Cao Đằng là người cuối cùng rời đi, cậu ấy đi một cách miễn cưỡng, bước một bước là lại quay đầu 3 lần.
Sau đó bị Du Liệt đá ra khỏi cửa biệt thự.
Đến khi Du Liệt quay lại tầng hai, cửa phòng dành cho khách nơi Hạ Diên Điệp ở đã mở rộng. Cô gái đứng bên cạnh cửa sổ, đang chậm rãi dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Người kia đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn vào trong phòng, hơi nhướng mày.
“Có hai cái ghế dựa à?”
Động tác tay của Hạ Diên Điệp dừng lại, nhìn xuống theo lời anh nói, ánh mắt dừng lại trên hai cái ghế trước bàn học. Một cái là ghế ban đầu đã có, một cái khác là cách đây không lâu nhân lúc chú tài xế đi cản Cao Đằng lại, cô đã bê từ ban công nhỏ trong phòng cho khách vào đây, lúc này cô mới chỉ kịp dọn dẹp sách vở với văn phòng phẩm trên bàn một chút, chứ chưa kịp để ghế về chỗ cũ.
Du Liệt lại liếc mắt nhìn bàn học, đã hiểu rõ.
Anh dựa vào cửa quay mặt đi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu muốn Cao Đằng tưởng cậu ở đây chỉ để làm gia sư dạy kèm cho tôi thôi à?”
Bên cạnh bàn, lông mi của cô gái nhẹ nhàng cụp xuống sau thấu kính: “Nếu như cậu ấy xông vào.”
“Cậu cảm thấy cậu ta sẽ tin à?”
Hạ Diên Điệp cầm lấy mấy quyển sách đã xếp gọn trên bàn cho đến khi chúng bằng phẳng, sau đó cô mới ngập ngừng nói tiếp: “Chỉ số thông minh của cậu ấy không cao, tôi sẽ khiến cậu ấy tin.”
Du Liệt cười khanh khách.
Cũng đúng.
Một con hồ ly nhỏ hai mặt gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Anh không cần thiết phải giải quyết mọi việc cho cô.
Du Liệt đứng dựa vào cạnh cửa xoay người, đang chuẩn bị rời đi. Nhưng anh còn chưa đi ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy bị gió thổi ra khỏi phòng.
“Cảm ơn cậu.”
“...”
Du Liệt dừng lại.
Bỗng anh mỉm cười, bất ngờ mà khó kiềm chế, Du Liệt khẽ cười ngoài đầu nhìn lại: “Cái gì thế?”
Đôi mắt vốn bình tĩnh không chút gợn sóng của Hạ Diên Điệp dường như bị xé toạc bởi tiếng cười của người kia. Chút cảm xúc bực bội để lộ ra khiến đường nét khuôn mặt cô dưới tròng kính cũng sinh động hơn phần nào.
Chỉ là cô gái lại nhanh chóng bình tĩnh lại, đờ đẫn không chút biểu cảm…
“Đóng hộ cửa lại. Cảm ơn.”
Ý cười trong giọng nói khàn khàn của người kia còn chưa dừng lại: “Cậu tưởng tôi là tài xế của cậu hả.”
Hạ Diên Điệp không thèm nghe lời cợt nhả của anh.
Mà Du Liệt đi ra ngoài hình như nhớ đến gì đấy, đôi chân dài lười biếng lùi bước, phần thân trên dựa lên cạnh cửa hơi ngửa người ra sau: “Có phải lúc trước ở trên cầu thang cậu đã đồng ý với tôi một điều kiện không.”
“?”
Hạ Diên Điệp đi đến đóng cửa mà không đề phòng, dừng lại một lúc, sau đó cô nắm lấy tay nắm cửa, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vừa vô hại vừa qua loa cho có lệ:
“Cậu cả cậu quên rồi à, điều kiện tiên quyết là cậu phải giấu chuyện tôi đang ở nhà cậu giúp tôi.”
Du Liệt hơi híp mắt, không quan tâm đến xưng hô kia của cô: “Tôi có không làm thế à?”
“Không có mà.”
“?”
Hạ Diên Điệp dừng lại mấy giây, cố ý từ từ làm ra biểu cảm ngạc nhiên: “Tôi không phải hồ ly hả?”
“À, hoá ra lúc cậu nói hồ ly với hồ ly nhỏ đấy không phải là đang nói chuyện với tôi. Đấy là do tôi hiểu nhầm, sau này chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ.”
Đến lúc này, Du Liệt mới hiểu được ý của cô gái trước mặt.
… Cô bảo anh rút lại cái xưng hô hồ ly.
Du Liệt thấp giọng nói: “Không sao hết.”
“?” Hạ Diên Điệp cảnh giác nhìn anh.
“Bỏ điều kiện đi, coi như tôi đang cứu trợ động vật hoang dã đi vậy.”
“...?”
Cậu cả đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi trêu chọc hồ ly, xoay người rời đi.
Để lại hồ ly nhỏ mặt không biểu cảm đứng tại chỗ nghiến răng.
…
Chờ đến thứ hai, cô sẽ đánh ngất vị cậu cả này, sau đó nhét vào trong bao tải rồi khiêng thẳng đến chỗ đám côn đồ kia vậy.
…
Vào buổi chiều chủ nhật của kỳ nghỉ lễ, theo thông lệ của trường cấp ba Tân Đức sẽ phải quay về trường sớm.
Hạ Diên Điệp vẫn bảo chú tài xế cho cô xuống xe trước, sau bài học lần trước đi đưa bánh bao suýt chút nữa bị người khác nhìn thấy, lần này cô chọn một con hẻm xa hơn.
Trên đường đi có trì hoãn một lát, chờ đến khi cô vào phòng học thì lớp 11/1 đã đến gần đủ.
Vào phòng học, Hạ Diên Điệp đã phát hiện bầu không khí trong lớp cực kỳ kỳ lạ, dường như trong bầu không khí có cảm giác căng thẳng nghìn cân treo sợi tóc.
Hạ Diên Điệp đi về phía bàn học, vô thức liếc nhìn hàng cuối cùng.
Trống rỗng.
… Rõ ràng Du Liệt đến sớm hơn cô mười phút, vì sao anh lại không có mặt ở đây?
Hạ Diên Điệp đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy Kiều Xuân Thụ vẫy tay với cô: “Hồ điệp nhỏ, mau, mau ngồi xuống đi.”
“...”
Từ tuần trước Kiều Xuân Thụ đã bắt đầu gọi cô với biệt danh hồ điệp nhỏ, vì đấu tranh không có kết quả nên cô cũng không muốn phí công phí sức sửa lại nữa.
“Thế mà tuần trước tớ lại quên nói với cậu, cuối tuần muốn gọi điện tìm cậu mà cũng không được luôn!” Kiều Xuân Thụ lộ ra biểu cảm đau khổ không nói nổi: “Mỗi tháng trường cấp ba Tân Đức đều có một kỳ thi tháng vào buổi chiều chủ nhật tuần đầu tiên của tháng, khoa học tự nhiên chúng ta chỉ cần thi ngoại ngữ toán với các môn tự nhiên, cậu mau đi chuẩn bị đi!”
Hạ Diên Điệp nghe thấy vậy thì sửng sốt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, cô gật đầu: “Bầu không khi trong lớp kỳ lạ như vậy là vì thi tháng à?”
“Đương nhiên là không đến mức đấy. Có thể tạo ra bầu không khí như này thì trong lớp ta chỉ có một cậu cả mới làm được thôi.”
Hạ Diên Điệp khó hiểu: “Không phải cậu ấy vừa mới đến trường thôi sao?”
“Đúng vậy, ai bảo mấy người kia tìm đường chết làm gì, bọn họ nhân lúc thầy Miêu không có ở phòng học chiếu chương trình, không biết sao xui xẻo thế nào lại nhắc đến Vân Hoan. Anh Liệt chưa có ném bọn họ đi đã coi như hôm nay tâm trạng cậu ta rất tốt rồi đấy.”
“Vân, Hoan?”
Cái tên này khiến Hạ Diên Điệp hơi sững sờ, hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu rồi, hơn nữa còn từ chỗ cả chú tài xế nhà họ Du...
“Hả, cậu không biết Vân Hoan à?” Kiều Xuân Thụ nhìn quanh phòng học, dường như đang xác định không có nguy hiểm nào, lúc này mới thì thầm vào tai cô: “Cô ấy là nữ MC xinh đẹp nổi tiếng vào tầm mười năm trước ở thành phố Khôn chúng ta, cô ấy rất xinh đẹp, có khí chất, giọng cũng rất hay, trong trường học cũng có rất nhiều người là fans của cô ấy đấy.”
Hạ Diên Điệp đột nhiên nhớ ra.
Đúng thật là chú tài xế có nhắc đến…
Nhà họ Du có hai chủ, ông Du Hoài Cẩn và bà Vân Hoan.
“Thế nên bọn họ nhắc đến mẹ của Du Liệt?”
“!”
Kiều Xuân Thụ lại suýt chút nữa nhào lên bịt miệng cô: “Mẹ ơi, hồ điệp nhỏ cậu không muốn sống nữa à!”
Thấy Kiều Xuân Thụ xanh mặt, Hạ Diên Điệp nhịn không né ra.
“Cậu tuyệt đối không được nói câu này trước mặt anh Liệt đâu đấy! Hồi lớp mười trong lớp có người nhắc đến, suýt chút nữa bị ánh mắt cậu ta lột da luôn đấy!”
Kiều Xuân Thụ xác nhận Du Liệt vẫn chưa quay lại phòng học, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lại quay lại: “Cậu vừa mới đến nên không biết, Vân Hoan không phải mẹ đẻ của Du Liệt mà là mẹ trẻ của cậu ta, à không phải, mẹ kế.”
“...”
Lượng tin tức của câu này có hơi lớn, Hạ Diên Điệp tiêu hóa một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu: “Ồ.”
Nói xong, Hạ Diên Điệp xoay người cởi cặp sách ra, lấy sách giáo khoa với bài tập của mình ra ngoài.
Kiều Xuân Thụ: “...”
Kiều Xuân Thụ: “?”
“Có phải cậu không hiểu ý tớ không thế hồ điệp nhỏ?”
“Tớ hiểu mà.” Cô gái tiếp tục lấy sách, không ngẩng đầu lên.
“Vậy cậu không muốn hỏi thêm chút nữa à?”
“Ừ… Tớ không muốn lắm.”
Kiều Xuân Thụ yên lặng một lúc lâu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm khiến Hạ Diên Điệp nổi da gà, cuối cùng cô ấy nói: “Chắc chắn sau này con đường tương lai của cậu sẽ rộng mở, tớ muốn ôm đùi cậu trước.”
“?” Hạ Diên Điệp không hiểu gì quay đầu lại.
“Cậu đã biến thái đến mức thoát khỏi bản năng tò mò và ham muốn buôn chuyện cơ bản nhất của con người rồi, tớ thật sự không thể nghĩ ra còn có thứ gì có thể ngăn cản cậu hướng đến một mục tiêu nào đấy luôn ấy?”
Cô gái suy nghĩ, khóe mắt thoáng cụp xuống: “Trộm vía vì câu này của cậu.”
Bốn môn thi tháng diễn ra trong một buổi chiều cùng với buổi tối. Ngoại trừ độ khó của tiếng Anh đối với Hạ Diên Điệp có hơi giống cuốn thiên thư chứa đầy những từ ngữ khó hiểu, còn ba môn còn lại cô đều làm trôi chảy, nhanh chóng.
Mà Du Liệt thì cả ngày chưa thấy anh xuất hiện lần nào.
Mãi cho đến ngày hôm sau, cũng chính là buổi chiều thứ hai.
Trước thể dục giữa giờ là tiết tiếng anh của thầy Miêu, cuối cùng bóng dáng cao ráo suy sụp của cậu cả Du cũng lững thững, dần dần xuất hiện ngoài cửa phòng học.
Nhìn bộ dạng anh có vẻ như thức trắng đêm, không biết anh đã trở về từ lúc nào, mái tóc rối bù bị mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu đè lên, dưới mí mắt sâu thẳm có quầng thâm mờ mờ, dường như đôi mắt đào hoa hai mí cũng lộ rõ nếp nhăn vì mệt mỏi, cũng càng lạnh lùng hơn.
Du Liệt cũng không mặc đồng phục, anh mặt một cái áo phông tay lỡ oversize màu đen, bên dưới mặc một cái quần jean.
So với quần áo thì bộ dạng anh càng lười biếng hơn, ngoại trừ phần xương cổ tay sắc bén lộ ra để nắm lấy quai cặp đeo trên vai thì nhìn anh không có chỗ nào giống học sinh, xung quanh anh lộ ra khí thế “ai đến gần tôi là chết” lạnh như băng.
Nhìn anh khác hẳn với bộ dạng cậu cả tao nhã, cao quý mọi ngày, mà lại toát ra cảm giác gợi cảm, sa sút khác lạ.
Biểu cảm của Kiều Xuân Thụ phức tạp, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải cậu ấy đi đập đài truyền hình rồi mới về đâu đúng không.”
Hạ Diên Điệp ngước mắt, đang định nói qua loa cho qua chủ đề này.
Đúng lúc này, chiếc áo phông mỏng màu đen rộng thùng thình trên người người kia đi lướt qua bàn của hai người, hơi thở thoang thoảng mùi nicotin phả vào mặt cô…
“Hắt xì.”
Hạ Diên Điệp va người vào bàn.
“...”
Bỗng nhiên, đôi chân dài của Du Liệt dừng lại.
Kiều Xuân Thụ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Hạ Diên Điệp, mà các bạn còn lại trong phòng học cũng có người công khai có người âm thầm nhìn chằm chằm Du Liệt, lúc này tất cả mọi người đều vô thức nín thở.
Đã có người bắt đầu thầm mặc niệm trong lòng cho Hạ Diên Điệp.
Từng giây chậm rãi trôi qua.
Hạ Diên Điệp nhận lấy khăn giấy Kiều Xuân Thụ đưa đến, che trước mũi mình, cô ngước mắt nhìn qua cặp kính gọng đen, đối diện với đôi mắt đen nhánh đang nhìn xuống cô của Du Liệt…
Lần thứ ba.
Người này dùng ánh mắt để mắng cô.
Hạ Diên Điệp thù dai nghĩ, cô vò khăn giấy, giọng nói yếu ớt: “Thực sự rất xin lỗi bạn Du Liệt, tôi không cố ý đâu.”
Du Liệt không nhúc nhích, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ ra cảm giác có phần lạnh lùng sắc bén.
Anh đối diện với hồ ly nhỏ ngồi sau bàn.
Cái cằm trơn bóng lạnh lùng hơi bạnh ra, Du Liệt cúi xuống nhìn cô, xương gò má bị cắn nhẹ như muốn đè nén cơn ngứa ngáy bực bội đang bùng lên.
Du Liệt còn chưa kịp có phản ứng cảm xúc gì, cô gái dùng khăn giấy bịt mũi, lại không kiềm chế được hắt xì thêm hai ba cái…
Cái mũi thon trắng nõn cũng đỏ ửng.
Lần này đổi lại là trong lòng Hạ Diên Điệp thấy hơi bực bội, cô không nhịn được ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn ra khỏi cái kính, ra hiệu cho người đang đứng trước bàn tránh ra.
Du Liệt bị cô đánh thức khỏi cảm xúc, hơi tức giận cười, anh quay mặt đi, đầu lưỡi chống lên hàm trên một lúc, lúc này mới kìm nén được cảm xúc quay đầu lại.
Chống tay lên bàn học của cô gái, nam sinh hơi cúi người.
“Cậu thật sự là người miền núi đấy à.” Giọng nói của Du Liệt hơi khàn khàn, giống như đang ghét bỏ nhưng cũng mang theo chút ý cười, đôi mắt đen nhanh sâu thẳm như mực…
“Y như đồ yếu ớt vậy.”
“?” Hạ Diên Điệp đang bịt mũi không nhịn được nhíu mày ngẩng đầu lên: “??”
Người xấu đi tố chuyện trước.
“Bạn Du, cậu...”
Hạ Diên Điệp liếc nhìn bóng dáng thầy Miêu, giọng điệu lập tức trở nên chân thành hơn: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cậu còn chưa trưởng thành đâu đấy, hút nhiều thuốc như thế sẽ không tốt cho cơ thể đang phát triển đâu.”
Du Liệt: “?”
Chút cảm xúc của anh còn chưa kịp hiện lên trên ánh mắt và đuôi lông mày lạnh lùng, giọng nói kinh hãi của thầy Miêu đã vang lên từ ngoài cửa:
“Hút thuốc cái gì, hút thuốc gì cơ?! Du Liệt em… Em, em… Are you crazy?? How dare you do such a thing that could ruin all of your life??”
Rõ ràng thầy Miêu cũng tức với rất sốc, đến cả tiếng mẹ đẻ cũng không thể nói lưu loát.
Làm ông ấy phải phát huy chuyên môn của giáo viên tiếng Anh.
Hạ Diên Điệp nghe như đang nghe thiên thư, nhưng đúng thật đây là lần đầu tiên cô nghe thấy phát âm trôi chảy thậm chí còn duyên dáng như vậy ở ngoài đời thật… Đến cả cái đầu hói của thầy Miêu cũng trở nên đáng kính đáng yêu.
Du Liệt tức giận đến nỗi muốn cười.
Hồ ly nhỏ hắt cho anh một chậu nước bẩn lúc này không thèm nhìn anh, nhưng lại đang nhìn chằm chằm thầy Miêu ở ngoài cửa, hoàn toàn quên mất bản thân cô đã gây ra tội ác gì, trong đôi mắt màu hổ phách dường như đang lấp lánh một thứ gì đó giống như khát khao.
“Được lắm, hồ ly.”
Du Liệt xoay người, yết hầu khẽ di chuyển.
Hạ Diên Điệp không thèm cho anh chút phản ứng nào.
Kiều Xuân Thụ ở bên cạnh cũng đã sốc, đầu lúc quay trái lúc quay phải nhìn hai người giống như cái trống lắc có hai đầu cố định, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Du Liệt ung dung xoay người, anh rút tay ra khỏi túi, nâng lên một nửa cho có lệ, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Mà giọng nói mệt mỏi hơi khàn có phần gợi cảm của anh còn quyến rũ hơn cả đôi tay:
“Em không hút. Em ở bên ngoài nên bị ám mùi.”
Thầy Miêu nửa tin nửa ngờ, quay đầu đi ra ngoài: “Em ra ngoài với thầy đã!”
“...”
Thầy Miêu vừa mới xoay người, nhớ ra gì đấy: “Đúng rồi, Hạ Diên Điệp đâu?”
“Em đây.” Cô gái hoàn hồn, trả lời.
“Áo sơ mi đồng phục với váy thầy đặt cho em đã đến rồi, em đến văn phòng thấy lấy đi. Trước khi tập thể dục giữa giờ em nhớ thay đấy.”
Hạ Diên Điệp ngạc nhiên một lúc, ngay sau đó cô gật đầu: “Cảm ơn thầy.”
Sau đó bị Du Liệt đá ra khỏi cửa biệt thự.
Đến khi Du Liệt quay lại tầng hai, cửa phòng dành cho khách nơi Hạ Diên Điệp ở đã mở rộng. Cô gái đứng bên cạnh cửa sổ, đang chậm rãi dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Người kia đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn vào trong phòng, hơi nhướng mày.
“Có hai cái ghế dựa à?”
Động tác tay của Hạ Diên Điệp dừng lại, nhìn xuống theo lời anh nói, ánh mắt dừng lại trên hai cái ghế trước bàn học. Một cái là ghế ban đầu đã có, một cái khác là cách đây không lâu nhân lúc chú tài xế đi cản Cao Đằng lại, cô đã bê từ ban công nhỏ trong phòng cho khách vào đây, lúc này cô mới chỉ kịp dọn dẹp sách vở với văn phòng phẩm trên bàn một chút, chứ chưa kịp để ghế về chỗ cũ.
Du Liệt lại liếc mắt nhìn bàn học, đã hiểu rõ.
Anh dựa vào cửa quay mặt đi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu muốn Cao Đằng tưởng cậu ở đây chỉ để làm gia sư dạy kèm cho tôi thôi à?”
Bên cạnh bàn, lông mi của cô gái nhẹ nhàng cụp xuống sau thấu kính: “Nếu như cậu ấy xông vào.”
“Cậu cảm thấy cậu ta sẽ tin à?”
Hạ Diên Điệp cầm lấy mấy quyển sách đã xếp gọn trên bàn cho đến khi chúng bằng phẳng, sau đó cô mới ngập ngừng nói tiếp: “Chỉ số thông minh của cậu ấy không cao, tôi sẽ khiến cậu ấy tin.”
Du Liệt cười khanh khách.
Cũng đúng.
Một con hồ ly nhỏ hai mặt gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Anh không cần thiết phải giải quyết mọi việc cho cô.
Du Liệt đứng dựa vào cạnh cửa xoay người, đang chuẩn bị rời đi. Nhưng anh còn chưa đi ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy bị gió thổi ra khỏi phòng.
“Cảm ơn cậu.”
“...”
Du Liệt dừng lại.
Bỗng anh mỉm cười, bất ngờ mà khó kiềm chế, Du Liệt khẽ cười ngoài đầu nhìn lại: “Cái gì thế?”
Đôi mắt vốn bình tĩnh không chút gợn sóng của Hạ Diên Điệp dường như bị xé toạc bởi tiếng cười của người kia. Chút cảm xúc bực bội để lộ ra khiến đường nét khuôn mặt cô dưới tròng kính cũng sinh động hơn phần nào.
Chỉ là cô gái lại nhanh chóng bình tĩnh lại, đờ đẫn không chút biểu cảm…
“Đóng hộ cửa lại. Cảm ơn.”
Ý cười trong giọng nói khàn khàn của người kia còn chưa dừng lại: “Cậu tưởng tôi là tài xế của cậu hả.”
Hạ Diên Điệp không thèm nghe lời cợt nhả của anh.
Mà Du Liệt đi ra ngoài hình như nhớ đến gì đấy, đôi chân dài lười biếng lùi bước, phần thân trên dựa lên cạnh cửa hơi ngửa người ra sau: “Có phải lúc trước ở trên cầu thang cậu đã đồng ý với tôi một điều kiện không.”
“?”
Hạ Diên Điệp đi đến đóng cửa mà không đề phòng, dừng lại một lúc, sau đó cô nắm lấy tay nắm cửa, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vừa vô hại vừa qua loa cho có lệ:
“Cậu cả cậu quên rồi à, điều kiện tiên quyết là cậu phải giấu chuyện tôi đang ở nhà cậu giúp tôi.”
Du Liệt hơi híp mắt, không quan tâm đến xưng hô kia của cô: “Tôi có không làm thế à?”
“Không có mà.”
“?”
Hạ Diên Điệp dừng lại mấy giây, cố ý từ từ làm ra biểu cảm ngạc nhiên: “Tôi không phải hồ ly hả?”
“À, hoá ra lúc cậu nói hồ ly với hồ ly nhỏ đấy không phải là đang nói chuyện với tôi. Đấy là do tôi hiểu nhầm, sau này chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ.”
Đến lúc này, Du Liệt mới hiểu được ý của cô gái trước mặt.
… Cô bảo anh rút lại cái xưng hô hồ ly.
Du Liệt thấp giọng nói: “Không sao hết.”
“?” Hạ Diên Điệp cảnh giác nhìn anh.
“Bỏ điều kiện đi, coi như tôi đang cứu trợ động vật hoang dã đi vậy.”
“...?”
Cậu cả đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi trêu chọc hồ ly, xoay người rời đi.
Để lại hồ ly nhỏ mặt không biểu cảm đứng tại chỗ nghiến răng.
…
Chờ đến thứ hai, cô sẽ đánh ngất vị cậu cả này, sau đó nhét vào trong bao tải rồi khiêng thẳng đến chỗ đám côn đồ kia vậy.
…
Vào buổi chiều chủ nhật của kỳ nghỉ lễ, theo thông lệ của trường cấp ba Tân Đức sẽ phải quay về trường sớm.
Hạ Diên Điệp vẫn bảo chú tài xế cho cô xuống xe trước, sau bài học lần trước đi đưa bánh bao suýt chút nữa bị người khác nhìn thấy, lần này cô chọn một con hẻm xa hơn.
Trên đường đi có trì hoãn một lát, chờ đến khi cô vào phòng học thì lớp 11/1 đã đến gần đủ.
Vào phòng học, Hạ Diên Điệp đã phát hiện bầu không khí trong lớp cực kỳ kỳ lạ, dường như trong bầu không khí có cảm giác căng thẳng nghìn cân treo sợi tóc.
Hạ Diên Điệp đi về phía bàn học, vô thức liếc nhìn hàng cuối cùng.
Trống rỗng.
… Rõ ràng Du Liệt đến sớm hơn cô mười phút, vì sao anh lại không có mặt ở đây?
Hạ Diên Điệp đang thấy kỳ lạ thì nghe thấy Kiều Xuân Thụ vẫy tay với cô: “Hồ điệp nhỏ, mau, mau ngồi xuống đi.”
“...”
Từ tuần trước Kiều Xuân Thụ đã bắt đầu gọi cô với biệt danh hồ điệp nhỏ, vì đấu tranh không có kết quả nên cô cũng không muốn phí công phí sức sửa lại nữa.
“Thế mà tuần trước tớ lại quên nói với cậu, cuối tuần muốn gọi điện tìm cậu mà cũng không được luôn!” Kiều Xuân Thụ lộ ra biểu cảm đau khổ không nói nổi: “Mỗi tháng trường cấp ba Tân Đức đều có một kỳ thi tháng vào buổi chiều chủ nhật tuần đầu tiên của tháng, khoa học tự nhiên chúng ta chỉ cần thi ngoại ngữ toán với các môn tự nhiên, cậu mau đi chuẩn bị đi!”
Hạ Diên Điệp nghe thấy vậy thì sửng sốt, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, cô gật đầu: “Bầu không khi trong lớp kỳ lạ như vậy là vì thi tháng à?”
“Đương nhiên là không đến mức đấy. Có thể tạo ra bầu không khí như này thì trong lớp ta chỉ có một cậu cả mới làm được thôi.”
Hạ Diên Điệp khó hiểu: “Không phải cậu ấy vừa mới đến trường thôi sao?”
“Đúng vậy, ai bảo mấy người kia tìm đường chết làm gì, bọn họ nhân lúc thầy Miêu không có ở phòng học chiếu chương trình, không biết sao xui xẻo thế nào lại nhắc đến Vân Hoan. Anh Liệt chưa có ném bọn họ đi đã coi như hôm nay tâm trạng cậu ta rất tốt rồi đấy.”
“Vân, Hoan?”
Cái tên này khiến Hạ Diên Điệp hơi sững sờ, hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu rồi, hơn nữa còn từ chỗ cả chú tài xế nhà họ Du...
“Hả, cậu không biết Vân Hoan à?” Kiều Xuân Thụ nhìn quanh phòng học, dường như đang xác định không có nguy hiểm nào, lúc này mới thì thầm vào tai cô: “Cô ấy là nữ MC xinh đẹp nổi tiếng vào tầm mười năm trước ở thành phố Khôn chúng ta, cô ấy rất xinh đẹp, có khí chất, giọng cũng rất hay, trong trường học cũng có rất nhiều người là fans của cô ấy đấy.”
Hạ Diên Điệp đột nhiên nhớ ra.
Đúng thật là chú tài xế có nhắc đến…
Nhà họ Du có hai chủ, ông Du Hoài Cẩn và bà Vân Hoan.
“Thế nên bọn họ nhắc đến mẹ của Du Liệt?”
“!”
Kiều Xuân Thụ lại suýt chút nữa nhào lên bịt miệng cô: “Mẹ ơi, hồ điệp nhỏ cậu không muốn sống nữa à!”
Thấy Kiều Xuân Thụ xanh mặt, Hạ Diên Điệp nhịn không né ra.
“Cậu tuyệt đối không được nói câu này trước mặt anh Liệt đâu đấy! Hồi lớp mười trong lớp có người nhắc đến, suýt chút nữa bị ánh mắt cậu ta lột da luôn đấy!”
Kiều Xuân Thụ xác nhận Du Liệt vẫn chưa quay lại phòng học, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lại quay lại: “Cậu vừa mới đến nên không biết, Vân Hoan không phải mẹ đẻ của Du Liệt mà là mẹ trẻ của cậu ta, à không phải, mẹ kế.”
“...”
Lượng tin tức của câu này có hơi lớn, Hạ Diên Điệp tiêu hóa một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu: “Ồ.”
Nói xong, Hạ Diên Điệp xoay người cởi cặp sách ra, lấy sách giáo khoa với bài tập của mình ra ngoài.
Kiều Xuân Thụ: “...”
Kiều Xuân Thụ: “?”
“Có phải cậu không hiểu ý tớ không thế hồ điệp nhỏ?”
“Tớ hiểu mà.” Cô gái tiếp tục lấy sách, không ngẩng đầu lên.
“Vậy cậu không muốn hỏi thêm chút nữa à?”
“Ừ… Tớ không muốn lắm.”
Kiều Xuân Thụ yên lặng một lúc lâu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm khiến Hạ Diên Điệp nổi da gà, cuối cùng cô ấy nói: “Chắc chắn sau này con đường tương lai của cậu sẽ rộng mở, tớ muốn ôm đùi cậu trước.”
“?” Hạ Diên Điệp không hiểu gì quay đầu lại.
“Cậu đã biến thái đến mức thoát khỏi bản năng tò mò và ham muốn buôn chuyện cơ bản nhất của con người rồi, tớ thật sự không thể nghĩ ra còn có thứ gì có thể ngăn cản cậu hướng đến một mục tiêu nào đấy luôn ấy?”
Cô gái suy nghĩ, khóe mắt thoáng cụp xuống: “Trộm vía vì câu này của cậu.”
Bốn môn thi tháng diễn ra trong một buổi chiều cùng với buổi tối. Ngoại trừ độ khó của tiếng Anh đối với Hạ Diên Điệp có hơi giống cuốn thiên thư chứa đầy những từ ngữ khó hiểu, còn ba môn còn lại cô đều làm trôi chảy, nhanh chóng.
Mà Du Liệt thì cả ngày chưa thấy anh xuất hiện lần nào.
Mãi cho đến ngày hôm sau, cũng chính là buổi chiều thứ hai.
Trước thể dục giữa giờ là tiết tiếng anh của thầy Miêu, cuối cùng bóng dáng cao ráo suy sụp của cậu cả Du cũng lững thững, dần dần xuất hiện ngoài cửa phòng học.
Nhìn bộ dạng anh có vẻ như thức trắng đêm, không biết anh đã trở về từ lúc nào, mái tóc rối bù bị mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu đè lên, dưới mí mắt sâu thẳm có quầng thâm mờ mờ, dường như đôi mắt đào hoa hai mí cũng lộ rõ nếp nhăn vì mệt mỏi, cũng càng lạnh lùng hơn.
Du Liệt cũng không mặc đồng phục, anh mặt một cái áo phông tay lỡ oversize màu đen, bên dưới mặc một cái quần jean.
So với quần áo thì bộ dạng anh càng lười biếng hơn, ngoại trừ phần xương cổ tay sắc bén lộ ra để nắm lấy quai cặp đeo trên vai thì nhìn anh không có chỗ nào giống học sinh, xung quanh anh lộ ra khí thế “ai đến gần tôi là chết” lạnh như băng.
Nhìn anh khác hẳn với bộ dạng cậu cả tao nhã, cao quý mọi ngày, mà lại toát ra cảm giác gợi cảm, sa sút khác lạ.
Biểu cảm của Kiều Xuân Thụ phức tạp, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải cậu ấy đi đập đài truyền hình rồi mới về đâu đúng không.”
Hạ Diên Điệp ngước mắt, đang định nói qua loa cho qua chủ đề này.
Đúng lúc này, chiếc áo phông mỏng màu đen rộng thùng thình trên người người kia đi lướt qua bàn của hai người, hơi thở thoang thoảng mùi nicotin phả vào mặt cô…
“Hắt xì.”
Hạ Diên Điệp va người vào bàn.
“...”
Bỗng nhiên, đôi chân dài của Du Liệt dừng lại.
Kiều Xuân Thụ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Hạ Diên Điệp, mà các bạn còn lại trong phòng học cũng có người công khai có người âm thầm nhìn chằm chằm Du Liệt, lúc này tất cả mọi người đều vô thức nín thở.
Đã có người bắt đầu thầm mặc niệm trong lòng cho Hạ Diên Điệp.
Từng giây chậm rãi trôi qua.
Hạ Diên Điệp nhận lấy khăn giấy Kiều Xuân Thụ đưa đến, che trước mũi mình, cô ngước mắt nhìn qua cặp kính gọng đen, đối diện với đôi mắt đen nhánh đang nhìn xuống cô của Du Liệt…
Lần thứ ba.
Người này dùng ánh mắt để mắng cô.
Hạ Diên Điệp thù dai nghĩ, cô vò khăn giấy, giọng nói yếu ớt: “Thực sự rất xin lỗi bạn Du Liệt, tôi không cố ý đâu.”
Du Liệt không nhúc nhích, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ ra cảm giác có phần lạnh lùng sắc bén.
Anh đối diện với hồ ly nhỏ ngồi sau bàn.
Cái cằm trơn bóng lạnh lùng hơi bạnh ra, Du Liệt cúi xuống nhìn cô, xương gò má bị cắn nhẹ như muốn đè nén cơn ngứa ngáy bực bội đang bùng lên.
Du Liệt còn chưa kịp có phản ứng cảm xúc gì, cô gái dùng khăn giấy bịt mũi, lại không kiềm chế được hắt xì thêm hai ba cái…
Cái mũi thon trắng nõn cũng đỏ ửng.
Lần này đổi lại là trong lòng Hạ Diên Điệp thấy hơi bực bội, cô không nhịn được ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn ra khỏi cái kính, ra hiệu cho người đang đứng trước bàn tránh ra.
Du Liệt bị cô đánh thức khỏi cảm xúc, hơi tức giận cười, anh quay mặt đi, đầu lưỡi chống lên hàm trên một lúc, lúc này mới kìm nén được cảm xúc quay đầu lại.
Chống tay lên bàn học của cô gái, nam sinh hơi cúi người.
“Cậu thật sự là người miền núi đấy à.” Giọng nói của Du Liệt hơi khàn khàn, giống như đang ghét bỏ nhưng cũng mang theo chút ý cười, đôi mắt đen nhanh sâu thẳm như mực…
“Y như đồ yếu ớt vậy.”
“?” Hạ Diên Điệp đang bịt mũi không nhịn được nhíu mày ngẩng đầu lên: “??”
Người xấu đi tố chuyện trước.
“Bạn Du, cậu...”
Hạ Diên Điệp liếc nhìn bóng dáng thầy Miêu, giọng điệu lập tức trở nên chân thành hơn: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cậu còn chưa trưởng thành đâu đấy, hút nhiều thuốc như thế sẽ không tốt cho cơ thể đang phát triển đâu.”
Du Liệt: “?”
Chút cảm xúc của anh còn chưa kịp hiện lên trên ánh mắt và đuôi lông mày lạnh lùng, giọng nói kinh hãi của thầy Miêu đã vang lên từ ngoài cửa:
“Hút thuốc cái gì, hút thuốc gì cơ?! Du Liệt em… Em, em… Are you crazy?? How dare you do such a thing that could ruin all of your life??”
Rõ ràng thầy Miêu cũng tức với rất sốc, đến cả tiếng mẹ đẻ cũng không thể nói lưu loát.
Làm ông ấy phải phát huy chuyên môn của giáo viên tiếng Anh.
Hạ Diên Điệp nghe như đang nghe thiên thư, nhưng đúng thật đây là lần đầu tiên cô nghe thấy phát âm trôi chảy thậm chí còn duyên dáng như vậy ở ngoài đời thật… Đến cả cái đầu hói của thầy Miêu cũng trở nên đáng kính đáng yêu.
Du Liệt tức giận đến nỗi muốn cười.
Hồ ly nhỏ hắt cho anh một chậu nước bẩn lúc này không thèm nhìn anh, nhưng lại đang nhìn chằm chằm thầy Miêu ở ngoài cửa, hoàn toàn quên mất bản thân cô đã gây ra tội ác gì, trong đôi mắt màu hổ phách dường như đang lấp lánh một thứ gì đó giống như khát khao.
“Được lắm, hồ ly.”
Du Liệt xoay người, yết hầu khẽ di chuyển.
Hạ Diên Điệp không thèm cho anh chút phản ứng nào.
Kiều Xuân Thụ ở bên cạnh cũng đã sốc, đầu lúc quay trái lúc quay phải nhìn hai người giống như cái trống lắc có hai đầu cố định, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Du Liệt ung dung xoay người, anh rút tay ra khỏi túi, nâng lên một nửa cho có lệ, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Mà giọng nói mệt mỏi hơi khàn có phần gợi cảm của anh còn quyến rũ hơn cả đôi tay:
“Em không hút. Em ở bên ngoài nên bị ám mùi.”
Thầy Miêu nửa tin nửa ngờ, quay đầu đi ra ngoài: “Em ra ngoài với thầy đã!”
“...”
Thầy Miêu vừa mới xoay người, nhớ ra gì đấy: “Đúng rồi, Hạ Diên Điệp đâu?”
“Em đây.” Cô gái hoàn hồn, trả lời.
“Áo sơ mi đồng phục với váy thầy đặt cho em đã đến rồi, em đến văn phòng thấy lấy đi. Trước khi tập thể dục giữa giờ em nhớ thay đấy.”
Hạ Diên Điệp ngạc nhiên một lúc, ngay sau đó cô gật đầu: “Cảm ơn thầy.”