Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Vân Yên không dám thở, trái tim cô ta hồi hộp đến mức ngừng đập. 

Thế nhưng Hoắc Thẩm Hàn lại không hôn xuống, khi chỉ còn cách mấy milimet, anh chợt dừng lại. “Thẩm Hàn?” Vân Yên chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc cẩn thận hỏi: “Sao vậy anh?” 

“Trên người em có mùi gì?” Người đàn ông nhíu nhíu mày, giọng nói vừa rồi còn dịu dàng như nước giờ đã trở nên xa cách. 

Vân Yên có chút hoảng hốt, vội vàng ngửi trên người mình: “Đây là nước hoa phiên bản giới hạn của MB, sao vậy ạ?” Hoắc Thẩm Hàn hơi cúi đầu, sắc mặt ẩn trong bóng tối, Vân Yên không nhìn thấy mặt và biểu cảm của anh nên cô ta càng thêm sợ hãi: “Thẩm Hàn..” “Muộn rồi" Hoắc Thẩm Hàn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sau đó đẩy ghế ra sau rồi đứng thẳng người đi về phía cửa sổ, chỉ để lại cho Vân Yên một bóng lưng xa cách: “Anh bảo người đưa em về”. “Thẩm Hàn, làm sao vậy, có phải em đã làm sai gì không?” Vân Yên vô cùng sốt ruột, cô ta không rõ tại sao thái độ của Hoắc Thẩm Hàn đột nhiên lại như vậy. Cô ta tiến lên vài bước, nắm lấy tay 

áo Hoắc Thẩm Hàn, cầu xin nói: “Anh nói em biết đi, em sẽ thay đổi mà!” “Em không làm gì sai cả, về sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học” Hoắc Thẩm Hàn tuy cười nhạt nhưng giọng điệu lại xa cách khác thường. Anh nhẹ nhàng gỡ tay Vân Yên ra, rút tay áo lại, cất cao giọng gọi thư ký vào. Dù đang có muôn vàn khó hiểu và sợ hãi, Vân Yên cũng không dám đội có nhiều nữa. Hoắc Thẩm Hàn là đế vương đứng đầu Đô thành thần bí, nhìn anh có vẻ dịu dàng là thế, nhưng Vân Yên biết, một khi anh đã quyết định, cho dù người khác có phản kháng như thế nào cũng đều vô dụng. Cuối cùng, cô ta đành gật đầu rồi lưỡng lự rời khỏi văn phòng. Vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào? Khi sáng đến đón cô ta, anh còn để lại một nụ hôn trên trán, cớ sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy? 

Rốt cuộc cô ta đã sai ở đâu? 

Sau khi Vân Yên rời đi, Hoắc Thẩm Hàn phiền não kéo cà vạt ra, cởi một cúc áo. 

Sau đó, anh châm một điếu thuốc, nhìn tuyết đã ngừng rơi bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào. 

Trên cửa sổ sạch sẽ không một vết bẩn phản chiếu gương mặt đang trầm tư nhíu mày của anh. 

Sao lại như vậy? Rõ ràng đêm qua anh muốn cô mãi không ngừng, nhưng hôm nay khi ngửi thấy mùi nước hoa nồng kia, tất cả ham muốn của anh đều bị dập tắt. 

Đêm qua không có mùi như thế. 

Người phụ nữ tối hôm qua, trên người có một mùi sữa dễ chịu khiến người ta rất thoải mái. 

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? 

Hoắc Thẩm Hàn đau đầu day lấy mi tâm, hẳn là vì hôm nay quá mệt mỏi nên anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.. Anh dập tàn thuốc lá, tự nhủ không tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa rồi gọi điện thoại cho trợ lí đang ở bên ngoài: “Chuẩn bị một chút, tôi muốn đến bệnh viện" 

Sau khi Bạch Tuyết ngủ, Vân Sinh lại đi rửa bát. “Vân Sinh, sao cháu cứ đeo khẩu trang thế?” Lúc quay về cất bát, dì ở giường bên cạnh tò mò hỏi. 

Vân Sinh kéo khẩu trang, ánh mắt có chút né tránh “Trong người cháu không khoẻ, ở bệnh viện lâu dễ bị nhiễm trùng nên bác sĩ bảo cháu đeo khẩu trang ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK