• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ Phan cười nhạt một tiếng rồi cúi người nắm mạnh cái cằm thon nhỏ của con người đang nửa ngồi nửa quỳ dưới mắt đất. Gã nói:

- Nhìn thế nào cũng không thể xuống tay với gương mặt xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, kế hoạch lần này của ta thành công được như vầy là công lớn ở con đó Phan Minh Nhân à.

- Cái gì? Phân Minh Nhân sao?

Con Lành cợt nhả.

- Là đàn ông nhưng lái ống dưới lốp đàn bà. Thật nhục nhã quá đi! Này nói gì đi chứ? Ấy mà quên, bà vú Dao đã nói gì nhỉ? Vì bạo bệnh mà bây bị câm. Nhưng yên tâm đi! Những đứa con sau này của ta với cha của bây sẽ rất.. rất khỏe mạnh. Và chúng sẽ thờ cúng bây với mụ Dao kia một cách đàng hoàng.

- Đừng có nằm mơ nữa!

Phan Minh Nhân trong tư thế bị khống chế hướng ánh mắt căm hận về phía con Lành, mà nhả từng chữ một.

- Đừng có nằm mơ!

Rõ là con Lành đừng có nằm nữa! Gì mà những đứa con sau này.. Một gã đàn ông ác độc, thâm hiểm tới độ giết cả con cả vợ những mấy lần để hòng đạt được mục đích của mình thì có gì chắc chắn hắn sẽ cưới con Lành.

Lê Bá Thông biết ý của Phan Minh Nhân là như vậy. Nhưng ở thời điểm này Lê Bá Thông không có để ý đến chuyện đó. Bởi giờ phút này thứ làm chàng vỡ òa trong kinh ngạc nhất chính là giọng nói ồm ồm của Phan Minh Nhân.

Cậu ta không bị câm, nhưng giọng nói lại là giọng của một nam nhân nên..

Không có trái khế ở yết hầu, vóc dáng nhỏ bé có thể là do lần bạo bệnh mà bà vú Dao đã từng kể. Nhưng thứ làm cho quá trình giả trang thành nữ nhân của Phan Minh Nhân, trở nên xuất sắc tới mức Lê Bá Thông hay bất cứ người nào trong Nguyễn gia không nhận ra chính là gương mặt có những đường nét rất nữ tính.

Mà Diệp Thảo đã lí giải rằng do Phan Minh Nhân giống mẹ của chàng ta. Nhưng tại sao Diệp Thảo, cô gái đó biết Phan Minh Nhân là một nam nhân? Thắc mắc cả một bụng, nhưng người có thể giải đáp cho Lê Bá Thông lại đang ở chỗ khác nên chàng ta chẳng còn cách nào khác là nuốt lời muốn hỏi xuống bụng để tiếp tục theo dõi sự việc.

Bên kia sau khi bị Phan Minh Nhân dội cho một gáo nước lạnh thì con Lành thoáng khựng người. Đôi mắt hằn hộc đầy toan tính của đứa con gái đó lúc này đã ánh lên một tia nhìn hoang mang, mà chỉ cần liếc sơ qua cũng thấy được.

Và với kinh nghiệm bao nhiêu năm ngồi ở cái ghế quan Khâm sai, Nguyễn đại nhân đương nhiên cũng nhìn thấy được điều kia. Ông bật cười như điên như dại rồi chỉ mặt con Lành mà nói:

- Đúng! Bây đừng có nằm mơ. Bởi hắn, họ Phan đó đã từng giết mẹ của thằng bé Nhân, giết mẹ con thằng Lịch. Hắn chính là cọp tinh chứ không ai khác. Đồ quái thú! Chính hắn đã giả dạng cọp tinh giết hại không biết bao nhiêu thương buôn để cướp tiền vàng. Rồi bây giờ hắn còn giết luôn cả mẹ con bà Hai.

- Không có!

Con Lành kêu lên.

- Bà Hai là do gã Nhân này sát hại. Gã đã xô ngã bà Hai rồi lấy cái chân cọp giả cào khắp lên người bà ấy.

- Đúng là tôi đã cho bà ấy ngửi mê dược rồi lấy chân cọp cào lên người đàn bà ấy. Nhưng tôi không có đập đầu bà Hai.

Phan Minh Nhân gào lên.

- Còn về cái chết của Hai Lịch, tôi không có làm.

Lời thanh minh của Phan Minh Nhân đã làm con Lành kinh sợ mà lùi vội ra sau một bước. Đứa con gái đó rõ là muốn chạy trốn khỏi con ác quỷ có tên Phan Vũ Anh.

Nhưng ý định mới xuất hiện trong đầu thì đã bị gã đàn ông kia phát giác. Và đương nhiên là với suy nghĩ chỉ lợi dụng con Lành cho mục đích bẩn thỉu của mình, Phan Vũ Anh đã không ngần ngại xuống tay tát ai kia một cái trời giáng.

Họ Phan kia quả không hổ là đứa con nuôi được Trần thừa tướng yêu thương, trọng dụng vì võ thuật cao cường. Sau khi xuống tay tát con Lành một cái khiến đứa con gái đó té ngã ngay lập tức thì gã đã xoay người đỡ được đòn tấn công của Nguyễn đại nhân.

Và dù Phan Minh Nhân đã thoát được dây trói, rồi cùng Nguyễn đại nhân giao đấu với họ Phan, nhưng có lẽ bọn họ chỉ là đang gãi ngứa cho Phan Vũ Anh.

Mắt thấy Phan Minh Nhân suýt chút nữa thì lãnh trọn một gươm của gã đàn ông họ Phan, Lê Bá Thông chẳng còn bình tĩnh được nữa. Chàng tay nắm chặt chuôi kiếm của mình toan lao ra thì từ đằng sau một bàn tay to lớn vươn tới ghì chặt vai Lê Bá Thông xuống.

- Ngồi im!

- Nhưng..

Nhưng Phan Minh Nhân sắp bị chính cha ruột đồ sát rồi. Rõ là Lê Bá Thông định nói như vậy. Có điều lời chưa kịp thốt ra thì bên kia Trịnh Thừa đã đưa ngón trỏ ngang miệng ra hiệu cho Lê Bá Thông giữ im lặng.

- Vẫn chưa phải là lúc. Ta cần chính miệng hắn thừa nhận chuyện bản thân đã ra tay với bà Hai. Với Bá Thông à, huynh không phải là đối thủ của hắn đâu.

Không phải là đối thủ của Phan Vũ Anh.. Không sai, dù thân thủ của Lê Bá Thông chàng không hề tầm thường, nhưng so với Phan Minh Nhân kia còn kém xa. Huống chi là với Phan Vũ Anh.

Có điều nếu cứ để mặc bọn họ đánh nhau như vậy thì có phải là quá mạo hiểm không? Ngồi xổm xuống bên cạnh Lê Bá Thông, Trịnh Thừa hình như đọc được tâm sự của huynh đệ mình.

Gã quan huyện mắt thì theo dõi trận chiến, nhưng miệng lại ghé sát tai của Lê Bá Thông thì thào.

- Yên tâm! Ta đã sắp xếp cung thủ rồi! Chỉ cần miệng hắn phun ra mấy chữ là đã tận tay giết bà Hai thì ta lập tức sẽ ra lệnh cho cung thủ tham chiến. Này là cô nương Diệp Thảo đã chỉ điểm cho ta. Công nhận là so với thân phận nữ nhi thì đầu óc và hiểu biết của cô nương ấy được xếp vào hàng thượng thừa đấy.

Đầu óc và hiểu biết được xếp vào hàng thượng thừa.. Đúng vậy! Đúng là như vậy thật. Gật đầu ra hiệu đã hiểu sự sắp xếp của Trịnh Thừa, Lê Bá Thông yên tâm nhìn về phía buồng của Nguyễn đại nhân.

Trận chiến của ba con người kia vẫn đang được tiếp diễn. Nhưng rõ là phần hơn đang nghiêng về phía Phan Vũ Anh. Và hắn không chỉ tung những đòn hiểm hóc về phía Nguyễn đại nhân cùng con trai gã Phan Minh Nhân, mà hắn còn dùng phun ra mấy câu nói khiến Nguyễn đại nhân không giữ được bình tĩnh.

Rồi từ đó mà tung ra những đòn đánh không được thông minh. Và trước mắt Lê Bá Thông cũng đang diễn một tình huống như thế.

(Hết chương 46)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK