Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Người đàn ông này thật kỳ lạ! "Mùi hương của cô rất dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt” Người đàn ông vẫn không chịu buông cô ra, ngược lại còn ra sức siết chặt cô hơn. Lực đạo quen thuộc này, cuộc đối thoại quen thuộc này... 

Trong đầu Vân Sinh lại vang lên giọng nói trầm thấp triền miên bên tai cô tối hôm qua: “Mùi hương của em thật dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt." Chẳng lẽ... 

Mắt Vân Sinh đột nhiên trợn tròn. 

Là anh ấy! 

Trong thời khắc này, Vân Sinh cảm thấy tất cả những gì đã trải qua tối nay đều không đáng sợ bằng người đàn ông này. 

Anh ấy là cơn ác mộng của cô, là một giao dịch dơ bẩn mà cô không muốn nhìn lại. 

- Một khi nghĩ đến người đàn ông này, cô lại nhớ đến nỗi đau giằng xé cơ thể cô đêm đó, còn cả câu nói mà Vân gia nói với cô, Vân gia chỉ có một cô con gái. 

Chỉ trong nháy mắt, Vân Sinh cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạn như một mớ bòng bong. Nếu Vân gia biết cô còn ở lại Đô Thành thần bí, vậy có phải bọn họ sẽ đối xử với mẹ...

"Cô là ai?” Giọng nói của người đàn ông không còn lạnh lùng, anh hỏi. Vân Sinh không dám trả lời, bàn tay đang xách đồ của cô đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bắt đầu thấm ướt. 

Xung quanh đều là tiếng oán giận bất mãn của mọi người, nhưng Hoắc Thẩm Hàn không hề động đậy, anh không đợi cô trả lời, từng bước ép sát vào cô: “Nói!” 

Anh cúi người, hơi thở áp sát bên tai cô, ép cô, khiến cô không thể không nói. Dường như nếu cô không nói, anh sẽ xé xác cô mất. 

Phải làm sao đây? Cô còn có thể làm gì khác? 

Làm sao để thoát khỏi bây giờ? 

“Reng reng reng” Đúng lúc, điện thoại di động của cô vang lên. 

Vân Sinh chẳng nói chẳng rằng, vội cầm điện thoại lên nghe: “Ông xã, anh tới rồi à? Em xin lỗi, chờ em một chút được không, thang máy bị kẹt, bây giờ em 

không thể ra ngoài.” Vân Sinh cảm giác được bàn tay bên hông chậm rãi buông ra, hơi nóng bên tai cũng dần rời xa. 

Cô thở phào nhẹ nhõm. “A Sinh, cậu đang nói cái gì vậy?” Người ở đầu dây bên kia bối rối.

Vân Sinh kiên trì diễn đến cùng, mặc dù trán cô đã đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Ông xã đừng vội, em sẽ đến nhanh thôi.” 

Nói xong, cô mới cúp máy. 

“Ting” Lúc này, cửa thang máy cũng mở ra. 

Vân Sinh không quan tâm mắt có kịp thích ứng với ánh sáng bất ngờ chiếu vào hay không, cô giữ chặt khẩu trang trên mặt, xông thẳng ra ngoài. 

Lúc Hoắc Thẩm Hàn theo đám người đi ra, đã không còn nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang kia. 

Anh chau mày nhìn xung quanh. 

“Hoắc tổng, anh đang tìm gì thế?” Quách Thuần bước lên hỏi, anh không nói gì. 

Giám đốc Vương đứng bên cạnh đã sợ tới mức suýt khóc: “Hoắc tổng, tôi thật sự không biết vì sao thang máy lại đột nhiên...” Đúng là muốn tìm đường chết, một nhân vật lớn như vậy bị nhốt trong thang máy, lại còn là một thang máy tối mù chật kín người, ông ta có mười cái mạng cũng không sống nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK