Bạn gái cũ của Đinh Vấn họ Sơ, tên Sơ Dĩ Liễu. Bên ngoài sảnh tiệc nhỏ, oan gia ngõ hẹp gặp nhau, không tránh mặt được, Hạ Diên Điệp và La Hiểu Tuyết không thể xoay người rời đi, chỉ đành giả vờ không quen biết, vừa rồi cũng không nói chuyện mà bước lên trước.
Tự giới thiệu tới lui, nói không quá ba câu, Sơ Dĩ Liễu quét toàn thân Hạ Diên Điệp một lần trên xuống dưới như chụp X quang.
Có lẽ là không chỉ một lần.
Hạ Diên Điệp cong môi cho có lệ.
“Sắp bắt đầu chưa?” Vẫn là La Hiểu Tuyết kịp thời phá vỡ ngại ngùng: “Chúng ta vào thôi, đừng đứng ngoài này nữa, tránh cho làm lỡ thời gian của người khác.”
“Được rồi. Gặp nhau bên trong nha.”
Sơ Ý Liễu xua tay, đuôi mắt cười như phi đao nhìn lướt qua Hạ Diên Điệp rồi quay người vào.
Đợi hai người đi.
Nụ cười của La Hiểu Tuyết không kìm nổi nữa mà sụp đổ.
“Hừ, cô ta tưởng mình là công chúa sao? Tỏ vẻ như thể mẹ thiên hạ ý.” La Hiểu Tuyết ghét bỏ: “Trưởng phòng Khương cứ như thái giám bên người công chúa vậy.”
Hạ Diên Điệp không nhịn được cười, cô theo La Hiểu Tuyết bước vào cửa: “Cô ta cũng có nói gì đâu.”
“Cô ta còn cần nói gì nữa sao hả, trưởng phòng Hạ của tôi ơi.” La Hiểu Tuyết thở dài: “Biết trước thế này, hôm qua sau khi tan làm, chị đã dẫn em đến trung tâm thương mại để chuẩn bị quần áo cho em rồi, cũng sẽ không bị cô ta ra oai phủ đầu, xem ánh mắt đắc ý của cô ta kìa, thực sự cho rằng mình cao hơn em một bậc sao?”
“Giao lưu nghề nghiệp thôi, cũng chẳng phải giao lưu đồ xa xỉ.”
La Hiểu Tuyết kinh ngạc quay đầu đi: “Bị em đè đầu hai, ba năm nay, cuối cùng chị cũng nhìn thấy cảm giác của người trẻ tuổi trên người em.”
“?” Hạ Diên Điệp ngoảnh đầu lại.
La Hiểu Tuyết: “Nhưng phàm bữa tiệc rượu tụ hội, có mấy ai không đến với mục đích khoe khoang? Không khoe khoang thì phải giả vờ cho ra trò.”
“Phải không?”
Hạ Diên Điệp không nóng không lạnh chớp mắt: “Em còn tưởng hôm nay em đến đây để nhận danh thiếp chứ?”
La Hiểu Tuyết tức đến bật cười: “Được rồi, dù sao thì Hạ mỹ nhân cũng không thể so sánh với những người bình thường như chúng tôi.”
“...”
Hạ Diên Điệp không tiếp tục trêu đùa với đối phương nữa, trong sân, cô đã gặp đồng nghiệp quen mặt.
Qua hai, ba câu trò chuyện, khúc nhạc đệm kia đã bị cô ném ra sau đầu.
Chính thức ăn cơm là ở hai bàn dài đặt song song nhau.
Đến cả vị trí sắp xếp thế nào cũng là vấn đề, một nhóm người vừa có bối phận, vừa có xuất thân lôi kéo, đùn đẩy nhau tám trăm lần, cuối cùng mới gian nan ngồi xuống được.
Mỗi bàn đều có “tiền bối” dẫn rượu, ngồi ở ghế chính, chịu trách nhiệm mở màn và tung hứng với bàn bên cạnh.
Tuổi tác Hạ Diên Điệp là nhỏ nhất trong đó, dù sao thì cũng có ít người vừa mới năm nhất đã bắt đầu nhận một vài tài liệu biên dịch cơ bản, theo lý mà nói, cô phải ngồi ghế cuối cùng thế nhưng trong buổi tụ hội này có vài nhân vật lớn trong ngành như tổng giám đốc Quan nâng đỡ cô, kéo cô ngồi vào bàn bên trái gần vị trí bên trên.
Lạc Hiểu Tuyết cũng “được nhờ”, ngồi ngay bên cạnh cô.
Đáng tiếc là Sơ Dĩ Liễu cũng ngồi bàn này.
Cô ta ngồi bên dưới Hạ Diên Điệp hai chỗ, gần như hai bên vừa ngồi xuống, Hạ Diên Điệp đã nhận được ánh mắt không thân thiện mấy.
“Chị có cảm giác không tốt lắm.” La Hiểu Tuyết cũng cảm nhận được, cô ấy quay đầu qua.
Hạ Diên Điệp cụp mắt, than nhẹ: “Không đến mức đấy đâu.”
“Em còn ngồi cao hơn cả công chúa như cô ta rồi, hiển nhiên là đến mức đó.” La Hiểu Tuyết đồng tình nói: “Nén bi thương.”
“...”
Sự thật chưngs minh, La Hiểu Tuyết lăn lộn trong giới nhiều năm như thế, ít nhất khả năng nhìn người không hề kém.
Trong bữa tối, lúc nói đến vấn đề phát triển khách hàng trong ngành dịch thuật, không biết ai gợi ra chủ đề về ngành thương nghiệp hàng không vũ trụ hiện nay.
“Doanh nghiệp tư nhân của khối ngành kỹ thuật hàng không là chủ đề nóng trong ngành khoa học kỹ thuật hai năm nay. Mặc dù trước mắt, chủ yếu tập trung ở vệ tinh thông tin và điều hướng nhưng thị trường trong nước còn khuyết thiếu nhiều, cũng không có nhiều công ty hàng không có thể thực hiện hóa lợi ích, về lâu dài mà nói, chắc chắn là tương lai đầy hứa hẹn.”
“Thương nghiệp hàng không là ngành quốc tế hóa, tiếc rằng có công ty hàng không vũ trụ trong nước về cơ bản đều có bộ phận dịch thuật riêng hoặc là các công ty dịch thuật hợp tác lâu dài.”
“Ha ha, cũng phải, về phương diện này Thiên Truyền vẫn là ông lớn, vững vàng dẫn đầu. Có đúng không tổng giám đốc Quan?”
“Haiz, trong giới kinh doanh không thiếu nhân tài mới nổi, chúng tôi chỉ vào ngành sớm hơn, thêm vào đó, các nhân viên trong công ty đều có năng lực ưu tú, chiếm vị trí đầu...”
Quan Khải là kẻ lõi đời, lại là phó giám đốc của Thiên Truyền, khen ngợi thôi mà, đương nhiên anh ta sẽ không cúi đầu hạ mình để từ chối, thế là anh ta vừa khiêm nhường nâng những người cùng ngành lên, vừa nâng cao đoàn đội thuộc công ty mình lên.
Hạ Diên Điệp đang nghe La Hiểu Tuyết cảm thán về nghệ thuật nói chuyện của tổng giám đốc Quan, đột nhiên nghe thấy những lời liên quan đến mình...
“Nói ra thì dịch về lĩnh vực hàng không này, cuộc hội thảo nghiên cứu quốc tế của Helena có tiếng vang rất tốt, tôi còn nghe được rất nhiều người khen cô Tiểu Hạ.”
“...?”
Hầu hết ánh mắt của cả bàn đều tập trung lên người Hạ Diên Điệp.
Sự “quan tâm” bất ngờ này khiến người ta lo nhất.
May mà Hạ Diên Điệp cũng đã quen phản ứng với những tình hình đột ngột phát sinh này, chút sợ hãi nhanh chóng được làm dịu đi, cô cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Quan nâng đỡ. So với mọi người ngồi đây, tôi chỉ là hậu bối, còn có rất nhiều điều phải học hỏi mọi người.”
“Mọi người nghe xem, tôi thích nhất là điểm này của cô Tiểu Hạ đây.” Quan Khải khen ngợi: “Mấy năm nay, trong những phiên dịch viên mới đến, người trẻ tuổi vừa có năng lực xuất sắc lại vừa không kiêu ngạo như cô Tiểu Hạ đây không nhiều.”
Quan Khải quay sang bên kia, chống khuỷu tay lên bàn, thuận miệng nhắc: “Nói ra thì không phải cô Tiểu Hạ sắp rời khỏi Đông Thạch sao? Hai hôm trước, chuyện công việc tôi nói với cô, cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
“...”
Tiếng nói chuyện của mọi người trên bàn giống như đột nhiên bị đè nén.
Hạ Diên Điệp không biết đây có phải ảo giác của mình không.
Cô giật mình.
Đúng là không ngờ tới, ngay trên bàn ăn thế này, trước mặt nhiều đồng nghiệp trong giới phiên dịch thế này, Quan Khải trực tiếp đẩy cô vào thế khó.
Cầu người tài đến mức như ép người ta lên Lương Sơn, anh ta là “Tống Giang”* sao.
*Tống Giang (phim/truyện Thủy Hử) thủ lĩnh của Lương Sơn Bạc.
Hạ Diên Điệp im lặng, lịch sự nhìn Quan Khải.
Quan Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ hoàn toàn vô tâm.
“Không đấu lại được.”
La Hiểu Tuyết hơi nghiêng người, nghiến răng: “Cứ mềm xuống trước đã, sau này bàn sau, em thực sự không muốn, anh ta cũng chẳng trói em lại được.”
“...”
Đạo lý này Hạ Diên Điệp cũng hiểu.
Trừ phi cô muốn con đường sự nghiệp sau này của mình có những trắc trở không biết từ đâu rơi xuống, nếu không, một quản lý cấp cao của công ty có quyền phát ngôn trong ngành như Quan Khải, cô dù có không thích thì cũng chỉ có thể tránh xa chứ không đắc tội nổi.
Thế là cô thở nhẹ, nhịn lại cảm xúc, duy trì nụ cười không nóng không lạnh, cô vừa muốn mở miệng nói...
“Ôi chao, không hổ là tổng giám đốc Quan, dùng người bạo gan hơn so với công ty nhỏ chúng tôi nhiều...”
Một giọng nói yêu kiều vang lên, chen ngay vào trước khi Hạ Diên Điệp mở miệng.
Nhất thời, những mắt hóng kịch hay đều nhìn phía phát ra âm thanh.
Hạ Diên Điệp cũng nhìn theo.
Không có gì bất ngờ, đó là Sơ Dĩ Liễu.
Nụ cười của Quan Khải sầm xuống trông thấy: “Giám đốc Sơ có ý kiến gì sao?”
“Làm gì đến mức có ý kiến, chỉ là nghe nói gần đây cô Hạ gặp vài phiền phức nhỏ?” Sơ Dĩ Liễu dùng ánh mắt giọng điệu quan tâm tha thiết để nhìn Hạ Diên Điệp: “Hình như có liên quan tới hội thảo nghiên cứu của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, phải không cô Hạ?”
Ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ động: “Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, phiền giám đốc Sơ phải bận tâm rồi.”
“Ồ, tư liệu khách hàng không phải là chuyện nhỏ.”
Sơ Dĩ Liễu chắp đầu ngón tay được sơn đỏ tươi lại, ôm lấy khuôn mặt, dáng vẻ thanh tú, làm như vô ý nói ra: “Một công ty lớn như Helena, công ty nhỏ chúng tôi không chọc vào nổi... Mặc dù tôi đã nghe danh cô Hạ đây từ lâu nhưng trước khi chuyện này lắng xuống, tôi vẫn không dám mời chào.”
“...”
Bữa tiệc im lặng.
Mùi thuốc súng đột nhiên nồng nặc.
Những cuộc trò chuyện trong góc đều dừng lại, có người hóng chuyện, cũng có người thực sự quan tâm, ánh mắt đảo qua lại giữa Hạ Diên Điệp và Sơ Dĩ Liễu.
La Hiểu Tuyết nghiến răng, thì thầm: “Cô ta ác thật, định phá vỡ danh tiếng trong ngành của em, không chừa đường sống cho em đấy hả?”
Hạ Diên Điệp im lặng.
Bởi vì bây giờ cô thấy hơi phiền, cần đè nén cảm xúc lại.
Không ngờ tới trước khi rời Đông Thạch, tạm thời thoát khỏi môi trường cạnh tranh lợi ích rồi mà vẫn luôn có những thứ xui xẻo khiến người ta khó chịu dính lên người.
Tạm dừng ba giây.
Hạ Diên Điệp lặng lẽ ngước mắt lên: “Giám đốc Sơ nói vậy ý là bảo Thiên Truyền bất nghĩa sao.”
“?”
Mặt Sơ Dĩ Liễu cứng đờ, sau đó mỉm cười: “Tôi không nói đến Thiên Truyền mà nói đến cô...”
“Tin đồn trong ngành, nói là tôi làm rò rỉ thông tin khách hàng cho Thiên Truyền... giám đốc Sơ chỉ nghe được nửa câu?”
Hạ Diên Điệp hắng giọng, nói lấp lên tiếng của cô ta: “Ồ, hay là chỉ nghe được chủ ngữ, chứ không có tân ngữ phía sau, cũng không biết năm đó bằng dịch thuật của giám đốc Sơ đây có được thế nào?”
Nụ cười của Sơ Dĩ Liễu cứng lại, rất nhanh, cô ta đã chớp mắt, thả tay xuống: “Cô Hạ đừng giận. Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý. Chỉ là nghe nói chuyện này, cô cũng biết đấy, công ty dịch thuật như chúng ta phải dựa vào khách hàng và danh tiếng để kiếm cơm, coi trọng những thứ đó cũng không đáng trách, phải không nào?”
“...”
Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.
Đúng lúc này, Quan Khải làm người tốt, anh ta cười tủm tỉm, nối tiếp chủ đề: “Những lời giám đốc Sơ vừa nói bất công quá, tôi có thể làm chứng, những tin đồn kia hoàn toàn là chuyện ăn không nói có. Một, hai năm trước, tôi mời cô Tiểu Hạ ăn cơm nhưng cô Tiểu Hạ từ chối, tấm lòng yêu người tài, mọi người tha thứ, tha thứ nha.”
Quan Khải nói rồi nhấc ly rượu lên: “Nào, mọi người...”
“Hả?”
Sơ Dĩ Liễu lại lên tiếng.
Lần này ánh mắt Quan Khải tối sầm lại: “Giám đốc Sơ còn có chuyện muốn nói sao?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Quan, tôi cũng vì sự hợp tác chân thành của giám đốc mà.” Sơ Dĩ Liễu chớp mắt, nhìn Hạ Diên Điệp đầy ác ý nhưng lại giả vờ vô tội: “Có điều sao tôi lại nghe nói nội bộ Helena có ý định truy cứu đến cùng nhỉ?”
“...”
Bàn tiệc lặng đi, sau đó là tiếng xì xào.
Tất cả lời mời và thiện ý lúc trước đều thành lập dựa trên sự chấp nhận ngầm rằng Helena không thể nào vì những tài liệu không được xem là cơ mật mà truy cứu một nhóm dịch thuật.
Nhưng nếu như Helena thực sự có ý đó, vậy thì Hạ Diên Điệp làm người phụ trách, sẽ thành củ khoai nóng bỏng tay.
Công ty nào nhận cô thì bộ phận pháp lý đều có khả năng phải hao công tổn sức.
Không cần Quan Khải nói chuyện, một trưởng phòng vừa đưa danh thiếp cho Hạ Diên Điệp trước bữa tiệc đã lên tiếng: “Giám đốc Sơ, không thể nói bừa được.”
“Phải đấy giám đốc Sơ, tin tức này của cô có nguồn gốc, căn cứ không?”
“Chút tài liệu không phải tài liệu cơ mật thôi, nửa năm sau, không phải bọn họ đặt trọng tâm vào thử nghiệm và đầu tư bỏ vốn sao, sao họ có thì giờ rảnh rỗi để truy cứu chuyện lông gà vỏ tỏi này.”
“...”
Trong lúc mọi người nghị luận.
Sơ Dĩ Liễu đã nở nụ cười lạnh đầy thắng lợi, cô ta nhìn Hạ Diên Điệp đối diện.
La Hiểu Tuyết đã giận đến mức bàn tay cầm chén cũng run rẩy.
Người trong cuộc nhìn có vẻ vẫn tốt, không có cảm xúc gì, chỉ ngồi đó, lạnh lùng cụp mắt, đến vẻ mặt cũng nhìn không rõ.
... Chắc chắn là đang cậy mạnh.
Sơ Dĩ Liễu thầm cười lạnh, ngoài mặt lại không để lộ ra, cô ta cười vô hại: “Sao thế? Sao cô Hạ không nói gì? Vậy thì tôi phải chuẩn bị chu đáo trước rồi, bộ phận pháp lý của doanh nghiệp tư nhân này không dễ đối phó đâu.”
Giống như tiếng muỗi vo ve, kêu mãi không hết.
Hạ Diên Điệp ngước mắt, đặt ly rượu trong tay xuống.
“Cạch.”
Tiếng cốc thủy tinh chạm vào mặt bàn nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Mọi người đều im lặng nhìn qua.
“Đúng là tôi chưa từng nghe nói đến.”
Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn Sơ Dĩ Liễu, cô cũng lười để ý mặt mũi cô ta, cô ôm tay, ngả ra sau ghế: “Trước khi hợp tác, tôi cũng ở trong trụ sở của Helena một thời gian, người của bộ phận vật tư, tôi cũng khá quen thuộc, đến cả “tin tức nội bộ” của họ tôi cũng chưa từng được nghe, không biết giám đốc Sơ đây nghe được từ đâu?”
Mắt Sơ Dĩ Liễu lóe lên: “Cái này ấy à, có lẽ cô Hạ không quen nhưng tôi tương đối kín miệng...”
Một tiếng khịt mũi vang lên, Hạ Diên Điệp quay mặt qua, đại khái là độ chế giễu được thể hiện trong lời nói.
Sơ Dĩ Liễu tái mặt.
Hạ Diên Điệp cũng quay lại, những ngón tay thon dài khẽ xòe ra, trong mắt cô nửa là đùa cợt, nửa là lạnh lùng: “Đúng thế, tôi với mọi người ngồi đây đều thấy... tin đồn không căn cứ truyền đi cứ như tin tức công khai, miệng cô, đúng là kín thật đấy.”
“...!”
Mặt Sơ Dĩ Liễu biến sắc sắp theo tiết tấu của ngọn lửa rồi.
May mà mọi người trên bàn ăn cũng hoàn hồn lại, chậm rãi xoa dịu cả hai phía rồi mang ra những chủ đề vừa thú vị, vừa làm hòa hoãn bầu không khí, cảnh tượng lúc này mới dịu lại.
Chỉ là sau đó, khi có thời gian rảnh, người đến nói chuyện và hỏi thăm Hạ Diên Điệp ít hơn hẳn.
La Hiểu Tuyết tức không chịu được: “Nếu chị mà là em, có lẽ đã không nhịn được mà vạch trần chuyện của cô ta với Đinh Vấn rồi, không phải bởi vì mấy chuyện cá nhân này mà cô ta chống đối em sao?”
“Vạch chuyện này ra có chỗ gì tốt cho em sao.” Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu trái cây, sau đó trêu đùa: “Em không muốn vụ rò rỉ thông tin này còn chưa lặng đi, bê bối bên kia với chủ cũ lại nổ lên đâu.”
“Vậy thì phải làm sao? Sơ Dĩ Liễu ác thật, cô ta cố ý đặt bom khói, nhân cơ hội hắt nước bẩn lên người em... Bây giờ làm gì có ai không biết Helena có bối cảnh thế nào, ai muốn đắc tội họ đây?”
“Không sao, lựa chọn từ hai bên thôi.”
Hạ Diên Điệp giơ ngón tay trắng mịn, cười như không cười, chống ngón tay trước môi rồi thì thầm: “Vừa hay giúp em loại trừ được mấy người chủ ngu ngốc, đang dò mìn đó.”
“...”
Giống như bị cái đẹp làm cho lóa mắt.
La Hiểu Tuyết im lặng, hoàn hồn lại, cô ấy vừa bực vừa buồn cười: “Được rồi, em chỉ bắt được chút này.”
Cô ấy khựng lại rồi không nhịn được nói: “Để mà nói thì em không lợi dụng tư sắc này cũng có hơi đáng tiếc, dứt khoát ở nhà với bạn trai đi, thoải mái hơn đi làm biết mấy.”
“Sao thế được.” Hạ Diên Điệp còn chẳng thèm nghĩ: “Lỡ như anh ấy phá sản, nói không chừng em còn phải nuôi anh ấy đấy.”
La Hiểu Tuyết á khẩu, một lúc sau mới cười nói: “Tổng giám đốc Du biết em có sức ảo tưởng vĩ đại thế này không?”
“Sao lại là ảo tưởng.”
“Trưởng phòng Hạ của tôi ơi, em có hiểu cặn kẽ bối cảnh xuất thân của bạn trai em chưa đấy?” La Hiểu tuyết thở dài: “Dù cho bạn trai em có phá cả nửa đời cũng không đến mức cần em nuôi đâu. So ra thì chị thấy tất cả mọi người đều không hiểu nổi tại sao cậu chủ kia lại vất vả cực khổ đi khởi nghiệp, lại còn chơi rõ ác... vứt bỏ lại núi vàng, núi bạc sau lưng chẳng thèm quan tâm, đi giành bát cơm trời ban cho người cần cù như chúng ta nhỉ?”
“...”
Lúc tán gẫu, Hạ Diên Điệp thỉnh thoảng lại phải xử lý những người đến nói bắt chuyện hoặc là thăm dò tin tức của Helena, đến cả người khó ứng phó nhất là Quan Khải cũng lộ mặt rồi.
Hạ Diên Điệp ăn một bữa trưa đến váng cả đầu, không biết phải mất bao nhiêu công sức mới sống sót được đến khi bữa tiệc kết thúc.
Trước khi đứng dậy, Hạ Diên Điệp liếc nhìn đồng hồ.
Đã qua ba giờ chiều.
Một nhóm người kiếm cơm dựa vào miệng lưỡi... đúng là giỏi nói.
Hạ Diên Điệp thở dài trong lòng, đứng dậy cùng La Hiểu Tuyết rồi cùng đồng nghiệp trong tiệc ra ngoài.
Cứ đi rồi đi, Sơ Dĩ Liễu đã tới bên cạnh họ.
Theo bên cạnh còn có tên chướng mắt Khương Sam.
“Cô Hạ thực sự có tài ăn nói.” Không có khán giả, Sơ Dĩ Liễu không thèm che giấu sự cay nghiệt và địch ý nữa: “Tổng giám đốc Đinh Vấn của các người cũng thích điểm này của cô sao?”
Hạ Diên Điệp không muốn dây dưa với người phụ nữ điên này, nhưng đằng trước phía sau đều là đồng nghiệp, cô không có chỗ nào để đi.
Cô lạnh lùng nhìn đối phương rồi lại liếc qua Khương Sam: “Không biết giám đốc Sơ nghe thấy tin đồn ở đâu. Ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, tôi với tổng giám đốc Đinh không có quan hệ nào khác.”
Sơ Dĩ Liễu không tin, vừa đi, cô ta vừa lạnh lùng chế nhạo: “Việc đến nước này rồi, cô Hạ biết giữ thể diện cho bản thân mình thật đấy. Làm ra chuyện đụng chạm đến Helena, đương nhiên Đinh Vấn sẽ không dây dưa gì với cô nữa... Bây giờ là mất người mất của, lại còn đắc tội với Helena, tôi tiếc thay cho cô đấy.”
“...”
Câu nói này không hề hạ thấp âm lượng.
Trước sau trái phải, đều có ánh mắt nhìn qua đây.
Hạ Diên Điệp thực sự tức đến bật cười: “Nếu tổng giám đốc Đinh biết cô đã chia tay nhiều năm như thế rồi mà vẫn còn lưu luyến không quên mình, chắc là tổng giám đốc Đinh sẽ cảm động lắm đấy.”
“Khi nào thì tôi...” Sơ Dĩ Liễu buột miệng.
“Đừng vội, tôi còn chưa nói xong.” Hạ Diên Điệp ngắt lời: “Nhưng người cô thích không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích. Đừng ảo tưởng có người muốn tranh giành với cô, thế giới này nhiều đàn ông như thế, đâu cần thiết đâu.”
Sơ Dĩ Liễu bị Hạ Diên Điệp làm choáng váng, cô ta dừng chân, trừng mắt tức tối nhìn Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp không thèm để ý.
Cô tiếp tục ra ngoài với La Hiểu Tuyết, khóe mắt còn liếc thấy La Hiểu Tuyết đang giơ ngón cái với mình, Hạ Diên Điệp cười nhạt, bước qua sảnh tiệc.
“... Ồ, đây không phải là...”
Mấy người đi đầu tiên đã ra khỏi sảnh, lúc này, họ đều đột nhiên dừng lại.
Tiếng thì thầm đầy kinh ngạc truyền tới.
“Không nhận lầm chứ?”
“Khuôn mặt kia sao có thể nhận lầm được?”
“Là anh ấy, tôi lại nhìn thấy anh ấy xuất hiện trên bản tin tài chính và công nghệ gần đây.”
“Sao anh ấy lại tới đây?”
“Trùng hợp thật, vừa rồi còn nói...”
Hạ Diên Điệp và La Hiểu Tuyết và đợt thứ hai bước ra, nhóm đầu còn chưa đi, tất cả đều dừng ở cửa sảnh, nhóm thứ hai đã ra đến nơi, cửa gần như bị tắc lại.
Hạ Diên Điệp chỉ có thể tiến lên trước, sau đó một bóng người lướt qua, cô dụi mắt, vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa.
Du Liệt đứng ở góc dẫn đến thang máy của sảnh tiệc.
Hôm nay người kia vẫn mặc bộ âu phục kiểu Anh, thẳng thớm, đĩnh đạc, loại quần áo này kén người mặc nhất... Thế nhưng mặc lên người Du Liệt lại chỉ thấy nó vừa vặn với người đàn ông vai rộng eo hẹp, chân dài, thẳng như cây bạch dương, anh như người mẫu nam được kéo đến đây từ sàn catwalk nào đó.
Du Liệt như đang gọi điện thoại với người khác, chiếc tai nghe bluetooth đen hơi lộ ra bên tai.
Góc nghiêng của anh có hơi lạnh lùng, hình dáng ưa nhìn, góc cạnh rõ ràng, lông màu sắc bén nhưng không thể che giấu được sự xa cách khó mà tiếp cận, khí chất lạnh lùng từ chối người ta của anh.
Nhưng đây cũng là dáng vẻ mọi người quen thuộc.
Không ai bất ngờ cả.
Cho đến khi người kia nhìn thấy dì đó, anh hơi nghiêng người.
Nhìn vào giữa đám người, trong đôi mắt đen láy của anh đột nhiên hơi gợn sóng.
Sau đó, giống như xuân về làm tuyết tan, sự lạnh lùng trong đáy mắt hóa thành dòng suối, tưới tắm cho cây đào trổ bông.
Đuôi mắt Du Liệt rũ xuống, mọi người đều có thể nhìn thấy cảm xúc anh thay đổi.
Mà đôi chân dài kia lại bước về phía họ.
“... Bên này của tôi đang có việc, lát nữa về xe rồi nói tiếp.”
Giọng nói trầm thấp, dễ nghe, làm không khí im lặng ngoài hành lang hơi rung chuyển.
Du Liệt giơ tay gõ vào tai nghe rồi dừng lại trước mặt công chúng.
Người đi đầu kích động: “Xin chào, xin chào, tổng giám đốc Du, tôi là người của công ty dịch thuật Đông Hợp...”
“Chào anh, xin lỗi.”
Du Liệt giơ tay áo mỏng của bộ tay trang gọn gàng len: “Nhường đường chút.”
“À, à vâng.” Người kia ngại ngùng tránh sang một bên.
Hạ Diên Điệp muốn lui về sau ngay từ giây đầu tiên thế nhưng người trong sảnh ra ngày càng đông, gần như chắn kín lối đi đằng sau, muốn lùi cũng không còn chỗ.
La Hiểu Tuyết túm cô ngay thời khắc quan trọng.
“Ôi Điệp đừng sợ.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hồ ly tuyệt vọng, chỉ có thể cố gắng không nhấc tay che mắt, kiên trì để Du Liệt đi qua đám người, đến trước mặt cô.
“Tụ hội ở ngay dưới lầu, sao không nói với anh một tiếng?” Du Liệt thì thầm.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc.
Hạ Diên Điệp căng thẳng: “Tổng giám đốc Du, khách sáo quá, tôi không biết chiều nay anh có cuộc họp ở đây.”
“Không phải buổi chiều, là cuộc họp buổi sáng.” Du Liệt giơ đồng hồ lên: “Anh cũng chỉ đợi em ngoài này có hơn một tiếng thôi.”
“???”
“...”
Hạ Diên Điệp cảm nhận được.
Bây giờ cảm xúc vây quanh cô đã không còn là kinh ngạc nữa, nó thành kinh hãi rồi.
Cuối cùng hồ ly cũng không giữ được vẻ ngoài dịu dàng nữa, đôi mắt màu hổ phách hơi ngước lên, nhẫn nhịn cơn giận với Du Liệt.
[Anh muốn hại chết em sao.]
“Sao lại làm thế được, tổng giám đốc Du.” Hạ Diên Điệp nghiến răng, nửa lôi nửa kéo Du Liệt, cố gắng kéo anh rời khỏi vùng thị phi này trước: “Có tài liệu gì chưa được dịch phải không, nào, tôi đi với anh...”
Nhìn hồ ly nhỏ vừa kéo anh đi, vừa sắp nhe răng uy hiếp anh, ý cười nơi đáy mắt Du Liệt càng sâu hơn: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Diên Điệp bị anh làm á khẩu.
Du Liệt lật tay lại, nhẹ nhàng túm cổ tay cô rồi kéo cô.
Hai người cũng dừng lại trước khuôn mặt sửng sốt của mọi người.
“Ở bên ngoài, anh nghe thôi, tức cũng no rồi, chẳng phải vấn đề lớn.” Du Liệt không nặng không nhẹ mà nói nhưng cũng đủ để vang vọng qua mỗi một ngóc ngách của hành lang yên tĩnh này.
“...”
Vẻ mặt của tất cả mọi người bước ra từ trong sảnh đều rất đặc sắc.
Họ thì thầm bàn tán, không đè nén nổi ánh mắt quỷ dị nhìn về người người phụ nữ không biết là đang kinh ngạc, đang tức hay là bị dọa đến tái mặt ở giữa.
Mà phía trước họ.
Hạ Diên Điệp nghe Du Liệt nói xong, cô không khỏi khựng lại, kinh ngạc.
Cô trốn trước mặt anh, thì thầm: “Anh đợi hơn một tiếng thật à?”
“Không phải.” Du Liệt cúi người, lúc Hạ Diên Điệp đang muốn thở phào nhẹ nhõm, anh cười: “Cuộc họp của anh kết thúc lúc mười hai giờ hơn đấy, hồ ly nhỏ à.”
“!?”
Hạ Diên Điệp nhớ rõ bây giờ đã là ba giờ hơn rồi.
Hoàn hồn lại, cô giận dữ ngước mắt lên: “Anh điên rồi à? Mấy tiếng đồng hồ đủ để anh về ngủ bù một giấc rồi.”
“Ăn cơm xong còn có cuộc họp qua điện thoại nữa. Đợi em, tiện thể mở họp bên ngoài luôn.”
“Vậy anh không thể gửi tin nhắn cho em sao, em có thể ra sớm mà.” Hồ ly khẽ nói với anh.
Du Liệt không kìm được lòng mà nhéo cằm hồ ly nhỏ, anh muốn làm gì đó nhưng lại lo lắng ở bên ngoài, sau này sẽ bị nhiều người nhìn chằm chằm bàn tán, Du Liệt vẫn cố nhịn, yết hầu của anh khẽ lăn.
“Anh sợ làm phiền em.”
Hạ Diên Điệp nghẹn ngào.
“Không sao đâu.” Du Liệt khẽ nói: “Anh có thể đợi em ở bất cứ nơi nào, hơn nữa anh chắc chắn rằng mình có thể đợi được em, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi từng giây từng phút cũng khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu."
“...”
Hạ Diên Điệp nén lại sự thẹn thùng và buồn bực của mình, cô kéo cổ tay anh, muốn rời đi.
Không ngờ La Hiểu Tuyết ở phía sau nhớ ra: "Này Hạ Hạ, túi của em vẫn ở chỗ chị."
“À đúng rồi.”
Hạ Diên Điệp vội vã buông Du Liệt ra, từ từ đi tới, cô vừa ngượng ngùng gật đầu với những người đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa hận không thể chui xuống cái lỗ nào dưới đất.
Nhận lấy chiếc túi từ chỗ La Hiểu Tuyết đang cười, Hạ Diên Điệp ra hiệu cho cô ấy: “Đi cùng đi.”
La Hiểu Tuyết kinh ngạc: “Không ổn lắm đâu? Làm phiền em quá!”
“Xin chị đấy.” Hồ ly đỏ mặt kéo cô ấy ra, lúc này cô không thèm che giấu nữa: “… Mau cứu em với.”
La Hiểu Tuyết cười khoái chí.
Nhưng tiếc là vẫn có người không buông tha cho Hạ Diên Điệp.
“Cô Hạ,” Quan Khải kìm nén sự kinh ngạc, anh ta đi ra từ phía sau đám người, đến phía trước, anh ta chào hỏi Du Liệt: “Tổng giám đốc Du, hôm nay ngài cũng nhé qua sao?”
Du Liệt lườm anh ta, gật đầu nói:
“Tổng giám đốc Quan.”
“Cô Hạ không đề cập tới chuyện này.” Ánh mắt của Quan Khải lướt qua giữa hai người: “Thì ra bây giờ cô Hạ đang hẹn hò với tổng giám đốc Du…”
Hạ Diên Điệp hơi trầm ngâm.
Phía sau Quan Khải, ánh mắt hóng hớt không thể kìm hãm như một cái lồng kín bưng.
Hiện tại, thừa nhận sẽ không tốt cho Du Liệt, Hạ Diên Điệp biết điều này.
Nhưng Hạ Diên Điệp biết, cô đã bằng lòng với Du Liệt từ lâu.
Lần này cô sẽ cố gắng hết sức để đứng bên cạnh anh.
Trong lòng Hà Diên Điệp ngổn ngang trăm mối, cô mở miệng: “Tôi…”
“Tổng giám đốc Quan hiểu lầm rồi.”
Giọng nói lãnh đạm chặn đứng lời của Hạ Diên Điệp.
Cô ngẩn người, ngoái đầu nhìn về Du Liệt ở phía sau mình.
Lúc Quan Khải ngạc nhiên, mọi người đứng sau đều thở phào nhẹ nhõm...
Du Liệt thản nhiên nói tiếp: “Thật ra, tôi đang theo đuổi cô Hạ.”
“Cô ấy từ chối tôi rồi, khoảng...” Du Liệt cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy dưới mái tóc ngắn mỉm cười trêu chọc: “Ba bốn lần rồi nhỉ?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Những người còn lại: “????”
Du Liệt không để ý đến những ánh mắt sửng sốt đó.
Anh thậm chí còn quay đầu lại và nói một cách lạnh nhạt với Quan Khải - người cũng đang bị sốc: "Tổng giám đốc Quan cũng quen biết cô Hạ à?"
Quan Khải chưa kịp định thần: “Tôi, với cô Hạ là…”
“Nếu thuận tiện, lần sau hai người gặp nhau, tôi có thể nhờ tổng giám đốc Quan giúp tôi nói vài câu tốt đẹp trước mặt cô Hạ được không?”
“...”
Hạ Diên Điệp không quan tâm đến phản ứng của Quan Khải và những người khác, cô vội vàng xin lỗi La Hiểu Tuyết vì không thể rời đi cùng nhau, sau đó kéo theo "kẻ mất trí" nào đó, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Du Liệt bình tĩnh mỉm cười, để Hạ Diên Điệp kéo anh chạy trối chết.
Bọn họ bước vào thang máy, đi một mạch bãi đậu xe ngầm của khách sạn.
Cuối cùng đến khi xung quanh không còn một ai.
Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, họ dừng lại, cô không biết nên khó chịu hay ngượng ngùng để đối mặt với Du Liệt: "Du Liệt anh... thật sự là cái gì anh cũng dám nói à."
“Cái này mà đã được tính là dám nói rồi?”
Du Liệt nhếch mép tiến lại gần một bước, khiến hồ ly nhỏ đang quan sát xung quanh vô thức lùi lại một bước.
Sau đó dồn đến sát vào tường.
Ánh đèn ở góc bãi đậu xe này mờ mịt, ánh mắt Du Liệt tối sầm.
Hồ ly cảnh giác từng giây, cô muốn co giò bỏ chạy.
Quá muộn rồi.
Anh rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, Du Liệt khuỵu gối, bóng anh che lấp người đứng dưới cái cột.
“Cô giáo Hạ.”
Người đó ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Em có đồng ý tình cảm của anh không?”
Hồ ly nhỏ giơ tay chặn người phía trước lại, chút không gian cuối cùng còn sót lại đang bị Du Liệt ép vào, nếu không thể phản kháng, cô đành chịu thua, ngẩng mặt lên nói: “Nếu em không đồng ý thì buổi tối mấy hôm trước chuyện em làm ở nhà anh được coi là gì?”
Du Liệt thầm nở nụ cười.
“Có thể coi là, anh đây là “nhân viên host” phục vụ tận tình cho vị phú bà khổ tâm nào đó?”
“...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Tự giới thiệu tới lui, nói không quá ba câu, Sơ Dĩ Liễu quét toàn thân Hạ Diên Điệp một lần trên xuống dưới như chụp X quang.
Có lẽ là không chỉ một lần.
Hạ Diên Điệp cong môi cho có lệ.
“Sắp bắt đầu chưa?” Vẫn là La Hiểu Tuyết kịp thời phá vỡ ngại ngùng: “Chúng ta vào thôi, đừng đứng ngoài này nữa, tránh cho làm lỡ thời gian của người khác.”
“Được rồi. Gặp nhau bên trong nha.”
Sơ Ý Liễu xua tay, đuôi mắt cười như phi đao nhìn lướt qua Hạ Diên Điệp rồi quay người vào.
Đợi hai người đi.
Nụ cười của La Hiểu Tuyết không kìm nổi nữa mà sụp đổ.
“Hừ, cô ta tưởng mình là công chúa sao? Tỏ vẻ như thể mẹ thiên hạ ý.” La Hiểu Tuyết ghét bỏ: “Trưởng phòng Khương cứ như thái giám bên người công chúa vậy.”
Hạ Diên Điệp không nhịn được cười, cô theo La Hiểu Tuyết bước vào cửa: “Cô ta cũng có nói gì đâu.”
“Cô ta còn cần nói gì nữa sao hả, trưởng phòng Hạ của tôi ơi.” La Hiểu Tuyết thở dài: “Biết trước thế này, hôm qua sau khi tan làm, chị đã dẫn em đến trung tâm thương mại để chuẩn bị quần áo cho em rồi, cũng sẽ không bị cô ta ra oai phủ đầu, xem ánh mắt đắc ý của cô ta kìa, thực sự cho rằng mình cao hơn em một bậc sao?”
“Giao lưu nghề nghiệp thôi, cũng chẳng phải giao lưu đồ xa xỉ.”
La Hiểu Tuyết kinh ngạc quay đầu đi: “Bị em đè đầu hai, ba năm nay, cuối cùng chị cũng nhìn thấy cảm giác của người trẻ tuổi trên người em.”
“?” Hạ Diên Điệp ngoảnh đầu lại.
La Hiểu Tuyết: “Nhưng phàm bữa tiệc rượu tụ hội, có mấy ai không đến với mục đích khoe khoang? Không khoe khoang thì phải giả vờ cho ra trò.”
“Phải không?”
Hạ Diên Điệp không nóng không lạnh chớp mắt: “Em còn tưởng hôm nay em đến đây để nhận danh thiếp chứ?”
La Hiểu Tuyết tức đến bật cười: “Được rồi, dù sao thì Hạ mỹ nhân cũng không thể so sánh với những người bình thường như chúng tôi.”
“...”
Hạ Diên Điệp không tiếp tục trêu đùa với đối phương nữa, trong sân, cô đã gặp đồng nghiệp quen mặt.
Qua hai, ba câu trò chuyện, khúc nhạc đệm kia đã bị cô ném ra sau đầu.
Chính thức ăn cơm là ở hai bàn dài đặt song song nhau.
Đến cả vị trí sắp xếp thế nào cũng là vấn đề, một nhóm người vừa có bối phận, vừa có xuất thân lôi kéo, đùn đẩy nhau tám trăm lần, cuối cùng mới gian nan ngồi xuống được.
Mỗi bàn đều có “tiền bối” dẫn rượu, ngồi ở ghế chính, chịu trách nhiệm mở màn và tung hứng với bàn bên cạnh.
Tuổi tác Hạ Diên Điệp là nhỏ nhất trong đó, dù sao thì cũng có ít người vừa mới năm nhất đã bắt đầu nhận một vài tài liệu biên dịch cơ bản, theo lý mà nói, cô phải ngồi ghế cuối cùng thế nhưng trong buổi tụ hội này có vài nhân vật lớn trong ngành như tổng giám đốc Quan nâng đỡ cô, kéo cô ngồi vào bàn bên trái gần vị trí bên trên.
Lạc Hiểu Tuyết cũng “được nhờ”, ngồi ngay bên cạnh cô.
Đáng tiếc là Sơ Dĩ Liễu cũng ngồi bàn này.
Cô ta ngồi bên dưới Hạ Diên Điệp hai chỗ, gần như hai bên vừa ngồi xuống, Hạ Diên Điệp đã nhận được ánh mắt không thân thiện mấy.
“Chị có cảm giác không tốt lắm.” La Hiểu Tuyết cũng cảm nhận được, cô ấy quay đầu qua.
Hạ Diên Điệp cụp mắt, than nhẹ: “Không đến mức đấy đâu.”
“Em còn ngồi cao hơn cả công chúa như cô ta rồi, hiển nhiên là đến mức đó.” La Hiểu Tuyết đồng tình nói: “Nén bi thương.”
“...”
Sự thật chưngs minh, La Hiểu Tuyết lăn lộn trong giới nhiều năm như thế, ít nhất khả năng nhìn người không hề kém.
Trong bữa tối, lúc nói đến vấn đề phát triển khách hàng trong ngành dịch thuật, không biết ai gợi ra chủ đề về ngành thương nghiệp hàng không vũ trụ hiện nay.
“Doanh nghiệp tư nhân của khối ngành kỹ thuật hàng không là chủ đề nóng trong ngành khoa học kỹ thuật hai năm nay. Mặc dù trước mắt, chủ yếu tập trung ở vệ tinh thông tin và điều hướng nhưng thị trường trong nước còn khuyết thiếu nhiều, cũng không có nhiều công ty hàng không có thể thực hiện hóa lợi ích, về lâu dài mà nói, chắc chắn là tương lai đầy hứa hẹn.”
“Thương nghiệp hàng không là ngành quốc tế hóa, tiếc rằng có công ty hàng không vũ trụ trong nước về cơ bản đều có bộ phận dịch thuật riêng hoặc là các công ty dịch thuật hợp tác lâu dài.”
“Ha ha, cũng phải, về phương diện này Thiên Truyền vẫn là ông lớn, vững vàng dẫn đầu. Có đúng không tổng giám đốc Quan?”
“Haiz, trong giới kinh doanh không thiếu nhân tài mới nổi, chúng tôi chỉ vào ngành sớm hơn, thêm vào đó, các nhân viên trong công ty đều có năng lực ưu tú, chiếm vị trí đầu...”
Quan Khải là kẻ lõi đời, lại là phó giám đốc của Thiên Truyền, khen ngợi thôi mà, đương nhiên anh ta sẽ không cúi đầu hạ mình để từ chối, thế là anh ta vừa khiêm nhường nâng những người cùng ngành lên, vừa nâng cao đoàn đội thuộc công ty mình lên.
Hạ Diên Điệp đang nghe La Hiểu Tuyết cảm thán về nghệ thuật nói chuyện của tổng giám đốc Quan, đột nhiên nghe thấy những lời liên quan đến mình...
“Nói ra thì dịch về lĩnh vực hàng không này, cuộc hội thảo nghiên cứu quốc tế của Helena có tiếng vang rất tốt, tôi còn nghe được rất nhiều người khen cô Tiểu Hạ.”
“...?”
Hầu hết ánh mắt của cả bàn đều tập trung lên người Hạ Diên Điệp.
Sự “quan tâm” bất ngờ này khiến người ta lo nhất.
May mà Hạ Diên Điệp cũng đã quen phản ứng với những tình hình đột ngột phát sinh này, chút sợ hãi nhanh chóng được làm dịu đi, cô cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Quan nâng đỡ. So với mọi người ngồi đây, tôi chỉ là hậu bối, còn có rất nhiều điều phải học hỏi mọi người.”
“Mọi người nghe xem, tôi thích nhất là điểm này của cô Tiểu Hạ đây.” Quan Khải khen ngợi: “Mấy năm nay, trong những phiên dịch viên mới đến, người trẻ tuổi vừa có năng lực xuất sắc lại vừa không kiêu ngạo như cô Tiểu Hạ đây không nhiều.”
Quan Khải quay sang bên kia, chống khuỷu tay lên bàn, thuận miệng nhắc: “Nói ra thì không phải cô Tiểu Hạ sắp rời khỏi Đông Thạch sao? Hai hôm trước, chuyện công việc tôi nói với cô, cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
“...”
Tiếng nói chuyện của mọi người trên bàn giống như đột nhiên bị đè nén.
Hạ Diên Điệp không biết đây có phải ảo giác của mình không.
Cô giật mình.
Đúng là không ngờ tới, ngay trên bàn ăn thế này, trước mặt nhiều đồng nghiệp trong giới phiên dịch thế này, Quan Khải trực tiếp đẩy cô vào thế khó.
Cầu người tài đến mức như ép người ta lên Lương Sơn, anh ta là “Tống Giang”* sao.
*Tống Giang (phim/truyện Thủy Hử) thủ lĩnh của Lương Sơn Bạc.
Hạ Diên Điệp im lặng, lịch sự nhìn Quan Khải.
Quan Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ hoàn toàn vô tâm.
“Không đấu lại được.”
La Hiểu Tuyết hơi nghiêng người, nghiến răng: “Cứ mềm xuống trước đã, sau này bàn sau, em thực sự không muốn, anh ta cũng chẳng trói em lại được.”
“...”
Đạo lý này Hạ Diên Điệp cũng hiểu.
Trừ phi cô muốn con đường sự nghiệp sau này của mình có những trắc trở không biết từ đâu rơi xuống, nếu không, một quản lý cấp cao của công ty có quyền phát ngôn trong ngành như Quan Khải, cô dù có không thích thì cũng chỉ có thể tránh xa chứ không đắc tội nổi.
Thế là cô thở nhẹ, nhịn lại cảm xúc, duy trì nụ cười không nóng không lạnh, cô vừa muốn mở miệng nói...
“Ôi chao, không hổ là tổng giám đốc Quan, dùng người bạo gan hơn so với công ty nhỏ chúng tôi nhiều...”
Một giọng nói yêu kiều vang lên, chen ngay vào trước khi Hạ Diên Điệp mở miệng.
Nhất thời, những mắt hóng kịch hay đều nhìn phía phát ra âm thanh.
Hạ Diên Điệp cũng nhìn theo.
Không có gì bất ngờ, đó là Sơ Dĩ Liễu.
Nụ cười của Quan Khải sầm xuống trông thấy: “Giám đốc Sơ có ý kiến gì sao?”
“Làm gì đến mức có ý kiến, chỉ là nghe nói gần đây cô Hạ gặp vài phiền phức nhỏ?” Sơ Dĩ Liễu dùng ánh mắt giọng điệu quan tâm tha thiết để nhìn Hạ Diên Điệp: “Hình như có liên quan tới hội thảo nghiên cứu của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, phải không cô Hạ?”
Ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ động: “Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, phiền giám đốc Sơ phải bận tâm rồi.”
“Ồ, tư liệu khách hàng không phải là chuyện nhỏ.”
Sơ Dĩ Liễu chắp đầu ngón tay được sơn đỏ tươi lại, ôm lấy khuôn mặt, dáng vẻ thanh tú, làm như vô ý nói ra: “Một công ty lớn như Helena, công ty nhỏ chúng tôi không chọc vào nổi... Mặc dù tôi đã nghe danh cô Hạ đây từ lâu nhưng trước khi chuyện này lắng xuống, tôi vẫn không dám mời chào.”
“...”
Bữa tiệc im lặng.
Mùi thuốc súng đột nhiên nồng nặc.
Những cuộc trò chuyện trong góc đều dừng lại, có người hóng chuyện, cũng có người thực sự quan tâm, ánh mắt đảo qua lại giữa Hạ Diên Điệp và Sơ Dĩ Liễu.
La Hiểu Tuyết nghiến răng, thì thầm: “Cô ta ác thật, định phá vỡ danh tiếng trong ngành của em, không chừa đường sống cho em đấy hả?”
Hạ Diên Điệp im lặng.
Bởi vì bây giờ cô thấy hơi phiền, cần đè nén cảm xúc lại.
Không ngờ tới trước khi rời Đông Thạch, tạm thời thoát khỏi môi trường cạnh tranh lợi ích rồi mà vẫn luôn có những thứ xui xẻo khiến người ta khó chịu dính lên người.
Tạm dừng ba giây.
Hạ Diên Điệp lặng lẽ ngước mắt lên: “Giám đốc Sơ nói vậy ý là bảo Thiên Truyền bất nghĩa sao.”
“?”
Mặt Sơ Dĩ Liễu cứng đờ, sau đó mỉm cười: “Tôi không nói đến Thiên Truyền mà nói đến cô...”
“Tin đồn trong ngành, nói là tôi làm rò rỉ thông tin khách hàng cho Thiên Truyền... giám đốc Sơ chỉ nghe được nửa câu?”
Hạ Diên Điệp hắng giọng, nói lấp lên tiếng của cô ta: “Ồ, hay là chỉ nghe được chủ ngữ, chứ không có tân ngữ phía sau, cũng không biết năm đó bằng dịch thuật của giám đốc Sơ đây có được thế nào?”
Nụ cười của Sơ Dĩ Liễu cứng lại, rất nhanh, cô ta đã chớp mắt, thả tay xuống: “Cô Hạ đừng giận. Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý. Chỉ là nghe nói chuyện này, cô cũng biết đấy, công ty dịch thuật như chúng ta phải dựa vào khách hàng và danh tiếng để kiếm cơm, coi trọng những thứ đó cũng không đáng trách, phải không nào?”
“...”
Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.
Đúng lúc này, Quan Khải làm người tốt, anh ta cười tủm tỉm, nối tiếp chủ đề: “Những lời giám đốc Sơ vừa nói bất công quá, tôi có thể làm chứng, những tin đồn kia hoàn toàn là chuyện ăn không nói có. Một, hai năm trước, tôi mời cô Tiểu Hạ ăn cơm nhưng cô Tiểu Hạ từ chối, tấm lòng yêu người tài, mọi người tha thứ, tha thứ nha.”
Quan Khải nói rồi nhấc ly rượu lên: “Nào, mọi người...”
“Hả?”
Sơ Dĩ Liễu lại lên tiếng.
Lần này ánh mắt Quan Khải tối sầm lại: “Giám đốc Sơ còn có chuyện muốn nói sao?”
“Xin lỗi tổng giám đốc Quan, tôi cũng vì sự hợp tác chân thành của giám đốc mà.” Sơ Dĩ Liễu chớp mắt, nhìn Hạ Diên Điệp đầy ác ý nhưng lại giả vờ vô tội: “Có điều sao tôi lại nghe nói nội bộ Helena có ý định truy cứu đến cùng nhỉ?”
“...”
Bàn tiệc lặng đi, sau đó là tiếng xì xào.
Tất cả lời mời và thiện ý lúc trước đều thành lập dựa trên sự chấp nhận ngầm rằng Helena không thể nào vì những tài liệu không được xem là cơ mật mà truy cứu một nhóm dịch thuật.
Nhưng nếu như Helena thực sự có ý đó, vậy thì Hạ Diên Điệp làm người phụ trách, sẽ thành củ khoai nóng bỏng tay.
Công ty nào nhận cô thì bộ phận pháp lý đều có khả năng phải hao công tổn sức.
Không cần Quan Khải nói chuyện, một trưởng phòng vừa đưa danh thiếp cho Hạ Diên Điệp trước bữa tiệc đã lên tiếng: “Giám đốc Sơ, không thể nói bừa được.”
“Phải đấy giám đốc Sơ, tin tức này của cô có nguồn gốc, căn cứ không?”
“Chút tài liệu không phải tài liệu cơ mật thôi, nửa năm sau, không phải bọn họ đặt trọng tâm vào thử nghiệm và đầu tư bỏ vốn sao, sao họ có thì giờ rảnh rỗi để truy cứu chuyện lông gà vỏ tỏi này.”
“...”
Trong lúc mọi người nghị luận.
Sơ Dĩ Liễu đã nở nụ cười lạnh đầy thắng lợi, cô ta nhìn Hạ Diên Điệp đối diện.
La Hiểu Tuyết đã giận đến mức bàn tay cầm chén cũng run rẩy.
Người trong cuộc nhìn có vẻ vẫn tốt, không có cảm xúc gì, chỉ ngồi đó, lạnh lùng cụp mắt, đến vẻ mặt cũng nhìn không rõ.
... Chắc chắn là đang cậy mạnh.
Sơ Dĩ Liễu thầm cười lạnh, ngoài mặt lại không để lộ ra, cô ta cười vô hại: “Sao thế? Sao cô Hạ không nói gì? Vậy thì tôi phải chuẩn bị chu đáo trước rồi, bộ phận pháp lý của doanh nghiệp tư nhân này không dễ đối phó đâu.”
Giống như tiếng muỗi vo ve, kêu mãi không hết.
Hạ Diên Điệp ngước mắt, đặt ly rượu trong tay xuống.
“Cạch.”
Tiếng cốc thủy tinh chạm vào mặt bàn nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Mọi người đều im lặng nhìn qua.
“Đúng là tôi chưa từng nghe nói đến.”
Hạ Diên Điệp lạnh lùng nhìn Sơ Dĩ Liễu, cô cũng lười để ý mặt mũi cô ta, cô ôm tay, ngả ra sau ghế: “Trước khi hợp tác, tôi cũng ở trong trụ sở của Helena một thời gian, người của bộ phận vật tư, tôi cũng khá quen thuộc, đến cả “tin tức nội bộ” của họ tôi cũng chưa từng được nghe, không biết giám đốc Sơ đây nghe được từ đâu?”
Mắt Sơ Dĩ Liễu lóe lên: “Cái này ấy à, có lẽ cô Hạ không quen nhưng tôi tương đối kín miệng...”
Một tiếng khịt mũi vang lên, Hạ Diên Điệp quay mặt qua, đại khái là độ chế giễu được thể hiện trong lời nói.
Sơ Dĩ Liễu tái mặt.
Hạ Diên Điệp cũng quay lại, những ngón tay thon dài khẽ xòe ra, trong mắt cô nửa là đùa cợt, nửa là lạnh lùng: “Đúng thế, tôi với mọi người ngồi đây đều thấy... tin đồn không căn cứ truyền đi cứ như tin tức công khai, miệng cô, đúng là kín thật đấy.”
“...!”
Mặt Sơ Dĩ Liễu biến sắc sắp theo tiết tấu của ngọn lửa rồi.
May mà mọi người trên bàn ăn cũng hoàn hồn lại, chậm rãi xoa dịu cả hai phía rồi mang ra những chủ đề vừa thú vị, vừa làm hòa hoãn bầu không khí, cảnh tượng lúc này mới dịu lại.
Chỉ là sau đó, khi có thời gian rảnh, người đến nói chuyện và hỏi thăm Hạ Diên Điệp ít hơn hẳn.
La Hiểu Tuyết tức không chịu được: “Nếu chị mà là em, có lẽ đã không nhịn được mà vạch trần chuyện của cô ta với Đinh Vấn rồi, không phải bởi vì mấy chuyện cá nhân này mà cô ta chống đối em sao?”
“Vạch chuyện này ra có chỗ gì tốt cho em sao.” Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu trái cây, sau đó trêu đùa: “Em không muốn vụ rò rỉ thông tin này còn chưa lặng đi, bê bối bên kia với chủ cũ lại nổ lên đâu.”
“Vậy thì phải làm sao? Sơ Dĩ Liễu ác thật, cô ta cố ý đặt bom khói, nhân cơ hội hắt nước bẩn lên người em... Bây giờ làm gì có ai không biết Helena có bối cảnh thế nào, ai muốn đắc tội họ đây?”
“Không sao, lựa chọn từ hai bên thôi.”
Hạ Diên Điệp giơ ngón tay trắng mịn, cười như không cười, chống ngón tay trước môi rồi thì thầm: “Vừa hay giúp em loại trừ được mấy người chủ ngu ngốc, đang dò mìn đó.”
“...”
Giống như bị cái đẹp làm cho lóa mắt.
La Hiểu Tuyết im lặng, hoàn hồn lại, cô ấy vừa bực vừa buồn cười: “Được rồi, em chỉ bắt được chút này.”
Cô ấy khựng lại rồi không nhịn được nói: “Để mà nói thì em không lợi dụng tư sắc này cũng có hơi đáng tiếc, dứt khoát ở nhà với bạn trai đi, thoải mái hơn đi làm biết mấy.”
“Sao thế được.” Hạ Diên Điệp còn chẳng thèm nghĩ: “Lỡ như anh ấy phá sản, nói không chừng em còn phải nuôi anh ấy đấy.”
La Hiểu Tuyết á khẩu, một lúc sau mới cười nói: “Tổng giám đốc Du biết em có sức ảo tưởng vĩ đại thế này không?”
“Sao lại là ảo tưởng.”
“Trưởng phòng Hạ của tôi ơi, em có hiểu cặn kẽ bối cảnh xuất thân của bạn trai em chưa đấy?” La Hiểu tuyết thở dài: “Dù cho bạn trai em có phá cả nửa đời cũng không đến mức cần em nuôi đâu. So ra thì chị thấy tất cả mọi người đều không hiểu nổi tại sao cậu chủ kia lại vất vả cực khổ đi khởi nghiệp, lại còn chơi rõ ác... vứt bỏ lại núi vàng, núi bạc sau lưng chẳng thèm quan tâm, đi giành bát cơm trời ban cho người cần cù như chúng ta nhỉ?”
“...”
Lúc tán gẫu, Hạ Diên Điệp thỉnh thoảng lại phải xử lý những người đến nói bắt chuyện hoặc là thăm dò tin tức của Helena, đến cả người khó ứng phó nhất là Quan Khải cũng lộ mặt rồi.
Hạ Diên Điệp ăn một bữa trưa đến váng cả đầu, không biết phải mất bao nhiêu công sức mới sống sót được đến khi bữa tiệc kết thúc.
Trước khi đứng dậy, Hạ Diên Điệp liếc nhìn đồng hồ.
Đã qua ba giờ chiều.
Một nhóm người kiếm cơm dựa vào miệng lưỡi... đúng là giỏi nói.
Hạ Diên Điệp thở dài trong lòng, đứng dậy cùng La Hiểu Tuyết rồi cùng đồng nghiệp trong tiệc ra ngoài.
Cứ đi rồi đi, Sơ Dĩ Liễu đã tới bên cạnh họ.
Theo bên cạnh còn có tên chướng mắt Khương Sam.
“Cô Hạ thực sự có tài ăn nói.” Không có khán giả, Sơ Dĩ Liễu không thèm che giấu sự cay nghiệt và địch ý nữa: “Tổng giám đốc Đinh Vấn của các người cũng thích điểm này của cô sao?”
Hạ Diên Điệp không muốn dây dưa với người phụ nữ điên này, nhưng đằng trước phía sau đều là đồng nghiệp, cô không có chỗ nào để đi.
Cô lạnh lùng nhìn đối phương rồi lại liếc qua Khương Sam: “Không biết giám đốc Sơ nghe thấy tin đồn ở đâu. Ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, tôi với tổng giám đốc Đinh không có quan hệ nào khác.”
Sơ Dĩ Liễu không tin, vừa đi, cô ta vừa lạnh lùng chế nhạo: “Việc đến nước này rồi, cô Hạ biết giữ thể diện cho bản thân mình thật đấy. Làm ra chuyện đụng chạm đến Helena, đương nhiên Đinh Vấn sẽ không dây dưa gì với cô nữa... Bây giờ là mất người mất của, lại còn đắc tội với Helena, tôi tiếc thay cho cô đấy.”
“...”
Câu nói này không hề hạ thấp âm lượng.
Trước sau trái phải, đều có ánh mắt nhìn qua đây.
Hạ Diên Điệp thực sự tức đến bật cười: “Nếu tổng giám đốc Đinh biết cô đã chia tay nhiều năm như thế rồi mà vẫn còn lưu luyến không quên mình, chắc là tổng giám đốc Đinh sẽ cảm động lắm đấy.”
“Khi nào thì tôi...” Sơ Dĩ Liễu buột miệng.
“Đừng vội, tôi còn chưa nói xong.” Hạ Diên Điệp ngắt lời: “Nhưng người cô thích không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích. Đừng ảo tưởng có người muốn tranh giành với cô, thế giới này nhiều đàn ông như thế, đâu cần thiết đâu.”
Sơ Dĩ Liễu bị Hạ Diên Điệp làm choáng váng, cô ta dừng chân, trừng mắt tức tối nhìn Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp không thèm để ý.
Cô tiếp tục ra ngoài với La Hiểu Tuyết, khóe mắt còn liếc thấy La Hiểu Tuyết đang giơ ngón cái với mình, Hạ Diên Điệp cười nhạt, bước qua sảnh tiệc.
“... Ồ, đây không phải là...”
Mấy người đi đầu tiên đã ra khỏi sảnh, lúc này, họ đều đột nhiên dừng lại.
Tiếng thì thầm đầy kinh ngạc truyền tới.
“Không nhận lầm chứ?”
“Khuôn mặt kia sao có thể nhận lầm được?”
“Là anh ấy, tôi lại nhìn thấy anh ấy xuất hiện trên bản tin tài chính và công nghệ gần đây.”
“Sao anh ấy lại tới đây?”
“Trùng hợp thật, vừa rồi còn nói...”
Hạ Diên Điệp và La Hiểu Tuyết và đợt thứ hai bước ra, nhóm đầu còn chưa đi, tất cả đều dừng ở cửa sảnh, nhóm thứ hai đã ra đến nơi, cửa gần như bị tắc lại.
Hạ Diên Điệp chỉ có thể tiến lên trước, sau đó một bóng người lướt qua, cô dụi mắt, vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa.
Du Liệt đứng ở góc dẫn đến thang máy của sảnh tiệc.
Hôm nay người kia vẫn mặc bộ âu phục kiểu Anh, thẳng thớm, đĩnh đạc, loại quần áo này kén người mặc nhất... Thế nhưng mặc lên người Du Liệt lại chỉ thấy nó vừa vặn với người đàn ông vai rộng eo hẹp, chân dài, thẳng như cây bạch dương, anh như người mẫu nam được kéo đến đây từ sàn catwalk nào đó.
Du Liệt như đang gọi điện thoại với người khác, chiếc tai nghe bluetooth đen hơi lộ ra bên tai.
Góc nghiêng của anh có hơi lạnh lùng, hình dáng ưa nhìn, góc cạnh rõ ràng, lông màu sắc bén nhưng không thể che giấu được sự xa cách khó mà tiếp cận, khí chất lạnh lùng từ chối người ta của anh.
Nhưng đây cũng là dáng vẻ mọi người quen thuộc.
Không ai bất ngờ cả.
Cho đến khi người kia nhìn thấy dì đó, anh hơi nghiêng người.
Nhìn vào giữa đám người, trong đôi mắt đen láy của anh đột nhiên hơi gợn sóng.
Sau đó, giống như xuân về làm tuyết tan, sự lạnh lùng trong đáy mắt hóa thành dòng suối, tưới tắm cho cây đào trổ bông.
Đuôi mắt Du Liệt rũ xuống, mọi người đều có thể nhìn thấy cảm xúc anh thay đổi.
Mà đôi chân dài kia lại bước về phía họ.
“... Bên này của tôi đang có việc, lát nữa về xe rồi nói tiếp.”
Giọng nói trầm thấp, dễ nghe, làm không khí im lặng ngoài hành lang hơi rung chuyển.
Du Liệt giơ tay gõ vào tai nghe rồi dừng lại trước mặt công chúng.
Người đi đầu kích động: “Xin chào, xin chào, tổng giám đốc Du, tôi là người của công ty dịch thuật Đông Hợp...”
“Chào anh, xin lỗi.”
Du Liệt giơ tay áo mỏng của bộ tay trang gọn gàng len: “Nhường đường chút.”
“À, à vâng.” Người kia ngại ngùng tránh sang một bên.
Hạ Diên Điệp muốn lui về sau ngay từ giây đầu tiên thế nhưng người trong sảnh ra ngày càng đông, gần như chắn kín lối đi đằng sau, muốn lùi cũng không còn chỗ.
La Hiểu Tuyết túm cô ngay thời khắc quan trọng.
“Ôi Điệp đừng sợ.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hồ ly tuyệt vọng, chỉ có thể cố gắng không nhấc tay che mắt, kiên trì để Du Liệt đi qua đám người, đến trước mặt cô.
“Tụ hội ở ngay dưới lầu, sao không nói với anh một tiếng?” Du Liệt thì thầm.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc.
Hạ Diên Điệp căng thẳng: “Tổng giám đốc Du, khách sáo quá, tôi không biết chiều nay anh có cuộc họp ở đây.”
“Không phải buổi chiều, là cuộc họp buổi sáng.” Du Liệt giơ đồng hồ lên: “Anh cũng chỉ đợi em ngoài này có hơn một tiếng thôi.”
“???”
“...”
Hạ Diên Điệp cảm nhận được.
Bây giờ cảm xúc vây quanh cô đã không còn là kinh ngạc nữa, nó thành kinh hãi rồi.
Cuối cùng hồ ly cũng không giữ được vẻ ngoài dịu dàng nữa, đôi mắt màu hổ phách hơi ngước lên, nhẫn nhịn cơn giận với Du Liệt.
[Anh muốn hại chết em sao.]
“Sao lại làm thế được, tổng giám đốc Du.” Hạ Diên Điệp nghiến răng, nửa lôi nửa kéo Du Liệt, cố gắng kéo anh rời khỏi vùng thị phi này trước: “Có tài liệu gì chưa được dịch phải không, nào, tôi đi với anh...”
Nhìn hồ ly nhỏ vừa kéo anh đi, vừa sắp nhe răng uy hiếp anh, ý cười nơi đáy mắt Du Liệt càng sâu hơn: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Diên Điệp bị anh làm á khẩu.
Du Liệt lật tay lại, nhẹ nhàng túm cổ tay cô rồi kéo cô.
Hai người cũng dừng lại trước khuôn mặt sửng sốt của mọi người.
“Ở bên ngoài, anh nghe thôi, tức cũng no rồi, chẳng phải vấn đề lớn.” Du Liệt không nặng không nhẹ mà nói nhưng cũng đủ để vang vọng qua mỗi một ngóc ngách của hành lang yên tĩnh này.
“...”
Vẻ mặt của tất cả mọi người bước ra từ trong sảnh đều rất đặc sắc.
Họ thì thầm bàn tán, không đè nén nổi ánh mắt quỷ dị nhìn về người người phụ nữ không biết là đang kinh ngạc, đang tức hay là bị dọa đến tái mặt ở giữa.
Mà phía trước họ.
Hạ Diên Điệp nghe Du Liệt nói xong, cô không khỏi khựng lại, kinh ngạc.
Cô trốn trước mặt anh, thì thầm: “Anh đợi hơn một tiếng thật à?”
“Không phải.” Du Liệt cúi người, lúc Hạ Diên Điệp đang muốn thở phào nhẹ nhõm, anh cười: “Cuộc họp của anh kết thúc lúc mười hai giờ hơn đấy, hồ ly nhỏ à.”
“!?”
Hạ Diên Điệp nhớ rõ bây giờ đã là ba giờ hơn rồi.
Hoàn hồn lại, cô giận dữ ngước mắt lên: “Anh điên rồi à? Mấy tiếng đồng hồ đủ để anh về ngủ bù một giấc rồi.”
“Ăn cơm xong còn có cuộc họp qua điện thoại nữa. Đợi em, tiện thể mở họp bên ngoài luôn.”
“Vậy anh không thể gửi tin nhắn cho em sao, em có thể ra sớm mà.” Hồ ly khẽ nói với anh.
Du Liệt không kìm được lòng mà nhéo cằm hồ ly nhỏ, anh muốn làm gì đó nhưng lại lo lắng ở bên ngoài, sau này sẽ bị nhiều người nhìn chằm chằm bàn tán, Du Liệt vẫn cố nhịn, yết hầu của anh khẽ lăn.
“Anh sợ làm phiền em.”
Hạ Diên Điệp nghẹn ngào.
“Không sao đâu.” Du Liệt khẽ nói: “Anh có thể đợi em ở bất cứ nơi nào, hơn nữa anh chắc chắn rằng mình có thể đợi được em, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi từng giây từng phút cũng khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu."
“...”
Hạ Diên Điệp nén lại sự thẹn thùng và buồn bực của mình, cô kéo cổ tay anh, muốn rời đi.
Không ngờ La Hiểu Tuyết ở phía sau nhớ ra: "Này Hạ Hạ, túi của em vẫn ở chỗ chị."
“À đúng rồi.”
Hạ Diên Điệp vội vã buông Du Liệt ra, từ từ đi tới, cô vừa ngượng ngùng gật đầu với những người đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, vừa hận không thể chui xuống cái lỗ nào dưới đất.
Nhận lấy chiếc túi từ chỗ La Hiểu Tuyết đang cười, Hạ Diên Điệp ra hiệu cho cô ấy: “Đi cùng đi.”
La Hiểu Tuyết kinh ngạc: “Không ổn lắm đâu? Làm phiền em quá!”
“Xin chị đấy.” Hồ ly đỏ mặt kéo cô ấy ra, lúc này cô không thèm che giấu nữa: “… Mau cứu em với.”
La Hiểu Tuyết cười khoái chí.
Nhưng tiếc là vẫn có người không buông tha cho Hạ Diên Điệp.
“Cô Hạ,” Quan Khải kìm nén sự kinh ngạc, anh ta đi ra từ phía sau đám người, đến phía trước, anh ta chào hỏi Du Liệt: “Tổng giám đốc Du, hôm nay ngài cũng nhé qua sao?”
Du Liệt lườm anh ta, gật đầu nói:
“Tổng giám đốc Quan.”
“Cô Hạ không đề cập tới chuyện này.” Ánh mắt của Quan Khải lướt qua giữa hai người: “Thì ra bây giờ cô Hạ đang hẹn hò với tổng giám đốc Du…”
Hạ Diên Điệp hơi trầm ngâm.
Phía sau Quan Khải, ánh mắt hóng hớt không thể kìm hãm như một cái lồng kín bưng.
Hiện tại, thừa nhận sẽ không tốt cho Du Liệt, Hạ Diên Điệp biết điều này.
Nhưng Hạ Diên Điệp biết, cô đã bằng lòng với Du Liệt từ lâu.
Lần này cô sẽ cố gắng hết sức để đứng bên cạnh anh.
Trong lòng Hà Diên Điệp ngổn ngang trăm mối, cô mở miệng: “Tôi…”
“Tổng giám đốc Quan hiểu lầm rồi.”
Giọng nói lãnh đạm chặn đứng lời của Hạ Diên Điệp.
Cô ngẩn người, ngoái đầu nhìn về Du Liệt ở phía sau mình.
Lúc Quan Khải ngạc nhiên, mọi người đứng sau đều thở phào nhẹ nhõm...
Du Liệt thản nhiên nói tiếp: “Thật ra, tôi đang theo đuổi cô Hạ.”
“Cô ấy từ chối tôi rồi, khoảng...” Du Liệt cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy dưới mái tóc ngắn mỉm cười trêu chọc: “Ba bốn lần rồi nhỉ?”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Những người còn lại: “????”
Du Liệt không để ý đến những ánh mắt sửng sốt đó.
Anh thậm chí còn quay đầu lại và nói một cách lạnh nhạt với Quan Khải - người cũng đang bị sốc: "Tổng giám đốc Quan cũng quen biết cô Hạ à?"
Quan Khải chưa kịp định thần: “Tôi, với cô Hạ là…”
“Nếu thuận tiện, lần sau hai người gặp nhau, tôi có thể nhờ tổng giám đốc Quan giúp tôi nói vài câu tốt đẹp trước mặt cô Hạ được không?”
“...”
Hạ Diên Điệp không quan tâm đến phản ứng của Quan Khải và những người khác, cô vội vàng xin lỗi La Hiểu Tuyết vì không thể rời đi cùng nhau, sau đó kéo theo "kẻ mất trí" nào đó, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Du Liệt bình tĩnh mỉm cười, để Hạ Diên Điệp kéo anh chạy trối chết.
Bọn họ bước vào thang máy, đi một mạch bãi đậu xe ngầm của khách sạn.
Cuối cùng đến khi xung quanh không còn một ai.
Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, họ dừng lại, cô không biết nên khó chịu hay ngượng ngùng để đối mặt với Du Liệt: "Du Liệt anh... thật sự là cái gì anh cũng dám nói à."
“Cái này mà đã được tính là dám nói rồi?”
Du Liệt nhếch mép tiến lại gần một bước, khiến hồ ly nhỏ đang quan sát xung quanh vô thức lùi lại một bước.
Sau đó dồn đến sát vào tường.
Ánh đèn ở góc bãi đậu xe này mờ mịt, ánh mắt Du Liệt tối sầm.
Hồ ly cảnh giác từng giây, cô muốn co giò bỏ chạy.
Quá muộn rồi.
Anh rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, Du Liệt khuỵu gối, bóng anh che lấp người đứng dưới cái cột.
“Cô giáo Hạ.”
Người đó ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Em có đồng ý tình cảm của anh không?”
Hồ ly nhỏ giơ tay chặn người phía trước lại, chút không gian cuối cùng còn sót lại đang bị Du Liệt ép vào, nếu không thể phản kháng, cô đành chịu thua, ngẩng mặt lên nói: “Nếu em không đồng ý thì buổi tối mấy hôm trước chuyện em làm ở nhà anh được coi là gì?”
Du Liệt thầm nở nụ cười.
“Có thể coi là, anh đây là “nhân viên host” phục vụ tận tình cho vị phú bà khổ tâm nào đó?”
“...”
Hạ Diên Điệp: “?”