Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dì ấy biết được thì gật đầu. Vân Sinh ngại ngùng cười cười, xoay người lại tiếp tục thu dọn. 

Người Vân gia không cho cô và mẹ xuất hiện ở Đô Thành thần bí, nhưng hiện giờ Đô Thành thần bí là hy vọng duy nhất để mẹ cô có thể chữa khỏi bệnh. 

Vì vậy, cô đành phải che giấu bản thân mình. 

Vân Sinh cất xong bát đũa, lại phát hiện đồ dùng sinh hoạt đã dùng hết, sau khi nhờ dì giường bên giúp cô để ý tình trạng của Bạch Tuyết xong, cô nhanh chóng đeo túi xách xuống siêu thị dưới tầng mua đồ dùng sinh hoạt. 

Siêu thị chỉ ở gần đây, Vân Sinh chạy không bao lâu thì tới, lúc này, một chiếc Maserat đang chầm chậm dừng lại trước cổng bệnh viện. 

Người đàn ông hói đầu luôn đứng chờ trước cổng hớt ha hớt hải chạy tới, ông ta vừa định mở cửa xe, Quách Thuần đã xuống xe đứng mở cửa trước mặt ông ta. 

Đối thon dài bước ra, Hoắc Thẩm Hàn từ trong xe đi xuống. “Hoắc tổng, anh chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải tự mình đến đây chứ, tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất chữa trị cho ông ấy rồi” Thấy thần tài đến, người đàn ông vội vàng nịnh nọt bám víu. 

Hoắc Thẩm Hàn lùi về phía sau,anh kéo khẩu trang lên, liếc về phía Quách Thuần. 

Quách Thuần lập tức hiểu ý, dùng cơ thể chắn lấy Hoắc Thẩm Hàn, cảnh cáo: “Giám đốc Vương, nếu không muốn chết thì đừng nhiều lời”

Ông ta lập tức câm miệng. ở Đô Thành thần bí này, ai mà không biết khi Hoắc Thẩm Hàn không muốn mở miệng, Quách Thuần chính là người phát ngôn của anh.

“Dẫn đường”

Dù cách một lớp khẩu trang nhưng giọng nói của Hoắc Thẩm Hàn vẫn lạnh lùng đến bức người.

Giám đốc Vương sợ tới mức run rẩy: “Hoắc tổng, mời anh đi theo tôi.” Nói xong, hai chân ông ta run lẩy bẩy, vội vàng dẫn đường cho Hoắc Thẩm Hàn. Đô Thành thần bí đất chật người đông, những nơi như bệnh viện lại càng đông không thể tả. Trước khi tới đây, Hoắc Thẩm Hàn không báo trước với viện trưởng nên cũng không có lối đi riêng.

Trong đám đông chen chúc nhau, chiều cao 1m9 của anh càng nổi bật hơn cả, cộng thêm hào quang và khí chất lạnh lùng trời phủ trên người khiến những người xung quanh bất giác phải tránh xa anh.

Một lát sau, thang máy mở ra, người xung quanh tuy rằng e ngại, nhưng vì cung không đủ cầu, mọi người vẫn cúi đầu vội vàng đi lên. Quách Thuần và giám đốc Vương vội vàng đứng chắn, ngăn Hoắc Thẩm Hàn với mọi người.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đột nhiên, cửa dừng lại, chỉ chốc lát rồi lại mở ra. Vân Sinh hai tay xách đầy tủi lớn túi nhỏ, khổ sở chen vào thang máy chật kín người. Phù, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà đuổi kịp, nếu không chẳng biết phải đợi lượt tiếp theo đến bao giờ. Hôm nay thật là may mắn, Vân Sinh nghĩ thầm. Nhưng chỉ một lát sau, ông trời đã nói cho cô biết, đây không hề là may mắn, mà chỉ là khởi đầu của sự xui xẻo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK