“Không sao” Hoắc Thẩm Hàn thu lại tầm mắt, giọng điệu chậm lại.
Giám đốc Vương sững sờ, người này với Hoắc tổng vừa nãy là cùng một người ư? Sao tự dưng thái độ lại khoan dung như vậy? Nhưng vừa nãy đã bị cảnh cáo nên ông ta không dám hỏi nữa. “Tầng mấy.” Hoắc Thẩm Hàn không tiếp tục tìm nữa, quay đầu hỏi. Tầng mười lăm..” giám đốc Vương đáp. Cửa thang máy đã chấp hợp lại đầy người, Hoắc Thẩm Hàn nhíu mày, nhấc chân đi về phía cửa cầu thang: “Đi thang bộ”
Hả? Giám đốc Vương ngây người.
Bọn họ đang ở tầng năm, còn phải leo mười tầng nữa! Chuyện này... Nhưng chủ tịch đã quyết như thế, ông ta còn có thể nói gì nữa.
không muốn chết thì nên kín miệng, thể là ông ta vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Lao đến tầng mười bốn, Vân Sinh cảm giác như bản thân sắp muốn tụt huyết áp.
Cô quả thật có ý định chạy trốn, cô sợ người đàn ông kia đuổi theo, sợ tới mức không dám đi thang máy. May thay lần này cô đã thoát được một kiếp. Vừa chợt thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng trước mắt có người xông tới: “A Sinh, vừa rồi cậu bảo mình là chồng cậu là sao?" Người tới tên là Phương Dương Dương, vóc người không cao, dáng hơi mập, mặt tròn trịa, quả đầu dưa hấu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Cô ấy là bạn tốt của Vân Sinh, thường xuyên đến bệnh viện giúp Vân Sinh chăm sóc mẹ.
“Cậu dọa chết mình rồi” Vân Sinh bình tĩnh lại, vỗ nhẹ Phương Dương Dương một cái, cười cười giải thích: “Vừa rồi ở trong thang máy đụng phải một người kỳ quái nên tớ lấy cậu ra làm lá chắn”
“Có phải lại là người đàn ông nào nhìn trúng cậu, cố ý bắt chuyện với cậu không?” Phương Dương Dương cười đùa nói. Tuy Vân Sinh ăn mặc rất đỗi giản dị, nhưng có làm thế cũng không giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù không chút phấn son, nhưng vẫn đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành. Phương Dương Dương nghĩ rằng nếu mình là đàn ông, nhất định sẽ sống chết để theo đuổi Vân Sinh,đến khi theo đuổi được mỹ nhân mới thôi.
Ai, đáng tiếc Vân Sinh lại không có hứng thú với đàn ông.
Tất nhiên, cô cũng không có hứng thú với phụ nữ.
Trong lòng Vân Sinh bây giờ chỉ một mực nghĩ đến người mẹ đang lâm bệnh nặng của cô.
“Cậu chỉ biết trên mình” Vân Sinh ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ đẩy Phương Dương Dương, cuối cùng, lại nhớ tới một chuyện. Cô nhấc cánh tay lên, áp sát vào người Phương Dương Dương: “Dương Dương, cậu ngửi thấy trên người mình có mùi gì lạ không?” Đã là lần thứ hai người đàn ông kia nói trên người cô có mùi sữa, nhưng bản thân cô không thể ngửi được.
“Có” Phương Dương Dương hít sâu một hơi, cười xấu xa nói: “Là mùi hương của thiếu nữ thuần khiết."
“Ôi chao, đau quá!” Phương Dương Dương nói năng linh tinh, khiến Vân Sinh phải gõ vào đầu cô ấy không thương tiếc. “Biết đau à, biết thế thì sau này đừng ăn nói linh tinh nữa!” Vân Sinh trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bạch Tuyết vẫn còn