Chuyện xảy ra ở lớp 11/9 giống như ngọn lửa lan nhanh khắp cả trường.
Có thể là lời nói và hành động của học sinh nghèo mới tới kia quá mức đáng sợ, thế nhưng dường như đa số tất cả mọi người đều quên mất sự xuất hiện và tồn tại của Du Liệt trong chuyện này.
Thỉnh thoảng có người nhắc tới, sự chú ý cũng nhanh chóng đổ dồn về hai cô gái có liên quan.
Sau một đêm dài đằng đẵng trôi qua, bầu không khí của lớp 11/1 cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cho dù là đang trong tiết tự học buổi tối nhưng thỉnh thoảng vẫn có học sinh nhìn lên phía hàng ghế đầu tiên của lớp học.
Cô gái đang ngồi quay lưng về phía bọn họ vẫn giống như một tuần trước, điểm khác biệt duy nhất chính là giờ đây cô đã thay chiếc áo phông trắng vừa cũ kĩ vừa rộng thùng thình bằng chiếc áo sơ mi đồng phục bó sát khiến cho vóc dáng của cô trông càng mảnh khảnh, gầy gò hơn.
Phàm là những người không có mặt ở đó đều cảm thấy vô cùng khó tin, một cô gái thế kia mà lại dám nói ra những lời như vậy với Đinh Hoài Tình - người vô cùng hống hách lộng hành, ỷ thế làm càn trong trường hơn một năm nay.
Chẳng có ai biết được tiếp theo chuyện này rốt cuộc sẽ ra sao.
Sau tiết tự học buổi tối cuối cùng, tiếng chuông tan học vang lên.
Lớp học bừng tỉnh lại từ sự im ắng.
Vốn dĩ Cao Đằng và bạn cùng bàn Diêu Hoằng Nghị đã xì xà xì xầm cùng nhau cả buổi trời, vừa mới nghe thấy tiếng chuông vang lên cậu ấy lập tức đứng bật dậy, chạy tót sang bên cạnh Du Liệt: “Anh Liệt, cá cược không?”
“?”
Tay trái của Du Liệt đặt trên bàn, phần lớn thời gian trong tiết tự học viên đá cuội màu đen lúc nhanh lúc chậm xoay tròn giữa các ngón tay của anh.
Anh kìm nén một chút nóng nảy, đứng thẳng dậy, chậm rãi dựa vào tường: “Cược cái gì?”
“Tôi và Diêu Hoằng Nghị đang đánh cược Đinh Hoài Tình rốt cuộc có chịu để yên chuyện này hay không?” Cao Đằng đắc ý: “Tôi nghĩ với cái tính công chúa của cậu ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”
“…”
Du Liệt không trả lời, vẻ lạnh lùng và buồn bực trong đáy mắt của anh dường như đã trở nên nặng nề hơn một ít.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía hàng ghế đầu tiên trong lớp học.
Nơi đó lúc này đã không còn hình bóng cô gái luôn có thói quen ở lại cho đến cuối cùng kia nữa.
“Lúc nãy tôi thấy vừa mới tan học là cậu ấy đã nhanh chóng chạy về rồi, chắc chắn là do cậu ấy sợ quá nên chạy nhanh để về.”
Cao Đằng nhìn theo và nói: “Cô gái này cũng thật là, thế mà lại dám ra oai trước mặt Đinh Hoài Tình như vậy, nói thế nào thì nhà họ Đinh ở thành phố Khôn cũng là nhà có điều kiện, mà Đinh Gia Trí lại là một tên khốn nạn. Chọc vào hai người bọn họ, sau này làm sao cậu ấy có được những ngày tháng yên bình được nữa chứ?”
Du Liệt đột nhiên đứng dậy, vòng qua Cao Đằng đi về phía cửa lớp học.
“Ê? Anh Liệt? Không phải cậu về ký túc xá sao, tại sao lại không đi cửa sau?” Cao Đằng cảm thấy hơi hoang mang.
“Tôi có việc, cậu đi về trước đi.”
Du Liệt đi thẳng đến hàng ghế đầu.
Trước bục giảng, một học sinh nam trong lớp đang bất mãn, phàn nàn với lớp phó lao động: “Cho dù tâm trạng của cậu ta không tốt, nhưng cậu ta cũng không thể không làm vệ sinh trực nhật, chẳng nói chẳng năng gì cứ thế chạy về, đúng không?”
Lớp phó lao động bất lực nói: “Chắc là do hôm nay nhiều việc nên Hạ Diên Điệp quên mất.”
“Thế thì thứ hai tuần sau cậu ta phải làm bù đó nha.”
Cậu học sinh kia còn chưa nói dứt lời, cây chổi đang cầm trong tay đột nhiên bị giành lấy. Cậu học sinh kinh ngạc đơ người một hồi, rồi quay lại.
Du Liệt cầm cây chổi dài quay người đi, lên tiếng nói với mấy người ở phía sau: “Việc vệ sinh trục nhật hôm nay tôi sẽ làm thay cậu ấy.”
“?”
Trong lớp học giờ đây chỉ còn lại mấy người, yên lặng đến mức kỳ lạ.
Sau khi Du Liệt đi tới cuối lớp, Cao Đằng trước mặt anh càng sửng sốt hơn: “Không phải, anh Liệt, cậu thực sự định làm chút việc giúp đỡ người nghèo như lời mà Diêu Hoằng Nghị đã nói… Hả?”
Du Liệt ngừng lại một chút.
Cây chổi dài trong tay được ném về phía trước, cán gỗ bóng loáng lập tức xẹt ngang qua mí mắt của Cao Đằng.
Cao Đằng: “…?”
Du Liệt nheo mắt, khoé mắt hiện lên vẻ uể oải, lười biếng nhếch miệng nói: “Nhìn đi, cây chổi này có ngon không?”
Cao Đằng hoảng sợ: “Chổi thì làm sao mà ăn được chứ!”
“Nếu cậu không muốn tôi nhét nó vào miệng cậu, thì ngậm miệng lại và sau đó ngoan ngoãn im lặng rời khỏi đây cho tôi.” Du Liệt tùy ý nghiêng cây chổi trong tay, thờ ơ chỉ về phía cửa sau của lớp học.
Cao Đằng: “…”
Cao Đằng đi được một bước lại quay đầu lại ba lần, cuối cùng cẩn thận thò đầu ra khỏi khung cửa phòng học: “Anh Liệt, hay là tôi ở lại, chờ cậu rồi cùng về ký túc xá nhé?”
Thân hình mảnh khảnh, cao lớn được chiếc đèn sợi đốt soi chiếu xuống mặt đất. Cậu học sinh lười biếng rũ đôi mắt xuống nhìn, gáy cúi thấp xuống, chiếc áo thun đen được nâng đỡ bởi bờ vai rộng của chàng trai một cách lỏng lẻo. Các đốt sống ở giữa nhô lên đầy quyến rũ và gợi cảm.
Cây chổi bị những đốt xương ngón tay chắc khỏe của anh nắm chặt, tựa như là một tác phẩm nghệ thuật.
Du Liệt không hề ngước mắt lên nhìn, dường như cuối cùng anh cũng đã đưa ra được một quyết định khá khó khăn. Bây giờ đến cả giọng điệu của anh cũng đã thoải mái và có thêm một chút lười nhác.
“Không cần, tối nay tôi sẽ về nhà ở.”
“Hả???”
Sau khi làm xong buổi trực nhật, Du Liệt cố ý tựa vào bàn ở hàng ghế đầu tiên và đợi thêm một lát. Nhìn xuống đồng hồ, anh thấy các tòa nhà dạy học đều đã trống rỗng cũng được khoảng tầm hai mươi phút. Nhưng vẫn không thấy mấy tên côn đồ tuần trước tới tìm Hạ Diên Điệp. Lúc này anh mới thu dọn balo rồi tắt đèn và khóa cửa rời đi.
Bây giờ trong sân trường vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu ríu rít và anh là người cuối cùng rời đi.
Những lúc nửa đêm như thế này thật khó để có thể đón được một chiếc taxi.
So với Hạ Diên Điệp thì có lẽ là lâu hơn gần hai tiếng đồng hồ Du Liệt mới trở lại biệt thự.
Mật mã cửa kêu lên một tiếng tít.
Du Liệt còn chưa kịp thay xong giày ở ngoài cửa, thì hai người giúp việc cùng nhau đi ra từ trong phòng của người giúp việc ở phía Bắc của tầng một.
“A Liệt?” Dì Triệu là người đầu tiên nhìn thấy rõ ràng bóng dáng có người ở cửa ra vào, bà ấy sửng sốt trong giây lát, bừng tỉnh trong cơn buồn ngủ cũng không sao kiềm chế được sự kinh ngạc: “Sao cháu... Hôm nay là thứ hai phải không? Sao đột nhiên cháu lại trở về nhà vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, cháu chỉ quay lại lấy một món đồ.”
Du Liệt đi theo ánh đèn cảm ứng sáng lên một cách yếu ớt. Nhìn vào trong bóng tối ở phía sau tấm rèm cửa của tầng hai. Yên lặng, hình như là cô gái ở trên lầu sớm đã ngủ say rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt ba lô xuống ở trước cửa, giọng nói trầm thấp có pha thêm một chút khàn khàn: “Dì về ngủ đi, cháu sẽ tự lo liệu.”
Trong màn đêm, giọng nói của anh thoải mái đến mức tựa như rất dịu dàng.
Nhưng lại vô cùng ngắn gọn và súc tích.
Dì Triệu biết rõ tính tình của cậu chủ này. Vậy nên cũng không dám nhiều lời với anh, chỉ gật gật đầu rồi dặn dò thêm một câu. Sau đó rón rén gọi người giúp việc kia cùng nhau trở về phòng ở dưới tầng một.
Du Liệt đi vòng qua tấm bình phong gỗ ở trong phòng khách sau đó rẽ vào cầu thang.
Lên được nửa tầng, Du Liệt xoay lan can vẫn còn chưa bước thêm một bậc thang nữa thì anh đã đột nhiên dừng lại.
Có lẽ là vì đã gần đến tháng mười, nên ánh trăng đêm nay có vẻ đã mang chút cảm giác se lạnh của mùa thu.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo chiếu xuống phía sau lưng anh, đổ từ cửa sổ tầng hai xuống phía cuối cầu thang, chỉ chỉ để lại một bóng đen không thể soi sáng, hắt lên giữa cầu thang.
Mà ở trong bóng tối kia, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản và đang nghiêng người dựa vào bên tường, im lặng ngồi trên bậc cầu thang, đôi chân của cô dưới chiếc váy ngủ dài buông thõng xuống hai bậc, từ mắt cá chân lộ ra làn da trắng trẻo nõn nà trên cầu thang.
Trên mặt đất trắng như sương, thế nhưng lại không trắng như mắt cá chân đang lộ ra của cô.
Ngay cả hốc xương mắt cá chân cũng được tô bóng nhẹ, đồng thời phác họa lên những đường bóng trắng thuần khiết và đầy gợi cảm.
Yết hầu của anh lộn một vòng, Du Liệt dời mắt đi.
Anh lại đi lên thêm hai bậc thang nữa, đi đến phía đối diện với cô. Dáng người của cô thật sự rất gầy. Cô đang dựa người vào tường cầu thang trong ngôi biệt thự, nhưng ngay cả một phần ba chiều rộng cũng không thể chiếm trọn được hết. Du Liệt không khỏi nhíu mày lại, trong lòng tự hỏi rằng, chẳng lẽ trẻ con sống ở trong núi, mỗi ngày đều là chỉ ăn lá cây và uống sương sớm để lớn lên hay sao.
Không biết có phải là do Du Liệt mang gió mát trong bóng đêm của mùa thu về hay không, ngay khi cô đang dựa người vào tường ngủ quên, cuối cùng cũng bị tỉnh giấc.
Hạ Diên Điệp theo bản năng siết chặt mắt cá chân và bàn chân của mình lại, dải băng trên váy dài đến đầu gối nhẹ nhàng cọ nhẹ vào lớp vải mềm mại, phát ra một chút tiếng ma sát vô cùng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của cô lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của một người sắp đi ngang qua bên cạnh mình, cô giật mình ngẩng mặt lên.
“Du Liệt...?”
Du Liệt dừng lại.
Lúc này, tình cờ anh vừa vặn đứng ở trên bậc thang nơi cô đang đặt chân. Khi đến gần hơn, anh cũng có thể thấy rõ ràng hơn, ở trên đùi của cô có một cuộn băng ghi âm kiểu cũ được cuộn một nửa.
Không biết là bị hỏng hay là bị kẹt, nhưng cuộn băng ghi âm đó vẫn còn lại một nửa vòng thật dài từ bên chân cô rủ xuống.
Ở trong màn đêm, nó giống như là một con rắn đầy mị hoặc đang quấn quanh bông hoa hồng.
Gió mùa thu mát lạnh xuyên qua cầu thang nhưng lại mang theo một chút nóng bức giữa hè.
Du Liệt rũ nhìn xuống, cố gắng hết sức để phớt lờ đôi mắt đang đỏ ửng của cô, có vẻ như là cô rất buồn và đang khóc. Anh xoay người lại rồi ngồi lên lan can của cầu thang.
Đôi chân thon dài của cô uể oải gấp lại, khi có gió thổi qua góc váy trắng như tuyết của cô, nó có thể phủ lên bắp chân của anh.
Du Liệt hình như không phát hiện, chỉ hờ hững đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói khàn đến mệt mỏi: “Cái Walkman kia đối với cậu thật sự rất quan trọng sao?”
“...”
Hạ Diên Diệp hơi kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ rằng người phát hiện điểm mấu chốt lại là Du Liệt.
Quả nhiên, gen nhà cậu cả rất tốt, chẳng qua là anh không dùng nó vào việc học thôi.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ không kìm được mà nhẹ nhàng cong môi, phớt lờ câu hỏi của anh, cô chống cằm, ngửa mặt lên bày ra dáng vẻ vô hại: “Anh Liệt.”
“...”
Mí mắt Du Liệt đột nhiên giật giật.
Ngay sau đó, anh cũng không hề khách sáo mà cụp đôi mắt lạnh lùng kia xuống liếc nhìn cô.
Thấy anh có phản ứng dữ dội như vậy làm cho Hạ Diên Điệp có chút khó hiểu, cô suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói: “Có phải là tôi không có tư cách để gọi cậu như vậy không?”
Rõ ràng là khi nghe câu này anh vẫn mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo tựa như tuyết vừa tan.
Mặc dù cô chính là hồ ly nhỏ nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một con hồ ly hoang dã với những móng vuốt nhọn tỏa ra sự lạnh lẽo.
Du Liệt cười lạnh, nghiêng mặt qua: “Do tôi biết cậu không có ý tốt cho nên tôi sợ tổn thọ mà thôi.”
Hạ Diên Điệp nghẹn họng lại, nhưng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt của cô đã vơi đi một chút.
Cô đè nén cảm xúc: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, hẳn là cậu biết rõ Đinh Hoài Tình đúng không?”
“Tôi không quen.” Người kia lạnh lùng cắt ngang.
Hạ Diên Điệp nhịn một chút: “Nhưng bọn họ đều nói, cậu ta đã bắt đầu theo đuổi cậu từ năm lớp 10.”
Du Liệt cúi đầu nhìn, hàng lông mi dài rũ xuống và nở một nụ cười có vài phần như là đang cười nhạo. Khí chất cao cao tại thượng và kiêu ngạo của cậu cả dường như là được toát ra từ ánh mắt lạnh lùng và có phần chán nản của anh.
“Theo cách nói của cậu, từ lúc nhỏ đến khi lớn lên, tôi có nên học thuộc mấy ngàn tờ thông tin cá nhân không?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hồ ly nhỏ không hề che giấu sự lạnh nhạt nào của mình, chắc chắn là bởi vì cô không có “giá trị lợi dụng” nên vẻ mặt lập tức suy sụp, chán nản quay mặt đi.
Du Liệt suýt chút nữa thì bị cô chọc cười.
Anh đứng thẳng dậy từ lan can cầu thang sau đó hơi khom lưng xuống, cúi người lại gần: “Cậu hỏi cậu ta làm gì. Những chuyện mà hôm nay cậu đã làm vẫn chưa hết à, lại chuẩn bị đổ thêm một muỗng dầu nữa sao?”
Cái cách nhìn lạnh lùng và khinh thường này của anh khiến người ta cảm thấy thật khó hiểu.
Hạ Diên Điệp cắn môi, nghiêng đầu và cười đáp lại: “Sao thế, cậu cả đau lòng vì bạn gái tương lai à?”
Đột nhiên, Du Liệt hơi khựng lại, ngước mắt nhìn lên.
“Bạn gái của cậu xấu tính như thế mà cậu còn sợ tôi sẽ ức hiếp cậu ta à?” Hạ Diên Điệp hơi híp mắt lại.
“...”
Yết hầu căng thẳng kia dần dần thả lỏng, lăn xuống.
Du Liệt hoàn hồn, giọng nói khàn khàn: “Cậu ta có xấu xa bằng cậu không?”
“?” Hạ Diên Điệp giơ cánh tay lên, vết thương tuần trước vẫn còn ở đó, chỉ vừa mới kết vảy: “Cậu cũng thấy rõ mà, là cậu ta gây hấn với tôi trước.”
Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
Mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một chút cảm giác tội lỗi chợt hiện lên trong đôi mắt đen láy kia của anh, Du Liệt rũ mi xuống, cố gắng che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt trước khi bị hồ ly nhỏ phát hiện. Anh lập tức quay người đi.
“Nếu ngay từ đầu cậu đã xác định là có thể đánh lại, tại sao lại để bị ức hiếp?”
“…”
Hạ Diên Điệp nghe xong, khẽ mỉm cười: “Cậu nói như kiểu tôi là thích bị đánh lắm không bằng.”
Du Liệt khẽ nhíu mày, rũ tầm mắt xuống.
“Tôi và cậu không giống nhau.” Cô gái ngồi trên bậc cầu thang, ngẩng mặt lên nhìn anh, đột nhiên mọi cảm xúc của cô dần biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt trắng như tuyết cùng với đôi mắt trong sáng, thuần khiết trong trẻo.
Thuần khiết, trong trẻo đến mức khiến cho Du Liệt có chút tránh né.
Giọng nói của cô gái vô cùng nhẹ nhàng, nhưng không cách nào xem nhẹ: “Cho dù cậu có muốn hay là không thì cho tới lúc này đều có rất nhiều người đứng ở phía sau cậu. Còn tôi thì không có ai cả.”
“Phía sau tôi, kể cả trước kia, hay là hiện tại, thậm chí là cả tương lai, chắc chắn sẽ chẳng có một ai cả.”
"Các cậu có thể phạm phải một lỗi sai vô số lần, còn tôi dùng hết sức lực cũng chỉ có một cơ hội duy nhất. Trên con đường đi tới tương lai này, các cậu có thể chạy, có thể nhảy, có thể vô tư chơi đùa với nhau, còn tôi thì chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Tôi phải tránh mỗi một viên đá, vòng qua mỗi một vũng nước, bởi vì trên con đường này ta không có chỗ cho một lỗi sai nào cả.”
Nghe giọng nói của thiếu nữ, ánh mắt và lông mày Du Liệt càng ngày càng trở nên lạnh lùng, giống như đã bị một lớp sương mỏng bao phủ lấy.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cho nên cậu hối hận sao?”
Trên cầu thang, bóng dáng của cô gái dường như đang run rẩy.
Một giây sau cô cười rộ lên: “Đúng vậy, tôi rất hối hận.” Cô siết chặt băng cát sét trong tay, từng góc cạnh của cuộn băng đè thật sâu vào bụng ngón tay, hằn lên dấu vết tái nhợt đầy cảm xúc.
Bóng đêm tĩnh mịch.
Du Liệt nghiêng người, lạnh lùng trầm mặc. Anh đút tay vào túi đi ngang qua người cô, men theo lan can đi lên phía cầu thang.
Thiếu nữ ngồi trên bậc cầu thang cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, cô cố gắng mím môi, đè xuống, lại đè xuống, giống như đang cố nén lại vô số cảm xúc ủy khuất và bất bình.
Đúng lúc cô đang định vùi đầu vào đầu gối.
Thì tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Ánh trăng nương theo cửa sổ tầng hai len vào, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên dưới ánh trăng chiếu rọi ở phía sau cô.
“Hạ Diên Điệp.”
“?”
“Tôi ở phía sau cậu.”
“…”
Thiếu nữ đang định quay đầu lại toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Rất lâu rất lâu sau, dường như sương mù sau mùa đông đang tràn ra trong đáy mắt cô.
Có thể là lời nói và hành động của học sinh nghèo mới tới kia quá mức đáng sợ, thế nhưng dường như đa số tất cả mọi người đều quên mất sự xuất hiện và tồn tại của Du Liệt trong chuyện này.
Thỉnh thoảng có người nhắc tới, sự chú ý cũng nhanh chóng đổ dồn về hai cô gái có liên quan.
Sau một đêm dài đằng đẵng trôi qua, bầu không khí của lớp 11/1 cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cho dù là đang trong tiết tự học buổi tối nhưng thỉnh thoảng vẫn có học sinh nhìn lên phía hàng ghế đầu tiên của lớp học.
Cô gái đang ngồi quay lưng về phía bọn họ vẫn giống như một tuần trước, điểm khác biệt duy nhất chính là giờ đây cô đã thay chiếc áo phông trắng vừa cũ kĩ vừa rộng thùng thình bằng chiếc áo sơ mi đồng phục bó sát khiến cho vóc dáng của cô trông càng mảnh khảnh, gầy gò hơn.
Phàm là những người không có mặt ở đó đều cảm thấy vô cùng khó tin, một cô gái thế kia mà lại dám nói ra những lời như vậy với Đinh Hoài Tình - người vô cùng hống hách lộng hành, ỷ thế làm càn trong trường hơn một năm nay.
Chẳng có ai biết được tiếp theo chuyện này rốt cuộc sẽ ra sao.
Sau tiết tự học buổi tối cuối cùng, tiếng chuông tan học vang lên.
Lớp học bừng tỉnh lại từ sự im ắng.
Vốn dĩ Cao Đằng và bạn cùng bàn Diêu Hoằng Nghị đã xì xà xì xầm cùng nhau cả buổi trời, vừa mới nghe thấy tiếng chuông vang lên cậu ấy lập tức đứng bật dậy, chạy tót sang bên cạnh Du Liệt: “Anh Liệt, cá cược không?”
“?”
Tay trái của Du Liệt đặt trên bàn, phần lớn thời gian trong tiết tự học viên đá cuội màu đen lúc nhanh lúc chậm xoay tròn giữa các ngón tay của anh.
Anh kìm nén một chút nóng nảy, đứng thẳng dậy, chậm rãi dựa vào tường: “Cược cái gì?”
“Tôi và Diêu Hoằng Nghị đang đánh cược Đinh Hoài Tình rốt cuộc có chịu để yên chuyện này hay không?” Cao Đằng đắc ý: “Tôi nghĩ với cái tính công chúa của cậu ta, chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”
“…”
Du Liệt không trả lời, vẻ lạnh lùng và buồn bực trong đáy mắt của anh dường như đã trở nên nặng nề hơn một ít.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía hàng ghế đầu tiên trong lớp học.
Nơi đó lúc này đã không còn hình bóng cô gái luôn có thói quen ở lại cho đến cuối cùng kia nữa.
“Lúc nãy tôi thấy vừa mới tan học là cậu ấy đã nhanh chóng chạy về rồi, chắc chắn là do cậu ấy sợ quá nên chạy nhanh để về.”
Cao Đằng nhìn theo và nói: “Cô gái này cũng thật là, thế mà lại dám ra oai trước mặt Đinh Hoài Tình như vậy, nói thế nào thì nhà họ Đinh ở thành phố Khôn cũng là nhà có điều kiện, mà Đinh Gia Trí lại là một tên khốn nạn. Chọc vào hai người bọn họ, sau này làm sao cậu ấy có được những ngày tháng yên bình được nữa chứ?”
Du Liệt đột nhiên đứng dậy, vòng qua Cao Đằng đi về phía cửa lớp học.
“Ê? Anh Liệt? Không phải cậu về ký túc xá sao, tại sao lại không đi cửa sau?” Cao Đằng cảm thấy hơi hoang mang.
“Tôi có việc, cậu đi về trước đi.”
Du Liệt đi thẳng đến hàng ghế đầu.
Trước bục giảng, một học sinh nam trong lớp đang bất mãn, phàn nàn với lớp phó lao động: “Cho dù tâm trạng của cậu ta không tốt, nhưng cậu ta cũng không thể không làm vệ sinh trực nhật, chẳng nói chẳng năng gì cứ thế chạy về, đúng không?”
Lớp phó lao động bất lực nói: “Chắc là do hôm nay nhiều việc nên Hạ Diên Điệp quên mất.”
“Thế thì thứ hai tuần sau cậu ta phải làm bù đó nha.”
Cậu học sinh kia còn chưa nói dứt lời, cây chổi đang cầm trong tay đột nhiên bị giành lấy. Cậu học sinh kinh ngạc đơ người một hồi, rồi quay lại.
Du Liệt cầm cây chổi dài quay người đi, lên tiếng nói với mấy người ở phía sau: “Việc vệ sinh trục nhật hôm nay tôi sẽ làm thay cậu ấy.”
“?”
Trong lớp học giờ đây chỉ còn lại mấy người, yên lặng đến mức kỳ lạ.
Sau khi Du Liệt đi tới cuối lớp, Cao Đằng trước mặt anh càng sửng sốt hơn: “Không phải, anh Liệt, cậu thực sự định làm chút việc giúp đỡ người nghèo như lời mà Diêu Hoằng Nghị đã nói… Hả?”
Du Liệt ngừng lại một chút.
Cây chổi dài trong tay được ném về phía trước, cán gỗ bóng loáng lập tức xẹt ngang qua mí mắt của Cao Đằng.
Cao Đằng: “…?”
Du Liệt nheo mắt, khoé mắt hiện lên vẻ uể oải, lười biếng nhếch miệng nói: “Nhìn đi, cây chổi này có ngon không?”
Cao Đằng hoảng sợ: “Chổi thì làm sao mà ăn được chứ!”
“Nếu cậu không muốn tôi nhét nó vào miệng cậu, thì ngậm miệng lại và sau đó ngoan ngoãn im lặng rời khỏi đây cho tôi.” Du Liệt tùy ý nghiêng cây chổi trong tay, thờ ơ chỉ về phía cửa sau của lớp học.
Cao Đằng: “…”
Cao Đằng đi được một bước lại quay đầu lại ba lần, cuối cùng cẩn thận thò đầu ra khỏi khung cửa phòng học: “Anh Liệt, hay là tôi ở lại, chờ cậu rồi cùng về ký túc xá nhé?”
Thân hình mảnh khảnh, cao lớn được chiếc đèn sợi đốt soi chiếu xuống mặt đất. Cậu học sinh lười biếng rũ đôi mắt xuống nhìn, gáy cúi thấp xuống, chiếc áo thun đen được nâng đỡ bởi bờ vai rộng của chàng trai một cách lỏng lẻo. Các đốt sống ở giữa nhô lên đầy quyến rũ và gợi cảm.
Cây chổi bị những đốt xương ngón tay chắc khỏe của anh nắm chặt, tựa như là một tác phẩm nghệ thuật.
Du Liệt không hề ngước mắt lên nhìn, dường như cuối cùng anh cũng đã đưa ra được một quyết định khá khó khăn. Bây giờ đến cả giọng điệu của anh cũng đã thoải mái và có thêm một chút lười nhác.
“Không cần, tối nay tôi sẽ về nhà ở.”
“Hả???”
Sau khi làm xong buổi trực nhật, Du Liệt cố ý tựa vào bàn ở hàng ghế đầu tiên và đợi thêm một lát. Nhìn xuống đồng hồ, anh thấy các tòa nhà dạy học đều đã trống rỗng cũng được khoảng tầm hai mươi phút. Nhưng vẫn không thấy mấy tên côn đồ tuần trước tới tìm Hạ Diên Điệp. Lúc này anh mới thu dọn balo rồi tắt đèn và khóa cửa rời đi.
Bây giờ trong sân trường vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu ríu rít và anh là người cuối cùng rời đi.
Những lúc nửa đêm như thế này thật khó để có thể đón được một chiếc taxi.
So với Hạ Diên Điệp thì có lẽ là lâu hơn gần hai tiếng đồng hồ Du Liệt mới trở lại biệt thự.
Mật mã cửa kêu lên một tiếng tít.
Du Liệt còn chưa kịp thay xong giày ở ngoài cửa, thì hai người giúp việc cùng nhau đi ra từ trong phòng của người giúp việc ở phía Bắc của tầng một.
“A Liệt?” Dì Triệu là người đầu tiên nhìn thấy rõ ràng bóng dáng có người ở cửa ra vào, bà ấy sửng sốt trong giây lát, bừng tỉnh trong cơn buồn ngủ cũng không sao kiềm chế được sự kinh ngạc: “Sao cháu... Hôm nay là thứ hai phải không? Sao đột nhiên cháu lại trở về nhà vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, cháu chỉ quay lại lấy một món đồ.”
Du Liệt đi theo ánh đèn cảm ứng sáng lên một cách yếu ớt. Nhìn vào trong bóng tối ở phía sau tấm rèm cửa của tầng hai. Yên lặng, hình như là cô gái ở trên lầu sớm đã ngủ say rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt ba lô xuống ở trước cửa, giọng nói trầm thấp có pha thêm một chút khàn khàn: “Dì về ngủ đi, cháu sẽ tự lo liệu.”
Trong màn đêm, giọng nói của anh thoải mái đến mức tựa như rất dịu dàng.
Nhưng lại vô cùng ngắn gọn và súc tích.
Dì Triệu biết rõ tính tình của cậu chủ này. Vậy nên cũng không dám nhiều lời với anh, chỉ gật gật đầu rồi dặn dò thêm một câu. Sau đó rón rén gọi người giúp việc kia cùng nhau trở về phòng ở dưới tầng một.
Du Liệt đi vòng qua tấm bình phong gỗ ở trong phòng khách sau đó rẽ vào cầu thang.
Lên được nửa tầng, Du Liệt xoay lan can vẫn còn chưa bước thêm một bậc thang nữa thì anh đã đột nhiên dừng lại.
Có lẽ là vì đã gần đến tháng mười, nên ánh trăng đêm nay có vẻ đã mang chút cảm giác se lạnh của mùa thu.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo chiếu xuống phía sau lưng anh, đổ từ cửa sổ tầng hai xuống phía cuối cầu thang, chỉ chỉ để lại một bóng đen không thể soi sáng, hắt lên giữa cầu thang.
Mà ở trong bóng tối kia, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản và đang nghiêng người dựa vào bên tường, im lặng ngồi trên bậc cầu thang, đôi chân của cô dưới chiếc váy ngủ dài buông thõng xuống hai bậc, từ mắt cá chân lộ ra làn da trắng trẻo nõn nà trên cầu thang.
Trên mặt đất trắng như sương, thế nhưng lại không trắng như mắt cá chân đang lộ ra của cô.
Ngay cả hốc xương mắt cá chân cũng được tô bóng nhẹ, đồng thời phác họa lên những đường bóng trắng thuần khiết và đầy gợi cảm.
Yết hầu của anh lộn một vòng, Du Liệt dời mắt đi.
Anh lại đi lên thêm hai bậc thang nữa, đi đến phía đối diện với cô. Dáng người của cô thật sự rất gầy. Cô đang dựa người vào tường cầu thang trong ngôi biệt thự, nhưng ngay cả một phần ba chiều rộng cũng không thể chiếm trọn được hết. Du Liệt không khỏi nhíu mày lại, trong lòng tự hỏi rằng, chẳng lẽ trẻ con sống ở trong núi, mỗi ngày đều là chỉ ăn lá cây và uống sương sớm để lớn lên hay sao.
Không biết có phải là do Du Liệt mang gió mát trong bóng đêm của mùa thu về hay không, ngay khi cô đang dựa người vào tường ngủ quên, cuối cùng cũng bị tỉnh giấc.
Hạ Diên Điệp theo bản năng siết chặt mắt cá chân và bàn chân của mình lại, dải băng trên váy dài đến đầu gối nhẹ nhàng cọ nhẹ vào lớp vải mềm mại, phát ra một chút tiếng ma sát vô cùng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của cô lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của một người sắp đi ngang qua bên cạnh mình, cô giật mình ngẩng mặt lên.
“Du Liệt...?”
Du Liệt dừng lại.
Lúc này, tình cờ anh vừa vặn đứng ở trên bậc thang nơi cô đang đặt chân. Khi đến gần hơn, anh cũng có thể thấy rõ ràng hơn, ở trên đùi của cô có một cuộn băng ghi âm kiểu cũ được cuộn một nửa.
Không biết là bị hỏng hay là bị kẹt, nhưng cuộn băng ghi âm đó vẫn còn lại một nửa vòng thật dài từ bên chân cô rủ xuống.
Ở trong màn đêm, nó giống như là một con rắn đầy mị hoặc đang quấn quanh bông hoa hồng.
Gió mùa thu mát lạnh xuyên qua cầu thang nhưng lại mang theo một chút nóng bức giữa hè.
Du Liệt rũ nhìn xuống, cố gắng hết sức để phớt lờ đôi mắt đang đỏ ửng của cô, có vẻ như là cô rất buồn và đang khóc. Anh xoay người lại rồi ngồi lên lan can của cầu thang.
Đôi chân thon dài của cô uể oải gấp lại, khi có gió thổi qua góc váy trắng như tuyết của cô, nó có thể phủ lên bắp chân của anh.
Du Liệt hình như không phát hiện, chỉ hờ hững đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói khàn đến mệt mỏi: “Cái Walkman kia đối với cậu thật sự rất quan trọng sao?”
“...”
Hạ Diên Diệp hơi kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ rằng người phát hiện điểm mấu chốt lại là Du Liệt.
Quả nhiên, gen nhà cậu cả rất tốt, chẳng qua là anh không dùng nó vào việc học thôi.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ không kìm được mà nhẹ nhàng cong môi, phớt lờ câu hỏi của anh, cô chống cằm, ngửa mặt lên bày ra dáng vẻ vô hại: “Anh Liệt.”
“...”
Mí mắt Du Liệt đột nhiên giật giật.
Ngay sau đó, anh cũng không hề khách sáo mà cụp đôi mắt lạnh lùng kia xuống liếc nhìn cô.
Thấy anh có phản ứng dữ dội như vậy làm cho Hạ Diên Điệp có chút khó hiểu, cô suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói: “Có phải là tôi không có tư cách để gọi cậu như vậy không?”
Rõ ràng là khi nghe câu này anh vẫn mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo tựa như tuyết vừa tan.
Mặc dù cô chính là hồ ly nhỏ nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một con hồ ly hoang dã với những móng vuốt nhọn tỏa ra sự lạnh lẽo.
Du Liệt cười lạnh, nghiêng mặt qua: “Do tôi biết cậu không có ý tốt cho nên tôi sợ tổn thọ mà thôi.”
Hạ Diên Điệp nghẹn họng lại, nhưng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt của cô đã vơi đi một chút.
Cô đè nén cảm xúc: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, hẳn là cậu biết rõ Đinh Hoài Tình đúng không?”
“Tôi không quen.” Người kia lạnh lùng cắt ngang.
Hạ Diên Điệp nhịn một chút: “Nhưng bọn họ đều nói, cậu ta đã bắt đầu theo đuổi cậu từ năm lớp 10.”
Du Liệt cúi đầu nhìn, hàng lông mi dài rũ xuống và nở một nụ cười có vài phần như là đang cười nhạo. Khí chất cao cao tại thượng và kiêu ngạo của cậu cả dường như là được toát ra từ ánh mắt lạnh lùng và có phần chán nản của anh.
“Theo cách nói của cậu, từ lúc nhỏ đến khi lớn lên, tôi có nên học thuộc mấy ngàn tờ thông tin cá nhân không?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hồ ly nhỏ không hề che giấu sự lạnh nhạt nào của mình, chắc chắn là bởi vì cô không có “giá trị lợi dụng” nên vẻ mặt lập tức suy sụp, chán nản quay mặt đi.
Du Liệt suýt chút nữa thì bị cô chọc cười.
Anh đứng thẳng dậy từ lan can cầu thang sau đó hơi khom lưng xuống, cúi người lại gần: “Cậu hỏi cậu ta làm gì. Những chuyện mà hôm nay cậu đã làm vẫn chưa hết à, lại chuẩn bị đổ thêm một muỗng dầu nữa sao?”
Cái cách nhìn lạnh lùng và khinh thường này của anh khiến người ta cảm thấy thật khó hiểu.
Hạ Diên Điệp cắn môi, nghiêng đầu và cười đáp lại: “Sao thế, cậu cả đau lòng vì bạn gái tương lai à?”
Đột nhiên, Du Liệt hơi khựng lại, ngước mắt nhìn lên.
“Bạn gái của cậu xấu tính như thế mà cậu còn sợ tôi sẽ ức hiếp cậu ta à?” Hạ Diên Điệp hơi híp mắt lại.
“...”
Yết hầu căng thẳng kia dần dần thả lỏng, lăn xuống.
Du Liệt hoàn hồn, giọng nói khàn khàn: “Cậu ta có xấu xa bằng cậu không?”
“?” Hạ Diên Điệp giơ cánh tay lên, vết thương tuần trước vẫn còn ở đó, chỉ vừa mới kết vảy: “Cậu cũng thấy rõ mà, là cậu ta gây hấn với tôi trước.”
Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
Mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một chút cảm giác tội lỗi chợt hiện lên trong đôi mắt đen láy kia của anh, Du Liệt rũ mi xuống, cố gắng che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt trước khi bị hồ ly nhỏ phát hiện. Anh lập tức quay người đi.
“Nếu ngay từ đầu cậu đã xác định là có thể đánh lại, tại sao lại để bị ức hiếp?”
“…”
Hạ Diên Điệp nghe xong, khẽ mỉm cười: “Cậu nói như kiểu tôi là thích bị đánh lắm không bằng.”
Du Liệt khẽ nhíu mày, rũ tầm mắt xuống.
“Tôi và cậu không giống nhau.” Cô gái ngồi trên bậc cầu thang, ngẩng mặt lên nhìn anh, đột nhiên mọi cảm xúc của cô dần biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt trắng như tuyết cùng với đôi mắt trong sáng, thuần khiết trong trẻo.
Thuần khiết, trong trẻo đến mức khiến cho Du Liệt có chút tránh né.
Giọng nói của cô gái vô cùng nhẹ nhàng, nhưng không cách nào xem nhẹ: “Cho dù cậu có muốn hay là không thì cho tới lúc này đều có rất nhiều người đứng ở phía sau cậu. Còn tôi thì không có ai cả.”
“Phía sau tôi, kể cả trước kia, hay là hiện tại, thậm chí là cả tương lai, chắc chắn sẽ chẳng có một ai cả.”
"Các cậu có thể phạm phải một lỗi sai vô số lần, còn tôi dùng hết sức lực cũng chỉ có một cơ hội duy nhất. Trên con đường đi tới tương lai này, các cậu có thể chạy, có thể nhảy, có thể vô tư chơi đùa với nhau, còn tôi thì chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Tôi phải tránh mỗi một viên đá, vòng qua mỗi một vũng nước, bởi vì trên con đường này ta không có chỗ cho một lỗi sai nào cả.”
Nghe giọng nói của thiếu nữ, ánh mắt và lông mày Du Liệt càng ngày càng trở nên lạnh lùng, giống như đã bị một lớp sương mỏng bao phủ lấy.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cho nên cậu hối hận sao?”
Trên cầu thang, bóng dáng của cô gái dường như đang run rẩy.
Một giây sau cô cười rộ lên: “Đúng vậy, tôi rất hối hận.” Cô siết chặt băng cát sét trong tay, từng góc cạnh của cuộn băng đè thật sâu vào bụng ngón tay, hằn lên dấu vết tái nhợt đầy cảm xúc.
Bóng đêm tĩnh mịch.
Du Liệt nghiêng người, lạnh lùng trầm mặc. Anh đút tay vào túi đi ngang qua người cô, men theo lan can đi lên phía cầu thang.
Thiếu nữ ngồi trên bậc cầu thang cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, cô cố gắng mím môi, đè xuống, lại đè xuống, giống như đang cố nén lại vô số cảm xúc ủy khuất và bất bình.
Đúng lúc cô đang định vùi đầu vào đầu gối.
Thì tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Ánh trăng nương theo cửa sổ tầng hai len vào, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên dưới ánh trăng chiếu rọi ở phía sau cô.
“Hạ Diên Điệp.”
“?”
“Tôi ở phía sau cậu.”
“…”
Thiếu nữ đang định quay đầu lại toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Rất lâu rất lâu sau, dường như sương mù sau mùa đông đang tràn ra trong đáy mắt cô.