Tiếng quát của Diễm Kiều vừa phát ra thì cũng là lúc Lê Bá Thông đứng lên ngăn giữa hai con người đang mất dần sự bình tĩnh đó.
- Được rồi! Được rồi! Xin Trịnh đại nhân và Diễm Kiều tiểu thơ mỗi người nhịn một tiếng được ạ? Mọi chuyện đã rối như tơ vò thế này rồi mà hai người còn có thể cãi nhau được nữa, thì cũng thật..
- Có rối gì đâu chứ?
Diễm Kiều buột miệng phản bác Lê Bá Thông. Nhưng trước đôi mày cau chặt của đối phương, cô gái trẻ đã không tình nguyện mà ngậm miệng lại. Bên nàyLê Bá Thông sau khi thấy đã thuyết phục được cả Trịnh Thừa lẫn Diễm Kiều thì thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm.
Nhưng sự thư thái của Lê Bá Thông chẳng kéo dài được lâu khi chàng ta sự nhớ ra điều gì đó. Lê Bá Thông hướng con Lành hỏi.
- Cậu Ba Phong sáng nay sao rồi? Có ai đang chăm sóc cậu không?
- Dạ có ạ. Là tỷ Nhân và tỷ Thảo. Tỷ Thảo giỏi lắm ạ. Nhờ có mấy thang thuốc tỷ ấy bốc mà sáng nay cậu Ba đã có thể bước xuống giường đi lại rồi đấy ạ.
Con Lành đáp. Bên kiaLê Bá Thông sau khi nghe con Lành báo tin tối thì mặt mày lập tức có chuyển biến. Đôi mày cau chặt được giãn ra đôi phần. Khuôn mặt cũng rạng rõ hơn rất nhiều. Chàng hướng Trịnh Thừa mà nói:
- Vậy là tốt quá rồi! Đợi Phong đệ khỏe thêm chút nữa chúng ta sẽ hỏi thêm đệ ấy một số chuyện, như là trong lúc đệ nói chuyện cùng với Huỳnh tiểu thơ thì có thấy ai khác lai vãng ở bờ sông không?
- Đúng vậy. Điều này rất quan trọng. Nhưng mong là cậu Ba không giống Thanh Vân vì quá chú tâm vào câu chuyện mà không có thấy được ai. Là nhìn thấy người hay vật gì cũng được. Trong hai vụ án đều có người sống sót. Nhưng tất cả đều bất tỉnh nhân sự trước khi con quái vật đó xuất hiện. Thành thử chưa có ai được mục kích con quái thú đó.
- Cả hai vụ án đều có quá nhiều những nghi vấn mà ta vẫn chưa giải quyết được. Nhất là việc chưa có ai được mục kích với con thù ấy.
Lê Bá Thông cũng rơi vào trầm tư.
- Mà Trịnh đại nhân nhắc mới nhớ. Việc này hình như rất giống với mười năm trước. Con cọp ấy hoành hành lâu đến vậy mà chỉ có ba người được mục kích nó.
Lê Bá Thông dừng lại để day day hai bên thái dương như cố như lại những gì mà khi tối đã nghe Diệp Thảo kể. Sự ngắt ngang giữa chừng câu chuyện của Bá Thông đã lập tức làm Trịnh Thừa ngồi bên nôn nóng. Gã lên tiếng hỏi:
- Ba người được mục kích với nó là ai?
- Đúng rồi. Là ai vậy?
Trần Ngọc Diễm Kiều cũng không nhịn được mà hỏi dồn.
- Là Phan Vũ Anh, cậu Hai Lịch và đại nhân.
Đôi đũa đang đảo đi đảo lại trong chảo rau bỗng dừng lại vì câu chuyện của con Lành. Đứa con gái có vóc người cao ráo thanh mảnh đó vừa mới nói cái gì thế này.
Nguyễn đại nhân sau khi bị Lê Bá Thông chỉ mặt điểm tên rằng là ba người đã thấy qua cọp tinh thì đã thét lên là "Nói dối! Nói dối!" Rồi chực chạy nhanh vào buồng của mình sao?
Nhưng vì lí do gì chứ? Khó hiểu giương đôi mắt to tròn về phía con Lành, Diệp Thảo vuột miệng hỏi.
- Thật sự là như vậy sao? Nhưng rõ là trưa hôm qua tôi đã nghe đội trưởng Thành nói như thế mà. Sao hôm nay đại nhân lại phủ nhận chứ?
- Do nhiều nguyên nhân. Nhưng tôi nghĩ là do cái danh mà đại nhân lâu nay gây dựng phút chốc đã tan thành mây khói. Thảo không biết đó. Chứ trong lúc ở bàn trà, đại nhân cứ ngồi im bất động. Y như là bị điên vậy. Chỉ sợ là đại nhân không chịu nổi đả kích mà làm bậy thôi. Thảo nghĩ coi, xưa giờ đại nhân được dân chúng trong vùng tôn trọng là do đại nhân đã giết được cọp tinh mà. Công đức vô lượng là thế. Vậy mà chỉ vì một phút chủ quan.
- Nhưng chí ít thì dân trong vùng cũng được sống yên ổn tận mười năm mà. Với rơi xuống vực sâu như thế. Ai nghĩ được là thứ cọp dữ ấy lại có thể sống sót chứ.
Con Lành bị Diệp Thảo phản bác thì lập tức bĩu môi. Khuôn mặt xinh đẹp của đứa con gái ấy giờ đã có chút gì đó toan tính chứ không còn giữ được sự ngây thơ, hồn nhiên như trước kia nữa. Là vì sự quen biết của con Lành với gã thương buôn họ Phan ư? Nhưng tại sao chứ?
Lắc đầu để xua đi câu hỏi mà bản thân không tìm được câu trả lời, Diệp Thảo đang tính trở lại với chảo rau của mình, thì bên kia con Lành lại ghé sát tai cô gái trẻ mà thì thảo. Đứa con gái ấy nói.
- Mà Thảo hổm rày có thấy tỷ Nhân lạ không?
Câu hỏi của con Lành làm Diệp Thảo thảng thốt. Nàng hấp tấp hỏi lại.
- Lạ là lạ thế nào? Có phải Lành định nói tới vết thương ở tay của tỷ Nhân không? Nó sắp lành rồi mà.
Cái lắc đầu đáp trả của con Lành làm Diệp Thảo có phần bất ngờ và cả kinh ngạc nữa. Vì chả gì thì sáng sớm nay chính nàng đã nhìn qua vết thương của tỷ Nhân một lượt. Và rõ là nó đã đóng vảy rồi kia mà.
Thấy gương mặt đội phương lộ rõ sự nghi hoặc và lo lắng đứng cạnh bàn bếp từ nãy giờ, rốt cuộc con Lành không nhịn được mà phất tay.
- Đã nói là không phải chuyện vết thương rồi mà. Là chuyện khác..
Đứa con gái kia vừa nói với Diệp Thảo vừa lấm lét đưa mắt nhìn quanh như sợ có ai đó nghe thấy. Và sau khi chắc chắn ở bếp chỉ có mình và Diệp Thảo, thì nó đã không ngần ngại mà ghé sát tai Diệp Thảo thì thào:
- Thảo biết từ cái hôm hai mẹ con bà Hai gặp chuyện thì..
Thì tỷ Nhân cứ trốn vào một góc mà nói là "đáng lắm! Đáng lắm!" Kiểu rất hả hê.
- Sao lại có chuyện ấy chứ? Tỷ Nhân mấy hôm ấy còn phải lo cho cái tay bị thương. Tâm trí đâu làm cái chuyện ấy chứ. Chắc Lành không nhớ chứ? Tỷ Nhân bị vết thương hành tới độ trúng gió luôn đấy, vào cái hôm mà cậu Hai gặp nạn..
- Trúng gió cái gì chứ? Là vì phải nhìn thấy cái mà tỷ ấy không nên thấy thôi.
- Cái gì? Nhìn thấy cái gì..
Nhìn thấy cái gì mà đến độ trúng gió? Diệp Thảo lập tức lia ánh mắt dò xét về phía đứa con gái nhỏ hơn nàng một tuổi. Nhưng rõ là đằng sau vẻ mặt có chút nhan sắc kia con Lành đang che giấu chuyện gì đấy. Và đó là suy nghĩ của Diệp Thảo trước khi con Lành xua tay rối rít. Con Lành nói:
- Là thấy thi thể của bà Hai đó. Sợ đến mức ngất đi luôn chớ giỡn. Như tôi đó, thấy máu là ngất lịm luôn. Trong chuyện của tỷ Nhân với bà Hai thì tôi nghĩ tỷ ấy ghét bà Hai từ rất lâu rồi. Vì Thảo không biết chứ. Từ cái hồi tỷ ấy bước chân vào nhà này thì bà Hai đã rất nhiều lần đánh đập tỷ ấy. À, mà lần ra tay mới nhất Thảo có chứng kiến mà.
Có chứng kiến không? Có! Lần đó bà Hai đã trút giận lên đầu tỷ Nhân vì tỷ ấy đã dám nhòm vào là để lấy thông tin cho bà Ba hòng đuổi mẹ con bà Hai ra khỏi nhà nên..
- Tôi lúc đó không có chứng kiến nhưng nghe giọng thì là cậu Thông đã cứu tỷ ấy phải không? Thật chẳng hiểu nỗi cậu Thông luôn. Người cao to đẹp mã đã đành, lại còn là một công tử. Vậy lại đi thích cái đứa con gái có bàn tay thô ráp, kệch cỡm như tỷ Nhân. Mà nhắc tới cậu Thông mới nhớ. Hình như cậu ấy và Trịnh đại nhân muốn Thảo đi xem mạch cho ai đó ở huyện đường ấy.
- Hai người nói với Lành sao?
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi cổ họng của Diệp Thảo, thì bên kia khuôn mặt con Lành đã thoáng tái đi. Đã có cho mình câu trả lời. Diệp Thảo lập tức hốt hoảng.
- Trời ơi! Sao Lành dám nghe lén chủ nhân nói chuyện? Không sợ bị đuổi sao hả?
- Họ không kịp đuổi tôi đâu. Hay nói cho đúng hơn thì tôi sẽ xin nghỉ trước khi họ tính đuổi tôi.
Con Lành dừng lại để hưởng thụ cảm giác chiến thắng từ khuôn mặt đang đầy sự kinh ngạc của Diệp Thảo. Và Diệp Thảo đúng là đang rất kinh ngạc. Nhưng nàng chưa có kịp mở miệng thì con Lành đã tiếp.
- Còn về phần Thảo nếu một mai chỗ này không mướn Thảo nữa thì cứ đến Phan gia. Khi đó thì dựa vào năng lực của cô mà tôi sắp xếp cho cô một chỗ làm thích hợp.
Lại thêm một bận kinh ngạc nữa. Nhưng lần này Diệp Thảo không có ý định mở miệng hỏi con Lành nữa. Hay đúng hơn là sự kinh ngạc quá lớn đã ngăn nàng làm việc đó.
Và không chỉ có sự kinh ngạc, Diệp Thảo còn bị thông tin kia làm cho bản thân xót thương anh Đen tới tột cùng. Rốt cuộc thì bao nhiêu hi vọng của anh Đen cũng đã hóa mây khói.
Tình yêu và kim tiền thì thứ nào quan trọng hơn. Có lẽ với con Lành là kim tiền. Một đứa con gái phải trải qua sự đói nghèo, khổ sở vì không có tiền nên lí trí của nó đã bắt nó phải bằng mọi cách phải được gả vào hào môn.
Dù đó là làm lẽ hay là phải gả cho một ông già đáng tuổi cha của mình. Gả cho một ông già, có lẽ đây là bước đường cùng của cô gái mới tuổi trăng tròn. Bởi mục tiêu ban đầu cô gái ấy hướng tới chính là Lê Bá Thông.
Lê Bá Thông.. cái tên mới xuất hiện trong đầu làm Diệp Thảo thoáng giật mình. Xem mạch cho ai đó? Là xem mạch cho ai? Xem mạch.. từ ngày bước chân vào Nguyễn gia trang này, Diệp Thảo đã có duyên xem mạch cho hai người.
Một là tỷ Nhân và người nữa là cậu Ba Phong.. cảm giác lạnh toát ở sống lưng làm Diệp Thảo không thể nghe thấy được tiếng gọi của Lê Bá Thông.
(Hết chương 42)
- Được rồi! Được rồi! Xin Trịnh đại nhân và Diễm Kiều tiểu thơ mỗi người nhịn một tiếng được ạ? Mọi chuyện đã rối như tơ vò thế này rồi mà hai người còn có thể cãi nhau được nữa, thì cũng thật..
- Có rối gì đâu chứ?
Diễm Kiều buột miệng phản bác Lê Bá Thông. Nhưng trước đôi mày cau chặt của đối phương, cô gái trẻ đã không tình nguyện mà ngậm miệng lại. Bên nàyLê Bá Thông sau khi thấy đã thuyết phục được cả Trịnh Thừa lẫn Diễm Kiều thì thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm.
Nhưng sự thư thái của Lê Bá Thông chẳng kéo dài được lâu khi chàng ta sự nhớ ra điều gì đó. Lê Bá Thông hướng con Lành hỏi.
- Cậu Ba Phong sáng nay sao rồi? Có ai đang chăm sóc cậu không?
- Dạ có ạ. Là tỷ Nhân và tỷ Thảo. Tỷ Thảo giỏi lắm ạ. Nhờ có mấy thang thuốc tỷ ấy bốc mà sáng nay cậu Ba đã có thể bước xuống giường đi lại rồi đấy ạ.
Con Lành đáp. Bên kiaLê Bá Thông sau khi nghe con Lành báo tin tối thì mặt mày lập tức có chuyển biến. Đôi mày cau chặt được giãn ra đôi phần. Khuôn mặt cũng rạng rõ hơn rất nhiều. Chàng hướng Trịnh Thừa mà nói:
- Vậy là tốt quá rồi! Đợi Phong đệ khỏe thêm chút nữa chúng ta sẽ hỏi thêm đệ ấy một số chuyện, như là trong lúc đệ nói chuyện cùng với Huỳnh tiểu thơ thì có thấy ai khác lai vãng ở bờ sông không?
- Đúng vậy. Điều này rất quan trọng. Nhưng mong là cậu Ba không giống Thanh Vân vì quá chú tâm vào câu chuyện mà không có thấy được ai. Là nhìn thấy người hay vật gì cũng được. Trong hai vụ án đều có người sống sót. Nhưng tất cả đều bất tỉnh nhân sự trước khi con quái vật đó xuất hiện. Thành thử chưa có ai được mục kích con quái thú đó.
- Cả hai vụ án đều có quá nhiều những nghi vấn mà ta vẫn chưa giải quyết được. Nhất là việc chưa có ai được mục kích với con thù ấy.
Lê Bá Thông cũng rơi vào trầm tư.
- Mà Trịnh đại nhân nhắc mới nhớ. Việc này hình như rất giống với mười năm trước. Con cọp ấy hoành hành lâu đến vậy mà chỉ có ba người được mục kích nó.
Lê Bá Thông dừng lại để day day hai bên thái dương như cố như lại những gì mà khi tối đã nghe Diệp Thảo kể. Sự ngắt ngang giữa chừng câu chuyện của Bá Thông đã lập tức làm Trịnh Thừa ngồi bên nôn nóng. Gã lên tiếng hỏi:
- Ba người được mục kích với nó là ai?
- Đúng rồi. Là ai vậy?
Trần Ngọc Diễm Kiều cũng không nhịn được mà hỏi dồn.
- Là Phan Vũ Anh, cậu Hai Lịch và đại nhân.
Đôi đũa đang đảo đi đảo lại trong chảo rau bỗng dừng lại vì câu chuyện của con Lành. Đứa con gái có vóc người cao ráo thanh mảnh đó vừa mới nói cái gì thế này.
Nguyễn đại nhân sau khi bị Lê Bá Thông chỉ mặt điểm tên rằng là ba người đã thấy qua cọp tinh thì đã thét lên là "Nói dối! Nói dối!" Rồi chực chạy nhanh vào buồng của mình sao?
Nhưng vì lí do gì chứ? Khó hiểu giương đôi mắt to tròn về phía con Lành, Diệp Thảo vuột miệng hỏi.
- Thật sự là như vậy sao? Nhưng rõ là trưa hôm qua tôi đã nghe đội trưởng Thành nói như thế mà. Sao hôm nay đại nhân lại phủ nhận chứ?
- Do nhiều nguyên nhân. Nhưng tôi nghĩ là do cái danh mà đại nhân lâu nay gây dựng phút chốc đã tan thành mây khói. Thảo không biết đó. Chứ trong lúc ở bàn trà, đại nhân cứ ngồi im bất động. Y như là bị điên vậy. Chỉ sợ là đại nhân không chịu nổi đả kích mà làm bậy thôi. Thảo nghĩ coi, xưa giờ đại nhân được dân chúng trong vùng tôn trọng là do đại nhân đã giết được cọp tinh mà. Công đức vô lượng là thế. Vậy mà chỉ vì một phút chủ quan.
- Nhưng chí ít thì dân trong vùng cũng được sống yên ổn tận mười năm mà. Với rơi xuống vực sâu như thế. Ai nghĩ được là thứ cọp dữ ấy lại có thể sống sót chứ.
Con Lành bị Diệp Thảo phản bác thì lập tức bĩu môi. Khuôn mặt xinh đẹp của đứa con gái ấy giờ đã có chút gì đó toan tính chứ không còn giữ được sự ngây thơ, hồn nhiên như trước kia nữa. Là vì sự quen biết của con Lành với gã thương buôn họ Phan ư? Nhưng tại sao chứ?
Lắc đầu để xua đi câu hỏi mà bản thân không tìm được câu trả lời, Diệp Thảo đang tính trở lại với chảo rau của mình, thì bên kia con Lành lại ghé sát tai cô gái trẻ mà thì thảo. Đứa con gái ấy nói.
- Mà Thảo hổm rày có thấy tỷ Nhân lạ không?
Câu hỏi của con Lành làm Diệp Thảo thảng thốt. Nàng hấp tấp hỏi lại.
- Lạ là lạ thế nào? Có phải Lành định nói tới vết thương ở tay của tỷ Nhân không? Nó sắp lành rồi mà.
Cái lắc đầu đáp trả của con Lành làm Diệp Thảo có phần bất ngờ và cả kinh ngạc nữa. Vì chả gì thì sáng sớm nay chính nàng đã nhìn qua vết thương của tỷ Nhân một lượt. Và rõ là nó đã đóng vảy rồi kia mà.
Thấy gương mặt đội phương lộ rõ sự nghi hoặc và lo lắng đứng cạnh bàn bếp từ nãy giờ, rốt cuộc con Lành không nhịn được mà phất tay.
- Đã nói là không phải chuyện vết thương rồi mà. Là chuyện khác..
Đứa con gái kia vừa nói với Diệp Thảo vừa lấm lét đưa mắt nhìn quanh như sợ có ai đó nghe thấy. Và sau khi chắc chắn ở bếp chỉ có mình và Diệp Thảo, thì nó đã không ngần ngại mà ghé sát tai Diệp Thảo thì thào:
- Thảo biết từ cái hôm hai mẹ con bà Hai gặp chuyện thì..
Thì tỷ Nhân cứ trốn vào một góc mà nói là "đáng lắm! Đáng lắm!" Kiểu rất hả hê.
- Sao lại có chuyện ấy chứ? Tỷ Nhân mấy hôm ấy còn phải lo cho cái tay bị thương. Tâm trí đâu làm cái chuyện ấy chứ. Chắc Lành không nhớ chứ? Tỷ Nhân bị vết thương hành tới độ trúng gió luôn đấy, vào cái hôm mà cậu Hai gặp nạn..
- Trúng gió cái gì chứ? Là vì phải nhìn thấy cái mà tỷ ấy không nên thấy thôi.
- Cái gì? Nhìn thấy cái gì..
Nhìn thấy cái gì mà đến độ trúng gió? Diệp Thảo lập tức lia ánh mắt dò xét về phía đứa con gái nhỏ hơn nàng một tuổi. Nhưng rõ là đằng sau vẻ mặt có chút nhan sắc kia con Lành đang che giấu chuyện gì đấy. Và đó là suy nghĩ của Diệp Thảo trước khi con Lành xua tay rối rít. Con Lành nói:
- Là thấy thi thể của bà Hai đó. Sợ đến mức ngất đi luôn chớ giỡn. Như tôi đó, thấy máu là ngất lịm luôn. Trong chuyện của tỷ Nhân với bà Hai thì tôi nghĩ tỷ ấy ghét bà Hai từ rất lâu rồi. Vì Thảo không biết chứ. Từ cái hồi tỷ ấy bước chân vào nhà này thì bà Hai đã rất nhiều lần đánh đập tỷ ấy. À, mà lần ra tay mới nhất Thảo có chứng kiến mà.
Có chứng kiến không? Có! Lần đó bà Hai đã trút giận lên đầu tỷ Nhân vì tỷ ấy đã dám nhòm vào là để lấy thông tin cho bà Ba hòng đuổi mẹ con bà Hai ra khỏi nhà nên..
- Tôi lúc đó không có chứng kiến nhưng nghe giọng thì là cậu Thông đã cứu tỷ ấy phải không? Thật chẳng hiểu nỗi cậu Thông luôn. Người cao to đẹp mã đã đành, lại còn là một công tử. Vậy lại đi thích cái đứa con gái có bàn tay thô ráp, kệch cỡm như tỷ Nhân. Mà nhắc tới cậu Thông mới nhớ. Hình như cậu ấy và Trịnh đại nhân muốn Thảo đi xem mạch cho ai đó ở huyện đường ấy.
- Hai người nói với Lành sao?
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi cổ họng của Diệp Thảo, thì bên kia khuôn mặt con Lành đã thoáng tái đi. Đã có cho mình câu trả lời. Diệp Thảo lập tức hốt hoảng.
- Trời ơi! Sao Lành dám nghe lén chủ nhân nói chuyện? Không sợ bị đuổi sao hả?
- Họ không kịp đuổi tôi đâu. Hay nói cho đúng hơn thì tôi sẽ xin nghỉ trước khi họ tính đuổi tôi.
Con Lành dừng lại để hưởng thụ cảm giác chiến thắng từ khuôn mặt đang đầy sự kinh ngạc của Diệp Thảo. Và Diệp Thảo đúng là đang rất kinh ngạc. Nhưng nàng chưa có kịp mở miệng thì con Lành đã tiếp.
- Còn về phần Thảo nếu một mai chỗ này không mướn Thảo nữa thì cứ đến Phan gia. Khi đó thì dựa vào năng lực của cô mà tôi sắp xếp cho cô một chỗ làm thích hợp.
Lại thêm một bận kinh ngạc nữa. Nhưng lần này Diệp Thảo không có ý định mở miệng hỏi con Lành nữa. Hay đúng hơn là sự kinh ngạc quá lớn đã ngăn nàng làm việc đó.
Và không chỉ có sự kinh ngạc, Diệp Thảo còn bị thông tin kia làm cho bản thân xót thương anh Đen tới tột cùng. Rốt cuộc thì bao nhiêu hi vọng của anh Đen cũng đã hóa mây khói.
Tình yêu và kim tiền thì thứ nào quan trọng hơn. Có lẽ với con Lành là kim tiền. Một đứa con gái phải trải qua sự đói nghèo, khổ sở vì không có tiền nên lí trí của nó đã bắt nó phải bằng mọi cách phải được gả vào hào môn.
Dù đó là làm lẽ hay là phải gả cho một ông già đáng tuổi cha của mình. Gả cho một ông già, có lẽ đây là bước đường cùng của cô gái mới tuổi trăng tròn. Bởi mục tiêu ban đầu cô gái ấy hướng tới chính là Lê Bá Thông.
Lê Bá Thông.. cái tên mới xuất hiện trong đầu làm Diệp Thảo thoáng giật mình. Xem mạch cho ai đó? Là xem mạch cho ai? Xem mạch.. từ ngày bước chân vào Nguyễn gia trang này, Diệp Thảo đã có duyên xem mạch cho hai người.
Một là tỷ Nhân và người nữa là cậu Ba Phong.. cảm giác lạnh toát ở sống lưng làm Diệp Thảo không thể nghe thấy được tiếng gọi của Lê Bá Thông.
(Hết chương 42)