Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đó là Vân Yên. Vân Sinh nhìn chằm chằm màn hình TV, một nhóm phóng viên xông lên: “Hoắc tổng, xin hỏi ngài và thiên kim Vân gia sắp đính hôn sao?” Người đàn ông không nói gì, dáng người cao lớn của anh đứng thẳng tắp, toàn thân đều là khí chất cao quý không thể che dấu. Vân Yên đứng bên cạnh anh , thoạt nhìn có vẻ hơi thấp thỏm, căng thẳng. 

Người đàn ông bỗng giơ tay lên ôm lấy vòng eo mảnh mai của Vân Yên. Anh nhíu mày, khóe môi nhếch lên: “Hoắc Thẩm Hàn tôi sẽ đính hôn với thiên kim Vân Yên của Vân gia vào thứ Bảy tuần 

sau." 

Trong nháy mắt, đèn flash đồng loạt sáng lên, Vân Yên che miệng, mắt ngấn lệ vùi trong trong 

lòng Hoắc Thẩm Hàn. Tiêu đề tin tức xuất hiện trên TV: Tổng giám đốc GH Hoắc Thẩm Hàn đích thân công khai ngày đính hôn với thiên kim Vân gia! 

"GH? Đây không phải là người giàu nhất Đô Thành thần bí sao? Hóa ra lại trông đẹp trai thế này!” 

Tin tức kết thúc, trong phòng bệnh cũng vang lên một tiếng cảm thán cuối cùng. 

Trái tim Vân Sinh treo lên, cô nhìn về phía Bạch Tuyết: “Mẹ. “Mẹ muốn ngủ một lát"Bạch Tuyết buông bán trên tay, bà lập tức nằm xuống,quay người đi, không để lại cho Vân Sinh một chút an ủi nào. 

Vân Sinh thở dài không nói gì nữa, thu dọn bát đũa xong thì rời khỏi phòng bệnh. 

Màn đêm buông xuống, trên toà nhà cao tầng, văn phòng tổng giám đốc GH, Vân Yên ngượng ngùng nhìn Hoắc Thẩm Hàn. 

Hoắc Thẩm Hàn một tay ôm cô vào lòng: “Hôm nay vất vả cho em rồi” 

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, trầm ấm, khiến người khác phải mê mẩn. 

Vân Yên nhẹ lắc đầu, giọng nói không giấu được hạnh phúc: “Anh mới phải vất vả vì đã cất công chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn như vậy cơ mà” 

Cô ta không những không vất vả mà còn rất hạnh phúc. 

cuối cùng, cô ta đã trở thành vị hôn thê của người mà bản thân đã yêu từ lúc sáu tuổi. Hoắc Thẩm Hàn khẽ cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô ta, giọng nói trầm ẩm dễ nghe: “Chuyện đính hôn giao cho anh, em cứ chăm lo học hành cho tốt, nhé?”. Vân Yên ngượng ngùng gật đầu, rồi lại thẹn thùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoắc Thẩm Hàn. Người đàn ông này rất cao, khoảng tầm 1m9, ngay cả khi ngồi nửa người trên ghế văn phòng vẫn trông rất cao. 

Sở hữu khí chất xuất chúng, lại thêm dáng vẻ tuấn tú thành thục, dường như đứng trước mặt anh, tất cả những lời hoa mỹ đều trở nên vô nghĩa. Chỉ một nụ cười của anh đã có thể khiến cô ta phát điên. 

Để có được người đàn ông này, cô ta đã trả giá quá nhiều. 

Không những phải tính kể đảm tiểu thư hào môn, cô ta còn phải cố gắng che giấu nội tâm của mình, chỉ thể hiện dáng vẻ anh thích. 

Quả thật đã bỏ ra không ít công sức, may mà ông trời có mắt thấy được công sức cô ta bỏ ra, cuối cùng cũng khiến anh động lòng vì mình. 

Tuyết ở Đô Thành thần bí rơi lác đác, càng rơi càng nhiều, bên ngoài đã lạnh đến mức đóng băng nhưng Vẫn Yên chỉ cảm thấy cả người nóng rực như lửa đốt. 

Áp mặt vào lồng ngực Hoắc Thẩm Hàn, cô cảm nhận được luồng hơi thở mập mờ giữa nam nữ đang mặc sức vây quanh. 

Cuối cùng cũng sắp xảy ra rồi sao? 

Dù cho lần đầu tiên không phải

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK