"Trên diễn đàn nói đúng rồi đấy, chắc chắn anh Liệt có bạn gái rồi! Thậm chí có mà còn giấu chúng ta!" Trên đường ra chào cờ, Cao Đằng bi phẫn nói chắc như đinh đóng cột.
Diêu Hoằng Nghị cúi đầu chơi điện thoại: "Chuyện trên diễn đàn mà cậu cũng tin à?"
"Không phải, cậu nghĩ mà xem, hồi lớp mười lúc học quân sự sáng nào bàn anh Liệt cũng chất đầy đồ ăn sáng đủ loại nhiều đến nỗi có thể mở một quán ăn sáng luôn kìa. Nhưng cậu đã bao giờ thấy anh Liệt ăn cái nào chưa? Chẳng phải lần nào cũng chia cho cả lớp à?"
"Có khi túi bánh bao kia là do cậu ấy giúp bà lão qua đường được người ta cảm ơn đấy."
"Vậy sao cậu ấy lại không cho tôi nếm chứ?"
"..."
Diêu Hoằng Nghị bị cậu ấy nói cho phát phiền nên buông lời ghét bỏ: "Nhưng dù anh Liệt có bạn gái thật thì cậu đau lòng cái gì?"
"Tối qua sau khi thấy bài đăng trên diễn đàn, tôi đã đặt cược cho Vu Mạt Mạt rồi! Nữ thần ba lê xinh đẹp biết bao, kỷ lục 2 phút 58 giây cũng là của cậu ấy mà, tại sao anh Liệt lại không thích cậu ấy chứ?"
"Cậu biết rõ không phải Vu Mạt Mạt mà."
"Vu Mạt Mạt mà đưa bữa ăn sáng tới chắc chắn là kiểu hộp giấy nhỏ có đường viền hoa và thắt nơ con bướm!"
"..."
Cao Đằng luyên thuyên một hồi không nghe thấy tiếng đáp lại bèn quay đầu sang hỏi: "Sao cậu nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Bất ngờ ấy mà." Diêu Hoằng Nghị vừa cảm thán vừa giơ tay lên xoa đầu Cao Đằng: "Đằng cưng nhà chúng ta thông minh hơn rồi."
Cao Đằng bị xoa đến nỗi đầu chúi xuống đất: "?"
" Diêu Hoằng Nghị cậu xoa chó đấy à? Gọi ai là Đằng cưng đấy? Mẹ cậu quay lại đây cho tôi!"
"..."
Tuần nào trường cấp ba Tân Đức cũng có một buổi lễ chào cờ. Trừ khi thời tiết không ủng hộ, nếu không nhà trường sẽ không bao giờ dây dưa làm lỡ việc này. Sáng thứ hai sau nửa tiết tự học, toàn trường phải tập hợp ngoài sân xếp hàng chào cờ.
Lãnh đạo nhà trường cũng thường mượn thời gian này để nghiêm túc dạy dỗ học sinh và đưa ra thông báo khen ngợi phê bình tuần trước.
Diêu Hoằng Nghị và Cao Đằng đến hơi muộn. Lúc cả hai tới thì các lớp đều đã xếp hàng đầy đủ cả rồi.
Nữ sinh lớp xung quanh lặng lẽ quay đầu nhìn bọn họ đi ngang qua rồi lại thất vọng quay đầu về khi không nhìn thấy bóng dáng người thứ ba.
Rõ ràng là hai người bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Cao Đằng đang mặt mày hớn hở lên kế hoạch: "Chờ đến tiết thể dục ngày mai tôi sẽ nhử anh Liệt, cậu chịu trách nhiệm giám sát nhé, xem xem có ai đưa nước cho cậu ấy... Ôi mẹ kiếp!"
"?" Diêu Hoằng Nghị khó hiểu quay sang.
"Thôi toang rồi." Cao Đằng vừa nhìn về phía sân khấu xong quay lại nói: "Kiều công công không có ở đây... Chắc chắn là đi kiểm tra lớp rồi! Nếu để ông ta bắt gặp anh Liệt đang nằm trong lớp thì chẳng phải sẽ to chuyện à?"
Vẻ mặt Diêu Hoằng Nghị cũng rất khó coi.
Kiều công công là biệt danh của trưởng ban kỷ luật Kiều Vượng Phát của trường cấp ba Tân Đức. Bởi vì cách nói chuyện của ông ta vừa ẻo lả vừa nhỏ nhẹ, lại yêu cầu nghiêm khắc quá đáng với học sinh nên chẳng biết từ bao giờ mà cái biệt danh này đã lưu truyền trong đám học sinh nghịch ngợm.
Mỗi lần ông ta chịu trách nhiệm tuần tra là nhất định phải bắt một đám trốn chào cờ đưa lên sân khấu phê bình cho bằng được.
Trùng hợp thay, ông ta cũng là người ghét Du Liệt nhất trong số các lãnh đạo trường.
Cao Đằng quay đầu chuẩn bị chạy lên lớp gọi Du Liệt xuống.
Ai ngờ cậu ấy còn chưa kịp nhấc chân đã bị chủ nhiệm lớp vô tình đi ngang qua gọi lại: "Diêu Hoằng Nghị, Cao Đằng! Hai em làm gì đấy? Buổi lễ chào cờ sắp bắt đầu rồi, mau về hàng đi."
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Cao Đằng bi tráng quay lại liếc nhìn phía lớp học: "Anh Liệt chú ý an toàn nhé, anh em không cứu được cậu rồi."
"..."
Mười phút sau.
Hạ Diên Điệp một mình một hàng đứng với thầy Miêu bên ngoài, đang yên lặng đọc quyển từ vựng nhỏ trong tay thì chợt nghe tiếng xôn xao từ trên sân khấu.
Ngay sau đó, thầy Miêu bên cạnh cô bất đắc dĩ "chậc" một tiếng.
"?"
Hạ Diên Điệp khó hiểu ngẩng đầu lên.
Ngay trên sân khấu phía trước, mấy học sinh đang đi theo sau lưng một thầy giáo bước lên, phần lớn đều ủ rũ cúi thấp đầu.
... Nói phần lớn là vì có ngoại lệ. Còn là một ngoại lệ hết sức gai mắt nữa là đằng khác.
Mái tóc đen nhánh vì nằm ngủ mà rối bù lên, trước khi bước lên sân khấu người nọ còn giơ tay lên che mắt lại như mới tỉnh dậy chưa kịp quen với ánh nắng loá mắt vậy.
Chờ đến khi anh thả tay xuống, viên đá tròn màu đen lại rơi vào lòng bàn tay, sau đó bị anh túm lấy nhét luôn cả tay cả đá vào túi. Chiếc áo màu xám đậm hơi xốc xếch để lộ bả vai rộng lớn và phần eo dẻo dai. Dưới lớp áo là đôi chân dài với tỷ lệ ưu tú quá đáng. Rõ ràng là đang bị phê bình nhưng trông anh lại chẳng khác gì người mẫu trên sàn chữ T. Thêm cả khí chất biếng nhác thờ ơ kia nữa, thảo nào lúc này hơn nửa nữ sinh bên dưới đều dán chặt mắt vào người anh.
Các học sinh hưng phấn kề tai xì xào bàn tán với nhau. Tiếng ồn dần tràn lan ra cả phạm vi Hạ Diên Điệp nghe rõ và không nghe rõ.
Cô gái bình thản giơ tay lên đẩy kính.
Thầy Miêu bên cạnh cô lúng túng đi về phía sân khấu chờ quyết định xử lý của nhà trường. Hạ Diên Điệp lắc đầu một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc từ vựng.
Chẳng qua mới đọc đến từ thứ ba, mấy câu tám chuyện khẽ khàng từ trong xó xỉnh nào đó đã chui thẳng vào tai cô.
"... Bạn gái á? Không thể nào?"
"Thật đấy, có người tận mắt nhìn thấy rồi cơ. Sáng nay anh Liệt cầm đồ ăn sáng vào lớp. Bây giờ nó còn đang nằm trên bàn học cậu ấy kia kìa."
"Vậy cũng đâu chứng minh được rằng cậu ấy có bạn gái đâu?"
"Hình như có học sinh nào đó thấy cảnh một cô gái kín đáo đưa đồ ăn cho cậu ấy bên ngoài trường."
"Hả? Chẳng lẽ là Đinh Hoài Tinh thật?"
"Cái này thì không biết, mọi người cũng đang đoán già đoán non kia kìa."
"..."
Trong nỗi khiếp sợ vô hình, quyển vở ghi từ vựng bị Hạ Diên Điệp siết nhăn một góc.
... Bạn gái á?
Nếu biết trước sẽ có cái tin vịt vớ vẩn này thì cô thà bị tra tấn lương tâm cũng sẽ không bao giờ mua bữa sáng cảm ơn trả hết nợ làm gì.
Tiếc rằng trên đời không có thuốc chữa hối hân.
Giờ Hạ Diên Điệp chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả, sẽ không ai nghĩ ra cô là người đưa đồ ăn sáng cho Du Liệt đâu. Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu lần nữa.
Trùng hợp là lúc này lại đến lượt người nào đó tiến lên nghe phê bình.
Trưởng ban kỷ luật Kiều Vượng Phát đứng trên bục nói mãi không ngừng nhưng học sinh đang ngẩng đầu lên phía dưới lại chỉ nhìn Du Liệt bên cạnh ông ta.
Hạ Diên Điệp cũng vậy.
Hình như lúc này Du Liệt cũng mang dáng vẻ lười biếng thờ ơ như này thì phải, nhưng trạng thái lạnh lùng như cô lập tất cả mọi người đó lại không cản nổi đám đông thích chú ý vào khuôn mặt kia. Khí chất cao ngạo lạnh như băng đó trông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, vàng giữa đống cát.
Có một số người sinh ra đã vậy rồi, rất khó để không để ý đến bọn họ.
Có lẽ Kiều Vượng Phát cũng phát hiện ra chuyện này. Ông ta đen mặt kết thúc mấy lời giáo dục dài như sớ: "Du Liệt, trốn chào cờ cũng được thôi nhưng đồng phục của em đâu? Tại sao không mặc đồng phục?"
"..."
Nghe đến đây, Du Liệt đang cắm hai tay trong túi cúi đầu cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt hẹp dài lười biếng híp lại như chưa tỉnh ngủ.
Anh vô thức liếc xuống dãy hàng ngay ngắn của lớp 11-1 và lớp 11-2, cuối cùng dừng lại ở một cô gái có bím tóc dài rất nổi bật.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Hạ Diên Điệp chợt dâng trào nỗi bất an khó hiểu.
Kiều Vượng Phát không nghe anh trả lời nên mặt càng khó coi hơn: "Thầy đang hỏi em đồng phục ở đâu? Lên đài chịu phê bình mà thái độ như vậy là đang muốn bị ghi lỗi đấy hả?"
Học sinh ngồi bên dưới đã bắt đầu nhận ra gì đó nên đồng loạt nhìn theo hướng Du Liệt đang nhìn về phía lớp 11-1.
Khoé mắt Hạ Diên Điệp giật một cái, đang chuẩn bị dịch người đi thì Du Liệt đứng phía trên đã cụp mắt xuống trước rồi.
Có lẽ là vì mới tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn của nam sinh nghe có vẻ hơi uể oải.
"Quên mất. Thầy thích thì cứ làm."
Chắc đến khi nói chuyện anh mới phát hiện ra ngủ dậy khô miệng nên vô thức cụp mắt liếm môi một cái, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt trở nên quyến rũ. ngôn tình hay
Bên dưới hơi lặng đi mấy giây rồi có nam sinh ngả ngớn huýt sáo ầm ĩ...
"Huýt!"
"Anh Liệt ngầu quá đê!"
"..."
Không biết là vì ánh sáng vừa lúc chiếu qua mái tóc đang rũ xuống của người đứng trên sân khấu, vì câu trả lời uể oải thờ ơ đã giúp cô che giấu hay là vì khoảnh khắc ánh mắt anh và cô giao nhau kia mà có một phút chốc Hạ Diên Điệp bỗng cảm thấy như vừa có thứ gì tựa cánh chim phẩy qua lồng ngực trống rỗng của mình.
Cô nghe thấy cả tiếng đôi cánh vỗ nhè nhẹ và tiếng gió nổi lên nữa.
Mà trên bầu trời vốn bị mây che kín lại lặng lẽ vạch ra một bóng mờ dài.
-
Ngày đầu tiên chính thức đi học ở trường mới của Hạ Diên Điệp cơ bản là thuận lợi.
Ừ, cơ bản là thế.
Hạ Diên Điệp ngồi nghĩ lung tung. Có hai học sinh giả vờ như không để ý đi ngang qua bàn của cô rồi cười mỉa liếc nhìn cái hộp bút đang mở ra trên bàn.
Hạ Diên Điệp lấy bút ra rồi nhìn lịch học hôm nay được viết ở góc bảng đen của lớp học.
Cuối buổi chiều có một tiết Vật lý.
Trước khi đi lấy nước, Kiều Xuân Thụ có nói với cô rằng giáo viên dạy Vật Lý lớp 11-1 họ Mạnh, là một thầy giáo tầm ba mươi văn nhã lịch sự, thường thì thầy rất tốt tính. Vì là giáo viên môn Vật lý mới của lớp 11-1 nên thầy Mạnh cũng mới dạy bọn họ có hai tuần thôi, thành ra còn rất nhiều khía cạnh chưa được khám phá.
Ngoài Toán ra thì Vật lý là môn mà Hạ Diên Điệp thích nhất.
Nói đúng hơn thì cô thích tất cả những môn học có thể sử dụng các định lý logic để quy nạp và giải quyết vấn đề chứ không cần phải học thuộc lòng.
Sau khi cô chia sẻ với Kiều Xuân Thụ về điều này, cô ấy chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi cuối cùng phun ra hai chữ.
Biến thái.
Hạ Diên Điệp cảm thấy mình rất vô tội.
Sau đó cô chợt nhớ ra người nào đó vừa “chào hỏi” mình bằng từ tương tự trong một câu hỏi cách đây không lâu.
"..."
Bàn tay đang lật vở của Hạ Diên Điệp hơi đờ ra, sau đó mày cũng nhíu lại.
Sao tự nhiên cô lại nhớ đến anh ta cơ chứ?
"Ấy? Thầy không vào lộn lớp đấy chứ?"
Một giọng nam xa lạ bất thình lình vang lên kéo hồn vía Hạ Diên Điệp về với thể xác. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp.
Thầy giáo trẻ tuổi ôm giáo án lùi về phía sau mấy bước nhìn kỹ bảng tên lớp rồi lại ngơ ngác nhìn Hạ Diên Điệp ngồi ở bàn đầu dãy thứ nhất hàng thứ hai.
Mấy giây sau thầy giáo trẻ mới kịp phản ứng: "Đây là học sinh mới tới lớp các em phải không?"
"Đúng rồi thầy Mạnh, có phải thầy lại không đọc tin nhắn thầy Miêu nhắn trong nhóm không?" Một nữ sinh trong lớp cười hì hì đáp lại: "Không phải thầy chặn thầy Miêu rồi đấy chứ?"
"Suỵt, chuyện này không thể nói bậy được đâu."
Mạnh Đức Lương cầm giáo án vào lớp, cười híp mắt đi lên bục giảng.
Thói quen trước khi bắt đầu giờ học của thầy Mạnh không giống các giáo viên khác cho lắm. Sau khi vào lớp, thầy ấy tập trung vào làm chuyện của mình trước, coi đám học sinh đang ồn ào nhốn nháo bên dưới như không tồn tại.
Đến khi chuông báo hiệu còn ba phút nữa là vào học vang lên, học sinh trong lớp bắt đầu tự giác quay về chỗ ngồi, trong lớp cũng dần yên tĩnh lại, Mạnh Đức Lương mới ngẩng đầu lên khỏi đống giáo án rồi cười híp mắt gọi Hạ Diên Điệp.
"Cô nhóc này trông giống người miền Nam ghê ha. Em chuyển từ đâu tới đây vậy?"
Hạ Diên Điệp hơi bất ngờ. Cô vừa ngẩng đầu lên chưa kịp trả lời đã có một giọng nam chẳng biết cất lên từ góc nào quái gở vứt ra một câu...
"Từ trong thôn tới!"
"..."
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà sau câu này lại có mấy tiếng cười như không kiềm chế nổi mà vang lên trong phòng học.
Hạ Diên Điệp khẽ mím môi, mượn động tác đẩy kính lặng lẽ cúi đầu xuống không nói một lời.
Rõ ràng là Mạnh Đức Lương ngồi trên bục giảng cũng sửng sốt.
Một hồi rất lâu sau đó thầy ấy vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mãi đến khi tiếng cười trong lớp lúng túng dừng lại, đám học sinh dẫn đầu cười ầm lên mới bắt đầu bất an liếc mắt nhìn trộm người thầy đeo kính gọng vàng từ đầu đến cuối vẫn luôn cười híp mắt nhìn bọn họ nhưng không nói tiếng nào.
Có học sinh vào lớp hơi muộn một chút, ví dụ như Kiều Xuân Thụ chạy xuống tầng một mới lấy được nước nóng vừa vào đến nơi đã phát hiện ra bầu không khí quái dị này. Bọn họ đều lặng lẽ quay về chỗ ngồi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kiều Xuân Thụ lặng lẽ quay đầu cẩn thận nói bằng khẩu hình miệng với Hạ Diên Điệp:
"Chuyện gì thế? Thầy Tiểu Mạnh giận rồi hả?"
"Trông dáng vẻ thầy ấy đâu có giống giận đâu?"
Hạ Diên Điệp khẽ lắc đầu.
Một giây tiếp theo, chuông vào học chính thức vang lên.
Sau tiếng chuông, lớp học càng có vẻ yên tĩnh. Nụ cười trên mặt Mạnh Đức Lương cuối cùng cũng phai đi. Thầy ấy ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói kia, nơi đó có một nam sinh nổi tiếng là thích gây rối. Lúc này nam sinh đó đang cúi đầu rất thấp, dáng vẻ có chết cũng không chịu ngẩng đầu.
"Hồi mới dạy các em tiết đầu thầy đã từng tự giới thiệu rồi nhưng lại quên nói với các em chuyện này. Hồi bé thầy cũng là một đứa trẻ ở nông thôn." Mạnh Đức Lương giơ ngón trỏ lên đẩy mắt kính: "Nếu từ nông thôn tới đồng nghĩa với việc thấp hơn các em một tầng thì hay là để thầy đi xuống ngồi dưới nghe đi, các em ai cảm thấy mình sinh ra ở thành phố là cao hơn người khác một bậc thì lên dạy nhé, được không?"
"..."
Thầy giáo trẻ trên bục giảng đúng là rất nhã nhặn lịch sự, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng và bình thản nhưng lại doạ cho học sinh trong lớp im re không dám hó hé tiếng nào.
Sau mấy giây lặng ngắt như tờ, đột nhiên...
"Bốp, bốp, bốp..."
Một tràng pháo tay vang lên bôm bốp từ hướng khác trong góc lớp.
Sau đó tiếng vỗ tay dần lan rộng ra, cuối cùng biến thành cả lớp ngồi vỗ. Dù là không phục hay bất đồng ý kiến thì cũng bị tiếng vỗ tay ngày càng lớn át đi cả.
Trong tiếng vỗ tay, Hạ Diên Điệp khẽ ngẩng đầu nhìn thầy giáo trẻ xa lạ chỉ mới gặp lần đầu đang nhìn mình cười dịu dàng trên bảng rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đây là chuyện đầu tiên cô làm.
Còn chuyện thứ hai...
Hạ Diên Điệp siết chặt ngón tay lại với nhau. Mãi đến khi tiếng vỗ tay kết thúc, tất cả mọi người quay lại với trạng thái học tập, cô mới chậm rãi thả lỏng...
Cô kiềm chế được không quay đầu lại nhìn.
- --
Ở hàng cuối cùng, Du Liệt lười biếng thả lỏng tay xuống trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Cao Đằng.
"Không phải chứ anh Liệt." Cao Đằng gãi đầu, giọng nói có đè thấp đến mấy cũng không giấu nổi vẻ không thể tin nổi: "Cậu đây... Đây là có ý gì vậy?"
"Chưa tỉnh ngủ."
Du Liệt vẫn giữ trạng thái uể oải lười biếng kia. Nói xong, anh lại cong eo nằm sấp xuống bàn, vừa nhắm mắt vừa phun ra nốt nửa câu còn lại:
"... Mộng du, không được à?"
Diêu Hoằng Nghị cúi đầu chơi điện thoại: "Chuyện trên diễn đàn mà cậu cũng tin à?"
"Không phải, cậu nghĩ mà xem, hồi lớp mười lúc học quân sự sáng nào bàn anh Liệt cũng chất đầy đồ ăn sáng đủ loại nhiều đến nỗi có thể mở một quán ăn sáng luôn kìa. Nhưng cậu đã bao giờ thấy anh Liệt ăn cái nào chưa? Chẳng phải lần nào cũng chia cho cả lớp à?"
"Có khi túi bánh bao kia là do cậu ấy giúp bà lão qua đường được người ta cảm ơn đấy."
"Vậy sao cậu ấy lại không cho tôi nếm chứ?"
"..."
Diêu Hoằng Nghị bị cậu ấy nói cho phát phiền nên buông lời ghét bỏ: "Nhưng dù anh Liệt có bạn gái thật thì cậu đau lòng cái gì?"
"Tối qua sau khi thấy bài đăng trên diễn đàn, tôi đã đặt cược cho Vu Mạt Mạt rồi! Nữ thần ba lê xinh đẹp biết bao, kỷ lục 2 phút 58 giây cũng là của cậu ấy mà, tại sao anh Liệt lại không thích cậu ấy chứ?"
"Cậu biết rõ không phải Vu Mạt Mạt mà."
"Vu Mạt Mạt mà đưa bữa ăn sáng tới chắc chắn là kiểu hộp giấy nhỏ có đường viền hoa và thắt nơ con bướm!"
"..."
Cao Đằng luyên thuyên một hồi không nghe thấy tiếng đáp lại bèn quay đầu sang hỏi: "Sao cậu nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Bất ngờ ấy mà." Diêu Hoằng Nghị vừa cảm thán vừa giơ tay lên xoa đầu Cao Đằng: "Đằng cưng nhà chúng ta thông minh hơn rồi."
Cao Đằng bị xoa đến nỗi đầu chúi xuống đất: "?"
" Diêu Hoằng Nghị cậu xoa chó đấy à? Gọi ai là Đằng cưng đấy? Mẹ cậu quay lại đây cho tôi!"
"..."
Tuần nào trường cấp ba Tân Đức cũng có một buổi lễ chào cờ. Trừ khi thời tiết không ủng hộ, nếu không nhà trường sẽ không bao giờ dây dưa làm lỡ việc này. Sáng thứ hai sau nửa tiết tự học, toàn trường phải tập hợp ngoài sân xếp hàng chào cờ.
Lãnh đạo nhà trường cũng thường mượn thời gian này để nghiêm túc dạy dỗ học sinh và đưa ra thông báo khen ngợi phê bình tuần trước.
Diêu Hoằng Nghị và Cao Đằng đến hơi muộn. Lúc cả hai tới thì các lớp đều đã xếp hàng đầy đủ cả rồi.
Nữ sinh lớp xung quanh lặng lẽ quay đầu nhìn bọn họ đi ngang qua rồi lại thất vọng quay đầu về khi không nhìn thấy bóng dáng người thứ ba.
Rõ ràng là hai người bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Cao Đằng đang mặt mày hớn hở lên kế hoạch: "Chờ đến tiết thể dục ngày mai tôi sẽ nhử anh Liệt, cậu chịu trách nhiệm giám sát nhé, xem xem có ai đưa nước cho cậu ấy... Ôi mẹ kiếp!"
"?" Diêu Hoằng Nghị khó hiểu quay sang.
"Thôi toang rồi." Cao Đằng vừa nhìn về phía sân khấu xong quay lại nói: "Kiều công công không có ở đây... Chắc chắn là đi kiểm tra lớp rồi! Nếu để ông ta bắt gặp anh Liệt đang nằm trong lớp thì chẳng phải sẽ to chuyện à?"
Vẻ mặt Diêu Hoằng Nghị cũng rất khó coi.
Kiều công công là biệt danh của trưởng ban kỷ luật Kiều Vượng Phát của trường cấp ba Tân Đức. Bởi vì cách nói chuyện của ông ta vừa ẻo lả vừa nhỏ nhẹ, lại yêu cầu nghiêm khắc quá đáng với học sinh nên chẳng biết từ bao giờ mà cái biệt danh này đã lưu truyền trong đám học sinh nghịch ngợm.
Mỗi lần ông ta chịu trách nhiệm tuần tra là nhất định phải bắt một đám trốn chào cờ đưa lên sân khấu phê bình cho bằng được.
Trùng hợp thay, ông ta cũng là người ghét Du Liệt nhất trong số các lãnh đạo trường.
Cao Đằng quay đầu chuẩn bị chạy lên lớp gọi Du Liệt xuống.
Ai ngờ cậu ấy còn chưa kịp nhấc chân đã bị chủ nhiệm lớp vô tình đi ngang qua gọi lại: "Diêu Hoằng Nghị, Cao Đằng! Hai em làm gì đấy? Buổi lễ chào cờ sắp bắt đầu rồi, mau về hàng đi."
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Cao Đằng bi tráng quay lại liếc nhìn phía lớp học: "Anh Liệt chú ý an toàn nhé, anh em không cứu được cậu rồi."
"..."
Mười phút sau.
Hạ Diên Điệp một mình một hàng đứng với thầy Miêu bên ngoài, đang yên lặng đọc quyển từ vựng nhỏ trong tay thì chợt nghe tiếng xôn xao từ trên sân khấu.
Ngay sau đó, thầy Miêu bên cạnh cô bất đắc dĩ "chậc" một tiếng.
"?"
Hạ Diên Điệp khó hiểu ngẩng đầu lên.
Ngay trên sân khấu phía trước, mấy học sinh đang đi theo sau lưng một thầy giáo bước lên, phần lớn đều ủ rũ cúi thấp đầu.
... Nói phần lớn là vì có ngoại lệ. Còn là một ngoại lệ hết sức gai mắt nữa là đằng khác.
Mái tóc đen nhánh vì nằm ngủ mà rối bù lên, trước khi bước lên sân khấu người nọ còn giơ tay lên che mắt lại như mới tỉnh dậy chưa kịp quen với ánh nắng loá mắt vậy.
Chờ đến khi anh thả tay xuống, viên đá tròn màu đen lại rơi vào lòng bàn tay, sau đó bị anh túm lấy nhét luôn cả tay cả đá vào túi. Chiếc áo màu xám đậm hơi xốc xếch để lộ bả vai rộng lớn và phần eo dẻo dai. Dưới lớp áo là đôi chân dài với tỷ lệ ưu tú quá đáng. Rõ ràng là đang bị phê bình nhưng trông anh lại chẳng khác gì người mẫu trên sàn chữ T. Thêm cả khí chất biếng nhác thờ ơ kia nữa, thảo nào lúc này hơn nửa nữ sinh bên dưới đều dán chặt mắt vào người anh.
Các học sinh hưng phấn kề tai xì xào bàn tán với nhau. Tiếng ồn dần tràn lan ra cả phạm vi Hạ Diên Điệp nghe rõ và không nghe rõ.
Cô gái bình thản giơ tay lên đẩy kính.
Thầy Miêu bên cạnh cô lúng túng đi về phía sân khấu chờ quyết định xử lý của nhà trường. Hạ Diên Điệp lắc đầu một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc từ vựng.
Chẳng qua mới đọc đến từ thứ ba, mấy câu tám chuyện khẽ khàng từ trong xó xỉnh nào đó đã chui thẳng vào tai cô.
"... Bạn gái á? Không thể nào?"
"Thật đấy, có người tận mắt nhìn thấy rồi cơ. Sáng nay anh Liệt cầm đồ ăn sáng vào lớp. Bây giờ nó còn đang nằm trên bàn học cậu ấy kia kìa."
"Vậy cũng đâu chứng minh được rằng cậu ấy có bạn gái đâu?"
"Hình như có học sinh nào đó thấy cảnh một cô gái kín đáo đưa đồ ăn cho cậu ấy bên ngoài trường."
"Hả? Chẳng lẽ là Đinh Hoài Tinh thật?"
"Cái này thì không biết, mọi người cũng đang đoán già đoán non kia kìa."
"..."
Trong nỗi khiếp sợ vô hình, quyển vở ghi từ vựng bị Hạ Diên Điệp siết nhăn một góc.
... Bạn gái á?
Nếu biết trước sẽ có cái tin vịt vớ vẩn này thì cô thà bị tra tấn lương tâm cũng sẽ không bao giờ mua bữa sáng cảm ơn trả hết nợ làm gì.
Tiếc rằng trên đời không có thuốc chữa hối hân.
Giờ Hạ Diên Điệp chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả, sẽ không ai nghĩ ra cô là người đưa đồ ăn sáng cho Du Liệt đâu. Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu lần nữa.
Trùng hợp là lúc này lại đến lượt người nào đó tiến lên nghe phê bình.
Trưởng ban kỷ luật Kiều Vượng Phát đứng trên bục nói mãi không ngừng nhưng học sinh đang ngẩng đầu lên phía dưới lại chỉ nhìn Du Liệt bên cạnh ông ta.
Hạ Diên Điệp cũng vậy.
Hình như lúc này Du Liệt cũng mang dáng vẻ lười biếng thờ ơ như này thì phải, nhưng trạng thái lạnh lùng như cô lập tất cả mọi người đó lại không cản nổi đám đông thích chú ý vào khuôn mặt kia. Khí chất cao ngạo lạnh như băng đó trông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, vàng giữa đống cát.
Có một số người sinh ra đã vậy rồi, rất khó để không để ý đến bọn họ.
Có lẽ Kiều Vượng Phát cũng phát hiện ra chuyện này. Ông ta đen mặt kết thúc mấy lời giáo dục dài như sớ: "Du Liệt, trốn chào cờ cũng được thôi nhưng đồng phục của em đâu? Tại sao không mặc đồng phục?"
"..."
Nghe đến đây, Du Liệt đang cắm hai tay trong túi cúi đầu cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt hẹp dài lười biếng híp lại như chưa tỉnh ngủ.
Anh vô thức liếc xuống dãy hàng ngay ngắn của lớp 11-1 và lớp 11-2, cuối cùng dừng lại ở một cô gái có bím tóc dài rất nổi bật.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Hạ Diên Điệp chợt dâng trào nỗi bất an khó hiểu.
Kiều Vượng Phát không nghe anh trả lời nên mặt càng khó coi hơn: "Thầy đang hỏi em đồng phục ở đâu? Lên đài chịu phê bình mà thái độ như vậy là đang muốn bị ghi lỗi đấy hả?"
Học sinh ngồi bên dưới đã bắt đầu nhận ra gì đó nên đồng loạt nhìn theo hướng Du Liệt đang nhìn về phía lớp 11-1.
Khoé mắt Hạ Diên Điệp giật một cái, đang chuẩn bị dịch người đi thì Du Liệt đứng phía trên đã cụp mắt xuống trước rồi.
Có lẽ là vì mới tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn của nam sinh nghe có vẻ hơi uể oải.
"Quên mất. Thầy thích thì cứ làm."
Chắc đến khi nói chuyện anh mới phát hiện ra ngủ dậy khô miệng nên vô thức cụp mắt liếm môi một cái, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt trở nên quyến rũ. ngôn tình hay
Bên dưới hơi lặng đi mấy giây rồi có nam sinh ngả ngớn huýt sáo ầm ĩ...
"Huýt!"
"Anh Liệt ngầu quá đê!"
"..."
Không biết là vì ánh sáng vừa lúc chiếu qua mái tóc đang rũ xuống của người đứng trên sân khấu, vì câu trả lời uể oải thờ ơ đã giúp cô che giấu hay là vì khoảnh khắc ánh mắt anh và cô giao nhau kia mà có một phút chốc Hạ Diên Điệp bỗng cảm thấy như vừa có thứ gì tựa cánh chim phẩy qua lồng ngực trống rỗng của mình.
Cô nghe thấy cả tiếng đôi cánh vỗ nhè nhẹ và tiếng gió nổi lên nữa.
Mà trên bầu trời vốn bị mây che kín lại lặng lẽ vạch ra một bóng mờ dài.
-
Ngày đầu tiên chính thức đi học ở trường mới của Hạ Diên Điệp cơ bản là thuận lợi.
Ừ, cơ bản là thế.
Hạ Diên Điệp ngồi nghĩ lung tung. Có hai học sinh giả vờ như không để ý đi ngang qua bàn của cô rồi cười mỉa liếc nhìn cái hộp bút đang mở ra trên bàn.
Hạ Diên Điệp lấy bút ra rồi nhìn lịch học hôm nay được viết ở góc bảng đen của lớp học.
Cuối buổi chiều có một tiết Vật lý.
Trước khi đi lấy nước, Kiều Xuân Thụ có nói với cô rằng giáo viên dạy Vật Lý lớp 11-1 họ Mạnh, là một thầy giáo tầm ba mươi văn nhã lịch sự, thường thì thầy rất tốt tính. Vì là giáo viên môn Vật lý mới của lớp 11-1 nên thầy Mạnh cũng mới dạy bọn họ có hai tuần thôi, thành ra còn rất nhiều khía cạnh chưa được khám phá.
Ngoài Toán ra thì Vật lý là môn mà Hạ Diên Điệp thích nhất.
Nói đúng hơn thì cô thích tất cả những môn học có thể sử dụng các định lý logic để quy nạp và giải quyết vấn đề chứ không cần phải học thuộc lòng.
Sau khi cô chia sẻ với Kiều Xuân Thụ về điều này, cô ấy chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rồi cuối cùng phun ra hai chữ.
Biến thái.
Hạ Diên Điệp cảm thấy mình rất vô tội.
Sau đó cô chợt nhớ ra người nào đó vừa “chào hỏi” mình bằng từ tương tự trong một câu hỏi cách đây không lâu.
"..."
Bàn tay đang lật vở của Hạ Diên Điệp hơi đờ ra, sau đó mày cũng nhíu lại.
Sao tự nhiên cô lại nhớ đến anh ta cơ chứ?
"Ấy? Thầy không vào lộn lớp đấy chứ?"
Một giọng nam xa lạ bất thình lình vang lên kéo hồn vía Hạ Diên Điệp về với thể xác. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp.
Thầy giáo trẻ tuổi ôm giáo án lùi về phía sau mấy bước nhìn kỹ bảng tên lớp rồi lại ngơ ngác nhìn Hạ Diên Điệp ngồi ở bàn đầu dãy thứ nhất hàng thứ hai.
Mấy giây sau thầy giáo trẻ mới kịp phản ứng: "Đây là học sinh mới tới lớp các em phải không?"
"Đúng rồi thầy Mạnh, có phải thầy lại không đọc tin nhắn thầy Miêu nhắn trong nhóm không?" Một nữ sinh trong lớp cười hì hì đáp lại: "Không phải thầy chặn thầy Miêu rồi đấy chứ?"
"Suỵt, chuyện này không thể nói bậy được đâu."
Mạnh Đức Lương cầm giáo án vào lớp, cười híp mắt đi lên bục giảng.
Thói quen trước khi bắt đầu giờ học của thầy Mạnh không giống các giáo viên khác cho lắm. Sau khi vào lớp, thầy ấy tập trung vào làm chuyện của mình trước, coi đám học sinh đang ồn ào nhốn nháo bên dưới như không tồn tại.
Đến khi chuông báo hiệu còn ba phút nữa là vào học vang lên, học sinh trong lớp bắt đầu tự giác quay về chỗ ngồi, trong lớp cũng dần yên tĩnh lại, Mạnh Đức Lương mới ngẩng đầu lên khỏi đống giáo án rồi cười híp mắt gọi Hạ Diên Điệp.
"Cô nhóc này trông giống người miền Nam ghê ha. Em chuyển từ đâu tới đây vậy?"
Hạ Diên Điệp hơi bất ngờ. Cô vừa ngẩng đầu lên chưa kịp trả lời đã có một giọng nam chẳng biết cất lên từ góc nào quái gở vứt ra một câu...
"Từ trong thôn tới!"
"..."
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà sau câu này lại có mấy tiếng cười như không kiềm chế nổi mà vang lên trong phòng học.
Hạ Diên Điệp khẽ mím môi, mượn động tác đẩy kính lặng lẽ cúi đầu xuống không nói một lời.
Rõ ràng là Mạnh Đức Lương ngồi trên bục giảng cũng sửng sốt.
Một hồi rất lâu sau đó thầy ấy vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mãi đến khi tiếng cười trong lớp lúng túng dừng lại, đám học sinh dẫn đầu cười ầm lên mới bắt đầu bất an liếc mắt nhìn trộm người thầy đeo kính gọng vàng từ đầu đến cuối vẫn luôn cười híp mắt nhìn bọn họ nhưng không nói tiếng nào.
Có học sinh vào lớp hơi muộn một chút, ví dụ như Kiều Xuân Thụ chạy xuống tầng một mới lấy được nước nóng vừa vào đến nơi đã phát hiện ra bầu không khí quái dị này. Bọn họ đều lặng lẽ quay về chỗ ngồi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kiều Xuân Thụ lặng lẽ quay đầu cẩn thận nói bằng khẩu hình miệng với Hạ Diên Điệp:
"Chuyện gì thế? Thầy Tiểu Mạnh giận rồi hả?"
"Trông dáng vẻ thầy ấy đâu có giống giận đâu?"
Hạ Diên Điệp khẽ lắc đầu.
Một giây tiếp theo, chuông vào học chính thức vang lên.
Sau tiếng chuông, lớp học càng có vẻ yên tĩnh. Nụ cười trên mặt Mạnh Đức Lương cuối cùng cũng phai đi. Thầy ấy ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói kia, nơi đó có một nam sinh nổi tiếng là thích gây rối. Lúc này nam sinh đó đang cúi đầu rất thấp, dáng vẻ có chết cũng không chịu ngẩng đầu.
"Hồi mới dạy các em tiết đầu thầy đã từng tự giới thiệu rồi nhưng lại quên nói với các em chuyện này. Hồi bé thầy cũng là một đứa trẻ ở nông thôn." Mạnh Đức Lương giơ ngón trỏ lên đẩy mắt kính: "Nếu từ nông thôn tới đồng nghĩa với việc thấp hơn các em một tầng thì hay là để thầy đi xuống ngồi dưới nghe đi, các em ai cảm thấy mình sinh ra ở thành phố là cao hơn người khác một bậc thì lên dạy nhé, được không?"
"..."
Thầy giáo trẻ trên bục giảng đúng là rất nhã nhặn lịch sự, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng và bình thản nhưng lại doạ cho học sinh trong lớp im re không dám hó hé tiếng nào.
Sau mấy giây lặng ngắt như tờ, đột nhiên...
"Bốp, bốp, bốp..."
Một tràng pháo tay vang lên bôm bốp từ hướng khác trong góc lớp.
Sau đó tiếng vỗ tay dần lan rộng ra, cuối cùng biến thành cả lớp ngồi vỗ. Dù là không phục hay bất đồng ý kiến thì cũng bị tiếng vỗ tay ngày càng lớn át đi cả.
Trong tiếng vỗ tay, Hạ Diên Điệp khẽ ngẩng đầu nhìn thầy giáo trẻ xa lạ chỉ mới gặp lần đầu đang nhìn mình cười dịu dàng trên bảng rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đây là chuyện đầu tiên cô làm.
Còn chuyện thứ hai...
Hạ Diên Điệp siết chặt ngón tay lại với nhau. Mãi đến khi tiếng vỗ tay kết thúc, tất cả mọi người quay lại với trạng thái học tập, cô mới chậm rãi thả lỏng...
Cô kiềm chế được không quay đầu lại nhìn.
- --
Ở hàng cuối cùng, Du Liệt lười biếng thả lỏng tay xuống trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Cao Đằng.
"Không phải chứ anh Liệt." Cao Đằng gãi đầu, giọng nói có đè thấp đến mấy cũng không giấu nổi vẻ không thể tin nổi: "Cậu đây... Đây là có ý gì vậy?"
"Chưa tỉnh ngủ."
Du Liệt vẫn giữ trạng thái uể oải lười biếng kia. Nói xong, anh lại cong eo nằm sấp xuống bàn, vừa nhắm mắt vừa phun ra nốt nửa câu còn lại:
"... Mộng du, không được à?"