“A, đau!” Nơi nào đó truyền đến sự đau đớn, kèm theo cái lạnh của mùa đông vào tháng mười hai, từng chút từng chút gặm nhấm cô gái.
“Tiểu Yên ngoan, thả lỏng, sẽ nhanh thôi” Đôi môi mỏng của người đàn ông áp vào bên tai cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Vân Sinh cắn răng, chậm rãi thả lỏng cơ thể của mình, để mặc người đàn ông lần mò...
Người đàn ông dày vò đến tận đêm khuya, mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng Vân Sinh không dám ngủ, cô cố nén thân thể đau nhức, run rẩy mặc quần áo vào.
Vịn vào tường ra trước cửa, cuối cùng cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Khuôn mặt sắc nét như tạc tượng, đôi mắt vừa rồi phảng phất như chứa đựng vì sao của biển cả bây giờ lại dịu dàng khẽ nhắm, tựa như đang ngủ say trong mộng đẹp.
Đó là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng đáng tiếc không phải của cô.
Cô thu lại ánh mắt, không lưu luyến nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một cô gái đội mũ lưỡi trai, mang kính râm to, đeo khẩu trang, không thấy rõ diện mạo đang chờ cô: “Xong chưa?"
Vân Sinh mặt không chút thay đổi gật đầu.
Cô gái vẻ mặt mừng rỡ, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía cô lại tràn đầy sự khinh bỉ: “Coi như mày còn có chút hữu dụng, bây giờ cút đi.”
Vân Sinh không nhúc nhích, cô chỉ lạnh lùng nhìn cô gái: “Tiền đâu?” “Tao còn có thể bạc đãi mày à? Ở chỗ bố, mày đòi ông ấy đi!” Cô gái tức giận nói, liền tháo kính và khẩu trang xuống, chuẩn bị vào phòng. Mặt mũi cô gái lộ ra, giống Vân Sinh như đúc.
Nếu có một chút khác biệt thì đó là cô gái này có một dáng vẻ thiên phú xuất chúng, giống như một chú thiên nga.
Mà Vân Sinh lại là vịt con xấu xí hèn mọn như bùn đất.
Cô gái đó là chị gái của cô, Vân Yên, họ vốn là cặp song sinh giống hệt nhau, nhưng sau khi cha mẹ ly hôn, Vân Yên sống với bố, còn cô đi theo mẹ.
Vân Sinh đã quên bao lâu không liên lạc với Vân Yên, lần này nếu như không phải bọn họ tìm tới cửa, Vân Sinh nghĩ, cả đời này cô cũng sẽ không liên lạc với Vân Yên.
Giống như trước đây là người xa lạ, sau này, chắc cũng giống như người xa lạ.
Nhận được câu trả lời, Vân Sinh không ở lại lâu, liền rời khỏi phòng, bắt taxi.
Trời tuyết nên xe đến chậm, Vân Sinh ở trong gió lạnh một hồi lâu, xe mới tới.
“Khu Biệt Thự Cẩm Giang” Cô lên xe nói cho tài xế điểm đến.
Đây là nơi Vân Chí Hồng ở, khu phủ hào đắt đỏ ở Đô Thành thần bí, là nơi Vân Yên sinh sống, cũng là nơi mà đời này ngoại trừ ngày hôm nay, cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.
Trên đường đi đến khu biệt thự, Vân Sinh nhận được điện thoại của bệnh viện: “Vân tiểu thư, cố
xem bệnh viện là tổ chức từ thiện à? Trong hôm nay không.” “Ngài yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ gửi tiền trong ngày hôm nay!” Vân Sinh cướp lời, kiên định nói.
Đối phương sửng sốt một giây, tức giận thúc giục: “Nhanh lên! Mạng người không đợi được lâu đâu!”.
Vân Sinh không nói gì, chờ đối phương cúp máy, cô mới tắt điện thoại, càng nắm càng chặt.
Mẹ, chờ thêm chút nữa, con sẽ cứu mẹ!
“Bác tài, bác ở đây chờ tôi vài phút, tôi ra ngay thôi”
Chẳng mấy chốc xe đã đến khu biệt thự, vì nơi này không dễ bắt taxi nên Vân Sinh cố ý dặn dò tài xế một câu.
“Được.”
Được bác tài đồng ý, Vân Sinh bước nhanh về phía biệt thự.
Có phải nhanh chóng nhận được tiền để đến bệnh viện.