• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ đi ra ngoài cách đó không xa, ngồi xuống chiếc bàn đã đặt trước bên cạnh cửa sổ.

Vị trí bàn gần cửa sổ có góc nhìn rất đẹp, Du Liệt cụp mi, cũng thôi nhìn. Anh thả lỏng các đốt ngón tay đang siết chặt ra, cầm chiếc ly đế cao bên tay trái lên.

“Cô Hà, tôi không thích nghe người khác gọi tôi bằng xưng hô đó.”



Đôi môi mỏng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, Du Liệt cũng không ngước mắt lên, giọng nói trầm khàn lạnh nhạt: “Tôi tin rằng người bạn trai mà cô đang giấu giếm kia cũng sẽ không muốn nghe cô gọi người đàn ông khác như thế đâu.”

Hà Ỷ Nguyệt chớp chớp mắt: “Mới thế thôi anh đã tức giận rồi? Em chỉ muốn xác minh suy nghĩ của mình thôi.” Cô ta xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xem ra cô gái kia rất đặc biệt với anh.”

Hàng mi dài nâng lên, Du Liệt ngước lên nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Xin lỗi nhé, bởi vì đây là lần đầu tiên em thấy anh để lộ cảm xúc của mình trước mặt một người như vậy.” Hà Ỷ Nguyệt nhẹ giọng nói, tiến lại gần người ngồi đối diện chiếc bàn: “Anh không nhận ra đúng không? Mỗi khi tâm trạng dao động, anh sẽ sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út... giống như vừa rồi lúc nhìn thấy cô ấy.”

Ánh mắt Du Liệt không hề lay động, vẫn lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Thế thì sao.”

“Chiếc nhẫn này là người bạn gái mối tình đầu trong truyền thuyết của anh tặng cho anh?” Hà Ỷ Nguyệt cúi đầu ra hiệu, nhìn chiếc nhẫn chưa từng thấy anh tháo ra trên ngón đeo nhẫn của Du Liệt.

Không chờ Du Liệt kịp mở miệng, Hà Ỷ Nguyệt đã lấy tay che miệng, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ cô gái vừa rồi chính là người mà tất cả mọi người trong giới chỉ nghe tên chứ không biết mặt, còn bắt anh khổ sở chờ đợi bảy năm…”



“Cô Hà.”

Du Liệt cụp mắt xuống, mệt mỏi trầm giọng bình tĩnh cắt ngang lời cô ta nói.

Có lẽ là phát hiện tâm trạng của Du Liệt thực sự thay đổi, Hà Ỷ Nguyệt không nói nữa, vô tội nhìn anh.

“Tôi luôn chán ghét những đối tác cảm xúc không ổn định, hành động bộc phát ngay tại chỗ, không biết phân rõ giới hạn. Điều này tôi đã nói rõ ngay từ đầu, đối với bất kỳ ai mạo phạm, tôi đều không có kiên nhẫn đâu.” Du Liệt hờ hững nói: “Bữa trưa hôm nay cũng đủ để ứng phó cho buổi xem mắt trong vòng ba tháng tới rồi. Khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa.”

“...”

Vẻ mặt Hà Ỷ Nguyệt hơi thay đổi, cô ta muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngượng ngập cúi đầu xuống.

Trên bàn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Du Liệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngón tay nâng ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng chuyển động, nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn của anh lại một lần nữa rơi vào một góc nhà hàng.

Bên cạnh chiếc bàn đứng.

Kiều Xuân Thụ chống cằm, trầm ngâm nói: “Sao tớ luôn có cảm giác Du Liệt đang nhìn cậu thế nhỉ?”

Hạ Diên Điệp thở dài: “Đừng tự mình đa tình thay tớ.”

“Trực giác của một luật sư rất chính xác được không, nhất là Du Liệt, mấy năm không gặp, tính công kích của cậu ta ẩn giấu sâu hơn nhưng lại biểu lộ một cách mạnh mẽ hơn. Kể từ khi đến đây, tớ luôn cảm thấy sởn da gà toàn thân.”

“Vậy sao?” Hạ Diên Điệp quay người lại.

“Ấy, cậu đừng trực tiếp...” Kiều Xuân Thụ không kịp ngăn cản.

Trong tầm mắt của cô, trên đài cao có hai người đang ngồi đối diện nhau, Hà Ỷ Nguyệt nghiêng người về phía trước, dường như đang thân mật nói chuyện gì đó với người đàn ông đang ngồi đối diện.

Hạ Diên Điệp bình tĩnh quay đầu lại: “Cậu nhìn đi xem, tớ nói đúng không?”

“Cậu cũng thẳng thắn vô tư thật đấy.” Kiều Xuân Thụ chống cằm: “Nhưng nói thế nào nhỉ... Giả vờ như không thấy nhưng liếc mắt hơn nghìn lần?”

“...”

Hạ Diên Điệp giả vờ như không nghe thấy, liếc nhìn chiếc đồng hồ dây đeo màu đỏ trên cổ tay.

Đầu ngón tay khẽ chạm, tài liệu điện tử trên điện thoại di động lại lật sang một trang: “Canh thời gian giúp tớ với, năm phút cuối nhớ nhắc tớ.”

“Cậu thật sự chuẩn bị làm theo những gì cậu ta nói?” Kiều Xuân Thụ kinh ngạc hỏi.

“Ừ, dự án này đối với công ty hay với cá nhân tớ đều rất quan trọng. Nếu có cơ hội, tớ nhất định phải thử.”

“Tính cách này của cậu đúng là siêu thật đấy, vừa rồi nhìn thấy cậu ta tớ còn muốn kéo cậu đi luôn, mệt cho tớ còn tưởng hôm nay hai người chỉ cần gặp nhau là xong chuyện!” Kiều Xuân Thụ tức giận: “Có phải Du Liệt quá hiểu cậu rồi không, biết cậu chắc chắn sẽ đặt công việc lên trên tình cảm, cho nên mới dám gây khó dễ cho cậu như thế?”

“...”

Hạ Diên Điệp ngẩn ra.

Lần này cô phân tâm làm không tập trung được, đưa mắt liếc nhìn mấy dòng cũng không thu hoạch được gì.

Có một thoáng chốc cô cảm thấy Kiều Xuân Thụ nói đúng.

Du Liệt hiểu cô quá rõ, cũng vì hiểu rõ cô mà bị tổn thương không chỉ một lần. Anh làm như vậy chính là vì đã nhận định cô không hề thay đổi, vẫn là tính cách đặt lợi ích lên hàng đầu như cũ.

Cho nên anh cũng theo đó mà cho rằng dù có níu kéo vãn hồi, cuối cùng cô cũng sẽ vứt bỏ anh.

… Vậy thì sao anh còn có thể quay đầu lại?

Nếu tiếp tục suy đoán linh tinh về mục đích của anh thì cô sẽ thực sự tự mình đa tình mất thôi.

Thời gian không đủ để suy nghĩ kỹ càng, Hạ Diên Điệp đè nén cảm xúc hỗn loạn khó dằn của mình, chuyển sự chú ý về lại tài liệu trước mặt.

Kiều Xuân Thụ nghe lời bấm đồng hồ: “Hai mươi phút đủ không?”

“Vốn dĩ dự án này cũng do tớ chuẩn bị nhiều nhất, hôm mở cuộc họp, bởi vì một vài nguyên nhân nên chỉ yêu cầu các thành viên trong nhóm lập báo cáo. Chỉnh sửa, làm mới lại một chút, tớ có lòng tin.”

“Tớ vẫn luôn tin tưởng vào năng lực chuyên môn của cậu, cậu nổi danh trong giới phiên dịch luôn mà, nhưng Du Liệt...”

Kiều Xuân Thụ dừng lại, vẫn không nỡ lòng nói hết câu kia.

Cô ấy cũng không cần phải nói hết câu.

“Nếu anh ấy chỉ muốn trêu đùa tớ thì cứ mặc kệ.” Lặng lẽ đọc những nội dung chính trong trang tài liệu, Hạ Diên Điệp cong khóe môi: “Dù sao tớ còn nói với anh ấy những lời khó nghe hơn thế, anh ấy có hận tớ cũng là chuyện đương nhiên.”

Kiều Xuân Thụ chống cằm: “Cậu càng nói tớ càng tò mò, lúc trước cậu bỏ rơi người ta, rốt cuộc cậu đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng mới có thể khiến Du Liệt hiện tại đối xử với cậu như vậy?”

“Khó nói.”

“A?”

Bên cửa sổ, người phụ nữ giơ đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình lên, gõ vào cửa sổ kính sát đất: “Tớ sợ nếu nhắc lại, trên trời sẽ giáng một tia sét đánh trúng tớ quá.”

Kiều Xuân Thụ: “...”



Kiều Xuân Thụ: “?”

Nói hai mươi phút là hai mươi phút, không hơn, không kém một phút nào, Hạ Diên Điệp tắt điện thoại di động, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy Du Liệt đứng dậy, đang tiện tay cài lại cúc áo âu phục của mình.

Hà Ỷ Nguyệt ngồi cùng bàn với anh không biết đã rời đi từ lúc nào.

“Kiều Kiều, cậu ăn trước đi, lát nữa tớ sẽ quay lại.” Hạ Diên Điệp nhanh chóng đuổi theo bóng dáng cao lớn đã bước ra khỏi nhà hàng.

Trước khi vào thang máy, Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng đuổi kịp đôi chân dài bước một bước gần bằng cô bước hai bước rưỡi kia.

Du Liệt dường như chỉ thoáng liếc nhìn cô, không buồn quay sang chỉ lạnh lùng mở miệng nói: “Từ nơi này đến bãi đậu xe, cô có thời gian ba phút để trình bày bằng tiếng Anh. Hy vọng tôi có thể nghe rõ và hiểu rõ về nội dung cốt lõi của hội nghị thượng đỉnh lần này.”

“Được.”

Cửa thang máy mở ra.

Hạ Diên Điệp hít sâu một hơi, theo Du Liệt tiến vào thang máy.

Chờ thang máy mở ra ở tầng đỗ xe chuyên dụng cho khách quý, Hạ Diên Điệp vừa mới nói xong một đoạn đã bị Du Liệt cắt ngang: “Nói qua về ưu nhược điểm của nhiên liệu tên lửa thể lỏng so với nhiên liệu tên lửa thể rắn đi.”

Đó là một câu hỏi bất ngờ nằm ngoài đề cương chuẩn bị.

Nhưng Hạ Diên Điệp chỉ dừng lại một lát, sau đó trả lời một cách trôi chảy, lưu loát.

Lúc cô trả lời xong, Hạ Diên Điệp đã nhìn thấy tài xế riêng đứng cạnh chiếc limousine đó không xa.

Chiếc xe kia khiến Hạ Diên Điệp choáng váng.

Nó vẫn là chiếc Rolls-Royce hồi còn đi học, biển số xe cũng không thay đổi.

Hạ Diên Điệp không biết vì sao Du Liệt lại bằng lòng đi xe của Du Hoài Cẩn.

Nhưng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng từ tính kia lại một lần nữa gảy sợi dây đàn vô hình trong không khí bên tai cô: “Hai câu cuối cùng cô vừa nói, dùng cấu trúc trật tự từ khác nhau, thuật lại một lần nữa với hai cách diễn đạt khác nhau.”

“...”

Hạ Diên Điệp giật mình, quay đầu lại nhìn anh.

Du Liệt đi được nửa mét rồi, chợt nhận ra điều gì đó, đôi chân dài dừng lại.

Anh quay người lại, hơi cau mày: “Có khó khăn gì sao? Tôi nghĩ đây là kỹ năng cốt lõi của một phiên dịch viên ưu tú.”

... Sử dụng trật tự từ linh hoạt đúng là kỹ năng cốt lõi của phiên dịch viên.

Hạ Diên Điệp vô thức thốt lên: “Tôi chỉ hơi bất ngờ chút thôi, hình như tổng giám đốc Du rất am hiểu về nghề phiên dịch thì phải.”

Ánh mắt của Du Liệt đông cứng lại.

Một lúc sau, anh bật cười.

Du Liệt quay mặt lại, vừa cười vừa giơ tay lên nới lỏng nút thắt cà vạt, ngay cả vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt cũng dường như tan biến.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng dễ nghe nhưng lại càng lạnh lùng và trào phúng hơn: “Ý cô Hạ là... sau khi bị cô vứt bỏ hai lần, tôi còn phải vứt hết mặt mũi liêm sỉ đi chú ý tới cô sao?”

“...”

Dứt lời, khóe mắt anh cụp xuống để lộ vẻ tức giận tột độ.

Hạ Diên Điệp sững sờ.

... Kiều Xuân Thụ nói đúng.

Bảy năm không gặp, nếu khí thế mạnh mẽ trên người Du Liệt không bị che dấu thì gần như có thể lăng trì người khác, còn là đông cứng sau đó dùng ánh mắt xẻo xuống từng nhát một.

“Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.” Hạ Diên Điệp chột dạ cụp mắt xuống, sau khi anh quay đi mới có thể khẽ thở ra được một chút.

Du Liệt chậm rãi thả lỏng ngón tay đang siết chặt nút cà vạt của mình.

Anh rũ mắt, quay người bước đi tới bên cạnh chiếc xe.

Hiển nhiên Hạ Diên Điệp không phải là người duy nhất bị kinh sợ, tài xế trẻ tuổi đeo găng tay trắng có lẽ cũng bị những lời nói vừa rồi của Du Liệt làm kinh ngạc, chấn động kinh ngạc nhìn Hạ Diên Điệp hai giây, sau đó anh ta mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến chỗ Du Liệt chắn trên xe tự mở ở ghế sau cho anh.

Hạ Diên Điệp đưa mắt nhìn Du Liệt ngồi vào trong xe, nghĩ tới điều gì đó, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh xe, đợi cửa sổ hạ xuống: “Tổng giám đốc Du, còn việc hợp tác phiên dịch cho hội nghị thượng đỉnh lần này thì thế nào?”

“Quý công ty sẽ nhận được thông báo qua email.”

Du Liệt ngồi trong xe cũng không thèm nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi hơi cụp xuống, đè nén cảm giác thờ ơ lạnh lùng khó gần đi đôi phần: “Lái xe.”

“...”

Hạ Diên Điệp lùi về phía sau, chờ chiếc limousine lùi ra khỏi chỗ đậu xe trước mặt, sau đó lái vào đường ra, rẽ ở chỗ cua rồi biến mất.

...

Hẳn là vấn đề không lớn.

Hạ Diên Điệp nghĩ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên lầu.

Sau khi rẽ vào khúc cua.

“Dừng xe.” Người đàn ông ngồi ở ghế sau đột ngột mở miệng, giọng nói trầm khàn.

Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở điểm mù sau khúc cua.

Qua khe hở giữa xe và cây cột chịu lực, ngồi ở hàng ghế sau, Du Liệt vắt chéo đôi chân dài, lạnh lùng lại mệt mỏi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đuổi theo bóng dáng lúc ẩn lúc hiện kia.

Ánh mắt anh dõi theo cô cho đến khi cô biến mất trong thang máy.

Du Liệt vẫn không rời mắt. Truyện mới cập nhật

“Tài xế riêng” nắm chặt vô lăng, ánh mắt dè dặt nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh, đây chính là… ừm, người trong truyền thuyết kia à?”

Du Liệt không lên tiếng, chỉ im lặng.

Đáy mắt anh như đang nổi lên một trận tuyết không có tiếng động, mọi cảm xúc trên đời đều đóng băng trong đó, yên tĩnh mà hoang vu.

Người điều khiển chiếc xe, cũng là em họ của nhà dì Du Liệt - Từ Khác đợi hồi lâu, cuối cùng thay đổi vẻ mặt: “Anh? Anh? Anh không sao chứ?”

“...”

Du Liệt bừng tỉnh khỏi thế giới riêng của mình, anh đưa tay xuống, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út.

Đó là hành động đã khắc sâu vào bản năng của anh sau khi cô rời đi.

Bản thân anh thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Nghĩ đến lời nói của Hà Ỷ Nguyệt, Du Liệt sững người, cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay đang đặt trên chiếc nhẫn.

Lạnh lùng nhìn mấy giây, Du Liệt cụp mắt xuống nói: “Cậu nhìn thấy rồi?”

“A? Chị dâu cũ của em ấy ạ?” Từ Khác đánh bạo nói: “Em nhìn thấy rồi, chị ấy đúng là rất xinh đẹp.”

“Cậu đoán xem bảy năm qua cô ấy đã sống như thế nào.”

“Chắc là rất tốt, thoạt nhìn chính là một người đẹp đô thành đó, he he.” Từ Khác vô thức nói đùa, muốn Du Liệt bình thường trở lại, anh họ như vậy khiến anh ta hơi sợ hãi: “Nếu sống không tốt thì anh sẽ đau lòng, đúng không nào?”

Bàn tay thả lỏng bên người của Du Liệt từ siết chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng lạnh.

Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

“Nhưng thấy cô ấy sống vui vẻ, cười lên vẫn xinh đẹp như vậy, sẽ chơi đùa với đồng nghiệp, cuối tuần ra ngoài đi ăn với bạn bè, cười cười nói nói...”

Giọng nói của Du Liệt dần dần khàn đi.

Có một khoảnh khắc dường như là run rẩy.

“Cô ấy sống quá tốt, đến mức khiến tôi sắp hận cô ấy luôn rồi.”

...

Dường như mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của cô đều đang nói với anh là trong bảy năm qua không có anh, thậm chí cho dù cả đời này vĩnh viễn không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt.

Hóa ra chỉ có anh là người duy nhất trở thành một cái xác không hồn sau khi cô rời đi.

Du Liệt giơ tay lên và che trên mắt.

Che đi ánh mặt trời, ở trong bóng tối, anh khàn giọng tự cười giễu mình.

“… Lái xe đi đi.”

Chiếc xe lái lên con đường núi đi ra ngoài trong sự im lặng.

Từ Khác lo lắng nhìn dự báo trên xe: “Dự báo buổi tối sẽ mưa, vậy em đổi đường, đưa anh về thẳng nhà nhé?”

“Ừ.” Người nọ thấp giọng nói, như thể đang vô cùng mệt mỏi: “Bảo người mang máy tính và tài liệu làm việc đến cho tôi luôn.”

“Vâng.”

...



Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, văn phòng thư ký điều hành.

Điện thoại bị cúp, trợ lý hành chính vội vã đến văn phòng. Một lúc sau, anh ta xách túi đựng máy tính và cặp tài liệu của Du Liệt, bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi thẳng vào thang máy, tình cờ gặp một phó tổng giám đốc trong công ty.

“Đi đâu đó Tiểu Liêu, sao lại vội vàng thế?”

“Sếp Quách.” Trợ lý Liêu chỉ vào đồ vật trong tay: “Tôi đến nhà tổng giám đốc Du đưa máy tính cho anh ấy.”

“Hả? Không phải bây giờ mới là buổi chiều thôi sao? Hôm nay tổng giám đốc Du không đến công ty à? Không giống tính cách tham công tiếc việc của anh ấy chút nào...”

Phó tổng giám đốc Quách chợt nhớ ra chuyện gì, liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Chẳng lẽ trời sắp mưa rồi?”

“Dự báo sẽ có mưa.” Trợ lý Liêu cười khổ.

Phó tổng giám đốc Quách cũng lắc đầu cười: “Tổng giám đốc Du của các cậu đúng là lạ đời thật đấy. Tôi mới chỉ nghe nói đến sợ độ cao, sợ bóng tối nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người sợ mưa. ​​May là ở thành phố Bắc chứ ở phương Nam, tổng giám đốc điều hành như anh ấy cũng chỉ có thể làm việc ở nhà.”

Trợ lý Liêu lúng túng: “Chắc cũng không tính là sợ được.”

“Gặp mưa đêm là không ra khỏi cửa, thế còn chưa tính là sợ hay sao?”

Phó tổng giám đốc Quách cười bước vào thang máy:

“Xem ra sau này trước khi tổ chức những cuộc họp quan trọng, tôi và lão Nghê phải thắp hương trước, không phải cầu mong mọi chuyện thuận lợi mà phải cầu tối đó trời không bất chợt đổ cơn mưa…”

Cửa thang máy đóng lại.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, những hạt mưa rơi tạt nghiêng vào cửa kính, bị gió thổi dần dần trở nên lộn xộn và dày đặc.

...

Thứ hai, vừa ra khỏi thang máy, Hạ Diên Điệp đã có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác hưng phấn khó có thể đè nén của toàn thể mọi người trong văn phòng.

“Chị Vanny!” Cô bé thực tập sinh gần như nhảy tới trước mặt cô, hưng phấn đến mức mắt sáng bừng lên: “Chị đã nghe chưa? Helena thật sự bằng lòng giao dự án hợp tác phiên dịch của hội nghị thượng đỉnh lần này cho chúng ta!”

Thứ bảy lúc Du Liệt rời đi, Hạ Diên Điệp đã có dự cảm đó rồi.

Có điều trên mặt cô vẫn lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên đúng mực: “Thật sao? Quá tốt rồi.”

Khổng Kỳ Duệ đang hưng phấn trò chuyện thì nghe thấy hai người bước vào, anh ấy vội vàng xoay ghế lại nói: “Trưởng phòng, không biết ai lại lợi hại như vậy, bản lĩnh tày trời.”

“Hửm?”

Hạ Diên Điệp hơi khựng lại, cười híp mắt: “Không phải chúng ta giữ được dự án này bằng thực lực sao?”

“Sáng nay trong giới dịch thuật đã bàn tán rất nhiều. Có người bên Thiên Truyền nói đó là tin chính xác... Vụ hợp tác dịch thuật của Helena lần này vốn đã bàn với bọn họ từ lâu, kết quả có người đi tìm quản lý cấp cao của Helena, lúc này mới tạm thời giành được cơ hội cho chúng ta, cuối cùng là những người ra quyết định tự mình thay đổi!”

Hạ Diên Điệp treo ba lô lên, ngồi vào ghế: “Ừ, nói không chừng cấp trên của bọn họ có con mắt tinh tường.”

“Hahaha, mặc dù chúng ta cũng không tệ, chỉ là lý lịch hơi ngắn một chút nhưng nếu thật sự muốn so sánh với một công ty lão làng đã tồn tại mấy chục năm như Thiên Truyền thì chúng ta vẫn hơi thiếu khí thế một chút.”

“Quả thực, lần này có thể giành được dự án, tôi cũng cảm thấy hơi mơ hồ.”

“Nhưng nếu công ty chúng ta có những mối quan hệ như vậy, có thể tiếp cận được quản lý cấp cao của Helena, vậy thì sao tới bây giờ mới...”

“Chuyện này mấy người không biết đâu, công lao của vụ này phải thuộc về trưởng phòng Khương của chúng tôi.”

Bên phòng dự án hai vẫn luôn lẩm bẩm gì đó, lúc này cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quay lại cao ngạo ngang ngược nói.

Khổng Kỳ Duệ trước giờ không ưa phòng dự án hai, nhắc tới trưởng phòng Khương Sam, anh ấy sẽ dùng giọng điệu quái gở nói một câu trưởng phòng Khương hai câu trưởng phòng Khương, lúc đập bàn thì gọi thẳng Khương Nhị.

Lúc này thấy phòng dự án hai chiếm công lao, anh ấy còn không buồn nhấc mông khỏi ghế mà hừ lạnh: “Chém gió nữa đi, chém gió mạnh vào. Tôi thấy phòng dự án hai các cô các cậu chẳng có bản lĩnh gì nhưng bản lĩnh khoác lác học được từ trưởng phòng Khương Nhị thì đúng là phòng dự án một chúng tôi đây có giục ngựa cũng đuổi không kịp.”

“Ha ha ha ha... “

Tiếng cười của phòng dự án một khiến người của phòng dự án hai rất tức giận: “Mấy người cứ cười đi! Đến khi dự án này rơi vào trong tay phòng dự án hai chúng tôi, để tôi xem mấy người còn cười được không!”

Nhìn thấy đối phương cực kỳ phấn khích, mấy người trong phòng dự án một liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng hơi xôn xao.

Cuối cùng, dưới ánh mắt “trưng cầu dân ý”, Khổng Kỳ Duệ được chọn làm đội trưởng dẫn đầu tới chỗ trưởng phòng.

Hạ Diên Điệp bên này mới ngồi vào bàn làm việc.

Tuần này trong tay cô còn có một dự án phiên dịch quan trọng, liên quan đến chuyên ngành kiến trúc, đống tài liệu chất cao như núi, tùy tiện lấy ra cuốn nào cũng khiến người ta đau đầu hoa mắt.

Cũng may Hạ Diên Điệp từ khi còn đi học đã là người học giỏi nhất, chỉ cần cô muốn tập trung sự chú ý, cho dù hai phòng dự án có náo loạn đánh nhau cô cũng có thể đọc được tài liệu.

Đinh Vấn thậm chí còn từng khen cô, nói là cô sinh ra để làm nghề phiên dịch này.

Trên thực tế, tất cả những người biết cô đều nói như vậy.

Không ai tin rằng trước năm lớp mười một, bài kiểm tra tiếng Anh của cô có rất ít bài đạt tiêu chuẩn.

Hạ Diên Điệp vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ dây đeo màu đỏ trên cổ tay, đang định quay lại đọc tài liệu thì khóe mắt liếc thấy một bóng người lén lút ở hành lang.

“Làm trộm đấy à?”

“A? Không phải.” Bị trưởng phòng phát hiện, Khổng Kỳ Duệ dứt khoát thò đầu ra: “Trưởng phòng Hạ, tổng giám đốc Đinh có từng tiết lộ với cô dự án này sẽ được giao cho phòng dự án một chúng ta không?”

Hạ Diên Điệp khó hiểu liếc anh ta: “Điều gì khiến anh cảm thấy tổng giám đốc Đinh sẽ nói cho mình tôi biết, lại còn “tiết lộ”?”

Khổng Kỳ Duệ nghẹn họng.

Anh ta vẫn không đủ can đảm để dò hỏi tin đồn về trưởng phòng và tổng giám đốc Đinh ngay trước mặt cô.

“Phân phối dự án như thế nào là chuyện của cấp quản lý.” Hạ Diên Điệp quay lại: “Nếu anh cảm thấy công việc trong tay quá ít, tôi có thể chia cho anh thêm hai dự án nữa.”

“Đừng đừng đừng...”

Khổng Kỳ Duệ lăn một vòng rồi chạy mất.

Hạ Diên Điệp không tốn quá nhiều tâm tư suy nghĩ về chuyện này... Đinh Vấn dựa vào tài năng mới có danh tiếng trong nghề, hơn nữa còn có năng lực nhìn người, mà trong phần repo của cuộc họp, chênh lệch cao thấp giữa phòng dự án một và phòng dự án hai đã quá rõ ràng, cô tin rằng chỉ cần không có biến cố gì xảy ra thì dự án này sẽ do phòng dự án một đảm nhận.

Sau đó, biến cố đã xảy ra.

Buổi chiều vừa mới đi làm, Hạ Diên Điệp đã nhận được điện thoại từ phòng làm việc của Đinh Vấn, bảo cô qua đó một chuyến.

Sau khi khép lại nửa cuốn sổ thông tin chứa đầy các loại ghi chú và giấy dán trong tay, Hạ Diên Điệp đứng dậy đi đến phòng làm việc của Đinh Vấn.

Vừa tới cửa cô đã gặp Khương Sam đi ra, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, tiểu nhân đắc chí y những thành viên của phòng dự án hai.

Ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ dao động.

“A, đây không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong giới phiên dịch của chúng ta đây sao?” Khương Sam mỉm cười tiến lên: “Sao trông cô có vẻ hơi hốc hác vậy? Tuần trước tiệc rượu thất bại, không lấy lòng được ba ông tổng của Helena nên thất vọng lắm đúng không? Không sao đâu, có anh Khương của cô ở đây, lần này không phải đã giữ lại được dự án rồi sao?”

Tối quá Hạ Diên Điệp thức xem thông tin khách hàng quá muộn, bây giờ đầu cô còn hơi đau.

“Trưởng phòng Khương có thời gian khua môi múa mép ở đây thì không bằng luyện tập phiên dịch thêm đi. Công ty chúng ta cũng có thể đỡ mất mặt hơn, anh có thấy thế không?”

“Cô... cô nói xấu hổ là có ý gì? Sao cô có thể nói chuyện với tiền bối như vậy?”

Hạ Diên Điệp lười để ý tới anh ta, đi thẳng qua, gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Đinh Vấn.

Đinh Vấn hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa của Khương Sam và Hạ Diên Điệp.

Anh ấy cười khổ đứng dậy: “Trưởng phòng Khương hôm nay cố ý tới tìm anh, nói là cháu trai của chú hai của anh ta là giám đốc bộ phận chuyên ngành của Helena, còn nói cuối tuần còn đi ăn riêng với người ta.”

Hạ Diên Điệp nghe hiểu: “Nói bóng gió là chuyện này nhờ quan hệ cá nhân của anh ta?”

“Anh quả thực không có giao tình gì với bên phía công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, lần này được tổng giám đốc Du xem trọng, còn đặc biệt đi đường vòng tới thăm công ty chúng ta một chuyến, anh cũng rất bất ngờ.”

Đinh Vấn hơi trầm ngâm: “Trong chuyện này hình như còn có ẩn tình gì đó.”

Hạ Diên Điệp rũ mi xuống.

Cô không muốn cố ý giấu diếm Đinh Vấn, chỉ là chuyện có liên quan đến Du Liệt lúc trước quá nhiều, khó mà nói hết, huống hồ cô cũng không chắc Du Liệt làm như vậy là vì cô.

Có lẽ thật sự là Khương Sam bắc cầu cũng chưa biết chừng, cô không muốn tự mình đa tình.

“Nếu đàn anh không thể xác định thì cũng không cần khó xử.” Hạ Diên Điệp mỉm cười: “Trong tay em đang chuẩn bị một dự án quan trọng cho công ty kiến trúc Hằng Hưng, bọn họ cũng là khách hàng lâu năm của công ty chúng ta, không thể lạnh nhạt, bên phía Helena cứ giao cho trưởng phòng Khương phụ trách, bên phía em cũng dễ dốc toàn tâm chuẩn bị.”

Đinh Vấn nghe vậy vô cùng cảm động: “Tiểu Hạ, em làm vậy khiến anh cảm thấy có lỗi với em và phòng dự án của em quá... Em yên tâm đi, lần này dự án với Helena cho dù có là phòng dự án hai chịu trách nhiệm thì hoa hồng của phòng dự án bọn em cũng không thể thiếu. Sau này nếu thật sự có thể hợp tác phiên dịch lâu dài với Helena, dựa trên mạng lưới giao thiệp quốc tế rộng rãi của bọn họ, về đường dài nhất định sẽ lấy phòng dự án bọn em làm chủ...”

Nụ cười của Hạ Diên Điệp khựng lại: “Đàn anh, chờ đối phương xác nhận ổn định hợp tác rồi chúng ta hãy bàn lại sau.”

“Ừ.” Đinh Vấn hơi xấu hổ: “Vừa rồi có tính là anh vừa mới vẽ một cái bánh cho em không?”

Hạ Diên Điệp mỉm cười bỏ qua.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Đinh Vấn, đóng cửa lại, vẻ mặt Hạ Diên Điệp lạnh nhạt dần.

Cô giơ tay lên, khẽ đặt lên trên ngực mình.

... Ngay cả bản thân cô cũng không có cách nào chắc chắn rằng không đích thân tham gia vào dự án của Helena, tránh gặp mặt Du Liệt, rốt cuộc là cô cảm thấy mất mát hay vui mừng?

Hạ Diên Điệp vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây.

Chuyện bất trắc luôn bất ngờ xảy ra.

Chín giờ sáng thứ tư, bình thường là cuộc họp định kỳ của công ty.

Các dự án trọng điểm trong tháng tới của công ty hiển nhiên đều sẽ quay quanh hội nghị thượng đỉnh của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, cuộc họp thường lệ hôm nay cũng là lúc công bố người phụ trách dự án.



Trước khi cuộc họp bắt đầu, Khương Sam và các thành viên trong phòng dự án hai đều đã lộ ra vẻ đắc ý nắm chắc phần thắng.

Điều này đã khiến các thành viên trong phòng dự án một rất tức giận.

Hạ Diên Điệp ngược lại rất bình tĩnh.

Trước khi diễn ra cuộc họp thường lệ, không biết là cuốn sách chuyên ngành kiến ​​trúc dày như một cục gạch thứ mấy đã được đặt xuống bên cạnh tay cô, nhân lúc Đinh Vấn đang nghe điện thoại ở bên ngoài, mọi người trong phòng họp đang tán gẫu thì cô vẫn còn đang đọc sách chuyên ngành ghi chép làm tài liệu phiên dịch.

“Đáng tiếc thật.” Mấy lần đắc ý mà Hạ Diên Điệp vẫn không có phản ứng gì, Khương Sam không nhịn được bắt đầu giở giọng quái gở nói: “Trưởng phòng Hạ, không cần lúc nào cũng phải chuẩn bị trước nghiêm túc như vậy đâu. Không thì cô cứ nhìn mà xem, giống như tháng trước, cô tăng ca đi xem tài liệu công khai của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, không phải là tốn công phí sức dùng giỏ trúc múc nước... chuẩn bị uổng công rồi sao?

Hạ Diên Điệp bình tĩnh trả lời: “Tôi không giống trưởng phòng Khương, tửu lượng kém, nhờ được các mối quan hệ các nhân để tiết kiệm thời gian, không thể làm gì khác chỉ đành tập trung vào chuyên ngành thôi.”

Khương Sam bị cô đâm một cái đinh mềm, ngoài cười trong không cười nói: “Chỉ tập trung vào chuyên ngành cũng vô ích, trưởng phòng Hạ đúng là vẫn còn non trẻ lắm.”

“Nếu trên thế giới này toàn là những người già như anh.” Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng ngước mắt lên, chống cằm cười khúc khích: “Chẳng phải là sẽ sụp đổ sao?”

“Ê cô vừa nói gì...”

Khương Sam đập bàn suýt chút nữa đứng dậy.

Đúng lúc này Đinh Vấn mở cửa bước vào, trấn áp sóng gió giữa hai phòng dự án trong phòng họp.

Trong trạng thái cảm xúc hoàn toàn trái ngược của hai phòng dự án, Đinh Vấn bước đến chiếc ghế chủ vị của chiếc bàn hội nghị dài, anh dừng lại, cau mày.

Hạ Diên Điệp vốn chỉ phân tâm liếc nhìn một cái lại không khỏi dừng lại.

Nhìn phản ứng của Đinh Vấn thì hình như đã xảy ra biến cố gì đó.

Hạ Diên Điệp chưa kịp nghĩ đến những nguyên nhân có thể xảy ra, cô đã nhìn thấy Đinh Vấn đặt điện thoại di động lên bàn, sau đó anh chống tay lên bàn, hơi nghiêm túc nghiêng người về phía trước: “Hội thảo nghiên cứu thảo luận chuyên đề về vật liệu hàng không vũ trụ của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena lần này, toàn bộ phần phiên dịch và biên dịch đều sẽ được phụ trách bởi...”

Anh ấy dừng lại, giơ tay lên và ra hiệu về phía bên phải.

“Trưởng phòng dự án một, Hạ Diên Điệp dẫn đội phụ trách.”

“...”

Trong phòng họp thoáng chốc im lặng.

Mấy giây sau, mọi người ở hai bên bàn hội nghị đều thay đổi vẻ mặt...

“Yeah!”

Phòng dự án một từ thất vọng chuyển sang vừa mừng vừa sợ, ngoại trừ trưởng phòng.

Tất cả nhân viên phòng dự án hai đều đã hóa đá.

Sau khi người của phòng dự án một vui mừng kêu lên thành tiếng, Khương Sam hoàn hồn lại, cuối cùng tức giận vỗ bàn: “Dựa vào đâu! Tổng giám đốc Đinh, cho dù anh có muốn thiên vị người của anh thì cũng không thể quá đáng như vậy, thậm chí còn bỏ qua nhu cầu và quyết định của khách hàng?”

Đinh Vấn vốn muốn trấn an phòng dự án hai, kết quả lại bị chụp mũ, bầu không khí của toàn bộ phòng họp nhất thời trở nên khó xử.

Thành viên phòng dự án một đều đang ngượng ngùng liếc Hạ Diên Điệp và Đinh Vấn.

Hạ Diên Điệp hoàn hồn lại, không khỏi tức giận đến bật cười, cô đỡ trán nhẹ giọng nói: “Trưởng phòng Khương, rượu có thể uống bậy, cùng lắm tôi có thể lo hậu sự cho anh nhưng lời không thể nói bậy.”

Dường như Khương Sam đã tức giận đến mất đi lý trí, quay người chĩa súng về phía Hạ Diên Điệp: “Tôi nói gì sai à?! Thứ hai đã quyết định dự án thuộc về phòng dự án của tôi, nếu không phải cô thổi gió bên tai tổng giám đốc Đinh thì sao đến thứ tư mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi như vậy được?”

Vẻ mặt Hạ Diên Điệp cũng lạnh lùng.

Cô vốn không có tính cách nhẫn nhục lòng dạ Bồ Tát phổ độ chúng sinh gì, chẳng qua là lười so đo với Khương Sam, lại càng không muốn tổn hại tới lợi ích của chính mình và của phòng dự án nên lúc này mới nhẫn nhịn anh ta một lần nữa.

Nhưng có một số kẻ chỉ biết được nước lấn tới.

“Hôm thứ hai tôi cũng đã nói quyết định của lãnh đạo không liên quan gì đến phòng dự án, tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp, sẵn sàng chấp nhận.” Hạ Diên Điệp đặt cuốn sách kiến ​​trúc có thể đập choáng người khác xuống bàn, đập lên bàn “ầm” một tiếng.

Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Sam.

“Ngược lại tôi thấy tò mò, rốt cuộc trưởng phòng Khương lấy đâu ra sự tự tin và tức giận đó? Trước đó, sau thời gian một tháng chuẩn bị, báo cáo mà phòng dự án bên đó đưa ra có thể nói là chắp vá vội vàng, anh vẫn cho rằng dựa vào mấy bữa cơm mấy ly rượu là có thể giành được dự án phiên dịch chuyên ngành hàng không vũ trụ?”

Khương Sam yếu thế nhưng cứng cổ: “Phòng dự án chúng tôi sắp xếp tiết tấu công việc thế nào không cần trưởng phòng dự án một lo nghĩ!”

“Nếu không phải cứ hở ra là anh lại làm mất hết mặt mũi phòng dự án thì anh nghĩ tôi để ý đến sự sống chết của anh sao?”

“Tôi làm mất hết mặt mũi phòng dự án bao giờ?”

“Lần trước hợp tác với công ty luật Thái Ngạn thành phố Bắc, consideration (sự xem xét) là một trong những khái niệm cơ bản và quan trọng trong hợp đồng Anh Mỹ, trưởng phòng Khương lại có thể dịch thành cân nhắc... Tôi khó có thể tưởng tượng được trên phương diện chuẩn bị chuyên ngành anh phải ngạo mạn và qua loa lấy lệ cỡ nào mới có thể mắc một sai lầm cấp thấp như vậy... Anh có biết chuyện này đã khiến công ty chúng ta bêu danh trong toàn bộ giới luật sư thành phố Bắc không?

“Cô... cô bớt lôi mấy chuyện vặt vãnh cũ rích này ra, ai mà không có lúc mắc sai lầm trong khi phiên dịch! Tôi...”

“Được rồi!”

Đinh Vấn cũng đập bàn, ông chủ trẻ này hiếm khi tái mặt: “Trưởng phòng Khương, xin đừng tranh cãi vô lý nữa!”

Không đợi Khương Sam nói gì thêm, anh ấy trầm giọng nói: “Đây là thông báo từ bên khách hàng, dự án phiên dịch lần này phải do trưởng phòng dự án một chỉ đạo.”

“Không thể nào!”

Trên trán Khương Sam nổi gân xanh: “Là ai thông báo?”

Đinh Vấn mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Trợ lý kỹ thuật của CTO (giám đốc bộ phận kỹ thuật) của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena từ trung tâm nghiên cứu tỉnh Tây đích thân gọi điện thoại tới! Anh có muốn gọi lại hỏi thử xem sao không?”

Khương Sam tức giận: “Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena có chức CTO từ khi nào? Giám đốc bộ phận kỹ thuật của họ là ai!?”

“...”

Phòng họp đột nhiên im lặng.

Ngay cả các thành viên của phòng dự án hai cũng nhìn trưởng phòng của bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, còn ánh mắt của những người trong phòng dự án một nhìn sang đều nhìn anh ta như đang nhìn một tên ngốc.

Trong đầu Khương Sam bỗng nhiên lóe lên gì đó nhưng trước đó anh ta cho rằng khả năng giành được dự án này không lớn cho nên căn bản không nghiêm túc chuẩn bị kỹ lưỡng các loại tài liệu về cơ cấu tổ chức của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Nhưng đúng lúc này, thành viên trong phòng dự án bên cạnh kéo tay áo anh ta.

“Trưởng phòng.” Đối phương thì thầm: “Tổng giám đốc điều hành của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cũng chính là người kiêm nhiệm chức vị giám đốc bộ phận kỹ thuật. Cho nên CTO của bọn họ chính là... Du Liệt.”

“...”

Khương Sam ngẩn người ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK