*Văn bản lượng thứ: Một văn bản có tính chất pháp lý do nạn nhân viết ra, là giải pháp ảnh hưởng kết quả của vụ án hình sự đối với nghi phạm hoặc gia đình nghi phạm. Điều đó có nghĩa là người bị hại đã tha thứ cho bên kia về hành vi cố ý trước đây của họ.
Năm 2015, Hạ Diên Điệp lên lớp 12.
Năm đó đã xảy ra một chuyện khiến Hạ Diên Điệp không thể nào quên được.
——
Hạ Vĩnh Tài đã bị bắt và đưa về quy án trước thời điểm giữa năm vì là tình nghi phạm tội tống tiền.
Sau thời gian điều tra kéo dài hai tháng, viện kiểm sát đã chính thức ra văn bản phê chuẩn việc bắt giữ, tòa án đã lập hồ sơ để khởi tố vụ án. Bốn tháng sau, phiên tòa được mở.
Là người thân trực hệ duy nhất của Hạ Vĩnh Tài nên bà Hạ - một người đã ngoài sáu mươi tuổi, cơ thể lại còn ốm yếu bởi bệnh tật liên miên - đã phải lặn lội đường xa, đi đường mệt nhọc đến thành phố Khôn chỉ vì một đứa con trai cặn bã như vậy.
Bây giờ đã là cuối năm rồi.
Mà Hạ Diên Điệp vốn cũng không biết chuyện này.
Mãi đến khi bà nội tới thành phố Khôn, vì lo lắng cho sức khỏe của bà cụ nên chị Đới Linh ở văn phòng xóa đói giảm nghèo của thị trấn đã đặc biệt xin đi cùng bà. Lúc tới thành phố Khôn, sau khi cân nhắc, cô ấy vẫn gọi điện thoại cho tài xế của nhà họ Du là Triệu Nhu Sinh, và đó cũng là lúc Hạ Diên Điệp mới biết về chuyện của Hạ Vĩnh Tài.
Vụ án tống tiền với số tiền là hai trăm nghìn nhân dân tệ.
“Mười… Dưới mười năm sao?”
Tại thành phố Khôn, bên trong một phòng tiếp khách.
Sau khi nghe luật sư hỗ trợ pháp lý mà Đới Linh đã liên hệ giúp nói xong, bà Hạ lập tức hoảng sợ đến mức ngồi bất động trên ghế sô pha.
Thấy sắc mặt của bà cụ không ổn, Đới Linh nhanh chóng khẽ khàng xoa dịu:
“Bà Hạ, bà đừng lo lắng quá. Cháu vừa hỏi thăm luật sư Diêu rồi. Với loại tình huống như chú Vĩnh Tài thì sau khi bị bắt, nếu thành thật khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình một cách chi tiết, đồng thời trả lại gần hết số tiền thì hoàn toàn có thể áp dụng hình phạt khoan hồng hơn, từ ba đến năm năm đều khả thi.”
“Khoan hồng, đúng vậy, bà biết khoan hồng mà. Linh Linh đã nói chuyện này trên đường rồi.” Bà Hạ nắm chặt tay Đới Linh với vẻ hơi hoang mang, lo sợ: “Linh Linh à, có nhất thiết phải là ba đến năm năm không? Với tình trạng sức khỏe này của bà, nếu Vĩnh Tài ngồi tù năm năm thì... Vậy chẳng phải là bà sẽ không thể gặp mặt nó lần cuối sao?”
“Bà Hạ, bà không được nói như vậy đâu!” Đới Linh giả vờ nghiêm mặt: “Tiểu Điệp sắp tới rồi. Nếu bà còn tiếp tục rủa chính mình như vậy thì cháu sẽ báo cho em ấy biết đấy.”
“Sâu nhỏ...”
Nhắc đến cháu gái, mắt bà cụ lại đỏ hoe, khẽ ngập ngừng: “Lẽ ra không nên nói chuyện này cho con bé biết, nó còn đang học lớp 12 mà. Ngộ nhỡ làm con bé lỡ dở thì…”
Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi hai người đang ngồi cạnh nhau, luật sư hỗ trợ pháp lý Diêu dừng lại một chốc, sau đó ngước mắt lên từ tập tài liệu: “Tiểu Điệp mà cô Đới nhắc tới chính là cháu gái của Hạ Vĩnh Tài, tên là Hạ Diên Điệp đúng không?”
“Vâng.” Đới Linh hơi biến sắc: “Việc này có ảnh hưởng gì đến tương lai của em ấy không?”
“À, không có, không có đâu. Cô Đới đừng hiểu lầm. Hai người này cũng không phải là mối quan hệ trực hệ nên sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì cho Hạ Diên Điệp cả.”
Đới Linh - người vẫn luôn xem Hạ Diên Điệp như một nửa em gái ruột của mình - rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.
Luật sư Diêu: “Nhưng theo tôi được biết, hình như bạn cùng lớp của Hạ Diên Điệp lại có quan hệ mật thiết với nạn nhân trong vụ án này thì phải?”
“...”
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Luật sư phản ứng lại: “Xin lỗi, có lẽ là do tôi chưa nói rõ với hai người. Nạn nhân của vụ án này cũng chính là người báo án, đó là Du Liệt, con trai duy nhất của ông Du - người đã tài trợ cho việc học cấp ba của Hạ Diên Điệp.”
Bà Hạ choáng váng đến mức không thể lấy lại tinh thần.
Đới Linh thì cả kinh: “Vậy là ông ta đã tống tiền nhà họ Du khoản tiền hai trăm nghìn nhân dân tệ kia sao?”
“Đúng vậy. Xét theo tư liệu trao đổi tin nhắn mà Du Liệt đã cung cấp cho phía công tố viên thì ông Hạ Vĩnh Tài này…” Luật sư Diêu ngập ngừng: “Đã đe dọa rằng sẽ tiết lộ một số chuyện trong quá khứ của Hạ Diên Điệp và gia đình em ấy, yêu cầu Du Liệt chuyển khoản, tổng cộng ba lần, tổng số tiền là hai trăm nghìn nhân dân tệ.”
“...”
Đới Linh chấn động.
Kể từ khi bắt đầu làm việc tại văn phòng giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, cô ấy vẫn luôn phụ trách nhà họ Hạ nên cũng biết rất nhiều về hoàn cảnh gia đình họ. Nhưng dù vậy, Đới Linh vẫn không thể nào tin được Hạ Vĩnh Tài lại trơ tráo đến mức làm tổn thương cháu gái mình, lợi dụng Hạ Diên Điệp để uy hiếp người khác, sau đó tìm một người dưng không hề quen biết đòi tiền.
Đúng là… Đúng thật là…
“Là bà có lỗi với sâu nhỏ. Sao bà lại sinh ra một thứ như vậy chứ... Vĩnh Tài tới đây để đòi nợ. Nó… Nó đúng là con quỷ đòi nợ mà!”
Bà Hạ gần như vỡ òa cảm xúc, nước mắt cũng chảy xuống.
Bà cụ đã lớn tuổi, tim mạch và mạch máu não vốn không được tốt, thế thì làm sao chịu được sự biến đổi cảm xúc thất thường được.
Đới Linh không còn nghĩ được chuyện gì khác, bèn khẽ an ủi bà.
Rõ ràng Luật sư Diêu đã quen thấy đủ loại cảm xúc khác nhau của người ủy thác hoặc gia đình của người ủy thác nên vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Đợi đến khi bà Hạ hơi bình tĩnh lại, anh ấy mới tiếp tục chủ đề vừa nói một lần nữa.
“Tình huống cân nhắc mức hình phạt mà cô Đới vừa đề cập tới, về cơ bản thì nó vẫn phù hợp. Tuy nhiên, nếu chiếu theo tình hình thực tế thì trường hợp của chúng ta vẫn còn một con đường nữa có thể tranh thủ được.”
“Con. Con đường nào thế?” Bà Hạ vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu.
“Trong kiểu vụ án hình sự này, nếu người bị hại sẵn sàng đưa ra văn bản lượng thứ thì sẽ giúp ích rất nhiều trong việc phán quyết và cân nhắc giảm mức án.”
Luật sư Diêu khựng lại, vẻ mặt hơi vi diệu.
“Chắc là hai người cũng đã biết sơ sơ rồi. Mặc dù năm nay, người báo án mới vừa thành niên nhưng dựa vào hoàn cảnh lẫn điều kiện gia đình thì lẽ ra cậu ấy sẽ không so đo vấn đề hai trăm nghìn nhân dân tệ này. Lần này cậu ấy báo án, có thể thấy được ý tứ trừng trị và cảnh cáo nghiêm trọng hơn. Nếu chúng ta có thể nhận được một lá thư lượng thứ từ chỗ cậu ấy thì tôi nghĩ mức án cuối cùng có thể giảm xuống dưới ba năm.”
Đới Linh lại giải thích cho bà Hạ một hồi, sau đó bà Hạ mới dần dần hiểu ra.
Có lẽ vì quá bức thiết nên nếp nhăn trên gương mặt bà cụ như càng hằn sâu hơn. Bà dè dặt hỏi han: “Nhưng Vĩnh Tài đã đòi tiền của người ta rồi, liệu cậu bé kia có thể… Có thể bằng lòng không?”
Luật sư Diêu mỉm cười: “Vấn đề này cần có sự trao đổi và thương lượng giữa hai bên. Nếu bà gặp khó khăn thì tôi có thể thay bà liên lạc với...”
“Cốc cốc.”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tiếp khách.
Đới Linh đứng dậy: “Chắc là Tiểu Điệp tới rồi, cháu đi mở cửa nhé.”
——
Hạ Diên Điệp đi cùng xe với Du Liệt.
Chú Triệu tài xế đang lái xe. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, người ngồi bên trái thì nhìn sang trái, còn người bên phải thì lại nhìn sang phải. Trong suốt ba mươi bốn phút lái xe, hầu như hai người họ không hề nói với nhau một câu nào.
Chú Triệu cảm thấy chuyến đi này sẽ rút ngắn nửa tháng tuổi thọ của mình.
Bên ngoài phòng tiếp khách có phần đơn sơ và hẻo lánh, khi chiếc xe Limousine chậm rãi dừng lại, nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Chú tài xế mở cửa sau ra trước theo thói quen.
Chẳng đợi cửa tự động mở ra, Du Liệt đã bước xuống xe trước, sau đó thuận tay chống lên cửa xe sắp sửa mở ra bên cạnh ghế lái để đè nó lại.
“Cạch.”
Chú Triệu kinh ngạc đến mức vội vàng hạ cửa xe xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa: “Cậu chủ?”
“Đừng đậu xe ở đây. Chú lái xe ra ngoài đi, lát nữa hẵng quay lại sau.”
Vẻ mặt Du Liệt hơi lạnh lùng và biếng nhác. Trong khi xoay người, anh khẽ nói câu gì đó rồi bước vòng qua đầu xe, tiến về phía Hạ Diên Điệp xuống xe.
Hạ Diên Điệp đang đứng ở ven đường.
Hai chàng trai đi ngang qua còn quay đầu lại phía sau cô với vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ.
“Đúng là một chiếc Rolls-Royce kìa!”
“Vãi chưởng! Đó là bầu trời đầy sao* trong truyền thuyết kìa. Ánh sáng trông ngầu quá đi mất. Tôi đã không để ý, sớm biết là nó thì tôi đã chụp ảnh lúc đi ngang qua rồi.”
*Bầu trời đầy sao: Trên nóc xe có đèn pha Starlight, đây là một cấu hình Rolls-Royce đặt riêng đầy mê hoặc. Bầu trời đầy sao phía trên nóc xe khiến mỗi chuyến đi trở thành một trải nghiệm kỳ diệu.
“Nhưng tại sao chiếc xe này lại tới đây nhỉ?”
“Đúng là quá quái lạ...”
Chiếc xe Rolls-Royce khởi động lần nữa, sau đó lưu loát rời khỏi con phố vừa cổ kính vừa yên tĩnh này.
Hạ Diên Điệp đè nén cảm xúc. Lúc cô ngẩng đầu lên, Du Liệt đã dừng lại trước mặt cô rồi.
Đôi mắt đen như mực kia đang cúi xuống nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Du Liệt khẽ thở dài: “Cậu định phớt lờ tôi đến bao giờ? Ít nhất cũng cho tôi biết thời hạn thi hành án chứ?”
“Tôi đâu có tức giận.” Hạ Diên Điệp nhìn anh.
Một vài giây sau, có lẽ là do ánh mắt của Du Liệt luôn có thể dễ dàng vượt qua ranh giới của cô nên hồ ly nhỏ cảm thấy hơi chột dạ, bèn quay mặt đi: “Cho dù tôi có giận thì hầu hết đều không phải giận cậu đâu.”
Du Liệt không tin: “Vậy cậu giận ai?”
“Tôi.”
“?”
Hạ Diên Điệp đã nhận được điện thoại của Đới Linh rồi, cũng đã biết số phòng của phòng tiếp khách. Cô do dự một chút, sau đó bước vào tòa nhà cũ kĩ, thấp bé và trông có vẻ giới hạn độ tuổi này.
“Lúc đầu tôi nghĩ rằng, có lẽ nguyên nhân cậu chưa từng nói chuyện này với tôi là vì cậu cho rằng việc đưa ra quyết định thay tôi là điều hiển nhiên.”
Hạ Diên Điệp vừa đi lên lầu vừa nói chuyện, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Sức lực không mạnh và cũng chẳng kéo cô về phía sau, nó chỉ khiến cơ thể cô dừng lại mà thôi.
Hạ Diên Điệp xoay người lại.
Du Liệt đứng trên cầu thang thấp hơn cô hai bậc. Hiếm khi anh nhìn cô với biểu cảm lạnh lùng và sắc bén như vậy, như thể anh đang đè nén cơn giận của mình.
Nhưng khi Du Liệt nhìn vào mắt cô, chỉ trong vòng vài giây, cảm xúc nơi đáy mắt đen kịt của anh lại lập tức sụp đổ.
Hàng mi vừa dài vừa dày chậm rãi khép lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Hạ Diên Điệp.”
“Cậu không có lương tâm sao?”
Cảm giác này vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Nhưng khi Hạ Diên Điệp nhìn vào Du Liệt, dường như cô có thể cảm nhận được nỗi buồn đang dần chìm sâu của anh chỉ trong một giây.
Hạ Diên Điệp cũng có phần buồn bực.
“Cậu không thể vừa giấu giếm tôi, chuyện gì cũng không chịu nói, lại vừa đòi hỏi tôi không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào được.” Cô gái chần chừ một lúc, sau đó gập tay để nắm lấy cổ tay áo của anh: “Nhưng sau này nghĩ lại, tôi thấy cậu không phải vậy.”
Du Liệt đột nhiên ngước mắt lên.
Anh còn chưa kịp thấy rõ sắc mặt cô gái thì Hạ Diên Điệp đã xoay người lại, sau đó kéo tay áo của anh bước lên tầng hai: “Tôi nói rồi, tôi đang tức chính mình thôi. Lúc nãy, sau khi ngẫm lại những chuyện đó thì tôi đã nghĩ rằng, cậu là con trai của chú Du, mà tôi lại được nhận tài trợ từ nhà họ Du, thế thì tôi dựa vào cái gì mà lại đòi hỏi cậu một cách quá khắt khe như vậy chứ? Vì sao... Tôi lại đặt ra yêu cầu cho cậu cao hơn những người khác về những cảm xúc phản hồi cho tôi nhỉ?”
“Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?”
Cô gái khựng lại: “Sơ sơ thôi.”
Ánh mắt Du Liệt khẽ dao động, thậm chí hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Thế kết luận là gì?”
“...”
Còn lâu hồ ly nhỏ mới mắc mưu của anh.
Vì thế, khi quay người đi về phía đầu cầu thang tầng hai, Hạ Diên Điệp lặng lẽ nhìn Du Liệt: “Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hồ ly nhỏ khẽ híp mắt lại: “Trước lúc đó, cậu đừng hòng quấy rầy việc học của tôi.”
“…”
Dường như trái tim bỗng nhiên bị bóp chặt, sau đó đột ngột thả ra rồi rơi xuống đáy.
Đôi mắt của Du Liệt cũng trở nên tối đen và sâu thẳm hơn.
Nhưng hồ ly nhỏ đang đi phía trước lại vô cùng lạnh nhạt và nhẫn tâm. Cô cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đã buông cổ tay áo của anh, xác định phương hướng xong rồi đi thẳng về bên trái ngay tức khắc.
Du Liệt dừng lại tại chỗ vài giây, sau đó thở dài.
Còn chưa đầy nửa năm nữa thôi.
Nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua thôi.
Hôm qua thầy Miêu đã nhắc về việc còn bao nhiêu ngày nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Tiểu Điệp!”
Ở hành lang phía trước, một giọng nữ xa lạ xen lẫn mừng rỡ đột nhiên vang lên từ cánh cửa nơi Hạ Diên Điệp đang đứng.
Cô cũng nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu hết sức thân thiết: “Chị Linh, đã làm phiền chị đưa bà nội em đến đây rồi. Trên đường đi có vấn đề gì không ạ?”
Ở đầu cầu thang, Du Liệt đang định bước tới thì đột nhiên dừng lại.
Bà nội?
Giây tiếp theo, anh lập tức cúi đầu xuống để nhìn vào đôi tay đang thò ra khỏi túi áo khoác ngoài của mình.
Trắng lạnh, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lại còn sạch sẽ.
Sạch đến mức không thể tìm thấy thứ gì khác ngoại trừ một hòn đá.
Trong khoảnh khắc Du Liệt giật mình một cách hiếm hoi, anh bỗng quay người lại, bước chân vội vã khiến cầu thang rung chuyển. Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã biến mất khỏi đầu cầu thang tầng một.
Động tác ngược hướng này khiến Hạ Diên Điệp quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên.
Lối vào không còn trông thấy bóng anh nữa.
… Giận rồi sao?
“Làm sao có thể có vấn đề gì được chứ? Em yên tâm đi, không sao cả.” Đới Linh tiếp đón cô từ ngoài cửa: “Nào, em mau vào đi. Bà Hạ đang ở trong phòng đấy. Mặc dù ngoài miệng nói là không muốn làm phiền em nhưng chị cảm thấy bà ấy đã mong ngóng được gặp em lâu lắm rồi.”
“Vâng.”
Hạ Diên Điệp không nhìn hướng đó nữa mà bước vào trong.
-
Du Liệt đến muộn hơn Hạ Diên Điệp mười phút.
Khi cánh cửa lại bị gõ, bà Hạ vẫn còn đang nắm tay Hạ Diên Điệp như thể không nỡ buông ra. Bà kéo tay cô rồi nói liên miên về những chuyện nhỏ nhặt trong mấy tháng nay.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên thì luật sư Diêu – người đang đứng cạnh cửa và chuẩn bị rời đi - đã sửng sốt trong giây lát.
“Có phải hai người vẫn còn khách không?”
“Chắc là không đâu. Ngoài Tiểu Điệp thì tôi chưa từng đề cập đến chuyện này với bất kỳ ai cả.” Đới Linh đứng dậy rồi đi về phía cửa: “Có phải là người của nhà khách không?”
“Để tôi mở cho.” Luật sư Diêu nói xong thì thuận tay mở cửa ra.
Ngoài cửa.
Có một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đang đứng trên hành lang dài với cơ sở vật chất lạc hậu.
Sau khi lên lớp 12, Du Liệt đã cắt tóc ngắn, không còn tóc mái che trán nên sự ưu việt của các đường nét trên khuôn mặt anh càng hiện rõ hơn. Từng đường nét đều sắc sảo và tuấn tú, xương lông mày cùng với sống mũi cực kỳ đậm nét và rắn rỏi. Trên người anh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen thẳng thớm, hai hàng cúc áo màu vàng kiểu cổ được gài chặt một cách tỉ mỉ, cũng chẳng giấu được khí chất nổi bật và lạnh lùng.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì anh không hề phù hợp với bức tường với sàn nhà cũ rích ở phía sau, trông như sự tách biệt giữa hai thế giới.
Hơn nữa, khí chất lạnh nhạt, xa lánh và bất cần đời bẩm sinh của một cậu ấm đã khiến luật sư Diêu gần như choáng váng, sau đó mới thận trọng hỏi: “Cậu là...?”
Du Liệt liếc nhìn về phía người mở cửa.
Âu phục cùng giày da, thậm chí còn đeo cả cà vạt, tập tài liệu mà anh ấy đang cầm bằng tay trái lộ ra một góc tem niêm phong của hãng chuyển phát EMS, còn tay phải thì cầm một cuốn sổ đã cất vào một nửa, nét chữ chưa khô mực được ghi chép chi chít theo chiều nghiêng. Dường như phần cổ tay áo đang vịn vào cửa đã quẹt phải một chút mực đỏ và chưa được rửa sạch hoàn toàn, còn sót lại những vết tích nhàn nhạt.
Một luật sư, ắt hẳn còn là một luật sư hỗ trợ pháp lý.
Du Liệt thơ ơ đưa ra kết luận, sau đó lập tức nhìn vào bên trong: “Hạ Diên Điệp có ở đây không?”
“Tiểu Diệp, có người tìm em kìa.” Đới Linh khá ngạc nhiên trước vóc dáng lẫn ngoại hình quá đỗi nổi bật của chàng trai ngoài cửa. Cô ấy sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần.
Đới Linh nở nụ cười hơi mất tự nhiên: “Sao lại mang theo túi to túi nhỏ thế kia? Cậu vào phòng trước đi đã.”
Trong phòng, cách hai người cùng với một nửa cánh cửa, Hạ Diên Điệp chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong nghiêng nghiêng sắc nét của chiếc áo khoác màu đen đang rủ xuống bên người Du Liệt.
Cô ngập ngừng: “Bà nội ơi, bạn... Bạn cùng lớp của cháu đến đấy ạ.”
“Bạn cùng lớp?” Bà Hạ bất ngờ hỏi lại.
Mà giờ phút này, dường như luật sư Diêu đã nhận ra điều gì đó nên ánh nhìn cũng trở nên chăm chú và khá kích động. Du Liệt xách theo đồ đạc trong tay, bước vào cửa rồi đặt chúng dựa vào tường.
Phòng tiếp khách không quá lớn. Sau khi đứng thẳng lên, Du Liệt có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha cách đó vài mét.
Hạ Diên Điệp đang từ đó bước sang đây.
Nhìn giỏ trái cây với hộp quà đang xếp bên cạnh đôi chân dài của Du Liệt, Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi đau đầu. Khi đến gần anh, cô bèn hỏi khẽ: “Vừa rồi cậu đi xuống để mua những thứ này hả?”
“Ừm.”
Du Liệt mím đôi môi mỏng, song lại trông có phần hồi hộp, khó mà nhận ra được.
Hạ Diên Điệp có thể thấy rõ yết hầu của Du Liệt - phần đang lộ ra một nửa dưới lớp áo khoác - đang khẽ trượt xuống. Một vài giây sau, anh mới hỏi cô bằng giọng trầm thấp: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
“?”
Hạ Diên Điệp nhìn anh một cách khó hiểu: “Thế cậu muốn xưng hô ra sao?”
“Nếu tôi gọi thẳng là bà nội thì có phải tôi sẽ có vẻ tự nhiên quá trong lần gặp mặt đầu tiên không?” Du Liệt hiếm khi cảm thấy không chắc chắn hay thiếu tự tin về điều gì đó.
Khóe môi của Hạ Diên Điệp suýt chút nữa đã cong lên nhưng cô nhanh chóng mím lại: “Vậy thì...”
Cô gái lại càng hạ giọng thấp hơn nữa.
Du Liệt vô thức nghiêng người về phía trước, tiến lại gần cô hơn.
Hơi thở nhẹ nhàng của hồ ly nhỏ lập tức phả vào xương quai xanh bên dưới chiếc áo khoác màu đen của anh: “Nếu cậu đã gọi tôi là cô út thì cậu cũng có thể gọi bà nội tôi là bà cố cũng được.”
Du Liệt: “.”
“?”
Du Liệt cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn hồ ly nhỏ bằng ánh mắt dồn nén, mang ý nghĩa: “Cậu chắc chắn là cậu muốn trêu chọc tôi ngay lúc này luôn sao?”
Hạ Diên Điệp ngừng cười rồi xoay người lại: “Bà nội, cậu ấy là bạn của cháu đấy, bà còn nhớ không ạ? Cháu đã từng nhắc về cậu ấy với bà mấy lần rồi.”
Du Liệt vừa mới nhếch khóe môi để tự giới thiệu, song sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia, mạch suy nghĩ của anh đột nhiên biến mất và không thể tìm lại trong vòng vài giây được.
Anh ngẩn ngơ rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt từ phía sau.
Lời này là do Hạ Diên Điệp buột miệng nói ra, mãi đến khi nói xong, cô mới nhận ra, sau đó im lặng với vẻ bối rối.
Cũng may là bà nội đã cười rộ lên, vịn vào ghế sô pha rồi đứng dậy: “Bà nhớ, bà nhớ chứ! Cháu nói trong lớp có hai người bạn rất quan tâm tới cháu, thằng bé chính là một người trong số đó đúng không?”
“Vâng, đúng là cậu ấy ạ.” Hạ Diên Điệp kéo tay áo Du Liệt - người chẳng biết vì sao lại đứng sau lưng cô và bỗng nhiên không có phản ứng nào cả.
Du Liệt lấy lại tinh thần: “Chào bà, cháu là Du…”
Bộp.
Trong một giây sau đó, bàn tay của cô gái nhỏ vốn đang kéo ống tay áo của Du Liệt đột nhiên che miệng anh lại.
Ba người còn lại trong phòng đều cực kỳ ngạc nhiên. Chỉ có điều, Đới Linh với bà Hạ thì đang ngạc nhiên trước hành động của Hạ Diên Điệp, còn luật sư Diêu thì lại vui mừng và bất ngờ.
Du Liệt im lặng, để mặc cô che miệng mình. Anh chỉ cụp mắt rồi nhướng mày nhìn hồ ly nhỏ.
“!”
Hạ Diên Điệp cuống quýt rút tay lại.
Trước khi quay người lại, cô còn lén liếc nhìn anh để cảnh báo.
Nhưng lúc này, luật sư Diêu đã cầm danh thiếp bước tới: “Cậu là Du Liệt đúng chứ?” Luật sư Diêu đưa danh thiếp cho anh: “Xin chào, tôi là luật sư đại diện cho ông Hạ Vĩnh Tài.”
Du Liệt khựng lại một thoáng, sau đó vẫn giơ cổ tay lên để nhận lấy tấm danh thiếp.
Anh bèn gật đầu chiếu lệ với đối phương.
“Du Liệt?” Môi của bà Hạ run cầm cập, bất lực nhìn về phía Hạ Diên Điệp: “Sâu nhỏ à. Thằng bé… Thằng bé chính là người của nhà họ Du kia à...”
Có muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa nên Hạ Diên Điệp đành phải gật đầu.
Bà Hạ kinh ngạc nhìn vào Du Liệt, đôi mắt già nua nhanh chóng đỏ lên. Bà lảo đảo bước tới trước mặt Du Liệt: “Xin lỗi... Là nhà của chúng ta có lỗi với cháu. Bà phải thay mặt thằng con của mình nhận lỗi với cháu…”
Vừa nói, bà cụ vừa đi tới trước mặt Du Liệt rồi khuỵu một đầu gối, chuẩn bị quỳ xuống.
“Bà nội!”
Hạ Diên Điệp hoảng hốt kêu lên, lật đật bước tới đỡ bà.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một bàn tay trắng lạnh và khỏe khoắn đã đỡ bà cụ đứng lên. Những đường gân trên mu bàn tay của chàng trai hơi gồ lên, lộ ra sức mạnh song lại kiềm chế.
Du Liệt cúi nửa người xuống, hàng mi dài buông rủ che đi cảm xúc nơi đáy mắt anh: “Đây không phải là lỗi của bà.”
Bà cụ khóc không thành tiếng: “Chính là lỗi của bà. Tất cả đều do bà đã không dạy dỗ nó cho tốt… Bà cầu xin cháu. Nhà bà nhất định sẽ trả lại số tiền còn thiếu cho cháu. Cháu có thể… Có thể bỏ qua cho nó lần này được không? Chỉ một lần này thôi...”
Đới Linh cũng lại đây dìu bà cụ đang khóc lóc đến độ run rẩy: “Bà Hạ, bà đừng làm vậy.”
“Tiểu Linh, Tiểu Linh, vật mà luật sư đã nhắc tới được gọi là gì thế?” Bà Hạ run run túm lấy cổ tay áo khoác của Du Liệt như đang bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Là văn bản lượng thứ.”
Đới Linh nhìn Du Liệt một cách khó xử.
Dường như anh không hề bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt. Sau khi nói xong câu nói kia, Du Liệt chỉ cúi người đứng yên ở đó, từ đầu đến cuối đều không nói một lời. Rõ ràng anh chỉ là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi nhưng vẻ mặt vô cảm của anh lại khiến Đới Linh cảm nhận được sự thờ ơ, làm người khác cảm thấy áp bách và ngột ngạt.
Tựa như một cơn thủy triều khổng lồ đang ẩn giấu dưới mặt biển đóng băng, có thể lật tung toàn bộ vùng biển.
Chẳng ai biết rằng: Liệu mặt băng có bị nứt ra hay không, khi nào thì rạn nứt.
“Đúng rồi, đúng rồi, là văn bản lượng thứ...” Bà cụ nắm chặt cổ tay áo khoác màu đen của anh, nhào nặn đến khi nó nhăn nhúm. Những nếp nhăn trên da bà cụ như chứa đầy đắng cay lẫn nước mắt suốt cả đời bà: “Cầu xin cháu. Xin cháu đấy, chỉ cần cháu đồng ý thì sau này bà, bà sẽ…”
“Bà nội!”
Cô gái đang cúi đầu cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa.
Nước mắt suýt rơi xuống theo lời nói nhưng cuối cùng cô vẫn cắn chặt môi, dựa vào cảm giác đau đớn để kìm lại.
Hạ Diên Điệp cúi đầu, kéo tay áo Du Liệt khỏi tay bà Hạ một cách kiên quyết và cố chấp. Cô cầm lấy bàn tay vừa già cỗi vừa tàn tạ của bà cụ, sau đó dìu bà đến một bên phòng bên cạnh: “… Cháu có chuyện muốn nói với bà.”
Du Liệt hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng lên, khóe mắt nhẹ nhàng co giật. Như thể anh đang mạnh mẽ kìm nén một cảm xúc nào đó sắp bùng nổ dữ dội, khóe mắt Du Liệt cụp xuống thật thấp, trông sắc mỏng đến mức có thể cắt rời người khác.
Đới Linh đang định mở lời thì…
“Chị Linh, có lẽ em phải nhờ chị giúp em đưa anh luật sư với Du Liệt xuống lầu rồi ạ.”
“… Được.”
Đới Linh gật đầu với tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng trong căn phòng chỉ còn lại hai bà cháu, tiếng khóc kéo dài rất lâu.
Cánh cửa hơi mỏng đóng lại sau lưng anh.
Nhà khách cách âm không được tốt cho lắm nên mặc dù đã đi ra xa mấy mét, Du Liệt vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của bà cụ, xen lẫn với giọng điệu nghẹn ngào đang nhẫn nhịn để khuyên nhủ của cô gái ở căn phòng phía sau.
Du Liệt cảm nhận được lồng ngực mình đã dồn nén đến mức sắp nổ tung rồi.
Nhưng anh biết bà là người duy nhất được xem là người thân của Hạ Diên Điệp, hơn nữa đó còn là bà nội mà cô đã nương tựa. Anh không thể nói một lời chỉ trích hay tổn thương nào cả.
Anh cũng không cho phép bất cứ ai làm tổn hại hồ ly dù chỉ là một chút. Nhưng hóa ra cô lại chịu nhiều thương tổn nhất trong chính căn nhà của mình.
Những chiếc cúc áo màu vàng kiểu cổ bị xương ngón tay sắc sảo của chàng trai cởi ra một cách thô bạo. Chiếc áo khoác nhuốm gió lạnh thấu xương của mùa đông. Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo như băng lướt ngang qua hai người bên cạnh.
“Tôi xuống lầu trước.”
“...”
Bên ngoài gió rét mướt hơn nhưng ít ra nó sẽ chẳng khó chịu và ngột ngạt như trong nhà.
Du Liệt tựa vào một cây cột điện trên con phố cổ này. Anh mặc kệ những người phụ nữ xa lạ trong các hàng quán bên đường đang cười đùa, tụ tập rồi đánh giá anh. Mảnh đá cuội màu đen xoay tròn cực nhanh giữa những đốt ngón tay trắng bóc đang đỏ ửng vì lạnh lẽo.
Điện thoại trong túi áo khoác liên tục rung lên nhưng dường như Du Liệt không hề phát hiện ra. Đôi mắt đen tuyền như mực chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để nhìn thoáng qua một ô cửa sổ nào đó ở tầng hai.
Lúc này, đường nét quai hàm của anh đang vẽ nên một đường cong vừa rõ ràng vừa sắc nét, trông như một triền núi màu xanh đen nhàn nhạt nối liền, mang lại cảm giác đẹp đẽ nhất trên bầu trời lúc bình minh.
Anh khiến những người lướt ngang qua, dù chỉ liếc nhìn một thoáng cũng khó lòng mà dời đi.
Diêu Phong ra khỏi nhà khách, chuẩn bị rời đi thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi dừng lại vài giây, Diêu Phong bèn đi thẳng tới đó.
Chàng trai dựa vào cột điện đang cụp mắt xuống, tầm nhìn nơi khóe mắt anh lướt qua Diêu Phong một cách lạnh lùng như cơn gió lạnh giá mùa đông, không hề do dự hay dừng lại.
Diêu Phong không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Không hổ danh là thái tử gia của tập đoàn Du Thị, anh không hề che giấu sự yêu thích và chán ghét của mình. Nhất là khi rời xa cô gái nhỏ kia, anh lại càng trở nên xa cách, dáng vẻ trông vừa lạnh nhạt vừa chán chường, coi thường sự đời.
Diêu Phong điều chỉnh giọng nói của mình, đang định mở miệng thì…
“Tôi sẽ bảo người gửi văn bản lượng thứ cho anh.”
Diêu Phong sững sờ, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ấy: “Cậu Liệt đồng ý một cách thẳng thắn như vậy sao?” Diêu Phong dừng lại một chốc rồi mỉm cười: “Cũng đúng. Dù sao thì bà cụ ấy cũng thật sự đáng thương. Chẳng biết bà ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ rồi, song lại chỉ có một đứa con trai như vậy thôi. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng có khó mà đang tâm.”
Du Liệt lạnh lùng cười nhạt: “Tôi không phải là người lương thiện đến vậy đâu.”
“Ồ? Vậy sao cậu lại đồng ý một cách dễ dàng như thế?”
“...”
Du Liệt im lặng ngước lên để nhìn cửa sổ tầng hai lần nữa.
Vài giây sau, khóe môi anh khẽ nhếch lên nhưng đó cũng không được xem là một nụ cười mà mang sắc thái chế giễu và chống đối hơn. Sau đó, bởi ảnh hưởng một chút cảm xúc này nên Du Liệt lại nhìn khuôn mặt của luật sư với ánh mắt rét thấu xương.
“Nếu tiếp tục kéo dài thì sẽ giày vò ai đây?”
Nụ cười của Diêu Phong dừng lại, sau đó dần dần nhạt đi: “Bà cụ ấy cũng có nỗi khổ của mình, cũng chẳng phải bà ấy không yêu thương cháu gái mà chỉ là có một vài quan niệm ăn sâu bén rễ. Có lẽ bà Hạ thậm chí còn không được đi học nữa. Thế nên bà ấy làm sao hiểu được nhiều đạo lý như vậy chứ.”
“Cho nên tôi không trách bà ấy. Chỉ có điều, người khiến tôi đau lòng không phải bà ấy thôi.”
Du Liệt đứng thẳng người trước cột điện, dường như lười nói tiếp nên anh bèn cúi đầu lấy điện thoại di động ra, sau đó lướt xem cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Anh nhấn vào rồi gọi lại.
Trước khi rời đi, Du Liệt chỉ để lại hai câu.
“Luật sư Diêu, sự đau khổ sẽ bị di truyền.”
“Nên tôi sẽ không bao giờ là người ký tên vào văn bản lượng thứ đâu.”
-
Thời điểm bản tuyên án chính thức được đưa ra cũng là lúc năm mới đang đến gần.
Với việc cung cấp một văn bản lượng thứ, cuối cùng Hạ Vĩnh Tài đã bị kết án hai năm tù.
Trừ đi khoảng thời gian tạm giam sau khi bị bắt cho đến khi lập hồ sơ vụ án và mở phiên tòa xét xử, đại khái ông ta có thể sẽ được trả tự do muộn nhất là vào giữa năm sau.
Hạ Diên Điệp tính toán thời gian, lúc đó cô đã học học kỳ sau của năm đầu ở trường đại học rồi. Cô cần phải rời khỏi thành phố Khôn rồi đi học đại học ở một thành phố mà Hạ Vĩnh Tài không hay biết. Cuối cùng, Hạ Diên Điệp cũng đã có thể hoàn toàn thoát khỏi gã cặn bã gây ra bóng ma trong lòng cô rồi.
Sau khi cơn ác mộng qua đi, cô sẽ có một tương lai mới toanh và tươi đẹp.
Hạ Diên Điệp cực kỳ mong chờ.
Tuy nhiên, vì bản án được đưa ra hơi trễ nên bà Hạ lại muốn đến thăm con trai mình một lần nữa sau khi ông ta bị bỏ tù. Ngày trở về của hai người được hoãn lại đến tận đêm giao thừa.
Sau đó, Hạ Diên Điệp bỗng phát hiện ra một chuyện bất tiện.
Xuân vận* đang đến gần nên cô không thể mua vé được.
*Xuân vận: Đợt “di cư” lớn nhất mỗi năm và cũng là đặc trưng của Trung Quốc, khi người dân đổ về quê ăn Tết.
“Không sao đâu bà nội.” Hạ Diên Điệp an ủi bà cụ trong phòng khách: “Tiền học bổng mà cháu xin được trong học kỳ này cùng với học bổng dành cho top 5 trong kỳ thi cuối kỳ, cháu vẫn chưa tiêu đâu ạ. Cho dù ăn Tết ở đây cũng không có vấn đề gì đâu bà.”
Bà cụ thấy tiếc đến mức nhíu mày thật chặt: “Số tiền đó được giữ lại để sau này cháu đi học mà, sao có thể lãng phí như vậy được chứ?”
“Sao lại xem là lãng phí được ạ!” Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười, vừa ngồi trên ghế sofa ôm lấy cánh tay bà nội vừa tựa vào vai bà, cười cười: “Không phải cháu đã nói rồi sao? Sau này cháu nhất định sẽ đưa bà đến thành phố lớn để sống mà, vài năm nữa chúng ta không cần quay về đâu ạ.”
“Ôi trời, nói bừa quá đi! Cháu dẫn theo một bà lão như bà làm gì? Sau này nếu cháu tìm người yêu cũng sẽ khó khăn! Cháu đừng nhắc lại nữa...”
Bà Hạ nói xong thì sửng sốt: “Cháu nhìn trí nhớ của bà mà xem. Hôm qua, trước khi Tiểu Linh về nhà đón năm mới, con bé đã ra ngoài cùng bà một chuyến, bà còn mua đồ ăn ngon cho cháu nữa đấy.”
“Ơ?”
Hạ Diên Điệp ngẩn người vì ngạc nhiên.
Bà Hạ ngồi bên cạnh đang vui vẻ như một đứa trẻ. Bà rút tay ra rồi lục lọi trong chiếc túi vải cũ sờn mà bà mang theo ở trên bàn.
Chẳng mấy chốc, bà cụ đã bước tới đây, đồng thời cầm chúng trong tay như báu vật.
Thấy bà cụ mặt mày hớn hở như đang dâng hiến bảo bối, Hạ Diên Điệp không kìm được nên đã bật cười: “Bà không có nhiều tiền mà, rốt cuộc bà đã mua gì thế ạ?”
“Đây này!” Bà cụ mở bàn tay ra, lộ ra thứ trong lòng bàn tay mình.
Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn sang.
Đó là một nắm cơm hình tam giác.
Đó là một nắm cơm to bằng một bàn tay, được bọc trong vỏ rong biển, nằm trong một góc nào đó của mọi cửa hàng tiện lợi ở các thành phố lớn. Giờ phút này, một món ăn tiện lợi dùng để lót dạ của những người công nhân bận rộn trong thành phố đang nằm trong lòng bàn tay nhăn nheo và khô gầy của bà cụ. Bà Hạ đang nhìn cô với vẻ đầy thận trọng và mong đợi.
“Mấy ngày trước, Tiểu Linh với bà đã ngồi trong căn phòng này xem tivi. Bà đã thấy người trong tivi ăn món này đấy, ở chỗ chúng ta làm gì có đâu? Bà đã hỏi nhân viên bán hàng rồi, đúng là loại này. Cháu đừng nghĩ nó nhỏ quá nhé, quý lắm đấy! Chắc chắn nó ngon lắm. Sâu nhỏ à, cháu mau nếm thử đi...”
Rõ ràng Hạ Diên Điệp cảm thấy bà cụ buồn cười và đang muốn cười. Nhưng chẳng hiểu sao mũi cô lại hơi cay cay.
Cô biết bà nội nhất định chỉ mua một cái thôi.
Có lẽ bà đã xem nó như báu vật, cẩn thận bao bọc suốt dọc đường rồi mang nó về đây, vậy nên ngay cả vỏ rong biển cũng không bị rách chút nào.
“Á, cháu đã muốn ăn món này nhiều lần lắm rồi nhưng vẫn chưa mua bao giờ.” Hạ Diên Điệp hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhận lấy, sau đó ngẩng đầu rồi kéo bà lại gần mình: “Chúng ta mỗi người ăn một nửa bà nhé.”
“Nó có chút xíu thôi mà, chia cái gì mà chia. Cháu ăn một mình đi.”
“Không đâu bà nội. Chắc là bà không biết rằng, bọn cháu không được ăn quá nhiều trước khi học. Nếu ăn quá nhiều thì đầu óc sẽ mất đi sự minh mẫn, hiệu quả học tập cũng sẽ giảm sút đấy ạ.”
“Hả? Còn có chuyện như vậy nữa sao?”
“Vâng. Vậy nên nửa này là của bà, nửa này là của cháu nhé...”
Trong ánh hoàng hôn bên cửa sổ, hai bà cháu chia nhau một nắm cơm nho nhỏ kia.
Hạ Diên Điệp dựa vào cánh tay của bà nội, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên tay bà, hết lần này đến lần khác, không hề ngại phiền phức, như thể làm vậy có thể biến bà lão bên cạnh cô thành một người trẻ tuổi.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng với giọng thầm thì.
“Bà nội ơi, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé. Đợi đến sau này, lúc sâu nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền thì cháu sẽ đưa bà đi thật nhiều nơi, ăn những món thật ngon. Chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới luôn, bà nói xem có tuyệt vời không ạ?”
“Tuyệt, cái gì cũng tuyệt hết.”
Bà cụ cười đến độ híp mắt lại: “Sau này bà nội còn muốn nhìn thấy sâu nhỏ kết hôn nữa. Khi sâu nhỏ nhà chúng ta mặc váy cưới, nhất định cháu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Đương nhiên bà nội phải sống thật lâu rồi, vậy bà mới có thể nhắm mắt được.”.
“...”
Trăng lên rồi lại tàn.
Sau ngày Trùng Minh là ngày 29 Tết, đó là một ngày trước giao thừa.
Hạ Diên Điệp thức dậy rất sớm. Cô đi đến ghế sofa rồi bật đèn bàn để ôn bài. Căn phòng ở nhà khách có giá rẻ, hệ thống máy sưởi cũng được mở ở mức thấp nên trong phòng lạnh đến mức cô phải đắp hai chiếc khăn lông lên người.
Cũng may là sau khi tập trung tinh thần, cô sẽ ít quan tâm tới vấn đề nhiệt độ hơn.
Khi Hạ Diên Diệp lật sách, bầu trời bên ngoài cũng trở nên sáng sủa hơn từ trang này sang trang khác. Cô chẳng biết bây giờ đang là mấy giờ, ngoài phòng bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Hạ Diên Điệp đang hết sức chăm chú nên đã ngẩn người một lát, sau đó mới tỉnh táo lại.
Cô dời chiếc khăn đi rồi đặt nó sang một bên, sau đó đứng dậy đi ra cửa. Cửa có ổ khóa bên trong nhưng cô vẫn mở ra với vẻ cực kỳ thận trọng, mãi đến khi nhìn thấy Du Liệt với đôi vai phủ đầy tuyết lạnh trong hành lang thông qua ánh sáng giữa khe hở.
Hạ Diên Điệp giật mình: “Sao cậu lại tới đây?”
“Mở cửa đi, hồ ly.” Du Liệt nói bằng giọng khàn khàn, nghe không rõ cảm xúc.
Hạ Diên Điệp do dự một thoáng, sau đó cởi bỏ móc khóa. Cửa bị Du Liệt đẩy ra. Anh đi vào phòng, toàn thân rét cóng như tuyết.
Sự chênh lệch nhiệt độ bất ngờ ập tới.
Cậu cả nhịn không được nên đã hắt hơi nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi: “Cậu được lắm. Ở thành phố Khôn đón Tết nhưng lại không nói cho tôi biết.”
“Đó chỉ là quyết định nhất thời thôi, tôi không thể mua vé được.” Nhắc tới chuyện này, Hạ Diên Điệp vẫn cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Nhưng còn cậu thì sao? Chú Triệu nói rằng cậu đã trở về nhà ông ngoại ở thành phố Bắc để chuẩn bị ăn Tết rồi mà. Chú ấy còn bảo rằng, mãi đến sau ngày mười lăm của tháng Giêng âm lịch, cậu mới có thể quay lại thành phố Khôn mà?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt đen láy của Du Liệt đầy đè nén. Anh nhấc đốt ngón tay đỏ ửng vì lạnh để gõ nhẹ vào trán cô gái: “Nếu không phải do cậu giấu giếm, không chịu thông báo thì tôi có cần phải bay về một chuyến trước đêm giao thừa không? Cậu có biết lúc này, nếu muốn lấy vé gấp thì tôi phải chơi mạt chược với cái người bảo thủ kia suốt mấy tiếng đồng hồ không hả?”
“?”
Hạ Diên Điệp cáu kỉnh nắm lấy ngón tay của Du Liệt, không cho anh chọc mình nữa.
Du Liệt kinh ngạc, sau đó ánh mắt tối sầm lại rồi nắm ngược tay cô: “Sao tay cậu lạnh thế? Sao trong phòng lại thế này? Thiết bị sưởi ấm bị cắt thành lát cho ông chủ bọn họ ăn mất rồi ạ?”
Hạ Diên Điệp vội vàng rút tay lại: “Tôi vẫn có thể viết được mà.”
“...”
Du Liệt liếc nhìn cô nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần.
Anh lập tức quay người rồi đi về phía ghế sofa chất đầy sách vở của cô. Đôi chân dài vừa dừng lại đã khuỵu gối xuống ngay để thu dọn đồ đạc cho cô.
Hạ Diên Điệp sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, sau đó tức tốc bước tới để lấy lại cặp sách của mình: “Cậu làm gì vậy?”
“Ăn cướp.”
Du Liệt rủ hàng mi dài như đã bị kết sương, lên tiếng một cách lạnh nhạt và thản nhiên: “Cả người lẫn vật, tôi đều muốn hết. Thu dọn đồ đạc đi, đợi lát nữa bà nội thức dậy thì cậu hãy đi cùng tôi.”
“?”
Hạ Diên Điệp đang muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối thì Du Liệt đột nhiên cong môi, đôi mắt đen lay láy nghiêng qua nhìn cô với vẻ nhàn nhạt: “Nếu cậu không đồng ý thì bắt đầu từ học kỳ sau, tôi sẽ gọi cậu bằng cái tên khác ngay trước mặt cả lớp.”
Hạ Diên Điệp cau mày: “Gọi gì cơ?”
Một giây tiếp theo, Du Liệt đã nở nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa ngả ngớn. Anh nghiêng người qua vai cô, trên cổ áo vải lanh màu đen của Du Liệt có một ít tuyết đang tan ra, khiến giọng nói của anh trở nên mê hoặc:
“… Sâu nhỏ?”
Năm 2015, Hạ Diên Điệp lên lớp 12.
Năm đó đã xảy ra một chuyện khiến Hạ Diên Điệp không thể nào quên được.
——
Hạ Vĩnh Tài đã bị bắt và đưa về quy án trước thời điểm giữa năm vì là tình nghi phạm tội tống tiền.
Sau thời gian điều tra kéo dài hai tháng, viện kiểm sát đã chính thức ra văn bản phê chuẩn việc bắt giữ, tòa án đã lập hồ sơ để khởi tố vụ án. Bốn tháng sau, phiên tòa được mở.
Là người thân trực hệ duy nhất của Hạ Vĩnh Tài nên bà Hạ - một người đã ngoài sáu mươi tuổi, cơ thể lại còn ốm yếu bởi bệnh tật liên miên - đã phải lặn lội đường xa, đi đường mệt nhọc đến thành phố Khôn chỉ vì một đứa con trai cặn bã như vậy.
Bây giờ đã là cuối năm rồi.
Mà Hạ Diên Điệp vốn cũng không biết chuyện này.
Mãi đến khi bà nội tới thành phố Khôn, vì lo lắng cho sức khỏe của bà cụ nên chị Đới Linh ở văn phòng xóa đói giảm nghèo của thị trấn đã đặc biệt xin đi cùng bà. Lúc tới thành phố Khôn, sau khi cân nhắc, cô ấy vẫn gọi điện thoại cho tài xế của nhà họ Du là Triệu Nhu Sinh, và đó cũng là lúc Hạ Diên Điệp mới biết về chuyện của Hạ Vĩnh Tài.
Vụ án tống tiền với số tiền là hai trăm nghìn nhân dân tệ.
“Mười… Dưới mười năm sao?”
Tại thành phố Khôn, bên trong một phòng tiếp khách.
Sau khi nghe luật sư hỗ trợ pháp lý mà Đới Linh đã liên hệ giúp nói xong, bà Hạ lập tức hoảng sợ đến mức ngồi bất động trên ghế sô pha.
Thấy sắc mặt của bà cụ không ổn, Đới Linh nhanh chóng khẽ khàng xoa dịu:
“Bà Hạ, bà đừng lo lắng quá. Cháu vừa hỏi thăm luật sư Diêu rồi. Với loại tình huống như chú Vĩnh Tài thì sau khi bị bắt, nếu thành thật khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình một cách chi tiết, đồng thời trả lại gần hết số tiền thì hoàn toàn có thể áp dụng hình phạt khoan hồng hơn, từ ba đến năm năm đều khả thi.”
“Khoan hồng, đúng vậy, bà biết khoan hồng mà. Linh Linh đã nói chuyện này trên đường rồi.” Bà Hạ nắm chặt tay Đới Linh với vẻ hơi hoang mang, lo sợ: “Linh Linh à, có nhất thiết phải là ba đến năm năm không? Với tình trạng sức khỏe này của bà, nếu Vĩnh Tài ngồi tù năm năm thì... Vậy chẳng phải là bà sẽ không thể gặp mặt nó lần cuối sao?”
“Bà Hạ, bà không được nói như vậy đâu!” Đới Linh giả vờ nghiêm mặt: “Tiểu Điệp sắp tới rồi. Nếu bà còn tiếp tục rủa chính mình như vậy thì cháu sẽ báo cho em ấy biết đấy.”
“Sâu nhỏ...”
Nhắc đến cháu gái, mắt bà cụ lại đỏ hoe, khẽ ngập ngừng: “Lẽ ra không nên nói chuyện này cho con bé biết, nó còn đang học lớp 12 mà. Ngộ nhỡ làm con bé lỡ dở thì…”
Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi hai người đang ngồi cạnh nhau, luật sư hỗ trợ pháp lý Diêu dừng lại một chốc, sau đó ngước mắt lên từ tập tài liệu: “Tiểu Điệp mà cô Đới nhắc tới chính là cháu gái của Hạ Vĩnh Tài, tên là Hạ Diên Điệp đúng không?”
“Vâng.” Đới Linh hơi biến sắc: “Việc này có ảnh hưởng gì đến tương lai của em ấy không?”
“À, không có, không có đâu. Cô Đới đừng hiểu lầm. Hai người này cũng không phải là mối quan hệ trực hệ nên sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì cho Hạ Diên Điệp cả.”
Đới Linh - người vẫn luôn xem Hạ Diên Điệp như một nửa em gái ruột của mình - rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.
Luật sư Diêu: “Nhưng theo tôi được biết, hình như bạn cùng lớp của Hạ Diên Điệp lại có quan hệ mật thiết với nạn nhân trong vụ án này thì phải?”
“...”
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Luật sư phản ứng lại: “Xin lỗi, có lẽ là do tôi chưa nói rõ với hai người. Nạn nhân của vụ án này cũng chính là người báo án, đó là Du Liệt, con trai duy nhất của ông Du - người đã tài trợ cho việc học cấp ba của Hạ Diên Điệp.”
Bà Hạ choáng váng đến mức không thể lấy lại tinh thần.
Đới Linh thì cả kinh: “Vậy là ông ta đã tống tiền nhà họ Du khoản tiền hai trăm nghìn nhân dân tệ kia sao?”
“Đúng vậy. Xét theo tư liệu trao đổi tin nhắn mà Du Liệt đã cung cấp cho phía công tố viên thì ông Hạ Vĩnh Tài này…” Luật sư Diêu ngập ngừng: “Đã đe dọa rằng sẽ tiết lộ một số chuyện trong quá khứ của Hạ Diên Điệp và gia đình em ấy, yêu cầu Du Liệt chuyển khoản, tổng cộng ba lần, tổng số tiền là hai trăm nghìn nhân dân tệ.”
“...”
Đới Linh chấn động.
Kể từ khi bắt đầu làm việc tại văn phòng giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn, cô ấy vẫn luôn phụ trách nhà họ Hạ nên cũng biết rất nhiều về hoàn cảnh gia đình họ. Nhưng dù vậy, Đới Linh vẫn không thể nào tin được Hạ Vĩnh Tài lại trơ tráo đến mức làm tổn thương cháu gái mình, lợi dụng Hạ Diên Điệp để uy hiếp người khác, sau đó tìm một người dưng không hề quen biết đòi tiền.
Đúng là… Đúng thật là…
“Là bà có lỗi với sâu nhỏ. Sao bà lại sinh ra một thứ như vậy chứ... Vĩnh Tài tới đây để đòi nợ. Nó… Nó đúng là con quỷ đòi nợ mà!”
Bà Hạ gần như vỡ òa cảm xúc, nước mắt cũng chảy xuống.
Bà cụ đã lớn tuổi, tim mạch và mạch máu não vốn không được tốt, thế thì làm sao chịu được sự biến đổi cảm xúc thất thường được.
Đới Linh không còn nghĩ được chuyện gì khác, bèn khẽ an ủi bà.
Rõ ràng Luật sư Diêu đã quen thấy đủ loại cảm xúc khác nhau của người ủy thác hoặc gia đình của người ủy thác nên vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Đợi đến khi bà Hạ hơi bình tĩnh lại, anh ấy mới tiếp tục chủ đề vừa nói một lần nữa.
“Tình huống cân nhắc mức hình phạt mà cô Đới vừa đề cập tới, về cơ bản thì nó vẫn phù hợp. Tuy nhiên, nếu chiếu theo tình hình thực tế thì trường hợp của chúng ta vẫn còn một con đường nữa có thể tranh thủ được.”
“Con. Con đường nào thế?” Bà Hạ vừa lau nước mắt vừa ngẩng đầu.
“Trong kiểu vụ án hình sự này, nếu người bị hại sẵn sàng đưa ra văn bản lượng thứ thì sẽ giúp ích rất nhiều trong việc phán quyết và cân nhắc giảm mức án.”
Luật sư Diêu khựng lại, vẻ mặt hơi vi diệu.
“Chắc là hai người cũng đã biết sơ sơ rồi. Mặc dù năm nay, người báo án mới vừa thành niên nhưng dựa vào hoàn cảnh lẫn điều kiện gia đình thì lẽ ra cậu ấy sẽ không so đo vấn đề hai trăm nghìn nhân dân tệ này. Lần này cậu ấy báo án, có thể thấy được ý tứ trừng trị và cảnh cáo nghiêm trọng hơn. Nếu chúng ta có thể nhận được một lá thư lượng thứ từ chỗ cậu ấy thì tôi nghĩ mức án cuối cùng có thể giảm xuống dưới ba năm.”
Đới Linh lại giải thích cho bà Hạ một hồi, sau đó bà Hạ mới dần dần hiểu ra.
Có lẽ vì quá bức thiết nên nếp nhăn trên gương mặt bà cụ như càng hằn sâu hơn. Bà dè dặt hỏi han: “Nhưng Vĩnh Tài đã đòi tiền của người ta rồi, liệu cậu bé kia có thể… Có thể bằng lòng không?”
Luật sư Diêu mỉm cười: “Vấn đề này cần có sự trao đổi và thương lượng giữa hai bên. Nếu bà gặp khó khăn thì tôi có thể thay bà liên lạc với...”
“Cốc cốc.”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tiếp khách.
Đới Linh đứng dậy: “Chắc là Tiểu Điệp tới rồi, cháu đi mở cửa nhé.”
——
Hạ Diên Điệp đi cùng xe với Du Liệt.
Chú Triệu tài xế đang lái xe. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, người ngồi bên trái thì nhìn sang trái, còn người bên phải thì lại nhìn sang phải. Trong suốt ba mươi bốn phút lái xe, hầu như hai người họ không hề nói với nhau một câu nào.
Chú Triệu cảm thấy chuyến đi này sẽ rút ngắn nửa tháng tuổi thọ của mình.
Bên ngoài phòng tiếp khách có phần đơn sơ và hẻo lánh, khi chiếc xe Limousine chậm rãi dừng lại, nó đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Chú tài xế mở cửa sau ra trước theo thói quen.
Chẳng đợi cửa tự động mở ra, Du Liệt đã bước xuống xe trước, sau đó thuận tay chống lên cửa xe sắp sửa mở ra bên cạnh ghế lái để đè nó lại.
“Cạch.”
Chú Triệu kinh ngạc đến mức vội vàng hạ cửa xe xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa: “Cậu chủ?”
“Đừng đậu xe ở đây. Chú lái xe ra ngoài đi, lát nữa hẵng quay lại sau.”
Vẻ mặt Du Liệt hơi lạnh lùng và biếng nhác. Trong khi xoay người, anh khẽ nói câu gì đó rồi bước vòng qua đầu xe, tiến về phía Hạ Diên Điệp xuống xe.
Hạ Diên Điệp đang đứng ở ven đường.
Hai chàng trai đi ngang qua còn quay đầu lại phía sau cô với vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ.
“Đúng là một chiếc Rolls-Royce kìa!”
“Vãi chưởng! Đó là bầu trời đầy sao* trong truyền thuyết kìa. Ánh sáng trông ngầu quá đi mất. Tôi đã không để ý, sớm biết là nó thì tôi đã chụp ảnh lúc đi ngang qua rồi.”
*Bầu trời đầy sao: Trên nóc xe có đèn pha Starlight, đây là một cấu hình Rolls-Royce đặt riêng đầy mê hoặc. Bầu trời đầy sao phía trên nóc xe khiến mỗi chuyến đi trở thành một trải nghiệm kỳ diệu.
“Nhưng tại sao chiếc xe này lại tới đây nhỉ?”
“Đúng là quá quái lạ...”
Chiếc xe Rolls-Royce khởi động lần nữa, sau đó lưu loát rời khỏi con phố vừa cổ kính vừa yên tĩnh này.
Hạ Diên Điệp đè nén cảm xúc. Lúc cô ngẩng đầu lên, Du Liệt đã dừng lại trước mặt cô rồi.
Đôi mắt đen như mực kia đang cúi xuống nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Du Liệt khẽ thở dài: “Cậu định phớt lờ tôi đến bao giờ? Ít nhất cũng cho tôi biết thời hạn thi hành án chứ?”
“Tôi đâu có tức giận.” Hạ Diên Điệp nhìn anh.
Một vài giây sau, có lẽ là do ánh mắt của Du Liệt luôn có thể dễ dàng vượt qua ranh giới của cô nên hồ ly nhỏ cảm thấy hơi chột dạ, bèn quay mặt đi: “Cho dù tôi có giận thì hầu hết đều không phải giận cậu đâu.”
Du Liệt không tin: “Vậy cậu giận ai?”
“Tôi.”
“?”
Hạ Diên Điệp đã nhận được điện thoại của Đới Linh rồi, cũng đã biết số phòng của phòng tiếp khách. Cô do dự một chút, sau đó bước vào tòa nhà cũ kĩ, thấp bé và trông có vẻ giới hạn độ tuổi này.
“Lúc đầu tôi nghĩ rằng, có lẽ nguyên nhân cậu chưa từng nói chuyện này với tôi là vì cậu cho rằng việc đưa ra quyết định thay tôi là điều hiển nhiên.”
Hạ Diên Điệp vừa đi lên lầu vừa nói chuyện, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Sức lực không mạnh và cũng chẳng kéo cô về phía sau, nó chỉ khiến cơ thể cô dừng lại mà thôi.
Hạ Diên Điệp xoay người lại.
Du Liệt đứng trên cầu thang thấp hơn cô hai bậc. Hiếm khi anh nhìn cô với biểu cảm lạnh lùng và sắc bén như vậy, như thể anh đang đè nén cơn giận của mình.
Nhưng khi Du Liệt nhìn vào mắt cô, chỉ trong vòng vài giây, cảm xúc nơi đáy mắt đen kịt của anh lại lập tức sụp đổ.
Hàng mi vừa dài vừa dày chậm rãi khép lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Hạ Diên Điệp.”
“Cậu không có lương tâm sao?”
Cảm giác này vừa bất ngờ vừa khó hiểu. Nhưng khi Hạ Diên Điệp nhìn vào Du Liệt, dường như cô có thể cảm nhận được nỗi buồn đang dần chìm sâu của anh chỉ trong một giây.
Hạ Diên Điệp cũng có phần buồn bực.
“Cậu không thể vừa giấu giếm tôi, chuyện gì cũng không chịu nói, lại vừa đòi hỏi tôi không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào được.” Cô gái chần chừ một lúc, sau đó gập tay để nắm lấy cổ tay áo của anh: “Nhưng sau này nghĩ lại, tôi thấy cậu không phải vậy.”
Du Liệt đột nhiên ngước mắt lên.
Anh còn chưa kịp thấy rõ sắc mặt cô gái thì Hạ Diên Điệp đã xoay người lại, sau đó kéo tay áo của anh bước lên tầng hai: “Tôi nói rồi, tôi đang tức chính mình thôi. Lúc nãy, sau khi ngẫm lại những chuyện đó thì tôi đã nghĩ rằng, cậu là con trai của chú Du, mà tôi lại được nhận tài trợ từ nhà họ Du, thế thì tôi dựa vào cái gì mà lại đòi hỏi cậu một cách quá khắt khe như vậy chứ? Vì sao... Tôi lại đặt ra yêu cầu cho cậu cao hơn những người khác về những cảm xúc phản hồi cho tôi nhỉ?”
“Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?”
Cô gái khựng lại: “Sơ sơ thôi.”
Ánh mắt Du Liệt khẽ dao động, thậm chí hô hấp cũng trở nên gấp gáp: “Thế kết luận là gì?”
“...”
Còn lâu hồ ly nhỏ mới mắc mưu của anh.
Vì thế, khi quay người đi về phía đầu cầu thang tầng hai, Hạ Diên Điệp lặng lẽ nhìn Du Liệt: “Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hồ ly nhỏ khẽ híp mắt lại: “Trước lúc đó, cậu đừng hòng quấy rầy việc học của tôi.”
“…”
Dường như trái tim bỗng nhiên bị bóp chặt, sau đó đột ngột thả ra rồi rơi xuống đáy.
Đôi mắt của Du Liệt cũng trở nên tối đen và sâu thẳm hơn.
Nhưng hồ ly nhỏ đang đi phía trước lại vô cùng lạnh nhạt và nhẫn tâm. Cô cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đã buông cổ tay áo của anh, xác định phương hướng xong rồi đi thẳng về bên trái ngay tức khắc.
Du Liệt dừng lại tại chỗ vài giây, sau đó thở dài.
Còn chưa đầy nửa năm nữa thôi.
Nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua thôi.
Hôm qua thầy Miêu đã nhắc về việc còn bao nhiêu ngày nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Tiểu Điệp!”
Ở hành lang phía trước, một giọng nữ xa lạ xen lẫn mừng rỡ đột nhiên vang lên từ cánh cửa nơi Hạ Diên Điệp đang đứng.
Cô cũng nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu hết sức thân thiết: “Chị Linh, đã làm phiền chị đưa bà nội em đến đây rồi. Trên đường đi có vấn đề gì không ạ?”
Ở đầu cầu thang, Du Liệt đang định bước tới thì đột nhiên dừng lại.
Bà nội?
Giây tiếp theo, anh lập tức cúi đầu xuống để nhìn vào đôi tay đang thò ra khỏi túi áo khoác ngoài của mình.
Trắng lạnh, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lại còn sạch sẽ.
Sạch đến mức không thể tìm thấy thứ gì khác ngoại trừ một hòn đá.
Trong khoảnh khắc Du Liệt giật mình một cách hiếm hoi, anh bỗng quay người lại, bước chân vội vã khiến cầu thang rung chuyển. Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã biến mất khỏi đầu cầu thang tầng một.
Động tác ngược hướng này khiến Hạ Diên Điệp quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên.
Lối vào không còn trông thấy bóng anh nữa.
… Giận rồi sao?
“Làm sao có thể có vấn đề gì được chứ? Em yên tâm đi, không sao cả.” Đới Linh tiếp đón cô từ ngoài cửa: “Nào, em mau vào đi. Bà Hạ đang ở trong phòng đấy. Mặc dù ngoài miệng nói là không muốn làm phiền em nhưng chị cảm thấy bà ấy đã mong ngóng được gặp em lâu lắm rồi.”
“Vâng.”
Hạ Diên Điệp không nhìn hướng đó nữa mà bước vào trong.
-
Du Liệt đến muộn hơn Hạ Diên Điệp mười phút.
Khi cánh cửa lại bị gõ, bà Hạ vẫn còn đang nắm tay Hạ Diên Điệp như thể không nỡ buông ra. Bà kéo tay cô rồi nói liên miên về những chuyện nhỏ nhặt trong mấy tháng nay.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên thì luật sư Diêu – người đang đứng cạnh cửa và chuẩn bị rời đi - đã sửng sốt trong giây lát.
“Có phải hai người vẫn còn khách không?”
“Chắc là không đâu. Ngoài Tiểu Điệp thì tôi chưa từng đề cập đến chuyện này với bất kỳ ai cả.” Đới Linh đứng dậy rồi đi về phía cửa: “Có phải là người của nhà khách không?”
“Để tôi mở cho.” Luật sư Diêu nói xong thì thuận tay mở cửa ra.
Ngoài cửa.
Có một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi đang đứng trên hành lang dài với cơ sở vật chất lạc hậu.
Sau khi lên lớp 12, Du Liệt đã cắt tóc ngắn, không còn tóc mái che trán nên sự ưu việt của các đường nét trên khuôn mặt anh càng hiện rõ hơn. Từng đường nét đều sắc sảo và tuấn tú, xương lông mày cùng với sống mũi cực kỳ đậm nét và rắn rỏi. Trên người anh đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen thẳng thớm, hai hàng cúc áo màu vàng kiểu cổ được gài chặt một cách tỉ mỉ, cũng chẳng giấu được khí chất nổi bật và lạnh lùng.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì anh không hề phù hợp với bức tường với sàn nhà cũ rích ở phía sau, trông như sự tách biệt giữa hai thế giới.
Hơn nữa, khí chất lạnh nhạt, xa lánh và bất cần đời bẩm sinh của một cậu ấm đã khiến luật sư Diêu gần như choáng váng, sau đó mới thận trọng hỏi: “Cậu là...?”
Du Liệt liếc nhìn về phía người mở cửa.
Âu phục cùng giày da, thậm chí còn đeo cả cà vạt, tập tài liệu mà anh ấy đang cầm bằng tay trái lộ ra một góc tem niêm phong của hãng chuyển phát EMS, còn tay phải thì cầm một cuốn sổ đã cất vào một nửa, nét chữ chưa khô mực được ghi chép chi chít theo chiều nghiêng. Dường như phần cổ tay áo đang vịn vào cửa đã quẹt phải một chút mực đỏ và chưa được rửa sạch hoàn toàn, còn sót lại những vết tích nhàn nhạt.
Một luật sư, ắt hẳn còn là một luật sư hỗ trợ pháp lý.
Du Liệt thơ ơ đưa ra kết luận, sau đó lập tức nhìn vào bên trong: “Hạ Diên Điệp có ở đây không?”
“Tiểu Diệp, có người tìm em kìa.” Đới Linh khá ngạc nhiên trước vóc dáng lẫn ngoại hình quá đỗi nổi bật của chàng trai ngoài cửa. Cô ấy sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần.
Đới Linh nở nụ cười hơi mất tự nhiên: “Sao lại mang theo túi to túi nhỏ thế kia? Cậu vào phòng trước đi đã.”
Trong phòng, cách hai người cùng với một nửa cánh cửa, Hạ Diên Điệp chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong nghiêng nghiêng sắc nét của chiếc áo khoác màu đen đang rủ xuống bên người Du Liệt.
Cô ngập ngừng: “Bà nội ơi, bạn... Bạn cùng lớp của cháu đến đấy ạ.”
“Bạn cùng lớp?” Bà Hạ bất ngờ hỏi lại.
Mà giờ phút này, dường như luật sư Diêu đã nhận ra điều gì đó nên ánh nhìn cũng trở nên chăm chú và khá kích động. Du Liệt xách theo đồ đạc trong tay, bước vào cửa rồi đặt chúng dựa vào tường.
Phòng tiếp khách không quá lớn. Sau khi đứng thẳng lên, Du Liệt có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha cách đó vài mét.
Hạ Diên Điệp đang từ đó bước sang đây.
Nhìn giỏ trái cây với hộp quà đang xếp bên cạnh đôi chân dài của Du Liệt, Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi đau đầu. Khi đến gần anh, cô bèn hỏi khẽ: “Vừa rồi cậu đi xuống để mua những thứ này hả?”
“Ừm.”
Du Liệt mím đôi môi mỏng, song lại trông có phần hồi hộp, khó mà nhận ra được.
Hạ Diên Điệp có thể thấy rõ yết hầu của Du Liệt - phần đang lộ ra một nửa dưới lớp áo khoác - đang khẽ trượt xuống. Một vài giây sau, anh mới hỏi cô bằng giọng trầm thấp: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
“?”
Hạ Diên Điệp nhìn anh một cách khó hiểu: “Thế cậu muốn xưng hô ra sao?”
“Nếu tôi gọi thẳng là bà nội thì có phải tôi sẽ có vẻ tự nhiên quá trong lần gặp mặt đầu tiên không?” Du Liệt hiếm khi cảm thấy không chắc chắn hay thiếu tự tin về điều gì đó.
Khóe môi của Hạ Diên Điệp suýt chút nữa đã cong lên nhưng cô nhanh chóng mím lại: “Vậy thì...”
Cô gái lại càng hạ giọng thấp hơn nữa.
Du Liệt vô thức nghiêng người về phía trước, tiến lại gần cô hơn.
Hơi thở nhẹ nhàng của hồ ly nhỏ lập tức phả vào xương quai xanh bên dưới chiếc áo khoác màu đen của anh: “Nếu cậu đã gọi tôi là cô út thì cậu cũng có thể gọi bà nội tôi là bà cố cũng được.”
Du Liệt: “.”
“?”
Du Liệt cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn hồ ly nhỏ bằng ánh mắt dồn nén, mang ý nghĩa: “Cậu chắc chắn là cậu muốn trêu chọc tôi ngay lúc này luôn sao?”
Hạ Diên Điệp ngừng cười rồi xoay người lại: “Bà nội, cậu ấy là bạn của cháu đấy, bà còn nhớ không ạ? Cháu đã từng nhắc về cậu ấy với bà mấy lần rồi.”
Du Liệt vừa mới nhếch khóe môi để tự giới thiệu, song sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia, mạch suy nghĩ của anh đột nhiên biến mất và không thể tìm lại trong vòng vài giây được.
Anh ngẩn ngơ rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt từ phía sau.
Lời này là do Hạ Diên Điệp buột miệng nói ra, mãi đến khi nói xong, cô mới nhận ra, sau đó im lặng với vẻ bối rối.
Cũng may là bà nội đã cười rộ lên, vịn vào ghế sô pha rồi đứng dậy: “Bà nhớ, bà nhớ chứ! Cháu nói trong lớp có hai người bạn rất quan tâm tới cháu, thằng bé chính là một người trong số đó đúng không?”
“Vâng, đúng là cậu ấy ạ.” Hạ Diên Điệp kéo tay áo Du Liệt - người chẳng biết vì sao lại đứng sau lưng cô và bỗng nhiên không có phản ứng nào cả.
Du Liệt lấy lại tinh thần: “Chào bà, cháu là Du…”
Bộp.
Trong một giây sau đó, bàn tay của cô gái nhỏ vốn đang kéo ống tay áo của Du Liệt đột nhiên che miệng anh lại.
Ba người còn lại trong phòng đều cực kỳ ngạc nhiên. Chỉ có điều, Đới Linh với bà Hạ thì đang ngạc nhiên trước hành động của Hạ Diên Điệp, còn luật sư Diêu thì lại vui mừng và bất ngờ.
Du Liệt im lặng, để mặc cô che miệng mình. Anh chỉ cụp mắt rồi nhướng mày nhìn hồ ly nhỏ.
“!”
Hạ Diên Điệp cuống quýt rút tay lại.
Trước khi quay người lại, cô còn lén liếc nhìn anh để cảnh báo.
Nhưng lúc này, luật sư Diêu đã cầm danh thiếp bước tới: “Cậu là Du Liệt đúng chứ?” Luật sư Diêu đưa danh thiếp cho anh: “Xin chào, tôi là luật sư đại diện cho ông Hạ Vĩnh Tài.”
Du Liệt khựng lại một thoáng, sau đó vẫn giơ cổ tay lên để nhận lấy tấm danh thiếp.
Anh bèn gật đầu chiếu lệ với đối phương.
“Du Liệt?” Môi của bà Hạ run cầm cập, bất lực nhìn về phía Hạ Diên Điệp: “Sâu nhỏ à. Thằng bé… Thằng bé chính là người của nhà họ Du kia à...”
Có muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa nên Hạ Diên Điệp đành phải gật đầu.
Bà Hạ kinh ngạc nhìn vào Du Liệt, đôi mắt già nua nhanh chóng đỏ lên. Bà lảo đảo bước tới trước mặt Du Liệt: “Xin lỗi... Là nhà của chúng ta có lỗi với cháu. Bà phải thay mặt thằng con của mình nhận lỗi với cháu…”
Vừa nói, bà cụ vừa đi tới trước mặt Du Liệt rồi khuỵu một đầu gối, chuẩn bị quỳ xuống.
“Bà nội!”
Hạ Diên Điệp hoảng hốt kêu lên, lật đật bước tới đỡ bà.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một bàn tay trắng lạnh và khỏe khoắn đã đỡ bà cụ đứng lên. Những đường gân trên mu bàn tay của chàng trai hơi gồ lên, lộ ra sức mạnh song lại kiềm chế.
Du Liệt cúi nửa người xuống, hàng mi dài buông rủ che đi cảm xúc nơi đáy mắt anh: “Đây không phải là lỗi của bà.”
Bà cụ khóc không thành tiếng: “Chính là lỗi của bà. Tất cả đều do bà đã không dạy dỗ nó cho tốt… Bà cầu xin cháu. Nhà bà nhất định sẽ trả lại số tiền còn thiếu cho cháu. Cháu có thể… Có thể bỏ qua cho nó lần này được không? Chỉ một lần này thôi...”
Đới Linh cũng lại đây dìu bà cụ đang khóc lóc đến độ run rẩy: “Bà Hạ, bà đừng làm vậy.”
“Tiểu Linh, Tiểu Linh, vật mà luật sư đã nhắc tới được gọi là gì thế?” Bà Hạ run run túm lấy cổ tay áo khoác của Du Liệt như đang bắt lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Là văn bản lượng thứ.”
Đới Linh nhìn Du Liệt một cách khó xử.
Dường như anh không hề bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt. Sau khi nói xong câu nói kia, Du Liệt chỉ cúi người đứng yên ở đó, từ đầu đến cuối đều không nói một lời. Rõ ràng anh chỉ là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi nhưng vẻ mặt vô cảm của anh lại khiến Đới Linh cảm nhận được sự thờ ơ, làm người khác cảm thấy áp bách và ngột ngạt.
Tựa như một cơn thủy triều khổng lồ đang ẩn giấu dưới mặt biển đóng băng, có thể lật tung toàn bộ vùng biển.
Chẳng ai biết rằng: Liệu mặt băng có bị nứt ra hay không, khi nào thì rạn nứt.
“Đúng rồi, đúng rồi, là văn bản lượng thứ...” Bà cụ nắm chặt cổ tay áo khoác màu đen của anh, nhào nặn đến khi nó nhăn nhúm. Những nếp nhăn trên da bà cụ như chứa đầy đắng cay lẫn nước mắt suốt cả đời bà: “Cầu xin cháu. Xin cháu đấy, chỉ cần cháu đồng ý thì sau này bà, bà sẽ…”
“Bà nội!”
Cô gái đang cúi đầu cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa.
Nước mắt suýt rơi xuống theo lời nói nhưng cuối cùng cô vẫn cắn chặt môi, dựa vào cảm giác đau đớn để kìm lại.
Hạ Diên Điệp cúi đầu, kéo tay áo Du Liệt khỏi tay bà Hạ một cách kiên quyết và cố chấp. Cô cầm lấy bàn tay vừa già cỗi vừa tàn tạ của bà cụ, sau đó dìu bà đến một bên phòng bên cạnh: “… Cháu có chuyện muốn nói với bà.”
Du Liệt hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng lên, khóe mắt nhẹ nhàng co giật. Như thể anh đang mạnh mẽ kìm nén một cảm xúc nào đó sắp bùng nổ dữ dội, khóe mắt Du Liệt cụp xuống thật thấp, trông sắc mỏng đến mức có thể cắt rời người khác.
Đới Linh đang định mở lời thì…
“Chị Linh, có lẽ em phải nhờ chị giúp em đưa anh luật sư với Du Liệt xuống lầu rồi ạ.”
“… Được.”
Đới Linh gật đầu với tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng trong căn phòng chỉ còn lại hai bà cháu, tiếng khóc kéo dài rất lâu.
Cánh cửa hơi mỏng đóng lại sau lưng anh.
Nhà khách cách âm không được tốt cho lắm nên mặc dù đã đi ra xa mấy mét, Du Liệt vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của bà cụ, xen lẫn với giọng điệu nghẹn ngào đang nhẫn nhịn để khuyên nhủ của cô gái ở căn phòng phía sau.
Du Liệt cảm nhận được lồng ngực mình đã dồn nén đến mức sắp nổ tung rồi.
Nhưng anh biết bà là người duy nhất được xem là người thân của Hạ Diên Điệp, hơn nữa đó còn là bà nội mà cô đã nương tựa. Anh không thể nói một lời chỉ trích hay tổn thương nào cả.
Anh cũng không cho phép bất cứ ai làm tổn hại hồ ly dù chỉ là một chút. Nhưng hóa ra cô lại chịu nhiều thương tổn nhất trong chính căn nhà của mình.
Những chiếc cúc áo màu vàng kiểu cổ bị xương ngón tay sắc sảo của chàng trai cởi ra một cách thô bạo. Chiếc áo khoác nhuốm gió lạnh thấu xương của mùa đông. Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo như băng lướt ngang qua hai người bên cạnh.
“Tôi xuống lầu trước.”
“...”
Bên ngoài gió rét mướt hơn nhưng ít ra nó sẽ chẳng khó chịu và ngột ngạt như trong nhà.
Du Liệt tựa vào một cây cột điện trên con phố cổ này. Anh mặc kệ những người phụ nữ xa lạ trong các hàng quán bên đường đang cười đùa, tụ tập rồi đánh giá anh. Mảnh đá cuội màu đen xoay tròn cực nhanh giữa những đốt ngón tay trắng bóc đang đỏ ửng vì lạnh lẽo.
Điện thoại trong túi áo khoác liên tục rung lên nhưng dường như Du Liệt không hề phát hiện ra. Đôi mắt đen tuyền như mực chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để nhìn thoáng qua một ô cửa sổ nào đó ở tầng hai.
Lúc này, đường nét quai hàm của anh đang vẽ nên một đường cong vừa rõ ràng vừa sắc nét, trông như một triền núi màu xanh đen nhàn nhạt nối liền, mang lại cảm giác đẹp đẽ nhất trên bầu trời lúc bình minh.
Anh khiến những người lướt ngang qua, dù chỉ liếc nhìn một thoáng cũng khó lòng mà dời đi.
Diêu Phong ra khỏi nhà khách, chuẩn bị rời đi thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau khi dừng lại vài giây, Diêu Phong bèn đi thẳng tới đó.
Chàng trai dựa vào cột điện đang cụp mắt xuống, tầm nhìn nơi khóe mắt anh lướt qua Diêu Phong một cách lạnh lùng như cơn gió lạnh giá mùa đông, không hề do dự hay dừng lại.
Diêu Phong không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Không hổ danh là thái tử gia của tập đoàn Du Thị, anh không hề che giấu sự yêu thích và chán ghét của mình. Nhất là khi rời xa cô gái nhỏ kia, anh lại càng trở nên xa cách, dáng vẻ trông vừa lạnh nhạt vừa chán chường, coi thường sự đời.
Diêu Phong điều chỉnh giọng nói của mình, đang định mở miệng thì…
“Tôi sẽ bảo người gửi văn bản lượng thứ cho anh.”
Diêu Phong sững sờ, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ấy: “Cậu Liệt đồng ý một cách thẳng thắn như vậy sao?” Diêu Phong dừng lại một chốc rồi mỉm cười: “Cũng đúng. Dù sao thì bà cụ ấy cũng thật sự đáng thương. Chẳng biết bà ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ rồi, song lại chỉ có một đứa con trai như vậy thôi. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng có khó mà đang tâm.”
Du Liệt lạnh lùng cười nhạt: “Tôi không phải là người lương thiện đến vậy đâu.”
“Ồ? Vậy sao cậu lại đồng ý một cách dễ dàng như thế?”
“...”
Du Liệt im lặng ngước lên để nhìn cửa sổ tầng hai lần nữa.
Vài giây sau, khóe môi anh khẽ nhếch lên nhưng đó cũng không được xem là một nụ cười mà mang sắc thái chế giễu và chống đối hơn. Sau đó, bởi ảnh hưởng một chút cảm xúc này nên Du Liệt lại nhìn khuôn mặt của luật sư với ánh mắt rét thấu xương.
“Nếu tiếp tục kéo dài thì sẽ giày vò ai đây?”
Nụ cười của Diêu Phong dừng lại, sau đó dần dần nhạt đi: “Bà cụ ấy cũng có nỗi khổ của mình, cũng chẳng phải bà ấy không yêu thương cháu gái mà chỉ là có một vài quan niệm ăn sâu bén rễ. Có lẽ bà Hạ thậm chí còn không được đi học nữa. Thế nên bà ấy làm sao hiểu được nhiều đạo lý như vậy chứ.”
“Cho nên tôi không trách bà ấy. Chỉ có điều, người khiến tôi đau lòng không phải bà ấy thôi.”
Du Liệt đứng thẳng người trước cột điện, dường như lười nói tiếp nên anh bèn cúi đầu lấy điện thoại di động ra, sau đó lướt xem cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Anh nhấn vào rồi gọi lại.
Trước khi rời đi, Du Liệt chỉ để lại hai câu.
“Luật sư Diêu, sự đau khổ sẽ bị di truyền.”
“Nên tôi sẽ không bao giờ là người ký tên vào văn bản lượng thứ đâu.”
-
Thời điểm bản tuyên án chính thức được đưa ra cũng là lúc năm mới đang đến gần.
Với việc cung cấp một văn bản lượng thứ, cuối cùng Hạ Vĩnh Tài đã bị kết án hai năm tù.
Trừ đi khoảng thời gian tạm giam sau khi bị bắt cho đến khi lập hồ sơ vụ án và mở phiên tòa xét xử, đại khái ông ta có thể sẽ được trả tự do muộn nhất là vào giữa năm sau.
Hạ Diên Điệp tính toán thời gian, lúc đó cô đã học học kỳ sau của năm đầu ở trường đại học rồi. Cô cần phải rời khỏi thành phố Khôn rồi đi học đại học ở một thành phố mà Hạ Vĩnh Tài không hay biết. Cuối cùng, Hạ Diên Điệp cũng đã có thể hoàn toàn thoát khỏi gã cặn bã gây ra bóng ma trong lòng cô rồi.
Sau khi cơn ác mộng qua đi, cô sẽ có một tương lai mới toanh và tươi đẹp.
Hạ Diên Điệp cực kỳ mong chờ.
Tuy nhiên, vì bản án được đưa ra hơi trễ nên bà Hạ lại muốn đến thăm con trai mình một lần nữa sau khi ông ta bị bỏ tù. Ngày trở về của hai người được hoãn lại đến tận đêm giao thừa.
Sau đó, Hạ Diên Điệp bỗng phát hiện ra một chuyện bất tiện.
Xuân vận* đang đến gần nên cô không thể mua vé được.
*Xuân vận: Đợt “di cư” lớn nhất mỗi năm và cũng là đặc trưng của Trung Quốc, khi người dân đổ về quê ăn Tết.
“Không sao đâu bà nội.” Hạ Diên Điệp an ủi bà cụ trong phòng khách: “Tiền học bổng mà cháu xin được trong học kỳ này cùng với học bổng dành cho top 5 trong kỳ thi cuối kỳ, cháu vẫn chưa tiêu đâu ạ. Cho dù ăn Tết ở đây cũng không có vấn đề gì đâu bà.”
Bà cụ thấy tiếc đến mức nhíu mày thật chặt: “Số tiền đó được giữ lại để sau này cháu đi học mà, sao có thể lãng phí như vậy được chứ?”
“Sao lại xem là lãng phí được ạ!” Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười, vừa ngồi trên ghế sofa ôm lấy cánh tay bà nội vừa tựa vào vai bà, cười cười: “Không phải cháu đã nói rồi sao? Sau này cháu nhất định sẽ đưa bà đến thành phố lớn để sống mà, vài năm nữa chúng ta không cần quay về đâu ạ.”
“Ôi trời, nói bừa quá đi! Cháu dẫn theo một bà lão như bà làm gì? Sau này nếu cháu tìm người yêu cũng sẽ khó khăn! Cháu đừng nhắc lại nữa...”
Bà Hạ nói xong thì sửng sốt: “Cháu nhìn trí nhớ của bà mà xem. Hôm qua, trước khi Tiểu Linh về nhà đón năm mới, con bé đã ra ngoài cùng bà một chuyến, bà còn mua đồ ăn ngon cho cháu nữa đấy.”
“Ơ?”
Hạ Diên Điệp ngẩn người vì ngạc nhiên.
Bà Hạ ngồi bên cạnh đang vui vẻ như một đứa trẻ. Bà rút tay ra rồi lục lọi trong chiếc túi vải cũ sờn mà bà mang theo ở trên bàn.
Chẳng mấy chốc, bà cụ đã bước tới đây, đồng thời cầm chúng trong tay như báu vật.
Thấy bà cụ mặt mày hớn hở như đang dâng hiến bảo bối, Hạ Diên Điệp không kìm được nên đã bật cười: “Bà không có nhiều tiền mà, rốt cuộc bà đã mua gì thế ạ?”
“Đây này!” Bà cụ mở bàn tay ra, lộ ra thứ trong lòng bàn tay mình.
Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn sang.
Đó là một nắm cơm hình tam giác.
Đó là một nắm cơm to bằng một bàn tay, được bọc trong vỏ rong biển, nằm trong một góc nào đó của mọi cửa hàng tiện lợi ở các thành phố lớn. Giờ phút này, một món ăn tiện lợi dùng để lót dạ của những người công nhân bận rộn trong thành phố đang nằm trong lòng bàn tay nhăn nheo và khô gầy của bà cụ. Bà Hạ đang nhìn cô với vẻ đầy thận trọng và mong đợi.
“Mấy ngày trước, Tiểu Linh với bà đã ngồi trong căn phòng này xem tivi. Bà đã thấy người trong tivi ăn món này đấy, ở chỗ chúng ta làm gì có đâu? Bà đã hỏi nhân viên bán hàng rồi, đúng là loại này. Cháu đừng nghĩ nó nhỏ quá nhé, quý lắm đấy! Chắc chắn nó ngon lắm. Sâu nhỏ à, cháu mau nếm thử đi...”
Rõ ràng Hạ Diên Điệp cảm thấy bà cụ buồn cười và đang muốn cười. Nhưng chẳng hiểu sao mũi cô lại hơi cay cay.
Cô biết bà nội nhất định chỉ mua một cái thôi.
Có lẽ bà đã xem nó như báu vật, cẩn thận bao bọc suốt dọc đường rồi mang nó về đây, vậy nên ngay cả vỏ rong biển cũng không bị rách chút nào.
“Á, cháu đã muốn ăn món này nhiều lần lắm rồi nhưng vẫn chưa mua bao giờ.” Hạ Diên Điệp hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhận lấy, sau đó ngẩng đầu rồi kéo bà lại gần mình: “Chúng ta mỗi người ăn một nửa bà nhé.”
“Nó có chút xíu thôi mà, chia cái gì mà chia. Cháu ăn một mình đi.”
“Không đâu bà nội. Chắc là bà không biết rằng, bọn cháu không được ăn quá nhiều trước khi học. Nếu ăn quá nhiều thì đầu óc sẽ mất đi sự minh mẫn, hiệu quả học tập cũng sẽ giảm sút đấy ạ.”
“Hả? Còn có chuyện như vậy nữa sao?”
“Vâng. Vậy nên nửa này là của bà, nửa này là của cháu nhé...”
Trong ánh hoàng hôn bên cửa sổ, hai bà cháu chia nhau một nắm cơm nho nhỏ kia.
Hạ Diên Điệp dựa vào cánh tay của bà nội, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn trên tay bà, hết lần này đến lần khác, không hề ngại phiền phức, như thể làm vậy có thể biến bà lão bên cạnh cô thành một người trẻ tuổi.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng với giọng thầm thì.
“Bà nội ơi, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé. Đợi đến sau này, lúc sâu nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền thì cháu sẽ đưa bà đi thật nhiều nơi, ăn những món thật ngon. Chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới luôn, bà nói xem có tuyệt vời không ạ?”
“Tuyệt, cái gì cũng tuyệt hết.”
Bà cụ cười đến độ híp mắt lại: “Sau này bà nội còn muốn nhìn thấy sâu nhỏ kết hôn nữa. Khi sâu nhỏ nhà chúng ta mặc váy cưới, nhất định cháu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Đương nhiên bà nội phải sống thật lâu rồi, vậy bà mới có thể nhắm mắt được.”.
“...”
Trăng lên rồi lại tàn.
Sau ngày Trùng Minh là ngày 29 Tết, đó là một ngày trước giao thừa.
Hạ Diên Điệp thức dậy rất sớm. Cô đi đến ghế sofa rồi bật đèn bàn để ôn bài. Căn phòng ở nhà khách có giá rẻ, hệ thống máy sưởi cũng được mở ở mức thấp nên trong phòng lạnh đến mức cô phải đắp hai chiếc khăn lông lên người.
Cũng may là sau khi tập trung tinh thần, cô sẽ ít quan tâm tới vấn đề nhiệt độ hơn.
Khi Hạ Diên Diệp lật sách, bầu trời bên ngoài cũng trở nên sáng sủa hơn từ trang này sang trang khác. Cô chẳng biết bây giờ đang là mấy giờ, ngoài phòng bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Hạ Diên Điệp đang hết sức chăm chú nên đã ngẩn người một lát, sau đó mới tỉnh táo lại.
Cô dời chiếc khăn đi rồi đặt nó sang một bên, sau đó đứng dậy đi ra cửa. Cửa có ổ khóa bên trong nhưng cô vẫn mở ra với vẻ cực kỳ thận trọng, mãi đến khi nhìn thấy Du Liệt với đôi vai phủ đầy tuyết lạnh trong hành lang thông qua ánh sáng giữa khe hở.
Hạ Diên Điệp giật mình: “Sao cậu lại tới đây?”
“Mở cửa đi, hồ ly.” Du Liệt nói bằng giọng khàn khàn, nghe không rõ cảm xúc.
Hạ Diên Điệp do dự một thoáng, sau đó cởi bỏ móc khóa. Cửa bị Du Liệt đẩy ra. Anh đi vào phòng, toàn thân rét cóng như tuyết.
Sự chênh lệch nhiệt độ bất ngờ ập tới.
Cậu cả nhịn không được nên đã hắt hơi nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi: “Cậu được lắm. Ở thành phố Khôn đón Tết nhưng lại không nói cho tôi biết.”
“Đó chỉ là quyết định nhất thời thôi, tôi không thể mua vé được.” Nhắc tới chuyện này, Hạ Diên Điệp vẫn cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Nhưng còn cậu thì sao? Chú Triệu nói rằng cậu đã trở về nhà ông ngoại ở thành phố Bắc để chuẩn bị ăn Tết rồi mà. Chú ấy còn bảo rằng, mãi đến sau ngày mười lăm của tháng Giêng âm lịch, cậu mới có thể quay lại thành phố Khôn mà?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt đen láy của Du Liệt đầy đè nén. Anh nhấc đốt ngón tay đỏ ửng vì lạnh để gõ nhẹ vào trán cô gái: “Nếu không phải do cậu giấu giếm, không chịu thông báo thì tôi có cần phải bay về một chuyến trước đêm giao thừa không? Cậu có biết lúc này, nếu muốn lấy vé gấp thì tôi phải chơi mạt chược với cái người bảo thủ kia suốt mấy tiếng đồng hồ không hả?”
“?”
Hạ Diên Điệp cáu kỉnh nắm lấy ngón tay của Du Liệt, không cho anh chọc mình nữa.
Du Liệt kinh ngạc, sau đó ánh mắt tối sầm lại rồi nắm ngược tay cô: “Sao tay cậu lạnh thế? Sao trong phòng lại thế này? Thiết bị sưởi ấm bị cắt thành lát cho ông chủ bọn họ ăn mất rồi ạ?”
Hạ Diên Điệp vội vàng rút tay lại: “Tôi vẫn có thể viết được mà.”
“...”
Du Liệt liếc nhìn cô nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần.
Anh lập tức quay người rồi đi về phía ghế sofa chất đầy sách vở của cô. Đôi chân dài vừa dừng lại đã khuỵu gối xuống ngay để thu dọn đồ đạc cho cô.
Hạ Diên Điệp sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, sau đó tức tốc bước tới để lấy lại cặp sách của mình: “Cậu làm gì vậy?”
“Ăn cướp.”
Du Liệt rủ hàng mi dài như đã bị kết sương, lên tiếng một cách lạnh nhạt và thản nhiên: “Cả người lẫn vật, tôi đều muốn hết. Thu dọn đồ đạc đi, đợi lát nữa bà nội thức dậy thì cậu hãy đi cùng tôi.”
“?”
Hạ Diên Điệp đang muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối thì Du Liệt đột nhiên cong môi, đôi mắt đen lay láy nghiêng qua nhìn cô với vẻ nhàn nhạt: “Nếu cậu không đồng ý thì bắt đầu từ học kỳ sau, tôi sẽ gọi cậu bằng cái tên khác ngay trước mặt cả lớp.”
Hạ Diên Điệp cau mày: “Gọi gì cơ?”
Một giây tiếp theo, Du Liệt đã nở nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa ngả ngớn. Anh nghiêng người qua vai cô, trên cổ áo vải lanh màu đen của Du Liệt có một ít tuyết đang tan ra, khiến giọng nói của anh trở nên mê hoặc:
“… Sâu nhỏ?”