Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Sinh ngàn lần không ngờ tới, thang máy thế mà lại bị kẹt, chỉ trong nháy mắt, bóng tối đã bao trùm lấy bầu không gian nhỏ hẹp. 

“Chuyện gì vậy?" “Tôi sợ quá!” “La hét cái gì, mau bật đèn điện thoại lên rồi bấm chuông thang máy đi!” Tiếng la hét không ngừng nối đuôi nhau, có người bình tĩnh bật đèn pin lên bấm chuông khẩn cấp. Chẳng bao lâu, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trấn an: “Mọi người bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên sửa chữa ngay bây giờ, mong các vị kiên nhẫn chờ đợi cứu viện” 

Mọi người thoáng được trấn an, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn khó mà tiêu tan, có người nhỏ giọng tiếp tục trách móc. Quách Thuần lo lắng hỏi: “Hoắc tổng, anh có ổn không?” 

Người đàn ông lắc đầu: “Không sao? Vân Sinh sốt ruột, thang máy không biết phải sửa bao lâu, ngộ nhỡ mẹ đột nhiên thức giấc không nhìn thấy cô thì phải làm sao? Cô đang lo lắng cho mẹ, vậy mà có ai đó cứ hết lần này tới lần khác ép cô vào trong: “Đứng chắn ở đây làm gì, mau tránh vào trong đi, tôi phải bám vào cửa” 

Người đàn ông đó rất khoẻ, Vân sinh còn chưa định thần lại đã bị anh ta đột ngột đẩy một cái, ngã thẳng vào người bên cạnh. 

Cô nhỏ giọng xin lỗi, rồi lại hướng về phía người vừa đẩy cô nói: “Anh đẩy cái gì, đụng trúng người ta rồi anh có chịu trách nhiệm không?” 

Nhưng tiếng phàn nàn trong thang máy cứ nhao nhao khắp nơi khiến giọng nói của cô bị lấn át, nên cô cũng chẳng nhận được câu trả lời. 

Ngược lại, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói bình thản: “Vị tiểu thư này, cô giẫm lên chân tôi rồi” Giọng nói dễ nghe, nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng. 

Vân Sinh bị dọa cho giật mình, vội vàng rụt chân lại. Thảo nào cô lại thấy cộm chân như vậy. “Xin lỗi anh, tôi giúp anh lau nhé.” Nói xong cô mới phát hiện, trong thang máy chen chúc người này, cô không thể cúi xuống được. "Bỏ đi, không sao? Trong bóng tối, cô cảm nhận được người đàn ông này đang có ý né tránh. Vân Sinh không nhúc nhích nữa, chỉ nói thêm một câu xin lỗi rồi cau mày quay đi. 

Tuy anh chỉ đáp có hai câu, nhưng giọng nói này rất quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó, hình như... cô cũng rất thích giọng nói này. “Cẩn thận!”

Cô đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cô. Lúc cô còn chưa kịp né tránh, thang máy lập tức phát ra một tiếng “rầm” cực lớn, căn buồng rung lắc một trận, may mà có bàn tay giữ bên hông, Vân Sinh mới miễn cưỡng đứng vững. 

Lại là người đàn ông nọ, Vân Sinh nhận ra giọng nói của anh. “Mọi người đừng sợ, chúng tôi vẫn đang sửa chữa.” Giữa tiếng thét hoảng sợ của mọi người trong thang máy, một giọng nói trấn an lại phát ra từ loa phát thanh. 

Trái tim run rẩy của Vân Sinh cũng bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn anh” Hoắc Thẩm Hàn nhẹ gật đầu, anh vừa định buông cô ra bỗng nhiên nhíu mày, tay vẫn để trên eo cô. 

“Này... Anh có thể buông tôi ra rồi” Vân Sinh nhắc nhở. Tuy cô rất cảm ơn anh đã giúp mình, nhưng cảm giác bị một người đàn ông xa lạ ôm thật sự rất khó chịu.

“Đừng cử động!” Giọng nói vốn bình thản của người đàn ông bỗng trở nên vặn vẹo, đây là mệnh lệnh. Vân Sinh sợ tới mức không dám nhúc nhích "Sao... sao thế? Thang máy lại.”

Cô run rẩy còn chưa nói hết, một luồng hơi ấm áp đã phá lên cổ cô, luồn vào trong áo. 

“Mùi hương trên người cố rất quen” Trong bóng tối, người đàn ông mở miệng, Vân Sinh có thể cảm nhận được anh đã kề sát vào hai má mình, khoảng cách rất gần, dường như nếu anh cúi đầu thêm chút nữa sẽ hôn trùng cô. 

Vân Sinh tránh né lùi ra sau, nghiêng người muốn giãy ra khỏi lòng anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK