• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Diên Điệp trải qua một cuối tuần bận rộn chân không chạm đất.

Dự án dịch thuật mà công ty xây dựng Hằng Hưng hợp tác với bọn họ lần này là phiên dịch cabin một buổi tọa đàm vào chiều thứ sáu và thông dịch viên hộ tống cả ngày thứ bảy.

Trong nhóm đã sớm phân công nhiệm vụ xong, để Hạ Diên Điệp làm người phụ trách chính, dẫn theo hai đồng nghiệp trong nhóm đến tham gia. Trong số đó có một người hợp tác với Hạ Diên Điệp tạo thành một nhóm phiên dịch nhỏ phụ trách dịch cabin vào hôm thứ sáu, một người đồng nghiệp khác là La Hiểu Tuyết thì một mình chịu trách nhiệm việc thông dịch viên hộ tống cho khách hàng trong các chuyến công tác trong cả ngày thứ bảy.



Vốn dĩ bên Hằng Hưng chỉ đích danh hi vọng Hạ Diên Điệp đi cùng nhưng phiên dịch cabin cho một buổi tọa đàm, cho dù là một nhóm nhỏ hai người phiên dịch luân phiên, hợp tác với nhau hoàn thành công việc thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn tiêu tốn rất nhiều nơron thần kinh.

Lịch trình hôm thứ bảy của khách hàng lại phải đi công tác ở ngoài tỉnh, Hạ Diên Điệp bèn giao công việc này cho La Hiểu Tuyết.

Về các mặt như sự linh hoạt trong việc sắp xếp trật tự từ trong câu và phản ứng tại chỗ, La Hiểu Tuyết đều không nhanh nhạy bằng Hạ Diên Điệp nhưng cô ấy có kinh nghiệm phiên dịch phong phú, hàng ngày cập nhật tin tức theo dõi thông tin ở nhiều lĩnh vực, yêu cầu năng lực phản ứng ở kiểu thông dịch viên hộ tống này thấp hơn phiên dịch cabin, với khả năng của cô ấy thì cô ấy có thể làm tốt nhiệm vụ này.

Thế nhưng không ngờ nửa đêm hôm thứ sáu, Hạ Diên Điệp vừa về nhà đang ngủ thiêm thiếp thì lại bị một cuộc điện thoại đánh thức…

La Hiểu Tuyết làm tăng ca ở công ty xong, trong lúc sờ soạng về nhà lại bị trẹo chân trên cầu thang của phòng cho thuê.

Mặc dù không bị gãy xương nhưng mắt cá chân lại sưng lên một cục to.

Cho dù La Hiểu Tuyết có thể thân tàn nhưng chí không tàn mang vết thương ra trận nhưng bên phía khách hàng chắc chắn cũng không muốn đi công tác bàn chuyện làm ăn còn dẫn theo một phiên dịch viên có các chân khập khiễng.



Không còn cách nào khác, Hạ Diên Điệp đành phải điểm lại sĩ số trước khi chiến đấu, bị ép đích thân ra trận.



“Hả? Thế chẳng phải người làm trưởng phòng như cô cả cuối tuần gần như không được nghỉ ngơi gì sao?”

Thứ hai, trên đường đến công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, Khổng Kỳ Duệ đang lái xe tỏ ra rất đồng cảm, nhìn ra hàng ghế sau thông qua gương chiếu hậu.

“Chủ nhật vẫn được nghỉ ngơi.” Hạ Diên Điệp mệt mỏi, uể oải chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngáp một cái.

“Nghỉ ngơi mà cô nói.” Khổng Kỳ Duệ hỏi dò: “Không phải là ám chỉ việc đọc tài liệu công khai của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cả ngày đấy chứ.”

“Không.”

“Ồ, vậy thì…”

“Tôi đăng nhập vào trang web chính thức ngoại mạng của bọn họ cả ngày, nhân tiện cũng đã ghi chép lại một vài thông tin.”

“...”

Khổng Kỳ Duệ im lặng.

Trong xe còn có một đồng nghiệp cùng nhóm khác, lần này người này cũng đi theo Hạ Diên Điệp phụ trách dự án ngoài của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Đinh Vấn rất xem trọng dự án này, vốn dĩ ban đầu đáng lẽ nhóm nhỏ có bốn người, mà người thứ tư…

Hiển nhiên chính là La Hiểu Tuyết bị thương đang nằm ở nhà.

Không được đi ra bên ngoài làm việc, La Hiểu Tuyết chỉ có thể ở nhà làm nhân viên hậu cần của bọn họ thế nhưng tỷ lệ nội dung cần dịch viết trong dự án này chỉ chiếm tỷ lệ nhỏ, áp lực chung vẫn lớn hơn rất nhiều.

Vừa nghĩ đến chuyện tập thể đang hoàn hảo lại bị chặt mất một “Cánh tay”, Hạ Diên Điệp đã thấy buồn phiền đến nỗi mí mắt lại hơi cụp xuống một chút.

“Trưởng phòng, nếu thực sự không làm được, chúng ta lại gọi thêm người từ trong nhóm đến đây?” Khổng Kỳ Duệ hỏi.

“Thứ tư đã phân công công việc xong xuôi rồi, tuần này gần như những người khác đều có dự án độc lập mình phải làm.” Hạ Diên Điệp than thở: “Biết tìm ai bây giờ?”

Khổng Kỳ Duệ suy nghĩ một lúc nhưng cũng vẫn không nghĩ ra được ai: “Cũng đúng, phải chi trong nhóm có thêm một người tài giỏi ba đầu sáu tay như trưởng phòng thì tốt.”

Hạ Diên Điệp cười khẽ thành tiếng, quay đầu lại: “Tôi đã nói rồi, bớt nịnh nọt đi.”

“Những lời này xuất phát từ tận tâm can tôi đấy được không hả, không tin cô cứ thử hỏi Điền Kính đi.” Khổng Kỳ Duệ nhìn về một hướng khác trên gương chiếu hậu: “Điền Kính cậu nói đi, tôi nói có đúng không?”

Người đàn ông ngồi bên cạnh Hạ Diên Điệp im lặng giống như không hề tồn tại từ lúc lên xe đến bây giờ khẽ gật đầu.

Khổng Kỳ Duệ: “Đấy cô xem! Đến cả tên EQ thấp họ Điền cũng nói như vậy!”

“?”

Hạ Diên Điệp quay mặt sang bên: “Cậu ấy nói rồi sao?”

“Dù sao trưởng phòng à, cô cũng đừng khiêm tốn.” Có lẽ là do đang đi làm việc ngoại cảnh nên Khổng Kỳ Duệ cũng không kiêng dè gì nữa: “Nếu không phải chuyện giữa cô và tổng giám đốc Đinh lan truyền đến mức người trong giới không ai không biết, chúng tôi cũng sắp nghi ngờ trong nhà cô nuôi một tên ăn bám phụ nữ gì đó rồi cơ, nếu không sao cô phải làm việc bục mặt kiếm tiền như vậy chứ?”

Hạ Diên Điệp bật cười, cũng không để ý đến anh ấy nữa, cô thản nhiên quay đầu sang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Anh cậy vào việc mình đang lái xe, tôi sẽ không ra tay đánh anh đúng không.”

“Trưởng phòng, tiết lộ một chút đi, có phải cô đã xây một căn hộ nhỏ ở thành phố Bắc rồi không?”

“Làm gì có, tháng này tôi hết tiền rồi.” Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lát, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của người làm trưởng phòng, cô nghiêm túc đổi giọng: “Tiền cả quý cũng hết luôn rồi.”

“Ha ha ha, làm sao có thể chứ, cô cũng biết nói đùa quá đấy.”

“...”

“?... Sẽ không phải là thật đấy chứ??”

Đừng nói là Khổng Kỳ Duệ, đến cả Điền Kinh ngồi bên cạnh cô cũng có chút kinh ngạc.

Trên cổ tay đang chống cằm của Hạ Diên Điệp có đeo một chiếc đồng hồ có dây đeo như dải lụa đỏ, dưới ánh sáng làm nổi bật lên làn da trắng hơn cả tuyết.

Đầu ngón tay cô hơi cong lên, xoa xoa vành tai một cái.

“Trong nhà nợ chút tiền.”

“Cô xác định là ‘chút’ sao?”

“Ừm.” Hạ Diên Điệp nói: “Chắc là ba bốn triệu gì đấy.”

“...”

Khi thấy Khổng Kỳ Duệ nhìn mình bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, Hạ Diên Điệp hơi nghiêm mặt lại: “Lái xe thì nhìn đường đi, tôi cũng không muốn chưa trả hết nợ đã bị anh tiễn xuống địa phủ đâu.”

“Ừ ừ ừ.”

Khổng Kỳ Duệ vẫn chưa hết sợ hãi quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước.

Bầu không khí trong xe chìm trong sự im lặng một lúc lâu, mãi sau giọng nói ấp úng đầy ngượng ngùng của người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái vang lên: “Xin lỗi nhé trưởng phòng, cô không muốn nói thì cũng không cần nói đâu, tôi chỉ là nói nhiều thôi… Cô yên tâm! Tôi tuyệt đối không bao giờ nói chuyện của cô ra ngoài đâu!”

Điền Kính cũng hiếm khi lên tiếng: “Tôi cũng không nói.”

“Không sao, dù sao trong năm nay cũng sẽ trả hết.”

Nhìn vào hướng nghiêng của con đường phía trước, cách đó khoảng vài trăm mét chính là tòa cao ốc công ty công nghệ Khoa học Kỹ thuật Helena nổi bật giữa các tòa nhà khác, cảnh tượng giống như hạc giữa bầy gà này trái lại rất giống người sáng lập ra nó.

Hạ Diên Điệp nghĩ như vậy, chậm rãi duỗi eo.

Cô đã quen với sự bận rộn, cũng thích sự bận rộn đó.

Chỉ ít lúc bận rộn, nó có thể khiến con người ta không có thời gian để nhàn hạ, không để mình có bất kỳ khoảng thời gian và cơ hội nào nghĩ đến những chuyện và những người khó có thể đối mặt kia.

Đối mặt với gian khổ, mất cảm giác đến chết lặng chính là cách đối đầu bảo vệ bản thân.

Ở lối vào bãi đỗ xe chuyên dụng của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, sau khi nói rõ với bảo vệ mục đích đến đây rồi được đối phương ghi chép lại, cho đi vào, xe tải mà Khổng Kỳ Duệ lái lại đưa ba người họ vào bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe ba tầng, tầng B1 trên cùng là tầng đỗ xe chuyên dụng của khách quý.

Cũng đúng lúc này, Hạ Diên Điệp thoáng nhìn thấy chiếc Rolls-Royce phiên bản dài không thể nào quen thuộc hơn trong bãi đậu xe vắng vẻ mà xe cô phải đi vòng qua.

“Chúa ơi, to thế!” Khổng Kỳ Duệ đang lái xe chợt kêu lên đầy sợ hãi.

Hạ Diên Điệp đang mất tập trung, đột nhiên bị tiếng kêu này của Khổng Kỳ Duệ làm cho giật mình, cô vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Anh phấn khích cái gì hả.”

Xe của bọn họ rẽ vào một khúc cua đi xuống, cho dù Khổng Kỳ Duệ đã cố gắng lái rất chậm nhưng bóng dáng chiếc Rolls-Royce vẫn dần dần xa dần trong tầm mắt.

Anh ấy tiếc nuối không nhìn nữa: “Trưởng phòng, đấy là do cô không hiểu rồi. Cái thứ to lớn kia, hơn nữa còn là phiên bản dài đó đơn giản chính là khát vọng cuối cùng xa không thể với tới của những thành phần trí thức bình thường như chúng ta. Nếu lúc còn sống có thể để tôi ngồi con xe đó một lần thì tôi chết cũng không hối tiếc!”

Hạ Diên Điệp khinh thường chớp mắt.

Thế nhưng đúng lúc này, một số hình ảnh trong trí nhớ không thể nào quay lại đột nhiên hiện trong đầu cô, chúng xuất hiện một cách bất ngờ không kịp đề phòng, khiến sắc mặt cô cũng hơi cứng lại.

Mấy giây sau, cô mới tỉnh táo lại, hơi nhắm mắt vào.

Không Kỳ Duệ vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mơ đưa tay là có thể chạm tới kia: “Đây chắc chắn là xe chuyên dụng của tổng giám đốc Du, nể mặt bên hợp tác phiên dịch là chúng ta, bọn họ có thể cho tôi tiến lên sờ một cái không, chỉ sờ một cái thôi?”

“Có thể.” Hạ Diên Điệp nói đùa: “Cậu sờ một cái, vậy hoa hồng của dự án lần này cũng đừng nghĩ đến nữa?”

“Không thành vấn đề! Tôi không cần nữa! Trưởng phòng cô giúp tôi nói với tổng giám đốc Du một tiếng được không!”

Hạ Diên Điệp: “.”

Cô bất lực dùng cánh tay trắng nõn chống trán, mặc kệ anh ta: “Lái xe đi, đừng có nổi điên nữa.”

“... Ờm.” Khổng Kỳ Duệ ủ rũ cúi đầu, buồn bã quay mặt lại.

Sau đó không may mắn lắm, bọn họ vòng tới vòng lui trong bãi đỗ xe suốt mười phút, cuối cùng mới tìm được một chỗ đỗ xe còn trống.

Nhưng đây mới chỉ là khó khăn đầu tiên sau khi bọn họ đi vào công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

-

Sau khi chạy vòng vòng suốt nửa tiếng, cùng với sự một mực từ chối và đùn đẩy trách nhiệm của mấy bộ phận, nhóm phiên dịch ba người cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, đành phải ngồi ở hành lang tầng một của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Sau khi làm giấy thông hành tạm thời cho bọn họ xong, có lẽ nhân viên của bộ phận nhân sự phụ trách tiếp đón bọn họ sợ gây rắc rối cho bộ phận mình nên đã kiếm cớ rời đi trước.

Khổng Kỳ Duệ đã sớm tức lộn ruột với thái độ này của họ: “Không phải chứ, bọn họ đá tới đá lui đùn đẩy nhau là có ý gì? Tài liệu nội bộ là tài liệu bí mật, không có chữ ký của người có trách nhiệm thì không thể cho chúng ta xem, kết quả đến cả một người chịu trách nhiệm cũng không có, thế thì bảo chúng ta lấy cái gì để chuẩn bị chứ? Tự mình thu thập gió tây bắc để làm hay sao??”

Điền Kính bình tĩnh hơn Khổng Kỳ Duệ nhiều nhưng cũng có thể thấy được anh ấy cũng đang nhíu mày lại: “Trưởng phòng Hạ, tôi đã hỏi rồi, nếu chuyên đề lần này xoay quanh thiết kế tối ưu hóa của vật liệu chống ăn mòn và cách nhiệt, vậy chắc hẳn do người quản lý vật tư trong bộ phận chuyên môn Khoa học Kỹ thuật của Helena phụ trách hoặc là truy ngược lên thì giám đốc phụ trách bộ phận vật tư, lại lên trên tiếp, cũng chỉ có thể là phó tổng giám đốc và CEO thôi…”

“Ngay cả giám đốc vật tư chúng ta cũng không gặp được để xin chữ ký.” Khổng Kỳ Duệ day day mi tâm: “Vậy chúng ta làm gì có tư cách gặp người ở chức cao hơn được, liên hệ thế nào được chứ?”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ một lúc: “Kỳ Duệ, anh lại đến bộ phận thông tin của công ty họ hỏi thăm xem, có người phụ trách tài liệu chuyên môn nào khác có thể bàn bạc với chúng ta không. Điền Kính, anh đến bộ phận vật tư thăm dò xem cụ thể giám đốc bộ phận vật tư của bọn họ bây giờ đang đi công tác ở đâu.”

“Được.”

Khoảng hai mươi phút sau.

Khổng Kỳ Duệ mặt mày bình tĩnh, không cảm xúc ôm một đống đồ đủ loại tài liệu quảng cáo mà bộ phận thông tin kín đáo đưa cho anh ta xuống tầng. Khi đi đến gần mép bàn trong sảnh lớn, anh ta đặt mạnh đống tài liệu đó lên bàn rồi cũng tức giận ngồi xuống.

“Tôi thấy bọn họ đang cố ý làm khó dễ chúng ta! Trưởng phòng, cô nói xem, không phải lần họp trước tổng giám đốc Du ghim chúng ta nên mới cố ý để nhóm chúng ta đến đây, tiện thể để bọn họ hành hạ chúng ta không??”

“.”

Ngòi bút đang viết gì đó trên vở của Hạ Diên Điệp dừng lại.

Mấy giây sau, cô lại cảm thấy hổ thẹn vì khoảng thời gian chần chờ ngắn ngủi của mình.

“Không đâu.” Cô gái ngồi trên ghế sofa nhỏ giọng nói, không ngẩng đầu lên mà vẫn cúi đầu tiếp tục chép gì đó từ trên máy tính: “Du Liệt không phải người công tư không phân rõ như vậy.”

Khổng Kỳ Duệ nuốt không trôi cục tức này: “Thế cũng chưa chắc, chúng ta cũng không hiểu rõ anh ấy.”

Hạ Diên Điệp hơi nheo mắt lại, nhướng mày: “Trước đấy, tôi có bảo mấy người tìm hiểu thông tin, anh không làm sao?”

“Có, có làm.”

“Vậy anh phải hiểu rõ lịch sử thành lập của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, trong khoảng thời gian năm năm công ty đạt được giá trị thị trường và thị phần như hiện nay thì công sức của Du Liệt trong đó, bất kể là trên phương diện quản lý hay phương diện kỹ thuật đều đóng vai trò quan trọng như một nhóm không thể thiếu, nói anh ấy là nhân vật linh hồn của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cũng không ngoa chút nào… Anh thật sự cho rằng một người như vậy sẽ là một quản lý cấp cao điều hành công ty vô trách nhiệm, công tư không rạch ròi, muốn dùng việc công để giải quyết việc riêng sao?”

“...”

Không Kỳ Duệ bị răn dạy đến ngớ người luôn.

Sau khi nói xong, Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy giọng điệu bản thân gay gắt hơn bình thường, cô đang định nói vào câu làm dịu bầu không khí vừa nãy đi.

Bỗng nhiên Khổng Kỳ Duệ lên tiếng: “Hóa ra trưởng phòng cũng u mê Du Liệt à.”

“?”

“Được rồi, cô nói đúng, đúng là tôi sai rồi.” Khổng Kỳ Duệ thở dài: “Nhưng tôi không ngờ, mấy cô gái trẻ trong công ty chúng ta bị Du Liệt mê hoặc đến quên cả lối về thì thôi đi, đến cả trưởng phòng chín chắn, thông minh như thế của chúng ta cũng không chạy thoát khỏi móng vuốt anh ta, quả nhiên kiểu người này chính là kẻ thù chung của tất cả cánh đàn ông chúng tôi, mọi người đều phải… Úi!”

Cặp tài liệu đập vào trán Khổng Kỳ Duệ.

“Bớt nói năng nhảm nhí mà hãy bắt tay vào làm việc đi.”

“Ừ.”

Khổng Kỳ Duệ vừa cúi đầu quay đi, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt lập tức sáng lên: “À đúng rồi.”

“Đúng cái gì.”

“Tôi bỗng nhiên có một cách!” Khổng Kỳ Duệ muốn nói lại thôi, sau đó tỏ vẻ thần bí nắm chặt tay: “Trưởng phòng, cô đợi tôi đi, nói không chừng chẳng bao lâu sau tôi có thể mang tin tức tốt về cho cô đấy!”

Nói xong, Khổng Kỳ Duệ cầm điện thoại lên rồi lập tức chạy ra ngoài.

Hạ Diên Điệp đang định đứng lên ngăn cản nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Điền Kính quay về từ bộ phận vật liệu đang rảo bước đi về phía này, trông vẻ mặt anh ấy thì hình như đã có thu hoạch.

“Hỏi được rồi, trưởng phòng!” Điền Kính dừng lại hơi thở dốc.

“Không vội, cứ từ từ nói.”

“Giám đốc bộ phận vật tư của bọn họ đi công tác ở cơ sở chế tạo trí tuệ thông minh thành phố Thương, hình như bên đó có cuộc đánh giả thử nghiệm nghiên cứu phát minh vật liệu hàng quý gì đó của công ty họ, phải đi công tác bên đó mất một tuần.”

Hạ Diên Điệp nhíu mày: “Bắt đầu đi từ tuần này sao?”

“Từ thứ năm tuần trước. Sớm nhất cũng phải thứ tư tuần này mới có thể quay về.” Điền Kính chần chừ hỏi: “Chúng ta chờ giám đốc bộ phận vật tư về rồi xin chữ ký sao?”

“Trước đấy, công ty của chúng ta hoàn toàn chưa bao giờ hợp tác với công ty hàng không vũ trụ tư nhân nào trong dự án dịch thuật, bản thân chúng ta cũng không đủ kinh nghiệm. Tài liệu để dịch cabin lại nhất định phải chuẩn bị trước rất nhiều, nếu đợi đến thứ tư thì thời gian quá gấp gáp. Trong lúc dịch cabin rất dễ xảy ra sai sót.”

Hạ Diên Điệp dừng lại một lúc, sau đó lại nói thêm: “Hơn nữa, ngộ nhỡ thứ tư lại xảy ra chuyện gì thì sao, nếu vậy thì đến cả thời gian chỉnh sửa chúng ta cũng không có.”

“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Hạ Diên Điệp đang định mở miệng.

Nhưng đúng lúc này lại thấy Khổng Kỳ Duệ vừa nãy còn vô cùng đắc ý đi ra ngoài, bây giờ lại ủ rũ cúi đầu quay về.

Sự tương phản lúc trước và lúc sau rất lớn, như hai người khác nhau.

Hạ Diên Điệp có chút buồn cười: “Ý tưởng của anh bốc hơi rồi sao?”

“Ôi, thất bại rồi.” Khổng Kỳ Duệ than thở ngồi xuống: “Tổng giám đốc Du này cũng không có tình người quá rồi.”

Điền Kính: “?”

Hạ Diên Điệp bỗng nhiên có một linh cảm xấu: “Anh đi liên lạc với Du Liệt rồi sao?”

“Coi như là thế đi? Không phải lúc mở hội nghị thường kỳ hồi đầu tuần tổng giám đốc Đinh đã nói rồi sao, là trợ lý kỹ thuật của giám đốc công nghệ bên công ty họ cố ý gọi điện thoại cho anh ấy, yêu cầu chỉ định nhóm chúng ta sao. Tôi nghĩ có lẽ lần trước đến nghe báo cáo, tổng giám đốc Du rất hài lòng với sự thể hiện của nhóm chúng ta nữa chứ.”

Hạ Diên Điệp: “... Anh rất tin tưởng vào bản thân mình đấy.”

Khổng Kỳ Duệ ngượng ngùng gãi đầu: “Chủ yếu là tôi tin tưởng vào nhóm chúng ta.”

Dường như Điền Kinh cũng bị thuyết phục bởi lối suy nghĩ này của Khổng Kỳ Duệ, thậm chí anh ấy còn hỏi thêm: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi muốn xin cách thức liên lạc của trợ lý kỹ thuật công ty họ từ chỗ tổng giám đốc Đinh, xem xem bên tổng giám đốc Du có thể trực tiếp châm chước cho chúng ta một chút hay không, chỉ là chuyện anh ấy gọi một cú điện thoại là giải quyết được mà thôi.”

Hạ Diên Điệp đã không muốn nói chuyện với anh ấy nữa rồi.

Cô lại mở miệng: “Thế anh đi xin số điện thoại của trợ lý kỹ thuật, tổng giám đốc Đinh nói cho anh rồi sao?”

“Làm gì có.” Khổng Kỳ Duệ có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút tức giận: “Tôi cũng đã xin được rồi nhưng sau khi gọi điện thoại cho bên trợ lý kỹ thuật kia, hình như anh ta đã hỏi tổng giám đốc Du.”

“...”

Hơi thở của Hạ Diên Điệp vô thức nhẹ nhõm hơn, đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Khổng Kỳ Duệ.

Khổng Kỳ Duệ cũng không nhận ra mà tiếp tục nói tiếp: “Nhưng mà Du Liệt rất lạnh lùng! Trợ lý kỹ thuật nói lại với tôi rằng tổng giám đốc Du của bọn họ nói tổng giám đốc không giải quyết việc đâu đâu, nếu không được thì bảo chúng ta báo cảnh sát đi.”

Điền Kinh: “... Khụ.”

Hạ Diên Điệp cũng không nhịn được cười lên.

Gần như cô có thể tượng tượng ra sườn mặt thờ ơ của anh khi nói những câu này, có lẽ anh còn ung dung gõ gõ ngón tay vào tệp tài liệu, hàng lông mi cũng sẽ hơi cụp xuống che giấu chút cảm xúc chán ghét nhìn người bằng nửa con mắt của mình.

… Đối với việc vụn vặt hay những người không liên quan gì đến mình, trước nay anh luôn cư xử như vậy.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Diên Điệp cũng dần biến mất.

Trước ai được đây.

Chung quy lại cũng do cô gieo gió gặt bão.

“Xem ra cách tìm người chức cao hơn cũng không thực hiện được.” Điền Kính hỏi: “Có cần phải thăm dò xem tổng thanh tra cấp trên của bộ phận vật tư là ai không?”

“Tạm thời không cần.”

Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại mấy giây, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, cô cầm túi tài liệu ở bên cạnh lên, bắt đầu thu dọn máy tính bảng: “Tôi đi một chuyến đến thành phố Thương, hai người các anh tiếp tục ở chỗ này thu thập thông tin từ chỗ hai người phó quản lý của bộ phận vật tư kia.”

“Hả? Trưởng phòng, cô đến thành phố Thương làm gì?” Khổng Kỳ Duệ có chút bất ngờ, không hiểu sao cô lại làm vậy.

“Cơ sở chế tạo thông minh của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena ở bên kia, giám đốc bộ phận vật tư có thể ký tên của công ty họ đang đi công tác ở đó.”

Hạ Diên Điệp thu dọn đồ đạc xong: “Những chuyện còn lại trên đường chúng ta sẽ liên lạc với nhau sau. Nhớ phải nắm bắt thời gian.”

“Được rồi, trưởng phòng.”

-

Có lẽ do suốt thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật đều bận rộn làm việc khiến cơ thể mệt mỏi quá sức, trên chuyến bay đến thành phố Thương này, Hạ Diên Điệp suýt nữa tưởng rằng mình bị viêm tai giữa.

Sau khi xuống máy bay, cả tim lẫn tai đều rất đau nhưng cô lại không có thời gian đến bệnh viện thăm khám.

Trên đường đến cơ sở chế tạo thông minh dưới tên công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, trong xe taxi, Hạ Diên Điệp vốn dĩ định mua một liều thuốc tiêu viêm cho mình nhưng kết quả sau khi tìm kiếm khu vực gần cơ sở, trong phạm vi mấy cây số chung quanh cơ sở thì ngoại trừ khách sạn và quán rượu ra thì không có nhà dân nào.

Cơ sở này xây trong núi hoang à.

Hạ Diên Điệp than khổ một tiếng, chỉ có thể day day mi tâm coi như không có gì, cầu mong đêm nay đừng tái phát cơn đau đầu nữa, để cô ngủ một giấc thật ngon, dù chỉ ba hay năm tiếng cũng được.

Chẳng qua điều kiện tiên quyết là trước tiên chuyện ký tên cần phải giải quyết xong.

Vé máy bay đặt gấp nên chỉ có thể đặt được chuyến bay sớm nhất là trước buổi trưa. Cũng may hãng máy bay mà Hạ Diên Điệp là một hãng hàng không nội địa nổi tiếng tan làm sớm, cất cánh muộn một chút nhưng thời gian hạ cánh lại sớm hơn thời gian đặt ra ban đầu hơn nửa tiếng.

Ra khỏi sân bay, cô đi thẳng đến cơ sở chế tạo thông minh.

Lúc đến gần cơ sở, Hạ Diên Điệp phát hiện phán đoán của mình có hơi sai… Cũng không phải cơ sở được xây dựng trong núi hoang mà ngược lại hoàn toàn, xung quanh căn sở hơn trăm mẫu đất đều có thể nhìn thấy một màu xanh xanh, khắp nơi đồng cỏ phì nhiêu, bao la bát ngát, chỉ là quả thực không có nhà dân nào.

Ngay cả khi đã đến căn cứ, muốn gặp được người phụ trách bộ phận vật tư vẫn không phải chuyện dễ dàng gì.

Trái lại Hạ Diên Điệp cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc này nhưng chỉ riêng việc đi vào căn cứ, cô đã phải “bàn bạc” rồi chứng minh thân phận mất gần nửa tiếng ở phòng bảo vệ nằm ở cổng lớn của cơ sở.

Sau đó lại trải qua muôn vàn khó khăn và đủ kiểu thoái thác, cuối cùng thậm chí còn phải cáo mượn oai hùm lấy cách thức liên lạc của người trợ lý kỹ thuật kia ra, Hạ Diên Điệp rốt cuộc đi đến bên ngoài phân xưởng lắp ráp thân tên lửa của cơ sở chế tạo, tìm được tung tích chính xác của người phụ trách bộ phận vật tư.

Đáng tiếc phân xưởng lắp ráp chính là khu vực nòng cốt thực sự của cơ sở.

Chỉ bằng một loạt giấy thông hành tạm thời và một loạt tài liệu văn bản rồi hợp đồng chứng minh của Hạ Diên Điệp, sao đối phương có thể cho cô đi vào trong được.

Chẳng qua không sao cả, cũng chỉ cách cửa vào một bước chân, cô rất kiên nhẫn chờ đợi.

… Ngoại trừ việc có hơi đói.

Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Hạ Diên Điệp ung dung nhớ ra chuyện sau bữa sáng nay, cô vẫn chưa kịp uống giọt nước nào.

Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm dưới bậc thềm của ngoài tòa nhà phân xưởng, giơ cổ tay trắng nõn lên đè vào váy ngắn âu phục của mình, liếc mắt nhìn vào đồng hồ có dây đeo màu hồng mình đang đeo.

Bây giờ là năm rưỡi.

Có lẽ cuối cùng đầu óc cũng kịp phản ứng, mang cảm giác đói bụng và cồn cào ruột gan quay trở lại.

Hạ Diên Điệp khẽ thở dài một tiếng.

Chưa nói đến chuyện không biết xung quanh đây có tìm được cửa hàng giá rẻ nào không, chỉ nói đến chuyện giờ phút này, cô cũng không dám rời khỏi cửa ra vào của phân xưởng này dù chỉ một chút.

Ai biết được trong lúc cô rời khỏi đây, vị giám đốc bộ phận vật tư khó gặp mặt này có trùng hợp đi ra không?

Cứ nhịn thêm vậy.

Cuộc sống của nô lệ của tư bản nào có ăn hay không ăn gì chứ, không chết đói là được.

Hạ Diên Điệp đợi hoài đợi mãi đã nhìn thấy trên mặt đất trước mặt mình xuất hiện một chấm tròn màu đen.

Trong lúc cô còn tưởng rằng đó là ảo giác do mình mệt mỏi tạo ra, giọt nước nhanh chóng rơi xuống đất ngày càng dày và nặng hạt hơn, còn có xu hướng càng lúc càng mau, càng lúc càng lớn.

Hạ Diên Điệp ngửa đầu nhìn lên bầu trời đang dần bị bóng tối bao phủ.

… Trời mưa rồi.

Trong khoảnh khắc, Hạ Diên Điệp có chút mơ màng.

Dù sao cũng rất khó tưởng tượng được, một người lại có thể gặp phải nhiều chuyện xui xẻo lại khó khăn như vậy trong cùng một ngày.

Cũng may trước sau gì cô cũng đã quen với những chuyện không may mắn này.

Hạ Diên Điệp không cho mình có thời gian than vãn, ngay khi mưa rơi nặng hạt hơn cô đã nhanh chóng đứng lên khỏi bậc thầm, hai chân tê rần, căng đau phản đối theo bản năng vì hôm nay có chút mệt mỏi quá sức cũng bị cô phớt lờ. Cô nghiêng người trốn vào dưới hiên cửa nhỏ bên ngoài phân xưởng.

Mặc dù xung quanh gió lùa, hướng chéo phía tây bắc này càng gần tối lại càng lạnh hơn nhưng ít ra không bị dính nước mưa.

Đứng dưới hiên cửa, Hạ Diên Điệp vừa cầm điện thoại tìm phương tiện di chuyển và công trình xây dựng xung quanh đây, vừa tính toán xem tối nay phải sống thế nào.

Dù sao hình như cơn mưa này càng lúc càng nặng hạt hơn.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng cô còn đang miên man suy nghĩ để quên đi cảm giác mệt mỏi do đói và lạnh mang lại, một tiếng sau, trong tốp người thứ năm ra khỏi phân xưởng lắp ráp, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy bóng dáng khuôn mặt của người phụ trách bộ phận vật tư kia…

‘Quản lý Kỷ!”

Hạ Diên Điệp lập tức đứng dậy, bước đầu tiên cũng vì run chân mà suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Cũng may sau đó cô cũng lập tức lấy lại thăng bằng, cô cầm theo túi căn kiện rảo bước đi đến trước mặt người kia: “Xin chào, tôi là Hạ Diên Điệp trưởng phòng dự án 1 của dự án dịch thuật Đông Thạch, cũng là người phụ trách dự án dịch thuật hội nghị thượng đỉnh tuần này, sáng hôm nay đã liên lạc với anh thông qua trợ lý của anh…”

Giọng điệu của Hạ Diên Điệp thong thả, nhả chữ rõ ràng, cảm giác nhịp điệu cũng rất rõ ràng, chắc chắn sẽ nói xong thông tin về mình trước khi đối phương không còn kiên nhẫn hơn nữa còn có thể để đối phương nắm bắt được ý chính.

Đây cũng là kỹ năng chuyên môn của cô.

Hiển nhiên người phụ trách bộ phận vật liệu này cũng rất bất ngờ, sáng nay người phụ trách dự án này vẫn thông qua thư ký của anh ấy gọi điện thoại cho anh ấy từ chỗ cách nơi này mấy trăm cây số, vậy mà buổi tối người này đã xuất hiện trước mặt anh ấy.

… Hơn nữa còn xuất hiện trong cơ sở chế tạo ở nơi rừng núi hoang vu này.

Có thể tưởng tượng được cả ngày hôm nay đối phương đã tốn không ít công sức và trí tuệ, hơn nữa mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng thông qua mấy sợi tóc mai lòa xòa của phiên dịch viên trông rất xinh đẹp trước mặt anh ấy thì cũng có thể nhìn ra được người này đã gặp rất nhiều khó khăn trong chuyến đi này.

Kỳ Càn An có chút mềm lòng: “Được rồi, tôi đã biết tình huống cô gặp phải rồi. Cô chờ một chút. Tiểu Lưu, cậu ở lại đây với cô ấy. Đợi chúng tôi thảo luận xong mảng thông số kỹ thuật này sẽ gửi tin nhắn cho cậu, đến lúc đó cậu dẫn cô ấy qua chỗ tôi.”

“Không thành vấn đề, giám đốc Kỷ.”

“...”

Một tiếng sau.

Dưới cơn mưa to như thác đổ khiến bầu trời tối đen đến nỗi ngay cả một ngôi sao cũng không nhìn thấy, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng dùng chút sức lực cuối cùng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của khu thử nghiệm hiệu suất động cơ trong cơ sở chế tạo.

Đứng trên bậc thang, Hạ Diên Điệp cầm điện thoại lên, bấm vào group chat tạm thời của nhóm nhỏ phụ trách dự án phiên dịch lần này.

Không biết vì sao mà trong nhóm đang nhắn tin trò chuyện rất sôi nổi nhưng cô đã không còn sức để lướt lên trên xem những tin nhắn trước. Dù sao nếu có việc gấp bọn họ sẽ gọi điện thoại chứ không phải nhắn tin vào group chat.

Nhấn vào nút tin nhắn thoại, Hạ Diên Điệp kề sát cánh môi tái nhợt vào gần điện thoại, trong tiếng mưa rơi giọng nói cô hết sức rõ ràng, nhả chữ mạch lạc.

“Lấy được chữ ký rồi, kết thúc công việc. Tôi sẽ dùng điện thoại scan hình tài liệu đã ký tên gửi cho mọi người, sáng sớm mai mọi người đến bộ phận vật liệu của Helena lấy tài liệu văn kiện đi. Bên tôi có lẽ phải sáng mai…”

Hạ Diên Điệp dừng lại, nhìn vào bóng đêm vẫn chưa ngớt mưa, đổi giọng: “Ngày mai quay về.”

Gửi tin nhắn trả lời xong, xem như kết thúc chuyện cuối cùng của ngày hôm nay.

Trước đấy, Tiểu Lưu đã lấy một chiếc ô dùng chung cơ sở cho bên ngoài mượn đưa cho Hạ Diên Điệp nhưng mưa quá to, cô đành cố gắng dùng nó đi đến phòng bảo vệ ở cổng ra vào, khi đến nơi đuôi váy dài đến đầu gối cũng hơi ướt.

“Cô gái này, trận mưa này to quá, cô không có người đến đón sao? Một mình cô thì tối nay chắc chắn không có cách nào đi được đâu.”

Nhân viên trực trong phòng bảo vệ đã không phải người nói chuyện một lúc lâu với cô hồi chiều mà đã đổi ca thay sang một người đàn ông điềm đạm. Đối phương đang cầm ly giữ nhiệt bằng thủy tinh chỉ pha nửa ly lá cây chè xanh, người đó quan tâm thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Hạ Diên Điệp đang đứng bên ngoài phòng bảo vệ.

“Cảm ơn anh, tôi đang nhìn xem gần đây có xe hay không.” Hạ Diên Điệp gật đầu với đối phương.

“Giờ này à, gần cơ sở này lại hoang vắng thế này, trời còn mưa to như vậy nữa chứ… Sao những chiếc xe thể thao trong thành phố có thể chạy đến đây, chỗ nào nhận được đơn gọi xe chứ!”

Anh trai này vô cùng nhiệt tình, cũng không loại trừ khả năng là do một mình ngồi trong phòng bảo vệ thấy quá buồn chán nên mới bắt chuyện với Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp chỉ thấy anh ta dứt khoát để ly giữ nhiệt xuống, đi vòng ra khỏi phòng bảo vệ, đến dưới mái hiên còn lạnh xoa xoa cánh tay: “Mẹ nó, trời lạnh như vậy… Cô gái này, cô là nhân viên trong tòa nhà văn phòng của cơ sở sao? Tôi thấy cô mặc ít quần áo như vậy chắc chắn sẽ bị cảm đấy, tối nay cô vẫn nên quay về phòng làm việc nghỉ qua đêm đi, chỗ này thật sự không gọi được xe đâu.”

Hạ Diên Điệp vừa bỏ điện thoại xuống.

Anh bảo vệ này nói không sai, gần đây hoàn toàn không có app gọi xe trực tuyến nào nhận đơn.

Đồng thời trong lúc mưa to thế này hiển nhiên taxi cũng không thể nào đi vào trong khu vực rừng núi hoang vu này.

“Tôi không phải nhân viên của đơn vị này, tôi tạm thời đến giải quyết chút chuyện thôi.” Hạ Diên Điệp cảm ơn ý tốt của đối phương: “Anh cứ đi vào trong đi, tôi đứng đây đợi xe trên app gọi xe trực tuyến nhận đơn, tiện thể xem xem mưa có thể ngớt chút nào hay không.”

Anh trai bảo vệ cũng cười cười: “Cô đó, tính tình cũng bướng bỉnh thật đấy, giờ này còn muốn đợi xe? Trừ khi chính cô có thể gọi một chiếc…”

Anh ta nói còn chưa dứt lời.

Ánh sáng trắng từ đèn pha phía xa bỗng nhiên xuyên qua màn mưa chiếu đến đây.

Trước ánh đèn xe sáng chói, khó nhìn thẳng, mỗi một giọt mưa bắn tung tóe thành những hạt nhỏ đều bị chiếu thành những luồng ánh sáng nhỏ hơn.

Một chiếc xe dài màu đen tuyền sáng bóng xuyên qua màn mưa dày, từ trong bóng đêm chạy nhanh đến, chiếu sáng con đường vốn dĩ đang tối đen như mực trước mặt Hạ Diên Điệp thành sáng như ban ngày.

Khi gần đến nơi, nó giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở trước mặt hai người vẫn đang ngơ ngẩn.

Anh bảo vệ bình tĩnh lại: “Cô này, cái xe này, là cô gọi sao?”

Anh ta nuốt lại câu nói “Cô còn chịu chi thế” vào trong lòng.

Bởi vì cửa kính xe đã hạ xuống.

Đèn trong xe đang được một bàn tay có ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng ấn mở.

Trên ghế lái, người đàn ông có mái tóc đen xõa lòa xòa đang nghiêng mặt nhìn sang, đuôi mắt lạnh lùng hơi nhướng lên, trong màn đêm đen đôi mắt kiêu ngạo giống như những vì sao xa trên núi lạnh, xa không thể với tới.

Không biết vì nguyên nhân gì mà sắc mặt anh lãnh đạm tới nỗi gần như tái nhợt đi.

Đôi môi mỏng không còn chút màu máu hơi mấp máy, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi của Du Liệt vang lên trong đêm mưa.

“Lên xe.”

“...”

Đứng trước màn mưa, Hạ Diên Điệp có hơi giật mình, vẻ mặt như không thể tin nổi nhìn người đang ngồi trong xe.

Sao anh lại ở đây.

Cho dù anh đang ở thành phố Thương, ở gần cơ sở đi chăng nữa thì anh cũng không thể xuất hiện trước mặt cô được.

Hạ Diên Điệp gần như cho rằng tất cả những gì đang diễn ra trước mắt mình chỉ là ảo giác hoặc giấc mơ của cô mà thôi

Mãi cho đến khi anh chàng bảo vệ đứng bên cạnh quay người nhìn sang cô rồi lại căng thẳng quay mặt về, kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa giọng nói cũng run run…

“Tổng, tổng giám đốc Du?! Sao anh lại đích thân lái xe đến đây?”

“... Đón người.”

Hàng lông mày Du Liệt nhăn lại, thái dương có chút mồ hôi. Chỉ trong lúc nói vài chữ này thôi, xương gò má anh cũng đã hơi nhảy lên giống như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó, quai hàm dưới cũng căng cứng trông càng lạnh lùng hơn.

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại.

Là Du Liệt thật.

Cho dù không hiểu tại sao thế nhưng xảy ra tranh cãi với anh trước mặt nhân viên của anh cũng không phải chuyện thích hợp gì.

Cũng chỉ là ngồi chung một chiếc xe mà thôi… Không sao cả.

“Cảm ơn.” Hạ Diên Điệp chuẩn bị tâm lý cho mình xong, cô vô thức nhấc chân đi ra hàng ghế sau, cô cố gắng che ô dừng bước bên cạnh xe, giơ tay ra định mở cửa xe…

Cửa xe không động đậy tý nào.

Cửa xe đã bị khóa.

Hạ Diên Điệp có hơi do dự, đứng bên ngoài cửa xe chỗ ghế lái phụ hỏi: “Tổng giám đốc Du, cửa xe…”

Lúc này nhìn vào trong xe lại thấy trên vô lăng tay lái, ngón tay thon dài đang cong lại nắm chặt vào tay lái, bởi vì nắm quá chặt mà khớp xương nổi hằn lên làn da trắng lạnh.

Hạ Diên Điệp nhìn thấy thì lập tức giật mình.

Mà người kia hơi liếc đôi mắt đen nhìn sang, sườn mặt anh vẫn rất lạnh lùng, chỉ có giọng nói khàn khàn.

“Cô Hạ coi tôi là tài xế à.”

Du Liệt lạnh nhạt quay đầu lại, thờ ơ không thèm nhìn cô lấy một lần: “Ngồi ghế lái phụ.”

“...”

Hạ Diên Điệp dừng lại.

Sau đó, cô dứt khoát quay người lại, kéo cửa xe chỗ ghế lái phụ ra, do dự một lúc rồi ngồi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK