Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế giày cao gót của Góa Phụ nện xuống đất, sàn bê tông nứt toác ra.

Sau một khắc, thân thể của nàng như mũi tên rời cung lao về phía Lâm Hiên.

Hiển nhiên, Góa Phụ này là một võ giả thực lực không kém.

Nếu không, cũng không có khả năng trở thành vua của thế lực ngầm Giang Đô.

Lâm Hiên đang chuẩn bị đáp lại thì một đạo thân ảnh đã chắn ở trước người hắn.

Là Hồng Diệp!

Hồng Diệp nhận được tin tức Góa Phụ muốn động thủ với Lâm Hiên, liền vội chạy tới đâty.

Thân thể Góa Phụ đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nàng khó coi hỏi:

“La Sát, cô có ý gì vậy?”

“Đây là chủ nhân của tôi. Đừng làm loạn!” Hồng Diệp trầm giọng nói.

"Chủ nhân của cô? La Sát, cô vậy mà lại dám phản bội đại tỷ?” Góa Phụ lạnh lùng.

Hồng Diệp: "Tôi không phản bội đại tỷ.”

“Không phản bội? Vậy tại sao cô lại nhận một người khác là chủ nhân?”

“Tôi đã từng thề, chủ nhân của Tứ Hợp Viện, chính là chủ nhân của tôi.” Hồng Diệp đáp.

“Ha ha, La Sát, cô canh giữ cái tứ hợp viện đổ nát kia đã mười mấy năm, hắn có từng quay lại ghé thăm cô một lần nào không? Nếu tôi là cô, đã sớm đem nó bán đi, lại lấy tiền đó mua mấy tiểu tử về hầu hạ.”

“Cô không phải là tịch mịch thiếu đàn ông quá rồi chứ? Nếu cô muốn đàn ông, ở chỗ tôi cũng không thiếu nha.”

“Cô xem, Hắc Long thế nào? Thân thể của hắn tuyệt đối có thể làm cô sướng lên mây đó!” Góa Phụ cười to.

Lời nói của Góa Phụ làm cho Lâm Hiên có chút giật mình.

Hắn không nghĩ tới, Hồng Diệp đã mười mấy năm chưa từng gặp lại Sát Đế.

Nói cách khác, lần cuối Hồng Diệp nhìn thấy Sát Đế thì cô cũng chỉ mới mấy tuổi mà thôi?

"La Sát, hôm nay để tôi giúp cô giết hắn, triệt để cho cô tự do." Góa Phụ lớn tiếng nói.

"Tôi sẽ không để cô thương tổn ngài ấy đâu." Hồng Diệp nhíu mày.

“La Sát, cô cho rằng cô có thể ngăn cản được tôi sao?” Gỏa Phụ khẽ hừ một tiếng, sau đó từ trong áo khoác da lấy ra một cây roi, quất về phía Hồng Diệp.

Hồng Diệp rút dao găm mang theo bên người ra, đấu với Góa Phụ.

Roi của Góa Phụ đánh ra, thu về đều mang đến công kích không nhỏ.Mỗi một lần ra roi đều sẽ phát ra âm thanh nổ vang, nện xuống đất, trực tiếp làm mặt đất nứt ra.

Góa Phụ lúc này mặc áo khoác da bó sát, dáng người nóng bỏng, cầm roi da nhỏ. Nếu không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi nào đó kia, khẳng định là rất kích thích.

Chỉ là nếu thật bị Góa Phụ dùng roi da quất vào, phỏng chừng xương cốt sẽ bị gãy thành mấy đoạn.

Còn Hồng Diệp thì lại có ưu thế về tốc độ.

Thực lực của Hồng Diệp và Góa Phụ vốn ngang ngửa nhau. Trong lúc nhất thời, hai bên đều khó phân thắng bại.

Lâm Hiên rất nhanh liền nhìn ra được thực lực của hai người.

Ngoài bảy bước, Góa Phụ mạnh mẽ.

Mà trong vòng ba bước, lại là Hồng Diệp chiếm ưu thế.

Chỉ cần Hồng Diệp có thể đến gần Góa Phụ trong vòng ba bước, cô sẽ có thể đánh bại Góa Phụ.

Nhưng hiển nhiên, Hồng Diệp căn bản không có khả năng tiến vào trong vòng ba bước, thậm chí, trong vòng năm bước cũng không có khả năng.

Lâm Hiên híp mắt nói với Hồng Diệp:

"Hồng Diệp, khí trầm đan điền, trái hai phải ba, lui một tiến hai, trước ba sau bốn..."

Hồng Diệp hiểu được, lời Lâm Hiên nói, là đang nói bước chân.

Lập tức, làm theo lời Lâm Hiên nói. Sau đó cô liền cảm thấy tốc độ của mình tăng lên rất nhiều.

Cho dù đang tấn công hay tránh né, đều trở nên tinh diệu hơn.

Cái gọi là dài một tấc, một tấc mạnh, Góa Phụ cầm roi da trong tay, Hồng Diệp căn bản không tới gần được.

Con dao găm của cô không có nhiều tác dụng.

Nhưng với những bước Lâm Hiên dạy, cô thực sự đã tiến gần hơn.

Chẳng bao lâu, Hồng Diệp đã áp sát được Góa Phụ trong vòng ba bước chân!

Con dao găm vung nhiều lần, ngay lập tức cắt nhiều lỗ trên áo khoác da của Góa Phụ.

Đó là Hồng Diệp đã lưu tình, nếu không, cũng không chỉ đơn giản là cắt rách áo da.

Bởi vì vóc người Góa Phụ rất nóng bỏng, áo da vốn đã chống đỡ đến sắp bung. vỡ ra, bị dao găm của Hồng Diệp cắt trúng, lập tức tách ra.

Một mảng lớn tuyết trắng lóa lộ ra.

Góa Phụ vội vàng chắp tay ôm lại để tránh bị lộ.

“Cô thắng!” Góa phụ đành phải chấp nhận thua cuộc.

"Từ Thiên Vũ đã trở lại, còn có thế lực sau lưng Thẩm gia. La Sát, cô không thể giữ hắn ta.”

Góa phụ lạnh lùng nói một câu, sau đó mang theo người của mình rời đi.

Tuy rằng hai nhà Thẩm Từ tận lực phong tỏa tin tức.

Nhưng Góa Phụ là một trong Tứ đại tặc, tai mắt trải rộng khắp Giang Đô, đương nhiên là biết những chuyện Lâm Hiên gần đây làm ra.

Tất nhiên Hồng Diệp cũng biết điều đó.

Nhưng mặc kệ đối thủ mạnh cỡ nào, cô cũng sẽ không lùi bước.

Sau khi nghe những gì Góa Phụ nói, Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp hỏi:

"Hồng Diệp, cô có biết thế lực sau lưng Thẩm gia là ai không?”

Thế lực sau lưng Thẩm gia, chắc chắn chính là người đã lấy đi một quả thận khác của hắn!

Hồng Diệp lắc đầu:

"Tôi cũng không biết, chỉ biết rằng đó là một sự tồn tại rất đáng sợ. Hai ngày nay tôi đã cho người đi điều tra qua. Tuy nhiên những người có khả năng biết thế lực bên kia tồn tại, đều là thà chết không nói, nên tạm thời cũng không có đầu mối, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục cho người đi điều tra."

“Không sao, tin tưởng không bao lâu nữa, Thẩm Vạn Quốc sẽ nhịn không được liên lạc với bọn họ thôi." Lâm Hiên híp mắt nói.

"Đúng rồi, Lâm Hiên, vừa rồi ngài mới dạy tôi chuyển động gì vậy?” Hồng Diệp có chút hưng phấn nhìn Lâm Hiên.

Đây là lần đầu tiên cô đánh bại Góa Phụ một cách trực diện.

Thật ra mối quan hệ bốn người trong Tứ đại tặc cũng không tốt lắm, thậm chí còn có thể coi là căng thẳng.

Giữa bốn người họ thường xảy ra xích mích, thậm chí họ còn muốn thôn tính lãnh thổ của nhau.

Ví dụ như tứ hợp viện của Hồng Diệp, Góa Phụ đã được coi trọng từ lâu, muốn đoạt lấy nó. Đáng tiếc, vẫn không thành công.

"Bảy bước tất sát! Nếu luyện đến cực hạn, phối hợp với năng lực cận chiến của cô, chí ít có thể đánh hai cái tiểu cấp." Lâm Hiên nói.

Thực lực của Hồng Diệp ở Nguyệt Cấp trung kỳ, so với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn một chút.

Nói cách khác, nếu như đem bảy bước tất sát luyện đến cực hạn, thực lực của cô, có thể đạt tới Nguyệt Cấp đỉnh phong?

"Đi thôi, chúng ta trở về thôi."



Từ gia.

Từ Thiên Vũ rốt cục đã trở về.

“Anh, anh cuối cùng cũng về rồi. Anh nhất định phải báo thù cho em.”

Nhìn thấy Từ Thiên Vũ về, trên mặt Từ Thiên Thành hiện lên vẻ mừng như điên.

Từ Thiên Vũ thản nhiên nói: "Yên tâm đi, dám thương tổn em trai ta, ta nhất định sẽ để cho hắn trả giá đắt.”

Trên người Từ Thiên Vũ tản ra một cỗ khí tức cường đại, làm cho Trần Không - võ giả được Từ gia cung phụng cảm giác được tim hắn đập dồn dập.

Đây chính là đồ đệ của chiến thần sao?

So với sư phụ Hồng Đào còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Anh, hiện tại anh đã đạt đến cấp bậc gì rồi?”

Tuy rằng anh trai là đồ đệ của chiến thần, nhưng trong lòng Từ Thiên Thành vẫn có chút không yên tâm. Dù sao Trần Khôn cũng là bị Lâm Hiên một chưởng đánh bay.

“Trước mắt là Nhật cấp đỉnh phong. Sư phụ ta nói, nhiều nhất một năm nữa là ta có thể tiến vào hàng ngũ tông sư!” Từ Thiên Vũ ngạo nghễ nói.

Nhật cấp đỉnh phong!

Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng Trần Khôn phát hiện mình vẫn đánh giá thấp thực lực của Từ Thiên Vũ. Hắn còn tưởng rằng Từ Thiên Vũ nhiều nhất là Nhật cấp sơ kỳ.

Có một sư phụ chiến thần thật là tốt!

“Mang người vào đây!” Từ Thiên Thành vỗ vỗ bàn tay.

Ngay sau đó, hơn chục người cả nam lẫn nữ được vệ sĩ của Từ gia đưa vào.

Là người của Ninh gia!

Ninh gia lão gia tử - Ninh Tài Thần cùng với tất cả hậu duệ trực hệ của Ninh gia.

Đương nhiên còn có cả Ninh Hinh, Ninh Phú Quý, Trần Tú đều đã bị Từ Thiên Thành bắt.
Chương 33 Thủ đoạn bẩn thỉu

Từ Thiên Vũ cũng không giống Cao Viễn Sơn, tự mình đi tìm Lâm Hiên.

Mà hắn để cho Từ Thiên Thành bắt giữ hết người của Ninh gia, như vậy Lâm Hiên sẽ phải ngoan ngoãn đến chịu chết.

Đồng thời cũng phòng ngừa Lâm Hiên nhận được tin tức trốn đi.

Đương nhiên, Lâm Hiên vẫn là có thể trốn đi, nhưng như vậy, tất cả người Ninh gia, đều phải chết.

"Từ thiếu, ba năm trước, chúng tôi cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình Ninh Phú Quý, thật sự không liên quan đến chúng tôi!" Anh cả của Ninh Phú Quý - Ninh Hữu Quý vẻ mặt sợ hãi nói, vô cùng nhu nhược quỳ xuống trước mặt Từ Thiên Thành.

“Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, cầu xin ngài thả chúng tôi đi, chỉ cần ngài thả chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đem tên tạp chủng Lâm Hiên kia đưa đến trước mặt ngài, tùy ý ngài xử trí!"

"Lâm Hiên chỉ quan tâm Ninh Hinh, ngài bắt Ninh Hinh là được rồi, không cần phải bắt chúng tôi đâu!”

"..."

Một đám người Ninh gia, một bên mắng Lâm Hiên, một bên hướng Từ Thiên Thành cầu xin tha thứ.

Không có cách nào, nếu Từ gia muốn nghiền chết Ninh gia, quả thực quá đơn giản.

Huống chi, Từ gia hiện tại còn có một vị chiến thần tương lai.

“Đem bọn họ thả ra đi, bọn họ không liên quan gì đến tôi, tôi đã không còn là người nhà họ Ninh nữa rồi!”

Nghe người Ninh gia lạnh lùng nói chuyện cùng với chửi rủa, Ninh Hinh cắn răng nói.

"Nữ nhân, gọi điện thoại, gọi Lâm Hiên tới đây." Từ Thiên Vũ cười tủm tỉm nói.

"Từ thiếu, có phải chỉ cần chúng tôi gọi Lâm Hiên tới đây, ngài sẽ thả chúng tôi ra không?" Ninh Tài Thần vẻ mặt chờ mong nhìn Từ Thiên Vũ.

"Đương nhiên... Không! Hôm nay, Lâm Hiên đến, các ngươi phải chết, Lâm Hiên không đến, các ngươi cũng phải chết! "Trên mặt Từ Thiên Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn.

Muốn làm đồ đệ chiến thần, cũng không phải là chuyện dễ.

Cái gì gọi là chiến thần?

Cũng không phải chỉ dựa vào võ công cao cường thì liền được gọi là chiến thần, mà là cần đến chiến trường chân chính chém giết.

Tuy Từ Thiên Vũ hiện tại còn chưa phải là chiến thần, nhưng vì bồi dưỡng hắn, chiến thần Thiên Thanh đã bắt đầu để cho hắn ra chiến trường chém giết.

Điều này khiến cho trên người Từ Thiên Vũ tràn ngập sát ý.

Đắc tội với Từ Thiên Vũ hắn, chỉ có một chữ chết.

Hơn nữa bởi vì có chiến thần đứng sau lưng, nên hắn trên cơ bản muốn giết ai cũng được.

Lời nói của Từ Thiên Vũ, làm cho sắc mặt mọi người Ninh gia đều trở nên trắng bệch.

“Lâm Hiên, ngươi đáng bị chém chết ngàn lần!”

“Lâm Hiên, lão tử cho dù là làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Đều là tiện nhân ngươi, là ngươi hại Ninh gia!”

"..."

Một nhóm người của Ninh gia lớn tiếng chửi bới, cho dù là Từ Thiên Vũ muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không dám mắng Từ Thiên Vũ. Chỉ có thể gieo oán hận lên người Lâm Hiên cùng Ninh Hinh.

"Ninh Hinh, gọi điện thoại cho Lâm Hiên, bảo hắn ta nhanh tới chịu chết!" Từ Thiên Thành nói với Ninh Hinh.

"Tôi sẽ không gọi!" Ninh Hinh kiên quyết lắc đầu.

Mặc kệ Lâm Hiên có tới hay không, Từ Thiên Vũ cũng sẽ không buông tha cho Ninh gia, vậy còn để cho Lâm Hiên tới chịu chết làm gì?

Tuy rằng Ninh Hinh biết, Lâm Hiên hiện tại cùng ba năm trước không giống nhau.

Nhưng Từ Thiên Vũ là đồ đệ của chiến thần.

Lâm Hiên chắc chắn không phải là đối thủ.

"Ha ha, gọi Lâm Hiên tới đây, tuy rằng các ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta sẽ làm cho các ngươi chết nhanh một chút.”

“Nhưng nếu Lâm Hiên không đến, vậy các ngươi cứ chuẩn bị đón nhận địa ngục khủng bố đi!”

Từ Thiên Vũ từ chỗ ngồi đứng lên, tiện tay bắt lấy một người Ninh gia.

Sau đó, lấy ra một con dao nhỏ.

Xoẹt!

Theo động tác của Từ Thiên Vũ, gân tay, chân của người Ninh gia kia tất cả đều bị cắt đứt.

"A!" Người nọ đau đớn kêu thảm thiết.

"Ninh Hinh, cô mau gọi điện thoại đi!"

“Từ Thiên Vũ, có cái gì cứ hướng về phía tôi, không nên thương tổn những người khác!” Ninh Hinh lớn tiếng nói.

Mà những người còn lại ở Ninh gia, nhìn thấy cảnh này, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.

"Ta lại nói lại một lần nữa, gọi điện thoại cho Lâm Hiên!" Từ Thiên Vũ hừ lạnh.

Ninh Hinh cắn chặt môi, tuy rằng cô không muốn Lâm Hiên đến chịu chết. Nhưng cũng không muốn liên lụy người Ninh gia, trong lúc nhất thời, không biết nên làm gì mới tốt.

“Cô không quan tâm đến tên này phải không? Vậy còn cha cô thì sao? Cô cũng sẽ mặc kệ chứ?”

Từ Thiên Vũ đi tới trước mặt Ninh Phú Quý, xách Ninh Phú Quý lên.

Tiếp theo, lại lấy dao ra, muốn cắt đứt gân của Ninh Phú Quý.

Ninh Phú Quý cả người tê liệt vì sợ hãi.

“Từ thiếu, tôi biết làm sao tìm được Lâm Hiên!"

"Ồ?" Từ Thiên Vũ nhếch miệng cười: "Nói!"

“Tiểu tử kia làm tiểu bạch kiểm của Hồng Diệp. Chỉ cần tìm được Hồng Diệp, hẳn là có thể tìm được tiểu tử kia!”

Ninh Phú Quý nhìn con dao cách cổ mình chưa đầy một cm, nuốt nước bọt nói.

“Hồng Diệp? Đó là ai?” Từ Thiên Vũ nheo mắt, hỏi Từ Thiên Thành.

"Chính là tổng giám đốc tập đoàn Hồng Diệp, hơn nữa cô ấy còn có một thân phận là La Sát, một trong tứ đại tặc của Giang Đô..." Từ Thiên Thành nói.

Dưới tình huống bình thường, cho dù là Từ gia, cũng tuyệt đối không dám đi trêu chọc tứ đại tặc.

Nhưng có Từ Thiên Vũ ở đây thì khác.

"Ở địa bàn của ta, cũng có người dám tự gọi là ‘đại tặc’?” Từ Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức nói với Từ Thiên Thành:

"Lập tức để cho Hồng Diệp kia mang theo Lâm Hiên tới đây cho ta!”

Từ Thiên Thành không có thông tin liên lạc của Lâm Hiên, nhưng của Hồng Diệp thì có thể tra được.

Lập tức yêu cầu cấp dưới tìm số điện thoại của Hồng Diệp, sau đó gọi đi.

"Tôi là Hồng Diệp, xin hỏi ai?" Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ điện thoại.

“Tôi là Từ Thiên Thành, lập tức mang Lâm Hiên đến Từ gia!” Từ Thiên Thành ngữ khí ra lệnh nói.

"Có bệnh!" Hồng Diệp lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Là một trong tứ đại tặc, Hồng Diệp không cần phải nể mặt Từ Thiên Thành hay thậm chí là Từ gia một chút nào cả!

“Anh, cô ta cúp điện thoại rồi.” Từ Thiên Thành có chút ngượng ngùng nhìn về phía Từ Thiên Vũ.

"Ồ? Thú vị, gọi lại đi." Từ Thiên Vũ lạnh lùng nói.

Điện thoại lại được bấm số, lần này là Từ Thiên Vũ cầm điện thoại, hắn chỉ nói một câu.

"Ta là Từ Thiên Vũ."

Hồng Diệp nghe thấy câu này thì hơi cau mày.

Hôm nay Góa Phụ mới nói Từ Thiên Vũ đã trở lại, cô không thể giữ Lâm Hiên.

Nhưng không ngờ hắn lại tìm đến sớm như vậy.

“Từ tiên sinh, ngươi muốn cái gì?” Hồng Diệp trầm mặc một lát, hỏi.

Cô có thể phớt lờ Từ Thiên Thành, nhưng Từ Thiên Vũ thì lại khác.

“Ta cho ngươi nửa giờ, mang theo Lâm Hiên đến Từ gia. Nếu không dù là chủ tịch Hồng Diệp hay là La Sát, ngày mai đều sẽ không còn tồn tại.” Từ Thiên Vũ thản nhiên nói.

“À đúng rồi, toàn bộ Ninh gia đang nằm trong tay ta, bao gồm cả người phụ nữ tên Ninh Hinh.” Từ Thiên Vũ bổ sung.

“Từ Thiên Vũ, ngươi là đồ đệ chiến thần mà cũng sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hả? Ngươi có phải đàn ông không?”

Nghe Ninh Hinh đang nằm trong tay Từ Thiên Vũ, biểu cảm của Hồng Diệp lập tức thay đổi, tức giận hét vào điện thoại.

“Ta có phải đàn ông không? Chắc phải nên hỏi người phụ nữ tên Ninh Hinh một chút…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK