• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một lời nguyền được các học sinh thành phố Khôn truyền tai nhau, rằng cứ đến tháng sáu hằng năm, cho dù những ngày trước đó có trời trong nắng ấm, thoáng đãng vô ngần, không một áng mây thì thời tiết hai ngày diễn ra kỳ thi đại học luôn luôn đột nhiên trở nên âm u hoặc mưa tầm tã.

Vốn dĩ Hạ Diên Điệp không tin vào điều đó, cho đến khi cô tự mình trải qua cơn mưa to như trút nước vào ngày thứ nhất thi đại học.

"Ông trời biết chúng ta đang độ kiếp đó, độ kiếp đó!" Tối hôm ấy, Kiều Xuân Thụ vừa gặp Hạ Diên Điệp đã gào thét inh ỏi, sà vào lòng cô.



...

Sợ bọn học sinh thấp thỏm không yên, ngay ngày thứ nhất thi xong, trường cấp ba Tân Đức đã yêu cầu toàn thể học sinh về trường học tiết tự học buổi tối.

Kể ra thì Hạ Diên Điệp có vẻ hơi xui xẻo, được phân đến địa điểm thi cách trường cấp ba Tân Đức cực kỳ xa, gần như là địa điểm thi xa nhất trong thành phố Khôn.

Hạ Diên Điệp vỗ về Kiều Xuân Thụ: "Sao thế?"

"Còn sao nữa, Toán khó quá trời! Khó chết đi được, khó thấy mẹ luôn!" Kiều Xuân Thụ ôm chầm lấy Hạ Diên Điệp, khóc hu hu như chó.

Hạ Diên Điệp tưởng chuyện nghiêm trọng lắm nên muốn an ủi mấy câu, nhưng sau đó phát hiện Kiều Xuân Thụ chỉ "sét đánh thôi chứ không mưa" thì lấy làm bất đắc dĩ, đẩy cô ấy sang một bên.

Nhận ra tâm trạng của Hạ Diên Điệp có phần đi xuống, Kiều Xuân Thụ không nghịch ngợm nữa, vừa ngồi xuống vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: "Sao thế hồ điệp nhỏ, tớ cảm giác tâm trạng của cậu không tốt lắm sao ấy? Toán chắc chỉ khó với người trần mắt thịt như tớ thôi, còn cậu thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi."



"À, không phải do chuyện thi cử..."

Đang nói giữa chừng thì Hạ Diên Điệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang một hướng khác, nhỏ giọng hơn.

Kiều Xuân Thụ thấy vậy bèn quay đầu lại, lần theo hướng mắt của cô nhìn sang.

Vào ngày thi đại học này, Du Liệt vẫn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh dễ nhận biết gồm sơ mi, quần dài mà bọn học sinh Tân Đức mặc mãi đến phát ngán. Bộ đồng phục quá đỗi bình thường, phổ biến, chẳng có gì đặc biệt ấy khi được anh mặc lại chẳng khác gì đồ hiệu được thiết kế. Du Liệt đang đi từ dãy sau của lớp tới trước mặt hai người, xách quai ba lô ở một bên vai, tay trái gập lại để cầm quai cặp, cánh tay đã xắn tay áo lên một nửa để lộ đường cong trong trẻo, lạnh lùng giàu sức bật.

Hàng mi dài và dày khẽ ngước, Du Liệt nhìn thẳng vào mắt Kiều Xuân Thụ: "Tối nay tôi đổi chỗ với cậu được không?"

Kiều Xuân Thụ nghệt mặt ra: "Đổi chỗ ấy hả?"

"Ờ."

Nói đến đây, Du Liệt dừng lại, liếc sang Hạ Diên Điệp: "Còn không thì, để cậu ấy đến bàn tôi cũng được."

"Ái chà chà~~"

Cậu con trai ngồi bàn sau ôm mặt, nhìn qua nhìn về hai người với vẻ ái muội: "Anh Liệt, sắp thi đại học xong rồi nên không thèm che giấu nữa đúng không?"

Du Liệt hờ hững liếc xéo cậu ta, hình như anh nhoẻn môi cười nhưng rất khẽ, người đối diện khó lòng thấy rõ: "Phụ đạo thôi, giúp cán sự bộ môn tiếng Anh của chúng ta vượt qua nhược điểm phần câu hỏi vận dụng tiếng Anh của cậu ấy lần cuối ấy mà."

Chỉ trong tích tắc, Kiều Xuân Thụ đã nước mắt lưng tròng đứng lên, nắm tay Hạ Diên Điệp một cách da diết: "Tớ biết ngay mà, sớm muộn gì đôi uyên ương số khổ chúng ta cũng bị thế lực hắc ám độc đoán chia rẽ, hu hu hu hu..."

Cô ấy làm trò khiến Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười.

Kiều Xuân Thụ xem như một trong những người bạn ít ỏi thời cấp ba của Hạ Diên Điệp, Du Liệt cũng không ngại bị đối phương đùa giỡn, trêu ghẹo, chỉ thong dong đứng một bên, cụp mắt, như cười như không nhìn hồ ly nhỏ e thẹn, né tránh vì trò đùa của bạn mình.

Cuối cùng Du Liệt vẫn được như mong muốn, xách ba lô ngồi chung bàn với Hạ Diên Điệp.

Bên này vô cùng ầm ĩ, nhưng dù gì vẫn còn trận chiến khốc liệt vào ngày mai, thế nên mặc dù kha khá học sinh trong lớp tò mò, muốn hóng hớt cùng nhưng không ai dám chểnh mảng học hành vào giây phút này.

Do đó, ngoài thì thầm trầm trồ vài câu ra, tạm thời chuyện của Du Liệt và Hạ Diên Điệp không gây náo động gì cả.

Lúc đi vào lớp, thầy Miêu thấy vậy thì giật cả mình. Ông ấy nhíu mày, đang định cằn nhằn thì Du Liệt nhấc cuốn sách to đùng giữa hai người lên, giành nói trước: "Ngày cuối cùng, chăm sóc đặc biệt thôi ạ."

Thầy Miêu nghẹn họng, phất tay một cách khinh khỉnh: "Đến giờ chạy nước rút rồi mà còn phụ đạo người khác, tính lòe người khác hay gì? Coi chừng tự làm mình bể mánh đấy nhé!"

Cậu cả ngả người ra sau, tựa vào cạnh bàn, nhếch miệng cười, trả lời bằng giọng điệu cà lơ phất phơ: "Điều đó chỉ xảy ra khi ngày mai em sốt bốn mươi độ thôi."

"Du Liệt."

Thầy Miêu còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe thấy câu nhắc nhở lạnh tanh từ cán sự bộ môn từ trước đến giờ luôn ôn tồn, khôn khéo của mình. Giọng điệu cô cứng rắn đến mức ngay cả ông ấy cũng giật thót.

Chỉ một câu của cô thôi đã mang lại hiệu quả tuyệt đối, bằng chứng là cậu cả mới giây trước thôi còn tỏ ra ta đây, kiêu ngạo, ngay sau đó đã ngồi thẳng người lại, tự giác rụt về một bên chân dài đang gác nghiêng một cách lười biếng, sắp sửa thò ra khỏi bàn đến nơi.

"Tôi sai rồi, tôi nói bậy."

"..."

Thầy Miêu cạn lời chẳng thốt nên câu, nhưng rồi lại thấy buồn cười, chỉ đành lắc đầu đi sang lớp khác.

Dẫu sao mai cũng là ngày thi đại học cuối cùng, nhà trường cũng không dám bắt học sinh ở lại quá muộn, thế nên mặc dù phải học tiết tự học buổi tối nhưng chỉ học có hai tiết, đến tiết thứ ba đã trả họ về.

Như thường lệ, Hạ Diên Điệp là một trong những người về muộn nhất. Tối nay, Du Liệt không tránh né cái nhìn của người khác nữa mà công khai đi bên cạnh cô.

Sau cơn mưa, con đường với những hàng cây xanh um dưới sân trường ẩm ướt, các khe rãnh nhỏ trên con đường nhựa vẫn còn đọng nước chưa khô, sáng ngời dưới màn đêm u tối, hệt thêu vô vàn ánh trăng dưới mặt đất.

Hạ Diên Điệp đang cẩn thận vòng qua một vũng nước nhỏ thì nghe thấy người kế bên cất lời.

"Hôm nay cậu sao thế?"

Hạ Diên Điệp ngẩn người. Cô dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Du Liệt.

Đôi mắt của thiếu niên đen tuyền, sâu thẳm tựa hố sâu không đáy.

Dường như trước đôi mắt ấy, cô chẳng thể nào che giấu nổi một chút tâm sự hay cảm xúc nào, cô chỉ biết bối rối đánh trống lảng: "Làm gì có, chắc là do tôi căng thẳng quá ấy mà."

"Hồ ly à." Ngữ điệu của người nọ đầy ung dung và từ tốn, rõ ràng không lớn tiếng nhưng chẳng hiểu sao lại làm người nghe thấy áp lực một cách kỳ lạ: "Cậu biết lời nói dối của cậu không qua mắt được tôi mà."

"..."

Hạ Diên Điệp nhíu mày, trừng mắt với anh, thể hiện sự bất mãn của mình rất rõ.

Dường như buồn cười vì vẻ mặt tức giận của cô, Du Liệt hơi nghiêng người qua, che đi ý cười nơi khóe mắt rồi mới quay về: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"

Nếu không đúng thì cô đã không tức giận rồi.

Hồ ly nhỏ cũng nghĩ đến điều đó, cô nhăn mặt quay về: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay đi thi, hình như tôi nhìn thấy một người ở ngoài điểm thi."

Du Liệt khựng lại: "Ai vậy?"

Sau một hồi im lặng, Hạ Diên Điệp khẽ thở dài: "Đinh Gia Trí."

"..."

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào khoảng lặng tĩnh mịch như thể đêm tối đã bị nhấn nút bật chế độ im lặng.

Trong hai giây ngắn ngủi ấy, Hạ Diên Điệp thấy xung quanh mình lạnh lẽo đến mức tưởng chừng mùa đông đã đến rồi.

Cho đến khi một giọt mưa đã ấp ủ trên cành cây thật lâu, thành một bầu trĩu nặng, "bộp!", đập xuống đất thật mạnh, làm vũng nước vốn yên tĩnh nằm trên mặt đất bắn tung tóe.

Rõ ràng đó chỉ là một giọt nước nhỏ đã tích tụ trước đó, ấy vậy mà nó có thể làm khuấy động cả một vũng nước lớn hơn gấp nhiều lần.

Tâm trạng của Hạ Diên Điệp bỗng dưng xấu đi trông thấy.

Cùng lúc đó, đầu cô bỗng có gì đó chạm vào.

Du Liệt giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ mái tóc được buộc đuôi ngựa cao của thiếu nữ: "Sợ cái gì?"

"Tôi đâu có sợ..."

"Không phải có tôi ở đây rồi sao?"

"..."

Như thể đường thở bỗng nhiên bị bóp nghẹt, Hạ Diên Điệp quên bẵng cả lời giải thích ban đầu định thốt ra. Cô nghe thấy tiếng một trận mưa rào trút xuống trong lồng ngực mình, mỗi một giọt mưa đều đập vào lòng khiến tim cô khẽ run, đập bình bịch như trống bỏi, tất cả những nhịp đập kết hợp lại, tưởng chừng đã phổ thành một khúc nhạc.

Sợ Du Liệt sẽ nghe thấy, Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần, lập tức tóm lấy cổ tay trên đầu mình: "Đừng nghịch!"

"Không đùa nữa, sáng mai tôi với chú Triệu đưa cậu qua đó rồi quay về." Du Liệt thản nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì to tát: "Buổi chiều thi xong, cậu ở lại trường chờ tôi, không được tự ý đi đâu đấy."

Hạ Diên Điệp sững sờ mấy giây mới hoàn hồn: "Như vậy sao được? Cậu không sợ dọc đường gặp sự cố rồi tới trễ sao?"

"Dù gì hồ ly nhỏ của chúng ta cũng hay rén, bao giờ cũng có mặt tại địa điểm thi thật sớm, từng đó thời gian đủ để tôi về địa điểm thi của mình rồi."

Sau một hồi nghĩ ngợi, Du Liệt thuận miệng tiếp tục câu trước đó: "Hơn nữa tôi cũng không thích vào sớm, nhiều người quá, đông như nêm vậy, ảnh hưởng tôi phát huy lắm."

Hạ Diên Điệp: "..."

Hầu như lúc nào cậu cả nào đó cũng chẳng có phép tắc khi đứng trước hồ ly nhỏ chút nào, nhưng có đôi khi, trong một số vấn đề có liên quan mật thiết đến cô, anh lại kiên quyết đến nỗi chẳng khác gì vị bạo quân độc tài, khăng khăng làm theo ý mình, không cho phép kẻ khác chõ mồm vào.

Hạ Diên Điệp chưa bao giờ bác bỏ được lời lẽ của anh. Vào ngày thứ hai thi đại học, Du Liệt đến địa điểm thi của cô cùng cô.

Có thể thấy tâm trạng chú tài xế đang căng thẳng, hốt hoảng và bất an thế nào qua ánh mắt của ông ấy, thế mà Du Liệt đang đứng ngoài cổng trường kiểm tra đồ đạc trước khi thi cho cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Mãi đến lần thứ ba bị hồ ly nhỏ thúc giục, thấy cô sắp sửa xù lông đến nơi, cuối cùng Du Liệt cũng chịu đáp lại.

Trước khi đi, Du Liệt sực nhớ ra điều gì, anh kéo tay Hạ Diên Điệp sang, tay kia cuộn lại thành nắm đấm và nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô.

Lạch cạch.

Một viên đá màu đen còn vương hơi ấm của anh rơi vào lòng bàn tay của Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp giật mình: "Không được!"

Dĩ nhiên cô biết rõ một điều rằng, viên đá này đã bầu bạn bên anh từ nhỏ đến lớn, suốt cả ngày dài cho đến khi đêm về, từ lâu đã trở thành một vật đặc biệt với Du Liệt, giống như bùa hộ mệnh vậy.

Có điều, cô chưa kịp nói hết những lời định thốt ra thì Du Liệt đã gập năm ngón tay của cô lại, để cô cầm viên đá tròn, còn mình thì nắm tay cô.

"Chú tâm vào thi nhé." Du Liệt cúi đầu, mỉm cười với cô: "Vượt qua ngọn núi này rồi thì từ đây trở đi, tương lai của loài sâu chúng ta sẽ là con đường bằng phẳng, xán lạn."

"..."

Cuối cùng, Hạ Diên Điệp quyết định mang viên đá vào địa điểm thi.

Nó nằm ở góc bàn, lặng lẽ ở bên cô suốt cả quá trình làm bài.

Sắc đen ấy luôn luôn khiến cho Hạ Diên Điệp nhớ đến đôi mắt của ai kia, mỗi khi nhìn sang, cõi lòng cô lại yên bình.

Có lẽ vì tâm lý mà Hạ Diên Điệp thấy mình làm bài thi tổ hợp môn tự nhiên buổi sáng suôn sẻ chưa từng có. Cho đến khi hết giờ làm bài, ngồi tại chỗ ngồi chờ giám thị coi thi thu bài, Hạ Diên Điệp kìm lòng không đặng nhoẻn môi cười.

Địa điểm thi mà Hạ Diên Diệp được phân quá xa trung tâm thành phố, khoảng cách từ đây đến trường cấp ba Tân Đức và nhà Du Liệt lại càng như cực Nam và cực Bắc. Thế là vẫn giống như trưa hôm qua, cô ở lại thư viện của địa điểm thi để tự học, bữa trưa thì lót dạ bằng bánh mì đem theo.

Chờ đến khi được phép tiến vào tòa nhà dạy học của địa điểm thi, cô mới xách cặp qua đó sớm.

Cô đứng ngoài phòng học xem lại câu hỏi vận dụng tiếng Anh mà Du Liệt đã sửa lại giúp mình một lúc, vào nhà vệ sinh một chuyến, cuối cùng, đã đến lúc Hạ Diên Điệp trở lại điểm thi, chuẩn bị vào sân.

Theo thói quen, cô lại nhắn tin cho Du Liệt. Song, khi mở cặp đặt ở ngoài phòng học của địa điểm thi, Hạ Diên Điệp lật tung cả cặp lên, thậm chí còn dốc người cặp xuống mà cô vẫn không tìm thấy điện thoại của mình đâu cả.

Hạ Diên Điệp nhớ rõ ràng sau khi rời khỏi địa điểm thi, cô đã nhận một tin nhắn của Du Liệt, sau đó do quá tập trung tranh thủ những giây phút ôn tập cuối cùng trước khi bắt đầu vào môn thi tiếp theo, cô đã bỏ điện thoại vào cặp.

Nó mất từ khi nào? Cô đánh rơi ở thư viện ư?

Mặc dù đó chỉ là điện thoại second-hand nhưng dẫu sao cô cũng phải tốn một số tiền học bổng mới mua được, hơn nữa trong chiếc điện thoại đó còn có cả sim điện thoại mà Du Liệt tặng cô, lỡ không tìm thấy thì…

Hạ Diên Điệp liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học.

Do môn tiếng Anh có phần thi nghe nên phải tập trung sớm hơn bình thường nửa tiếng. Khác với ba môn còn lại, môn tiếng Anh khi chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu tính giờ làm bài thì cấm vào, bây giờ có đi về tìm cũng không kịp, cô không còn cách nào khác, chỉ đành chờ thi xong rồi tìm.

"Nhất định sẽ tìm được, đừng hốt hoảng." Hạ Diên Điệp thầm tự nhủ.

Thi đại học là kỳ thi quan trọng hơn bất cứ điều gì, nhất là môn tiếng Anh cuối cùng, nó sẽ quyết định trực tiếp điểm số cuối cùng của cô cao hay thấp, có thể giành được học bổng kếch xù - mục tiêu cao nhất mà cô nhắm đến bấy lâu nay, hay không.

Hạ Diên Điệp thôi động viên bản thân, khẽ hít sâu một hơi, xoay người toan đi tới cửa phòng thi của mình trong địa điểm thi.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng dưng cất lên từ đằng sau:

"Hạ Diên Điệp."

Bóng người thiếu nữ dừng lại, quay đầu.

Hạ Diên Điệp thấy một gương mặt có phần lạ lẫm, là con trai, nhưng hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi.

Đối phương cười trêu tức với cô, sau đó giơ tay lên, quơ quơ thứ đang cầm trong tay.

Thấy rõ người con trai đó đang cầm gì, đồng tử của Hạ Diên Điệp bỗng co nhỏ, bất giác siết chặt túi đựng hồ sơ trong suốt.

Di động của cô!

"Trả lại cho tôi." Thiếu nữ đanh giọng bảo.

"Trả cậu thì được thôi, không thành vấn đề, nhưng trò chuyện vài câu đã nhé?" Cậu con trai hỏi, sau đó chỉ vào cửa sổ cạnh cửa sau của phòng học.

Nguyên cả dãy này đều là phòng thi, Hạ Diên Điệp không cần lo lắng đối phương sẽ làm hại mình, bởi vậy cô đi theo cậu ta mà không chút do dự.

Lúc hai người đi đến trước cửa sổ, nam sinh kia cũng dừng lại, chìa điện thoại về phía Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp cảnh giác quan sát vẻ mặt của cậu ta, hòng tìm ra mục đích của đối phương.

"Có lấy không? Không lấy thì tôi ném."

"..."

Hạ Diên Điệp nhận lấy điện thoại từ tay đối phương, trùng hợp ngay lúc đó, cô thấy cái nhếch mép lạnh lùng của cậu ta. Cũng chính khoảnh khắc ấy, cô chợt nhớ ra mình đã gặp người con trai này ở đâu.

Trong phòng hoạt động ở phía sau sân vận động trường cấp ba Tân Đức, lúc Đinh Hoài Tình lừa cô đến nơi đó, kẻ này chính là một trong số đám người đó.

Ngay giây phút nghĩ ra mọi chuyện, cơn ớn lạnh bỗng dâng lên trong lòng Hạ Diên Điệp.

Cô vội vã cầm điện thoại lên, đầu ngón tay lạnh như băng bấm nút nguồn nhưng màn hình không sáng. Đầu ngón tay cô giật thót, chuyển sang bấm giữ.

Mấy giây sau, màn hình điện thoại sáng lên, là dấu hiệu bật nguồn.

Khuôn mặt Hạ Diên Điệp hơi tái nhợt, cô ngẩng phắt mặt lên: "Cậu làm gì điện thoại tôi vậy!"

Có lẽ do quá sợ hãi nên giọng của thiếu nữ vút cao một bậc, ngữ điệu run rẩy thấy rõ.

Đứa con trai cười đểu cáng: "Sao lại gắt lên thế kia, tôi mượn dùng một lát thôi mà? Hết cách rồi, lệnh của anh Đinh đấy, sau này tôi còn phải đi theo anh ấy lăn xả xã hội nữa."

"Đinh Gia Trí!" Hạ Diên Điệp nghiến răng ken két: "Cậu ta bảo cậu làm gì?"

"Chẳng làm gì cả." Kẻ đối diện gãi đầu, nở nụ cười vừa hèn hạ vừa độc địa: "Hai, ba mươi phút trước mượn điện thoại của cậu để gửi cho Du Liệt một bức ảnh thôi."

"..."

Hạ Diên Điệp ngừng thở.

Quá trình bật nguồn đã kết thúc, mấy chục thông báo cuộc gọi nhỡ lũ lượt hiện ra trên màn hình, toàn bộ đều đến từ một mình Du Liệt, cú điện thoại cuối cùng cách đây năm phút trước.

Hạ Diên Điệp siết chặt tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhấn vào khung chat.

Đó là một bức ảnh với phông nền tối tăm, Hạ Diên Điệp vừa nhìn đã biết đây là ảnh chụp phòng hoạt động bị bỏ hoang mà bọn Đinh Hoài Tình thường đến.

Có cái ghế được đặt ở chính giữa bức ảnh, một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh trường Tân Đức bị trói trên đó, còn Đinh Gia Trí thì đang ngồi đè trên người thiếu nữ, nửa người trên che khuất mặt cô. Chiếc cặp giống của Hạ Diên Điệp y như đúc nằm vất vưởng kế bên chiếc ghế bị bóng tối phủ vây.

"!"

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hạ Diên Điệp đã đoán được ý đồ của Đinh Gia Trí, cũng chỉ một cái nhìn ấy đã khiến thiếu nữ mặt cắt không còn một giọt máu.

Hạ Diên Điệp không còn nghĩ ngợi được bất cứ điều gì, tay run run nhấn vào số điện thoại của Du Liệt để gọi lại.

Cô thầm mặc niệm trong lòng cả ngàn vạn lần rằng "Đừng đi!", song, tia hy vọng cuối cùng đã vỡ tan khi tiếng tổng đài tự động cất lên từ loa điện thoại:

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nhấc máy, xin vui lòng..."

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi..."

"Xin lỗi…"

Lần thứ ba cúp máy, Hạ Diên Điệp siết chặt ngón tay, ngăn cản bản thân nhấn nút gọi lần thứ tư.

Khóe mắt cô đỏ hoe, đây là lần đầu tiên trong đời cô tức giận vì một chuyện, một kẻ đến run người, tay chân lạnh toát. Nhưng lớn hơn phẫn nộ là nỗi sợ hãi như những đám mây đen vần vũ ùn ùn kéo đến, bao trùm trái tim cô.

"Ơ kìa, không có ai bắt máy à?" Đứa con trai nhếch mép: "Kể ra trường cấp ba Tân Đức cách địa điểm thi của Du Liệt hơn hai mươi phút đi đường nhỉ? Cậu đoán liệu Du Liệt có đi..."

"Chát!"

Một cú bạt tai trời giáng nện lên mặt cậu ta, tát mạnh đến mức làm cậu ta phải quay mặt đi theo quán tính.

Biểu cảm của cậu con trai từ bàng hoàng đến khó tin, rồi chuyển sang tối tăm. Cậu ta xoay người, vừa định sừng sộ thì đột nhiên thấy cổ tay bị ai đó tóm lấy, sau đó, cậu ta bị thiếu nữ trước mặt giật tay đến, gập tay cậu ta ra sau lưng.

Và rồi Hạ Diên Điệp nhấc chân, tàn nhẫn đá vào đầu gối của đối phương.

"Á!"

Cậu ta gào thét thảm thiết, quỳ xuống đất.

Hạ Diên Điệp buông tay, cứng đờ người, đi vài bước về phía cầu thang theo phản xạ.

"Em kia ơi?" Giám thị coi thi (nữ) thò người ra khỏi cửa phòng học, ngờ vực liếc nhìn sau lưng cô: "Có chuyện gì à?"

"... Không có gì đâu ạ."

Hạ Diên Điệp tưởng như đây là giọng của người khác chứ không phải của mình nữa, bởi nó lạnh lẽo mà chẳng có cảm xúc gì.

"Vậy em mau vào đi chứ!" Giám thị xem đồng hồ: "Môn tiếng Anh có phần thi nghe, cấm vào trường mười lăm phút trước khi bắt đầu làm bài đấy!"

Có lẽ do sắc mặt của thiếu nữ quá nhợt nhạt nên giám thị coi thi không yên tâm cho lắm, bổ sung thêm một câu: "Em không khỏe ở đâu sao?"

"Thưa cô, em có thể gọi điện được không ạ?"

Giám thị coi thi đắn đo một hồi mới đồng ý: "Được rồi, nhanh lên nhé, nhiều nhất một phút thôi."

Hạ Diên Điệp cầm điện thoại bằng bàn tay lạnh toát, cứng đờ của mình, gọi điện cho chú Triệu.

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: "Tiểu Điệp? Cháu không sao chứ? Sao Du Liệt gọi điện cho chú bảo cháu gặp chuyện không may vậy? Chú đang tức tối lái xe đến trường Tân Đức, cháu..."

"Có lẽ Du Liệt đã... qua đó rồi."

Giám thị coi thi đứng tại cửa, nghe vậy thì ngẩn người, ngẩng đầu lên.

Thiếu nữ này vốn là người bình tĩnh nhất, bình thản nhất cả phòng thi, thế mà lúc bật thốt câu nói ấy, nước mắt bỗng dưng rơi đầm đìa như đê vỡ.

"Xin lỗi, xin lỗi…"

Thiếu nữ ngồi sụp xuống đất, cơ thể lạnh ngắt cuộn tròn, thở từng cơn dồn dập: "Xin lỗi chú, cháu không thể đến đó… Cầu xin chú giúp cháu với… Cháu xin lỗi…"

Giám thị coi thi đang đứng ngoài phòng thi cứng người, lộ rõ vẻ bồn chồn ra mặt.

Không nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia nữa, bên này chỉ còn tiếng xin lỗi nghẹn thắt từng cơn của thiếu nữ. Giám thị coi thi đang chuẩn bị liên hệ với giáo viên phụ trách xử lý biến cố thì nghe thấy tiếng chuông thông báo còn ba mươi phút nữa là vào thi cất lên.

Thiếu nữ đang ngồi dưới đất đặt điện thoại xuống, cúp máy.

Cô cất điện thoại vào túi, ngồi dậy, quệt nước mắt một cách thô bạo, thế rồi thiếu nữ siết chặt bì đựng hồ sơ trong suốt và tiến vào phòng thi với đôi mắt đỏ hoe.

Ngoại trừ cả nửa gương mặt giàn giụa nước mắt và đôi mắt đỏ bừng một cách bất thường ra, mặt cô chẳng có chút cảm xúc gì.

Khi đi bước cuối cùng đến trước phòng thi, cô cất giọng khóc đến nghẹn ngào và đưa bì hồ sơ cho giám thị coi thi: "Cô kiểm tra ạ."

Giám thị coi thi vẫn còn đôi chút hoang mang, bối rối kiểm tra: "Em không sao thật chứ?"

"..."

Cô gái gật đầu, nhận lại bì đựng hồ sơ, sau đó xoay người tiến về phía bàn đã đánh số báo danh của mình, chẳng khác gì một con robot không có tình người.



Hôm nay, sân trường cấp ba Tân Đức vắng hoe.

Mặc dù không nằm trong danh sách địa điểm thi nhưng học sinh lớp mười và lớp mười một vẫn được cho nghỉ. Nhà trường chỉ còn mở cổng cho các học sinh lớp mười hai phải quay về để thu dọn đồ đạc, cả khuôn viên trường vắng tanh, không một bóng người, trừ khu vực ở đằng sau sân vận động.

Trong phòng hoạt động bị bỏ hoang, nửa cánh cửa sắt nằm chỏng chơ trên bậc thang trong phòng, nửa cánh còn lại ở ngoài thì cũng trật bản lề, treo vất vưởng bên tường, nom sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào, phòng hoạt động lại càng như một bãi chiến trường.

Chiếc ghế mà thiếu nữ bị trói vào trong ảnh nằm vất vưởng một bên, một cái chân ghế đã bị gãy, còn cô gái đóng kịch cùng trong ảnh, toàn thân bị giấu trong bóng tối thì hét toáng lên, bỏ chạy ngay khi Du Liệt phá cửa xông vào và đạp Đinh Gia Trí đang ngồi giữa bọn con trai xuống đất.

Thật ra lúc mới đầu, cuộc chạm trán này không đến nỗi gọi là khốc liệt.

Khi phá cửa xông vào, gân xanh trên trán Du Liệt nổi lên gồ ghề. Da mặt, da cổ anh vốn trắng nõn nhưng giờ đây lại căng lên đến đỏ hồng, dáng vẻ đáng sợ ấy khiến vài tên con trai hoảng hốt.

Cho đến khi anh tàn nhẫn đạp một cước lên người Đinh Gia Trí khiến cậu ta ngã nhào ra đất, bấy giờ cậu ta mới hoàn hồn, vội giữ khoảng cách giữa hai bên.

Sau khi đứa con gái kia gào thét bỏ chạy, Du Liệt đờ người bần thần tại chỗ, toan xoay người rời khỏi đây, không một ai định ngăn cản.

Bởi vì dáng vẻ lúc này của anh quá đáng sợ, hơn nữa một phần cũng vì Đinh Gia Trí đã đạt được mục đích của mình. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Du Liệt cũng không thể quay về địa điểm thi để dự thi môn tiếng Anh cuối cùng kịp thời.

Song, vào khoảnh khắc ấy, Đinh Gia Trí suýt chút nữa đã tắt thở vì cú đá trời giáng vật vờ nhổm dậy. Cậu ta ôm bụng, cất giọng cười rùng rợn.

"Chờ đấy Du Liệt. Rồi một ngày nào đó, ba mày cũng sẽ biến bức ảnh đó trở thành hiện thực!"

"..."

Bóng hình đã đi đến bậc thang đột nhiên khựng lại.

Sau đó… tất cả đã không thể vãn hồi được nữa.

Ban đầu bọn con trai còn muốn giúp đỡ Đinh Gia Trí, mà quả thật chúng cũng đã ra tay, cho đến khi chúng phát hiện Du Liệt hình như đã hoàn toàn hoá điên. Dường như anh đã bất chấp tất cả, chỉ biết đâm đầu vào đánh nhau với Đinh Gia Trí mà thôi.

Bọn con trai sợ quá rút tay về, muốn tách hai người ra.

Kết quả là tiếng còi xe cảnh sát rít tai vọng vào từ con đường lớn ở đằng xa trong trường. Đám con trai không màng đến bất cứ điều gì nữa, ai nấy cũng thảng thốt chạy ra khỏi phòng hoạt động.

Hai cảnh sát tóm lấy bàn tay đang bóp cổ Đinh Gia Trí của Du Liệt, ấn anh xuống đất. Mắt phải của anh bị máu tươi chảy từ trán xuống nhuốm thành một màu đỏ rực, không còn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Đinh Gia Trí đang trong tình trạng còn thê thảm hơn cả anh, cậu ta thở hổn hển từng cơn, trở mình trong tiếng cười khục khặc, vừa cười vừa ho sặc sụa. Đoạn cậu ta chỉ ra bên ngoài phòng hoạt động - nơi đang chìm trong hỗn loạn.

Đinh Gia Trí há mồm để lộ khuôn miệng máu me be bét, phá lên cười sặc sụa đầy sảng khoái:

"Không đến! Không đến kìa ha ha! Tao đã sai người đi báo con nhỏ đó cho mày rồi, nhưng Hạ Diên Điệp không đến kìa Du Liệt! Cô ta đâu thèm đếm xỉa gì tới sống chết của mày! Mày chết hay sống thì cũng không quan trọng bằng một môn thi của cô ta đâu ha ha ha khục khục khặc…"

Tiếng cười của cậu ta bị tiếng ho sặc sụa át đi.

"Nằm yên đấy!"

Hai cảnh sát đang đè Du Liệt dưới đất đanh giọng gắt lên, cố gắng giữ chặt thiếu niên với áo sơ mi trắng đã bị nhuộm hẳn sang màu đỏ máu này, một trong hai người lấy cái còng tay loé lên tia sáng sắc lạnh ra từ sau lưng.

"Cùm cụp!"

Anh đã bị còng tay.

Du Liệt nhắm hàng mi nhuốm máu, bị cảnh sát mang ra khỏi căn phòng chật hẹp, ẩm ướt đến nghẹt thở. Lúc anh đến bậc thang, chất giọng khàn đặc của Đinh Gia Trí vọng lại từ đằng sau.

"Du Liệt, tao thua mày, nhưng mày cũng không thắng."

Cậu ta ho sặc sụa, sau đó lại cười khằng khặc: "Kiểu người như cô ta, cho dù mày có móc cả tim gan cho cô ta thì cô ta cũng không bao giờ để ý đâu!"

"..."

"Bắt nó im lặng đi!" Vị cảnh sát già trong đội nhíu mày: "Xem vết thương có nặng không, không chết được thì mang theo luôn đi!"

"Rõ, đội trưởng."

Hai hàng lông mày của vị cảnh sát già xoắn chặt lại, liếc nhìn thiếu niên đang được áp giải phía trước. Dòng máu nhức mắt nhuộm đỏ cá mắt trái của cậu con trai, phải chăng do mất máu quá nhiều hay cơn cuồng nộ vừa bộc phát đã khiến gương mặt anh trở nên tái nhợt mà tàn khốc. Du Liệt nhắm nghiền mắt. Từ trán, sống mũi cho đến gò má, toàn bộ ngũ quan sắc bén, ngông nghênh đều lấm lem vết bẩn và máu, giống như một chất liệu bằng vàng vốn cao quý, sang trọng nay đã ngã vào bùn lầy.

Du Liệt bị đẩy vào xe cảnh sát, ông cảnh sát ngồi kế bên anh.

Cánh cửa đóng sầm lại, còi xe cảnh sát lại kêu từng tiếng vang dội.

Cảnh sát cao tuổi chau mày: "Cậu là Du Liệt à? Chuyện này là sao, bảo vệ gác cổng nói cậu bảo ông ấy báo cảnh sát? Không phải nói có một cô gái bị... bắt cóc à? Cô bé đâu rồi, giờ cô bé đang ở đâu?"

"..."

Buồng xe bỗng dưng chìm trong khoảng lặng đến rợn người.

Thật lâu sau, người con trai đang cúi gằm mặt ngửa đầu ra sau, tựa vào hàng ghế sau bằng da trong xe cảnh sát.

Một dòng máu chảy từ trên trán xuống, đi vào mép tóc đen tuyền.

Hình như anh cười, hoặc có lẽ chỉ là cái nhếch mép lạnh tanh đầy tự giễu mà thôi.

"Chẳng có ai cả." Giọng Du Liệt khàn khàn: "Đây là mối thù riêng giữa hai bọn tôi, không liên quan gì tới người khác."

"..."

...

Hạ Diên Điệp chưa bao giờ ngờ rằng bài thi nộp sớm đầu tiên trong cuộc đời mình lại là môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học.

Như bao môn thi, cô hệt một con robot không cảm xúc, chỉ còn khả năng tính toán, tư duy của lý trí. Sau khi xác nhận họ tên và số báo danh, kiểm tra đã điền hết phiếu trả lời, Hạ Diên Điệp cầm bì đựng hồ sơ lên, đứng dậy, đi tới hàng trước đưa bài thi cho giám thị coi thi, gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng thi.

Bì đựng hồ sơ bị cô nhét vào cặp, do dúi hơi mạnh nên góc bì nhọn đã quẹt trúng ngón tay cô một đường, giọt máu đỏ từ từ rỉ ra.

Hạ Diên Điệp từ từ siết chặt tay lại.

Ngay sau đó, cô xách cặp lên, chạy về phía đầu cầu thang.

Đây là hành động hoang đường nhất và cũng là hành động mất trí nhất mà Hạ Diên Điệp từng làm trong cuộc đời mình. Trên con đường đời suy đi tính lại thật cẩn thận, từng bước đi đều thận trọng, đây là lần đầu tiên cô bất chấp tất cả để chạy về phía trước như đã hóa điên.

Chạy đến khi cổ họng ngai ngái vị sắt, chạy đến khi lao ra khỏi cổng trường xa lạ, chạy đến khi vội vã băng qua những gương mặt lạ lẫm vương đầy nỗi ngạc nhiên.

"Bạn ơi... Á!"

Một người lạ mặt cầm micro đứng chắn trước mặt, Hạ Diên Điệp không kịp tránh ra, hai người đâm sầm vào nhau, cô lảo đảo ngã xuống đất.

Mắt cô nổ đom đóm, nhưng rồi cảm giác choáng váng ấy cũng bị sự chết lặng che lấp trong chốc lát.

Hạ Diên Điệp đứng dậy, không buồn nhìn người dưới đất và đám đông hỗn loạn lấy một lần, xông ra lề đường, chặn một chiếc taxi lại.

Cảnh vật suốt đường đi mờ nhòa hệt những gì cô đang trải qua chỉ là một giấc mơ.

Hạ Diên Điệp không nhớ nổi mình đã trở lại biệt thự bằng cách nào, thấy dì Triệu với vẻ mặt ưu sầu hốt hoảng chạy đến ra sao, bà ấy sốt ruột hỏi han mình những gì.

Hạ Diên Điệp cũng không rõ bà ấy đã nói những gì.

Sau khi tia lý trí cuối cùng tan biến, giờ phút này, trong đầu cô chỉ còn tên của một người mà thôi.

"Du Liệt đâu rồi ạ?"

Chất giọng ôn tồn, mềm mại xưa giờ của thiếu nữ nay bỗng trở nên khô cằn hệt như bị lạc giữa sa mạc, rơi vào trạng thái mất nước mấy ngày liền: "Du Liệt về chưa dì?"

"Cậu chủ không sao... À... Nhu Sinh đến đồn cảnh sát rồi..."

Lời nói ngắt quãng của dì Triệu vang vọng bên tai cô.

Mãi đến lúc này, Hạ Diên Điệp mới nghe thấy nhịp tim của mình.

Cô nhắm mắt.

"Vâng."

Hạ Diên Điệp chẳng còn sức lực nào để nói chuyện nữa, cô lắc đầu từ chối mọi ý tốt của dì Triệu, từ từ đi lên cầu thang.

Những gì diễn ra sau đó vẫn như bị sương mù che phủ.

Cô chỉ nhớ mình bần thần ngồi trên mép giường rất lâu, sau đó nhìn thấy một bản thân nhếch nhác, bẩn thỉu như một con ma trong gương.

Thế là thiếu nữ từ từ gượng dậy, cởi đồng phục học sinh ra, thay bằng một chiếc váy dài để che đi vết thương chảy máu đầm đìa trên đầu gối.

Sau đó, Hạ Diên Điệp xuống nhà, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm cốc nước mà dì Triệu vừa lo lắng đặt trên bàn trà lên, nhấp bao nhiêu ngụm, sặc bấy nhiêu lần, như con rối đã bị rút dây.

Cô chờ đến tận khi trời tối mịt.

Vào một giây phút nào đó, cánh cửa trước bậc thềm của biệt thự đột nhiên mở ra.

Thiếu nữ đang ngồi trên ghế sô pha cứng đờ người, suýt chút nữa đã đánh rơi cốc nước xuống đất. Cô ngồi yên như tượng trên ghế sô pha ngoài cùng, gần cửa nhất, ngoảnh đầu về phía thềm cửa.

Du Liệt đã về.

Chiếc áo sơ mi trắng và quần dài đen đẫm máu, loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt không đều màu. Vết thương trên trán đã được sát trùng và xử lý, điều đó lại càng làm hiện rõ sự lạnh tanh và cô độc trên gương mặt ấy.

Anh cụp mắt, bước ra khỏi thềm cửa với cái thân trầy trụa, không đổi giày, giẫm trên thảm trải sàn bằng đôi giày da đen mà không mảy may phát ra âm thanh nào.

Hạ Diên Điệp không nhớ mình bắt đầu nín thở từ khi nào. Cô chỉ lặng thinh nhìn anh, nhìn anh đến gần mình. Cô nghĩ có lẽ anh sẽ xem cô như không khí, có lẽ sẽ đi lướt qua mình.

Song, Du Liệt đã dừng lại.

Chiếc áo khoác dính máu bị anh tiện tay vứt sang một bên, người con trai lạnh lùng cụp mắt, liếc nhìn thiếu nữ đang ngồi cứng đờ trên ghế sô pha bằng đôi mắt đen thăm thẳm, không có tình người.

Sạch sẽ tươm tất nhỉ? Còn thay váy nữa cơ.

Ngoài buộc tóc đuôi ngựa, không đeo kính và thay chiếc váy xinh xắn ra, dáng vẻ này gần như không có gì khác biệt so với lần đầu tiên anh thấy cô.

Cho dù mày có móc cả tim gan cho cô ta thì cô ta cũng không bao giờ để ý đâu!

Du Liệt cụp mắt, khẽ hừ lạnh.

Anh từ từ ngồi xổm xuống.

"Hạ Diên Điệp." Giọng Du Liệt khản đặc như bị ai xé toạc, tràn ngập sự lạnh lẽo và tàn khốc. Anh cười, không màng khóe môi bầm tím đang rướm máu của mình: "Cậu không thể giả vờ quan tâm tôi được à?"

"..."

Bờ môi của thiếu nữ khẽ run.

"Du Liệt." Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng cất tiếng, nhìn xuống đất: "Cậu lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện, được không?"

"... Được."

Du Liệt bật cười, anh chống tay lên đầu gối, cứng người một lúc mới từ từ đứng dậy.

Tưởng chừng biển mực đen kịt đã nhuốm màu mắt anh.

Anh xoay người, lạnh lùng bước hai bước, sau đó dừng lại.

Dường như không thể kìm chế nổi nữa, một tia hung dữ xẹt qua đuôi mắt anh, xé tan vỏ bọc lạnh lẽo, thinh lặng của anh. Du Liệt quay lại, sồng sộc tới trước ghế sô pha, kéo tay thiếu nữ trên ghế rồi cúi người, vác cô lên vai trong tiếng bật thốt đầy ngỡ ngàng của dì Triệu.

Du Liệt quay người, bước tới cầu thang.

Trời đất bỗng đảo lộn, máu dồn xuống não làm cảnh vật trước mắt Hạ Diên Điệp thoáng chốc tối sầm, sự mất thăng bằng ấy suýt chút nữa đã làm cô ngất xỉu. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không la lên tiếng nào.

Bậc thang cách cô thật xa, mặt đất càng lúc càng cao, cô nghĩ mình mà ngã xuống thì có khi mình sẽ được vào phòng hồi sức tích cực luôn cũng nên.

Từ cầu thang tầng một lên đất bằng, từ đất bằng đi lên tầng hai, lên tầng hai lại đi tiếp.

Hạ Diên Điệp thầm giật thót, nhưng giọng vẫn điềm nhiên như cũ: "Du Liệt."

"..."

Du Liệt tiếp tục lên trên như không nghe thấy.

"Cậu quên..." Hạ Diên Điệp nhắm nghiền mắt: "Cậu đã nói người ngoài cấm lên tầng ba rồi sao?"

"Đúng vậy."

Du Liệt bật cười một cách tự giễu, lạnh lẽo thấu xương.

"Tôi vứt lòng tự trọng vào thùng rác rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK