Trước đây, điều mà Hạ Diên Điệp hâm mộ Du Liệt nhất chính là sự thật rằng dường như, anh chưa bao giờ phải trải qua một giây phút cảm thấy bất lực nào.
Không bao giờ chịu khuất phục, cũng không bao giờ lùi bước.
Mỗi một sự lựa chọn đều được giải quyết một cách dễ dàng và điêu luyện, tất cả đều chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ và cảm xúc của chính mình.
Cô không thể làm được điều đó.
Suốt những năm qua, cô đã cố gắng hết sức mình để có thể thoát khỏi những ràng buộc, sống tự do hơn một chút và có thể hành động theo mong muốn của bản thân nhiều nhất có thể.
Thế nhưng, tồn tại những mảnh ghép quá khứ, giống như những cái bóng vĩnh viễn, không bao giờ có thể rũ bỏ được.
Ví dụ như, vào hai thời điểm then chốt nhất trong cuộc đời cô, chính Du Hoài Cẩn đã đưa tay ra đề nghị giúp đỡ.
Nếu như không phải là có người này, có lẽ cô cũng sẽ không thể nào quen được Du Liệt.
Cô biết ơn ông ta, nhưng lại sợ phải gặp mặt ông ta.
Mà nỗi sợ hãi đó không liên quan gì đến Du Hoài Cẩn, dù sao thì cũng chỉ là cảm giác mắc nợ và áy náy trong lòng Hạ Diên Điệp mà thôi.
Trước cửa xe đang mở ra kia, Hạ Diên Điệp không còn lựa chọn nào khác.
Cô chỉ có thể nói vào điện thoại, thật khẽ thốt lên một câu: “Đợi em quay về.”
Sau đó, cô cúp điện thoại và khom lưng ngồi vào trong xe.
Thật ra, suốt dọc đường đi, trong lòng Hạ Diên Điệp cứ luôn có chút run sợ. Thậm chí tới mức, ban đầu khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đầu óc vốn dĩ từ trước đến nay luôn nhạy bén và nhanh nhẹn của cô lúc đó lại gần như trống rỗng.
Đợi đến khi chiếc xe từ từ lái được một quãng đường không rõ xa gần, dường như ý thức của cô mới quay trở lại cơ thể.
Đối mặt là điều hiển nhiên, không cần nói cũng biết.
Cô rất sợ, nhưng sợ hãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Tâm trí của Hạ Diên Điệp rất rối bời, nhưng điều duy nhất rõ ràng là cô không muốn rời xa Du Liệt.
... Cô thích anh nhiều lắm. Thích anh tới nỗi cô có cảm giác như mình còn có thể phản bội chính bản thân.
Hạ Diên Điệp cười khổ.
Cô chạm vào điện thoại, màn hình chớp sáng, trên đó không có thông báo tin nhắn hay cuộc gọi mới nào, cô tự hỏi hay là Du Liệt đã bị cô chọc cho tức giận rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Diên Điệp vẫn là bấm mở khung nhắn tin ra, nhấn vào dấu cộng, sau đó lựa chọn chia sẻ vị trí thời gian thực.
'Đừng tức giận mà.’
Hồ ly lặng lẽ mà lại chầm chậm, gõ từng chữ từng chữ.
‘Em chắc chắn sẽ về nhà sớm thôi.’
Làm xong tất cả những việc này, Hạ Diên Điệp bèn tắt điện thoại. Cô tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ và chầm chậm hít một hơi thật sâu, tựa như muốn thu hết dũng khí vào lại cơ thể.
Bất kể là điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước, dù là sự giễu cợt, khinh thường hay là chẳng thèm ngó ngàng tới của Du Hoài Cẩn...
Cô nhất định sẽ quay lại về bên anh.
...
Một tiếng rưỡi sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà độc lập nhỏ với tấm bảng hiệu ghi chữ cổ “Nhã Xá” treo trước cửa.
Lúc Hạ Diên Điệp được dẫn vào, ngay tại tầng một cô đã lập tức giật mình khi nhìn ngắm căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi một tấm bình phong làm bằng tre. Hình như nơi này là một quán trà, chỉ có điều mới tầng một mà đã rộng như vậy rồi, hương trà thơm thoang thoảng đâu đây nhưng lại kỳ lạ thay, không hề trông thấy bóng dáng của một ai cả.
Hạ Diên Điệp nghi hoặc, nhưng người trông giống như trợ lý kia, suốt dọc đường tới đây chỉ ngồi yên trên ghế phụ lái, chẳng hề lên tiếng, giờ đã đi thẳng về phía cầu thang lên tầng hai của tòa nhà.
Không còn lựa chọn nào khác, Hạ Diên Điệp đành phải đi theo sau.
Sau khi đi một mạch lên căn phòng trong cùng của tầng hai, người trợ lý mở cửa ra cho Hạ Diên Điệp, đưa tay lên ra hiệu mời vào.
Rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy một bóng người xa lạ đầu tiên, kể từ khi bước vào quán trà yên tĩnh đến đáng sợ này.
Có vẻ như cô ấy là một nghệ nhân trà, đang đứng trước một bộ pha trà được chạm khắc bằng gỗ có màu sắc cổ điển, những đầu ngón tay tựa búp măng của cô ấy cầm những dụng cụ pha trà mà cô không thể phân biệt rõ công dụng, uyển chuyển thực hiện một những động tác hệt như đang biểu diễn.
Mà ở trên ghế chính, bên cạnh bộ trà chạm khắc gỗ nọ, Du Hoài Cẩn vừa mới bưng lên nửa tách trà, uống cạn.
Mí mắt của Hạ Diên Điệp khẽ giật: "Chào chú Du ạ."
Đặt chén trà xuống, Du Hoài Cẩn thuận thế giơ tay lên, chỉ về phía đối diện ông ta.
"Cháu Hạ, mời ngồi."
"..."
Bước chân cô có phần cứng ngắc, cô đi tới trước chiếc ghế cũng được làm bằng gỗ nguyên khối kia. Trong suốt đoạn đường ngắn ngủi này, Hạ Diên Điệp đã đoán ra.
Sở dĩ từ tầng một đến tầng hai đều không có một ai, trông có vẻ là vừa mới rời đi không lâu, đã dọn sạch nơi này rồi.
Cũng làm phiền Du Hoài Cẩn rồi, một nhân vật như vậy mà lại đặc biệt vượt cả ngàn dặm, đi một chuyến từ thành phố Bắc đến một thị trấn nhỏ gần biển chỉ để gặp cô.
Phải chăng là để tránh né Du Liệt?
Thời điểm Hạ Diên Điệp ngồi xuống, không kìm được liếc qua điện thoại di động.
Lúc cô xuống xe có bật màn hình kiểm tra, nhưng Du Liệt không hề vào phần chia sẻ vị trí với cô, cũng không biết là anh đang tức giận hay là bị trì hoãn bởi vì chuyện gì đó rồi.
‘Róc rách’, tiếng rót trà trong trẻo vang lên, thu hút sự chú ý của Hạ Diên Điệp. Cô ngước mắt lên thì nhìn thấy tách trà trước mặt đã được rót đầy hơn phân nửa.
Hạ Diên Điệp do dự một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Người nghệ nhân trà còn chưa kịp đáp lời cô thì người trợ lý kia đã trầm giọng, đưa người đó ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong căn phòng tràn ngập hương trà giờ chỉ còn lại Du Hoài Cẩn và Hạ Diên Điệp.
Trông Du Hoài Cẩn cứ như là tới đây chỉ để thưởng thức trà thôi.
Ông ta không lên tiếng, thậm chí còn chẳng hề ngước mắt nhìn lên, Hạ Diên Điệp cũng không dám mạo muội mở lời.
Nhưng đợi tới khi Du Hoài Cẩn bắt đầu nói chuyện thì ông ta lại vội vàng pha trà: “Đây là bánh trà chín, trà Phổ Nhĩ đã cất giữ trong suốt ba mươi năm, mới lấy ra hôm nay. Hãy nếm thử đi.”
"..."
Hạ Diên Điệp khựng lại.
Bánh trà đã cất giữ ba mươi năm.
Tuổi còn lớn hơn cô.
Giọng điệu của Du Hoài Cẩn quá đỗi tự nhiên và tùy ý, như thể một người họ hàng lớn tuổi trong nhà vốn dĩ không quen biết đang cố gắng thân cận với con cháu, tới nỗi khiến Hạ Diên Điệp thậm chí không thể nào xem xét được lời nói và hành động của ông ta mang bao nhiêu ý vị thăm dò và suy tính.
Nhưng dù có hay không thì cũng chẳng có ích gì.
Sự hiểu biết của cô về bộ trà cụ hay thậm chí là trà đạo cũng chỉ giới hạn ở mức từng nghe nói đến. Trong số những khách hàng cô đi cùng mấy năm nay, thật không may là cô lại không có cơ hội gặp gỡ nhiều người thích dẫn khách nước ngoài đến các quán trà, trái lại hầm rượu nho thì cô đã từng đến qua nhưng về lá trà, cô hầu như không biết một chút gì cả.
Nghĩ tới đây, Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cô phối hợp nâng chén lên và nếm thử nước trà trong vắt màu đỏ thắm đặt trước mặt. Mới uống vào miệng thì cảm giác khá đậm, hương trà thơm ngào ngạt, cấp độ cảm nhận phong phú, dường như có nhiều lớp, đáng tiếc Hạ Diên Điệp không hiểu hết sự phân tầng và khác biệt giữa các loại mùi hương từ hương thơm của nhân sâm, hương thơm của cây cối, của hoa quả và sự lâu năm cùng hòa lẫn, đan xen vào nhau.
May mắn thay, Du Hoài Cẩn không phải là người sẽ thể hiện sự khó chịu và chế nhạo của ra mặt, cũng không phải kiểu sẽ bắt ép, khiến cô không xuống nước được.
Những người thành đạt mà Hạ Diên Điệp từng tiếp xúc đều tự cao, ỷ vào tầm nhìn rộng lớn và kiến thức uyên bác của mình, lời nói lúc nào cũng có thể bộc lộ ra thái độ khinh thường và ngạo mạn. Khác với họ, Hạ Diên Điệp chỉ nghe thấy sự hòa nhã và ổn định trong giọng nói của Du Hoài Cẩn.
Ông ta giới thiệu cho cô biết về các tầng hương thơm của lá trà, cách đánh giá hương vị của trà, sau đó lại mở rộng, phức tạp hơn đến việc phân loại các loại trà, cách lựa chọn bộ trà cụ, thậm chí cả lễ tiết trà đạo cũng như những chuyện cổ và nguồn gốc sâu xa của chúng.
Giọng điệu của ông ta vẫn bình tĩnh và thong dong, giống như đang trò chuyện với con cháu của mình.
Ở trong phòng trà, không biết rõ thời gian chính xác hiện tại, nhưng mà vào một khoảnh khắc nào đó, Hạ Diên Điệp ngẩn ngơ giữa hương trà thoang thoảng xung quanh, cô có cảm tưởng như rằng Du Hoài Cẩn không ngại đường xa cả ngàn dặm tới chính là để dạy cho cô một khóa học cơ bản về trà đạo.
Tất nhiên là không thể nào.
Đợi tới khi một chén nước suối trên núi đã cạn hết, chủ đề liên quan tới ‘trà’ của Du Hoài Cẩn dường như cũng sắp kết thúc.
Hạ Diên Điệp cảm thấy thật kỳ diệu.
Những người thuộc lớp đi trước như họ hình như có một khả năng đặc biệt, chỉ ngồi một chỗ vẫn có thể nói cho ra đủ phần mở đầu, nối đoạn, chuyển tiếp và phần cuối cùng kết hợp lại, để cho đối phương biết chủ đề sẽ kết thúc ở đâu.
Mà cô thì chỉ có thể đáp lại và gật đầu khi có cơ hội, trong suốt toàn bộ quá trình.
“Ở những lĩnh vực mà mình không hiểu rõ, cháu không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, không tự đề cao bản thân mà lại chẳng khi nào câu nệ.” Du Hoài Cẩn đột nhiên nhắc tới cô: “Bỏ qua không đề cập tới chuyện giữa cháu và Du Liệt, chú vẫn thật sự khá quý cháu.”
“..."
Tới rồi.
Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, chắc chắn đúng mực và thẳng thắn đáp lại: "Chú quá khen rồi. Từ lúc lên xe đến tận giây phút hiện tại, cháu vẫn luôn rất thận trọng và căng thẳng."
Có vẻ như Du Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, theo sau đó là tiếng khẽ bật cười, rồi âm thanh ông ta đặt tách trà xuống: “Xem ra so với bảy tám năm trước, cháu đã trở nên thú vị hơn rất nhiều. Còn trước đó nữa, cháu chính là người khiến chú có ấn tượng khắc sâu nhất giữa đám nhóc học cấp hai kia. Ánh mắt sáng nhất, có tham vọng, có ham muốn và cả nghị lực to lớn. Ở một số khía cạnh, so với Du Liệt thì trái lại, cháu càng có nhiều điểm giống với chú hơn."
Hạ Diên Điệp im lặng, không đáp.
Cô khẽ thở dài trong lòng.
Du Liệt cũng đã từng nói như vậy.
Du Hoài Cẩn tựa như là thuận miệng nhắc đến, úp ngược chén trà, rồi đẩy nó về trong khay trà, chờ đưa vào khu vực tẩy rửa: “Về mấy chuyện liên quan đến trà đạo, cháu có thể tìm hiểu và học hỏi thêm ít nhiều từ Du Liệt.”
Hạ Diên Điệp khẽ giật mình, ngước mắt lên.
Sự kinh ngạc khó tài nào kiềm chế được khiến cô xem nhẹ tới thân phận và ý đồ của Du Hoài Cẩn đang ngồi ngay đối diện bản thân, cô chẳng qua là không nhịn được hỏi thêm: “Anh ấy thích uống trà sao ạ?”
Khi hỏi, Hạ Diên Điệp cũng lục lại ký ức trong đầu thử, cô không hề nhớ có phòng đặc biệt dành riêng cho trà ở chỗ Du Liệt.
“Chú cũng không biết rõ lắm thằng bé có thích hay không nhưng chắc chắn ông ngoại của nó rất đam mê về chuyện này.” Giọng điệu của Du Hoài Cẩn đầy bình thản: “Từ khi còn bé xíu, thằng bé đã gần gũi với ông ngoại của mình hơn nên từ thói quen đến sở thích đều làm theo ông ngoại nhiều hơn. Có người trong thành phố Bắc truyền nhau câu nói, hễ nhà nào có con cháu giỏi giang, hoa cỏ thơm đầy nhà là sẽ chỉ biết về cháu ngoại lớn chứ chẳng quan tâm gì về cháu trai cả. Đây chính là nói về thằng bé."
Hạ Diên Điệp hơi lơ đãng, theo bản năng cụp mi xuống.
“Sao vậy, thằng bé không kể gì về những chuyện trong nhà ngoại nó sao?” Hình như Du Hoài Cẩn hơi kinh ngạc: “Chú còn tưởng rằng nó sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện không sót điều gì, chỗ nào cũng nhắc tới cả.”
"Cháu chỉ nghe qua được vài ba lời thôi, chưa bao giờ chi tiết đến thế.”
Trong suy nghĩ Hạ Diên Điệp cũng chầm chậm nhớ lại.
Hình như ngoại trừ chuyện của mẹ anh năm đó, đặc biệt là từ sau lần đoàn tụ này, Du Liệt không hề đề cập nhiều với cô về chuyện trong nhà anh nữa. Cho dù là ông ngoại hay Du Hoài Cẩn, y như anh đều đã quên hết rồi, bất kể là chủ đề nào thì cũng sẽ tránh né bước vào phạm vi liên quan tới họ.
Có phải là vì anh biết cô sẽ không tài nào hòa nhập vào được, hay vẫn là...
“Nếu như nó thực sự muốn ở bên cháu, sớm muộn gì thì thằng bé cũng sẽ dẫn cháu đến gặp ông ngoại nó thôi.” Không rõ là Du Hoài Cẩn đang nghĩ tới điều gì, chỉ thấy ông ta cười nhẹ: “Ông già đó có tính tình kỳ quái, đừng để cho ông ấy phát hiện tính khí của cháu. Trước khi đi, lại tìm hiểu thêm một chút về trà đạo và nghệ thuật thưởng trà, tới lúc đó cháu sẽ có thể nói chuyện trên trời dưới đất với ông ấy, còn có thể chọc ông ấy vui vẻ hơn một chút."
Hạ Diên Điệp do dự.
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng mặc dù Du Hoài Cẩn nói những lời này một cách cực kỳ thờ ơ, nhưng cô vẫn có thể nghe ra một chút buồn bực đã có từ lâu phảng phất.
Chẳng lẽ trước đây, khi mẹ của Du Liệt đưa Du Hoài Cẩn về nhà ra mắt với ông ngoại của Du Liệt, ông lão kia có vẻ đã làm khó Du Hoài Cẩn bằng cách nào đó...
Vậy cuộc hôn nhân này của cha mẹ Du Liệt còn có nhân tố xáo trộn khác nữa ư…
Nhưng đó đã là chuyện cũ năm nào, người xưa đã rời đi từ lâu, Hạ Diên Điệp cũng chẳng có cách nào để giải đáp những nghi hoặc của bản thân.
Chỉ có điều cô chợt nhớ tới, trùng hợp là Du Hoài Cẩn và Du Liệt đều từng nói giống nhau đúng một câu, tính tình của cô và Du Hoài Cẩn có điểm giống nhau.
Trong lòng Hạ Diên Điệp lại nặng trĩu hơn một chút.
Đến cả Du Hoài Cẩn còn chẳng vượt qua được cửa ải này, chẳng lẽ phía sau còn có cái khó hơn.
Vậy thì cô…
Trong phút chốc, suy nghĩ của cô đột ngột khựng lại.
Hạ Diên Điệp bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên, toát hết mồ hôi lạnh.
Cô hoàn toàn không thể nhớ rõ được khoảnh khắc ấy, khi mà cô hoàn toàn buông bỏ cảnh giác và cảm xúc dành cho Du Hoài Cẩn, chỉ vô thức thuận theo lời nói và tư duy của ông ta, nghe ông ta sắp xếp.
Du Hoài Cẩn càng lúc càng thể hiện ra dáng vẻ hệt như một người cha nhã nhặn, ấm áp và sáng suốt, không hề phản đối chuyện của cô và Du Liệt.
Nhưng làm sao mà có thể xảy ra chuyện đó được?
Sau khi phản ứng lại một giây sau, Hạ Diên Điệp không kiềm được, kéo căng từng cơ bắp và dây thần kinh trong cơ thể.
"Chú Du." Hạ Diên Điệp đè nén mọi suy nghĩ hỗn loạn xuống, cô ngước mắt lên, nhìn Du Hoài Cẩn bằng ánh mắt trong trẻo mà bình tĩnh: "Khi chú nói với cháu những lời này, chắc hẳn chú cũng không có ý định đồng ý chuyện cháu và Du Liệt ở bên nhau, phải không ạ?"
Du Hoài Cẩn không lên tiếng mà chậm rãi dựa lưng vào ghế, và nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, ông ta mới chầm chậm mở miệng: "Nếu như cháu là chú, cháu có đồng ý không?"
“Cháu sẽ không bao giờ là chú.” Hạ Diên Điệp thấp giọng nói: “Cho nên đáp án của chú, cháu cũng không biết.”
"..."
“Về những chuyện đã xảy ra năm đó, cho dù là giúp đỡ hay vay mượn, cháu cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn và sự cảm kích của cháu đối với chú. Nhưng còn về điều cuối cùng mà cháu đã đồng ý với chú…”
Giọng nói của Hạ Diên Điệp ngập ngừng rồi dừng lại, cô cụp mắt xuống, như thể để hít một hơi để bình tĩnh lại cảm xúc: “Thành thật xin lỗi, e rằng cháu không thể nào giữ lời hứa mà cháu đã đồng ý với chú, về việc sẽ không bao giờ gặp lại Du Liệt nữa.”
Du Hoài Cẩn ngước mắt lên, im lặng nhìn cô.
Nói xong, Hạ Diên Điệp cũng không ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng dậy rồi hạ thấp người về phía Du Hoài Cẩn: “Tháng trước cháu đã gửi trả khoản vay và tiền lãi cuối cùng vào tài khoản của chú, cháu biết rõ số tiền này sẽ chẳng thể nào đền đáp được hết ân tình và sự giúp đỡ mà cháu đã nhận được từ chú, vốn dĩ là sau khi trả hết nợ, cháu sẽ phải đến thăm chú mới phải... Nhưng cháu lại không tài nào thuyết phục được chính bản thân tới gặp chú, vì vậy xin chú thứ lỗi."
Sự yên tĩnh bao trùm cả phòng trà.
Hạ Diên Điệp có thể nghe thấy nhịp tim của mình, tiếng đập chậm rãi mà vững vàng.
Sau khi nói ra hết những lời cất giấu trong đáy lòng, trái lại cô có chút cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái, đối mặt với phán quyết.
… Hoặc có lẽ đó là một sự vô liêm sỉ tuyệt đối đến chết lặng?
Hạ Diên Điệp cười tự giễu trong lòng.
Mà ngay tại giây phút này, cô chợt nghe thấy một giọng nói vang lên, dường như chỉ là ảo ảnh trong phòng trà yên tĩnh: "Khoản tiền cháu gửi trả không phải được gửi cho chú, mà là trả cho Du Liệt."
"…”
Hạ Diên Điệp khựng lại, cứng đờ người.
Mấy giây sau, cô mới ngẩng đầu lên, không thể tin được: “Sao cơ?”
“Du Liệt đã dùng danh nghĩa của cháu, trả lại số tiền mà chú đưa cho cháu trước kia từ mấy năm trước rồi.” Du Hoài Cẩn tạm dừng lại một lát, tựa như không hề để ý: “Cháu cho rằng năm cô học đại học năm hai, cháu nhận được số tài khoản trả nợ từ trợ lý của chú là do chú bảo cậu ta đưa cho cháu ư?"
Hô hấp của Hạ Diên Điệp ngưng trệ, ánh mắt run rẩy: "Không thể nào, cháu còn chưa bao giờ nói chuyện này với Du Liệt mà..."
"Nó đã biết từ lâu rồi. Là chú đã nói với nó."
Dường như Du Hoài Cẩn nhớ tới điều gì đó, khẽ hừ một tiếng. Kể từ khi Hạ Diên Điệp bước vào đây gặp mặt ông ta, đây là lần đầu tiên cô trông thấy một chút vẻ chế giễu và tức giận không hề che đậy, xuất hiện trên gương mặt của Du Hoài Cẩn.
Ông ta lạnh lùng cụp mắt xuống, nhìn về phía lan can làm bằng gỗ, ngón tay khẽ gõ gõ: “Nếu như chú không nói cho thằng bé biết, vậy thì có lẽ bây giờ cháu đã không gặp được nó của hiện tại đâu."
"…”
Hạ Diên Điệp muốn hỏi Du Hoài Cẩn nói vậy là có ý gì, thế nhưng cô lại có cảm giác trong cổ họng mình như có một đống bông gòn thấm nước mắc kẹt, lấp lại thật kín kẽ, tới mức cô không thể nào phát ra âm thanh. Sự đau nhức, buồn bực và chua xót căng ra, ngập tràn cả lồng ngực, tưởng chừng như sắp nổ tung lên rồi.
Sao mà Du Liệt lại biết chứ?
Thậm chí anh còn biết điều đó từ sớm như vậy.
"Cháu đừng hiểu lầm, chú nói cho nó biết chuyện này, không phải do cháu mà bởi vì sau cùng, nó vẫn là con trai chú, cho nên chú không thể hoàn toàn từ bỏ nó được."
"… Từ bỏ?"
"Chắc là Du Liệt chưa từng kể cho cháu nghe, nhưng mà sự thật là sau học kỳ hai của năm nhất đại học nó suýt chút nữa đã bị đuổi học. Lúc ấy, thằng bé đần độn, u mê sống qua ngày, không tới lớp học, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, uống rượu rồi giao du với một đám bạn ăn chơi, quậy phá, giống như là nó đang có ý định tự hủy hoại hoàn toàn bản thân ở nước ngoài vậy. Chú không thể nào cứ thế bỏ mặc thằng bé tiếp tục với bộ dạng như vậy được, nhưng mà chú cũng không có khả năng cứu được nó."
"May mắn thay... cháu có thể."
Giọng điệu của Du Hoài Cẩn tùy tiện, thoải mái, tựa như đang kể lại chuyện xưa của một người ngoài xa lạ, nhưng mà những lời nói đó lại y hệt như từng nhát dao đâm mạnh vào trái tim của Hạ Diên Điệp.
"Do vậy nên chú đã nói cho nó biết lý do. Sau này, nếu như một ngày nào đó cháu gặp được một người bạn học cũ nào đó của nó, cháu sẽ có thể nghe bọn họ kể qua một chút, về chuyện Du Liệt đã từ một kẻ điên cuồng, thành công thay đổi, trở thành một người cũng điên loạn nhưng lại hoàn toàn tương phản như thế nào."
Du Hoài Cẩn nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt có phần kỳ lạ: “Những năm đó, chú gần như không còn quen biết chính con trai của mình nữa rồi. Dường như, thằng bé có thể thay đổi bất cứ điều gì, cũng có thể thỏa hiệp bất cứ điều gì, chỉ vì cháu.”
"..."
Rốt cuộc, Hạ Diên Điệp cũng không chịu đựng được nữa, run rẩy hít một hơi, đầu cúi gục.
Mười ngón tay cô nắm chặt đặt trên đầu gối, không ngừng run rẩy, móng tay đè mạnh vào lòng bàn tay tới nỗi dường như sắp bị cấu rách, nhưng đó lại chẳng là gì, chẳng sánh bằng dù chỉ là một phần một vạn của nỗi đau tưởng chừng như đang rỉ máu cuồn cuộn trong trái tim.
Cô run rẩy nhắm mắt lại.
Cô thực sự không biết cái gì cả, cô hành động cứ như một kẻ ngu ngốc vậy... Làm sao mà cô có thể không biết gì hết thế này chứ?
“Cho dù có nỗ lực, vượt qua được bao nhiêu là khó khăn thì lý lịch của một người cũng chỉ có một hai dòng chữ là cùng. Vì vậy, có lẽ cháu cũng biết rằng thằng bé chỉ mất hai năm rưỡi để hoàn thành toàn bộ tín chỉ của đại học chính quy và tốt nghiệp ra trường, nhưng có thể cháu không biết rằng vào năm đó, khi tốt nghiệp, nó đã nhận được lời mời từ Viện nghiên cứu quan sát, đo lường và điều khiển hàng không vũ trụ của thành phố Bắc.”
"…"
Hạ Diên Điệp đột nhiên ngước mắt lên, chẳng thèm để ý đến những giọt nước mắt ướt trên mi: "Đó là viện nghiên cứu mà anh ấy muốn đến nhất mà, vậy tại sao anh ấy lại từ bỏ chứ? Tại sao anh ấy lại còn muốn thành lập Khoa học Kỹ thuật Helena..."
Tiếng nói nhỏ dần, cô không khống chế được sự run rẩy, khựng lại trước ánh mắt sâu thẳm nhìn mình của Du Hoài Cẩn, tựa như đang cười nhưng lại khiến cô rùng mình.
Du Hoài Cẩn dựa vào cạnh thành ghế, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đúng vậy, chú răn dạy, trách mắng, khuyên bảo nhiều năm như vậy nhưng cũng đều vô dụng, chú không tài nào ngăn cản được nó đi theo con đường theo đuổi lý tưởng mà thằng bé vẫn hằng mơ ước… Vậy cháu nói cho chú biết đi, tại sao nó lại tự tay bỏ đi lời mời từ viện nghiên cứu ấy, tiến tới lĩnh vực kinh doanh mà nó vốn chán ghét nhất?”
"..."
… Anh đã từ bỏ ước mơ của mình vì ai?
… Bởi vì cô.
Chỉ cách nhau một bộ trà cụ, nên Du Hoài Cẩn có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Cô gái trước mặt nay đã trưởng thành nhưng lại vẫn trẻ trung như trước và ngày càng xinh đẹp hơn. Từ sau khi bước qua cánh cửa tiến vào đây, nơi đáy mắt cô vẫn luôn dựng lên một tòa thành lũy nhìn như rất kiên cố, không thể nào bị phá vỡ. Nhưng bây giờ nó lại run rẩy, lay động không ngừng và phủ đầy vết nứt trước những câu nói của ông ta.
Du Hoài Cẩn và Du Liệt không giống nhau.
Ông ta chưa bao giờ lo sợ về việc làm tan nát trái tim cô.
Thế là Du Hoài Cẩn lại chậm rãi nói tiếp: "Cháu Hạ, vào thời điểm khi cháu còn chưa biết gì, cháu đã phá hỏng giấc mơ của nó một lần rồi."
Tựa như một cú hích nhẹ và chẳng hề dùng nhiều sức lực, ông ta đã đốn ngã tòa thành lũy kia một cách đầy tàn nhẫn.
"Hiện tại, sự thành bại tại vòng huy động vốn đầu tư Pre-C+ sẽ quyết định số phận của Khoa học Kỹ thuật Helena. Chỉ cần nhà họ Hà không nhả ra và tiến độ tài trợ vẫn cứ trì trệ giằng co thế này, tài chính của công ty nó sẽ ngày càng ít ỏi và khó khăn. Mà một khi “Phùng Thước” lại lần nữa được phóng ra và kết quả là nó sụp đổ, thì toàn bộ tâm huyết suốt bảy năm qua của nó sẽ tan thành mây khói… Cháu Hạ, cháu định dùng chính tay mình, bắt lửa đốt cháy giấc mơ của nó một lần nữa ư?"
"..."
Rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy, tranh vẽ trên cuộn nhìn có vẻ như nhẹ nhàng và đẹp đẽ kia, nhưng khi mở ra đến phần cuối cuộn…
Là một con dao sắc lạnh tỏa ra ánh sáng buốt giá, đâm một nhát xuyên thẳng qua trái tim cô.
Hai tay Hạ Diên Điệp bỗng nhiên siết chặt thành nắm đấm.
Mặc dù cảm tưởng như đã chảy máu đầm đìa nhưng cô vẫn không chịu buông tay, chỉ khẽ ngước đôi mắt đang run rẩy không ngừng của mình lên, giọng nói trở nên khàn đặc: "Chú Du, chú muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi."
Ánh mắt Du Hoài Cẩn hơi khác biệt.
Vốn dĩ ông ta còn cho rằng, nếu đã nói đến nước này rồi thì cô gái trước mặt sẽ nhanh thôi, không chịu đựng nổi mà gục ngã.
Có vẻ như trong bảy năm qua, cô đã trở nên kiên cường hơn trước.
Vậy xem ra, tới nửa bước cuối cùng này, ông ta không thể không lui.
Vì thế, lời nói vốn đã đưa đến bên miệng giờ đột ngột thay đổi, Du Hoài Cẩn xoa nhẹ lòng bàn tay, nói một cách ôn hòa như là đang muốn thỏa hiệp: “Chỉ cần cháu thuyết phục được Du Liệt, để nó đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt, sau này chú tuyệt đối sẽ không bao giờ can thiệp vào việc hai người yêu đương như thế nào nữa.”
Hạ Diên Điệp khẽ cắn răng: “Đính hôn?”
"Hà Đắc Bái không phải là kẻ dễ bị lừa đâu. Nếu như ngay cả một cái lễ đính hôn mà cũng không có thì làm sao ông ta có thể đồng ý giao phó con gái mình và công ty PeopleSoft cho Du Liệt được chứ?"
“… Rốt cuộc là cho Du Liệt, hay là cho chú đây."
Hạ Diên Điệp cuối cùng vẫn không kiềm được mà thốt lên câu này.
Ánh mắt của Du Hoài Cẩn khẽ lay động, sau đó ngay lập tức mỉm cười: “Hạ này, cháu phải hiểu cho rõ rằng dù sao đi chăng nữa, chú cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là Du Liệt, sau cùng tất cả những gì chú có đều sẽ thuộc về nó cả thôi.”
"..."
Lắng nghe những lời này từ Du Hoài Cẩn, người đã tự tay mình gây ra phân nửa tình hình khó khăn hiện giờ của Khoa học Kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy nghe thật mỉa mai.
Cô siết chặt lấy lòng bàn tay đã tê dại từ lâu rồi cúi đầu xuống.
Ngay cả trước khi hội thảo trao đổi học thuật lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ kết thúc vào ngày hôm nay, cô đã nghe thấy các vị giáo sư xa lạ từ viện hàng không vũ trụ đề cập đến tình thế nguy cấp của Khoa học Kỹ thuật Helena trong cuộc trò chuyện.
Cô biết rằng trong thế giới của người làm kinh doanh, chẳng bao giờ thiếu đi sự liên kết lợi ích.
Nhưng mà, Du Liệt không nên trở thành một quả cân chỉ để tăng sức nặng như vậy.
Lời của Du Hoài Cẩn khiến cô bực bội, thậm chí phẫn nộ không thôi. Chỉ cần nghĩ đến chỗ ngồi một đầu phía này của chiếc bập bênh đang ở bên bờ vực thẳm, gánh theo khoa học công nghệ Helena và tất cả những tâm huyết và ước mơ của Du Liệt trong suốt bảy năm qua, cô cũng chỉ có thể mặc kệ tất cả, không sợ chết mà bám chặt, đè đầu bên kia của chiếc bập bênh, cố gắng hết sức chứ không dám để nó bị trượt xuống dù chỉ một chút.
“Chú Du.”, một lúc lâu sau Hạ Diên Điệp rốt cuộc mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chú đánh giá cao cháu quá rồi, cháu không có năng lực thuyết phục Du Liệt được đâu.”
Đôi mắt của Du Hoài Cẩn lập tức toát lên vẻ lạnh lùng: "Là không có, hay vẫn là do cháu không muốn làm hả?"
"Cháu thật sự không có, mà cháu cũng không muốn. Đó là cuộc đời của Du Liệt. Anh ấy muốn lựa chọn như thế nào, đó là quyền lợi và sự tự do của anh ấy. Cháu nhất định sẽ không lặp lại sai lầm của chú đâu, ngạo mạn và coi thường những điều từ tận đáy lòng của anh ấy, chú cứ tự cho là mình đúng đắn nên thay anh ấy làm hết, mà chẳng quan tâm liệu những quyết định đó có làm tổn thương anh ấy sâu sắc hơn không…”
Từ run rẩy, giọng nói của Hạ Diên Điệp dần dần trở nên kiên định, cô cắn răng và ngước mắt lên.
Sau đó, cô nhìn Du Hoài Cẩn, trước vẻ mặt cau mày bất ngờ của ông ta, cô gái trẻ nở nụ cười có phần chua chát khi nước mắt vẫn còn chưa khô: “Là chú, người vừa mới ngồi đây, tự mình nói cho cháu nghe mà.”
“Bảo rằng quyết định mà cháu đã đưa ra vào bảy năm trước, điều mà cháu cho rằng là bởi vì tốt cho anh ấy nhưng sau cùng lại tàn nhẫn đến nhường nào, suýt chút nữa đã đẩy anh ấy rơi xuống địa ngục vĩnh viễn không thể nào trở lại."
"..."
Du Hoài Cẩn khẽ nheo mắt lại, với ánh nhìn gần như xa lạ hoàn toàn, ông ta quan sát cô gái đối diện tựa như là lần đầu gặp mặt: “Chẳng lẽ cháu không sợ nó…”
Còn chưa dứt lời, một tiếng ‘ầm’ vang lên.
Cánh cửa trượt bằng gỗ nặng nề bị một bàn tay trắng bệch tới nỗi hiện lên sương giá giữ lại, đập mạnh vào bộ khung gắn trên tường.
Vẫn còn đang nặng nề thở dốc sau khi vội vã chạy tới đây, đôi chân dài của Du Liệt chùng xuống, dừng lại ngay trước cửa, đôi mắt tối sầm và đầy lạnh lùng.
Những sợi tóc trên trán của anh đã ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay thì siết chặt đến nỗi cánh cửa như muốn nứt ra.
Hạ Diên Điệp bỗng nhiên hoàn hồn lại: “…Du Liệt?” Cô kinh ngạc ngồi dậy từ phía sau bộ trà cụ.
Mà tới tận lúc này, mới vang lên âm thanh hoảng loạn vội vội vàng vàng chạy đuổi theo anh từ phía sau, dẫn đầu là người trợ lý trước đó, ba bóng người mặc âu phục mang vẻ mặt u ám mà đầy lúng túng, đứng lại ở sau lưng Du Liệt.
"Xin lỗi, chủ tịch Du, chúng tôi không ngăn cản lại được..."
Du Hoài Cẩn cau mày, xua tay.
Thế nhưng Du Liệt lại hoàn toàn chẳng để ý ngó nhìn bất kỳ ai nữa, sau khi lồng ngực thôi phập phồng liên tục dưới lớp áo hoodie đen, anh bình tĩnh lại, cặp mắt đen kia lập tức toát lên vẻ đáng sợ khiếp người, đôi môi mỏng sắc bén tái nhợt mím chặt, không nói một lời.
Anh bước qua cửa, tiến vào trong rồi đi đến bên cạnh bộ trà cụ, nắm chặt lấy cổ tay cô gái đang ngồi trên ghế dựa, kéo cô ra ngoài.
Các ngón tay anh nóng bừng, nắm lấy cổ tay cô, thậm chí còn có chút run rẩy không rõ nguyên nhân.
Hạ Diên Điệp hoảng hốt, nhưng lại không thể hỏi anh ở đây, nên đành phải mặc kệ anh kéo cô đi.
Khi Du Liệt chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Từ phía sau lưng anh, Du Hoài Cẩn lạnh lùng lên tiếng: "Con cứ như vậy mang người đi, chẳng lẽ con không muốn hỏi ba bất cứ điều gì sao? Chẳng hạn như, con bé có đồng ý với điều kiện nào của ba hay không, có bỏ rơi con lần nữa hay không."
"…”
Du Liệt khựng lại, tựa như vô thức, những ngón tay đang nắm tay cô khẽ siết chặt.
Hạ Diên Điệp cũng theo đó, khẽ run rẩy.
Thế nhưng, cuối cùng Du Liệt cũng không quay đầu lại, chỉ là cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng tột độ: “Nếu ông còn dám, lén gặp riêng cô ấy một lần nữa…”
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp bước ra khỏi cửa: “Vậy thì cả đời này, cho đến khi ông chết đi, tôi cũng sẽ không gặp lại ông một lần nào nữa.”
"Nếu ông không tin thì cứ thử xem.”
“!"
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại.
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp đi nhanh qua hành lang, không nói một lời.
Lướt qua những nhân viên bảo vệ và trợ lý mang sắc mặt cứng ngắc, anh nắm lấy tay cô, từ mu ngón tay thon dài đến cổ tay và bắp tay, những đường mạch máu dài mà sắc nét căng cứng dưới làn da trắng muốt, như thể có một cảm xúc đáng sợ nào đó đang tích tụ, chực chờ bùng nổ.
Hai người đi xuống dưới lầu và bước ra khỏi quán trà.
Du Liệt không dẫn Hạ Diên Điệp đến đầu đường lớn mà cứ kéo cô đi thẳng một mạch, rồi đột ngột quay người, tiến vào góc phố gồ ghề trong con hẻm phía sau quán trà.
Không biết bên ngoài quán trà đã tối từ lúc nào.
Ở xa xa kia còn bật đèn đường lên, sáng rực cả không gian xung quanh, nhưng sang con hẻm nhỏ phía sau quán trà này thì lại tối om, khó mà nhìn rõ vật gì, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những khung cửa sổ vuông vức của các tầng trên ở cả hai bên chiếu xuống.
Những tia sáng lấp ló này càng làm nổi bật thêm bả vai kéo căng của Du Liệt, cơ bắp ẩn dưới lớp áo hoodie của anh đã siết chặt đến mức âm thầm chấn động.
Hạ Diên Điệp cắn nhẹ môi.
Anh càng im lặng, cô lại càng cảm thấy lo lắng không yên.
Không khí trong đêm tại thị trấn nhỏ xa lạ này dường như bị cái lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh đè nén, trở nên ẩm ướt và nhớp nháp, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và không thể hít thở.
Rốt cuộc thì Du Liệt cũng dừng lại.
Hai người đi vào một con hẻm tối hoang vắng không một bóng người, cuối hẻm là một bức tường cũ dựng cao lên, ánh trăng chiếu xuống tảng đá xanh đã nứt vỡ theo năm tháng, toát lên vẻ trong trẻo mà lạnh giá, cô độc.
Những ngón tay đang giữ chặt lấy cổ tay cô dần dần buông lỏng ra một cách chậm rãi và cứng ngắc.
Hạ Diên Điệp vô thức nín thở.
Du Liệt rốt cuộc cũng quay người sang một bên, nhưng vẫn không đối mặt với cô, anh dựa vào bức tường cũ bên cạnh cô, mặt tường gồ ghề làm bằng gạch đỏ của con hẻm đã ở đây từ lâu. Chiếc áo hoodie màu đen mỏng bị dáng xương tuyệt đẹp của anh ép vào, làm hiện lên đường nét đôi bả vai anh, tựa như bóng tối đẹp đẽ nhất, tới nỗi như phần vốn có của một bức họa tuyệt tác vĩ đại.
Hạ Diên Điệp lặng lẽ ngắm nhìn, chỉ cảm thấy Du Liệt thế này có chút lạ lẫm, nhưng cũng lại có cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen thuộc mà lâu ngày chưa gặp.
Cũng không có gì quá khó hiểu.
Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa được lại nhìn thấy anh khoác trên mình một chiếc áo hoodie như thế này.
Đó là bóng dáng chàng thiếu niên từng lao vào cuộc đời cô, hệt như tia nắng chói chang nhất nhưng từ lâu, đã bị cô bỏ rơi trong cơn mưa nặng hạt và bóng đêm mênh mông bao trùm.
‘Két’, âm thanh của chiếc bật lửa kim loại vang lên rõ ràng trong con hẻm tối.
Hạ Diên Điệp nheo mắt lại, quay người qua thì trông thấy đôi mắt đen láy như mực của Du Liệt đang cụp xuống, giữa hai ngón tay đẹp đẽ khép lại, anh thuận tay dùng bật lửa, làm bừng lên ngọn lửa từ đỏ tươi đến xanh lam.
Anh cắn điếu thuốc giữa đôi môi mỏng, đầu cúi thấp xuống, nắm hộp thuốc lá nhăn nhúm trong tay. Có lẽ là bởi vì vẻ ngoài vốn lạnh lùng của anh, mặt mày cũng lạnh nhạt và thờ ơ, nhìn sắc mặt anh mà cảm thấy rét buốt cả người.
Sau khi nhận thấy Hạ Diên Điệp đang đến gần, Du Liệt ngước mắt lên.
Điếu thuốc ở giữa môi anh, dường như bị đầu lưỡi chạm vào, hơi lăn xuống rồi bị anh cắn mạnh.
Trong phút chốc đó, ánh mắt Du Liệt nhìn cô tàn nhẫn đến đáng sợ.
“…”
Hơi thở của Hạ Diên Điệp như bị thắt lại.
Cô hoảng sợ nhìn anh.
Cho đến khi người đàn ông hạ hàng mi dài của mình xuống, yết hầu trượt sâu xuống, anh cầm lấy điếu thuốc không còn bắt lửa trước khi bản thân kịp cắn đứt nó, Du Liệt mới dần dần đè nén được những cảm xúc suýt chút nữa đã mất kiểm soát trong lòng.
Anh xoay người lại, dựa vai vào tường.
Đôi mắt dài của anh liếc nhìn cô, không biết là mấy giây sau, anh chợt cúi đầu, giọng khàn khàn: “Anh đã bảo em đừng đi, tại sao em lại không chịu nghe lời.”
Vẻ mặt Hạ Diên Điệp ảm đạm, cô cụp mắt xuống.
Cô không thể nào giải thích được chuyện này, và Du Liệt cũng sẽ không muốn nghe bất kỳ câu trả lời gì.
Hiển nhiên là Du Liệt cũng đã nghĩ tới điều đó.
Vì thế, sau một lúc im lặng, anh khẽ cười giễu: "Du Hoài Cẩn đã nói với em những gì?"
"..."
Không biết liệu đó có phải là ảo giác hay không.
Hạ Diên Điệp phảng phất nghe được trong thanh âm của anh có chút run rẩy kìm nén.
Giống như là đang... sợ hãi.
Du Liệt sợ.
Trong nháy mắt nhận ra sự thật rõ ràng nhưng cũng khó tin nổi ấy, Hạ Diên Điệp thở gấp. Đợi tới lúc lấy lại tinh thần, một cảm giác rét run đến thấu xương trào lên từ đáy lòng cô.
Cô đã từng ghen tị nhất với trái tim vừa mềm mại vừa cứng rắn, chẳng thể phá vỡ như vàng của anh, một trái tim chưa bao giờ sinh ra sự tự ti hay hèn nhát.
Nhưng hóa ra, những gì Du Hoài Cẩn nói là sự thật, năm đó, chính tay cô đã phủ kín trái tim không tì vết ấy của anh bằng bụi bặm và bóng tối.
Đối mặt với sự im lặng và trì trệ của Hạ Diên Điệp, khóe mắt Du Liệt chậm rãi nhíu chặt.
Anh bóp gãy điếu thuốc trong lòng bàn tay, bên tai như có một sợi dây kéo căng, phát ra âm thanh chói tai trước khi đứt lìa.
Du Liệt nhấc chân lên, bước một bước về phía Hạ Diên Điệp.
Anh dừng lại trước mặt cô.
“Du Hoài Cẩn, đã nói cái gì với em?” Du Liệt lặp lại một lần nữa, giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo.
Hạ Diên Điệp lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên: “Chú ấy, chú ấy bảo, vòng gọi vốn mới của Khoa học Kỹ thuật Helena đang đứng yên ở trạng thái đình trệ là do nhà họ Hà.”
"Cho nên.”
"Chú ấy kêu em thuyết phục anh đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt."
Đuôi mắt Du Liệt lộ ra vẻ tàn nhẫn, rũ xuống, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi:
"Cho nên?"
Hạ Diên Điệp khó có thể yên lòng, khẽ nói: "Nếu không làm như vậy, việc gọi vốn đầu tư thật sự sẽ thất bại sao?"
"..."
Lời phủ định đã ở bên môi nhưng lại dừng lại.
Du Liệt cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy mà ánh sáng không thể tiến vào, lặng lẽ và chậm rãi lướt qua vầng trán, đôi lông mày nhỏ nhắn, cặp mắt đen, chóp mũi và đôi môi của cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.
Như thể anh muốn khắc thật sâu, như bằng đao rìu đóng xuống, dáng hình cô vào đôi mắt của mình.
Sau đó, trong bóng đêm, khi nhịp tim của Hạ Diên Điệp đã như sắp sửa ngừng đập, cô chợt nghe thấy chất giọng khàn khàn của người đàn ông, anh cười, trong giọng nói lại toát lên chút lạnh lẽo.
"Đúng vậy."
Du Liệt nhìn thân hình cô khẽ động đậy, lập tức hạ thấp giọng xuống như tự làm khổ chính mình: “Thế thì sao đây? Em có muốn anh đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt không?"
"…"
Trái tim của Hạ Diên Điệp không thể thôi run rẩy.
Cô ngước mắt nhìn anh: "Em không... Em không có quyền định đoạt chuyện này. Đó phải là quyết định của anh mới đúng."
"Không, em có quyền."
Khóe môi của Du Liệt càng cong lên, nơi đáy mắt khuất sáng lại càng lạnh lùng hơn, đó là một loại cảm xúc gần như đến ngưỡng tột cùng, sự lạnh lẽo đã chạm đến giới hạn đạt tới mức điên rồ.
Anh vịn vào bức tường gồ ghề, lởm chởm đá sau lưng cô, cúi thấp người xuống và cố tình cười khẽ bên tai cô.
“Em biết rất rõ là em có, hồ ly của anh." Những ngón tay thon dài chống trên tường chậm rãi siết chặt, siết chặt tới nỗi dường như chẳng còn thèm để ý đến máu thịt trên đầu ngón tay.
“Sợi dây duy nhất trói buộc anh, chẳng phải nó vẫn luôn nằm trong tay em hay sao?”
Hạ Diên Điệp giật mình, vội ngước mắt lên.
Rốt cuộc, cô cũng biết cái cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp đó là gì rồi.
Du Liệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh giống hệt như buổi tối hôm đó. Trong bóng đêm huy hoàng và ồn ào ấy, ngọn gió lướt qua khiến rèm cửa tung bay, trước cửa sổ trên mái nhà, khoảnh khắc cuối cùng khi cô ôm chầm lấy anh, anh cũng đã có ánh mắt như vậy.
Chỉ có điều, bây giờ tuyệt đối còn lạnh lẽo hơn năm đó.
Tựa như cô lại đẩy anh tới bên bờ vực thẳm, bằng chính đôi tay của mình.
Du Liệt chăm chú nhìn Hạ Diên Điệp, gằn từng chữ từng câu: "Chỉ cần em buông ra, lần này anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa."
Giọng nói anh nhẹ nhàng và khàn đặc.
“Chỉ cần em yêu cầu, ngay bây giờ, anh sẽ đến nhà họ Hà."
“… Du Liệt!"
Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng thốt lên được một tiếng giữa cơn nghẹt thở của mình.
Cô cực kỳ tức giận, tới mức không hề nghĩ ngợi mà đã nắm lấy cổ tay anh, cố dùng sức đến nỗi cô có cảm giác như muốn khảm sâu vào đó. Chẳng biết là do nổi giận hay bực bội, nhưng những ngón tay của Hạ Diên Điệp đều hơi run lên.
Du Liệt im lặng cụp mắt xuống, giống như đang muốn xác nhận điều gì đó, anh nhìn bàn tay của cô đang nắm lấy tay anh.
Không kịp thấy rõ.
Bóng người mảnh khảnh và yếu ớt trước mặt đã bị anh chọc giận đến mức run rẩy, nhưng vẫn từng chút một tiến lại gần anh, mang theo nhiệt độ quen thuộc khiến cả linh hồn anh run lên.
Cuối cùng cô giơ tay lên, luồn vào giữa cánh tay anh và ôm lấy vòng eo thon gầy của anh cách chiếc áo hoodie màu đen.
Hạ Diên Điệp áp tai sát vào lồng ngực Du Liệt.
Cánh tay cô gái chầm chậm siết chặt, dường như muốn để anh thực sự cảm nhận được từng chút một nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô…
"Anh đừng sợ."
Cô bảo anh đừng sợ, nhưng lại chẳng thể kìm nén được sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình.
Trong giọng nói của cô lại có tiếng khóc không thể kiềm chế được.
"Em sẽ không buông anh ra nữa đâu."
"..."
Du Liệt cụp mắt xuống rồi nhắm lại. Sợi dây căng chặt đến sắp đứt bên tai anh dường như lại buông lỏng.
Một lúc lâu sau, nó lại không còn động tĩnh gì nữa, tựa như đã biến mất một lần nữa, ẩn mình vào trong bóng tối phía sau anh.
Cuối cùng Du Liệt cũng dám đưa tay lên, ôm lấy cô gái trước mặt mình.
Anh hít một hơi thật sâu, như đang đè nén cảm xúc nào đó.
"Đó là em nói đấy. Không cho phép em bỏ anh lại một lần nữa, hồ điệp."
Hạ Diên Điệp lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực anh và hơi thở trầm thấp tới nỗi cô chẳng biết là nó muốn chìm xuống đến tận đâu, giống như thể là đang liên tục đẩy những cảm xúc nào đó trở lại vực thẳm.
Cô nhận ra nên ngẩng đầu lên: “Anh đang phải chịu đựng điều gì vì em à?”
Du Liệt khựng lại, hạ thấp mắt xuống.
“Nếu làm anh khó chịu nhiều như thế,” Hạ Diên Điệp nhíu mày, dường như đang cân nhắc hậu quả, nhưng sau cùng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì đừng nhẫn nhịn nữa.”
"..."
Mấy giây trôi qua, sự im lặng bao trùm.
Trong con hẻm vắng vẻ và yên tĩnh, đẩy tảng băng xuống dưới mặt nước biển tối tăm, Du Liệt mỉm cười, khẽ hỏi: “Hồ ly này, em có biết em đang nói cái gì không?”
"Có lẽ là... biết?" Lợi dụng màn đêm che giấu, Hạ Diên Điệp quay đầu đi, giọng nói khe khẽ, tránh không bị anh phát hiện vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt cô.
Hạ Diên Điệp vốn tưởng rằng trước đó cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Du Liệt rồi, chẳng qua chỉ là giống như sau khi trải qua một ngày huấn luyện quân sự ngoài trời và phải chạy một ngàn ki-lô-mét, đến hôm sau không thể nào đứng dậy được thôi.
Đó chắc hẳn đã gần tới giới hạn phản ứng của cơ thể con người rồi...
Cho dù anh có điên rồ hơn thế một chút thì chắc là, cũng không đến nỗi khó khăn hơn nhiều đâu.
Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang nghĩ ngợi thì lại bị anh xoa đầu.
"Không, em không biết đâu."
Du Liệt trầm giọng nói, như thể là đang thở dài.
Anh lại ôm cô vào lòng mình.
Anh bắt buộc phải chịu đựng điều đó.
Nếu không, cô nhất định sẽ bị anh dọa sợ cho chạy mất.
Không bao giờ chịu khuất phục, cũng không bao giờ lùi bước.
Mỗi một sự lựa chọn đều được giải quyết một cách dễ dàng và điêu luyện, tất cả đều chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ và cảm xúc của chính mình.
Cô không thể làm được điều đó.
Suốt những năm qua, cô đã cố gắng hết sức mình để có thể thoát khỏi những ràng buộc, sống tự do hơn một chút và có thể hành động theo mong muốn của bản thân nhiều nhất có thể.
Thế nhưng, tồn tại những mảnh ghép quá khứ, giống như những cái bóng vĩnh viễn, không bao giờ có thể rũ bỏ được.
Ví dụ như, vào hai thời điểm then chốt nhất trong cuộc đời cô, chính Du Hoài Cẩn đã đưa tay ra đề nghị giúp đỡ.
Nếu như không phải là có người này, có lẽ cô cũng sẽ không thể nào quen được Du Liệt.
Cô biết ơn ông ta, nhưng lại sợ phải gặp mặt ông ta.
Mà nỗi sợ hãi đó không liên quan gì đến Du Hoài Cẩn, dù sao thì cũng chỉ là cảm giác mắc nợ và áy náy trong lòng Hạ Diên Điệp mà thôi.
Trước cửa xe đang mở ra kia, Hạ Diên Điệp không còn lựa chọn nào khác.
Cô chỉ có thể nói vào điện thoại, thật khẽ thốt lên một câu: “Đợi em quay về.”
Sau đó, cô cúp điện thoại và khom lưng ngồi vào trong xe.
Thật ra, suốt dọc đường đi, trong lòng Hạ Diên Điệp cứ luôn có chút run sợ. Thậm chí tới mức, ban đầu khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đầu óc vốn dĩ từ trước đến nay luôn nhạy bén và nhanh nhẹn của cô lúc đó lại gần như trống rỗng.
Đợi đến khi chiếc xe từ từ lái được một quãng đường không rõ xa gần, dường như ý thức của cô mới quay trở lại cơ thể.
Đối mặt là điều hiển nhiên, không cần nói cũng biết.
Cô rất sợ, nhưng sợ hãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Tâm trí của Hạ Diên Điệp rất rối bời, nhưng điều duy nhất rõ ràng là cô không muốn rời xa Du Liệt.
... Cô thích anh nhiều lắm. Thích anh tới nỗi cô có cảm giác như mình còn có thể phản bội chính bản thân.
Hạ Diên Điệp cười khổ.
Cô chạm vào điện thoại, màn hình chớp sáng, trên đó không có thông báo tin nhắn hay cuộc gọi mới nào, cô tự hỏi hay là Du Liệt đã bị cô chọc cho tức giận rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Diên Điệp vẫn là bấm mở khung nhắn tin ra, nhấn vào dấu cộng, sau đó lựa chọn chia sẻ vị trí thời gian thực.
'Đừng tức giận mà.’
Hồ ly lặng lẽ mà lại chầm chậm, gõ từng chữ từng chữ.
‘Em chắc chắn sẽ về nhà sớm thôi.’
Làm xong tất cả những việc này, Hạ Diên Điệp bèn tắt điện thoại. Cô tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ và chầm chậm hít một hơi thật sâu, tựa như muốn thu hết dũng khí vào lại cơ thể.
Bất kể là điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước, dù là sự giễu cợt, khinh thường hay là chẳng thèm ngó ngàng tới của Du Hoài Cẩn...
Cô nhất định sẽ quay lại về bên anh.
...
Một tiếng rưỡi sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà độc lập nhỏ với tấm bảng hiệu ghi chữ cổ “Nhã Xá” treo trước cửa.
Lúc Hạ Diên Điệp được dẫn vào, ngay tại tầng một cô đã lập tức giật mình khi nhìn ngắm căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi một tấm bình phong làm bằng tre. Hình như nơi này là một quán trà, chỉ có điều mới tầng một mà đã rộng như vậy rồi, hương trà thơm thoang thoảng đâu đây nhưng lại kỳ lạ thay, không hề trông thấy bóng dáng của một ai cả.
Hạ Diên Điệp nghi hoặc, nhưng người trông giống như trợ lý kia, suốt dọc đường tới đây chỉ ngồi yên trên ghế phụ lái, chẳng hề lên tiếng, giờ đã đi thẳng về phía cầu thang lên tầng hai của tòa nhà.
Không còn lựa chọn nào khác, Hạ Diên Điệp đành phải đi theo sau.
Sau khi đi một mạch lên căn phòng trong cùng của tầng hai, người trợ lý mở cửa ra cho Hạ Diên Điệp, đưa tay lên ra hiệu mời vào.
Rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy một bóng người xa lạ đầu tiên, kể từ khi bước vào quán trà yên tĩnh đến đáng sợ này.
Có vẻ như cô ấy là một nghệ nhân trà, đang đứng trước một bộ pha trà được chạm khắc bằng gỗ có màu sắc cổ điển, những đầu ngón tay tựa búp măng của cô ấy cầm những dụng cụ pha trà mà cô không thể phân biệt rõ công dụng, uyển chuyển thực hiện một những động tác hệt như đang biểu diễn.
Mà ở trên ghế chính, bên cạnh bộ trà chạm khắc gỗ nọ, Du Hoài Cẩn vừa mới bưng lên nửa tách trà, uống cạn.
Mí mắt của Hạ Diên Điệp khẽ giật: "Chào chú Du ạ."
Đặt chén trà xuống, Du Hoài Cẩn thuận thế giơ tay lên, chỉ về phía đối diện ông ta.
"Cháu Hạ, mời ngồi."
"..."
Bước chân cô có phần cứng ngắc, cô đi tới trước chiếc ghế cũng được làm bằng gỗ nguyên khối kia. Trong suốt đoạn đường ngắn ngủi này, Hạ Diên Điệp đã đoán ra.
Sở dĩ từ tầng một đến tầng hai đều không có một ai, trông có vẻ là vừa mới rời đi không lâu, đã dọn sạch nơi này rồi.
Cũng làm phiền Du Hoài Cẩn rồi, một nhân vật như vậy mà lại đặc biệt vượt cả ngàn dặm, đi một chuyến từ thành phố Bắc đến một thị trấn nhỏ gần biển chỉ để gặp cô.
Phải chăng là để tránh né Du Liệt?
Thời điểm Hạ Diên Điệp ngồi xuống, không kìm được liếc qua điện thoại di động.
Lúc cô xuống xe có bật màn hình kiểm tra, nhưng Du Liệt không hề vào phần chia sẻ vị trí với cô, cũng không biết là anh đang tức giận hay là bị trì hoãn bởi vì chuyện gì đó rồi.
‘Róc rách’, tiếng rót trà trong trẻo vang lên, thu hút sự chú ý của Hạ Diên Điệp. Cô ngước mắt lên thì nhìn thấy tách trà trước mặt đã được rót đầy hơn phân nửa.
Hạ Diên Điệp do dự một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Người nghệ nhân trà còn chưa kịp đáp lời cô thì người trợ lý kia đã trầm giọng, đưa người đó ra ngoài.
Cửa phòng khép lại, trong căn phòng tràn ngập hương trà giờ chỉ còn lại Du Hoài Cẩn và Hạ Diên Điệp.
Trông Du Hoài Cẩn cứ như là tới đây chỉ để thưởng thức trà thôi.
Ông ta không lên tiếng, thậm chí còn chẳng hề ngước mắt nhìn lên, Hạ Diên Điệp cũng không dám mạo muội mở lời.
Nhưng đợi tới khi Du Hoài Cẩn bắt đầu nói chuyện thì ông ta lại vội vàng pha trà: “Đây là bánh trà chín, trà Phổ Nhĩ đã cất giữ trong suốt ba mươi năm, mới lấy ra hôm nay. Hãy nếm thử đi.”
"..."
Hạ Diên Điệp khựng lại.
Bánh trà đã cất giữ ba mươi năm.
Tuổi còn lớn hơn cô.
Giọng điệu của Du Hoài Cẩn quá đỗi tự nhiên và tùy ý, như thể một người họ hàng lớn tuổi trong nhà vốn dĩ không quen biết đang cố gắng thân cận với con cháu, tới nỗi khiến Hạ Diên Điệp thậm chí không thể nào xem xét được lời nói và hành động của ông ta mang bao nhiêu ý vị thăm dò và suy tính.
Nhưng dù có hay không thì cũng chẳng có ích gì.
Sự hiểu biết của cô về bộ trà cụ hay thậm chí là trà đạo cũng chỉ giới hạn ở mức từng nghe nói đến. Trong số những khách hàng cô đi cùng mấy năm nay, thật không may là cô lại không có cơ hội gặp gỡ nhiều người thích dẫn khách nước ngoài đến các quán trà, trái lại hầm rượu nho thì cô đã từng đến qua nhưng về lá trà, cô hầu như không biết một chút gì cả.
Nghĩ tới đây, Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cô phối hợp nâng chén lên và nếm thử nước trà trong vắt màu đỏ thắm đặt trước mặt. Mới uống vào miệng thì cảm giác khá đậm, hương trà thơm ngào ngạt, cấp độ cảm nhận phong phú, dường như có nhiều lớp, đáng tiếc Hạ Diên Điệp không hiểu hết sự phân tầng và khác biệt giữa các loại mùi hương từ hương thơm của nhân sâm, hương thơm của cây cối, của hoa quả và sự lâu năm cùng hòa lẫn, đan xen vào nhau.
May mắn thay, Du Hoài Cẩn không phải là người sẽ thể hiện sự khó chịu và chế nhạo của ra mặt, cũng không phải kiểu sẽ bắt ép, khiến cô không xuống nước được.
Những người thành đạt mà Hạ Diên Điệp từng tiếp xúc đều tự cao, ỷ vào tầm nhìn rộng lớn và kiến thức uyên bác của mình, lời nói lúc nào cũng có thể bộc lộ ra thái độ khinh thường và ngạo mạn. Khác với họ, Hạ Diên Điệp chỉ nghe thấy sự hòa nhã và ổn định trong giọng nói của Du Hoài Cẩn.
Ông ta giới thiệu cho cô biết về các tầng hương thơm của lá trà, cách đánh giá hương vị của trà, sau đó lại mở rộng, phức tạp hơn đến việc phân loại các loại trà, cách lựa chọn bộ trà cụ, thậm chí cả lễ tiết trà đạo cũng như những chuyện cổ và nguồn gốc sâu xa của chúng.
Giọng điệu của ông ta vẫn bình tĩnh và thong dong, giống như đang trò chuyện với con cháu của mình.
Ở trong phòng trà, không biết rõ thời gian chính xác hiện tại, nhưng mà vào một khoảnh khắc nào đó, Hạ Diên Điệp ngẩn ngơ giữa hương trà thoang thoảng xung quanh, cô có cảm tưởng như rằng Du Hoài Cẩn không ngại đường xa cả ngàn dặm tới chính là để dạy cho cô một khóa học cơ bản về trà đạo.
Tất nhiên là không thể nào.
Đợi tới khi một chén nước suối trên núi đã cạn hết, chủ đề liên quan tới ‘trà’ của Du Hoài Cẩn dường như cũng sắp kết thúc.
Hạ Diên Điệp cảm thấy thật kỳ diệu.
Những người thuộc lớp đi trước như họ hình như có một khả năng đặc biệt, chỉ ngồi một chỗ vẫn có thể nói cho ra đủ phần mở đầu, nối đoạn, chuyển tiếp và phần cuối cùng kết hợp lại, để cho đối phương biết chủ đề sẽ kết thúc ở đâu.
Mà cô thì chỉ có thể đáp lại và gật đầu khi có cơ hội, trong suốt toàn bộ quá trình.
“Ở những lĩnh vực mà mình không hiểu rõ, cháu không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, không tự đề cao bản thân mà lại chẳng khi nào câu nệ.” Du Hoài Cẩn đột nhiên nhắc tới cô: “Bỏ qua không đề cập tới chuyện giữa cháu và Du Liệt, chú vẫn thật sự khá quý cháu.”
“..."
Tới rồi.
Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, chắc chắn đúng mực và thẳng thắn đáp lại: "Chú quá khen rồi. Từ lúc lên xe đến tận giây phút hiện tại, cháu vẫn luôn rất thận trọng và căng thẳng."
Có vẻ như Du Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, theo sau đó là tiếng khẽ bật cười, rồi âm thanh ông ta đặt tách trà xuống: “Xem ra so với bảy tám năm trước, cháu đã trở nên thú vị hơn rất nhiều. Còn trước đó nữa, cháu chính là người khiến chú có ấn tượng khắc sâu nhất giữa đám nhóc học cấp hai kia. Ánh mắt sáng nhất, có tham vọng, có ham muốn và cả nghị lực to lớn. Ở một số khía cạnh, so với Du Liệt thì trái lại, cháu càng có nhiều điểm giống với chú hơn."
Hạ Diên Điệp im lặng, không đáp.
Cô khẽ thở dài trong lòng.
Du Liệt cũng đã từng nói như vậy.
Du Hoài Cẩn tựa như là thuận miệng nhắc đến, úp ngược chén trà, rồi đẩy nó về trong khay trà, chờ đưa vào khu vực tẩy rửa: “Về mấy chuyện liên quan đến trà đạo, cháu có thể tìm hiểu và học hỏi thêm ít nhiều từ Du Liệt.”
Hạ Diên Điệp khẽ giật mình, ngước mắt lên.
Sự kinh ngạc khó tài nào kiềm chế được khiến cô xem nhẹ tới thân phận và ý đồ của Du Hoài Cẩn đang ngồi ngay đối diện bản thân, cô chẳng qua là không nhịn được hỏi thêm: “Anh ấy thích uống trà sao ạ?”
Khi hỏi, Hạ Diên Điệp cũng lục lại ký ức trong đầu thử, cô không hề nhớ có phòng đặc biệt dành riêng cho trà ở chỗ Du Liệt.
“Chú cũng không biết rõ lắm thằng bé có thích hay không nhưng chắc chắn ông ngoại của nó rất đam mê về chuyện này.” Giọng điệu của Du Hoài Cẩn đầy bình thản: “Từ khi còn bé xíu, thằng bé đã gần gũi với ông ngoại của mình hơn nên từ thói quen đến sở thích đều làm theo ông ngoại nhiều hơn. Có người trong thành phố Bắc truyền nhau câu nói, hễ nhà nào có con cháu giỏi giang, hoa cỏ thơm đầy nhà là sẽ chỉ biết về cháu ngoại lớn chứ chẳng quan tâm gì về cháu trai cả. Đây chính là nói về thằng bé."
Hạ Diên Điệp hơi lơ đãng, theo bản năng cụp mi xuống.
“Sao vậy, thằng bé không kể gì về những chuyện trong nhà ngoại nó sao?” Hình như Du Hoài Cẩn hơi kinh ngạc: “Chú còn tưởng rằng nó sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện không sót điều gì, chỗ nào cũng nhắc tới cả.”
"Cháu chỉ nghe qua được vài ba lời thôi, chưa bao giờ chi tiết đến thế.”
Trong suy nghĩ Hạ Diên Điệp cũng chầm chậm nhớ lại.
Hình như ngoại trừ chuyện của mẹ anh năm đó, đặc biệt là từ sau lần đoàn tụ này, Du Liệt không hề đề cập nhiều với cô về chuyện trong nhà anh nữa. Cho dù là ông ngoại hay Du Hoài Cẩn, y như anh đều đã quên hết rồi, bất kể là chủ đề nào thì cũng sẽ tránh né bước vào phạm vi liên quan tới họ.
Có phải là vì anh biết cô sẽ không tài nào hòa nhập vào được, hay vẫn là...
“Nếu như nó thực sự muốn ở bên cháu, sớm muộn gì thì thằng bé cũng sẽ dẫn cháu đến gặp ông ngoại nó thôi.” Không rõ là Du Hoài Cẩn đang nghĩ tới điều gì, chỉ thấy ông ta cười nhẹ: “Ông già đó có tính tình kỳ quái, đừng để cho ông ấy phát hiện tính khí của cháu. Trước khi đi, lại tìm hiểu thêm một chút về trà đạo và nghệ thuật thưởng trà, tới lúc đó cháu sẽ có thể nói chuyện trên trời dưới đất với ông ấy, còn có thể chọc ông ấy vui vẻ hơn một chút."
Hạ Diên Điệp do dự.
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng mặc dù Du Hoài Cẩn nói những lời này một cách cực kỳ thờ ơ, nhưng cô vẫn có thể nghe ra một chút buồn bực đã có từ lâu phảng phất.
Chẳng lẽ trước đây, khi mẹ của Du Liệt đưa Du Hoài Cẩn về nhà ra mắt với ông ngoại của Du Liệt, ông lão kia có vẻ đã làm khó Du Hoài Cẩn bằng cách nào đó...
Vậy cuộc hôn nhân này của cha mẹ Du Liệt còn có nhân tố xáo trộn khác nữa ư…
Nhưng đó đã là chuyện cũ năm nào, người xưa đã rời đi từ lâu, Hạ Diên Điệp cũng chẳng có cách nào để giải đáp những nghi hoặc của bản thân.
Chỉ có điều cô chợt nhớ tới, trùng hợp là Du Hoài Cẩn và Du Liệt đều từng nói giống nhau đúng một câu, tính tình của cô và Du Hoài Cẩn có điểm giống nhau.
Trong lòng Hạ Diên Điệp lại nặng trĩu hơn một chút.
Đến cả Du Hoài Cẩn còn chẳng vượt qua được cửa ải này, chẳng lẽ phía sau còn có cái khó hơn.
Vậy thì cô…
Trong phút chốc, suy nghĩ của cô đột ngột khựng lại.
Hạ Diên Điệp bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt lên, toát hết mồ hôi lạnh.
Cô hoàn toàn không thể nhớ rõ được khoảnh khắc ấy, khi mà cô hoàn toàn buông bỏ cảnh giác và cảm xúc dành cho Du Hoài Cẩn, chỉ vô thức thuận theo lời nói và tư duy của ông ta, nghe ông ta sắp xếp.
Du Hoài Cẩn càng lúc càng thể hiện ra dáng vẻ hệt như một người cha nhã nhặn, ấm áp và sáng suốt, không hề phản đối chuyện của cô và Du Liệt.
Nhưng làm sao mà có thể xảy ra chuyện đó được?
Sau khi phản ứng lại một giây sau, Hạ Diên Điệp không kiềm được, kéo căng từng cơ bắp và dây thần kinh trong cơ thể.
"Chú Du." Hạ Diên Điệp đè nén mọi suy nghĩ hỗn loạn xuống, cô ngước mắt lên, nhìn Du Hoài Cẩn bằng ánh mắt trong trẻo mà bình tĩnh: "Khi chú nói với cháu những lời này, chắc hẳn chú cũng không có ý định đồng ý chuyện cháu và Du Liệt ở bên nhau, phải không ạ?"
Du Hoài Cẩn không lên tiếng mà chậm rãi dựa lưng vào ghế, và nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, ông ta mới chầm chậm mở miệng: "Nếu như cháu là chú, cháu có đồng ý không?"
“Cháu sẽ không bao giờ là chú.” Hạ Diên Điệp thấp giọng nói: “Cho nên đáp án của chú, cháu cũng không biết.”
"..."
“Về những chuyện đã xảy ra năm đó, cho dù là giúp đỡ hay vay mượn, cháu cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn và sự cảm kích của cháu đối với chú. Nhưng còn về điều cuối cùng mà cháu đã đồng ý với chú…”
Giọng nói của Hạ Diên Điệp ngập ngừng rồi dừng lại, cô cụp mắt xuống, như thể để hít một hơi để bình tĩnh lại cảm xúc: “Thành thật xin lỗi, e rằng cháu không thể nào giữ lời hứa mà cháu đã đồng ý với chú, về việc sẽ không bao giờ gặp lại Du Liệt nữa.”
Du Hoài Cẩn ngước mắt lên, im lặng nhìn cô.
Nói xong, Hạ Diên Điệp cũng không ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng dậy rồi hạ thấp người về phía Du Hoài Cẩn: “Tháng trước cháu đã gửi trả khoản vay và tiền lãi cuối cùng vào tài khoản của chú, cháu biết rõ số tiền này sẽ chẳng thể nào đền đáp được hết ân tình và sự giúp đỡ mà cháu đã nhận được từ chú, vốn dĩ là sau khi trả hết nợ, cháu sẽ phải đến thăm chú mới phải... Nhưng cháu lại không tài nào thuyết phục được chính bản thân tới gặp chú, vì vậy xin chú thứ lỗi."
Sự yên tĩnh bao trùm cả phòng trà.
Hạ Diên Điệp có thể nghe thấy nhịp tim của mình, tiếng đập chậm rãi mà vững vàng.
Sau khi nói ra hết những lời cất giấu trong đáy lòng, trái lại cô có chút cảm giác nhẹ nhõm và thoải mái, đối mặt với phán quyết.
… Hoặc có lẽ đó là một sự vô liêm sỉ tuyệt đối đến chết lặng?
Hạ Diên Điệp cười tự giễu trong lòng.
Mà ngay tại giây phút này, cô chợt nghe thấy một giọng nói vang lên, dường như chỉ là ảo ảnh trong phòng trà yên tĩnh: "Khoản tiền cháu gửi trả không phải được gửi cho chú, mà là trả cho Du Liệt."
"…”
Hạ Diên Điệp khựng lại, cứng đờ người.
Mấy giây sau, cô mới ngẩng đầu lên, không thể tin được: “Sao cơ?”
“Du Liệt đã dùng danh nghĩa của cháu, trả lại số tiền mà chú đưa cho cháu trước kia từ mấy năm trước rồi.” Du Hoài Cẩn tạm dừng lại một lát, tựa như không hề để ý: “Cháu cho rằng năm cô học đại học năm hai, cháu nhận được số tài khoản trả nợ từ trợ lý của chú là do chú bảo cậu ta đưa cho cháu ư?"
Hô hấp của Hạ Diên Điệp ngưng trệ, ánh mắt run rẩy: "Không thể nào, cháu còn chưa bao giờ nói chuyện này với Du Liệt mà..."
"Nó đã biết từ lâu rồi. Là chú đã nói với nó."
Dường như Du Hoài Cẩn nhớ tới điều gì đó, khẽ hừ một tiếng. Kể từ khi Hạ Diên Điệp bước vào đây gặp mặt ông ta, đây là lần đầu tiên cô trông thấy một chút vẻ chế giễu và tức giận không hề che đậy, xuất hiện trên gương mặt của Du Hoài Cẩn.
Ông ta lạnh lùng cụp mắt xuống, nhìn về phía lan can làm bằng gỗ, ngón tay khẽ gõ gõ: “Nếu như chú không nói cho thằng bé biết, vậy thì có lẽ bây giờ cháu đã không gặp được nó của hiện tại đâu."
"…”
Hạ Diên Điệp muốn hỏi Du Hoài Cẩn nói vậy là có ý gì, thế nhưng cô lại có cảm giác trong cổ họng mình như có một đống bông gòn thấm nước mắc kẹt, lấp lại thật kín kẽ, tới mức cô không thể nào phát ra âm thanh. Sự đau nhức, buồn bực và chua xót căng ra, ngập tràn cả lồng ngực, tưởng chừng như sắp nổ tung lên rồi.
Sao mà Du Liệt lại biết chứ?
Thậm chí anh còn biết điều đó từ sớm như vậy.
"Cháu đừng hiểu lầm, chú nói cho nó biết chuyện này, không phải do cháu mà bởi vì sau cùng, nó vẫn là con trai chú, cho nên chú không thể hoàn toàn từ bỏ nó được."
"… Từ bỏ?"
"Chắc là Du Liệt chưa từng kể cho cháu nghe, nhưng mà sự thật là sau học kỳ hai của năm nhất đại học nó suýt chút nữa đã bị đuổi học. Lúc ấy, thằng bé đần độn, u mê sống qua ngày, không tới lớp học, suốt ngày chỉ biết hút thuốc, uống rượu rồi giao du với một đám bạn ăn chơi, quậy phá, giống như là nó đang có ý định tự hủy hoại hoàn toàn bản thân ở nước ngoài vậy. Chú không thể nào cứ thế bỏ mặc thằng bé tiếp tục với bộ dạng như vậy được, nhưng mà chú cũng không có khả năng cứu được nó."
"May mắn thay... cháu có thể."
Giọng điệu của Du Hoài Cẩn tùy tiện, thoải mái, tựa như đang kể lại chuyện xưa của một người ngoài xa lạ, nhưng mà những lời nói đó lại y hệt như từng nhát dao đâm mạnh vào trái tim của Hạ Diên Điệp.
"Do vậy nên chú đã nói cho nó biết lý do. Sau này, nếu như một ngày nào đó cháu gặp được một người bạn học cũ nào đó của nó, cháu sẽ có thể nghe bọn họ kể qua một chút, về chuyện Du Liệt đã từ một kẻ điên cuồng, thành công thay đổi, trở thành một người cũng điên loạn nhưng lại hoàn toàn tương phản như thế nào."
Du Hoài Cẩn nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt có phần kỳ lạ: “Những năm đó, chú gần như không còn quen biết chính con trai của mình nữa rồi. Dường như, thằng bé có thể thay đổi bất cứ điều gì, cũng có thể thỏa hiệp bất cứ điều gì, chỉ vì cháu.”
"..."
Rốt cuộc, Hạ Diên Điệp cũng không chịu đựng được nữa, run rẩy hít một hơi, đầu cúi gục.
Mười ngón tay cô nắm chặt đặt trên đầu gối, không ngừng run rẩy, móng tay đè mạnh vào lòng bàn tay tới nỗi dường như sắp bị cấu rách, nhưng đó lại chẳng là gì, chẳng sánh bằng dù chỉ là một phần một vạn của nỗi đau tưởng chừng như đang rỉ máu cuồn cuộn trong trái tim.
Cô run rẩy nhắm mắt lại.
Cô thực sự không biết cái gì cả, cô hành động cứ như một kẻ ngu ngốc vậy... Làm sao mà cô có thể không biết gì hết thế này chứ?
“Cho dù có nỗ lực, vượt qua được bao nhiêu là khó khăn thì lý lịch của một người cũng chỉ có một hai dòng chữ là cùng. Vì vậy, có lẽ cháu cũng biết rằng thằng bé chỉ mất hai năm rưỡi để hoàn thành toàn bộ tín chỉ của đại học chính quy và tốt nghiệp ra trường, nhưng có thể cháu không biết rằng vào năm đó, khi tốt nghiệp, nó đã nhận được lời mời từ Viện nghiên cứu quan sát, đo lường và điều khiển hàng không vũ trụ của thành phố Bắc.”
"…"
Hạ Diên Điệp đột nhiên ngước mắt lên, chẳng thèm để ý đến những giọt nước mắt ướt trên mi: "Đó là viện nghiên cứu mà anh ấy muốn đến nhất mà, vậy tại sao anh ấy lại từ bỏ chứ? Tại sao anh ấy lại còn muốn thành lập Khoa học Kỹ thuật Helena..."
Tiếng nói nhỏ dần, cô không khống chế được sự run rẩy, khựng lại trước ánh mắt sâu thẳm nhìn mình của Du Hoài Cẩn, tựa như đang cười nhưng lại khiến cô rùng mình.
Du Hoài Cẩn dựa vào cạnh thành ghế, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đúng vậy, chú răn dạy, trách mắng, khuyên bảo nhiều năm như vậy nhưng cũng đều vô dụng, chú không tài nào ngăn cản được nó đi theo con đường theo đuổi lý tưởng mà thằng bé vẫn hằng mơ ước… Vậy cháu nói cho chú biết đi, tại sao nó lại tự tay bỏ đi lời mời từ viện nghiên cứu ấy, tiến tới lĩnh vực kinh doanh mà nó vốn chán ghét nhất?”
"..."
… Anh đã từ bỏ ước mơ của mình vì ai?
… Bởi vì cô.
Chỉ cách nhau một bộ trà cụ, nên Du Hoài Cẩn có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Cô gái trước mặt nay đã trưởng thành nhưng lại vẫn trẻ trung như trước và ngày càng xinh đẹp hơn. Từ sau khi bước qua cánh cửa tiến vào đây, nơi đáy mắt cô vẫn luôn dựng lên một tòa thành lũy nhìn như rất kiên cố, không thể nào bị phá vỡ. Nhưng bây giờ nó lại run rẩy, lay động không ngừng và phủ đầy vết nứt trước những câu nói của ông ta.
Du Hoài Cẩn và Du Liệt không giống nhau.
Ông ta chưa bao giờ lo sợ về việc làm tan nát trái tim cô.
Thế là Du Hoài Cẩn lại chậm rãi nói tiếp: "Cháu Hạ, vào thời điểm khi cháu còn chưa biết gì, cháu đã phá hỏng giấc mơ của nó một lần rồi."
Tựa như một cú hích nhẹ và chẳng hề dùng nhiều sức lực, ông ta đã đốn ngã tòa thành lũy kia một cách đầy tàn nhẫn.
"Hiện tại, sự thành bại tại vòng huy động vốn đầu tư Pre-C+ sẽ quyết định số phận của Khoa học Kỹ thuật Helena. Chỉ cần nhà họ Hà không nhả ra và tiến độ tài trợ vẫn cứ trì trệ giằng co thế này, tài chính của công ty nó sẽ ngày càng ít ỏi và khó khăn. Mà một khi “Phùng Thước” lại lần nữa được phóng ra và kết quả là nó sụp đổ, thì toàn bộ tâm huyết suốt bảy năm qua của nó sẽ tan thành mây khói… Cháu Hạ, cháu định dùng chính tay mình, bắt lửa đốt cháy giấc mơ của nó một lần nữa ư?"
"..."
Rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy, tranh vẽ trên cuộn nhìn có vẻ như nhẹ nhàng và đẹp đẽ kia, nhưng khi mở ra đến phần cuối cuộn…
Là một con dao sắc lạnh tỏa ra ánh sáng buốt giá, đâm một nhát xuyên thẳng qua trái tim cô.
Hai tay Hạ Diên Điệp bỗng nhiên siết chặt thành nắm đấm.
Mặc dù cảm tưởng như đã chảy máu đầm đìa nhưng cô vẫn không chịu buông tay, chỉ khẽ ngước đôi mắt đang run rẩy không ngừng của mình lên, giọng nói trở nên khàn đặc: "Chú Du, chú muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi."
Ánh mắt Du Hoài Cẩn hơi khác biệt.
Vốn dĩ ông ta còn cho rằng, nếu đã nói đến nước này rồi thì cô gái trước mặt sẽ nhanh thôi, không chịu đựng nổi mà gục ngã.
Có vẻ như trong bảy năm qua, cô đã trở nên kiên cường hơn trước.
Vậy xem ra, tới nửa bước cuối cùng này, ông ta không thể không lui.
Vì thế, lời nói vốn đã đưa đến bên miệng giờ đột ngột thay đổi, Du Hoài Cẩn xoa nhẹ lòng bàn tay, nói một cách ôn hòa như là đang muốn thỏa hiệp: “Chỉ cần cháu thuyết phục được Du Liệt, để nó đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt, sau này chú tuyệt đối sẽ không bao giờ can thiệp vào việc hai người yêu đương như thế nào nữa.”
Hạ Diên Điệp khẽ cắn răng: “Đính hôn?”
"Hà Đắc Bái không phải là kẻ dễ bị lừa đâu. Nếu như ngay cả một cái lễ đính hôn mà cũng không có thì làm sao ông ta có thể đồng ý giao phó con gái mình và công ty PeopleSoft cho Du Liệt được chứ?"
“… Rốt cuộc là cho Du Liệt, hay là cho chú đây."
Hạ Diên Điệp cuối cùng vẫn không kiềm được mà thốt lên câu này.
Ánh mắt của Du Hoài Cẩn khẽ lay động, sau đó ngay lập tức mỉm cười: “Hạ này, cháu phải hiểu cho rõ rằng dù sao đi chăng nữa, chú cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là Du Liệt, sau cùng tất cả những gì chú có đều sẽ thuộc về nó cả thôi.”
"..."
Lắng nghe những lời này từ Du Hoài Cẩn, người đã tự tay mình gây ra phân nửa tình hình khó khăn hiện giờ của Khoa học Kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy nghe thật mỉa mai.
Cô siết chặt lấy lòng bàn tay đã tê dại từ lâu rồi cúi đầu xuống.
Ngay cả trước khi hội thảo trao đổi học thuật lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ kết thúc vào ngày hôm nay, cô đã nghe thấy các vị giáo sư xa lạ từ viện hàng không vũ trụ đề cập đến tình thế nguy cấp của Khoa học Kỹ thuật Helena trong cuộc trò chuyện.
Cô biết rằng trong thế giới của người làm kinh doanh, chẳng bao giờ thiếu đi sự liên kết lợi ích.
Nhưng mà, Du Liệt không nên trở thành một quả cân chỉ để tăng sức nặng như vậy.
Lời của Du Hoài Cẩn khiến cô bực bội, thậm chí phẫn nộ không thôi. Chỉ cần nghĩ đến chỗ ngồi một đầu phía này của chiếc bập bênh đang ở bên bờ vực thẳm, gánh theo khoa học công nghệ Helena và tất cả những tâm huyết và ước mơ của Du Liệt trong suốt bảy năm qua, cô cũng chỉ có thể mặc kệ tất cả, không sợ chết mà bám chặt, đè đầu bên kia của chiếc bập bênh, cố gắng hết sức chứ không dám để nó bị trượt xuống dù chỉ một chút.
“Chú Du.”, một lúc lâu sau Hạ Diên Điệp rốt cuộc mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chú đánh giá cao cháu quá rồi, cháu không có năng lực thuyết phục Du Liệt được đâu.”
Đôi mắt của Du Hoài Cẩn lập tức toát lên vẻ lạnh lùng: "Là không có, hay vẫn là do cháu không muốn làm hả?"
"Cháu thật sự không có, mà cháu cũng không muốn. Đó là cuộc đời của Du Liệt. Anh ấy muốn lựa chọn như thế nào, đó là quyền lợi và sự tự do của anh ấy. Cháu nhất định sẽ không lặp lại sai lầm của chú đâu, ngạo mạn và coi thường những điều từ tận đáy lòng của anh ấy, chú cứ tự cho là mình đúng đắn nên thay anh ấy làm hết, mà chẳng quan tâm liệu những quyết định đó có làm tổn thương anh ấy sâu sắc hơn không…”
Từ run rẩy, giọng nói của Hạ Diên Điệp dần dần trở nên kiên định, cô cắn răng và ngước mắt lên.
Sau đó, cô nhìn Du Hoài Cẩn, trước vẻ mặt cau mày bất ngờ của ông ta, cô gái trẻ nở nụ cười có phần chua chát khi nước mắt vẫn còn chưa khô: “Là chú, người vừa mới ngồi đây, tự mình nói cho cháu nghe mà.”
“Bảo rằng quyết định mà cháu đã đưa ra vào bảy năm trước, điều mà cháu cho rằng là bởi vì tốt cho anh ấy nhưng sau cùng lại tàn nhẫn đến nhường nào, suýt chút nữa đã đẩy anh ấy rơi xuống địa ngục vĩnh viễn không thể nào trở lại."
"..."
Du Hoài Cẩn khẽ nheo mắt lại, với ánh nhìn gần như xa lạ hoàn toàn, ông ta quan sát cô gái đối diện tựa như là lần đầu gặp mặt: “Chẳng lẽ cháu không sợ nó…”
Còn chưa dứt lời, một tiếng ‘ầm’ vang lên.
Cánh cửa trượt bằng gỗ nặng nề bị một bàn tay trắng bệch tới nỗi hiện lên sương giá giữ lại, đập mạnh vào bộ khung gắn trên tường.
Vẫn còn đang nặng nề thở dốc sau khi vội vã chạy tới đây, đôi chân dài của Du Liệt chùng xuống, dừng lại ngay trước cửa, đôi mắt tối sầm và đầy lạnh lùng.
Những sợi tóc trên trán của anh đã ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay thì siết chặt đến nỗi cánh cửa như muốn nứt ra.
Hạ Diên Điệp bỗng nhiên hoàn hồn lại: “…Du Liệt?” Cô kinh ngạc ngồi dậy từ phía sau bộ trà cụ.
Mà tới tận lúc này, mới vang lên âm thanh hoảng loạn vội vội vàng vàng chạy đuổi theo anh từ phía sau, dẫn đầu là người trợ lý trước đó, ba bóng người mặc âu phục mang vẻ mặt u ám mà đầy lúng túng, đứng lại ở sau lưng Du Liệt.
"Xin lỗi, chủ tịch Du, chúng tôi không ngăn cản lại được..."
Du Hoài Cẩn cau mày, xua tay.
Thế nhưng Du Liệt lại hoàn toàn chẳng để ý ngó nhìn bất kỳ ai nữa, sau khi lồng ngực thôi phập phồng liên tục dưới lớp áo hoodie đen, anh bình tĩnh lại, cặp mắt đen kia lập tức toát lên vẻ đáng sợ khiếp người, đôi môi mỏng sắc bén tái nhợt mím chặt, không nói một lời.
Anh bước qua cửa, tiến vào trong rồi đi đến bên cạnh bộ trà cụ, nắm chặt lấy cổ tay cô gái đang ngồi trên ghế dựa, kéo cô ra ngoài.
Các ngón tay anh nóng bừng, nắm lấy cổ tay cô, thậm chí còn có chút run rẩy không rõ nguyên nhân.
Hạ Diên Điệp hoảng hốt, nhưng lại không thể hỏi anh ở đây, nên đành phải mặc kệ anh kéo cô đi.
Khi Du Liệt chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Từ phía sau lưng anh, Du Hoài Cẩn lạnh lùng lên tiếng: "Con cứ như vậy mang người đi, chẳng lẽ con không muốn hỏi ba bất cứ điều gì sao? Chẳng hạn như, con bé có đồng ý với điều kiện nào của ba hay không, có bỏ rơi con lần nữa hay không."
"…”
Du Liệt khựng lại, tựa như vô thức, những ngón tay đang nắm tay cô khẽ siết chặt.
Hạ Diên Điệp cũng theo đó, khẽ run rẩy.
Thế nhưng, cuối cùng Du Liệt cũng không quay đầu lại, chỉ là cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng tột độ: “Nếu ông còn dám, lén gặp riêng cô ấy một lần nữa…”
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp bước ra khỏi cửa: “Vậy thì cả đời này, cho đến khi ông chết đi, tôi cũng sẽ không gặp lại ông một lần nào nữa.”
"Nếu ông không tin thì cứ thử xem.”
“!"
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại.
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp đi nhanh qua hành lang, không nói một lời.
Lướt qua những nhân viên bảo vệ và trợ lý mang sắc mặt cứng ngắc, anh nắm lấy tay cô, từ mu ngón tay thon dài đến cổ tay và bắp tay, những đường mạch máu dài mà sắc nét căng cứng dưới làn da trắng muốt, như thể có một cảm xúc đáng sợ nào đó đang tích tụ, chực chờ bùng nổ.
Hai người đi xuống dưới lầu và bước ra khỏi quán trà.
Du Liệt không dẫn Hạ Diên Điệp đến đầu đường lớn mà cứ kéo cô đi thẳng một mạch, rồi đột ngột quay người, tiến vào góc phố gồ ghề trong con hẻm phía sau quán trà.
Không biết bên ngoài quán trà đã tối từ lúc nào.
Ở xa xa kia còn bật đèn đường lên, sáng rực cả không gian xung quanh, nhưng sang con hẻm nhỏ phía sau quán trà này thì lại tối om, khó mà nhìn rõ vật gì, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những khung cửa sổ vuông vức của các tầng trên ở cả hai bên chiếu xuống.
Những tia sáng lấp ló này càng làm nổi bật thêm bả vai kéo căng của Du Liệt, cơ bắp ẩn dưới lớp áo hoodie của anh đã siết chặt đến mức âm thầm chấn động.
Hạ Diên Điệp cắn nhẹ môi.
Anh càng im lặng, cô lại càng cảm thấy lo lắng không yên.
Không khí trong đêm tại thị trấn nhỏ xa lạ này dường như bị cái lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh đè nén, trở nên ẩm ướt và nhớp nháp, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và không thể hít thở.
Rốt cuộc thì Du Liệt cũng dừng lại.
Hai người đi vào một con hẻm tối hoang vắng không một bóng người, cuối hẻm là một bức tường cũ dựng cao lên, ánh trăng chiếu xuống tảng đá xanh đã nứt vỡ theo năm tháng, toát lên vẻ trong trẻo mà lạnh giá, cô độc.
Những ngón tay đang giữ chặt lấy cổ tay cô dần dần buông lỏng ra một cách chậm rãi và cứng ngắc.
Hạ Diên Điệp vô thức nín thở.
Du Liệt rốt cuộc cũng quay người sang một bên, nhưng vẫn không đối mặt với cô, anh dựa vào bức tường cũ bên cạnh cô, mặt tường gồ ghề làm bằng gạch đỏ của con hẻm đã ở đây từ lâu. Chiếc áo hoodie màu đen mỏng bị dáng xương tuyệt đẹp của anh ép vào, làm hiện lên đường nét đôi bả vai anh, tựa như bóng tối đẹp đẽ nhất, tới nỗi như phần vốn có của một bức họa tuyệt tác vĩ đại.
Hạ Diên Điệp lặng lẽ ngắm nhìn, chỉ cảm thấy Du Liệt thế này có chút lạ lẫm, nhưng cũng lại có cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen thuộc mà lâu ngày chưa gặp.
Cũng không có gì quá khó hiểu.
Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa được lại nhìn thấy anh khoác trên mình một chiếc áo hoodie như thế này.
Đó là bóng dáng chàng thiếu niên từng lao vào cuộc đời cô, hệt như tia nắng chói chang nhất nhưng từ lâu, đã bị cô bỏ rơi trong cơn mưa nặng hạt và bóng đêm mênh mông bao trùm.
‘Két’, âm thanh của chiếc bật lửa kim loại vang lên rõ ràng trong con hẻm tối.
Hạ Diên Điệp nheo mắt lại, quay người qua thì trông thấy đôi mắt đen láy như mực của Du Liệt đang cụp xuống, giữa hai ngón tay đẹp đẽ khép lại, anh thuận tay dùng bật lửa, làm bừng lên ngọn lửa từ đỏ tươi đến xanh lam.
Anh cắn điếu thuốc giữa đôi môi mỏng, đầu cúi thấp xuống, nắm hộp thuốc lá nhăn nhúm trong tay. Có lẽ là bởi vì vẻ ngoài vốn lạnh lùng của anh, mặt mày cũng lạnh nhạt và thờ ơ, nhìn sắc mặt anh mà cảm thấy rét buốt cả người.
Sau khi nhận thấy Hạ Diên Điệp đang đến gần, Du Liệt ngước mắt lên.
Điếu thuốc ở giữa môi anh, dường như bị đầu lưỡi chạm vào, hơi lăn xuống rồi bị anh cắn mạnh.
Trong phút chốc đó, ánh mắt Du Liệt nhìn cô tàn nhẫn đến đáng sợ.
“…”
Hơi thở của Hạ Diên Điệp như bị thắt lại.
Cô hoảng sợ nhìn anh.
Cho đến khi người đàn ông hạ hàng mi dài của mình xuống, yết hầu trượt sâu xuống, anh cầm lấy điếu thuốc không còn bắt lửa trước khi bản thân kịp cắn đứt nó, Du Liệt mới dần dần đè nén được những cảm xúc suýt chút nữa đã mất kiểm soát trong lòng.
Anh xoay người lại, dựa vai vào tường.
Đôi mắt dài của anh liếc nhìn cô, không biết là mấy giây sau, anh chợt cúi đầu, giọng khàn khàn: “Anh đã bảo em đừng đi, tại sao em lại không chịu nghe lời.”
Vẻ mặt Hạ Diên Điệp ảm đạm, cô cụp mắt xuống.
Cô không thể nào giải thích được chuyện này, và Du Liệt cũng sẽ không muốn nghe bất kỳ câu trả lời gì.
Hiển nhiên là Du Liệt cũng đã nghĩ tới điều đó.
Vì thế, sau một lúc im lặng, anh khẽ cười giễu: "Du Hoài Cẩn đã nói với em những gì?"
"..."
Không biết liệu đó có phải là ảo giác hay không.
Hạ Diên Điệp phảng phất nghe được trong thanh âm của anh có chút run rẩy kìm nén.
Giống như là đang... sợ hãi.
Du Liệt sợ.
Trong nháy mắt nhận ra sự thật rõ ràng nhưng cũng khó tin nổi ấy, Hạ Diên Điệp thở gấp. Đợi tới lúc lấy lại tinh thần, một cảm giác rét run đến thấu xương trào lên từ đáy lòng cô.
Cô đã từng ghen tị nhất với trái tim vừa mềm mại vừa cứng rắn, chẳng thể phá vỡ như vàng của anh, một trái tim chưa bao giờ sinh ra sự tự ti hay hèn nhát.
Nhưng hóa ra, những gì Du Hoài Cẩn nói là sự thật, năm đó, chính tay cô đã phủ kín trái tim không tì vết ấy của anh bằng bụi bặm và bóng tối.
Đối mặt với sự im lặng và trì trệ của Hạ Diên Điệp, khóe mắt Du Liệt chậm rãi nhíu chặt.
Anh bóp gãy điếu thuốc trong lòng bàn tay, bên tai như có một sợi dây kéo căng, phát ra âm thanh chói tai trước khi đứt lìa.
Du Liệt nhấc chân lên, bước một bước về phía Hạ Diên Điệp.
Anh dừng lại trước mặt cô.
“Du Hoài Cẩn, đã nói cái gì với em?” Du Liệt lặp lại một lần nữa, giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo.
Hạ Diên Điệp lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên: “Chú ấy, chú ấy bảo, vòng gọi vốn mới của Khoa học Kỹ thuật Helena đang đứng yên ở trạng thái đình trệ là do nhà họ Hà.”
"Cho nên.”
"Chú ấy kêu em thuyết phục anh đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt."
Đuôi mắt Du Liệt lộ ra vẻ tàn nhẫn, rũ xuống, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi:
"Cho nên?"
Hạ Diên Điệp khó có thể yên lòng, khẽ nói: "Nếu không làm như vậy, việc gọi vốn đầu tư thật sự sẽ thất bại sao?"
"..."
Lời phủ định đã ở bên môi nhưng lại dừng lại.
Du Liệt cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy mà ánh sáng không thể tiến vào, lặng lẽ và chậm rãi lướt qua vầng trán, đôi lông mày nhỏ nhắn, cặp mắt đen, chóp mũi và đôi môi của cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.
Như thể anh muốn khắc thật sâu, như bằng đao rìu đóng xuống, dáng hình cô vào đôi mắt của mình.
Sau đó, trong bóng đêm, khi nhịp tim của Hạ Diên Điệp đã như sắp sửa ngừng đập, cô chợt nghe thấy chất giọng khàn khàn của người đàn ông, anh cười, trong giọng nói lại toát lên chút lạnh lẽo.
"Đúng vậy."
Du Liệt nhìn thân hình cô khẽ động đậy, lập tức hạ thấp giọng xuống như tự làm khổ chính mình: “Thế thì sao đây? Em có muốn anh đính hôn với Hà Ỷ Nguyệt không?"
"…"
Trái tim của Hạ Diên Điệp không thể thôi run rẩy.
Cô ngước mắt nhìn anh: "Em không... Em không có quyền định đoạt chuyện này. Đó phải là quyết định của anh mới đúng."
"Không, em có quyền."
Khóe môi của Du Liệt càng cong lên, nơi đáy mắt khuất sáng lại càng lạnh lùng hơn, đó là một loại cảm xúc gần như đến ngưỡng tột cùng, sự lạnh lẽo đã chạm đến giới hạn đạt tới mức điên rồ.
Anh vịn vào bức tường gồ ghề, lởm chởm đá sau lưng cô, cúi thấp người xuống và cố tình cười khẽ bên tai cô.
“Em biết rất rõ là em có, hồ ly của anh." Những ngón tay thon dài chống trên tường chậm rãi siết chặt, siết chặt tới nỗi dường như chẳng còn thèm để ý đến máu thịt trên đầu ngón tay.
“Sợi dây duy nhất trói buộc anh, chẳng phải nó vẫn luôn nằm trong tay em hay sao?”
Hạ Diên Điệp giật mình, vội ngước mắt lên.
Rốt cuộc, cô cũng biết cái cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp đó là gì rồi.
Du Liệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh giống hệt như buổi tối hôm đó. Trong bóng đêm huy hoàng và ồn ào ấy, ngọn gió lướt qua khiến rèm cửa tung bay, trước cửa sổ trên mái nhà, khoảnh khắc cuối cùng khi cô ôm chầm lấy anh, anh cũng đã có ánh mắt như vậy.
Chỉ có điều, bây giờ tuyệt đối còn lạnh lẽo hơn năm đó.
Tựa như cô lại đẩy anh tới bên bờ vực thẳm, bằng chính đôi tay của mình.
Du Liệt chăm chú nhìn Hạ Diên Điệp, gằn từng chữ từng câu: "Chỉ cần em buông ra, lần này anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa."
Giọng nói anh nhẹ nhàng và khàn đặc.
“Chỉ cần em yêu cầu, ngay bây giờ, anh sẽ đến nhà họ Hà."
“… Du Liệt!"
Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng thốt lên được một tiếng giữa cơn nghẹt thở của mình.
Cô cực kỳ tức giận, tới mức không hề nghĩ ngợi mà đã nắm lấy cổ tay anh, cố dùng sức đến nỗi cô có cảm giác như muốn khảm sâu vào đó. Chẳng biết là do nổi giận hay bực bội, nhưng những ngón tay của Hạ Diên Điệp đều hơi run lên.
Du Liệt im lặng cụp mắt xuống, giống như đang muốn xác nhận điều gì đó, anh nhìn bàn tay của cô đang nắm lấy tay anh.
Không kịp thấy rõ.
Bóng người mảnh khảnh và yếu ớt trước mặt đã bị anh chọc giận đến mức run rẩy, nhưng vẫn từng chút một tiến lại gần anh, mang theo nhiệt độ quen thuộc khiến cả linh hồn anh run lên.
Cuối cùng cô giơ tay lên, luồn vào giữa cánh tay anh và ôm lấy vòng eo thon gầy của anh cách chiếc áo hoodie màu đen.
Hạ Diên Điệp áp tai sát vào lồng ngực Du Liệt.
Cánh tay cô gái chầm chậm siết chặt, dường như muốn để anh thực sự cảm nhận được từng chút một nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô…
"Anh đừng sợ."
Cô bảo anh đừng sợ, nhưng lại chẳng thể kìm nén được sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình.
Trong giọng nói của cô lại có tiếng khóc không thể kiềm chế được.
"Em sẽ không buông anh ra nữa đâu."
"..."
Du Liệt cụp mắt xuống rồi nhắm lại. Sợi dây căng chặt đến sắp đứt bên tai anh dường như lại buông lỏng.
Một lúc lâu sau, nó lại không còn động tĩnh gì nữa, tựa như đã biến mất một lần nữa, ẩn mình vào trong bóng tối phía sau anh.
Cuối cùng Du Liệt cũng dám đưa tay lên, ôm lấy cô gái trước mặt mình.
Anh hít một hơi thật sâu, như đang đè nén cảm xúc nào đó.
"Đó là em nói đấy. Không cho phép em bỏ anh lại một lần nữa, hồ điệp."
Hạ Diên Điệp lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực anh và hơi thở trầm thấp tới nỗi cô chẳng biết là nó muốn chìm xuống đến tận đâu, giống như thể là đang liên tục đẩy những cảm xúc nào đó trở lại vực thẳm.
Cô nhận ra nên ngẩng đầu lên: “Anh đang phải chịu đựng điều gì vì em à?”
Du Liệt khựng lại, hạ thấp mắt xuống.
“Nếu làm anh khó chịu nhiều như thế,” Hạ Diên Điệp nhíu mày, dường như đang cân nhắc hậu quả, nhưng sau cùng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì đừng nhẫn nhịn nữa.”
"..."
Mấy giây trôi qua, sự im lặng bao trùm.
Trong con hẻm vắng vẻ và yên tĩnh, đẩy tảng băng xuống dưới mặt nước biển tối tăm, Du Liệt mỉm cười, khẽ hỏi: “Hồ ly này, em có biết em đang nói cái gì không?”
"Có lẽ là... biết?" Lợi dụng màn đêm che giấu, Hạ Diên Điệp quay đầu đi, giọng nói khe khẽ, tránh không bị anh phát hiện vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt cô.
Hạ Diên Điệp vốn tưởng rằng trước đó cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Du Liệt rồi, chẳng qua chỉ là giống như sau khi trải qua một ngày huấn luyện quân sự ngoài trời và phải chạy một ngàn ki-lô-mét, đến hôm sau không thể nào đứng dậy được thôi.
Đó chắc hẳn đã gần tới giới hạn phản ứng của cơ thể con người rồi...
Cho dù anh có điên rồ hơn thế một chút thì chắc là, cũng không đến nỗi khó khăn hơn nhiều đâu.
Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang nghĩ ngợi thì lại bị anh xoa đầu.
"Không, em không biết đâu."
Du Liệt trầm giọng nói, như thể là đang thở dài.
Anh lại ôm cô vào lòng mình.
Anh bắt buộc phải chịu đựng điều đó.
Nếu không, cô nhất định sẽ bị anh dọa sợ cho chạy mất.