Mấy năm trước, mẹ Lê Hân khó tránh khỏi có lòng oán giận Hạ Diên Điệp.
Cũng may lần đó Hạ Diên Điệp vay được khoản tiền kia từ chỗ Du Hoài Cẩn, bù vào tiền thuốc men và chi phí hồi phục sau phẫu thuật cho Lê Hân, giải quyết được nhu cầu tài chính cấp bách của bọn họ, giúp gia đình tan vỡ này vượt qua bão tố.
Vì thế nên mấy năm nay Hạ Diên Điệp vẫn luôn cảm kích Du Hoài Cẩn.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô thấy nên xem khoản tiền đó là "mượn" được từ chỗ Du Liệt thì hơn.
Cô không muốn gặp lại anh nhất nhưng cuối cùng anh vẫn đeo món nợ của Du Hoài Cẩn lên lưng thay cô, mang theo tình cảm và món nợ cùng nhau trả hết suốt bao nhiêu năm.
Chuyện Du Liệt không muốn xảy ra nhất là sau khi trưởng thành lại có bất kỳ quan hệ gì với Du Hoài Cẩn nữa, nhưng đến giờ quan hệ của hai ba con lại không còn căng thẳng như ngày xưa.
Cũng dễ hiểu thôi, nút thắt cũng chính là chuyện này.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Du Hoài Cẩn, Hạ Diên Điệp chưa từng nhắc lại trước mặt Du Liệt một lần nào.
Cô nghĩ một cậu cả tính tình kiêu ngạo như vậy chắc không muốn cô biết, có lẽ nghe được rồi còn suy nghĩ lung tung, cho rằng cô bằng lòng ở lại bên cạnh anh là để báo ân.
"Tiểu Điệp, lại đây ăn trái cây đi."
Mẹ Lê Hân bưng một đĩa trái cây từ trong bếp ra, Hạ Diên Điệp đang ngẩn ngơ trên chín tầng mây lập tức bị kéo xuống đất.
Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhện lấy đĩa trái cây đặt lên bàn trà: "Dì đừng bận rộn nữa, mau ngồi xuống đây."
"Ai da, dì có bận bịu gì đâu, sắp về hưu đến nơi rồi, không giống người trẻ tuổi chăm chỉ ra ngoài cống hiến như các cháu." Liêu Hà Xu, mẹ của Lê Hân mỉm cười hiền hậu ngồi xuống: "Nói cho dì nghe xem nào, một năm nay cháu ở Bắc Kinh có sống tốt không? Có ăn uống đầy đủ không?"
"..."
Hạ Diên Điệp thân mật kẻ vài câu chuyện vui vẻ cô đã trải qua trong vòng một năm nay cho Liêu Hà Xu nghe.
Giống như những người trẻ tuổi về quê thăm người thân, cô cũng tốt khoe xấu che. Ngoài ra, cô do dự một chút rồi quyết định bỏ qua những chuyện liên quan đến Du Liệt.
Liêu Hà Xu là một người phụ nữ hiểu chuyện và dễ mềm lòng, từ năm đầu tiên sau khi xảy ra thảm án, thái độ và cảm xúc của bà ấy đối với Hạ Diên Diệp đã dần thay đổi. Tất nhiên trong đó cũng có sự chân thành của Hạ Diên Diệp nên mới khiến bà ấy mềm lòng, không nhẫn tâm được.
Mấy năm nay, hai người sống chung như người một nhà, Liêu Hà Xu nghiễm nhiên coi cô như nửa con gái, thường xuyên hỏi thăm tình hình cuộc sống, nhưng ngoài ngày lễ ngày tết thì nhất quyết không nhận một phân, một hào nào của Hạ Diên Điệp.
Nhưng lần này, sau khi tán gẫu những chuyện xảy ra một năm qua, Hạ Diên Điệp vẫn lấy một cái phong bì trong túi xách ra.
Nụ cười của Liên Hà Xu lập tức phai nhạt: "Tiểu Điệp, lần trước dì đã nói rất rõ rồi. Nếu cháu nghĩ dì thân thiết với cháu là vì tiền thì về sau dì sẽ không cho cháu vào nhà nữa."
"Dì hiểu lầm cháu rồi." Hạ Diên Điệp mỉm cười nói: "Tiền này là để cho Lê Hân, em ấy sắp lên đại học rồi, người làm chị như cháu dù gì cũng nên biểu đạt chút tâm ý chứ."
Liêu Hà Xu dừng lại, còn muốn từ chối thì Hạ Diên Diệp chớp mắt nói: "Cháu vốn định chờ đến giữa năm em ấy đến Bắc Kinh lại đưa nhưng nghĩ lại thì con trai nghịch ngợm khó quản, đưa cho dì thì yên tâm hơn. Dì cứ cầm lấy, sau này mỗi tháng thêm một ít vào tiền tiêu vặt của em ấy là được."
Liêu Hà Xu im lặng một lát, cuối cùng không thuyết phục được Hạ Diên Điệp nên đành phải nhận lấy cái phong bì.
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài hành lang.
Liêu Hà Xu quay đầu cười nói: "Chắc là Lê Hân về đấy."
"Hả? Chẳng phải em ấy đi đánh cầu với bạn à?" Hạ Diên Điệp hơi giật mình, bả vai hơi căng cứng. Cô thấy chuyện này đều tại Du Liệt, khiến cô bây giờ gặp lại Lê Hân đều cảm thấy không tự nhiên, chỉ sợ trẻ con để trong lòng nên cố sức giữ khoảng cách.
"Dì gửi tin nhắn cho nó đấy, nghe nói cháu trở về thế là chạy về ngay."
Tiếng chìa khóa tra vào ổ át đi giọng nói vui vẻ của Liêu Hà Xu, cửa chống trộm nhanh chóng được mở ra, một chàng trai cao lớn mặc áo khoác dài có đôi mắt sáng ngời chạy vào.
"Chị, chị về thật rồi!"
Thấy con trai cao lớn lao về phía mình, Liêu Hà Xu vội ngăn: "Này này, con đổi giày đi đã!"
Hạ Diên Điệp suýt nữa bị ôm, dù đã cố tráng rồi nhưng vẫn bị đè lên vai.
Chàng trai nhe hàm răng trắng sáng, chắc vừa rồi chạy nhanh về nên tóc tai bị gió thổi rối tung, trông y như chú cún con vội vàng chui ra từ bụi cây khi thấy chủ nhân về.
Lời trách móc sắp buột ra khỏi miệng lại bị Hạ Diên Điệp nuốt xuống.
"Mẹ, mẹ, đừng đánh nữa, nghe thấy rồi!" Lê Hân trốn trốn tránh tránh nhưng vẫn không né được cú đánh của mẹ, lúc quay lại còn bị mẹ ruột vỗ một cái thật mạnh vào lưng.
Áo khoác dài có mùi thiếu niên trẻ trung như mùi cỏ xanh đã bị cậu ấy tiện tay ném lên thành ghế sô pha sau lưng Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp chậm rãi dịch sang bên cạnh một chút.
Thấy Lê Hân chạy đi rửa mặt rồi Liêu Hà Xu mới quay lại, gương mặt tươi cười hằn lên những nếp nhăn: "Đừng chấp nhặt với nó làm gì, suốt ngày hấp ta hấp tấp, chẳng thấy dáng vẻ của người trưởng thành gì cả."
"Mẹ!" Có tiếng nước trong nhà vệ sinh vọng ra, cún con cao giọng hét lên như bị người dẫm phải đuôi: "Mẹ lại nói xấu con với chị à?"
Liêu Hà Xu và Hạ Diên Điệp nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Lúc nấu cơm tối, Liêu Hà Xu nhất quyết không cho Hạ Diên Điệp nhúng tay mà "đuổi" cô ra khỏi bếp. Hạ Diên Điệp đành phải ra ban công hóng gió.
Hình như có một loại thần giao cách cảm nào đó, cô mới lướt xem tin tức hàng không vũ trụ một lát thì điện thoại vang lên.
Là Du Liệt.
Trái tim Hạ Diên Điệp đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng đã vô thức nhếch khóe miệng.
"Anh có bận không?" Hạ Diện Điệp nghe nói, nhẹ giọng hỏi.
"Vừa họp xong." Du Liệt lười nhác nói, giọng nghe có vẻ mệt mỏi: "Đêm nay phải ở công ty tăng ca."
"Thế anh còn gọi cho em làm gì?" Hạ Diên Điệp khẽ trách: "Có thời gian thì đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Chính vì sợ ngủ mất nên mới gọi cho em đấy."
"Hửm?"
Du Liệt khẽ cười, nghe giọng có ý trách móc: "Nghe giọng của hồ ly một lát là cách hiệu quả nhất giúp anh nâng cao tinh thần."
"..."
Hạ Diên Điệp cạn lời.
Tốt nhất anh nên nghiêm túc làm việc thì tự khắc sẽ nâng cao tinh thần thôi.
"Chị ơi, mẹ bảo em gọi chị vào ăn cơm." Chẳng biết Lê Hân đột nhiên xuất hiện từ sau lưng từ lúc nào, cậu ấy gần như áp sát vào bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp giật mình dịch sang một bên, vô thức bịt microphone lại: "Ừ, chị biết rồi."
Lê Hân đút tay và túi nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt làm như không quan tâm nhưng ai cũng có thể nhìn ra: "Bạn trai chị à?"
"Đi đi."
Hạ Diên Điệp phất phất tay, miệng làm khẩu hình bào cậu ấy.
Lê Hân nhếch miệng, quay đầu giả vờ đi vào trong.
Hạ Diên Điệp khẽ thở phào một hơi, buông microphone ra, quay sang nói vào trong điện thoại, cô ấp úng nói: "Ừm... Dì Liêu gọi em vào ăn cơm."
Bên kia là tiếng gió bấc gào thét, không khí kỳ lạ kéo dài mấy giây, sau đó Du Liệt lạnh lùng xì một tiếng: "Hồ ly cũng biết chột dạ cơ đấy, vừa mới về thành phố Khôn mấy ngày đã vội chạy đến nhà thằng nhóc kia rồi."
"Tại dì Liêu cứ giục mà, em cũng chẳng còn cách nào..."
Hẹ Diên Điệp còn chưa nói xong, đương lúc không hề phòng bị cổ tay bị tùm từ phía sau.
Cô kinh ngạc quay lại thì thấy Lê Hân đang cầm tổ tay cô nói vào điện thoại: "À, chị ơi, mẹ bảo để chị ngủ ở cạnh phòng em, em đã mang chăn màn sang cho chị rồi, còn tự tay đổi ga giường nữa đấy."
"Lê! Hân!"
Hạ Diên Điệp không nhịn được nhấc chân đạp cho thằng nhóc thích ăn đòn này một cái rồi giật lại di động. Cô chạy một mạch vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa.
Sau đó vội vàng đặt di động bên tai, nhẹ nhàng dỗ dành người bên kia: "Nó bị ấm đầu nên mới thế đấy, anh đừng giận."
"..."
"Du Liệt?"
Trong điện thoại hoàn toàn im lặng.
Hạ Diên Điệp bối rối nhìn màn hình điện thoại, xác nhận vẫn đang gọi điện thì mới bất đắc dĩ nói tiếp: "Anh giận thật à?"
"..."
"Anh Liệt?"
"...''
"A Liệt?"
"..."
Hồ ly nhỏ vắt óc nghĩ đủ cách, gần như sắp cắn ngón tay nghĩ xem phải làm thế nào để vuốt lông cho còn hạc tiên bên kia thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Du Liệt trong điện thoại: "Mới dỗ ba câu."
"Đừng giận mà!" Hạ Diên Điệp nghiêm túc khuyên nhủ: "Chúng ta đừng so đo với một đứa trẻ con."
"Nhưng thằng nhóc đó đã ghé vào tận tai em rồi mà anh lại cách em cả ngàn cây số." Tâm trạng của Du Liệt vẫn không tốt như cũ.
Hạ Diên Điệp khó xử: "Vậy em hát cho anh nghe một bài nhé?"
"Có một cách đơn giản hơn."
"Hả?" Hạ Diên Điệp trợn tròn mắt.
Du Liệt khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ quyến rũ.
"Gọi chồng đi."
"..."
Hạ Diên Điệp nghĩ mình nghe nhầm: "?"
Bên kia không nhanh không chậm lặp lại: "Gọi một tiếng chồng thì anh sẽ không giận nữa."
Hạ Diên Điệp: "..."
Cô khẽ nghiến răng: "Không gọi."
"Nghĩ kỹ vào, bây giờ gọi thì còn có thể diện." Giọng nói của Du Liệt nửa đùa giỡn nửa uy hiếp: "Đổi sang chỗ khác, sang phương thức khác thì khả năng sẽ không còn thể diện như thế đâu."
Hạ Diên Điệp: "..."
Anh có cần cười quyến rũ đến thế không?
Tên đàn ông chó không biết xấu hổ?
"Em thấy anh cứ tức giận tiếp đi, tức để mà tỉnh táo, đêm nay tăng ca không lo buồn ngủ nữa." Khuôn mặt hồ ly nhỏ đỏ bừng: "Em đi ăn cơm đây, chào."
Nói xong, cô dứt khoát tắt máy, không cho Du Liệt bất cứ cơ hội nào mà dụ dỗ nữa.
Ở nơi xa ngàn dặm.
Bắc Kinh.
Trên tầng cao nhất của tòa cao ốc khoa học kỹ thuật Helena, ánh đèn sáng rực trong bóng đêm.
"Tổng giám đốc Du, đây là bảng báo giá vật liệu hợp kim mới được nhà cung ứng gửi tới."
Quách Tề Đào gõ cửa rồi đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhanh chóng bước vào trong văn phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Du Liệt ngồi sau bàn làm việc đã rũ mắt, mỉm cười.
Đôi mắt đào hoa bị nụ cười kéo xuống, vẻ lạnh lùng thường ngày cũng không nhìn thấy.
Màn đêm ngoài cửa sổ làm nền khiến anh trông giống như một chú hồ ly đực, chính là loại đã tu luyện vạn năm rồi.
Nghe thấy tiếng nói Du Liệt mới hoàn hồn, anh ngồi xuống ghế dựa của giám đốc, chỉ thấy Quách Tề Đào đang đứng dựa vào cửa, nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ đã già còn không đứng đắn.
Anh thu lại nụ cười, đôi mắt lãnh đạm nhếch lên nhìn thứ trong tay Quách Tề Đào: "Cái gì?"
Dáng vẻ nghiêm túc đúng chuẩn một vị tổng giám đốc đứng đắn.
Quách Tề Đào xì một tiếng rồi trêu chọc: "Thái độ trong lúc làm việc tư và việc công khác biệt lớn thật đấy, không sợ tinh thần phân liệt à?"
Du Liệt lười tiếp lời, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ấy.
"Sáng mai tôi sẽ lấy cho cậu cái gương." Quách Tề Đào đi vào trong, bước đến trước bàn làm việc của Du Liệt rồi giơ tay ra hiệu: "Đặt ở đây này, để tổng giám đốc Du thường xuyên tự nhìn bản thân."
Du Liệt cười nhạt: "Tưởng tôi cũng tự luyến như anh chắc."
"Chẳng thế."
Quách Tề Đào nhịn cười đặt đơn báo giá trước mặt Du Liệt: "Chủ yếu là để tổng giám đốc Du nhìn xem ngài cười trông đồi phong bại tục thế nào."
Bàn tay vừa giơ ra cầm tờ đơn của Du Liệt chợt khựng lại, anh nhướng mày: "?"
"Thật đấy." Quách Tề Đào rút tay lại rồi xoa xoa cánh tay, nói: "Biết thì tưởng là vào văn phòng tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Helena, không biết còn tưởng đi vào club nam không đứng đắn ấy chứ."
"..."
Đôi mi đen như mực của Du Liệt rũ xuống, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Anh cúi đầu lật xe đơn báo giá.
Không được đáp lại, Quách Tề Đào hơi bất ngờ: "Đúng là yêu đương khiến con người rộng lượng hơn mà, bây giờ nghe thấy cái này mà cậu cũng không phản bác à?"
"Lười nói nhảm với anh." Du Liệt không thèm nhấc mắt lên: "Có thời gian đấy chẳng thà nghe giọng hồ ly nhỏ thêm vài lần nữa."
Quách Tề Đào: "..."
Phì!
Lại rắc thức ăn cho chó!
Sau khi thảo luận về đơn giá nhà cung cấp hợp kim gửi tới lần này và quyết định phương hướng tương quan cho cuộc họp ngày mai, Quách Tề Đào chuẩn bị ra ngoài.
Đương lúc anh ấy đứng dậy thì điện thoại bên tay Du Liệt ngồi đối diện vang lên một tiếng.
"?" Quách Tề Đào dừng lại, quay đầu hỏi: "Tiếng quái quỷ gì vậy?"
Du Liệt đặt tài liệu xuống rồi với tay cầm điện thoại, giọng nói lạnh nhạt như móc câu: "Đặc biệt dặn dò vợ tôi, đừng quan tâm."
Quách Tề Đào: "..."
Có mấy người một khi yêu đương vào lại người người ta muốn đánh cho trận thế chứ?
Du Liệt nhìn điện thoại.
Là một tin nhắn ngắn của hồ ly nhỏ.
[Nghỉ ngơi sớm đi, chú ý thân thể. Ban đêm không được nhớ em. Ngủ ngon.]
"..."
Sự lạnh lùng trời sinh trong mắt Du Liệt bị mấy chữ ngắn ngủi mà làm dịu đi.
Quách Tề Đào vô cùng chướng mắt, không nhịn được dội gáo nước lạnh: "Ế, tôi nhớ không nhầm thì cậu còn chưa cả đính hôn với cô Hạ đúng không?"
"..."
Du Liệt khựng lại, ngước mắt lên: "?"
Mắt sắc như dao.
Rốt cục Quách Tề Đào là người từng trải qua sóng to gió lớn, bị lườm cũng vẫn đứng vững vàng, còn cười tủm tỉm nói: "Còn chưa đâu đến đâu đã gọi vợ, cô Hạ có biết không? Đã đồng ý chưa?"
Du Liệt dựa vào lưng ghế, lười biếng nheo mắt, im lặng nhìn anh ấy vài giây.
Áp suất không khí trong văn phòng từ từ hạ xuống.
Mấy giây sau, Du Liệt thản nhiên rũ mắt: "Anh nói đúng."
"Hử?"
"Thứ hai, tôi muốn xin nghỉ đông, về thành phố Khôn, theo đuổi vợ."
"..." Nụ cười của Quách Tề Đào cứng đờ: "?"
"Trước thành gia, sau lập nghiệp, công việc cuối năm của công ty giao cho anh và lão Nghê." Du Liệt lạnh lùng nhìn anh ấy, cười như không cười nói: "Dù sao các anh cũng có vợ hết rồi, đúng không?"
Quách Tề Đào: "..."
Tội, lỗi!
-
Hạ Diên Điệp ở lại nhà Lê Hân ba ngày, cũng tránh cậu ấy suốt ba ngày.
Không biết do chuyện Du Liệt ghen quấy phá hay vẻ mặt Lê Hân mà Hạ Diên Điệp luôn cảm thấy nhưng lúc hai người ở cùng một chỗ, ánh mắt Lê Hân vô tình hay cố ý quá mức thân thiết khiến cô hơi mất tự nhiên.
Thế là Hạ Diên Điệp buộc phải dậy sớm đi chạy bộ, sáng đi công viên chiều đi siêu thị, tối đến ngủ sớm, cuộc sống như một người "về quê dưỡng lão".
Tần suất hai người gặp mặt giảm xuống tại ba bữa cơm trong ngày.
Ngày thứ tư ở nhà Lê Hân cũng là ngày thứ Hai cuối cùng trong năm.
Mới sáng sớm Hạ Diên Điệp đã thu dọn hành lý, muốn sớm bay về vùng núi quê hương chuẩn bị đón tết. Có lẽ phát hiện ra sự xa cách của cô mấy hôm nay và biết cô sắp rời đi, từ bữa sáng Lê Hân đã có vẻ rầu rĩ không vui, vẻ mặt sầm xuống, cũng không thấy cười nữa.
Thỉnh thoảng cậu ấy còn nhìn cô với ánh mắt ai oán như chú cún con bị vứt bỏ.
Xét theo một phương diện nào đó thì Hạ Diên Điệp luôn là người tàn nhẫn về mặt tình cảm.
Dù bao năm qua cô sắp dựng lên một tấm phòng ngự cực dày trong lòng nhưng ít nhất vẫn còn đôi chút mềm lòng, nhưng cô cảm thấy chút mềm lòng này cho Du Liệt còn không đủ nên càng không nỡ chia cho người khác.
Thế là cô tự động phớt lờ ánh mắt ai oán của cún con, chỉ tươi cười nói chuyện với dì Liêu về các hoạt động ngày tết.
Lê Hân cố tạo chủ đề mấy lần nhưng đều không thu hút được ánh mắt của Hạ Diên Điệp.
Cuối cùng không kìm chế được nữa, cún con dùng giọng điệu quái gở hỏi: "Chị, dạo này chị và bạn trai thế nào? Hình như lần này không thấy anh ấy đưa chị về."
"?"
Không khí trên bàn ăn lập tức yên tĩnh.
Liêu Hà Xu kinh ngạc nhìn Hạ Diên Điệp: "Hả? Tiểu Điệp có bạn trai hả?"
Hạ Diên Điệp lạnh nhạt liếc Lê Hân.
Cún con nói xong cũng hối hận, tự biết đuối lý nên lập tức rụt cổ lại.
Lúc này Hạ Diên Điệp mới quay sang, mỉm cười trả lời Liêu Hà Xu: "Vâng."
"Chuyện từ bao giờ thế? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?" Liêu Hà Xu không còn tâm trạng ăn cơm nữa: "Mấy hôm trước dì còn nói với bà bạn cũ là muốn tìm cháu một chàng trai ưu tú để giới thiệu cho cháu, sợ cháu bận rộn không quan tâm đến chuyện này."
"Là bạn học cũ của cháu, năm nay mới gặp lại thế là ở bên nhau." Tính Hạ Diên Điệp khép kín nên không muốn nói chuyện tình cảm cá nhân cho người khác, thế là chỉ nói một câu đơn giản rồi thôi.
"Cậu ấy là người Bắc Kinh à?"
Hạ Diên Điệp hơi do dự: "Xem như thế."
"Ồ." Liêu Hà Xu tiếc nuối: "Thế chẳng phải sẽ khó đến thành phố Khôn gặp mặt sao? Cũng không cùng cháu ăn tết được."
"Vâng, công ty anh ấy có nhiều việc, cháu cũng phải chờ qua tết mới có thể gặp anh ấy."
Hạ Diên Điệp trả lời thỏa đáng.
Chí ít là lúc này cô thật sự nghĩ như thế.
Ý nghĩ đáng thương này chỉ kéo dài đến khi ăn sáng xong, mười lăm phút sau, Hạ Diên Điệp đang ngồi trong phòng khách xem TV với dì Liêu thì điện thoại chợt vang lên.
Hạ Diên Điệp vẫn dán mắt vào TV, tay cầm điện thoại lên liếc nhìn màn hình, hai giây sau, cô trợn trừng mắt nhìn tin nhắn.
[Y]: Anh ở dưới lầu.
Hạ Diên Điệp nín thở, luống cuống đánh chữ nhắn lại: "Chẳng phải mấy hôm nay anh toàn thức đêm tăng ca sao? Đến nhà em làm gì?"
Bên kia im lặng mấy giây như thể rất bất đắc dĩ.
[Y]: Anh đang ở dưới lầu nhà thằng nhóc kia.
Hạ Diên Điệp: "?"
"?"
Ba giây sau, Liên Hà Xu chỉ thấy cô gái tính tình lạnh nhạt, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đột nhiên đứng phắt dậy: "Cháu xuống lầu một chuyến nha dì!"
"Hả? Tự nhiên cháu chạy đi đâu..."
Liêu Hà Xu còn chưa nói xong đã thấy Hạ Diên Điệp lại đỏ mặt chạy quay lại rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.
"Cháu vào nhà vệ sinh đã."
"..."
Liêu Hà Xu sửng sốt một lúc mới dần lấy lại tinh thần, nghĩ đến những lời Lê Hân nói sáng nay, lại nghĩ đến phản ứng bất thường của Hạ Diên Điệp.
"Ồ."
Liêu Hà Xu kinh ngạc khẽ ồ lên.
Lúc này, Lê Hân cũng nghe thấy động tĩnh, cậu ấy đi ra khỏi phòng: "Mẹ, chị ấy sao vậy?"
Liêu Hà Xu mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Mẹ đoán là bạn trai con bé đến, chắc vừa vào nhà vệ sinh trang điểm, cô gái nào cũng thế mà."
Lê Hân mặt không cảm xúc.
Dưới ánh mắt chăm chú của cún con, chỉ một lát sau đã thấy Hạ Diên Điệp nhanh chân bước ra với mái tóc ngay ngắn gọn gàng, không kịp trang điểm nên chỉ thoa ít toner và son môi, tóc buộc đuôi ngựa cao lên sau đầu trông vô cùng xinh đẹp.
Nhân lúc Hạ Diên Điệp thay giày, Lê cún con khoanh tay dựa vào tủ giày: "Về nhà ba bốn ngày cũng không thấy chị nghiêm túc chỉnh trang như vậy."
Hạ Diên Điệp thay giày thể thao rồi nhảy nhảy mấy cái rồi cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn không quên đâm cho cún con một dao: "Ai cần em lo."
"?"
Cún con chưa kịp tức thì cánh cửa đã đóng sầm trước mặt cậu ấy.
Lúc Hạ Diên Điệp xuống dưới lầu, Du Liệt đang nghiêng người dựa vào thân xe.
Dì Liêu đang sống trong một khu tập thể cũ, ở đây hiếm khi thấy kiểu siêu xe hoang dã cục mịch như SUV, thân xe sáng đến mức có thể soi gương khiến người đi đường hoặc mấy người già đang tập thể dục dưới lầu cứ nhìn chằm chằm, như thể đang thảo luận xem gương mặt xa lạ này là ai.
Hạ Diên Điệp kiễng chân lặng lẽ đi vòng qua cửa đơn, muốn đi từ đằng sau qua.
Nhưng chỉ cách Du Liệt một mét, cô vừa giơ tay lên, còn chưa kịp nhón chân để che mắt người đàn ông thì Du Liệt đã quay lại, nhẹ nhàng giơ tay lên bắt được cổ tay cô.
Không một hành động dư thừa, anh nghiêng người đè hồ ly nhỏ lên cánh cửa xe sáng bóng được sơn màu đen vonfram.
"Có ý đồ xấu xa... Đã bắt được tận tay."
Du Liệt lười biếng cúi đầu ghé sát vào cô gái, giả vờ muốn hôn, cố tình tán tỉnh chọc tức người ta: "Hồ ly nhỏ, nói thử xem, bồi thường thế nào đây?"
Hạ Diên Điệp chớp chớp mắt: "Anh buông ra đã."
"Không." Du Liệt không thả người: "Hồ ly nhỏ rất lươn lẹo, buông tay ra rồi lại chạy mất thì làm thế nào?"
Hồ ly nhỏ kiễng chân hôn nhẹ lên cái cằm cương nghị của người đàn ông: "Thế này?"
Du Liệt còn chưa kịp phản ứng cô đã lùi lại.
Thái tử gia Du Liệt tức giận, trầm giọng cười nói: "Chỉ thế thôi à, định đuổi ăn mày sao?"
"?"
Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt, đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã bị người đàn ông tranh thủ...
Du Liệt vốn đã nới lỏng bàn tay đang nắm cổ tay cô ra nhưng lúc này đột nhiên siết chặt, chút không gian cuối cùng để Hạ Diên Điệp hoạt động cũng bị lấy hết, anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn triền miên.
Hạ Diên Điệp vô thức dán chặt vào cửa xe, để mặc anh cạy đôi môi ra. Người đàn ông nhẹ nhàng liếm chiếc răng mèo của cô, dưới sự né tránh theo bản năng của cô, Du Liệt chống eo cô như thể đã đoán trước, thành công lừa hồ ly nhỏ nằm trong vòng tay đầy yêu thương của anh. Nụ hôn lưu luyến càng ngày càng sâu thêm, công thành đoạt đất, không bỏ sót một phân một tấc nào.
Đến khi cô thở gấp hổn hển anh mới thả lỏng một chút cho cô có không gian hít thở, chẳng qua không đợi cô bình phục lại thì một đợt hôn mới lại ập đến.
Chẳng biết bao lâu, cũng không biết bằng cách nào.
Lúc Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, cô đã ngồi trên ghế sau xe của anh.
Ghế ngồi được Du Liệt mở rộng hết cỡ, anh gần như ôm cô không còn một kẽ hở, dùng lực ấn đôi chân thon dài vào cửa xe, chỉ cho phép hồ ly nhỏ ngồi trong lòng anh, không có một cơ hội chạy trốn nhỏ nhoi nào.
Hạ Diên Điệp sắp nóng đến bùng cháy rồi, cô vừa tránh khỏi nụ hôn của anh vừa đỏ mặt nói: "Dì Liêu và Lê Hân đang chờ trên lầu..."
Đột nhiên bị người nào đó cắn một cái, cô vô thức rên rỉ một tiếng.
Hồ ly nhỏ lập tức bừng tỉnh, vội giơ tay bịt miệng, gò má đỏ bừng.
Du Liệt hơi nhướng đôi mày mắt đen láy, trong mắt tràn ngập suối nguồn dục vọng. Anh cố ý hôn mấy ngón tay trắng nón của cô chọc cho hồ ly không khỏi run rẩy, cất giọng khàn khàn: "Còn biết không nên lên tiếng vào những thế này, tự giác lắm."
"!"
Hạ Diên Điệp bối rối, vội vàng chống tay đẩy anh ra: "Không được, bọn họ đều nhìn thấy em mặc gì ra ngoài."
"Thế em cứ nói bị ngã, bẩn rồi."
"... Đứa trẻ ba tuổi cũng không tin lời nói dối lộ liễu đó."
Du Liệt khẽ cười, cúi đầu hít một hơi bên gáy cô: "Anh đói lâu lắm rồi, sao em nhẫn tâm thế?"
Hồ ly nhỏ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đẩy cái đầu xù lông ra: "Em là đồ ăn thì có gì phải đau lòng."
"Thế theo em thì bây giờ nên làm gì?" Du Liệt khẽ than một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, khuỷu tay hơi cong dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn cô.
"Làm sao là làm sao?"
Hạ Diên Điệp chẳng hiểu gì.
Vừa nói xong thì đôi chân cô đang ngồi đột nhiên dịch sang bên cạnh.
Hạ Diên Diệp trượt xuống thuận theo hành động của anh, ngồi thẳng lên vị trí nào đó.
"..."
Nếu không có trần xe chắc hồ ly nhỏ đã nhảy lên mui xe rồi.
Hai má cô đỏ bừng, nghẹn họng không thốt lên nửa chữ, cô vô cùng kinh ngạc cụp mắt xuống, trước mặt là Du Liệt đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiêu ngạo cười như không cười nhìn cô.
Trong tư thế này, cần cổ thon dài của anh lộ rõ trước mắt cô, hầu kết gợi cảm khẽ trượt xuống thật chậm.
Người đàn ông nghiêng đầu, vô tội nói: "Theo em thì phải làm thế nào?"
Không biết xấu hổ!
Hồ ly nhỏ tức tối nghiến răng ken két, chắc là vì đang ở trong xe, ở một không gian kín nên lá gan của cô cũng lớn hơn.
Thế là đôi tay trắng non rũ xuống, hồ ly nhỏ giương cằm, từ trên cao nhìn xuống, tàn nhẫn nói: "Không cứu nổi, hay là..."
Cô giơ tay làm một động tác chém đao, ánh mắt vô tội: "Xoẹt đi?"
Du Liệt khẽ cười.
Thấy người nào đó không hề bị uy hiếp, Hạ Diên Điệp hơi do dự, chỉ thấy Du Liệt uể oải ngồi thẳng lên, nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi ghì xuống.
"Được thôi."
Giọng nói của anh trầm đến tận cùng: "Em làm đi."
Vừa dứt lời, mấy ngón tay thon dài lại ghì mạnh xuống, cầm lấy, không cho phép cô rụt lại dù chỉ nửa tấc.
"!"
Mặt Hạ Diên Điệp sắp đỏ đến mang tai.
Cái thứ đổ đốn! Hồ ly nhỏ vô cùng xấu hổ, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Du Liệt đã đi guốc trong đầu cô từ lâu. Ngay một giây trước khi cô xoay người, người đàn ông đã giữ chặt gáy cô kéo vào lòng.
"Cũng có phải muốn em hôn nó đâu." Giọng Du Liệt trầm khàn như thể sắp chui xuống lòng đất, dù chật vật nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Anh ghé sát bên tai cô, hạ giọng hỏi: "Em có muốn thử không?"
"Thử... Cái... Cái gì?" Hồ ly nhỏ sắp bốc cháy rồi.
Người đàn ông vẫn giữ chặt cô không chịu buông, bàn tay còn khẽ xoa xoa những ngón tay trắng nõn của cô.
"Thử nhìn xem."
Du Liệt hôn nhẹ rồi khẽ cắn vành tai cô, thở dốc nói: "Anh có thể để mặc em đùa giỡn, cũng tùy em điều khiển."
Cũng may lần đó Hạ Diên Điệp vay được khoản tiền kia từ chỗ Du Hoài Cẩn, bù vào tiền thuốc men và chi phí hồi phục sau phẫu thuật cho Lê Hân, giải quyết được nhu cầu tài chính cấp bách của bọn họ, giúp gia đình tan vỡ này vượt qua bão tố.
Vì thế nên mấy năm nay Hạ Diên Điệp vẫn luôn cảm kích Du Hoài Cẩn.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô thấy nên xem khoản tiền đó là "mượn" được từ chỗ Du Liệt thì hơn.
Cô không muốn gặp lại anh nhất nhưng cuối cùng anh vẫn đeo món nợ của Du Hoài Cẩn lên lưng thay cô, mang theo tình cảm và món nợ cùng nhau trả hết suốt bao nhiêu năm.
Chuyện Du Liệt không muốn xảy ra nhất là sau khi trưởng thành lại có bất kỳ quan hệ gì với Du Hoài Cẩn nữa, nhưng đến giờ quan hệ của hai ba con lại không còn căng thẳng như ngày xưa.
Cũng dễ hiểu thôi, nút thắt cũng chính là chuyện này.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Du Hoài Cẩn, Hạ Diên Điệp chưa từng nhắc lại trước mặt Du Liệt một lần nào.
Cô nghĩ một cậu cả tính tình kiêu ngạo như vậy chắc không muốn cô biết, có lẽ nghe được rồi còn suy nghĩ lung tung, cho rằng cô bằng lòng ở lại bên cạnh anh là để báo ân.
"Tiểu Điệp, lại đây ăn trái cây đi."
Mẹ Lê Hân bưng một đĩa trái cây từ trong bếp ra, Hạ Diên Điệp đang ngẩn ngơ trên chín tầng mây lập tức bị kéo xuống đất.
Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhện lấy đĩa trái cây đặt lên bàn trà: "Dì đừng bận rộn nữa, mau ngồi xuống đây."
"Ai da, dì có bận bịu gì đâu, sắp về hưu đến nơi rồi, không giống người trẻ tuổi chăm chỉ ra ngoài cống hiến như các cháu." Liêu Hà Xu, mẹ của Lê Hân mỉm cười hiền hậu ngồi xuống: "Nói cho dì nghe xem nào, một năm nay cháu ở Bắc Kinh có sống tốt không? Có ăn uống đầy đủ không?"
"..."
Hạ Diên Điệp thân mật kẻ vài câu chuyện vui vẻ cô đã trải qua trong vòng một năm nay cho Liêu Hà Xu nghe.
Giống như những người trẻ tuổi về quê thăm người thân, cô cũng tốt khoe xấu che. Ngoài ra, cô do dự một chút rồi quyết định bỏ qua những chuyện liên quan đến Du Liệt.
Liêu Hà Xu là một người phụ nữ hiểu chuyện và dễ mềm lòng, từ năm đầu tiên sau khi xảy ra thảm án, thái độ và cảm xúc của bà ấy đối với Hạ Diên Diệp đã dần thay đổi. Tất nhiên trong đó cũng có sự chân thành của Hạ Diên Diệp nên mới khiến bà ấy mềm lòng, không nhẫn tâm được.
Mấy năm nay, hai người sống chung như người một nhà, Liêu Hà Xu nghiễm nhiên coi cô như nửa con gái, thường xuyên hỏi thăm tình hình cuộc sống, nhưng ngoài ngày lễ ngày tết thì nhất quyết không nhận một phân, một hào nào của Hạ Diên Điệp.
Nhưng lần này, sau khi tán gẫu những chuyện xảy ra một năm qua, Hạ Diên Điệp vẫn lấy một cái phong bì trong túi xách ra.
Nụ cười của Liên Hà Xu lập tức phai nhạt: "Tiểu Điệp, lần trước dì đã nói rất rõ rồi. Nếu cháu nghĩ dì thân thiết với cháu là vì tiền thì về sau dì sẽ không cho cháu vào nhà nữa."
"Dì hiểu lầm cháu rồi." Hạ Diên Điệp mỉm cười nói: "Tiền này là để cho Lê Hân, em ấy sắp lên đại học rồi, người làm chị như cháu dù gì cũng nên biểu đạt chút tâm ý chứ."
Liêu Hà Xu dừng lại, còn muốn từ chối thì Hạ Diên Diệp chớp mắt nói: "Cháu vốn định chờ đến giữa năm em ấy đến Bắc Kinh lại đưa nhưng nghĩ lại thì con trai nghịch ngợm khó quản, đưa cho dì thì yên tâm hơn. Dì cứ cầm lấy, sau này mỗi tháng thêm một ít vào tiền tiêu vặt của em ấy là được."
Liêu Hà Xu im lặng một lát, cuối cùng không thuyết phục được Hạ Diên Điệp nên đành phải nhận lấy cái phong bì.
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài hành lang.
Liêu Hà Xu quay đầu cười nói: "Chắc là Lê Hân về đấy."
"Hả? Chẳng phải em ấy đi đánh cầu với bạn à?" Hạ Diên Điệp hơi giật mình, bả vai hơi căng cứng. Cô thấy chuyện này đều tại Du Liệt, khiến cô bây giờ gặp lại Lê Hân đều cảm thấy không tự nhiên, chỉ sợ trẻ con để trong lòng nên cố sức giữ khoảng cách.
"Dì gửi tin nhắn cho nó đấy, nghe nói cháu trở về thế là chạy về ngay."
Tiếng chìa khóa tra vào ổ át đi giọng nói vui vẻ của Liêu Hà Xu, cửa chống trộm nhanh chóng được mở ra, một chàng trai cao lớn mặc áo khoác dài có đôi mắt sáng ngời chạy vào.
"Chị, chị về thật rồi!"
Thấy con trai cao lớn lao về phía mình, Liêu Hà Xu vội ngăn: "Này này, con đổi giày đi đã!"
Hạ Diên Điệp suýt nữa bị ôm, dù đã cố tráng rồi nhưng vẫn bị đè lên vai.
Chàng trai nhe hàm răng trắng sáng, chắc vừa rồi chạy nhanh về nên tóc tai bị gió thổi rối tung, trông y như chú cún con vội vàng chui ra từ bụi cây khi thấy chủ nhân về.
Lời trách móc sắp buột ra khỏi miệng lại bị Hạ Diên Điệp nuốt xuống.
"Mẹ, mẹ, đừng đánh nữa, nghe thấy rồi!" Lê Hân trốn trốn tránh tránh nhưng vẫn không né được cú đánh của mẹ, lúc quay lại còn bị mẹ ruột vỗ một cái thật mạnh vào lưng.
Áo khoác dài có mùi thiếu niên trẻ trung như mùi cỏ xanh đã bị cậu ấy tiện tay ném lên thành ghế sô pha sau lưng Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp chậm rãi dịch sang bên cạnh một chút.
Thấy Lê Hân chạy đi rửa mặt rồi Liêu Hà Xu mới quay lại, gương mặt tươi cười hằn lên những nếp nhăn: "Đừng chấp nhặt với nó làm gì, suốt ngày hấp ta hấp tấp, chẳng thấy dáng vẻ của người trưởng thành gì cả."
"Mẹ!" Có tiếng nước trong nhà vệ sinh vọng ra, cún con cao giọng hét lên như bị người dẫm phải đuôi: "Mẹ lại nói xấu con với chị à?"
Liêu Hà Xu và Hạ Diên Điệp nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Lúc nấu cơm tối, Liêu Hà Xu nhất quyết không cho Hạ Diên Điệp nhúng tay mà "đuổi" cô ra khỏi bếp. Hạ Diên Điệp đành phải ra ban công hóng gió.
Hình như có một loại thần giao cách cảm nào đó, cô mới lướt xem tin tức hàng không vũ trụ một lát thì điện thoại vang lên.
Là Du Liệt.
Trái tim Hạ Diên Điệp đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng đã vô thức nhếch khóe miệng.
"Anh có bận không?" Hạ Diện Điệp nghe nói, nhẹ giọng hỏi.
"Vừa họp xong." Du Liệt lười nhác nói, giọng nghe có vẻ mệt mỏi: "Đêm nay phải ở công ty tăng ca."
"Thế anh còn gọi cho em làm gì?" Hạ Diên Điệp khẽ trách: "Có thời gian thì đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Chính vì sợ ngủ mất nên mới gọi cho em đấy."
"Hửm?"
Du Liệt khẽ cười, nghe giọng có ý trách móc: "Nghe giọng của hồ ly một lát là cách hiệu quả nhất giúp anh nâng cao tinh thần."
"..."
Hạ Diên Điệp cạn lời.
Tốt nhất anh nên nghiêm túc làm việc thì tự khắc sẽ nâng cao tinh thần thôi.
"Chị ơi, mẹ bảo em gọi chị vào ăn cơm." Chẳng biết Lê Hân đột nhiên xuất hiện từ sau lưng từ lúc nào, cậu ấy gần như áp sát vào bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp giật mình dịch sang một bên, vô thức bịt microphone lại: "Ừ, chị biết rồi."
Lê Hân đút tay và túi nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt làm như không quan tâm nhưng ai cũng có thể nhìn ra: "Bạn trai chị à?"
"Đi đi."
Hạ Diên Điệp phất phất tay, miệng làm khẩu hình bào cậu ấy.
Lê Hân nhếch miệng, quay đầu giả vờ đi vào trong.
Hạ Diên Điệp khẽ thở phào một hơi, buông microphone ra, quay sang nói vào trong điện thoại, cô ấp úng nói: "Ừm... Dì Liêu gọi em vào ăn cơm."
Bên kia là tiếng gió bấc gào thét, không khí kỳ lạ kéo dài mấy giây, sau đó Du Liệt lạnh lùng xì một tiếng: "Hồ ly cũng biết chột dạ cơ đấy, vừa mới về thành phố Khôn mấy ngày đã vội chạy đến nhà thằng nhóc kia rồi."
"Tại dì Liêu cứ giục mà, em cũng chẳng còn cách nào..."
Hẹ Diên Điệp còn chưa nói xong, đương lúc không hề phòng bị cổ tay bị tùm từ phía sau.
Cô kinh ngạc quay lại thì thấy Lê Hân đang cầm tổ tay cô nói vào điện thoại: "À, chị ơi, mẹ bảo để chị ngủ ở cạnh phòng em, em đã mang chăn màn sang cho chị rồi, còn tự tay đổi ga giường nữa đấy."
"Lê! Hân!"
Hạ Diên Điệp không nhịn được nhấc chân đạp cho thằng nhóc thích ăn đòn này một cái rồi giật lại di động. Cô chạy một mạch vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa.
Sau đó vội vàng đặt di động bên tai, nhẹ nhàng dỗ dành người bên kia: "Nó bị ấm đầu nên mới thế đấy, anh đừng giận."
"..."
"Du Liệt?"
Trong điện thoại hoàn toàn im lặng.
Hạ Diên Điệp bối rối nhìn màn hình điện thoại, xác nhận vẫn đang gọi điện thì mới bất đắc dĩ nói tiếp: "Anh giận thật à?"
"..."
"Anh Liệt?"
"...''
"A Liệt?"
"..."
Hồ ly nhỏ vắt óc nghĩ đủ cách, gần như sắp cắn ngón tay nghĩ xem phải làm thế nào để vuốt lông cho còn hạc tiên bên kia thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Du Liệt trong điện thoại: "Mới dỗ ba câu."
"Đừng giận mà!" Hạ Diên Điệp nghiêm túc khuyên nhủ: "Chúng ta đừng so đo với một đứa trẻ con."
"Nhưng thằng nhóc đó đã ghé vào tận tai em rồi mà anh lại cách em cả ngàn cây số." Tâm trạng của Du Liệt vẫn không tốt như cũ.
Hạ Diên Điệp khó xử: "Vậy em hát cho anh nghe một bài nhé?"
"Có một cách đơn giản hơn."
"Hả?" Hạ Diên Điệp trợn tròn mắt.
Du Liệt khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ quyến rũ.
"Gọi chồng đi."
"..."
Hạ Diên Điệp nghĩ mình nghe nhầm: "?"
Bên kia không nhanh không chậm lặp lại: "Gọi một tiếng chồng thì anh sẽ không giận nữa."
Hạ Diên Điệp: "..."
Cô khẽ nghiến răng: "Không gọi."
"Nghĩ kỹ vào, bây giờ gọi thì còn có thể diện." Giọng nói của Du Liệt nửa đùa giỡn nửa uy hiếp: "Đổi sang chỗ khác, sang phương thức khác thì khả năng sẽ không còn thể diện như thế đâu."
Hạ Diên Điệp: "..."
Anh có cần cười quyến rũ đến thế không?
Tên đàn ông chó không biết xấu hổ?
"Em thấy anh cứ tức giận tiếp đi, tức để mà tỉnh táo, đêm nay tăng ca không lo buồn ngủ nữa." Khuôn mặt hồ ly nhỏ đỏ bừng: "Em đi ăn cơm đây, chào."
Nói xong, cô dứt khoát tắt máy, không cho Du Liệt bất cứ cơ hội nào mà dụ dỗ nữa.
Ở nơi xa ngàn dặm.
Bắc Kinh.
Trên tầng cao nhất của tòa cao ốc khoa học kỹ thuật Helena, ánh đèn sáng rực trong bóng đêm.
"Tổng giám đốc Du, đây là bảng báo giá vật liệu hợp kim mới được nhà cung ứng gửi tới."
Quách Tề Đào gõ cửa rồi đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhanh chóng bước vào trong văn phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Du Liệt ngồi sau bàn làm việc đã rũ mắt, mỉm cười.
Đôi mắt đào hoa bị nụ cười kéo xuống, vẻ lạnh lùng thường ngày cũng không nhìn thấy.
Màn đêm ngoài cửa sổ làm nền khiến anh trông giống như một chú hồ ly đực, chính là loại đã tu luyện vạn năm rồi.
Nghe thấy tiếng nói Du Liệt mới hoàn hồn, anh ngồi xuống ghế dựa của giám đốc, chỉ thấy Quách Tề Đào đang đứng dựa vào cửa, nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ đã già còn không đứng đắn.
Anh thu lại nụ cười, đôi mắt lãnh đạm nhếch lên nhìn thứ trong tay Quách Tề Đào: "Cái gì?"
Dáng vẻ nghiêm túc đúng chuẩn một vị tổng giám đốc đứng đắn.
Quách Tề Đào xì một tiếng rồi trêu chọc: "Thái độ trong lúc làm việc tư và việc công khác biệt lớn thật đấy, không sợ tinh thần phân liệt à?"
Du Liệt lười tiếp lời, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ấy.
"Sáng mai tôi sẽ lấy cho cậu cái gương." Quách Tề Đào đi vào trong, bước đến trước bàn làm việc của Du Liệt rồi giơ tay ra hiệu: "Đặt ở đây này, để tổng giám đốc Du thường xuyên tự nhìn bản thân."
Du Liệt cười nhạt: "Tưởng tôi cũng tự luyến như anh chắc."
"Chẳng thế."
Quách Tề Đào nhịn cười đặt đơn báo giá trước mặt Du Liệt: "Chủ yếu là để tổng giám đốc Du nhìn xem ngài cười trông đồi phong bại tục thế nào."
Bàn tay vừa giơ ra cầm tờ đơn của Du Liệt chợt khựng lại, anh nhướng mày: "?"
"Thật đấy." Quách Tề Đào rút tay lại rồi xoa xoa cánh tay, nói: "Biết thì tưởng là vào văn phòng tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Helena, không biết còn tưởng đi vào club nam không đứng đắn ấy chứ."
"..."
Đôi mi đen như mực của Du Liệt rũ xuống, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Anh cúi đầu lật xe đơn báo giá.
Không được đáp lại, Quách Tề Đào hơi bất ngờ: "Đúng là yêu đương khiến con người rộng lượng hơn mà, bây giờ nghe thấy cái này mà cậu cũng không phản bác à?"
"Lười nói nhảm với anh." Du Liệt không thèm nhấc mắt lên: "Có thời gian đấy chẳng thà nghe giọng hồ ly nhỏ thêm vài lần nữa."
Quách Tề Đào: "..."
Phì!
Lại rắc thức ăn cho chó!
Sau khi thảo luận về đơn giá nhà cung cấp hợp kim gửi tới lần này và quyết định phương hướng tương quan cho cuộc họp ngày mai, Quách Tề Đào chuẩn bị ra ngoài.
Đương lúc anh ấy đứng dậy thì điện thoại bên tay Du Liệt ngồi đối diện vang lên một tiếng.
"?" Quách Tề Đào dừng lại, quay đầu hỏi: "Tiếng quái quỷ gì vậy?"
Du Liệt đặt tài liệu xuống rồi với tay cầm điện thoại, giọng nói lạnh nhạt như móc câu: "Đặc biệt dặn dò vợ tôi, đừng quan tâm."
Quách Tề Đào: "..."
Có mấy người một khi yêu đương vào lại người người ta muốn đánh cho trận thế chứ?
Du Liệt nhìn điện thoại.
Là một tin nhắn ngắn của hồ ly nhỏ.
[Nghỉ ngơi sớm đi, chú ý thân thể. Ban đêm không được nhớ em. Ngủ ngon.]
"..."
Sự lạnh lùng trời sinh trong mắt Du Liệt bị mấy chữ ngắn ngủi mà làm dịu đi.
Quách Tề Đào vô cùng chướng mắt, không nhịn được dội gáo nước lạnh: "Ế, tôi nhớ không nhầm thì cậu còn chưa cả đính hôn với cô Hạ đúng không?"
"..."
Du Liệt khựng lại, ngước mắt lên: "?"
Mắt sắc như dao.
Rốt cục Quách Tề Đào là người từng trải qua sóng to gió lớn, bị lườm cũng vẫn đứng vững vàng, còn cười tủm tỉm nói: "Còn chưa đâu đến đâu đã gọi vợ, cô Hạ có biết không? Đã đồng ý chưa?"
Du Liệt dựa vào lưng ghế, lười biếng nheo mắt, im lặng nhìn anh ấy vài giây.
Áp suất không khí trong văn phòng từ từ hạ xuống.
Mấy giây sau, Du Liệt thản nhiên rũ mắt: "Anh nói đúng."
"Hử?"
"Thứ hai, tôi muốn xin nghỉ đông, về thành phố Khôn, theo đuổi vợ."
"..." Nụ cười của Quách Tề Đào cứng đờ: "?"
"Trước thành gia, sau lập nghiệp, công việc cuối năm của công ty giao cho anh và lão Nghê." Du Liệt lạnh lùng nhìn anh ấy, cười như không cười nói: "Dù sao các anh cũng có vợ hết rồi, đúng không?"
Quách Tề Đào: "..."
Tội, lỗi!
-
Hạ Diên Điệp ở lại nhà Lê Hân ba ngày, cũng tránh cậu ấy suốt ba ngày.
Không biết do chuyện Du Liệt ghen quấy phá hay vẻ mặt Lê Hân mà Hạ Diên Điệp luôn cảm thấy nhưng lúc hai người ở cùng một chỗ, ánh mắt Lê Hân vô tình hay cố ý quá mức thân thiết khiến cô hơi mất tự nhiên.
Thế là Hạ Diên Điệp buộc phải dậy sớm đi chạy bộ, sáng đi công viên chiều đi siêu thị, tối đến ngủ sớm, cuộc sống như một người "về quê dưỡng lão".
Tần suất hai người gặp mặt giảm xuống tại ba bữa cơm trong ngày.
Ngày thứ tư ở nhà Lê Hân cũng là ngày thứ Hai cuối cùng trong năm.
Mới sáng sớm Hạ Diên Điệp đã thu dọn hành lý, muốn sớm bay về vùng núi quê hương chuẩn bị đón tết. Có lẽ phát hiện ra sự xa cách của cô mấy hôm nay và biết cô sắp rời đi, từ bữa sáng Lê Hân đã có vẻ rầu rĩ không vui, vẻ mặt sầm xuống, cũng không thấy cười nữa.
Thỉnh thoảng cậu ấy còn nhìn cô với ánh mắt ai oán như chú cún con bị vứt bỏ.
Xét theo một phương diện nào đó thì Hạ Diên Điệp luôn là người tàn nhẫn về mặt tình cảm.
Dù bao năm qua cô sắp dựng lên một tấm phòng ngự cực dày trong lòng nhưng ít nhất vẫn còn đôi chút mềm lòng, nhưng cô cảm thấy chút mềm lòng này cho Du Liệt còn không đủ nên càng không nỡ chia cho người khác.
Thế là cô tự động phớt lờ ánh mắt ai oán của cún con, chỉ tươi cười nói chuyện với dì Liêu về các hoạt động ngày tết.
Lê Hân cố tạo chủ đề mấy lần nhưng đều không thu hút được ánh mắt của Hạ Diên Điệp.
Cuối cùng không kìm chế được nữa, cún con dùng giọng điệu quái gở hỏi: "Chị, dạo này chị và bạn trai thế nào? Hình như lần này không thấy anh ấy đưa chị về."
"?"
Không khí trên bàn ăn lập tức yên tĩnh.
Liêu Hà Xu kinh ngạc nhìn Hạ Diên Điệp: "Hả? Tiểu Điệp có bạn trai hả?"
Hạ Diên Điệp lạnh nhạt liếc Lê Hân.
Cún con nói xong cũng hối hận, tự biết đuối lý nên lập tức rụt cổ lại.
Lúc này Hạ Diên Điệp mới quay sang, mỉm cười trả lời Liêu Hà Xu: "Vâng."
"Chuyện từ bao giờ thế? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?" Liêu Hà Xu không còn tâm trạng ăn cơm nữa: "Mấy hôm trước dì còn nói với bà bạn cũ là muốn tìm cháu một chàng trai ưu tú để giới thiệu cho cháu, sợ cháu bận rộn không quan tâm đến chuyện này."
"Là bạn học cũ của cháu, năm nay mới gặp lại thế là ở bên nhau." Tính Hạ Diên Điệp khép kín nên không muốn nói chuyện tình cảm cá nhân cho người khác, thế là chỉ nói một câu đơn giản rồi thôi.
"Cậu ấy là người Bắc Kinh à?"
Hạ Diên Điệp hơi do dự: "Xem như thế."
"Ồ." Liêu Hà Xu tiếc nuối: "Thế chẳng phải sẽ khó đến thành phố Khôn gặp mặt sao? Cũng không cùng cháu ăn tết được."
"Vâng, công ty anh ấy có nhiều việc, cháu cũng phải chờ qua tết mới có thể gặp anh ấy."
Hạ Diên Điệp trả lời thỏa đáng.
Chí ít là lúc này cô thật sự nghĩ như thế.
Ý nghĩ đáng thương này chỉ kéo dài đến khi ăn sáng xong, mười lăm phút sau, Hạ Diên Điệp đang ngồi trong phòng khách xem TV với dì Liêu thì điện thoại chợt vang lên.
Hạ Diên Điệp vẫn dán mắt vào TV, tay cầm điện thoại lên liếc nhìn màn hình, hai giây sau, cô trợn trừng mắt nhìn tin nhắn.
[Y]: Anh ở dưới lầu.
Hạ Diên Điệp nín thở, luống cuống đánh chữ nhắn lại: "Chẳng phải mấy hôm nay anh toàn thức đêm tăng ca sao? Đến nhà em làm gì?"
Bên kia im lặng mấy giây như thể rất bất đắc dĩ.
[Y]: Anh đang ở dưới lầu nhà thằng nhóc kia.
Hạ Diên Điệp: "?"
"?"
Ba giây sau, Liên Hà Xu chỉ thấy cô gái tính tình lạnh nhạt, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đột nhiên đứng phắt dậy: "Cháu xuống lầu một chuyến nha dì!"
"Hả? Tự nhiên cháu chạy đi đâu..."
Liêu Hà Xu còn chưa nói xong đã thấy Hạ Diên Điệp lại đỏ mặt chạy quay lại rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.
"Cháu vào nhà vệ sinh đã."
"..."
Liêu Hà Xu sửng sốt một lúc mới dần lấy lại tinh thần, nghĩ đến những lời Lê Hân nói sáng nay, lại nghĩ đến phản ứng bất thường của Hạ Diên Điệp.
"Ồ."
Liêu Hà Xu kinh ngạc khẽ ồ lên.
Lúc này, Lê Hân cũng nghe thấy động tĩnh, cậu ấy đi ra khỏi phòng: "Mẹ, chị ấy sao vậy?"
Liêu Hà Xu mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Mẹ đoán là bạn trai con bé đến, chắc vừa vào nhà vệ sinh trang điểm, cô gái nào cũng thế mà."
Lê Hân mặt không cảm xúc.
Dưới ánh mắt chăm chú của cún con, chỉ một lát sau đã thấy Hạ Diên Điệp nhanh chân bước ra với mái tóc ngay ngắn gọn gàng, không kịp trang điểm nên chỉ thoa ít toner và son môi, tóc buộc đuôi ngựa cao lên sau đầu trông vô cùng xinh đẹp.
Nhân lúc Hạ Diên Điệp thay giày, Lê cún con khoanh tay dựa vào tủ giày: "Về nhà ba bốn ngày cũng không thấy chị nghiêm túc chỉnh trang như vậy."
Hạ Diên Điệp thay giày thể thao rồi nhảy nhảy mấy cái rồi cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn không quên đâm cho cún con một dao: "Ai cần em lo."
"?"
Cún con chưa kịp tức thì cánh cửa đã đóng sầm trước mặt cậu ấy.
Lúc Hạ Diên Điệp xuống dưới lầu, Du Liệt đang nghiêng người dựa vào thân xe.
Dì Liêu đang sống trong một khu tập thể cũ, ở đây hiếm khi thấy kiểu siêu xe hoang dã cục mịch như SUV, thân xe sáng đến mức có thể soi gương khiến người đi đường hoặc mấy người già đang tập thể dục dưới lầu cứ nhìn chằm chằm, như thể đang thảo luận xem gương mặt xa lạ này là ai.
Hạ Diên Điệp kiễng chân lặng lẽ đi vòng qua cửa đơn, muốn đi từ đằng sau qua.
Nhưng chỉ cách Du Liệt một mét, cô vừa giơ tay lên, còn chưa kịp nhón chân để che mắt người đàn ông thì Du Liệt đã quay lại, nhẹ nhàng giơ tay lên bắt được cổ tay cô.
Không một hành động dư thừa, anh nghiêng người đè hồ ly nhỏ lên cánh cửa xe sáng bóng được sơn màu đen vonfram.
"Có ý đồ xấu xa... Đã bắt được tận tay."
Du Liệt lười biếng cúi đầu ghé sát vào cô gái, giả vờ muốn hôn, cố tình tán tỉnh chọc tức người ta: "Hồ ly nhỏ, nói thử xem, bồi thường thế nào đây?"
Hạ Diên Điệp chớp chớp mắt: "Anh buông ra đã."
"Không." Du Liệt không thả người: "Hồ ly nhỏ rất lươn lẹo, buông tay ra rồi lại chạy mất thì làm thế nào?"
Hồ ly nhỏ kiễng chân hôn nhẹ lên cái cằm cương nghị của người đàn ông: "Thế này?"
Du Liệt còn chưa kịp phản ứng cô đã lùi lại.
Thái tử gia Du Liệt tức giận, trầm giọng cười nói: "Chỉ thế thôi à, định đuổi ăn mày sao?"
"?"
Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt, đang định nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã bị người đàn ông tranh thủ...
Du Liệt vốn đã nới lỏng bàn tay đang nắm cổ tay cô ra nhưng lúc này đột nhiên siết chặt, chút không gian cuối cùng để Hạ Diên Điệp hoạt động cũng bị lấy hết, anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn triền miên.
Hạ Diên Điệp vô thức dán chặt vào cửa xe, để mặc anh cạy đôi môi ra. Người đàn ông nhẹ nhàng liếm chiếc răng mèo của cô, dưới sự né tránh theo bản năng của cô, Du Liệt chống eo cô như thể đã đoán trước, thành công lừa hồ ly nhỏ nằm trong vòng tay đầy yêu thương của anh. Nụ hôn lưu luyến càng ngày càng sâu thêm, công thành đoạt đất, không bỏ sót một phân một tấc nào.
Đến khi cô thở gấp hổn hển anh mới thả lỏng một chút cho cô có không gian hít thở, chẳng qua không đợi cô bình phục lại thì một đợt hôn mới lại ập đến.
Chẳng biết bao lâu, cũng không biết bằng cách nào.
Lúc Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, cô đã ngồi trên ghế sau xe của anh.
Ghế ngồi được Du Liệt mở rộng hết cỡ, anh gần như ôm cô không còn một kẽ hở, dùng lực ấn đôi chân thon dài vào cửa xe, chỉ cho phép hồ ly nhỏ ngồi trong lòng anh, không có một cơ hội chạy trốn nhỏ nhoi nào.
Hạ Diên Điệp sắp nóng đến bùng cháy rồi, cô vừa tránh khỏi nụ hôn của anh vừa đỏ mặt nói: "Dì Liêu và Lê Hân đang chờ trên lầu..."
Đột nhiên bị người nào đó cắn một cái, cô vô thức rên rỉ một tiếng.
Hồ ly nhỏ lập tức bừng tỉnh, vội giơ tay bịt miệng, gò má đỏ bừng.
Du Liệt hơi nhướng đôi mày mắt đen láy, trong mắt tràn ngập suối nguồn dục vọng. Anh cố ý hôn mấy ngón tay trắng nón của cô chọc cho hồ ly không khỏi run rẩy, cất giọng khàn khàn: "Còn biết không nên lên tiếng vào những thế này, tự giác lắm."
"!"
Hạ Diên Điệp bối rối, vội vàng chống tay đẩy anh ra: "Không được, bọn họ đều nhìn thấy em mặc gì ra ngoài."
"Thế em cứ nói bị ngã, bẩn rồi."
"... Đứa trẻ ba tuổi cũng không tin lời nói dối lộ liễu đó."
Du Liệt khẽ cười, cúi đầu hít một hơi bên gáy cô: "Anh đói lâu lắm rồi, sao em nhẫn tâm thế?"
Hồ ly nhỏ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đẩy cái đầu xù lông ra: "Em là đồ ăn thì có gì phải đau lòng."
"Thế theo em thì bây giờ nên làm gì?" Du Liệt khẽ than một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, khuỷu tay hơi cong dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn cô.
"Làm sao là làm sao?"
Hạ Diên Điệp chẳng hiểu gì.
Vừa nói xong thì đôi chân cô đang ngồi đột nhiên dịch sang bên cạnh.
Hạ Diên Diệp trượt xuống thuận theo hành động của anh, ngồi thẳng lên vị trí nào đó.
"..."
Nếu không có trần xe chắc hồ ly nhỏ đã nhảy lên mui xe rồi.
Hai má cô đỏ bừng, nghẹn họng không thốt lên nửa chữ, cô vô cùng kinh ngạc cụp mắt xuống, trước mặt là Du Liệt đang ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiêu ngạo cười như không cười nhìn cô.
Trong tư thế này, cần cổ thon dài của anh lộ rõ trước mắt cô, hầu kết gợi cảm khẽ trượt xuống thật chậm.
Người đàn ông nghiêng đầu, vô tội nói: "Theo em thì phải làm thế nào?"
Không biết xấu hổ!
Hồ ly nhỏ tức tối nghiến răng ken két, chắc là vì đang ở trong xe, ở một không gian kín nên lá gan của cô cũng lớn hơn.
Thế là đôi tay trắng non rũ xuống, hồ ly nhỏ giương cằm, từ trên cao nhìn xuống, tàn nhẫn nói: "Không cứu nổi, hay là..."
Cô giơ tay làm một động tác chém đao, ánh mắt vô tội: "Xoẹt đi?"
Du Liệt khẽ cười.
Thấy người nào đó không hề bị uy hiếp, Hạ Diên Điệp hơi do dự, chỉ thấy Du Liệt uể oải ngồi thẳng lên, nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi ghì xuống.
"Được thôi."
Giọng nói của anh trầm đến tận cùng: "Em làm đi."
Vừa dứt lời, mấy ngón tay thon dài lại ghì mạnh xuống, cầm lấy, không cho phép cô rụt lại dù chỉ nửa tấc.
"!"
Mặt Hạ Diên Điệp sắp đỏ đến mang tai.
Cái thứ đổ đốn! Hồ ly nhỏ vô cùng xấu hổ, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng Du Liệt đã đi guốc trong đầu cô từ lâu. Ngay một giây trước khi cô xoay người, người đàn ông đã giữ chặt gáy cô kéo vào lòng.
"Cũng có phải muốn em hôn nó đâu." Giọng Du Liệt trầm khàn như thể sắp chui xuống lòng đất, dù chật vật nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Anh ghé sát bên tai cô, hạ giọng hỏi: "Em có muốn thử không?"
"Thử... Cái... Cái gì?" Hồ ly nhỏ sắp bốc cháy rồi.
Người đàn ông vẫn giữ chặt cô không chịu buông, bàn tay còn khẽ xoa xoa những ngón tay trắng nõn của cô.
"Thử nhìn xem."
Du Liệt hôn nhẹ rồi khẽ cắn vành tai cô, thở dốc nói: "Anh có thể để mặc em đùa giỡn, cũng tùy em điều khiển."