Nguyễn Hoành Phong cất giọng trêu chọc:
- Vậy là đúng rồi! Khai thật đi, người mà Bá Thông huynh thích là Huỳnh tiểu thơ Huỳnh Thanh Vân? Còn nếu không phải là Huỳnh Thanh Vân thì sẽ là Trần tiểu thơ Trần Ngọc Diễm Kiều.
Không thèm ngẩng đầu lên, Lê Bá Thông đáp lời của đối phương bằng một thái độ dửng dưng:
- Thật sao? Vậy mà Bá Thông tôi lại nghĩ người mà hai tiểu thơ ấy thích là Phong đệ kia.
Một tiếng cười hô hố phát ra từ chỗ Nguyễn Hoành Phong, nhưng nó chỉ có một tiếng duy nhất, bởi sau đó cậu trai trẻ đã ngưng bặt để trừng mắt nhìn Lê Bá Thông.
- Đùa như thế là không vui nhé! Hai tiểu thơ ấy xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng người thì õng ẹo đến chảy cả nước, người thì rắn như hòn đá tảng. Phong đệ đâu có điên mà sờ vào họ chứ.
- Với Trần tiểu thơ õng ẹo là lẽ đương nhiên vì nàng ấy là ái nữ của quan Đốc. Được cưng yêu chiều chuộng từ tấm bé nên lẽ thường sẽ quen làm nũng. Còn Huỳnh tiểu thơ rắn rỏi, mạnh mẽ cũng là chuyện rất dễ hiểu, bởi nếu không mạnh mẽ, rắn rỏi thì sao nàng ấy có thể đứng ra gánh vác sản nghiệp của nhà họ Huỳnh.
- Nói chuyện thật thấu tình đạt lý. Nhưng càng như vậy thì Phong ta càng muốn biết hình mẫu người vợ của Bá Thông huynh. Rằng ai sẽ chinh phục được một kẻ quá lí trí như Lê Bá Thông đang ngồi đây. Thật sự.. thật sự rất mong chờ!
Chỉ đáp lại câu nói có phần trêu chọc của Nguyễn Hoành Phong bằng một cái nhếch môi, Lê Bá Thông tiếp tục công tác xem xét sổ sách của mình. Nguyễn đại nhân sau khi cáo lão về quê đã dốc hết bổng lộc để mua một lượng lớn ruộng tốt.
Và những người đã bán ruộng cho Nguyễn đại nhân thì được ông giữ lại làm tá điền cho mình với lương lậu này nọ phải nói là cao nhất vùng. Ấy thế nên sản lượng lúa mà tá điền nộp lại cho Nguyễn gia cũng thuộc loại cao nhất vùng.
Đã vậy, Nguyễn đại nhân còn cho thu mua lúa của những địa chủ khác với giá cả rất phải chăng, nên thành thử hễ đến mùa lúa thì cả Lê Bá Thông và cậu Ba Phong đều bận tối mặt tối mũi. Lật đến trang cuối cùng của cuốn ghi chép, Lê Bá Thông chỉ tay vào con số được viết lớn nhất, mà nói:
- Ở kho Lũng Tre có tổng là ba mươi vạn hộc* lúa. Còn ở kho Quán Dù thì sao?
- Hai mươi vạn hộc.
Gương mặt của Nguyễn Hoành Phong lộ rõ sự lo lắng.
- Tổng mới hơn năm mươi vạn. Năm mươi vạn..
Biểu tình không mấy phấn khởi mà đúng hơn là rất lo lắng của Nguyễn Hoành Phong làm người anh em họ là Lê Bá Thông lập tức cảm thấy khó hiểu. Chàng gấp cuốn ghi chép lại, rồi nheo mắt nhìn Nguyễn Hoành Phong dò hỏi:
- Có chuyện gì sao? Đợt này nắng hạn lâu ngày thu mua được năm mươi vạn hộc lúa đã là một con số quá đỗi lớn rồi. Tại sao Phong đệ lại có vẻ không được vui?
- Đương nhiên là không vui rồi! Bá Thông huynh nghĩ coi. Năm mươi vạn hộc lúa, giữ lại mười vạn để ăn và làm giống cho vụ tới, mười vạn bán cho xứ Hòa Thuận nghĩa là chỉ còn được ba mươi vạn. Mà ba mươi vạn thì sao đủ để chuyển vào Gia Định.
Lời vừa vuột ra, Nguyễn Hoành Phong đã vội lấy tay che miệng. Nhưng hành động đó vào lúc này đã quá thừa thãi vì cái gì cần nghe Lê Bá Thông đã nghe rõ. Mắt long lên vì tức giận, gã đàn ông tuổi mới quá ngưỡng thập tam một chút đã lao tới mà túm lấy cổ áo của cậu Ba Nguyễn gia, truy hỏi:
- Nguyễn Hoành Phong, đệ mới nói gì? Gia Định.. Gia Định là thế nào hả? Không phải cả đệ, cả ta đã thống nhất với cô phụ là không bán lúa cho thương lái đi thuyền vào Gia Định rồi sao? Nguyễn Hoành Phong, đệ nói gì đi chứ?
- Đệ..
Buông người xuống ghế, Nguyễn Hoành Phong kể lại chuyện giao kèo với gã thương lái ở Gia Định. Với giá cả cao hơn hẳn so với những thương lái khác nên sau mấy hồi thỏa thuận gia lại, cậu Ba Nguyễn gia đã chốt là sẽ giao cho gã thương lái kia số lúa là năm mươi vạn hộc.
- Và nếu không giao đủ thì phải thường giao kèo là trăm nén bạc. Nhưng Bá Thông huynh an tâm, giao hảo của đệ và Phan đại nhân rất tốt, nên chỉ cần đệ nói khéo với ông ấy một tiếng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay thôi.
- Thật không? Hai mươi bảy tuổi đầu, Hoành Phong đệ nghĩ chuyện này sẽ dễ giải quyết như thế sao?
- Đệ..
Nguyễn Hoành Phong bị câu hỏi của Lê Bá Thông làm cho bản thân cảm thấy hồ nghi. Nhưng rồi hắn ta cũng đưa ra quyết định.
- Huynh cứ để đệ đi gặp Phan đại nhân một chuyến. Vì đệ thấy đại nhân rất hào sảng. Với ba mươi vạn hộc lúa mà ta giao cho đại nhân ấy cũng không phải là một con số nhỏ.
- Vậy đệ đi tìm Phan đại nhân đi!
*1hộc=1tạ
(Hết chương 12)
- Vậy là đúng rồi! Khai thật đi, người mà Bá Thông huynh thích là Huỳnh tiểu thơ Huỳnh Thanh Vân? Còn nếu không phải là Huỳnh Thanh Vân thì sẽ là Trần tiểu thơ Trần Ngọc Diễm Kiều.
Không thèm ngẩng đầu lên, Lê Bá Thông đáp lời của đối phương bằng một thái độ dửng dưng:
- Thật sao? Vậy mà Bá Thông tôi lại nghĩ người mà hai tiểu thơ ấy thích là Phong đệ kia.
Một tiếng cười hô hố phát ra từ chỗ Nguyễn Hoành Phong, nhưng nó chỉ có một tiếng duy nhất, bởi sau đó cậu trai trẻ đã ngưng bặt để trừng mắt nhìn Lê Bá Thông.
- Đùa như thế là không vui nhé! Hai tiểu thơ ấy xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng người thì õng ẹo đến chảy cả nước, người thì rắn như hòn đá tảng. Phong đệ đâu có điên mà sờ vào họ chứ.
- Với Trần tiểu thơ õng ẹo là lẽ đương nhiên vì nàng ấy là ái nữ của quan Đốc. Được cưng yêu chiều chuộng từ tấm bé nên lẽ thường sẽ quen làm nũng. Còn Huỳnh tiểu thơ rắn rỏi, mạnh mẽ cũng là chuyện rất dễ hiểu, bởi nếu không mạnh mẽ, rắn rỏi thì sao nàng ấy có thể đứng ra gánh vác sản nghiệp của nhà họ Huỳnh.
- Nói chuyện thật thấu tình đạt lý. Nhưng càng như vậy thì Phong ta càng muốn biết hình mẫu người vợ của Bá Thông huynh. Rằng ai sẽ chinh phục được một kẻ quá lí trí như Lê Bá Thông đang ngồi đây. Thật sự.. thật sự rất mong chờ!
Chỉ đáp lại câu nói có phần trêu chọc của Nguyễn Hoành Phong bằng một cái nhếch môi, Lê Bá Thông tiếp tục công tác xem xét sổ sách của mình. Nguyễn đại nhân sau khi cáo lão về quê đã dốc hết bổng lộc để mua một lượng lớn ruộng tốt.
Và những người đã bán ruộng cho Nguyễn đại nhân thì được ông giữ lại làm tá điền cho mình với lương lậu này nọ phải nói là cao nhất vùng. Ấy thế nên sản lượng lúa mà tá điền nộp lại cho Nguyễn gia cũng thuộc loại cao nhất vùng.
Đã vậy, Nguyễn đại nhân còn cho thu mua lúa của những địa chủ khác với giá cả rất phải chăng, nên thành thử hễ đến mùa lúa thì cả Lê Bá Thông và cậu Ba Phong đều bận tối mặt tối mũi. Lật đến trang cuối cùng của cuốn ghi chép, Lê Bá Thông chỉ tay vào con số được viết lớn nhất, mà nói:
- Ở kho Lũng Tre có tổng là ba mươi vạn hộc* lúa. Còn ở kho Quán Dù thì sao?
- Hai mươi vạn hộc.
Gương mặt của Nguyễn Hoành Phong lộ rõ sự lo lắng.
- Tổng mới hơn năm mươi vạn. Năm mươi vạn..
Biểu tình không mấy phấn khởi mà đúng hơn là rất lo lắng của Nguyễn Hoành Phong làm người anh em họ là Lê Bá Thông lập tức cảm thấy khó hiểu. Chàng gấp cuốn ghi chép lại, rồi nheo mắt nhìn Nguyễn Hoành Phong dò hỏi:
- Có chuyện gì sao? Đợt này nắng hạn lâu ngày thu mua được năm mươi vạn hộc lúa đã là một con số quá đỗi lớn rồi. Tại sao Phong đệ lại có vẻ không được vui?
- Đương nhiên là không vui rồi! Bá Thông huynh nghĩ coi. Năm mươi vạn hộc lúa, giữ lại mười vạn để ăn và làm giống cho vụ tới, mười vạn bán cho xứ Hòa Thuận nghĩa là chỉ còn được ba mươi vạn. Mà ba mươi vạn thì sao đủ để chuyển vào Gia Định.
Lời vừa vuột ra, Nguyễn Hoành Phong đã vội lấy tay che miệng. Nhưng hành động đó vào lúc này đã quá thừa thãi vì cái gì cần nghe Lê Bá Thông đã nghe rõ. Mắt long lên vì tức giận, gã đàn ông tuổi mới quá ngưỡng thập tam một chút đã lao tới mà túm lấy cổ áo của cậu Ba Nguyễn gia, truy hỏi:
- Nguyễn Hoành Phong, đệ mới nói gì? Gia Định.. Gia Định là thế nào hả? Không phải cả đệ, cả ta đã thống nhất với cô phụ là không bán lúa cho thương lái đi thuyền vào Gia Định rồi sao? Nguyễn Hoành Phong, đệ nói gì đi chứ?
- Đệ..
Buông người xuống ghế, Nguyễn Hoành Phong kể lại chuyện giao kèo với gã thương lái ở Gia Định. Với giá cả cao hơn hẳn so với những thương lái khác nên sau mấy hồi thỏa thuận gia lại, cậu Ba Nguyễn gia đã chốt là sẽ giao cho gã thương lái kia số lúa là năm mươi vạn hộc.
- Và nếu không giao đủ thì phải thường giao kèo là trăm nén bạc. Nhưng Bá Thông huynh an tâm, giao hảo của đệ và Phan đại nhân rất tốt, nên chỉ cần đệ nói khéo với ông ấy một tiếng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay thôi.
- Thật không? Hai mươi bảy tuổi đầu, Hoành Phong đệ nghĩ chuyện này sẽ dễ giải quyết như thế sao?
- Đệ..
Nguyễn Hoành Phong bị câu hỏi của Lê Bá Thông làm cho bản thân cảm thấy hồ nghi. Nhưng rồi hắn ta cũng đưa ra quyết định.
- Huynh cứ để đệ đi gặp Phan đại nhân một chuyến. Vì đệ thấy đại nhân rất hào sảng. Với ba mươi vạn hộc lúa mà ta giao cho đại nhân ấy cũng không phải là một con số nhỏ.
- Vậy đệ đi tìm Phan đại nhân đi!
*1hộc=1tạ
(Hết chương 12)