắn, hắn sẽ cho Hồng Lãng đóng cửa.

Nhưng Tằng Kiến gọi cho Tô Anh mấy chục cuộc điện thoại, Tô Anh cũng không nghe máy.

Tô Anh nhìn về phía Lâm Hiên, không biết phải làm sao.

"Nói cho hắn biết, em lập tức đến." Lâm Hiên nhỏ giọng nói.

Tô Anh có chút lo lắng, hiện tại đi Hồng Lãng, chẳng phải là chui vào miệng cọp sao?

"Yên tâm đi, Tiểu Anh. Hiện tại anh rất lợi hại đó!”

Tô Anh nhớ lại vừa rồi Lâm Hiên dễ dàng hạ gục mấy tên côn đồ kia, rốt cục cũng có chút tin tưởng, cắn răng nói: "Tôi lập tức tới ngay.”

Cô thật sự cũng không muốn dẫn Lâm Hiên đi mạo hiểm.

Nhưng đối phương đã biết địa chỉ nhà cô, cô muốn trước khi Diệp Ỷ biết chuyện này, đem chuyện này giải quyết xong.

“Được rồi. Anh Long cũng là người nói đạo lý, sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đâu.”

Nghe Tô Anh nói sẽ đến, giọng của Tằng Kiến thoáng cái liền dịu xuống.

Hắn cũng rất sợ nha. Nếu Tô Anh trốn đi, như vậy, anh Long nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.

Cúp điện thoại, Tằng Kiến cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý thuyết, Tô Anh hẳn là không có gan tới đây mới đúng.

Suy nghĩ một chút, hắn nói với thuộc hạ: "Gọi tất cả các anh em lại đây đi!"

Nửa tiếng sau, Lâm Hiên cùng Tô Anh tới cửa Hồng Lãng.

"Lâm Hiên, hay là chúng ta đừng đi vào?" Tô Anh có chút sợ hãi.

Cô đã nhiều lần chứng kiến kết cục của những cô gái không vâng lời tại đây rồi.

"Vào đi, không phải em không muốn để cho mẹ nuôi biết chuyện này sao." Lâm Hiên vỗ vỗ vai Tô Anh.

Vừa bước vào quán bar, liền đụng phải một người phụ nữ trang điểm đậm.

Cô nhìn thấy Tô Anh, trong ánh mắt hiện lên một tia địch ý, cười lạnh nói: "Tô Anh, cô còn dám tới nơi này, muốn chết sao?”

“Liễu Khiết, tôi có muốn tìm chết hay không, có quan hệ gì với cô?” Tô Anh cắn răng nói.

Liễu Khiết cũng là hoạt náo viên của quán bar, vốn là người đứng đầu của nhóm. Nhưng khi Tô Anh tới, liền cướp đi vị trí thứ nhất này của cô ta.

Nó khiến cho cô ta mất rất nhiều thứ, vì vậy liền đối với Tô Anh khó chịu.

Nhất là quản lý Hồng Lãng - Tằng Kiến lúc đầu vốn là rất cưng chiều cô cũng trở nên lãnh đạm, thay vào đó lại nhiệt tình với Tô Anh.

Điều này càng khiến Liễu Khiết khó chịu hơn.

Biết được Tô Anh đắc tội với anh Long, Liễu Khiết tự nhiên là người vui vẻ nhất.

"Tô Anh, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, anh Kiến đem tất cả mọi người tập trung lại rồi, nếu cô không sợ chết, vậy cứ đi vào đi!"
Chương 43 Vì sợ ta đó!

Khi nhìn thấy Lâm Hiên, anh Long cả người đều cảm thấy không tốt.

Lần đầu tiên gặp được Lâm Hiên, hắn biết Lâm Hiên tương đối lợi hại.

Nhưng hiện tại, hắn mới biết được, Lâm Hiên nào phải chỉ là lợi hại.

Mà là bất khả chiến bại cmnr!

Tông sư hai mươi mấy tuổi, ngay cả Từ Thiên Vũ cũng chỉ cần một ngón tay là đâm chết.

La Sát, một trong tứ đại tặc, bị hắn thu làm nha hoàn.

Lúc ấy Hắc Long còn rất nghi hoặc, La Sát từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu.

Ngoại trừ đại tỷ, cô ta chưa từng thần phục bất luận kẻ nào.

Cho dù là thực lực so mạnh hơn rất nhiều, cô ta cũng thà chết chứ không đầu hàng.

Nhưng vậy mà lại hướng Lâm Hiên thần phục.

Hơn nữa còn là thần phục vô điều kiện.

"Anh..."

Anh Long xuất hiện làm cho Tô Anh có chút sợ hãi, cô không tự chủ bắt lấy tay Lâm Hiên, hơn nữa, lần thứ hai gọi ra danh xưng năm năm cũng chưa từng gọi qua.

Nghe được Tô Anh gọi mình là anh, trong lòng Lâm Hiên ngược lại có chút cảm tạ anh Long trước mặt này.

Nếu như không phải bởi vì chuyện này, có lẽ Tô Anh khó có thể tiếp nhận Lâm Hiên một lần nữa.

"Đi ra ngoài!"

Lúc này, Tằng Kiến đem người mình an bài, tất cả đều gọi ra. Cũng không ít hơn đám người bên Hắc Long bao nhiêu.

Vì có thể bảo trụ Tô Anh, Tằng Kiến đã bỏ ra hết vốn liếng.

Mà Hắc Long sau khi nghe Tô Anh gọi Lâm Hiên là ‘anh’ thì lập tức sửng sốt.

Tô Anh là em gái của sát tinh này? Hắc Long nhịn không được nuốt nước bọt.

Nếu như Lâm Hiên là anh của Tô Anh, vậy Hắc Long chỉ có thể coi mình là người xui xẻo.

Cho dù mất mạng, hắn cũng không dám tới báo thù.

“Rút!”

Anh Long không chút do dự, trực tiếp mang theo người của mình rút lui.

Đối mặt Lâm Hiên, đừng nói là hắn, coi như là đại tỷ của hắn tới, cũng phải quỳ xuống.

Thật là chó má. Xui xẻo chết được!

Thấy anh Long vậy mà đi rồi, trên mặt Tằng Kiến lộ ra một tia vui mừng.

Còn tưởng người của hắn khiến Anh Long sợ hãi. Cố ý làm ra bộ dáng đại lão nói:

“Hắc Long, đi chậm nha.”

Xem ra, tứ đại tặc cũng chỉ có thế. Đã sớm nghe nói tứ đại tặc ở Giang Đô hoành hành bá đạo.

Hôm nay vừa thấy, cũng chỉ là một lũ hèn nhát mà thôi.

Đương nhiên, Tằng Kiến cũng có chút hoảng hốt.

Đây là kết quả tốt nhất mà không đổ máu.

"Tiểu Anh, tuy rằng tôi tạm thời đánh lui Hắc Long, nhưng cô biết đấy, Hắc Long người này có thù tất báo, nếu như không có tôi bảo hộ, cô sẽ rất khó sống được ở Giang Đô." Tằng Kiến vẻ mặt tự tin nói với Tô Anh.

"Cám ơn anh Kiến." Tô Anh nói một tiếng cảm ơn.

"Tiểu Anh, cô biết thứ tôi muốn không phải là câu cảm ơn này.” Tằng Kiến lại nói

Tô Anh cúi đầu không nói lời nào. Cô đã làm việc ở quán bar một thời gian vì kiếm tiền, nhưng cũng không muốn có quá nhiều mối quan hệ với những người ở đây.

Nhất là Tằng Kiến, rất nhiều cô gái xinh đẹp trong quán bar đều rơi vào vòng tay của anh ta.

Ví dụ như Liễu Khiết, cô ta có thể giành vị trí đứng đầu ở quán bar này, trở thành nhất tỷ là vì có Tằng Kiến ở sau lưng làm chỗ dựa.

Nhưng công bằng mà nói, Tằng Kiến đối với Tô Anh vẫn rất tốt. Bình thường cũng rất chăm sóc cô.

"Thực xin lỗi, anh Kiến, tôi chỉ xem anh như anh trai mà thôi.” Cuối cùng thì Tô Anh vẫn cắn răng nói.

Lúc nói lời này, cô dường như còn sợ Lâm Hiên tức giận, lặng lẽ liếc Lâm Hiên một cái.

Thật đáng yêu.

Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng không thèm để ý.

Sở dĩ hắn hiện tại còn ngồi lại nghe Tằng Kiến nói chuyện. Chính là bởi vì Tô Anh từng nói qua, Tằng Kiến đối xử tốt với Tô Anh.

Tất nhiên trong đó chắc chắn có ý đồ. Nhưng hắn cũng không dùng vũ lực ép buộc Tô Anh. Mà là muốn Tô Anh tự nguyện.

Nhưng hiện tại xem ra, Tô Anh tựa hồ cũng không muốn.

“Tiểu Anh, tôi vì cô mà đắc tội anh Long, chẳng lẽ cô định cảm tạ tôi như vậy?” Tằng Kiến cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.

Nhất là khi Lâm Hiên xuất hiện, làm cho hắn cảm giác được nguy cơ.

Tuy rằng Lâm Hiên nói hắn là anh của Tô Anh. Nhưng từ ánh mắt Tô Anh nhìn Lâm Hiên hắn liền nhận ra được.

Chỉ sợ, quan hệ của hai người cũng không đơn giản.

"Vậy, vậy anh muốn thế nào?" Tô Anh cắn răng hỏi.

“Tô Anh, cô làm cho tôi rất thất vọng!” Đôi mắt Tằng Kiến nheo lại.

Sau đó nháy mắt với thủ hạ của mình.

Thuộc hạ hiểu ra, lập tức vây lấy Lâm Hiên cùng Tô Anh.

Bị hàng trăm người vây quanh, không thể nói là không sợ. Tô Anh chỉ có thể nắm chặt tay Lâm Hiên.

Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Anh cũng sẽ sợ hãi chứ?

Cô có làm sai không, không nên liên lụy đến anh ấy phải không?

Trong lòng Tô Anh thậm chí có chút hối hận vì đã để cho Lâm Hiên dẫn cô đến.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Hương lúc này cực kỳ bình tĩnh, không có lộ ra chút sợ hãi nào.

“Tiểu tử, ngươi thật sự là anh ruột của Tô Anh sao?” Tằng Kiến rốt cục nhịn không được hỏi.

"Không phải." Lâm Hiên trả lời.

“Mẹ kiếp, tôi đã sớm nhìn ra hai người không đúng rồi. Tô Anh, cô không muốn làm bạn gái tôi, chính vì người này sao?” Tằng Kiến hung hăng.

Lời nói của Tằng Kiến khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Anh hơi có chút đỏ lên.

Nhưng cô lại chối bỏ:

"Tằng Kiến, anh nói bậy cái gì vậy? Tôi không đồng ý làm bạn gái của anh, là vì tôi không thích anh!”

"Không thích tôi? Ở Hồng Lãng này có cô gái nào không thích tôi hả?” Tằng Kiến dường như không thể chấp nhận kết quả này.

“Bọn họ thích anh là chuyện của bọn họ, dù sao tôi cũng không thích anh.” Nếu đã nói ra, Tô Anh cũng không khách sáo nữa.

“Tô Anh, cô thật không biết xấu hổ. Nếu không nhờ có anh Kiến, cô cũng không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông ở đây chơi qua rồi.” Liễu Khiết rốt cục không nhịn được, mở miệng mắng.

Người mà cô ấy đã cố gắng hết sức để nịnh bợ, vậy mà bị Tô Anh thẳng thừng cự tuyệt như thế.

Nhưng Liễu Khiết vừa dứt lời, trên mặt liền bị tát mấy cái, mặt lập tức sưng lên.

Thậm chí chiếc mũi vừa làm cũng bị tát cho vẹo.

“Còn dám nói lời bẩn thỉu với em gái ta, vậy ngươi sẽ chết!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.

"A, mũi của ta, mũi của ta, anh Kiến, anh mau đánh hắn, trả thù cho em.”

"Tiểu tử, ngay cả anh Long cũng không dám giương oai ở Hồng Lãng ta. Ngươi thì tính là cái gì? Lên cho ta, đem tiểu tử này giết chết, còn Tô Anh, đưa đến phòng ta!"

Tằng Kiến chuẩn bị dùng vũ lực, tuy rằng dưa ép non không ngọt, nhưng vẫn có thể giải khát được.

Nhất thời, một đám người xông về phía Lâm Hiên và Tô Anh.

"Tiểu Anh, nhắm mắt lại." Lâm Hiên hướng về phía Tô Anh nói.

Tô Anh vẫn rất nghe lời Lâm Hiên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thật ra đối diện với tình cảnh hiện tại cũng khiến cô vô thức muốn nhắm mắt lại.

Bang. Bang. Bang.

Cả đám người của Tằng Kiến bị Lâm Hiên đánh ngã trên mặt đất trong vòng chưa đầy một phút.

Một màn này khiến Tằng Kiến choáng váng.

“Ngươi cho rằng Hắc Long rời đi là vì ngươi sao? Không, hắn là vì sợ ta đó!” Lâm Hiên nhếch miệng cười với Tằng Kiến.
Chương 44 Tự tử

Lời nói của Lâm Hiên, làm cho Tằng Kiến hoàn toàn ngây dại.

Trong lòng hắn cũng có chút hồ nghi. Dù sao Hắc Long nổi danh dũng mãnh, cho dù không phải là đối thủ, cũng phải là đánh trước rồi nói sau sao?

Huống chi, hôm nay người Hắc Long mang đến, cũng không ít hơn người của hắn. Nhưng Hắc Long lại ngoan ngoãn rời đi.

Hơn nữa, lúc rời đi, trong ánh mắt còn hiện rõ sợ hãi.

Cho nên, người Hắc Long kia sợ hãi không phải Tằng Kiến hắn, mà là nam nhân trước mắt này?

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Tằng Kiến nuốt nước miếng hỏi.

"Ta là Lâm Hiên."

Lâm Hiên? Hai chữ này khiến Tằng Kiến Như bị sét đánh.

Hai chữ Lâm Hiên này, hiện giờ ở Giang Đô chính là làm cho người ta như sấm rền bên tai.

Tằng Kiến quả thực không thể tin vào tai mình.

Tô Anh vậy mà lại là em gái của Tiểu Bá Vương Lâm Hiên?

Không sai, bởi vì những gì Lâm Hiên đã thể hiện nên hắn đã được phong danh hiệu.

Tiểu Bá Vương.

Bá đạo, vô song.

Đồ đệ chiến thần, nói giết thì giết.

Thử hỏi toàn bộ Giang Đô có bao nhiêu người làm được?

Đừng nói Giang Đô, cho dù là ở U Châu, cũng không có mấy người dám xuống tay với đồ đệ chiến thần.

"Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không biết Tiểu Anh là em gái của Tiểu Bá Vương ngài. Nếu biết, cho ta một vạn lá gan cũng không dám đánh chủ ý với nàng..." Tằng Kiến bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.

"Tiểu Bá Vương? Cái quái gì vậy?" Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu.

"A, đây là danh hiệu mọi người lấy cho ngài, nếu ngài không thích thì ta sẽ không gọi nữa." Tằng Kiến điên cuồng nuốt nước bọt nói.

"Ta không thích!" Lâm Hiên nhíu mày. Tên này nghe có vẻ rất thiểu năng.

“Vậy… Lâm thiếu, kính xinh Lâm thiếu tha cho tôi.”

Lâm Hiên gật đầu nói: “Vì ngươi đã từng đối với em gái ta không tồi, hôm nay ta có thể không so đo với ngươi.”

“Sau này, nếu để cho ta lại phát hiện ai dám có ý tưởng với em gái. Hừ, vậy thì đừng trách!"

“Lâm Thiếu yên tâm, Tiểu Anh là người phụ nữ của ngài, ai dám đánh chủ ý với cô ta nữa, đây chẳng phải là động đến sao Thái Tuế trên đầu sao.” Tằng Kiến nịnh nọt nói.

"Nói bậy cái gì đó. Tiểu Anh là em gái ta.” Lâm Hiên trừng mắt nhìn Tằng Kiến một cái.

“À, tôi hiểu, tôi hiểu, là em gái, em gái…” Tằng Kiến đành phải phụ họa theo.

Mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, thiếu nữ đảo qua những âm u lúc trước, nhảy nhót ra khỏi Hồng Lãng.

"Anh, em đã lâu không thoải mái như vậy..." Tô Anh hít sâu một hơi, cảm giác tự do trước nay chưa từng có.

Trước kia, mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng.

Đi làm sợ bị người khi dễ, tan tầm sợ bị Diệp Ỷ phát hiện.

Ở quán bar lại sợ bị người quen nhận ra…

Đặc biệt là sau khi làm Hắc Long bị thương, Tô Anh cảm thấy, mình khẳng định xong đời.

Nhưng không nghĩ tới, Lâm Hiên biến mất năm năm đã trở lại. Anh lại giống như trước kia, đứng ở phía trước, bảo vệ cô.

"Tiểu Anh, sau này đừng tới nơi này làm việc nữa, anh nuôi được em." Lâm Hiên nói với Tô Anh.

“Vâng ạ.” Tô Anh ôm cánh tay Lâm Hiên, dùng sức gật đầu.

“Nhưng mà những lời khi nãy anh nói với Tằng Kiến là có ý gì?” Tô Anh đột nhiên bĩu môi hỏi.

"Nói gì cơ?" Lâm Hiên đã quên hắn cùng Tằng Kiến nói qua cái gì.

"Anh nói nếu để cho phát hiện ai đối với em có ý định thì liền không buông tha. Vậy anh không cho phép em có bạn trai à?”

“Đương nhiên không phải, anh chỉ nói với người trong quán bar, dù sao, trong đó không có mấy người tốt." Lâm Hiên giải thích.

"Vậy vgười bên ngoài quán bar thì có thể theo đuổi em?” Tô Anh nghiêng đầu, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lâm Hiên.

“Anh thấy hiện tại em vẫn nên chuyên tâm học hành đi.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh, em bây giờ đã học đại học rồi!” Tô Anh bất mãn.

"Vậy em tìm bạn trai cũng được, nhưng nhất định phải mang về cho anh xem qua trước!”

“Được. Anh cũng đừng đánh người ta đó!” Tô Anh khẽ cười nói.

Tô Anh còn nhớ đi học, có mấy bạn nam muốn tiếp cận cô, kết quả bị Lâm Hiên đánh một trận.

"Chỉ cần hắn không khi dễ em, anh sẽ không đánh hắn." Lâm Hiên nói.

“Anh, có anh thật tốt!” Tô Anh nhẹ giọng nói, tựa đầu vào cánh tay Lâm Hiên.

Lâm Hiên biết, mấy năm không có ở đây, Tô Anh chịu không ít khổ sở. Lập tức xoa đầu nàng nói:

"Từ nay về sau, anh sẽ luôn ở đây."

"Anh, chúng ta về nhà đi, mẹ nhìn thấy anh nhất định sẽ rất vui vẻ." Tô Anh hưng phấn nói.

"Ừ."

Cả hai bắt taxi và chuẩn bị về nhà. Nhưng lúc này, điện thoại của Tô Anh đột nhiên vang lên.

“Xin chào, xin hỏi cô là con gái của Diệp Ỷ, Tô Anh đúng không?”

“Là tôi. Xin hỏi ai vậy ạ?” Tô Anh đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Cô mau đến đây đi. Diệp Ỷ sắp nhảy lầu rồi!” Giọng nói trong điện thoại có vẻ rất lo lắng.

"Cái gì?"
Chương 45 Ủy khuất đến chết

Một biệt thự đã đầy người vào thời điểm này.

Trên ban công lầu cao của biệt thự, vẫn còn một người phụ nữ đang đứng.

Chính là Diệp Ỷ - mẹ nuôi của Lâm Hiên.

Diệp Ỷ trước kia làm thêu thủ công, từ sau khi tay bị gãy, đã bị nhà máy sa thải.

Để nuôi con gái đi học đại học, bà bắt đầu đi làm giúp việc.

Hôm nay, bà được gọi đến để dọn dẹp biệt thự.

Biệt thự này rất lớn, dọn dẹp rất vất vả.

Nhưng vừa nghĩ đến, chỉ cần quét dọn xong biệt thự, là có thể kiếm được ba trăm đồng, Diệp Ỷ trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Nhưng không ngờ khi kết thúc, chủ biệt thự lại nói bị mất một sợi dây chuyền đá quý. Khăng khăng nói là do Diệp Ỷ giấu đi.

“Tôi không có, tôi thật sự không có!” Diệp Ỷ khóc lớn nói.

Mặc dù bà rất nghèo, nhưng không bao giờ làm bất cứ chuyện xấu xa nào, trộm cắp lại càng không.

Ngay cả khi nhặt được tiền trên đường, bà cũng sẽ chủ động trả lại cho người mất.

“Tôi chỉ biết hôm nay chỉ có bà ở đây dọn dẹp, không phải bà lấy thì là ai?”

“Tôi nói cho bà biết, sợi dây chuyền bảo thạch kia trị giá 500.000 tệ, hiện tại bà lấy ra trả lại cũng không muộn. Nếu không, vậy thì chờ ngồi tù đi!” Một người phụ nữ trang điểm đậm lạnh lùng nói.

“Thích phu nhân, tôi thật sự không có lấy dây chuyền của bà. Những đồ tôi lấy là đồ bà nói không cần nữa, tôi mới lấy đi.” Diệp Ỷ vừa khóc vừa nói.

“Ta cảm thấy bà một mình quét dọn biệt thự lớn vậy thật đáng thương, nên mới cho chút đồ vật không dùng đến. Nhưng không ngờ bà lại dám trộm đồ của ta, đúng là không biết xấu hổ!” Thích phu nhân lớn tiếng nói.

"Thật sự là không có lương tâm, người ta đã có lòng tốt cho đồ rồi mà còn đi trộm đồ của người ta.”

"Không sai, sau này yêu cầu quét dọn nhất định phải cẩn thận, không chừng liền mời tên trộm vào nhà.”

“Nhìn xem, bà ta đẹp vậy mà đi làm quét dọn, nhìn đã thấy có vấn đề. Chắc là muốn đi mồi chài ông chủ nhà nào có tiền rồi.”

"..."

Người dưới lầu chỉ về phía Diệp Ỷ, nghị luận sôi nổi.

“Thật xin lỗi, Tiểu Anh…”

Tiếng mắng chửi của người qua đường khiến cho Diệp Ỷ hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ gì được nữa. Chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, lại càng nhiều thêm oan uổng.

Hiện tại bị người ta mắng, người ta vu oan nhưng bà lại không có cách nào nói rõ được.

Trong ngực uất nghẹn, chỉ nghĩ đến một lối thoát duy nhất, bà nhắm mắt, buông tay nắm lan can.

Diệp Ỷ vốn là một người thành thật bổn phận, làm sao chịu được ủy khuất như này.

Vì vậy chỉ có thể lấy cái chết để thanh minh.

Nhưng thật ra điều này rất vô dụng!

Nó càng thêm chứng mình bà là kẻ trộm, sợ tội nên tự sát.

Thế nhưng lúc này Diệp Ỷ lại chẳng thể nào suy nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi.

Thân thể cứ thế mà rời xuống…

Mặc dù bệ cửa nơi Diệp Ỷ đứng là ở tầng ba của biệt thự, nhưng chiều cao tầng của biệt thự cao sáu mét, tầng ba đã cao hơn so với mặt đất mười hai mét.

Rơi từ độ cao này, nhẹ thì tàn tật, nặng thì chết bất đắc kỳ tử!

Nhìn thấy Diệp Ỷ thật sự nhảy xuống, người phía dưới cũng là ngây người.

"120 chuẩn bị cứu người!"

Cũng may đã gọi trước 120, nếu vết thương không nặng, vẫn có thể được điều trị.

Nhưng chắc chắn không chết cũng sẽ phải gãy tay, gãy chân.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đám người bay ra, trực tiếp đỡ lấy Diệp Ỷ đang rời xuống.

Là Lâm Hiên!

Anh và Tô Anh cuối cùng cũng đến kịp!

Bùm!

Lâm Hiên ôm mẹ nuôi, hai người cùng nhau ngã xuống sàn bê tông.

Sàn bê tông dưới chân nứt toác như mạng nhện, đủ thấy lực tác động mạnh đến mức nào.

Nhưng Diệp Ỷ không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì Lâm Hiên đều đã chống đỡ hết cho bà.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông không khỏi vỗ tay.

Tuy rằng, bọn họ vừa mới mắng Diệp Ỷ, nhưng chỉ là bởi vì bọn họ chán ghét ăn trộm, cũng không muốn mạng của Diệp Ỷ.

Một số nhân viên 120 mang theo cáng cứu thương lập tức choáng ngợp.

Không biết có nên tiến lên cứu chữa hay không.

Như vậy có được tính là ngã hay không?

"Cảm ơn, mẹ nuôi của tôi không sao." Lâm Hiên nói với đội cứu trợ.

Những người bên 120 nhìn quay, rồi quay nhìn xe cứu thương với vẻ mặt bối rối.

Một vài cảnh sát cũng chết lặng.

Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người lao ra, sau đó Diệp Ỷ đã được cứu.

Nghe đối phương xưng hô, hẳn là con nuôi của người nhảy lầu.

Nhìn thấy vô số vết nứt trên mặt đất, cảnh sát không khỏi nuốt nước miếng, con nuôi của người phụ nữ này không phải là siêu nhân chứ?

“Tiểu Hiên, là con sao?” Diệp Ỷ nhìn Lâm Hiên, trên mặt mừng như điên.

"Là con." Lâm Hiên gật đầu.

"Đây nhất định là thiên đường. Nếu biết sau khi chết sẽ được gặp lại con, mẹ đã sớm xuống cùng với con rồi!"

Diệp Ỷ cũng là kinh hồn chưa định, chờ bà phục hồi tinh thần lại, còn tưởng rằng mình đã đến thiên đường.

Dù sao, Thẩm Ngạo Tuyết nói Lâm Hiên trượt chân rơi xuống vực sâu, thi cốt không còn. Không thể sống sót.

Nếu còn sống, vậy Lâm Hiên vì sao ba năm cũng không trở về tìm nàng?

"Đây không phải là thiên đường, mẹ nuôi, con đã trở về!" Cảm thụ được trọng lượng trong ngực nhẹ đến như không có, mũi Lâm Hiên một trận chua xót.

Diệp Ỷ trước kia, là một người phụ nữ hơi tròn trịa.

Khi đó Diệp Ỷ, trẻ trung, xinh đẹp, người muốn đánh chú ý đến bà là nhiều không đếm xuể.

Nhưng cũng bởi vì Diệp Ỷ lại nhận nuôi Lâm Hiên, mang theo anh. Nên không ai có thể chấp nhận, bà cũng chỉ có thể cô độc sống một mình.

Diệp Ỷ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ Lâm Hiên.

Không thể tìm thấy đối tượng tốt thì sẽ không tìm kiếm. Bà vẫn đủ khả năng nuôi sống gia đình mình.

Nhưng nhìn lại Diệp Ỷ bây giờ, dung nhan khô héo, da vàng, cân nặng ước tính chỉ hơn 80 cân.

Đủ thấy những năm qua cuộc sống của bà không tốt đến cỡ nào.

Mà tất cả những điều này, có thể nói, đều là do Lâm Hiên anh tạo thành.

Nhất định là Thẩm Ngạo Tuyết ghét bỏ thân phận của Diệp Ỷ, mới cố ý không cho Diệp Ỷ gặp hắn. Nói cách khác, ở trong lòng Trầm Ngạo Tuyết, chưa bao giờ tiếp nhận hắn.

Thẩm Ngạo Tuyết đáng chết! Lại còn dám đánh gãy tay mẹ nuôi của anh.

Lâm Hiên vốn cảm thấy ân oán giữa mình cùng Thẩm Ngạo Tuyết đã tiêu tan.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn, lần thứ hai xuất hiện hận ý nồng đậm.

“Đau quá, đây không phải là mộng!” Diệp Ỷ dùng sức bóp một cái ở trên đùi mình rồi lập tức ôm lấy Lâm Hiên:

“Là con trai ta, con trai ta chưa chết, các ngươi xem, con trai ta còn chưa chết!”

Diệp Ỷ kích động đến nói lung tung.

Lâm Hiên tùy ý Diệp Ỷ lôi kéo anh, đi nói với những người qua đường không biết, nói rằng anh là con trai bà.

Nhìn bộ dáng vẻ điên cuồng của Diệp Ỷ, Lâm Hiên mới biết được, hắn ở trong lòng Diệp Ỷ, có bao nhiêu quan trọng.

"Mẹ nuôi, là con có lỗi với mẹ, con còn tưởng rằng mẹ không cần con, cho nên con mới không dám về nhà." Lâm Hiên khẽ nói.

“Nói nhảm cái gì, con là con trai của ta, ta sao có thể không cần con!” Diệp Ỷ vừa lau nước mắt vừa nói.

Chờ Diệp Ỷ khôi phục một chút, Lâm Hiên lại nói: "Mẹ nuôi, con không muốn mẹ làm mẹ nuôi của con nữa.”

Nghe Lâm Hiên nói, Diệp Ỷ ngẩn ra.

"Từ nay về sau, con muốn gọi mẹ là mẹ, là mẹ ruột của con!” Lâm Hiên gằn từng chữ nói.

“Được, được, được. Từ nay về sau con sẽ là con ruột của mẹ!” Diệp Ỷ ôm lấy Lâm Hiên, cực kỳ vui vẻ.

Giờ khắc này, giống như những gì mà bà đã phải chịu được trước kia, đều không đáng nhắc đến.

“Các người ôn chuyện xong chưa?”

Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Thích Hương Lan - nữ chủ nhân của biệt thự vang lên:

“Còn chuyện mẹ ngươi lấy trộm dây chuyền của ta thì sao?”

Bốp.

Người phụ nữ vừa dứt lời đã bị tát vào mặt.

Là Lâm Hiên đánh.

"Ngươi dám đánh ta!" Người phụ nữ không thể tin nhìn Lâm Hiên.

Đứa con trai của một người giúp việc lại dám đánh cô?

"Mẹ tôi không lấy dây chuyền của cô, cô lại đổ oan cho bà ấy. Chẳng lại lẽ không nên đánh?" Lâm Hiên một tay ôm Diệp Ỷ, lạnh lùng nói.

"Lâm Hiên, con, con tin ta?" Diệp Ỷ nhìn về phía Lâm Hiên.

"Con đương nhiên tin tưởng mẹ. Mẹ từ nhỏ đã dạy chúng tôi nhất định phải chính trực, cho dù là ăn mày cũng không được làm chuyện bất lương. Cho nên mẹ tôi tuyệt đối sẽ không trộm dây chuyền!” Lâm Hiên lớn tiếng nói.

Giờ khắc này, nước mắt Diệp Ỷ lần thứ hai nhịn không được chảy xuống.

Lúc nãy không ai tin bà cả. Dù gọi cảnh sát đến, bọn họ cũng không tin bà. Còn yêu cầu bà nhanh chóng đem sợi dây chuyền giao ra.

Bà không lấy trộm sợi dây chuyền, làm sao giao nộp?

"Hôm nay chỉ có một mình bà ấy đến đây, không phải bà ấy lấy thì còn có thể là ai? Mọi người đến xem xem, bọn họ không chỉ cướp dây chuyền của tôi, còn đánh người nữa!" Thích Hương Lan che mặt sưng đỏ, ủy khuất nói.

Lúc này, một cảnh sát cũng đi tới. Hắn cau mày nói với Lâm Hiên:

"Tiểu tử, mặc kệ bà ấy có trộm dây chuyền hay không, cậu cũng không nên đánh người. "

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười:

"Vậy ý của anh là, mẹ tôi đáng bị oan sao? Bà ấy có nên nhảy lầu không? Nếu như vừa rồi tôi không tới kịp, mẹ tôi có lẽ đã chết rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK