“Đại tiểu thư, cố..” Người giúp việc mở cửa trông thấy mặt Vân Sinh liền mừng rỡ ra mặt, nhưng sau khi nhìn cách ăn mặc của cô, bà ta bèn nhận ra cô không phải là Vân Yên , sắc mặt lập tức thay đổi: “Tìm lão gia nhà chúng tôi sao?”
Lời nói này thật xa lạ biết bao.
Vân Sinh không có thời gian so đo với bà ta, chỉ ừ một tiếng.
Người giúp việc bắt đầu làm bộ: “Lão gia nhà tôi rất bận, tôi phải.”
“Tôi đã gọi điện thoại cho ông ta rồi” Vân Sinh chặn lời.
Người giúp việc bị ngắt lời, giọng điệu có chút không vui: “Vậy cô vào đi”
Cô vội vã chạy vào.
Căn biệt thự khổng lồ được trang trí theo phong cách châu Âu vô cùng đẹp mắt và lộng lẫy. Vân Chí Hồng đang ngồi trên sô pha đọc báo, thấy cô tiến vào, ông ta chỉ liếc mắt một cái, không nói năng gì. Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh ông ta lại rất sốt ruột: “Đã xong việc chưa?"
Vân Sinh gật đầu.
Người phụ nữ lại hỏi tiếp: “Có bị phát hiện không?”
Vân Sinh lắc đầu.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ kéo cánh tay Vân Chí Hồng: “Lão gia, tốt quá rồi, Tiểu Yên của chúng ta rốt cuộc cũng có thể trở thành Hoắc phu nhân rồi!”
Người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất tốt, dù cười lớn, nhưng đuôi mắt chẳng có bao nhiêu nếp nhăn.
Vân Chí Hồng buông tờ báo xuống, Vỗ nhẹ mu bàn tay người phụ nữ: “Chuyện tốt tới cửa, tôi biết Tiểu Yên của chúng ta nhất định sẽ không chịu thua kém ai mà”
“Đúng vậy, có Tiểu Yên gả vào Hoắc gia, con trai chúng ta sau này cũng sẽ như cá gặp nước!”
Vân Chí Hồng càng cười rạng rỡ hơn: “Đúng, Hoắc gia chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này!”
“Tiền của tôi đâu?” Vân Sinh đứng một bên, không rảnh để nghe bọn họ khua môi múa mép .
Đây chính là lý do năm đó Vân Chí Hồng và bà Vân ly hôn.
Đều tại kẻ thứ ba này.
Không những vậy, mụ đàn bà này còn sinh cho ông ta một đứa con trai, với một người trong nam khinh nữ như ông ta mà nói, đứa con trai này chẳng khác nào báu vật.
Vân Yên sống cùng bọn họ từ nhỏ đến lớn, đối xử với bọn họ như người thân, nhưng ngược lại cô ta và mẹ lại bị bà ta xem như cỏ rác.
Tâm trạng vui sướng của Vân Chí Hồng bị cắt ngang , ông ta bất mãn liếc về phía Vân Sinh: “Nhìn bộ dạng nghèo hèn của mày xem, cứ hễ mở mồm là chỉ biết đến tiền.”
Vân Sinh siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận.
“Lão gia, ông cần gì phải vì con nhỏ quê mùa này mà tức giận? Nó được người ở quê nuôi lớn, sao có thể hiểu chuyện như Tiểu Sắc
“A” Vân Sinh thật sự nhịn không được, phát ra một câu châm biếm: “Hôm qua là ai cầu xin loại nhà quê như tôi giúp đỡ? Sao vậy? Lớn tuổi rồi nên không nhớ ra sao? Có cần tôi nhắc lại không?”
Cô buông nắm đấm, tự nhủ không cần tức giận với loại người này.
“Mẹ mày dạy mày thể à?” Vân Chí Hồng đột nhiên đứng dậy, ông ta trừng mắt, trong mắt ngập tràn sự tức giận: “Trong mắt mày có còn coi tao là bố không?”
Vân Sinh dùng ánh mắt lạnh lùng nói cho ông ta biết, không.
Bố ư? Cô sớm đã chẳng còn bố từ lâu.
“Mày đúng là thứ nghiệp chướng!” Vân Chí Hồng cực kỳ đáng khinh, ông ta tiến đến vài bước, giơ tay định đánh người. Vân Sinh không hề né tránh, ngược lại còn đứng thẳng người. Cô hất cằm, bướng bỉnh nhìn ông ta: “Đánh đi, dù sao ở trong mắt ông, tôi cũng không phải con gái ông.” Vân Chí Hồng dừng tay giữa không trung, dù thế nào cũng không thể tiếp tục xuống tay.
“Được rồi được rồi, mau cầm lấy rồi cút đi, đừng làm bẩn không khí nhà chúng tạo, tâm trạng của lão gia nhà tạo đều bị mày phá hỏng cả rồi!” Người phụ nữ chán ghét nói, bà ta kéo Vân Chí Hồng đi rồi ném cho Vân Sinh một tấm chi phiếu.
Cô cúi đầu nhìn con số, 600 triệu.
Đây chính là số tiền bù đắp cho đêm đầu tiên của cô, 600 triệu, không biết nên nói là rẻ mạt hay là đáng giá nữa.
Tính ra, đây chính là khoản tiền đầu tiên Vân gia cho cô.