Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Phương Dương Dương vội vàng đứng lên bất mãn: “Vân Sinh, cậu có ý gì, cậu xem thường mình à?” Vân Sinh vội đi lên trước, che miệng cô ấy lại: “Nhỏ giọng chút đi, không thấy mẹ mình đang ngủ sao?” 

Phương Dương Dương bĩu môi, không vui. Vân Sinh vội vàng trấn an cô ấy: “Cậu biết mình không có ý này mà, mình chỉ là cảm thấy kiếm tiền không dễ dàng thôi, huống chi, mấy năm nay cậu vẫn luôn giúp đỡ mình.” 

“Dừng lại, tặng cậu một ánh mắt để tự mình lĩnh hội!” Phương Dương Dương trừng to mắtnhư con cá chết để chặn lời nói của cô lại. 

Vân Sinh bất lực, thôi bỏ đi, đợi qua hai ngày nữa, cô tranh thủ thời gian mua chút đồ đi thăm bố mẹ cô ấy là được. 

“Này, cậu ra đây, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Phương Dương Dương thấy có người trong phòng, không tiện nói chuyện. Vân Sinh nhìn về phía cô ấy, lộ ra vẻ ngơ ngác. “Ai, cậu ra đây là được chứ gì.” Vừa dứt lời, cô ấy đã nắm lấy tay cô, mở cửa đi ra ngoài. 

“Sao vậy?” 

Phương Dương Dương kéo cô đi tới cửa sổ, hỏi: “Cô ta đã đính hôn rồi, cậu biết không?” 

“Ừm.” 

“Cậu biết à?” 

Vân Sinh thấy cô ấy ngạc nhiên đến thế không khỏi bật cười: “Người giàu nhất Nam Thành đã đính hôn, không muốn biết cũng khó đó?” 

“Cũng đúng.” Phương Dương Dương nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Bọn họ sẽ mời cậu chứ?” Vân Sinh nhún vai hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?" 

Phương Dương Dương bĩu môi, làu bàu: “Dựa vào cái gì mà cô ta được sống trong nhung lụa, còn cậu phải sống.” “Dương Dương!” Vân Sinh chặn lời cô ấy: “Cậu không cần bất bình vì tớ, tớ không cảm thấy mình sống không tốt! 

Phương Dương Dương cắn môi, cô ấy biết đối với Vân Sinh mà nói, chỉ cần dì Bạch Tuyết khỏe mạnh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô. "À đúng rồi, mình vừa mới đến chỗ nộp viện phí, bên kia nói cậu đã trả hết rồi, cậu lấy đâu ra tiền vậy?” 

Vân Sinh hơi sững người, giọng nói nhàn nhạt đáp: “Hôm qua mình đã hỏi ông ta vay tiền." 

“A, không phải cậu nói ông ta không cho cậu đi sao?” Dương Dương lập tức lo lắng: “Ông ta có làm khó cậu không?” 

Trái tim Vân Sinh giật thót một cái. [Đừng đến đây, tạo không muốn nhìn thấy mày..] [Nếu đã ly hôn rồi, sự sống chết của bà ta còn liên quan gì đến tao nữa?] [Nghe nói tình hình của mẹ mày không ổn lắm, tiền cũng sắp dùng hết rồi đúng không? 600 triệu, giúp chị mày một lần!] 

[Cầm lấy tiền rồi cút về Đồng Thành đi! 

Tay Vân Sinh bất giác nắm chặt lại. Trước giờ cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao cái người gọi là bố này, lại có ác cảm với cô lớn như vậy? 

A Sinh... A Sinh...” Phương Dương Dương thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên không tốt, liền không khỏi kêu lên. Vân Sinh vội vàng định thần lại, cô nhìn về phía Dương Dương: “Sao vậy?” 

“Cậu không sao chứ?” Dương Dương nhíu mày nhẹ giọng hỏi. 

“Không sao đâu.” Cô lộ ra một nụ cười thật tươi để cô ấy khỏi lo lắng. 

“Ừm, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với mình nhé, mình có thể giúp được nhất định sẽ giúp, à, đúng rồi, tuần sau dì phải phẫu thuật rồi nhỉ?” Vân Sinh gật gật đầu: “Ừ, mình chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK