Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy? Lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại, toàn bộ bầu không khí xung quanh đều lạnh đi.
“Hoắc tổng, tôi đi mua thùng sữa” Quách Thuần nhìn mọi người xung quanh qua lại đều xách đồ, liền bất giác nói. Người đàn ông gật đầu, đứng đó mà không nhúc nhích.
Quách Thuần thấy vậy, không dám chậm trễ nữa, liền nhanh chóng chạy về phía siêu thị.
Một lát sau.
Hai bóng người từ siêu thị đi ra.
“Cảm ơn cô, bình thường tôi đều dùng điện thoại di động thanh toán, trên người có rất ít tiền mặt, điện thoại lại vừa mới để trên xe, lát nữa tôi chuyển cho cô nhé!” Quách Thuần bưng thùng sữa, vừa mỉm cười vừa nói. Vân Sinh đeo khẩu trang nhìn anh ta cười khẽ: “Không cần khách sáo, không có gì đâu!”
“Ừm, đây là danh thiếp của tôi, số điện thoại trên đó chính là Wechat của tôi, cô kết bạn với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô.” Quách Thuần lấy danh thiếp ra đưa cho cô.
“Được.” Vân Sinh không nhìn mà cất danh thiếp đi. "A, thang máy tới rồi, mau lên cô gái” Quách Thuần tinh mắt, thoáng cái liền nhìn thấy thang máy đã đến tầng một. Vân Sinh cũng nhanh chóng chạy đến đó. Bọn họ đều biết rằng thang máy rất khó để chờ.
Nhưng, khoảnh khắc ngay khi cô sắp đến gần. Bóng dáng mảnh khảnh cao quý đứng bên cạnh thang máy đột nhiên quay đầu lại... Đôi mắt đen tuyền như vực thẳm... Là anh ta!
Trong nháy mắt, đôi chân của cô nàng như đeo gông, đứng yên tại chỗ, không thể cử động...
Con người có thể thay đổi vô hạn.
Nhưng đôi mắt thì khôngi. Càng huống chi, đêm đó, đôi mắt của người đàn ông này đã in sâu vào tâm trí cô.
Bởi vậy, cho dù bây giờ anh có đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn thoáng qua cô vẫn có thể nhận ra ngay... “Cô gái, nhanh lên!” Trong lúc nói chuyện, Quách Thuần ẩn thang máy vội vàng nói với cô. Mà người đàn ông dáng người cao ráo kia đã đi vào trước. Thân hình cao lớn cùng khí thế lạnh lùng của anh, khiến cho người bình thường không dám tới gần. Cho nên, trong thang máy thoạt nhìn vẫn rất rộng rãi. Vân Sinh nhanh chóng định thần lại, sau đó vội vàng ho khan một tiếng để che đi giọng nói bối rối của mình: “Thôi, tôi còn có việc, anh cứ..."
“Nhanh lên nhanh lên, thang máy sắp đóng lại rồi.” Quách Thuần không nghe thấy cô nói, thấy cô ngẩn người ra, liền nhanh chóng chạy tới, nắm lấy cổ tay lôi cô vào.
Thang máy, sẽ đóng lại ngay lập tức.
Vân Sinh dường như muốn ngừng thở trong phút chốc. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao cô lại ở trong thang máy? Cô, vừa rồi cô muốn mượn cớ rời đi mà! Nhưng mặc kệ cô than trách thế nào, cửa thang máy vẫn đóng lại ngay trước sự sững sờ của cô.
Không có nhiều người trong thang máy.
Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất áp lực, thậm chí ngay cả hít thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.