Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng có lẽ cũng là khoản tiền cuối cùng. Cô cười nhạt, năm phần tự giễu, năm phần châm chọc. Vân Sinh gấp chi phiếu bỏ vào trong túi, xoay người định rời đi. “Cầm tiền của mày rồi cút khỏi Thượng Hải, đừng để tạo phải nhìn thấy mày!” Phía sau truyền đến lời cảnh cáo của Vân Chí Hồng. 

Người phụ nữ cũng hùa theo: “Đúng! Vận gia chỉ cần một đứa con gái là đủ rồi! Mày từ đầu đến thì cút về đó đi!”. 

Vân Sinh dừng lại, hai bàn tay lại tiếp tục nắm chặt. 

Ép cô rời đi như vậy, là vì sợ cô phá hỏng chuyện tốt của Vân gia đúng không? 

Đúng là một đôi vợ chồng ác độc! 

Vân Sinh cầm tiền, lập tức chạy về bệnh viện đóng viện phí. 

Trở lại phòng bệnh, Bạch Tuyết vừa nhìn thấy cô liền run rẩy muốn ngồi dậy: “A Sinh” 

“Mẹ” Vân Sinh vội vàng chạy tới đỡ Bạch Tuyết dậy, vẻ mặt lo lắng: “Sao mẹ còn chưa ngủ? Có phải đói nên không ngủ được không? Con xuống tầng mua đồ ăn cho mẹ nhé”. 

“Con gái ngốc, con nhờ người mang cơm cho mẹ rồi mà” Bạch Tuyết nắm lấy tay cô, cười răn dạy, trong mắt ngập tràn thương xót: “Bố con không giữ con ở lại à?" 

Vân Sinh lắc đầu: “Có giữ nhưng con không ở, con muốn về thăm mẹ” Cô đã nói dối, nhưng có phải làm như thế, nếu không mẹ cô sẽ lo lắng. 

Nghe đến đây, vẻ mặt của Bạch Tuyết liền dịu xuống không ít, bà nắm lấy tay Vân Sinh đặt vào trong chăn ấm, ngước mắt lên nhìn thì trông thấy màu tóc của Vân Sinh: “Con nhuộm.. tóc sao?” 

Tóc cô vốn màu đen, VÌ phải giả dạng thành Vân Yên nên đã nhuộm vàng. 

“Vâng ạ, lúc con đi tìm bố vay tiền thì gặp được chị, chị ấy rủ con làm ạ” Vân Sinh vuốt tóc: " Không đẹp hả mẹ? Vậy con đi nhuộm lại”. 

“Đẹp, đẹp mà" Bạch Tuyết gật đầu, lại cẩn thận dò hỏi: “Chị con đã nói gì với con thế?” 

Vân Sinh hiểu mẹ muốn biết điều gì, cô nghiêng người né tránh ánh mắt của bà, rồi mới nói: “Chị bảo chị bận, qua thời gian này sẽ đến thăm mẹ.” 

Bạch Tuyết nghe thấy vậy, tia sáng trong mắt phút chốc trở nên ảm đạm, không nói gì nữa. 

Bà ấy rất lạc lõng, cũng rất cô đơn. 

Vân Sinh biết nhưng không dám nói rõ. 

Chuyện Vân Yên không nhận hai mẹ con bọn họ không chỉ mỗi cô biết, mẹ cô còn hiểu rõ hơn. 

“Được rồi, mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa” Vân Sinh an ủi bà, mau chóng chuyển đề tài. Bạch Tuyết trầm mặt, cuối cùng cười khổ nói: “A Sinh, mẹ biết con muốn mẹ sống thật tốt, nhưng căn bệnh này của mẹ không chữa được, vì vậy sau này con đừng lúc nào cũng mượn tiền của bố con, ông ấy đã có gia đình riêng, chúng ta có thể không quấy rầy thì đừng quấy rầy" “Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Mẹ nhất định sẽ được chữa khỏi!”. 

Vân Sinh nóng nảy: “Hơn nữa lúc trước bố đã nói nếu thiếu tiền thì mượn ông ấy, mẹ yên tâm, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, bao nhiêu tiền con cũng sẽ góp được!" 

Hốc mắt Bạch Tuyết đỏ lên, bàn tay đang nắm lấy tay cô lại siết chặt thêm vài phần. 

Vân Sinh muốn kìm nén nhưng không được, cô úp mặt bên giường, nức nở không thành tiếng. Không bảo vệ được người thân, sự bất lực lớn nhất trong cuộc đời có lẽ cũng chẳng thể sánh bằng. 

Hôm sau, đôi mắt của Vân Sinh sưng lên, cô xuống còn tin mua bữa sáng cho Bạch Tuyết, sau đó, hai người ngồi vào bàn rồi cùng nhau ăn. . 

“Ôi, cải cậu này đẹp trai thật, lần đầu tôi thấy có người đẹp như vậy đấy!” 

“Còn có cô gái bên cạnh cậu ta, thật là đẹp, đúng là trai tài gái sắc mà!” 

Trong phòng bệnh có người đang xem TV, miệng cứ cảm thán không ngừng. Vân Sinh cùng Bạch Tuyết theo ánh mắt mọi người nhìn qua, khi nhìn thấy đôi nam nữ đang tựa vào nhau trên màn hình, chiếc đũa trong tay Bạch Tuyết rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK