Nhưng lúc này lí trí mạnh mẽ của Nguyễn đại nhân lại chẳng thắng nổi cơn giận trong tâm can, thế nên thay vì cất lời người đàn ông đó lại lựa chọn im lặng. Không khí nặng nề đến nghẹt thở chỉ được phá vỡ khi Trịnh đại nhân Trịnh Thừa vượt qua được cơn giận của chính mình và lên tiếng.
- Là tiểu quan không đúng.
Mong Nguyễn đại nhân thứ lỗi! Lời vừa nói ra đã khiến những người có mặt ở đó phải kinh ngạc. Nhất là tỷ Nhân, cô gái trẻ đó nghĩ chắc trong bụng rằng sẽ có thêm những lời qua tiếng lại nữa.
Và chốt là phần thắng sẽ thuộc về quan huyện, rồi thì Nguyễn gia trang sẽ ngập ngụa sự bắt bớ và máu tanh. Ấy thế mà vị quan Huyện đó lại chịu nhịn một bước, làm cho bàn chân to bè của tỷ Nhân chuẩn bị đưa lên để chạy về phía bà Ba Miên phải rút lại.
Và không chỉ tỷ Nhân, mà cả Nguyễn đại nhân lẫn những người còn lại cũng bị kinh ngạc không kém. Có điều chưa ai kịp lên tiếng thì Trịnh đại nhân Trịnh Thừa đã nói tiếp.
- Hôm nay tiểu quan đến đây ra mắt Nguyễn đại nhân là thứ yếu. Bởi nguyên nhân chính là..
Vị quan sai nghiêm mặt phất tay cho đội trưởng Thành. Bên kia vừa nhận lệnh đã vội lôi tờ giấy trong ống tay áo ra đọc.
- Danh sách những người tham gia bắt cọp tinh: Người đứng đầu là Khâm sai Chưởng tiền quân Bình Tây đại tướng quân Nguyễn Văn Bình. Người thứ hai..
Giọng của đội trưởng Thành đều đều. Nhưng những điều gã đọc lên khiến ai nấy của Nguyễn gia được một phen mắt tròn mắt dẹt. Hóa ra Trịnh đại nhân là người của Dinh Bình Hòa.
Và thật đớn đau khi đại nhân cũng có người thân tử nạn dưới vuốt của con cọp tinh. Ám ảnh, mất mát đã khiến gã đàn ông đau đáu ước vọng đã trả thù.
Nhưng ước vọng chưa kịp thực hiện thì từ phương xa gã nghe được chuyện Nguyễn đại nhân cùng với thuộc hạ đã giết được cọp. Hả giận, nhưng cũng là cảm phục những người đã giúp gã báo thù cho mẹ. Cái ân lớn lao khiến gã muốn được làm một dân chi phụ mẫu để báo đáp ân đức của những người dân ở đây đã họp sức giết cọp.
Và việc đầu tiên là lập bia đá ghi công.
- Và người cuối cùng là lính tuần Phan Vũ Anh.
- Lính tuần Phan Vũ Anh?
Nguyễn đại nhân lập tức nhắc lại cái tên mà đội trưởng Thành vừa đọc ra.
- Thành đội trưởng, cậu vừa đọc tên Phan Vũ Anh?
Một sự lúng túng ngay tức thì hiện lên trên gương mặt của đội trưởng Thành. Gã hết đưa mắt nhìn Nguyễn đại nhân rồi lại đưa mắt liếc sang vị quan Huyện đang đương nhiệm. Nhưng Trịnh đại nhân Trịnh Thừa vẫn giữ im lặng khiến đội trưởng Thành không tự chủ mà thấy chân mình đang run lên từng chập.
- Võ Quốc Thành! Cậu trả lời tôi đi chớ? Cái tên Phan Vũ Anh kia là sao?
Lôi cả họ cả tên của đội trưởng Thành ra chất vấn, Nguyễn đại nhân vẫn thấy người kia im lặng. Điều này làm máu nóng trên đầu Nguyễn đại nhân lập tức sôi lên. Ông đứng phắt dậy, rồi chỉ tay vào mặt đội trưởng Thành.
- Tại sao cậu lại cho cái tên Phan Vũ Anh đó vào danh sách những người tham gia giết cọp tinh. Hắn có tham gia hay không, cậu là người biết rõ nhất mà.
- Đội trưởng Thành nói với tôi rồi! Phan Vũ Anh đó không có tham gia.
Trịnh đại nhân rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi chớ. Tiểu quan nói vậy Nguyễn đại nhân có thấy phải không?
Một sự im lặng đến từ phía Nguyễn đại nhân. Người đàn ông từng là quan Khâm sai đó im lặng, nhưng tận sâu trong đáy mắt của ông ta lại hiện lên một tầng nước mang tên lo lắng. Bên kia Trịnh Thừa không phút nào rời mắt khỏi Nguyễn đại nhân, nên đương nhiên biểu tình kia vị quan đó có nhìn thấy.
Trịnh Thừa chậm rãi đứng dậy, rồi buông một tiếng cười gằng:
- Nguyễn đại nhân! Phan Vũ Anh không phải là đệ đệ của bà Hai Nguyễn gia sao? Không làm nên trò trống gì, nhưng cũng ở dưới trướng của Nguyễn đại nhân đây tận năm năm còn gì.
- Tiễn khách!
Tiếng nói rít qua kẽ răng, nhưng lại âm vọng đến độ những người ở nhà sau như Diệp Thảo hay cậu Hai Lịch đều nghe thấy. Lau tay vào mảnh vải cột trước rụng, Diệp Thảo vốn định sẽ mang hết thảy rau củ đã cắt tỉa vào bếp. Nhưng chưa kịp động tay thì nghe thấy tiếng gắt kia.
Và "tiễn khách" thì chắc chắn là câu nói của Nguyễn đại nhân rồi. Nhưng với ngữ khí đó thì nghe không khác gì là chủ nhà muốn đuổi khách. "Đuổi khách", và khách ở đây lại là quan Huyện đương nhiệm. Dòng suy nghĩ chạy được tới đây thì lập tức nghẽn lại. Diệp Thảo thấy tim mình giật thon thót với những hình ảnh bắt bớ mà nàng mới tưởng ra được.
Và nếu vậy thì Diệp Thảo nàng đích thị là người xui nhất trần đời rồi. Bởi nghĩ đi, nàng chỉ mới chân ướt chân ráo đến Nguyễn gia làm việc. Tiền lương còn chưa nhận được đồng nào.
Nhưng nếu Nguyễn gia phạm tội khi quân thì Diệp Thảo nàng cũng sẽ bị gô cổ như con Lành, tỷ Nhân hay cao hơn một chút là cậu Hai, cậu Ba và cả Lê Bá Thông kia nữa.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện rồi. Bà Hai, cậu Hai, cậu Ba và Lê Bá Thông hình như cũng nghe tiếng gắt kia của Nguyễn đại nhân, nên đã lần lượt bước ra khỏi phòng để phóng mắt nhìn về phía gian nhà trên.
- Nếu ta nghe không nhầm thì đó là giọng của Nguyễn đại nhân?
Cậu Hai Lịch phá tan bầu không khí im lặng bằng một câu hỏi. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là gã lại hướng nhìn Diệp Thảo và đi từng bước về phía nàng như thể đang chờ đợi câu trả lời.
- Ngươi có suy nghĩ giống ta không, rằng đó là giọng của Nguyễn đại nhân. Mà khoan đã, lúc sáng ngươi nói ngươi tên gì nhỉ? Ái My hay Ngọc Huyền vậy?
Ái May hay Ngọc Huyền?
Hai cái tên này là tên của những cô nương từng qua lại với hắn chứ gì? Bởi lúc sáng Diệp Thảo nàng có nói chuyện với hắn đâu. Vội lùi lại một bước để nới rộng khoảng cách với Hai Lịch, Diệp Thảo thành công né được bàn tay đang đưa tới của cậu con trai lớn của Nguyễn đại nhân.
Nhưng hành động đó lại vô tình làm nụ cười trên môi của cậu Hai Lịch thêm đậm. Cậu Hai của Nguyễn gia thôi không bước tới trước nữa mà đứng im tại chỗ nhìn trân trân vào mặt, vào cơ thể của Diệp Thảo.
Một ánh nhìn đáng sợ đến độ cô gái trẻ nghĩ bản thân trong phút chốc nữa thôi sẽ biến thành miếng mồi ngon dưới nanh vuốt của loài thú dữ mang tên Hai Lịch.
- Sao vậy? Hay ngươi bị câm? Như thế lại càng thú vị. Nhưng trước mắt hãy cho ta xem hàng trước đã.
Đôi bàn tay với mười ngón dài ngoằng của Hai Lịch vươn về phía của Diệp Thảo theo từng lời nói mà hắn nói ra. Động tác nhanh nhẹn và như hắn cũng đoán được Diệp Thảo sẽ tránh mình lần nữa, nên thay vì tấn công vào mặt, gã đàn ông đốn mạt đó đã chọn bầu ngực của Diệp Thảo làm chỗ đỗ.
Quá bất ngờ trước hành động khiếm nhã của gã đàn ông vốn là cậu hai của Nguyễn gia, Diệp Thảo cứng người đứng lặng..
(Hết chương 9)
- Là tiểu quan không đúng.
Mong Nguyễn đại nhân thứ lỗi! Lời vừa nói ra đã khiến những người có mặt ở đó phải kinh ngạc. Nhất là tỷ Nhân, cô gái trẻ đó nghĩ chắc trong bụng rằng sẽ có thêm những lời qua tiếng lại nữa.
Và chốt là phần thắng sẽ thuộc về quan huyện, rồi thì Nguyễn gia trang sẽ ngập ngụa sự bắt bớ và máu tanh. Ấy thế mà vị quan Huyện đó lại chịu nhịn một bước, làm cho bàn chân to bè của tỷ Nhân chuẩn bị đưa lên để chạy về phía bà Ba Miên phải rút lại.
Và không chỉ tỷ Nhân, mà cả Nguyễn đại nhân lẫn những người còn lại cũng bị kinh ngạc không kém. Có điều chưa ai kịp lên tiếng thì Trịnh đại nhân Trịnh Thừa đã nói tiếp.
- Hôm nay tiểu quan đến đây ra mắt Nguyễn đại nhân là thứ yếu. Bởi nguyên nhân chính là..
Vị quan sai nghiêm mặt phất tay cho đội trưởng Thành. Bên kia vừa nhận lệnh đã vội lôi tờ giấy trong ống tay áo ra đọc.
- Danh sách những người tham gia bắt cọp tinh: Người đứng đầu là Khâm sai Chưởng tiền quân Bình Tây đại tướng quân Nguyễn Văn Bình. Người thứ hai..
Giọng của đội trưởng Thành đều đều. Nhưng những điều gã đọc lên khiến ai nấy của Nguyễn gia được một phen mắt tròn mắt dẹt. Hóa ra Trịnh đại nhân là người của Dinh Bình Hòa.
Và thật đớn đau khi đại nhân cũng có người thân tử nạn dưới vuốt của con cọp tinh. Ám ảnh, mất mát đã khiến gã đàn ông đau đáu ước vọng đã trả thù.
Nhưng ước vọng chưa kịp thực hiện thì từ phương xa gã nghe được chuyện Nguyễn đại nhân cùng với thuộc hạ đã giết được cọp. Hả giận, nhưng cũng là cảm phục những người đã giúp gã báo thù cho mẹ. Cái ân lớn lao khiến gã muốn được làm một dân chi phụ mẫu để báo đáp ân đức của những người dân ở đây đã họp sức giết cọp.
Và việc đầu tiên là lập bia đá ghi công.
- Và người cuối cùng là lính tuần Phan Vũ Anh.
- Lính tuần Phan Vũ Anh?
Nguyễn đại nhân lập tức nhắc lại cái tên mà đội trưởng Thành vừa đọc ra.
- Thành đội trưởng, cậu vừa đọc tên Phan Vũ Anh?
Một sự lúng túng ngay tức thì hiện lên trên gương mặt của đội trưởng Thành. Gã hết đưa mắt nhìn Nguyễn đại nhân rồi lại đưa mắt liếc sang vị quan Huyện đang đương nhiệm. Nhưng Trịnh đại nhân Trịnh Thừa vẫn giữ im lặng khiến đội trưởng Thành không tự chủ mà thấy chân mình đang run lên từng chập.
- Võ Quốc Thành! Cậu trả lời tôi đi chớ? Cái tên Phan Vũ Anh kia là sao?
Lôi cả họ cả tên của đội trưởng Thành ra chất vấn, Nguyễn đại nhân vẫn thấy người kia im lặng. Điều này làm máu nóng trên đầu Nguyễn đại nhân lập tức sôi lên. Ông đứng phắt dậy, rồi chỉ tay vào mặt đội trưởng Thành.
- Tại sao cậu lại cho cái tên Phan Vũ Anh đó vào danh sách những người tham gia giết cọp tinh. Hắn có tham gia hay không, cậu là người biết rõ nhất mà.
- Đội trưởng Thành nói với tôi rồi! Phan Vũ Anh đó không có tham gia.
Trịnh đại nhân rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Nhưng vuốt mặt cũng phải nể mũi chớ. Tiểu quan nói vậy Nguyễn đại nhân có thấy phải không?
Một sự im lặng đến từ phía Nguyễn đại nhân. Người đàn ông từng là quan Khâm sai đó im lặng, nhưng tận sâu trong đáy mắt của ông ta lại hiện lên một tầng nước mang tên lo lắng. Bên kia Trịnh Thừa không phút nào rời mắt khỏi Nguyễn đại nhân, nên đương nhiên biểu tình kia vị quan đó có nhìn thấy.
Trịnh Thừa chậm rãi đứng dậy, rồi buông một tiếng cười gằng:
- Nguyễn đại nhân! Phan Vũ Anh không phải là đệ đệ của bà Hai Nguyễn gia sao? Không làm nên trò trống gì, nhưng cũng ở dưới trướng của Nguyễn đại nhân đây tận năm năm còn gì.
- Tiễn khách!
Tiếng nói rít qua kẽ răng, nhưng lại âm vọng đến độ những người ở nhà sau như Diệp Thảo hay cậu Hai Lịch đều nghe thấy. Lau tay vào mảnh vải cột trước rụng, Diệp Thảo vốn định sẽ mang hết thảy rau củ đã cắt tỉa vào bếp. Nhưng chưa kịp động tay thì nghe thấy tiếng gắt kia.
Và "tiễn khách" thì chắc chắn là câu nói của Nguyễn đại nhân rồi. Nhưng với ngữ khí đó thì nghe không khác gì là chủ nhà muốn đuổi khách. "Đuổi khách", và khách ở đây lại là quan Huyện đương nhiệm. Dòng suy nghĩ chạy được tới đây thì lập tức nghẽn lại. Diệp Thảo thấy tim mình giật thon thót với những hình ảnh bắt bớ mà nàng mới tưởng ra được.
Và nếu vậy thì Diệp Thảo nàng đích thị là người xui nhất trần đời rồi. Bởi nghĩ đi, nàng chỉ mới chân ướt chân ráo đến Nguyễn gia làm việc. Tiền lương còn chưa nhận được đồng nào.
Nhưng nếu Nguyễn gia phạm tội khi quân thì Diệp Thảo nàng cũng sẽ bị gô cổ như con Lành, tỷ Nhân hay cao hơn một chút là cậu Hai, cậu Ba và cả Lê Bá Thông kia nữa.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện rồi. Bà Hai, cậu Hai, cậu Ba và Lê Bá Thông hình như cũng nghe tiếng gắt kia của Nguyễn đại nhân, nên đã lần lượt bước ra khỏi phòng để phóng mắt nhìn về phía gian nhà trên.
- Nếu ta nghe không nhầm thì đó là giọng của Nguyễn đại nhân?
Cậu Hai Lịch phá tan bầu không khí im lặng bằng một câu hỏi. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là gã lại hướng nhìn Diệp Thảo và đi từng bước về phía nàng như thể đang chờ đợi câu trả lời.
- Ngươi có suy nghĩ giống ta không, rằng đó là giọng của Nguyễn đại nhân. Mà khoan đã, lúc sáng ngươi nói ngươi tên gì nhỉ? Ái My hay Ngọc Huyền vậy?
Ái May hay Ngọc Huyền?
Hai cái tên này là tên của những cô nương từng qua lại với hắn chứ gì? Bởi lúc sáng Diệp Thảo nàng có nói chuyện với hắn đâu. Vội lùi lại một bước để nới rộng khoảng cách với Hai Lịch, Diệp Thảo thành công né được bàn tay đang đưa tới của cậu con trai lớn của Nguyễn đại nhân.
Nhưng hành động đó lại vô tình làm nụ cười trên môi của cậu Hai Lịch thêm đậm. Cậu Hai của Nguyễn gia thôi không bước tới trước nữa mà đứng im tại chỗ nhìn trân trân vào mặt, vào cơ thể của Diệp Thảo.
Một ánh nhìn đáng sợ đến độ cô gái trẻ nghĩ bản thân trong phút chốc nữa thôi sẽ biến thành miếng mồi ngon dưới nanh vuốt của loài thú dữ mang tên Hai Lịch.
- Sao vậy? Hay ngươi bị câm? Như thế lại càng thú vị. Nhưng trước mắt hãy cho ta xem hàng trước đã.
Đôi bàn tay với mười ngón dài ngoằng của Hai Lịch vươn về phía của Diệp Thảo theo từng lời nói mà hắn nói ra. Động tác nhanh nhẹn và như hắn cũng đoán được Diệp Thảo sẽ tránh mình lần nữa, nên thay vì tấn công vào mặt, gã đàn ông đốn mạt đó đã chọn bầu ngực của Diệp Thảo làm chỗ đỗ.
Quá bất ngờ trước hành động khiếm nhã của gã đàn ông vốn là cậu hai của Nguyễn gia, Diệp Thảo cứng người đứng lặng..
(Hết chương 9)