Hạ Diên Điệp vốn tưởng rằng cho dù Du Liệt có bay tới thành phố Khôn thì anh cũng chỉ dành ra một ngày rảnh rỗi trong lịch trình bận rộn của mình mà thôi, sau khi họ gặp nhau thì anh vẫn phải quay về.
Cho đến khi Du Liệt chở cô đến sân bay của thành phố Khôn thì…
“Hình như đây là khu vực đỗ xe dài hạn mà nhỉ?” Hạ Diên Điệp nhìn ra ngoài cửa xe với vẻ không chắc chắn lắm.
Du Liệt thuận miệng đáp lại, sau đó vừa dựa vào vô lăng vừa nhìn sang bên với vẻ biếng nhác: “Để chạy đến đây kịp lúc, anh đã phải lái xe gần mười tiếng đồng hồ mới tới được đây đấy. Em còn muốn anh cứ như vậy mà lái xe trở về luôn sao?”
Người đàn ông cười khẽ, cố tình trêu chọc cô: “Hồ ly nhỏ, em có một chút lòng đồng cảm nào không hửm?”
Bây giờ Hạ Diên Điệp mới nhớ tới vấn đề này.
Thảo nào Khố Lí Nam lại lái thẳng đến thành phố Khôn này. Các chuyến bay đến thành phố Bắc và thành phố Khôn vốn khó đặt vé, hơn nữa vào thời điểm Tết đang cận kề thì các chuyến bay ban ngày lại càng khó đặt chỗ hơn. Du Liệt vội vàng đi một mạch tới đây, quả thực là một hành trình xa xôi và gian nan.
Nghĩ vậy, Hạ Diên Điệp vẫn khá đau lòng: “Anh có thể đợi qua Tết thì em sẽ trở về mà. Em vốn định làm xong việc cúng tổ tiên trong nhà vào ngày mùng một Tết thì sẽ tranh thủ về thành phố Bắc để gặp anh trước đấy.”
“...”
Đôi mắt đen như mực của Du Liệt hiện lên ý cười thoáng qua nhưng nhanh chóng bị bóng mi dài đang khép hờ của anh che khuất.
Anh ho nhẹ: “Đi thôi. Chúng ta cùng vào sân bay nào.”
“Còn xe của Canh Dã thì sao?”
“Để anh ấy tự lái đi.”
“?”
Hạ Diên Điệp vẫn còn đang bàng hoàng trước tình nghĩa anh em nói dứt là dứt luôn của hai người này, sau đó lập tức trông thấy Du Liệt xách ra một chiếc vali màu đen cực lớn từ trong cốp xe.
“...?”
Hạ Diên Điệp quan sát vài giây với vẻ không chắc lắm: “Anh đang định chuyển nhà hả?”
“Ừm.”
Du Liệt cười xòa, vừa đẩy vali tới vừa thuận tay nắm lấy bàn tay của hồ ly thật chặt, sau đó nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.
Sau đó, anh mới nhìn sang bên cạnh rồi nói với giọng điệu không hề đứng đắn chút nào: “Em cứ xem như anh đang ở rể là được.”
“?”
Trong lòng Hạ Diên Điệp nảy sinh một phỏng đoán khiến lương tâm của cô trở nên thấp thỏm.
Mãi đến khi vào sân bay, Hạ Diên Điệp được Du Liệt nắm tay dắt đi, sau đó xuất trình hai tấm thẻ lên máy bay có chỗ ngồi liền kề nhau, lại còn cùng một điểm đến - cả hai cùng đến sân bay của một thành phố lân cận quê hương của cô ở vùng núi.
Mãi đến giờ phút này, Hạ Diên Điệp mới có thể xác định nhưng cô vẫn còn cảm thấy hơi khó tin: “Anh thật sự muốn cùng em về nhà đón Tết hả?”
“Trừ khi có cô nàng hồ điệp nhỏ nào đó đủ nhẫn tâm đến mức muốn vứt anh ở dọc đường thôi.”
Du Liệt kìm lòng chẳng đậu, giơ tay kéo hồ ly đang giật mình đến độ ngây người với đôi mắt tròn xoe đến trước mặt mình, sau đó cúi đầu giả vờ muốn hôn cô: “Em nỡ sao?”
Sân bay đầy người đến kẻ đi nhưng người đàn ông nào đó lại chẳng biết giữ chừng mực gì cả. Chỉ có điều, tất nhiên Hạ Diên Điệp sẽ không dung túng cho anh làm bậy.
Hồ ly nhỏ xụ mặt né tránh: “Vậy còn công ty thì sao?”
“Có lão Quách và lão Nghê rồi mà.”
Cậu cả Du không hôn cô được, mặc dù việc này nằm trong dự kiến nhưng anh vẫn xoay người đi với vẻ khá tiếc nuối.
Anh uể oải trả lời, bán đứng đồng đội với bạn bè của mình một cách công khai mà không hề áy náy chút nào: “Phó giám đốc thay mặt tổng giám đốc điều hành công ty, đó cũng là một chuyện nằm trong chức trách mà. Huống hồ cả hai người đều đã có vợ cả rồi nên bọn họ hoàn toàn có thể đưa bà xã cùng đi tăng ca, đâu có giống anh đâu. Anh chỉ có thể làm thêm giờ với dấu răng hồ ly mà vợ mình để lại thôi.”
“…?”
Quá nhiều lượng thông tin trong một câu nói.
Hai má của Hạ Diên Điệp đỏ bừng, thậm chí cô còn không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.
Nhưng đôi mắt đen như mực của Du Liệt lại nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh đã đào một cái hố trước mặt mình và chỉ chờ hồ ly nhỏ rơi vào, sau đó anh mới thu dọn túi, đóng gói hồ ly rồi vác mang đi.
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một chốc, cứ giả vờ như thể không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì cả: “Vậy còn ông ngoại anh thì sao? Chắc đây là lần đầu tiên anh không về nhà đón Tết nhỉ? Ông ấy sẽ không tức giận chứ?”
Ánh mắt Du Liệt khẽ chớp.
Hạ Diên Điệp không hề hay biết.
Thực ra hầu hết thời gian trong gần bảy năm qua, tổng cộng số lần Du Liệt trở về nhà họ Canh, thậm chí là về thành phố Bắc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì Du Liệt biết trong thành phố kia vẫn còn một hồ điệp nhỏ đang vất vả bay lượn với trọng trách trên vai. Trong khi đang Hạ Diên Điệp giải quyết khoản nợ của mình từng chút một, sự xuất hiện của anh sẽ chỉ khiến cô chạy trốn một cách khó khăn và chật vật hơn mà thôi, vậy nên anh không thể nào quay lại. Du Liệt càng sợ rằng: Một khi gặp lại cô, anh sẽ dùng mọi cách thức và thủ đoạn, bất kể chúng có đê tiện hay xấu xa đến đâu, bởi có lẽ anh cũng sẽ không nỡ thả cô bay đi lần nữa.
Hạ Diên Điệp chỉ từng nhìn thấy cô gái trong bức tranh được phác họa bằng vô số tiêu bản hồ điệp. Nhưng cô lại không biết rằng…
Bất cứ khi nào nảy ra ý tưởng như vậy, Du Liệt sẽ khảm một tiêu bản hồ điệp vào khung tranh được lồng kính của anh.
Vậy nên, bức tranh hồ điệp đó đã đi cùng anh từ Los Angeles đến thành phố Bắc, trải qua vô số ngày đêm, hình bóng cô in sâu trong tâm trí anh cứ như vậy mà được ghép lại từng chút một, hết hồ điệp này tới hồ điệp khác xếp chồng lên nhau.
Nó được anh khắc bằng dao và rìu, in dấu vào từng tấc xương cốt của Du Liệt nên sẽ không bao giờ biến mất.
“... Sao anh lại có phản ứng này?”
Bàn tay của hồ ly nhỏ khẽ huơ huơ dưới mí mắt anh.
Hạ Diên Điệp có phần lo lắng, chỉ có thể giả vờ nói đùa: “Ông ngoại của anh đáng sợ đến vậy sao? Em vừa nhắc tới một câu thì anh đã sợ đến ngây người luôn rồi?”
“Ừm. Đáng sợ lắm.”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp phản ứng thì Du Liệt đã bất ngờ giơ tay lên, nắm lấy móng vuốt trắng như tuyết mà cô đang duỗi tới để ôm cô vào lòng thật chặt, sau đó khẽ thở dài với giọng điệu trầm khàn.
Dường như bảy năm đó là khoảng thời gian mà anh không bao giờ muốn nghĩ tới nữa.
“Thật là đáng sợ, hồ ly nhỏ.”
“...”
Hạ Diên Điệp hơi ngỡ ngàng, bàn tay mà cô vươn ra đã bị Du Liệt giữ chặt cứng, lại còn dán sát vào lồng ngực anh. Thế là Hạ Diên Điệp đành phải ngập ngừng nhấc tay còn lại lên, vỗ nhẹ vào áo khoác ngoài của người nào đó để vỗ về anh.
“Vậy… Nếu anh thực sự sợ ông ngoại thì anh cứ quay về thành phố Bắc đón năm mới đi nhé?”
Lúc lời này được thốt ra, Hạ Diên Điệp mới phát hiện: Vậy mà trong đáy lòng mình lại cảm thấy không tình nguyện và không nỡ nhiều đến thế.
Du Liệt nghe thấy giọng điệu của Hạ Diên Điệp nên đã đoán được tâm tư của cô. Anh bèn ôm lấy Hạ Diên Điệp, tựa khuôn mặt tuấn tú của mình lên vai cô gái, nở nụ cười ở một góc độ mà cô không thể trông thấy, làm cho đôi mắt hoa đào kia trở nên lấp lánh ánh nước và quyến rũ vô cùng.
“Vậy nếu ông ấy muốn đánh chết anh thì sao?”
“?”
Hạ Diên Điệp gần như đã hít sâu một hơi.
Đúng là phản ứng vừa rồi của Du Liệt rất bất thường, ánh mắt cũng hơi run rẩy, cho dù Hạ Diên Điệp không tin thì cô cũng cảm thấy lo lắng đến mức tin tưởng một nửa rồi.
Tất cả bậc bề trên của các dòng dõi thế gia vọng tộc ở thành phố Bắc đều hung dữ như vậy sao?
Hạ Diên Điệp mở lời theo bản năng: “Anh vẫn nên đổi vé đi…”
“Chỉ có một cách duy nhất thôi... Em có bằng lòng cứu anh không?”
“Cách gì cơ?”
“Em đồng ý với anh trước đi.”
Hồ ly nhỏ nhạy bén cảm thấy hơi do dự theo bản năng nhưng đáng tiếc lại bị tình yêu làm đầu óc mê muội. Cô chỉ chần chừ một giây rồi gật đầu ngay: “Được, anh nói đi.”
Du Liệt đáp khẽ: “Để anh không phải chết trẻ, anh đành phải đợi sang năm sau để em cùng anh về nhà tạ lỗi với ông ngoại vậy.”
Hạ Diên Điệp: “?”
“…”
Cháy nhà mới ra mặt chuột.
Vậy mà cô lại bị Du Liệt lừa rồi.
Rốt cuộc ai mới hồ ly thế hả?
Sau đó, người đàn ông đã làm nhiều việc xấu nào đó phải nếm trải hậu quả thảm thương mà anh xứng đáng gánh chịu...
Cho đến khi lên máy bay, hồ ly nhỏ vẫn còn xụ mặt với vẻ cực kỳ hung hăng, lấy cớ làm công việc dịch thuật trên chiếc máy tính bảng tùy thân để từ chối mọi hành động tiếp xúc thân mật của anh, thậm chí móng vuốt của hồ ly còn không cho phép Du Liệt nắm tay cô.
Du Liệt nâng hạng vé máy bay cho Hạ Diên Điệp, sau đó lại mua một chỗ ngồi cạnh cô. Ghế của hai người cạnh nhau ở khoang máy bay hạng thương gia.
Sau khi lên máy bay và ngồi vào chỗ, Du Liệt đã muốn nắm tay của hồ ly nhỏ rồi, tiếc là khoảng cách các tay ghế giữa các chỗ ngồi hạng thương gia hơi rộng đối với những cặp đôi trẻ tuổi, thực sự không phù hợp cho việc nắm tay.
Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, Du Liệt lại bị hồ ly đẩy về.
“Máy bay phải bay mấy tiếng nữa cơ đấy, anh nghỉ ngơi cho tốt được không hả? Anh thường xuyên tăng ca ở công ty, lại còn lái xe suốt mười tiếng đồng hồ đến thành phố Khôn nữa.” Hạ Diên Điệp ra vẻ hung dữ: “Đã lên máy bay rồi mà còn không chịu an phận. Những tiên hạc như các anh chỉ cần uống sương sớm, không cần phải ngủ, cũng chẳng cần mạng nữa phải không? “
Đến khi nói xong, Hạ Diên Điệp mới phát hiện Du Liệt đang nghiêng người và chống tay lên trán, khóe mắt lạnh lùng rủ xuống cũng đang đượm ý cười.
Hạ Diên Điệp ngẩn người, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: “Sao anh lại cười như vậy...”
Trông anh y hệt khổng tước xòe đuôi.
“Em hãy ngẫm lại mà xem giọng điệu vừa rồi của em như thế nào.” Du Liệt nhìn cô với vẻ biếng nhác, như thể đang hoài niệm: “Đã lâu lắm rồi anh không được nghe em nói tiếng địa phương bằng chất giọng nhẹ nhàng như vậy đấy.”
“…”
Vì Du Liệt nhắc nhở nên Hạ Diên Điệp mới đột nhiên nhận ra.
Hai má của hồ ly lập tức đỏ bừng.
Cô sống ở thành phố Bắc đã lâu lắm rồi, lại còn làm phiên dịch viên nên đã dành rất nhiều thời gian lẫn công sức để đảm bảo cách phát âm tiếng Anh của mình trôi chảy và đúng chuẩn.
Tuy nhiên, dường như chỉ cần ở trước mặt những người mà cô chẳng hề phòng bị, một khi cảm thấy lo lắng thì cô sẽ không thể không nói bằng giọng điệu mềm mại của phương ngữ của vùng phía nam Giang Tô.
Du Liệt lại còn cố tình nghe hết những gì cô nói chứ không hề ngắt lời.
Hồ ly nhỏ càng nghĩ càng nóng mặt, cáu kỉnh nhìn Du Liệt, khuôn mặt xinh đẹp cũng đơ ra: “Anh thật phiền phức.”
“Em cứ tiếp tục sử dụng giọng điệu như trước đó đi. Anh thích nghe mà.”
Du Liệt cố ý mỉm cười rồi nắm lấy tay Hạ Diên Điệp. Anh còn nhàn nhã mở từng đốt ngón tay đang cuộn tròn vì xấu hổ của cô, sau đó lại dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay vừa mịn màng vừa trắng trẻo của cô với vẻ trêu chọc và hư hỏng.
Dường như Du Liệt đang viết chữ gì đó trong lòng bàn tay cô nhưng Hạ Diên Điệp lại ngại ngứa ngáy, vừa bị anh cào cào thì cô đã lập tức nắm chặt tay lại.
Điều này cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Cuối cùng Du Liệt cũng ngước mắt lên rồi cười khẽ: “Em chắc chắn là không cho anh viết hửm?”
Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt với ánh mắt như thể “em sẽ không để anh khiêu khích hồ ly nhỏ bằng bất cứ cách nào đâu”.
“Được, vậy anh sẽ nói bằng lời nhé.”
Du Liệt dừng lại một chút, khó mà nhịn cười được. Sau đó, anh cụp mắt xuống nhưng lại không nỡ để người khác nghe thấy, vì lời đó sẽ khiến hồ ly nhỏ tiếp tục ngượng ngùng và phát cáu đến mức muốn nhảy khỏi máy bay luôn.
Vì thế, Du Liệt bèn chống đôi chân thon dài của mình, nửa người cúi xuống thấp, vịn vào ghế ngồi của Hạ Diên Diệp rồi ghé sát vào tai cô.
“Anh cũng muốn nghe em nói chuyện như vậy ở trên giường.”
Du Liệt nở nụ cười trầm thấp, nghiêng người nhìn cô rồi nói rõ từng chữ một: “Cực kỳ êm ái. Anh muốn nghe em khóc.”
Hạ Diên Điệp: “…?”
“?????????????”
Hồ ly nhỏ ngẩn tò te, hóa đá với vẻ chấn động.
Có quỷ mới biết được…
Du Liệt...
Trong bảy năm này…
Rốt cuộc anh đã học được những gì thế hả?
-
Sau khi xuống máy bay ngày hôm đó, nửa sau của hành trình về nhà quả thực là chặng đường di chuyển gian nan.
Mặc dù đã trải qua gần mười năm xóa đói giảm nghèo ở nông thôn, mức sống và tình hình kinh tế của các thị trấn nhỏ ở miền núi cũng đã có những thay đổi đáng kể nhưng vấn đề địa hình lẫn địa lý lại không thể nào khắc phục được.
Vì vậy, sân bay gần làng núi của Hạ Diên Điệp nhất cũng nằm ở một thành phố lân cận.
Du Liệt mang theo một chiếc vali lớn cùng với chiếc nhỏ hơn của Hạ Diên Điệp. Lộ trình thông thường sẽ là bắt taxi từ sân bay đến nhà ga xe lửa, sau đó lại ngồi chuyến tàu màu xanh* đến thị xã ở quê nhà. Toàn bộ tỉnh lị đều có nhiều núi nên đường sắt cao tốc không thể chạy được, do đó tàu xanh vẫn là lựa chọn duy nhất như xưa.
*Tàu màu xanh: Tàu chậm, ồn ào, không có điều kiện tốt, chạy trên hệ thống đường sắt Trung Quốc từ những năm 1950 và bị loại bỏ dần vào đầu thế kỷ 21.
Nhưng nếu vậy thì họ sẽ phải di chuyển tận ba bốn lần trên đường và sẽ chỉ khiến việc đi lại trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, Du Liệt bèn trực tiếp bắt xe riêng từ sân bay, đi một mạch xuyên qua thành phố, sau đó đưa họ đến trước khu vực miền núi.
... Không thể đưa họ vào núi được.
Đường núi hiểm trở, quả thực những người lái xe không phải dân địa phương sẽ chẳng dám tùy tiện lái xe vào.
Lựa chọn còn lại chính là xe khách, vì ở đường núi nên khó tránh khỏi có vẻ ngoài hơi bụi bặm, hoặc là một chiếc xe riêng mà người dân địa phương có thể cho thuê.
“Xe khách an toàn hơn một chút, chúng ta đi xe khách nhé?” Du Liệt nghiêng người sang để hỏi ý kiến của Hạ Diên Điệp.
“Em không sao cả. Nhưng mà anh... Có phải anh sẽ cảm thấy quá phiền toái và không thể thích nghi được không?” Hạ Diên Điệp khá lo lắng: “Anh đã từng đi xe khách chưa?”
Cậu cả Du chững lại.
Trong những năm nọ ở Los Angeles, đặc biệt là khoảng thời gian đầu, anh đã phải chịu đựng hầu hết những khó khăn mà bản thân chưa từng trải qua từ nhỏ đến lớn.
Nhưng anh thực sự chưa bao giờ ngồi xe khách.
Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Du Liệt, Hạ Diên Điệp nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười: “Vậy anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi nhé. Xe khách, đặc biệt là ở nơi này của bọn em rất dễ bị say xe đấy.”
Có lẽ nhìn ra ý cười thoáng qua của hồ ly nhỏ nên Du Liệt khẽ nheo mắt lại, giơ tay bẹo má cô: “Em cười giễu anh hửm?”
“Không có. Nếu chúng ta sẽ đi xe khách thì đừng bỏ lỡ chuyến xe. Đi thôi.”
“...”
Hạ Diên Điệp dẫn Du Liệt đang kéo theo vali lớn đến điểm đón xe khách một cách thành thạo. Hai người đến nơi đúng lúc vì vừa khéo có một chuyến xe khách sẽ xuất phát sau năm phút nữa.
Không để hồ ly nhỏ nhúng tay vào, Du Liệt tự xách hai chiếc vali lên xe.
Trước lối đi hơi chật hẹp nên đôi chân dài của cậu cả dừng lại, hơi nhướng mày lên.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng chiếc xe khách mà anh chưa từng đi này vẫn mang đến cho anh một “bất ngờ và ngạc nhiên” rất lớn.
Đặc biệt là lối đi duy nhất ở giữa.
Ngay cả chiếc vali của anh, đại khái cũng phải dựng thẳng lên mới có thể đẩy nó về phía trước.
Bất kỳ hành khách nào để chân lệch ra ngoài một chút đều có thể khiến nó mắc kẹt.
Hơn nữa, dường như trong xe còn có mùi xăng đặc trưng khó mà che giấu được.
Lúc Du Liệt đang đánh giá, hồ ly nhỏ bèn nghiêng đầu bên cạnh cánh tay của anh: “Nếu anh không thích thì chúng ta cứ đi xe riêng nhé?”
“Không cần đâu.” Du Liệt tiện thể than thở hai tiếng trên đầu hồ ly: “Anh sợ bọn họ sẽ bán hồ ly đi mất.”
“…”
Thấy cậu cả Du sắp phải trải qua một trở ngại khác trong cuộc đời mình, Hạ Diên Điệp cũng chẳng tranh cãi với anh nữa.
Hạ Diên Điệp xoay người trả tiền xe.
Du Liệt cầm vali đợi cô. Thấy vậy, anh hơi nhướng mày: “Em cũng trả tiền cho anh rồi à?”
“Ừm, không phải anh tới ở rể sao?” Hạ Diên Điệp kìm nén ý xấu muốn trêu chọc anh.
Ông chú tài xế đặc biệt chú ý đến hai người họ chợt quay đầu lại với vẻ kinh ngạc, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác trước khi bị phát hiện.
Nhưng thực ra cái tai của tài xế đang dựng thẳng lên.
Du Liệt không thèm để tâm, lại còn cảm thấy vinh dự về điều này nữa. Anh cúi người xuống rồi nằm nhoài từ phía sau để vùi vào hõm cổ của hồ ly nhỏ - người đang loay hoay tìm kiếm tiền mặt – cuối cùng cười khẽ một cách quyến rũ.
“Được thôi. Cảm ơn phú bà trẻ nhé. Anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái.”
Hạ Diên Điệp: “...?”
Rõ ràng cô mới là hồ ly, thế mà tại sao cô mãi không gợi cảm bằng một tiên hạc thế này!
… Nhưng anh thực sự quá đỗi gợi cảm.
Quả thực cô không còn mặt mũi nào để đối diện với ánh mắt vừa chấn động vừa cảm khái của tài xế nên Hạ Diên Điệp nhanh chóng sắp xếp tiền rồi bỏ vào hộp thu phí bên cạnh.
Mà vào đúng khoảnh khắc họ dừng lại trước xe, rất nhiều ánh mắt ở nửa trước trên xe khách đều đổ dồn vào Du Liệt, như có như không.
Cũng chẳng có gì khó hiểu cả. Ngay cả Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy Du Liệt không hợp với chiếc xe này.
Ai bảo cậu cả lại có xuất thân cao quý, khí chất lạnh lùng và cao ngạo được tôi luyện từ nhỏ, mặc dù đang cười nhưng khuôn mặt lại mang theo sắc thái hơi biếng nhác và tùy ý, người khác không thể nào bắt chước được.
Nhưng anh lại có dáng người như cái giá treo đồ, dù là hàng vỉa hè cũng có thể mặc như quần áo sang trọng và cao cấp. Nếu không thì Hạ Diên Điệp cũng sẽ chẳng gọi anh là tiên hạc.
Du Liệt đi giật lùi một đoạn đường, đi đến đâu cũng cuốn hút ánh mắt và cái ngoái đầu lại để dõi theo anh.
Nhưng rõ ràng Du Liệt cũng đã quen rồi. Anh bèn nắm lấy bàn tay của Hạ Diên Điệp, còn một tay kia đỡ chiếc vali lớn của mình rồi đẩy về phía trước.
Sau khi ngồi xuống, hai người thu xếp một chút rồi mới xuất phát.
Du Liệt ngồi được một chốc thì đôi mắt đen lay láy dần sáng lên: “Anh thích chiếc xe này.”
“?”
Hạ Diên Điệp quay đầu lại, cố kiềm chế vẻ mặt như muốn hỏi “Không phải anh đã bị say xe đến mức choáng váng và hỏng đầu rồi đấy chứ?”
Du Liệt không nói gì.
Anh thể hiện bằng hành động thực tế.
Khác hoàn toàn với sự cản trở của hộp tựa tay to tướng giữa các chỗ ngồi trong khoang hạng thương gia trên máy bay, trong chiếc xe khách cỡ nhỏ này, không có vật cản nào giữa hai chiếc ghế đặt cạnh nhau ngoại trừ một tay vịn đơn và ngắn ngủn, có thể hạ xuống hoặc nâng lên.
Du Liệt có thể thoải mái nhấc tay, sau đó lập tức ôm lấy hồ ly nhỏ ở ghế bên cạnh vào lồng ngực của mình.
Nếu muốn, thậm chí anh còn có thể trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tất nhiên chỉ là mong muốn của anh thôi.
Nhưng đáng tiếc trước khi Du Liệt ra tay, Hạ Diên Điệp đã phát hiện ra ý đồ của anh rồi. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại đang nhìn thẳng vào anh với vẻ vừa uy hiếp vừa cảnh cáo.
Chỉ có điều, Du Liệt đã vô cùng hài lòng khi có thể ôm hồ ly nhỏ vào lòng rồi: “Chúng ta có thể ngồi xe khách suốt chặng đường về nhà được không? Hay là anh cứ mua luôn một chiếc rồi để ở nhà nhé?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Sự thật đã chứng minh rằng: Nếu coi thường một chuyện xa lạ thì sẽ phải trả giá đắt.
Lúc đầu Hạ Diên Điệp vốn chỉ thuận miệng nhắc tới trước khi lên xe mà thôi, không ngờ hình như Du Liệt hơi say xe thật rồi.
Trên đường đi, Hạ Diên Điệp nghiêng người thì thấy Du Liệt vẫn đang khép hờ mắt, mi tâm hơi nhíu lại, có vẻ không thoải mái cho lắm.
Người say xe bình thường cũng không thích nói chuyện, trạng thái dễ chịu nhất chính là có thể ngủ say. Vậy nên Hạ Diên Điệp cũng chẳng dám làm phiền anh.
Cho đến khi sực nhớ ra điều gì đó, cô mới cầm chiếc ba lô bên hông lên, lục lọi một lúc thì phát hiện trong đó có kẹo cao su đã chuẩn bị sẵn.
Đây là thói quen của một người làm phiên dịch viên như Hạ Diên Điệp.
Nhưng hương bạc hà cũng vừa vặn có thể làm dịu đi một chút cảm giác khó chịu do say xe.
Hạ Diên Điệp do dự một thoáng, sau đó xoay người lại: “Du Liệt?”
Người đàn ông nọ mở mắt ra.
Sắc mặt anh tái nhợt một cách hiếm thấy nhưng trong mắt Hạ Diên Điệp, Du Liệt vẫn còn mang ý cười nhàn nhạt, thậm chí anh còn siết tay chặt hơn, tiện thể cúi đầu cọ cọ vào trán cô.
Hạ Diên Điệp bị anh cọ đến mức trong lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ hỏi han: “Việc đi đến vùng núi làm anh vui vẻ đến vậy sao? Lúc này mà anh còn cười được nữa.”
“Không liên quan gì đến vùng núi cả.” Du Liệt dựa sát vào người Hạ Diên Điệp rồi cụp mắt xuống, giọng nói có phần ốm yếu và khàn khàn: “Đây là nơi hồ điệp nhỏ lớn lên mà. Trước đây anh đã muốn đến thăm từ lâu lắm rồi. Tiếc là đã bỏ lỡ, lại còn chờ đợi rất lâu… Cho đến khi không còn tiếp tục chờ đợi nữa.”
“...”
Hạ Diên Điệp ngẩn người, bàn tay đang mở nắp kẹo cao su cũng buông lỏng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô khẽ thở dài: “Anh há miệng ra nào.”
“Hửm?”
Cơn buồn ngủ và uể oải khiến Du Liệt khó mà mở mắt ra nhưng anh vẫn há miệng theo lời hồ ly.
Hạ Diên Điệp dùng khăn ướt lau bàn tay của mình, sau đó đổ một viên kẹo cao su tròn tròn màu xanh lên tay. Đầu ngón tay của cô nhón lấy nó rồi đưa đến bên đôi môi mỏng đang hé mở của Du Liệt.
Người kia ngoan ngoãn thuận theo, không hề có một chút phản kháng nào.
Hạ Diên Điệp không khỏi cụp mắt xuống: “Anh không sợ em cho anh uống thuốc độc à...”
Cô vừa nói xong hết câu thì Du Liệt đột nhiên ngậm môi lại rồi mút đầu ngón tay đang chuẩn bị rời đi của cô.
Hạ Diên Điệp chợt khựng lại, cuống quýt muốn rút tay ra, giọng nói đè thấp đến mức cực khẽ vì sợ bị người khác phát hiện: “Du Liệt.”
“Ừm.”
Người đàn ông vẫn đang nhắm mắt lại, yết hầu hơi co giật, trong cổ họng phát ra một âm thanh vừa mệt mỏi vừa uể oải.
Đây được gọi là mười ngón tay nối liền với trái tim đó…
Một cách hết sức chậm rãi mà lại vô cùng rõ ràng, Hạ Diên Điệp cảm nhận được đầu ngón tay mình đang bị hắn ngậm vào, sau đó còn bị đầu lưỡi hơi ấm nóng của anh liếm qua.
Tiếp đó, Du Liệt nhả ra, đồng thời cũng mở đôi mắt đen kịt biếng nhác nhưng cũng chứa đầy ý cười: “Ngọt quá.”
“...!”
Mãi đến giờ phút này, Hạ Diên Điệp mới muộn màng phản ứng lại.
Nhớ đến xúc cảm nơi đầu ngón tay mình trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như bị điện giật từ trên xuống dưới.
Hồ ly nhỏ lập tức bỏ qua trạng thái màu hồng nhạt, trực tiếp biến thành một cô nàng hồ ly màu đỏ.
Hạ Diên Điệp rút tay lại. Một lúc thật lâu sau đó, cho dù cậu cả Du có giả vờ ngoan ngoãn hay tỏ vẻ đáng thương thế nào, cô cũng chỉ cuộn tay lại chứ không chịu cho anh nắm tay mình lần nữa.
... Nhìn thoáng qua, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.
Rõ ràng là anh ăn tủy biết vị* nên còn muốn làm trò ám muội một lần nữa!
*Ăn tủy biết vị: Đã trải nghiệm một lần và vẫn muốn thử lại lần nữa.
-
Sau một hành trình vất vả và mệt mỏi, cuối cùng Hạ Diên Điệp và Du Liệt đã trở về quê nhà.
Lúc bước vào sân được xây bằng xi măng, Du Liệt khá bất ngờ: “Nơi này mới mẻ hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”
“Ừm. Mấy năm trước trở về, em đã tìm thợ thủ công trong thôn để sửa sang lại toàn bộ rồi.” Ánh mắt của Hạ Diên Điệp hơi dao động, hình như có phần thất thần: “Lúc đó bà nội em vẫn còn sống, em sợ trong sân có quá nhiều côn trùng và kiến, thế này bà cũng sẽ đỡ tốn công lao động chân tay nữa. Bà nội luôn muốn trồng thứ gì đó trên đất, rõ ràng sức khỏe của bà ấy đã yếu đến vậy rồi mà còn...”
Giọng điệu cuối câu thấp xuống.
Du Liệt phát hiện ra nên đã quay đầu lại: “Hồ ly?”
Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần, ngẩng mặt lên rồi mỉm cười: “Không sao đâu. Mỗi lần về nhà, em đều kìm lòng không được nên hơi nhớ bà nội thôi. Anh có muốn ở lại trong sân một lát không?”
“Sao thế?” Du Liệt cố tình giúp cô thả lỏng tâm trạng, khẽ nhướng mày: “Trong phòng có thứ gì đó mà anh không thể nhìn thấy à?”
Hạ Diên Điệp nở nụ cười: “Lần trước em trở về là vào lễ Thanh Minh trong tháng tư, tính ra đã hơn nửa năm em không về nhà rồi, chắc chắn bên trong toàn là bụi bặm. Em sợ bộ lông tiên hạc của anh sẽ biến từ màu trắng sang màu xám thôi mà.”
“Vậy anh cứ ngồi xuống đi, em đi dọn dẹp nhé.”
Lúc Hạ Diên Điệp mở khóa cửa, Du Liệt đã cởi áo khoác dài trên người rồi vắt lên chiếc vali đang đặt cạnh chân tường, sau đó tiện thể xắn tay áo hoodie lên.
Hạ Diên Điệp đẩy cửa ra rồi quay đầu nhìn lại. Cô lập tức trông thấy cánh tay trắng bóc, lành lạnh và đẹp đẽ của người đàn ông đã lộ ra ngoài.
Cô giật mình, cảm thấy bất lực: “Anh đừng gây chuyện nữa.”
“Anh đâu có gây chuyện.” Du Liệt nắm lấy cổ tay Hạ Diên Điệp, sau đó nghiêng người rồi hôn lên khóe môi cô với vẻ khắc chế: “Chẳng phải đây là phép tắc khi ở rể sao? Anh hiểu mà.”
“...?”
Du Liệt vừa nói xong đã tự giác đi về phía số dụng cụ quét dọn ở góc phòng.
Cũng may là việc sửa sang toàn diện cách đây vài năm về cơ bản đã giúp toàn bộ ngôi nhà trở nên hiện đại hơn, do đó quá trình dọn dẹp cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Hai người quét tước và dọn dẹp rất nhiều lần. Khi họ xong việc, bên ngoài trời cũng đã tối hẳn rồi.
Đợi công cuộc tổng vệ sinh kết thúc, Du Liệt bèn đi tắm, còn Hạ Diên Điệp thì chuẩn bị bữa tối tử tế.
Người đàn ông nọ vừa bước ra ngoài đã cho cô một cái ôm mát lạnh.
Hồ ly lạnh đến nỗi rùng mình, ngẩng đầu với vẻ vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh tắm bằng nước lạnh hả?”
“Anh tắm nửa chừng thì hết nước nóng.” Du Liệt ôm Hạ Diên Điệp thật chặt, cúi người cười khẽ bên tai cô: “Em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh mới được.”
“? Có phải máy nước nóng bị hỏng rồi không nhỉ?”
Hạ Diên Điệp đặt đĩa cơm xuống, đang định đi nhìn thử xem. Tiếc là cô còn chưa kịp bước ra ngoài lấy một bước thì đã bị Du Liệt kéo lại, lại còn hết sức thuận thế bế cô đến chỗ bàn ăn hình vuông bên cạnh.
Chiếc bàn ăn cũ kỹ vang lên một tiếng cọt kẹt nho nhỏ.
“!” Ban đầu hồ ly vốn không có phản ứng gì cả nhưng khuôn mặt cô bỗng dưng đỏ bừng vì âm thanh này.
Mà cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của cô về độ biến thái của người đàn ông nào đó. Du Liệt cụp mắt xuống với vẻ hơi kinh ngạc, tựa như anh đang quan sát kết cấu của chiếc bàn vuông này, sau đó bất ngờ ngước mắt lên một cách cực kỳ hứng thú.
Đôi mắt anh như pháo hoa màu mực đang bừng bừng hưng phấn và nóng rực: “Đêm nay chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Anh im đi.” Hạ Diên Điệp đỏ mặt, lập tức bịt miệng anh lại mà không cần suy nghĩ: “Em không muốn nghe mấy trò hạ lưu của anh đâu.”
Du Liệt bật cười khàn khàn, thuận tiện hôn vào lòng bàn tay cô.
“Anh trêu em thôi.”
Trước ánh mắt nghi ngờ của Hạ Diên Điệp, Du Liệt lại thành thật lùi cơ thể ra xa: “Em cứ ngồi trên bàn, không được nhúc nhích, anh đi lấy đồ đã.”
“Gì cơ?” Hạ Diên Điệp đang định bước xuống thì…
“Không được nhúc nhích.”
Du Liệt xoay người lại, đôi mắt đen láy chứa đầy uy hiếp và ẩn ý sâu xa: “Trừ phi em muốn nghe cái bàn này phát ra tiếng động đến sáng mai.”
“...!”
Hồ ly nhỏ trở nên cứng đờ trên mép bàn.
Quả nhiên, cho đến khi Du Liệt trở về với món đồ lấy trong vali từ căn phòng bên cạnh, Hạ Diên Điệp vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn vuông, cũng không hề di chuyển.
Giống như một hồ ly nhỏ đã bị hóa đá hay bị yểm thần chú.
Đối mặt với nụ cười của Du Liệt, Hạ Diên Điệp khẽ nghiến răng, đè nén cảm giác xấu hổ: “Anh đừng làm loạn nữa. Chúng ta nên ăn cơm rồi.”
“Không gấp.”
Du Liệt dừng lại bên cạnh hồ ly rồi đặt túi giấy xuống, sau đó mở túi ra để lấy một chiếc hộp nhung màu xanh đậm với một chiếc màu đen.
Hai tiếng lạch cạch vang lên.
Anh mở hai chiếc hộp ra rồi đặt trước mặt Hạ Diên Điệp.
“Quà mừng năm mới.” Du Liệt nở nụ cười trầm thấp: “Em hãy chọn một trong hai đi, nhất định phải chọn.”
Trong chiếc hộp nhung cỡ lớn màu xanh đậm có một chiếc đồng hồ nữ nằm trên lớp sa tanh trắng mịn. Nó có dây đeo bằng da cá sấu màu xanh nhạt, mặt đáy đồng hồ làm bằng ngọc trai ấm áp, còn xung quanh mặt đồng hồ bạch kim thì được nạm một vòng kim cương lấp lánh.
Thiết kế vừa thanh lịch vừa có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Không khéo là Hạ Diên Điệp lại biết nó, bởi trước đây cô đã từng hợp tác làm phiên dịch viên cho một doanh nhân đồng hồ cơ khí nào đó rồi. Trong thời điểm ôn lại các kiến thức nền tảng của ngành, Hạ Diên Điệp đã có thêm hiểu biết về một vài loại đồng hồ xa xỉ một cách bị động, mà chiếc đồng hồ trước mặt cô lại cực kỳ nổi bật trong số những chiếc đồng hồ có dây kim loại hơi kềnh càng.
Là bộ sưu tập Vacheron Constantin* - dòng đồng hồ nữ cỡ nhỏ có giá gần một triệu nhân dân tệ.
*Vacheron Constantin: Một thương hiệu đồng hồ xa xỉ hàng đầu thế giới ở Thụy Sĩ, với lịch sử lâu đời và danh tiếng về sự tinh xảo trong thiết kế và chế tác.
Nó quá đắt đỏ... Cô không cần đâu.
Hạ Diên Điệp bèn nhìn về phía chiếc hộp nhung màu đen ở phía bên kia mà không hề suy nghĩ.
Bên trong là một chiếc nhẫn có đính một viên kim cương Solitaire*.
*Solitaire: Theo định nghĩa truyền thống, trang sức Solitaire sẽ chỉ nạm một viên đá độc nhất ở trung tâm, mà không gắn kèm đá quý xung quanh. Tuy nhiên, ngày nay thì yêu cầu này đã không còn quá khắt khe. Kiểu nhẫn Solitaire thường được dùng để cầu hôn, gắn liền với tình yêu.
Hạ Diên Điệp chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể biết ngay: Chắc hẳn chiếc nhẫn này với chiếc nhẫn mà Du Liệt luôn đeo trên ngón áp út bên trái kia là thiết kế kiểu nhẫn đôi.
Thấy ánh mắt cô cụp xuống, Du Liệt bèn khẽ nâng cổ tay trái lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út kia cũng chói lóa một cách vô tình hay cố ý: “Em muốn chọn cái này hửm? Đây là nhẫn đính hôn đấy. Em nghĩ kỹ rồi chứ, hồ ly nhỏ?”
Hạ Diên Điệp cứng người.
Mấy giây sau, hồ ly nhỏ hơi nheo mắt lại: “Cậu cả Du, anh đang ép em kết hôn đấy à.”
“Anh ép em đính hôn thôi mà.”
Du Liệt sửa lại rồi tiện tay đặt đồng hồ xuống, sau đó vừa mỉm cười vừa lấy chiếc nhẫn ra. Anh nâng bàn tay của Hạ Diên Điệp lên, chiếc nhẫn ôm lấy đốt ngón tay của cô, ăn khớp với một chiếc nhẫn khác. Chúng khẽ lóe sáng.
Anh cũng ngước lên rồi mỉm cười: “Hay là em muốn anh làm từng bước một cách đúng lúc đúng chỗ? Anh sẽ gọi điện thoại để bảo bọn họ bắt đầu thiết kế nhẫn cưới theo yêu cầu ngay lập tức luôn nhé?”
“Đừng mà, cứ tiến hành từng bước thôi anh.” Hạ Diên Điệp cuống cuồng níu lấy Du Liệt đang định xoay người lại.
“Vậy thì xem như em đã đồng ý rồi nhé?”
Du Liệt cúi đầu, ánh mắt lóe sáng, giọng điệu cứ như thể anh chỉ đang nói đùa một cách hời hợt nhưng mà các đốt ngón tay vừa thon dài vừa trắng lạnh đang đặt trên tay cô lại hơi run rẩy.
Anh rủ mắt xuống rồi cẩn thận đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô từng chút một.
Hạ Diên Điệp phát hiện nhưng không hề vạch trần. Đợi Du Liệt đeo nhẫn cho cô xong, Hạ Diên Điệp mới nhấc tay lên trước mắt để ngắm nghía, sau đó dựng thẳng bàn tay bên gò má mình: “Trông đẹp không anh?”
Du Liệt nhìn cô thật sâu, đôi mắt ngược sáng như bóng núi đang lay động trong bóng đêm.
“… Đẹp.”
Chẳng biết từ lúc nào giọng anh đã trở nên trầm khàn.
Sau đó, vì không thể che giấu được nữa nên Du Liệt đành cụp mí mắt xuống với vẻ bối rối, cười rộ lên thành tiếng rung rung. Anh cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô một cách thành kính, sau đó hướng xuống dưới để hôn lên chiếc nhẫn kia:
“Hạ Diên Điệp.”
Du Liệt khẽ gọi tên cô: “Em không biết anh đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi đâu. Anh đã đợi trong vô vàn giấc mộng trong đêm… Chỉ có đêm nay không phải là mơ thôi, đúng không?”
Đôi mắt Hạ Diên Điệp trở nên ươn ướt và mơ hồ nhưng vì kìm lòng chẳng đặng nên cô vẫn cong môi lên, mỉm cười nhìn anh.
“Ừm, đây không phải là mơ đâu.”
Du Liệt hạ tay xuống, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau. Hai chiếc nhẫn màu trắng bạc tựa vào nhau, từ từ kề sát rồi buông thõng xuống.
Du Liệt ôm gáy Hạ Diên Điệp, không nhịn được nên đã cúi đầu hôn cô.
Ánh trăng in bóng rõ ràng bên ngoài khung cửa sổ nho nhỏ.
Chiếc bàn vuông kêu cót két dưới bóng đèn màu vàng dìu dịu.
Tựa như một con thuyền nhỏ được đẩy lên chầm chậm rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống trong sóng biển hiền hòa, cái bóng được nâng đến nơi gần các vì sao nhất giữa làn sóng rồi lại bị nhấn chìm bởi thủy triều dâng cao.
Hạ Diên Điệp ôm lấy Du Liệt trong khoảng thời gian ngắt quãng, nhìn vào chiếc nhẫn chưa bao giờ rời khỏi ngón áp út của anh, sau đó cô chẳng thể kìm lòng mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
“Nếu là nhẫn đính hôn thì tại sao anh lại đeo nó vào ngón áp út?” Hạ Diên Điệp giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình: “Không phải anh nên đeo nó ở ngón giữa hả?”
“Bởi vì anh biết kết cục của mình sẽ ở bên một người nào đó.”
Du Liệt nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài của Hạ Diên Điệp, di chuyển lên cằm rồi lại rơi xuống môi cô. Đôi mắt đen như mực của anh nhìn ngắm Hạ Diên Điệp như muốn nuốt chửng cô, sau đó hàng mi dài được khép lại.
“Anh đã đưa ra lựa chọn của mình từ bảy năm trước rồi, hồ điệp à.”
“...”
Hạ Diên Điệp khẽ run lên.
Cô được anh ôm vào lòng. Trong làn nước mắt sinh lý mờ ảo, dường như cô Hạ Diên Điệp đang nhớ lại một cảnh tượng mà mình từng nhìn thấy trong một thư viện nào đó, thế là cô không khỏi cắn vào bờ vai và cổ anh.
“Anh thật sự chưa bao giờ dao động và muốn quên em đi à?”
“…”
Một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Sau đó, mặt biển êm đềm bỗng nhiên lật úp, cơn thủy triều bất ngờ trào dâng rồi đập vào đá ngầm một cách mãnh liệt.
Du Liệt hôn môi Hạ Diên Điệp. Anh cắn xuống khiến cô buông tiếng nức nở, như thể muốn nuốt chửng cả cơ thể cô.
——
Trong bảy năm đó, Du Liệt thực sự đã từng nghĩ rằng: Việc học tập cùng với công việc bận rộn đến mức ngột ngạt có thể khiến anh tạm thời quên cô, dù chỉ là trong giây lát.
Nhưng anh đã sai rồi.
Ở vô vàn góc độ, trong vô số bóng dáng, tại vô vàn mép bàn, dưới rất nhiều bóng cây và vô số nơi anh đi ngang qua, Du Liệt đều nhìn thấy một cô gái đang cầm sách và ngoái đầu mỉm cười với anh.
Là anh sai rồi.
Tình yêu lan tràn như cỏ dại mọc lan khắp cõi trời hoang vu ở tận đáy lòng vô biên của anh.
Trong mỗi giấc mộng, Du Liệt đều chỉ đuổi theo bóng dáng mơ hồ của hồ điệp.
Cho đến khi Du Liệt chở cô đến sân bay của thành phố Khôn thì…
“Hình như đây là khu vực đỗ xe dài hạn mà nhỉ?” Hạ Diên Điệp nhìn ra ngoài cửa xe với vẻ không chắc chắn lắm.
Du Liệt thuận miệng đáp lại, sau đó vừa dựa vào vô lăng vừa nhìn sang bên với vẻ biếng nhác: “Để chạy đến đây kịp lúc, anh đã phải lái xe gần mười tiếng đồng hồ mới tới được đây đấy. Em còn muốn anh cứ như vậy mà lái xe trở về luôn sao?”
Người đàn ông cười khẽ, cố tình trêu chọc cô: “Hồ ly nhỏ, em có một chút lòng đồng cảm nào không hửm?”
Bây giờ Hạ Diên Điệp mới nhớ tới vấn đề này.
Thảo nào Khố Lí Nam lại lái thẳng đến thành phố Khôn này. Các chuyến bay đến thành phố Bắc và thành phố Khôn vốn khó đặt vé, hơn nữa vào thời điểm Tết đang cận kề thì các chuyến bay ban ngày lại càng khó đặt chỗ hơn. Du Liệt vội vàng đi một mạch tới đây, quả thực là một hành trình xa xôi và gian nan.
Nghĩ vậy, Hạ Diên Điệp vẫn khá đau lòng: “Anh có thể đợi qua Tết thì em sẽ trở về mà. Em vốn định làm xong việc cúng tổ tiên trong nhà vào ngày mùng một Tết thì sẽ tranh thủ về thành phố Bắc để gặp anh trước đấy.”
“...”
Đôi mắt đen như mực của Du Liệt hiện lên ý cười thoáng qua nhưng nhanh chóng bị bóng mi dài đang khép hờ của anh che khuất.
Anh ho nhẹ: “Đi thôi. Chúng ta cùng vào sân bay nào.”
“Còn xe của Canh Dã thì sao?”
“Để anh ấy tự lái đi.”
“?”
Hạ Diên Điệp vẫn còn đang bàng hoàng trước tình nghĩa anh em nói dứt là dứt luôn của hai người này, sau đó lập tức trông thấy Du Liệt xách ra một chiếc vali màu đen cực lớn từ trong cốp xe.
“...?”
Hạ Diên Điệp quan sát vài giây với vẻ không chắc lắm: “Anh đang định chuyển nhà hả?”
“Ừm.”
Du Liệt cười xòa, vừa đẩy vali tới vừa thuận tay nắm lấy bàn tay của hồ ly thật chặt, sau đó nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.
Sau đó, anh mới nhìn sang bên cạnh rồi nói với giọng điệu không hề đứng đắn chút nào: “Em cứ xem như anh đang ở rể là được.”
“?”
Trong lòng Hạ Diên Điệp nảy sinh một phỏng đoán khiến lương tâm của cô trở nên thấp thỏm.
Mãi đến khi vào sân bay, Hạ Diên Điệp được Du Liệt nắm tay dắt đi, sau đó xuất trình hai tấm thẻ lên máy bay có chỗ ngồi liền kề nhau, lại còn cùng một điểm đến - cả hai cùng đến sân bay của một thành phố lân cận quê hương của cô ở vùng núi.
Mãi đến giờ phút này, Hạ Diên Điệp mới có thể xác định nhưng cô vẫn còn cảm thấy hơi khó tin: “Anh thật sự muốn cùng em về nhà đón Tết hả?”
“Trừ khi có cô nàng hồ điệp nhỏ nào đó đủ nhẫn tâm đến mức muốn vứt anh ở dọc đường thôi.”
Du Liệt kìm lòng chẳng đậu, giơ tay kéo hồ ly đang giật mình đến độ ngây người với đôi mắt tròn xoe đến trước mặt mình, sau đó cúi đầu giả vờ muốn hôn cô: “Em nỡ sao?”
Sân bay đầy người đến kẻ đi nhưng người đàn ông nào đó lại chẳng biết giữ chừng mực gì cả. Chỉ có điều, tất nhiên Hạ Diên Điệp sẽ không dung túng cho anh làm bậy.
Hồ ly nhỏ xụ mặt né tránh: “Vậy còn công ty thì sao?”
“Có lão Quách và lão Nghê rồi mà.”
Cậu cả Du không hôn cô được, mặc dù việc này nằm trong dự kiến nhưng anh vẫn xoay người đi với vẻ khá tiếc nuối.
Anh uể oải trả lời, bán đứng đồng đội với bạn bè của mình một cách công khai mà không hề áy náy chút nào: “Phó giám đốc thay mặt tổng giám đốc điều hành công ty, đó cũng là một chuyện nằm trong chức trách mà. Huống hồ cả hai người đều đã có vợ cả rồi nên bọn họ hoàn toàn có thể đưa bà xã cùng đi tăng ca, đâu có giống anh đâu. Anh chỉ có thể làm thêm giờ với dấu răng hồ ly mà vợ mình để lại thôi.”
“…?”
Quá nhiều lượng thông tin trong một câu nói.
Hai má của Hạ Diên Điệp đỏ bừng, thậm chí cô còn không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.
Nhưng đôi mắt đen như mực của Du Liệt lại nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh đã đào một cái hố trước mặt mình và chỉ chờ hồ ly nhỏ rơi vào, sau đó anh mới thu dọn túi, đóng gói hồ ly rồi vác mang đi.
Hạ Diên Điệp suy nghĩ một chốc, cứ giả vờ như thể không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì cả: “Vậy còn ông ngoại anh thì sao? Chắc đây là lần đầu tiên anh không về nhà đón Tết nhỉ? Ông ấy sẽ không tức giận chứ?”
Ánh mắt Du Liệt khẽ chớp.
Hạ Diên Điệp không hề hay biết.
Thực ra hầu hết thời gian trong gần bảy năm qua, tổng cộng số lần Du Liệt trở về nhà họ Canh, thậm chí là về thành phố Bắc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì Du Liệt biết trong thành phố kia vẫn còn một hồ điệp nhỏ đang vất vả bay lượn với trọng trách trên vai. Trong khi đang Hạ Diên Điệp giải quyết khoản nợ của mình từng chút một, sự xuất hiện của anh sẽ chỉ khiến cô chạy trốn một cách khó khăn và chật vật hơn mà thôi, vậy nên anh không thể nào quay lại. Du Liệt càng sợ rằng: Một khi gặp lại cô, anh sẽ dùng mọi cách thức và thủ đoạn, bất kể chúng có đê tiện hay xấu xa đến đâu, bởi có lẽ anh cũng sẽ không nỡ thả cô bay đi lần nữa.
Hạ Diên Điệp chỉ từng nhìn thấy cô gái trong bức tranh được phác họa bằng vô số tiêu bản hồ điệp. Nhưng cô lại không biết rằng…
Bất cứ khi nào nảy ra ý tưởng như vậy, Du Liệt sẽ khảm một tiêu bản hồ điệp vào khung tranh được lồng kính của anh.
Vậy nên, bức tranh hồ điệp đó đã đi cùng anh từ Los Angeles đến thành phố Bắc, trải qua vô số ngày đêm, hình bóng cô in sâu trong tâm trí anh cứ như vậy mà được ghép lại từng chút một, hết hồ điệp này tới hồ điệp khác xếp chồng lên nhau.
Nó được anh khắc bằng dao và rìu, in dấu vào từng tấc xương cốt của Du Liệt nên sẽ không bao giờ biến mất.
“... Sao anh lại có phản ứng này?”
Bàn tay của hồ ly nhỏ khẽ huơ huơ dưới mí mắt anh.
Hạ Diên Điệp có phần lo lắng, chỉ có thể giả vờ nói đùa: “Ông ngoại của anh đáng sợ đến vậy sao? Em vừa nhắc tới một câu thì anh đã sợ đến ngây người luôn rồi?”
“Ừm. Đáng sợ lắm.”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp phản ứng thì Du Liệt đã bất ngờ giơ tay lên, nắm lấy móng vuốt trắng như tuyết mà cô đang duỗi tới để ôm cô vào lòng thật chặt, sau đó khẽ thở dài với giọng điệu trầm khàn.
Dường như bảy năm đó là khoảng thời gian mà anh không bao giờ muốn nghĩ tới nữa.
“Thật là đáng sợ, hồ ly nhỏ.”
“...”
Hạ Diên Điệp hơi ngỡ ngàng, bàn tay mà cô vươn ra đã bị Du Liệt giữ chặt cứng, lại còn dán sát vào lồng ngực anh. Thế là Hạ Diên Điệp đành phải ngập ngừng nhấc tay còn lại lên, vỗ nhẹ vào áo khoác ngoài của người nào đó để vỗ về anh.
“Vậy… Nếu anh thực sự sợ ông ngoại thì anh cứ quay về thành phố Bắc đón năm mới đi nhé?”
Lúc lời này được thốt ra, Hạ Diên Điệp mới phát hiện: Vậy mà trong đáy lòng mình lại cảm thấy không tình nguyện và không nỡ nhiều đến thế.
Du Liệt nghe thấy giọng điệu của Hạ Diên Điệp nên đã đoán được tâm tư của cô. Anh bèn ôm lấy Hạ Diên Điệp, tựa khuôn mặt tuấn tú của mình lên vai cô gái, nở nụ cười ở một góc độ mà cô không thể trông thấy, làm cho đôi mắt hoa đào kia trở nên lấp lánh ánh nước và quyến rũ vô cùng.
“Vậy nếu ông ấy muốn đánh chết anh thì sao?”
“?”
Hạ Diên Điệp gần như đã hít sâu một hơi.
Đúng là phản ứng vừa rồi của Du Liệt rất bất thường, ánh mắt cũng hơi run rẩy, cho dù Hạ Diên Điệp không tin thì cô cũng cảm thấy lo lắng đến mức tin tưởng một nửa rồi.
Tất cả bậc bề trên của các dòng dõi thế gia vọng tộc ở thành phố Bắc đều hung dữ như vậy sao?
Hạ Diên Điệp mở lời theo bản năng: “Anh vẫn nên đổi vé đi…”
“Chỉ có một cách duy nhất thôi... Em có bằng lòng cứu anh không?”
“Cách gì cơ?”
“Em đồng ý với anh trước đi.”
Hồ ly nhỏ nhạy bén cảm thấy hơi do dự theo bản năng nhưng đáng tiếc lại bị tình yêu làm đầu óc mê muội. Cô chỉ chần chừ một giây rồi gật đầu ngay: “Được, anh nói đi.”
Du Liệt đáp khẽ: “Để anh không phải chết trẻ, anh đành phải đợi sang năm sau để em cùng anh về nhà tạ lỗi với ông ngoại vậy.”
Hạ Diên Điệp: “?”
“…”
Cháy nhà mới ra mặt chuột.
Vậy mà cô lại bị Du Liệt lừa rồi.
Rốt cuộc ai mới hồ ly thế hả?
Sau đó, người đàn ông đã làm nhiều việc xấu nào đó phải nếm trải hậu quả thảm thương mà anh xứng đáng gánh chịu...
Cho đến khi lên máy bay, hồ ly nhỏ vẫn còn xụ mặt với vẻ cực kỳ hung hăng, lấy cớ làm công việc dịch thuật trên chiếc máy tính bảng tùy thân để từ chối mọi hành động tiếp xúc thân mật của anh, thậm chí móng vuốt của hồ ly còn không cho phép Du Liệt nắm tay cô.
Du Liệt nâng hạng vé máy bay cho Hạ Diên Điệp, sau đó lại mua một chỗ ngồi cạnh cô. Ghế của hai người cạnh nhau ở khoang máy bay hạng thương gia.
Sau khi lên máy bay và ngồi vào chỗ, Du Liệt đã muốn nắm tay của hồ ly nhỏ rồi, tiếc là khoảng cách các tay ghế giữa các chỗ ngồi hạng thương gia hơi rộng đối với những cặp đôi trẻ tuổi, thực sự không phù hợp cho việc nắm tay.
Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, Du Liệt lại bị hồ ly đẩy về.
“Máy bay phải bay mấy tiếng nữa cơ đấy, anh nghỉ ngơi cho tốt được không hả? Anh thường xuyên tăng ca ở công ty, lại còn lái xe suốt mười tiếng đồng hồ đến thành phố Khôn nữa.” Hạ Diên Điệp ra vẻ hung dữ: “Đã lên máy bay rồi mà còn không chịu an phận. Những tiên hạc như các anh chỉ cần uống sương sớm, không cần phải ngủ, cũng chẳng cần mạng nữa phải không? “
Đến khi nói xong, Hạ Diên Điệp mới phát hiện Du Liệt đang nghiêng người và chống tay lên trán, khóe mắt lạnh lùng rủ xuống cũng đang đượm ý cười.
Hạ Diên Điệp ngẩn người, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: “Sao anh lại cười như vậy...”
Trông anh y hệt khổng tước xòe đuôi.
“Em hãy ngẫm lại mà xem giọng điệu vừa rồi của em như thế nào.” Du Liệt nhìn cô với vẻ biếng nhác, như thể đang hoài niệm: “Đã lâu lắm rồi anh không được nghe em nói tiếng địa phương bằng chất giọng nhẹ nhàng như vậy đấy.”
“…”
Vì Du Liệt nhắc nhở nên Hạ Diên Điệp mới đột nhiên nhận ra.
Hai má của hồ ly lập tức đỏ bừng.
Cô sống ở thành phố Bắc đã lâu lắm rồi, lại còn làm phiên dịch viên nên đã dành rất nhiều thời gian lẫn công sức để đảm bảo cách phát âm tiếng Anh của mình trôi chảy và đúng chuẩn.
Tuy nhiên, dường như chỉ cần ở trước mặt những người mà cô chẳng hề phòng bị, một khi cảm thấy lo lắng thì cô sẽ không thể không nói bằng giọng điệu mềm mại của phương ngữ của vùng phía nam Giang Tô.
Du Liệt lại còn cố tình nghe hết những gì cô nói chứ không hề ngắt lời.
Hồ ly nhỏ càng nghĩ càng nóng mặt, cáu kỉnh nhìn Du Liệt, khuôn mặt xinh đẹp cũng đơ ra: “Anh thật phiền phức.”
“Em cứ tiếp tục sử dụng giọng điệu như trước đó đi. Anh thích nghe mà.”
Du Liệt cố ý mỉm cười rồi nắm lấy tay Hạ Diên Điệp. Anh còn nhàn nhã mở từng đốt ngón tay đang cuộn tròn vì xấu hổ của cô, sau đó lại dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay vừa mịn màng vừa trắng trẻo của cô với vẻ trêu chọc và hư hỏng.
Dường như Du Liệt đang viết chữ gì đó trong lòng bàn tay cô nhưng Hạ Diên Điệp lại ngại ngứa ngáy, vừa bị anh cào cào thì cô đã lập tức nắm chặt tay lại.
Điều này cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Cuối cùng Du Liệt cũng ngước mắt lên rồi cười khẽ: “Em chắc chắn là không cho anh viết hửm?”
Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt với ánh mắt như thể “em sẽ không để anh khiêu khích hồ ly nhỏ bằng bất cứ cách nào đâu”.
“Được, vậy anh sẽ nói bằng lời nhé.”
Du Liệt dừng lại một chút, khó mà nhịn cười được. Sau đó, anh cụp mắt xuống nhưng lại không nỡ để người khác nghe thấy, vì lời đó sẽ khiến hồ ly nhỏ tiếp tục ngượng ngùng và phát cáu đến mức muốn nhảy khỏi máy bay luôn.
Vì thế, Du Liệt bèn chống đôi chân thon dài của mình, nửa người cúi xuống thấp, vịn vào ghế ngồi của Hạ Diên Diệp rồi ghé sát vào tai cô.
“Anh cũng muốn nghe em nói chuyện như vậy ở trên giường.”
Du Liệt nở nụ cười trầm thấp, nghiêng người nhìn cô rồi nói rõ từng chữ một: “Cực kỳ êm ái. Anh muốn nghe em khóc.”
Hạ Diên Điệp: “…?”
“?????????????”
Hồ ly nhỏ ngẩn tò te, hóa đá với vẻ chấn động.
Có quỷ mới biết được…
Du Liệt...
Trong bảy năm này…
Rốt cuộc anh đã học được những gì thế hả?
-
Sau khi xuống máy bay ngày hôm đó, nửa sau của hành trình về nhà quả thực là chặng đường di chuyển gian nan.
Mặc dù đã trải qua gần mười năm xóa đói giảm nghèo ở nông thôn, mức sống và tình hình kinh tế của các thị trấn nhỏ ở miền núi cũng đã có những thay đổi đáng kể nhưng vấn đề địa hình lẫn địa lý lại không thể nào khắc phục được.
Vì vậy, sân bay gần làng núi của Hạ Diên Điệp nhất cũng nằm ở một thành phố lân cận.
Du Liệt mang theo một chiếc vali lớn cùng với chiếc nhỏ hơn của Hạ Diên Điệp. Lộ trình thông thường sẽ là bắt taxi từ sân bay đến nhà ga xe lửa, sau đó lại ngồi chuyến tàu màu xanh* đến thị xã ở quê nhà. Toàn bộ tỉnh lị đều có nhiều núi nên đường sắt cao tốc không thể chạy được, do đó tàu xanh vẫn là lựa chọn duy nhất như xưa.
*Tàu màu xanh: Tàu chậm, ồn ào, không có điều kiện tốt, chạy trên hệ thống đường sắt Trung Quốc từ những năm 1950 và bị loại bỏ dần vào đầu thế kỷ 21.
Nhưng nếu vậy thì họ sẽ phải di chuyển tận ba bốn lần trên đường và sẽ chỉ khiến việc đi lại trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, Du Liệt bèn trực tiếp bắt xe riêng từ sân bay, đi một mạch xuyên qua thành phố, sau đó đưa họ đến trước khu vực miền núi.
... Không thể đưa họ vào núi được.
Đường núi hiểm trở, quả thực những người lái xe không phải dân địa phương sẽ chẳng dám tùy tiện lái xe vào.
Lựa chọn còn lại chính là xe khách, vì ở đường núi nên khó tránh khỏi có vẻ ngoài hơi bụi bặm, hoặc là một chiếc xe riêng mà người dân địa phương có thể cho thuê.
“Xe khách an toàn hơn một chút, chúng ta đi xe khách nhé?” Du Liệt nghiêng người sang để hỏi ý kiến của Hạ Diên Điệp.
“Em không sao cả. Nhưng mà anh... Có phải anh sẽ cảm thấy quá phiền toái và không thể thích nghi được không?” Hạ Diên Điệp khá lo lắng: “Anh đã từng đi xe khách chưa?”
Cậu cả Du chững lại.
Trong những năm nọ ở Los Angeles, đặc biệt là khoảng thời gian đầu, anh đã phải chịu đựng hầu hết những khó khăn mà bản thân chưa từng trải qua từ nhỏ đến lớn.
Nhưng anh thực sự chưa bao giờ ngồi xe khách.
Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Du Liệt, Hạ Diên Điệp nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười: “Vậy anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi nhé. Xe khách, đặc biệt là ở nơi này của bọn em rất dễ bị say xe đấy.”
Có lẽ nhìn ra ý cười thoáng qua của hồ ly nhỏ nên Du Liệt khẽ nheo mắt lại, giơ tay bẹo má cô: “Em cười giễu anh hửm?”
“Không có. Nếu chúng ta sẽ đi xe khách thì đừng bỏ lỡ chuyến xe. Đi thôi.”
“...”
Hạ Diên Điệp dẫn Du Liệt đang kéo theo vali lớn đến điểm đón xe khách một cách thành thạo. Hai người đến nơi đúng lúc vì vừa khéo có một chuyến xe khách sẽ xuất phát sau năm phút nữa.
Không để hồ ly nhỏ nhúng tay vào, Du Liệt tự xách hai chiếc vali lên xe.
Trước lối đi hơi chật hẹp nên đôi chân dài của cậu cả dừng lại, hơi nhướng mày lên.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng chiếc xe khách mà anh chưa từng đi này vẫn mang đến cho anh một “bất ngờ và ngạc nhiên” rất lớn.
Đặc biệt là lối đi duy nhất ở giữa.
Ngay cả chiếc vali của anh, đại khái cũng phải dựng thẳng lên mới có thể đẩy nó về phía trước.
Bất kỳ hành khách nào để chân lệch ra ngoài một chút đều có thể khiến nó mắc kẹt.
Hơn nữa, dường như trong xe còn có mùi xăng đặc trưng khó mà che giấu được.
Lúc Du Liệt đang đánh giá, hồ ly nhỏ bèn nghiêng đầu bên cạnh cánh tay của anh: “Nếu anh không thích thì chúng ta cứ đi xe riêng nhé?”
“Không cần đâu.” Du Liệt tiện thể than thở hai tiếng trên đầu hồ ly: “Anh sợ bọn họ sẽ bán hồ ly đi mất.”
“…”
Thấy cậu cả Du sắp phải trải qua một trở ngại khác trong cuộc đời mình, Hạ Diên Điệp cũng chẳng tranh cãi với anh nữa.
Hạ Diên Điệp xoay người trả tiền xe.
Du Liệt cầm vali đợi cô. Thấy vậy, anh hơi nhướng mày: “Em cũng trả tiền cho anh rồi à?”
“Ừm, không phải anh tới ở rể sao?” Hạ Diên Điệp kìm nén ý xấu muốn trêu chọc anh.
Ông chú tài xế đặc biệt chú ý đến hai người họ chợt quay đầu lại với vẻ kinh ngạc, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác trước khi bị phát hiện.
Nhưng thực ra cái tai của tài xế đang dựng thẳng lên.
Du Liệt không thèm để tâm, lại còn cảm thấy vinh dự về điều này nữa. Anh cúi người xuống rồi nằm nhoài từ phía sau để vùi vào hõm cổ của hồ ly nhỏ - người đang loay hoay tìm kiếm tiền mặt – cuối cùng cười khẽ một cách quyến rũ.
“Được thôi. Cảm ơn phú bà trẻ nhé. Anh nhất định sẽ làm cho em thoải mái.”
Hạ Diên Điệp: “...?”
Rõ ràng cô mới là hồ ly, thế mà tại sao cô mãi không gợi cảm bằng một tiên hạc thế này!
… Nhưng anh thực sự quá đỗi gợi cảm.
Quả thực cô không còn mặt mũi nào để đối diện với ánh mắt vừa chấn động vừa cảm khái của tài xế nên Hạ Diên Điệp nhanh chóng sắp xếp tiền rồi bỏ vào hộp thu phí bên cạnh.
Mà vào đúng khoảnh khắc họ dừng lại trước xe, rất nhiều ánh mắt ở nửa trước trên xe khách đều đổ dồn vào Du Liệt, như có như không.
Cũng chẳng có gì khó hiểu cả. Ngay cả Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy Du Liệt không hợp với chiếc xe này.
Ai bảo cậu cả lại có xuất thân cao quý, khí chất lạnh lùng và cao ngạo được tôi luyện từ nhỏ, mặc dù đang cười nhưng khuôn mặt lại mang theo sắc thái hơi biếng nhác và tùy ý, người khác không thể nào bắt chước được.
Nhưng anh lại có dáng người như cái giá treo đồ, dù là hàng vỉa hè cũng có thể mặc như quần áo sang trọng và cao cấp. Nếu không thì Hạ Diên Điệp cũng sẽ chẳng gọi anh là tiên hạc.
Du Liệt đi giật lùi một đoạn đường, đi đến đâu cũng cuốn hút ánh mắt và cái ngoái đầu lại để dõi theo anh.
Nhưng rõ ràng Du Liệt cũng đã quen rồi. Anh bèn nắm lấy bàn tay của Hạ Diên Điệp, còn một tay kia đỡ chiếc vali lớn của mình rồi đẩy về phía trước.
Sau khi ngồi xuống, hai người thu xếp một chút rồi mới xuất phát.
Du Liệt ngồi được một chốc thì đôi mắt đen lay láy dần sáng lên: “Anh thích chiếc xe này.”
“?”
Hạ Diên Điệp quay đầu lại, cố kiềm chế vẻ mặt như muốn hỏi “Không phải anh đã bị say xe đến mức choáng váng và hỏng đầu rồi đấy chứ?”
Du Liệt không nói gì.
Anh thể hiện bằng hành động thực tế.
Khác hoàn toàn với sự cản trở của hộp tựa tay to tướng giữa các chỗ ngồi trong khoang hạng thương gia trên máy bay, trong chiếc xe khách cỡ nhỏ này, không có vật cản nào giữa hai chiếc ghế đặt cạnh nhau ngoại trừ một tay vịn đơn và ngắn ngủn, có thể hạ xuống hoặc nâng lên.
Du Liệt có thể thoải mái nhấc tay, sau đó lập tức ôm lấy hồ ly nhỏ ở ghế bên cạnh vào lồng ngực của mình.
Nếu muốn, thậm chí anh còn có thể trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tất nhiên chỉ là mong muốn của anh thôi.
Nhưng đáng tiếc trước khi Du Liệt ra tay, Hạ Diên Điệp đã phát hiện ra ý đồ của anh rồi. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại đang nhìn thẳng vào anh với vẻ vừa uy hiếp vừa cảnh cáo.
Chỉ có điều, Du Liệt đã vô cùng hài lòng khi có thể ôm hồ ly nhỏ vào lòng rồi: “Chúng ta có thể ngồi xe khách suốt chặng đường về nhà được không? Hay là anh cứ mua luôn một chiếc rồi để ở nhà nhé?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Sự thật đã chứng minh rằng: Nếu coi thường một chuyện xa lạ thì sẽ phải trả giá đắt.
Lúc đầu Hạ Diên Điệp vốn chỉ thuận miệng nhắc tới trước khi lên xe mà thôi, không ngờ hình như Du Liệt hơi say xe thật rồi.
Trên đường đi, Hạ Diên Điệp nghiêng người thì thấy Du Liệt vẫn đang khép hờ mắt, mi tâm hơi nhíu lại, có vẻ không thoải mái cho lắm.
Người say xe bình thường cũng không thích nói chuyện, trạng thái dễ chịu nhất chính là có thể ngủ say. Vậy nên Hạ Diên Điệp cũng chẳng dám làm phiền anh.
Cho đến khi sực nhớ ra điều gì đó, cô mới cầm chiếc ba lô bên hông lên, lục lọi một lúc thì phát hiện trong đó có kẹo cao su đã chuẩn bị sẵn.
Đây là thói quen của một người làm phiên dịch viên như Hạ Diên Điệp.
Nhưng hương bạc hà cũng vừa vặn có thể làm dịu đi một chút cảm giác khó chịu do say xe.
Hạ Diên Điệp do dự một thoáng, sau đó xoay người lại: “Du Liệt?”
Người đàn ông nọ mở mắt ra.
Sắc mặt anh tái nhợt một cách hiếm thấy nhưng trong mắt Hạ Diên Điệp, Du Liệt vẫn còn mang ý cười nhàn nhạt, thậm chí anh còn siết tay chặt hơn, tiện thể cúi đầu cọ cọ vào trán cô.
Hạ Diên Điệp bị anh cọ đến mức trong lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ hỏi han: “Việc đi đến vùng núi làm anh vui vẻ đến vậy sao? Lúc này mà anh còn cười được nữa.”
“Không liên quan gì đến vùng núi cả.” Du Liệt dựa sát vào người Hạ Diên Điệp rồi cụp mắt xuống, giọng nói có phần ốm yếu và khàn khàn: “Đây là nơi hồ điệp nhỏ lớn lên mà. Trước đây anh đã muốn đến thăm từ lâu lắm rồi. Tiếc là đã bỏ lỡ, lại còn chờ đợi rất lâu… Cho đến khi không còn tiếp tục chờ đợi nữa.”
“...”
Hạ Diên Điệp ngẩn người, bàn tay đang mở nắp kẹo cao su cũng buông lỏng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô khẽ thở dài: “Anh há miệng ra nào.”
“Hửm?”
Cơn buồn ngủ và uể oải khiến Du Liệt khó mà mở mắt ra nhưng anh vẫn há miệng theo lời hồ ly.
Hạ Diên Điệp dùng khăn ướt lau bàn tay của mình, sau đó đổ một viên kẹo cao su tròn tròn màu xanh lên tay. Đầu ngón tay của cô nhón lấy nó rồi đưa đến bên đôi môi mỏng đang hé mở của Du Liệt.
Người kia ngoan ngoãn thuận theo, không hề có một chút phản kháng nào.
Hạ Diên Điệp không khỏi cụp mắt xuống: “Anh không sợ em cho anh uống thuốc độc à...”
Cô vừa nói xong hết câu thì Du Liệt đột nhiên ngậm môi lại rồi mút đầu ngón tay đang chuẩn bị rời đi của cô.
Hạ Diên Điệp chợt khựng lại, cuống quýt muốn rút tay ra, giọng nói đè thấp đến mức cực khẽ vì sợ bị người khác phát hiện: “Du Liệt.”
“Ừm.”
Người đàn ông vẫn đang nhắm mắt lại, yết hầu hơi co giật, trong cổ họng phát ra một âm thanh vừa mệt mỏi vừa uể oải.
Đây được gọi là mười ngón tay nối liền với trái tim đó…
Một cách hết sức chậm rãi mà lại vô cùng rõ ràng, Hạ Diên Điệp cảm nhận được đầu ngón tay mình đang bị hắn ngậm vào, sau đó còn bị đầu lưỡi hơi ấm nóng của anh liếm qua.
Tiếp đó, Du Liệt nhả ra, đồng thời cũng mở đôi mắt đen kịt biếng nhác nhưng cũng chứa đầy ý cười: “Ngọt quá.”
“...!”
Mãi đến giờ phút này, Hạ Diên Điệp mới muộn màng phản ứng lại.
Nhớ đến xúc cảm nơi đầu ngón tay mình trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như bị điện giật từ trên xuống dưới.
Hồ ly nhỏ lập tức bỏ qua trạng thái màu hồng nhạt, trực tiếp biến thành một cô nàng hồ ly màu đỏ.
Hạ Diên Điệp rút tay lại. Một lúc thật lâu sau đó, cho dù cậu cả Du có giả vờ ngoan ngoãn hay tỏ vẻ đáng thương thế nào, cô cũng chỉ cuộn tay lại chứ không chịu cho anh nắm tay mình lần nữa.
... Nhìn thoáng qua, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.
Rõ ràng là anh ăn tủy biết vị* nên còn muốn làm trò ám muội một lần nữa!
*Ăn tủy biết vị: Đã trải nghiệm một lần và vẫn muốn thử lại lần nữa.
-
Sau một hành trình vất vả và mệt mỏi, cuối cùng Hạ Diên Điệp và Du Liệt đã trở về quê nhà.
Lúc bước vào sân được xây bằng xi măng, Du Liệt khá bất ngờ: “Nơi này mới mẻ hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”
“Ừm. Mấy năm trước trở về, em đã tìm thợ thủ công trong thôn để sửa sang lại toàn bộ rồi.” Ánh mắt của Hạ Diên Điệp hơi dao động, hình như có phần thất thần: “Lúc đó bà nội em vẫn còn sống, em sợ trong sân có quá nhiều côn trùng và kiến, thế này bà cũng sẽ đỡ tốn công lao động chân tay nữa. Bà nội luôn muốn trồng thứ gì đó trên đất, rõ ràng sức khỏe của bà ấy đã yếu đến vậy rồi mà còn...”
Giọng điệu cuối câu thấp xuống.
Du Liệt phát hiện ra nên đã quay đầu lại: “Hồ ly?”
Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần, ngẩng mặt lên rồi mỉm cười: “Không sao đâu. Mỗi lần về nhà, em đều kìm lòng không được nên hơi nhớ bà nội thôi. Anh có muốn ở lại trong sân một lát không?”
“Sao thế?” Du Liệt cố tình giúp cô thả lỏng tâm trạng, khẽ nhướng mày: “Trong phòng có thứ gì đó mà anh không thể nhìn thấy à?”
Hạ Diên Điệp nở nụ cười: “Lần trước em trở về là vào lễ Thanh Minh trong tháng tư, tính ra đã hơn nửa năm em không về nhà rồi, chắc chắn bên trong toàn là bụi bặm. Em sợ bộ lông tiên hạc của anh sẽ biến từ màu trắng sang màu xám thôi mà.”
“Vậy anh cứ ngồi xuống đi, em đi dọn dẹp nhé.”
Lúc Hạ Diên Điệp mở khóa cửa, Du Liệt đã cởi áo khoác dài trên người rồi vắt lên chiếc vali đang đặt cạnh chân tường, sau đó tiện thể xắn tay áo hoodie lên.
Hạ Diên Điệp đẩy cửa ra rồi quay đầu nhìn lại. Cô lập tức trông thấy cánh tay trắng bóc, lành lạnh và đẹp đẽ của người đàn ông đã lộ ra ngoài.
Cô giật mình, cảm thấy bất lực: “Anh đừng gây chuyện nữa.”
“Anh đâu có gây chuyện.” Du Liệt nắm lấy cổ tay Hạ Diên Điệp, sau đó nghiêng người rồi hôn lên khóe môi cô với vẻ khắc chế: “Chẳng phải đây là phép tắc khi ở rể sao? Anh hiểu mà.”
“...?”
Du Liệt vừa nói xong đã tự giác đi về phía số dụng cụ quét dọn ở góc phòng.
Cũng may là việc sửa sang toàn diện cách đây vài năm về cơ bản đã giúp toàn bộ ngôi nhà trở nên hiện đại hơn, do đó quá trình dọn dẹp cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Hai người quét tước và dọn dẹp rất nhiều lần. Khi họ xong việc, bên ngoài trời cũng đã tối hẳn rồi.
Đợi công cuộc tổng vệ sinh kết thúc, Du Liệt bèn đi tắm, còn Hạ Diên Điệp thì chuẩn bị bữa tối tử tế.
Người đàn ông nọ vừa bước ra ngoài đã cho cô một cái ôm mát lạnh.
Hồ ly lạnh đến nỗi rùng mình, ngẩng đầu với vẻ vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh tắm bằng nước lạnh hả?”
“Anh tắm nửa chừng thì hết nước nóng.” Du Liệt ôm Hạ Diên Điệp thật chặt, cúi người cười khẽ bên tai cô: “Em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh mới được.”
“? Có phải máy nước nóng bị hỏng rồi không nhỉ?”
Hạ Diên Điệp đặt đĩa cơm xuống, đang định đi nhìn thử xem. Tiếc là cô còn chưa kịp bước ra ngoài lấy một bước thì đã bị Du Liệt kéo lại, lại còn hết sức thuận thế bế cô đến chỗ bàn ăn hình vuông bên cạnh.
Chiếc bàn ăn cũ kỹ vang lên một tiếng cọt kẹt nho nhỏ.
“!” Ban đầu hồ ly vốn không có phản ứng gì cả nhưng khuôn mặt cô bỗng dưng đỏ bừng vì âm thanh này.
Mà cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của cô về độ biến thái của người đàn ông nào đó. Du Liệt cụp mắt xuống với vẻ hơi kinh ngạc, tựa như anh đang quan sát kết cấu của chiếc bàn vuông này, sau đó bất ngờ ngước mắt lên một cách cực kỳ hứng thú.
Đôi mắt anh như pháo hoa màu mực đang bừng bừng hưng phấn và nóng rực: “Đêm nay chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Anh im đi.” Hạ Diên Điệp đỏ mặt, lập tức bịt miệng anh lại mà không cần suy nghĩ: “Em không muốn nghe mấy trò hạ lưu của anh đâu.”
Du Liệt bật cười khàn khàn, thuận tiện hôn vào lòng bàn tay cô.
“Anh trêu em thôi.”
Trước ánh mắt nghi ngờ của Hạ Diên Điệp, Du Liệt lại thành thật lùi cơ thể ra xa: “Em cứ ngồi trên bàn, không được nhúc nhích, anh đi lấy đồ đã.”
“Gì cơ?” Hạ Diên Điệp đang định bước xuống thì…
“Không được nhúc nhích.”
Du Liệt xoay người lại, đôi mắt đen láy chứa đầy uy hiếp và ẩn ý sâu xa: “Trừ phi em muốn nghe cái bàn này phát ra tiếng động đến sáng mai.”
“...!”
Hồ ly nhỏ trở nên cứng đờ trên mép bàn.
Quả nhiên, cho đến khi Du Liệt trở về với món đồ lấy trong vali từ căn phòng bên cạnh, Hạ Diên Điệp vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn vuông, cũng không hề di chuyển.
Giống như một hồ ly nhỏ đã bị hóa đá hay bị yểm thần chú.
Đối mặt với nụ cười của Du Liệt, Hạ Diên Điệp khẽ nghiến răng, đè nén cảm giác xấu hổ: “Anh đừng làm loạn nữa. Chúng ta nên ăn cơm rồi.”
“Không gấp.”
Du Liệt dừng lại bên cạnh hồ ly rồi đặt túi giấy xuống, sau đó mở túi ra để lấy một chiếc hộp nhung màu xanh đậm với một chiếc màu đen.
Hai tiếng lạch cạch vang lên.
Anh mở hai chiếc hộp ra rồi đặt trước mặt Hạ Diên Điệp.
“Quà mừng năm mới.” Du Liệt nở nụ cười trầm thấp: “Em hãy chọn một trong hai đi, nhất định phải chọn.”
Trong chiếc hộp nhung cỡ lớn màu xanh đậm có một chiếc đồng hồ nữ nằm trên lớp sa tanh trắng mịn. Nó có dây đeo bằng da cá sấu màu xanh nhạt, mặt đáy đồng hồ làm bằng ngọc trai ấm áp, còn xung quanh mặt đồng hồ bạch kim thì được nạm một vòng kim cương lấp lánh.
Thiết kế vừa thanh lịch vừa có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Không khéo là Hạ Diên Điệp lại biết nó, bởi trước đây cô đã từng hợp tác làm phiên dịch viên cho một doanh nhân đồng hồ cơ khí nào đó rồi. Trong thời điểm ôn lại các kiến thức nền tảng của ngành, Hạ Diên Điệp đã có thêm hiểu biết về một vài loại đồng hồ xa xỉ một cách bị động, mà chiếc đồng hồ trước mặt cô lại cực kỳ nổi bật trong số những chiếc đồng hồ có dây kim loại hơi kềnh càng.
Là bộ sưu tập Vacheron Constantin* - dòng đồng hồ nữ cỡ nhỏ có giá gần một triệu nhân dân tệ.
*Vacheron Constantin: Một thương hiệu đồng hồ xa xỉ hàng đầu thế giới ở Thụy Sĩ, với lịch sử lâu đời và danh tiếng về sự tinh xảo trong thiết kế và chế tác.
Nó quá đắt đỏ... Cô không cần đâu.
Hạ Diên Điệp bèn nhìn về phía chiếc hộp nhung màu đen ở phía bên kia mà không hề suy nghĩ.
Bên trong là một chiếc nhẫn có đính một viên kim cương Solitaire*.
*Solitaire: Theo định nghĩa truyền thống, trang sức Solitaire sẽ chỉ nạm một viên đá độc nhất ở trung tâm, mà không gắn kèm đá quý xung quanh. Tuy nhiên, ngày nay thì yêu cầu này đã không còn quá khắt khe. Kiểu nhẫn Solitaire thường được dùng để cầu hôn, gắn liền với tình yêu.
Hạ Diên Điệp chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể biết ngay: Chắc hẳn chiếc nhẫn này với chiếc nhẫn mà Du Liệt luôn đeo trên ngón áp út bên trái kia là thiết kế kiểu nhẫn đôi.
Thấy ánh mắt cô cụp xuống, Du Liệt bèn khẽ nâng cổ tay trái lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út kia cũng chói lóa một cách vô tình hay cố ý: “Em muốn chọn cái này hửm? Đây là nhẫn đính hôn đấy. Em nghĩ kỹ rồi chứ, hồ ly nhỏ?”
Hạ Diên Điệp cứng người.
Mấy giây sau, hồ ly nhỏ hơi nheo mắt lại: “Cậu cả Du, anh đang ép em kết hôn đấy à.”
“Anh ép em đính hôn thôi mà.”
Du Liệt sửa lại rồi tiện tay đặt đồng hồ xuống, sau đó vừa mỉm cười vừa lấy chiếc nhẫn ra. Anh nâng bàn tay của Hạ Diên Điệp lên, chiếc nhẫn ôm lấy đốt ngón tay của cô, ăn khớp với một chiếc nhẫn khác. Chúng khẽ lóe sáng.
Anh cũng ngước lên rồi mỉm cười: “Hay là em muốn anh làm từng bước một cách đúng lúc đúng chỗ? Anh sẽ gọi điện thoại để bảo bọn họ bắt đầu thiết kế nhẫn cưới theo yêu cầu ngay lập tức luôn nhé?”
“Đừng mà, cứ tiến hành từng bước thôi anh.” Hạ Diên Điệp cuống cuồng níu lấy Du Liệt đang định xoay người lại.
“Vậy thì xem như em đã đồng ý rồi nhé?”
Du Liệt cúi đầu, ánh mắt lóe sáng, giọng điệu cứ như thể anh chỉ đang nói đùa một cách hời hợt nhưng mà các đốt ngón tay vừa thon dài vừa trắng lạnh đang đặt trên tay cô lại hơi run rẩy.
Anh rủ mắt xuống rồi cẩn thận đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô từng chút một.
Hạ Diên Điệp phát hiện nhưng không hề vạch trần. Đợi Du Liệt đeo nhẫn cho cô xong, Hạ Diên Điệp mới nhấc tay lên trước mắt để ngắm nghía, sau đó dựng thẳng bàn tay bên gò má mình: “Trông đẹp không anh?”
Du Liệt nhìn cô thật sâu, đôi mắt ngược sáng như bóng núi đang lay động trong bóng đêm.
“… Đẹp.”
Chẳng biết từ lúc nào giọng anh đã trở nên trầm khàn.
Sau đó, vì không thể che giấu được nữa nên Du Liệt đành cụp mí mắt xuống với vẻ bối rối, cười rộ lên thành tiếng rung rung. Anh cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô một cách thành kính, sau đó hướng xuống dưới để hôn lên chiếc nhẫn kia:
“Hạ Diên Điệp.”
Du Liệt khẽ gọi tên cô: “Em không biết anh đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi đâu. Anh đã đợi trong vô vàn giấc mộng trong đêm… Chỉ có đêm nay không phải là mơ thôi, đúng không?”
Đôi mắt Hạ Diên Điệp trở nên ươn ướt và mơ hồ nhưng vì kìm lòng chẳng đặng nên cô vẫn cong môi lên, mỉm cười nhìn anh.
“Ừm, đây không phải là mơ đâu.”
Du Liệt hạ tay xuống, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau. Hai chiếc nhẫn màu trắng bạc tựa vào nhau, từ từ kề sát rồi buông thõng xuống.
Du Liệt ôm gáy Hạ Diên Điệp, không nhịn được nên đã cúi đầu hôn cô.
Ánh trăng in bóng rõ ràng bên ngoài khung cửa sổ nho nhỏ.
Chiếc bàn vuông kêu cót két dưới bóng đèn màu vàng dìu dịu.
Tựa như một con thuyền nhỏ được đẩy lên chầm chậm rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống trong sóng biển hiền hòa, cái bóng được nâng đến nơi gần các vì sao nhất giữa làn sóng rồi lại bị nhấn chìm bởi thủy triều dâng cao.
Hạ Diên Điệp ôm lấy Du Liệt trong khoảng thời gian ngắt quãng, nhìn vào chiếc nhẫn chưa bao giờ rời khỏi ngón áp út của anh, sau đó cô chẳng thể kìm lòng mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
“Nếu là nhẫn đính hôn thì tại sao anh lại đeo nó vào ngón áp út?” Hạ Diên Điệp giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình: “Không phải anh nên đeo nó ở ngón giữa hả?”
“Bởi vì anh biết kết cục của mình sẽ ở bên một người nào đó.”
Du Liệt nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài của Hạ Diên Điệp, di chuyển lên cằm rồi lại rơi xuống môi cô. Đôi mắt đen như mực của anh nhìn ngắm Hạ Diên Điệp như muốn nuốt chửng cô, sau đó hàng mi dài được khép lại.
“Anh đã đưa ra lựa chọn của mình từ bảy năm trước rồi, hồ điệp à.”
“...”
Hạ Diên Điệp khẽ run lên.
Cô được anh ôm vào lòng. Trong làn nước mắt sinh lý mờ ảo, dường như cô Hạ Diên Điệp đang nhớ lại một cảnh tượng mà mình từng nhìn thấy trong một thư viện nào đó, thế là cô không khỏi cắn vào bờ vai và cổ anh.
“Anh thật sự chưa bao giờ dao động và muốn quên em đi à?”
“…”
Một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Sau đó, mặt biển êm đềm bỗng nhiên lật úp, cơn thủy triều bất ngờ trào dâng rồi đập vào đá ngầm một cách mãnh liệt.
Du Liệt hôn môi Hạ Diên Điệp. Anh cắn xuống khiến cô buông tiếng nức nở, như thể muốn nuốt chửng cả cơ thể cô.
——
Trong bảy năm đó, Du Liệt thực sự đã từng nghĩ rằng: Việc học tập cùng với công việc bận rộn đến mức ngột ngạt có thể khiến anh tạm thời quên cô, dù chỉ là trong giây lát.
Nhưng anh đã sai rồi.
Ở vô vàn góc độ, trong vô số bóng dáng, tại vô vàn mép bàn, dưới rất nhiều bóng cây và vô số nơi anh đi ngang qua, Du Liệt đều nhìn thấy một cô gái đang cầm sách và ngoái đầu mỉm cười với anh.
Là anh sai rồi.
Tình yêu lan tràn như cỏ dại mọc lan khắp cõi trời hoang vu ở tận đáy lòng vô biên của anh.
Trong mỗi giấc mộng, Du Liệt đều chỉ đuổi theo bóng dáng mơ hồ của hồ điệp.