Bà Ba Miên bằng một cách nào đó đã khôi phục được thần thái thường ngày, dù gương mặt bà hiện giờ vẫn đang còn rất tái. Người đàn bà với tư cách là chủ nhà đó lần nữa nhắc lại câu sai bảo khi nãy.
- Con Lành! Bây có nghe ta nói gì không? Ra sau bếp bắt con gà làm lông đi.
Câu nói kèm theo ít nhiều nộ khí, và một ánh mắt sắc lạnh làm con Lành vội dạ vâng liên tục rồi chạy biến đi. Còn lại Diệp Thảo và tỷ Nhân trong bếp với những cái bánh lá ngổn ngang trên bàn. Và thật là nếu không bận rộn với mấy cái bánh đó thì chắc chắn Diệp Thảo cũng sẽ chạy theo con Lành ra sau bếp.
Bởi lúc này trong bếp một không khí nặng nề đang đè nghiến lên lồng ngực của hai cô gái trẻ. Bà Ba Miên từ nãy giờ vẫn trông theo bóng lưng của con Lành bỗng quay ngoắt đầu nhìn bọn Diệp Thảo.
- Làm cái gì mà sững ra vậy hả? Còn không mau đi lấy nồi để còn luộc bánh.
Tiếng quát của bà Miên làm tỷ Nhân suýt chút nữa đánh rơi cái bánh gói đang cầm trong tay. May sao Diệp Thảo đứng cạnh trông thấy nên đã chụp kịp. Có điều cái bánh giờ không còn ra hình dạng của cái bánh nữa. Nó nát bấy với nhân bột lẫn lộn, với từng mảng lá chuối rách tươm.
- Tỷ Nhân à!
Kéo nhẹ ống tay áo của cô gái đứng cạnh mình, Diệp Thảo gọi khẽ. Bên kia tiếng gọi không lớn không nhỏ kia đã như dắt con Nhân ra khỏi cơn mê.
Nhưng đứa con gái ấy chưa kịp lên tiếng trả lời lại thì đã phải khựng lại và im bặt. Một tiếng thét thất thanh từ sau bếp vọng tới và đó chắc chắn là tiếng thét của con Lành.
Bà Ba Miên cũng như bọn Diệp Thảo, sững người khi nghe tiếng thét. Nhưng với tuổi đời hơn gấp đôi bọn Diệp Thảo nên bà Ba Miên đã nhanh chóng lấy lại thần trí. Bà hướng hai đứa con gái mà hỏi:
- Là tiếng thét của con Lành phải không? Nó.. tại sao nó lại thét lên như thế hả?
- Dạ, chuyện này..
Diệp Thảo lắp bắp bởi nàng cũng đâu có biết tại sao con Lành lại thét lên như thế để mà trả lời cho bác Ba và những người mới từ trên gian nhà trước chạy xuống. Nguyễn đại nhân sau khi đưa mắt ngó quanh gian bếp thì dừng ánh nhìn lại chỗ bà Ba. Ông hỏi vợ:
- Có chuyện gì vậy bà? Là bà hay đứa nào mà hét lên ghê gớm thế hả?
- Tôi.. Không phải tôi. Tôi..
- Thưa cô phụ, cô mẫu! Là con Lành.
Lê Bá Thông từ sau gian bếp bước tới cắt ngang lời bà Ba.
- Cảm phiền cô phụ và cô mẫu cùng Thông con ra đằng sau bếp một chuyến.
Một hồi kinh ngạc bao trùm lấy Nguyễn đại nhân và bà Ba Miên. Người này nhìn người kia, rồi cả hai lại nhìn Lê Bá Thông như muốn hỏi thêm điều gì đó. Nhưng rốt cuộc người cất lời lại là cậu Hai Lịch.
Hai Lịch cũng bị tiếng thét kia của con Lành làm cho thức giấc. Nhưng cậu không vội vàng chạy tới gian bếp như Nguyễn đại nhân, Lê Bá Thông, cậu Ba Phong hay như mẹ mình là bà Hai Cần.
Cậu Hai Lịch đi xuống gian bếp với dáng điệu rất đủng đỉnh, nhàn nhã. Và sau khi ngó quanh không thấy gì, cậu đã toan bắt đầu cái đứa làm cậu thức giấc ra nọc cho một trận.
Có điều ý định chưa được thực hiện thì Lê Bá Thông lại nói ra một câu úp úp mở mở, khiến Hai Lịch thấy tức rực cả người. Gã chỉ mặt của Lê Bá Thông mà phát tiết.
- Có gì thì nói luôn đi! Ra sau một chuyến. Bây đúng là cái thứ mạt hạng mà lại thích văn vẻ.
- Hai Lịch! Chỗ này chưa tới lúc cho bây mở miệng đâu.
Câu nói có phần hơn sẵng giọng của Nguyễn đại nhân làm bà Hai Cần đang muốn vào hùa với con trai buột phải nuốt xuống. Và cả cậu Ba Phong cũng vậy. Nói đúng hơn là từ lúc trở về từ chỗ quán trọ của Phan đại nhân thì cậu Ba hình như chỉ đợi có cơ hội để cãi nhau với Lê Bá Thông.
Và bây giờ là cơ hội đó.
Nhưng sau khi nghe được câu mắng của Nguyễn đại nhân, cha gã với Hai Lịch thì gã quyết định nhịn lòng để phun ra những câu chữ dễ nghe hơn.
- Được rồi! Mọi người ra sau bếp đi! Chứ định đứng đây tới bao giờ nữa. Mà ta cũng tò mò lắm nha. Không biết có thứ gì ngoài đó mà Lê công tử đây lại úp úp mở mở như vậy chứ.
Một nụ cười nửa miệng lập tức xuất hiện trên môi của cậu Ba Phong. Có điều nó chỉ kéo dài được nửa giây và sau đó là tắt ngóm. Bởi sau gian bếp lúc nãy lại vang lên một tiếng thét khác. Và theo Diệp Thảo nghe được thì đó là tiếng thét của tỷ Nhân.
(Hết chương 17)
- Con Lành! Bây có nghe ta nói gì không? Ra sau bếp bắt con gà làm lông đi.
Câu nói kèm theo ít nhiều nộ khí, và một ánh mắt sắc lạnh làm con Lành vội dạ vâng liên tục rồi chạy biến đi. Còn lại Diệp Thảo và tỷ Nhân trong bếp với những cái bánh lá ngổn ngang trên bàn. Và thật là nếu không bận rộn với mấy cái bánh đó thì chắc chắn Diệp Thảo cũng sẽ chạy theo con Lành ra sau bếp.
Bởi lúc này trong bếp một không khí nặng nề đang đè nghiến lên lồng ngực của hai cô gái trẻ. Bà Ba Miên từ nãy giờ vẫn trông theo bóng lưng của con Lành bỗng quay ngoắt đầu nhìn bọn Diệp Thảo.
- Làm cái gì mà sững ra vậy hả? Còn không mau đi lấy nồi để còn luộc bánh.
Tiếng quát của bà Miên làm tỷ Nhân suýt chút nữa đánh rơi cái bánh gói đang cầm trong tay. May sao Diệp Thảo đứng cạnh trông thấy nên đã chụp kịp. Có điều cái bánh giờ không còn ra hình dạng của cái bánh nữa. Nó nát bấy với nhân bột lẫn lộn, với từng mảng lá chuối rách tươm.
- Tỷ Nhân à!
Kéo nhẹ ống tay áo của cô gái đứng cạnh mình, Diệp Thảo gọi khẽ. Bên kia tiếng gọi không lớn không nhỏ kia đã như dắt con Nhân ra khỏi cơn mê.
Nhưng đứa con gái ấy chưa kịp lên tiếng trả lời lại thì đã phải khựng lại và im bặt. Một tiếng thét thất thanh từ sau bếp vọng tới và đó chắc chắn là tiếng thét của con Lành.
Bà Ba Miên cũng như bọn Diệp Thảo, sững người khi nghe tiếng thét. Nhưng với tuổi đời hơn gấp đôi bọn Diệp Thảo nên bà Ba Miên đã nhanh chóng lấy lại thần trí. Bà hướng hai đứa con gái mà hỏi:
- Là tiếng thét của con Lành phải không? Nó.. tại sao nó lại thét lên như thế hả?
- Dạ, chuyện này..
Diệp Thảo lắp bắp bởi nàng cũng đâu có biết tại sao con Lành lại thét lên như thế để mà trả lời cho bác Ba và những người mới từ trên gian nhà trước chạy xuống. Nguyễn đại nhân sau khi đưa mắt ngó quanh gian bếp thì dừng ánh nhìn lại chỗ bà Ba. Ông hỏi vợ:
- Có chuyện gì vậy bà? Là bà hay đứa nào mà hét lên ghê gớm thế hả?
- Tôi.. Không phải tôi. Tôi..
- Thưa cô phụ, cô mẫu! Là con Lành.
Lê Bá Thông từ sau gian bếp bước tới cắt ngang lời bà Ba.
- Cảm phiền cô phụ và cô mẫu cùng Thông con ra đằng sau bếp một chuyến.
Một hồi kinh ngạc bao trùm lấy Nguyễn đại nhân và bà Ba Miên. Người này nhìn người kia, rồi cả hai lại nhìn Lê Bá Thông như muốn hỏi thêm điều gì đó. Nhưng rốt cuộc người cất lời lại là cậu Hai Lịch.
Hai Lịch cũng bị tiếng thét kia của con Lành làm cho thức giấc. Nhưng cậu không vội vàng chạy tới gian bếp như Nguyễn đại nhân, Lê Bá Thông, cậu Ba Phong hay như mẹ mình là bà Hai Cần.
Cậu Hai Lịch đi xuống gian bếp với dáng điệu rất đủng đỉnh, nhàn nhã. Và sau khi ngó quanh không thấy gì, cậu đã toan bắt đầu cái đứa làm cậu thức giấc ra nọc cho một trận.
Có điều ý định chưa được thực hiện thì Lê Bá Thông lại nói ra một câu úp úp mở mở, khiến Hai Lịch thấy tức rực cả người. Gã chỉ mặt của Lê Bá Thông mà phát tiết.
- Có gì thì nói luôn đi! Ra sau một chuyến. Bây đúng là cái thứ mạt hạng mà lại thích văn vẻ.
- Hai Lịch! Chỗ này chưa tới lúc cho bây mở miệng đâu.
Câu nói có phần hơn sẵng giọng của Nguyễn đại nhân làm bà Hai Cần đang muốn vào hùa với con trai buột phải nuốt xuống. Và cả cậu Ba Phong cũng vậy. Nói đúng hơn là từ lúc trở về từ chỗ quán trọ của Phan đại nhân thì cậu Ba hình như chỉ đợi có cơ hội để cãi nhau với Lê Bá Thông.
Và bây giờ là cơ hội đó.
Nhưng sau khi nghe được câu mắng của Nguyễn đại nhân, cha gã với Hai Lịch thì gã quyết định nhịn lòng để phun ra những câu chữ dễ nghe hơn.
- Được rồi! Mọi người ra sau bếp đi! Chứ định đứng đây tới bao giờ nữa. Mà ta cũng tò mò lắm nha. Không biết có thứ gì ngoài đó mà Lê công tử đây lại úp úp mở mở như vậy chứ.
Một nụ cười nửa miệng lập tức xuất hiện trên môi của cậu Ba Phong. Có điều nó chỉ kéo dài được nửa giây và sau đó là tắt ngóm. Bởi sau gian bếp lúc nãy lại vang lên một tiếng thét khác. Và theo Diệp Thảo nghe được thì đó là tiếng thét của tỷ Nhân.
(Hết chương 17)