Mục lục
Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Đình, cô có còn là con người không? Rõ ràng đây là cô cố ý.” Lý Thiết Trụ mắng, anh không ngờ Trần Đình bây giờ lại biến thành như vậy.

"Thế nào? Thấy thương cô ấy à? Thương cô ấy, vậy các người liền giúp mua hết quần áo là được nha!” Trần Đình cười lạnh, trong đầu lại thầm nghĩ:

‘Một thực tập sinh mà cũng dám đối nghịch với cô?’

Nữ thực tập bất lực đứng đó, bật khóc.

“Tôi mua hết những bộ quần áo này. Ngoài ra, trong cửa hàng này, tất cả các loại có size vừa với tôi là mập mạp, tôi đều mua hết!” Lâm Hiên nói.

“Ha ha, Lâm Hiên, sao anh không nói anh muốn lên trời luôn đi? Tất cả quần áo ở đây anh đều mua? Có biết giá bao nhiêu không? Ít nhất là một triệu! Trần Đình cười ha ha.

"Không phải chỉ có một triệu sao? Quẹt thẻ!"

Lâm Hiên trực tiếp đưa tấm thẻ đen cho nữ thực tập sinh.

"Lâm Hiên, trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?” Lý Thiết Trụ tim đập nhanh một chút, nhỏ giọng hỏi.

"Ta cũng không biết." Lâm Hiên cũng nhỏ giọng đáp lại.

Sư phụ Sát Đế nói thẻ này không có hạn mức, nhưng Ninh Phú Quý lại chỉ lấy về năm ngàn, điều này khiến Lâm Hiên có chút không chắc chắn.

Nhưng mà anh vẫn là tin tưởng Sát Đế sư phụ hơn một chút.

“Mẹ kiếp!”

Lý Thiết Trụ trợn trắng mắt, nếu như thẻ Lâm Hiên không thanh toán được, vạy không phải mất mặt đến chết sao?

Nhưng điều hắn lo lắng không có xảy ra.

Nữ thực tập sinh lấy máy POS ra và quẹt một triệu. Đinh một tiếng, thanh toán thành công.

Thẻ của Lâm Hiên thực sự có một triệu?

Thân thể Trần Đình rung lên, không nghĩ tới người nghèo như hắn lại có nhiều tiền như vậy.

Sớm biết, sẽ không cư xử như vậy với bọn họ. Thế nhưng, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.

"Có một triệu thì sao? Tôi nói ít nhất là một triệu, chứ có nói một triệu là đủ mua hết đâu?” Trần Đình cứng miệng nói.

"Ồ? Vậy cô tính thử xem, mua hết tất cả quần áo trong cửa hàng của cô thì bao nhiêu tiền?” Lâm Hiên hỏi.

"Cũng phải năm, sáu triệu đi!” Trần Đình bĩu môi nói.

Cô không tin, thẻ của Lâm Hiên có đến năm, sáu triệu!

"Quẹt thẻ!"

"Quý khách, anh đừng xúc động mà tiêu xài hoang phí.”

Lâm Hiên vì nữ thực tập sinh giải vây, trong lòng cô cực kỳ cảm động, nhưng không muốn Lâm Hiên tốn quá nhiều.

“Không được, tôi trời sinh đã hoang phí vậy rồi. Cứ quẹt thẻ đi!”

"Nhưng nhiều quần áo như vậy, anh cũng mặc không hết, hơn nữa, còn có một số không vừa với người anh." Nữ thực tập sinh nói.

"Cũng đúng..." Lâm Hiên suy tư.

Một lát sau lại nói: "Vậy thì đem quần áo phù hợp với tôi gói riêng ra. Còn những cái còn lại, tôi thấy ở quảng trường bên kia có quyên góp quần áo cũ. Cô đưa đến nơi đó, coi như là tặng cho người dân miền núi đi.”

“Anh… anh đang nói nghiêm túc đấy chứ?” Nữ thực tập sinh nghe vậy nuốt nước bọt.

Trong cửa hàng này, quần áo phù hợp với kích thước của Lâm Hiên, nhiều nhất là một phần năm.

Đó là hơn một triệu.

Còn lại, Lâm Hiên muốn quyên góp cho vùng núi, vậy chẳng phải là muốn quyên góp mấy triệu sao?

Cái này cũng... Quá hào phóng, phải không?

Bình thường quyên góp, đều là tặng một ít quần áo cũ không cần.

Nhưng người đàn ông này muốn quyên góp quần áo hoàn toàn mới, hơn nữa còn là hàng của Prada!

Nữ thực tập nghi ngờ rằng mình đang mơ. Cô véo đùi một cái, rất đau, đây là sự thật, không phải là nằm mơ!

"Đương nhiên là nghiêm túc, dù sao chúng tôi cũng là người có ý thức trách nhiệm xã hội mà."

Lâm Hiên tự mình cầm lấy máy POS, trực tiếp quẹt 6 triệu.

"Được rồi, tiền đã thanh toán, giúp tôi gói quần áo đi."

“Vâng, thưa quý khách!”

Nữ thực tập sinh biết hôm nay gặp phải đại gia, vui vẻ đi đóng gói quần áo.

“À, đúng rồi, doanh thu của những bộ quần áo này, toàn bộ thành tích đều chỉ tính cho một mình cô!” Lâm Hiên bổ sung một câu.

Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Đình cực kỳ đặc sắc.

Sắc mặt biến hóa vài lần.

Cuối cùng, công nàng trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nói với Lâm Hiên:

“Anh Lâm Hiên, những lời trước đó là toi nói đùa thôi. Tôi biết ngay anh là người có tiền đồ mà."

“Ha ha, vừa rồi cô không nói như vậy nhi?” Lâm Hiên cười lạnh.

“Đâu có, tôi vẫn luôn kêu Thiết Trụ phải học hỏi anh nhiều hơn. Không tin, anh thử hỏi Thiết Trụ xem.”

Trần Đình đi tới bên cạnh Lý Thiết Trụ, kéo cánh tay anh.

Lý Thiết Trụ rút tay ra, lạnh mặt nói: "Trần Đình, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy? "

“Thiết Trụ, tôi đúng là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ. Chỉ cần anh tha thứ cho tôi, anh muốn mắng tôi như thế nào cũng được." Trần Đình bất chấp nói.

Đáng tiếc, Lý Thiết Trụ đã thấy rõ bộ mặt Trần Đình, không có khả năng tin tưởng cô ta nữa.

"Em gái, phiền em gửi quần áo đến địa chỉ này." Lâm Hiên để lại địa chỉ, sau đó cùng Lý Thiết Trụ rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng không chút luyến tiếc của Lý Thiết Trụ, Trần Đình nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh lên mặt cái gì? Lâm Hiên có tiền, cũng không phải Lý Thiết Trụ anh có tiền!”

Trần Đình tức sôi máu, còn định chửi rủa thêm mấy câu nữa thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ Patek Philippe cùng kính râm, bước vào cửa hàng.

Cô nàng lập tức thay đổi thái độ, trưng ra bộ mặt tươi cười đi đến tiếp đón:

“Quý khách, anh cần gì ạ?”

Người đàn ông nhìn thấy Trần Đình, đầu tiên là đánh giá vài lần, chợt tháo kính râm xuống, ngạc nhiên nói: "Trần Đình? Tôi là Ngô Hữu Lượng nè.”

“Ô, Ngô Hữu Lượng, đã lâu không gặp nha. Trông cậu bây giờ phát đạt quá!”

Trần Đình đánh giá trang phục của Ngô Hữu Lượng, biết trên người Ngô Hữu Lượng hiện tại không ít hơn một triệu.

Ngô Hữu Lượng và Trần Đình là bạn học trung học, còn theo đuổi Trần Đình, nhưng cuối cùng Trần Đình lựa chọn Lý Thiết Trụ to cao.

Cô không ngờ Ngô Hữu Lượng bây giờ lại có tiền như vậy.

“Cũng được. Tôi mở một công ty nhỏ. Một năm cũng chỉ kiếm được một trăm triệu." Ngô Hữu Lượng như khiêm tốn nói.

"Một trăm triệu mà gọi là cũng được?" Trần Đình mở to hai mắt.

“Đình Đình, không ngờ nhiều năm gặp lại, cậu vẫn đẹp như vậy.” Ánh mắt Ngô Hữu Lượng đánh giá Trần Đình.

Công bằng mà nói, nhan sắc của Trần Đình đã không còn thỏa mãn được Ngô Hữu Lượng.

Dù sao hắn hiện tại có tiền như vậy, nữ nhân xinh đẹp, đã sớm chơi chán rồi.

Nhưng Trần Đình dù sao cũng là nữ thần thời sinh viên của hắn, thế nào anh cũng muốn chơi vài lần. Bù đắp cho sự hối tiếc vào thời điểm đó.

“Vậy à. Tôi có đẹp không?”

Trần Đình không quá tự tin, dù sao, đối với người có tiền như Ngô Hữu Lượng mà nói, không thiếu phụ nữ xinh đẹp.

"Đương nhiên, Đình Đình, cậu biết đấy, từ hồi trung học tôi đã thích cậu. Hiện tại cậu có bạn trai không?” Ngô Hữu Lượng mở miệng hỏi.

“Không có…” Trần Đình đáp, nhưng thật ra là đã có!

"Vậy cậu làm bạn gái tôi có được không." Ngô Hữu Lượng ánh mắt sáng lên.

Thật ra mặc kệ Trần Đình có bạn trai hay không, hắn đều phải chơi một chút.

"Cái này, cái này quá nhanh..." Trần Đình hận không thể lập tức đáp ứng, nhưng ra vẻ rụt rè nói.

"Cũng đúng. À, đúng rồi, đêm nay mấy người bạn học cũ muốn tụ tập ở khách sạn ở Prince. Cậu cùng đi với tôi đi.”

"Được nha."Trần Đình vui vẻ đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK